Long Huyệt Chương 173 :

Long Huyệt

Tác giả: MP3

Chương 173:

Tự mãn

Dịch giả: Doc Co Bai troi
Biên dịch: chuoi_gia
Biên tập: Hnty
Nguồn: tangthuvien.com






Mộ Tường quay đầu hướng Chư Cát Dã ánh mắt cảm kích nói: “Nói như vậy huynh muội chúng ta còn phải cảm tạ lão bá nữa, nếu không có lão bá ở trong tối ra tay, chúng ta từ lúc trong nhà hàng đã bị chém chết rồi. Tôn tính đại danh của hai vị là gì, chúng ta từ nay về sau xin được báo đáp.”

“Ta gọi là Long Dực, vị lão tiên sinh này gọi là Chư Cát Dã, các người gọi ông ta là Dã thầy thuốc là được. A a, ta đã nói qua, tiện tay làm mà thôi, báo đáp thì không cần.” Long Dực lại cười nói.

“Cái này không thể được, nhất định phải báo đáp, cho dù là mời ngươi ăn nửa bữa cơm cũng tốt a, bằng không chúng ta sao tiếp nhận được?” Mộ Phượng trịnh trọng nói.


Mô Tường bày tỏ tán đồng, nói: “Nói là tiện tay làm, nhưng mọi người từ dưới mắt của bọn Huyết Thủ đảng cứu chúng ta ra, cái này nguy hiểm rất lớn, nếu để cho người của Huyết Thủ đảng biết, các ngươi cũng sẽ có phiền toái lớn.”

Chư Cát Dã hắc hắc cười nói: “Tiểu tử này ngươi đầu to nhưng không quá sáng sủa! Ngươi ngẫm lại xem, nếu không phải Long Dực dừng thân, ngươi có thể thấy rõ hắn là ai không? Cả các ngươi hai người cũng không biết là ai cứu mình, cái bang hỗn đản Huyết Thủ kia liệu có thể biết không?”

Mộ Tường ngẩn ngơ một cái, lập tức nói: “Thân hình của huynh đệ nhanh, nên không ai thấy rõ dung mạo huynh, như vậy thật tốt, không phải liên lụy tới các người, nơi này là tòa nhà của tập đoàn Phong Vân, huynh đệ và người của bọn họ rất quen thuộc a.”

Chư Cát Dã nói: “Há chỉ là quen thuộc a, quản lý nơi này thấy hắn đều cúi người, nói nhỏ lại một nửa.”

“A? Chẳng lẽ huynh đệ cũng là người của tập đoàn Phong Vân? Còn là cao tầng quản lý?” Mộ Tường bắt đầu xem cách ăn mặc của Long Dực, như là một sinh viên đại học đọc sách, căn bản không có chút hình dáng người làm ăn. Nghe Chư Cát Dã vừa nói như vậy, không khỏi bán tín bán nghi.

Long Dực không muốn Chư Cát Dã mang thân phận của mình nói ra, cười nói: “Dã thầy thuốc với các ngươi hay nói giỡn, kỳ thật ta đúng là cùng quản lý của tập đoàn Phong Vân này có chút quen biết.” Nhìn thời gian, dời đề tài nói: “Vết thương của ngươi vừa mới khép lại, còn chưa có hoàn toàn khôi phục, tốt nhất nghỉ ngơi nhiều. Bây giờ đã khuya rồi, dù sao phòng như thế này nhiều, cũng an toàn, không bằng các người tạm thời ngủ chỗ này. Ngày mai tiếp tục đi.”

Mộ Tường trầm ngâm nói: “Bây giờ cha mẹ và sư phụ cũng đã biết tin tức chúng ta bị Huyết Thủ đảng đuổi giết, nếu không trở về, bọn sẽ khẳng định sẽ rất lo lắng...”

Mộ Phượng đẩy hắn một cái, nói: “Ca! Nơi này không phải có điện thoại sao? Anh có thể gọi cho cha mẹ mà, nói chúng ta ở tại một nơi rất an toàn, sáng mai sẽ trở về.”

“Vậy được rồi.” Sau đó Mộ Tường bấm số điện thoại trong nhà cha mẹ và sư phụ, hướng bọn họ báo bình an, nói là ngày hôm sau liền sẽ trở về, bảo bọn họ không cần lo lắng.

Bởi lo lắng sau khi cha mẹ và sư phụ đã biết cụ thể vị trí, sáng sớm sẽ phải hưng sư động chúng tới đón mình cùng muội muội trở về. Động tĩnh như vậy quá lớn, vạn nhất để cho Huyết Thủ đảng biết trốn ở tòa nhà của tập đoàn Phong Vân, đối với tập đoàn Phong Vân có thể có bất lợi, cho nên khi bọn họ hỏi huynh muội mình ở nơi nào, Mộ Tường cũng không nói ra, chỉ là nói tại một nơi tuyệt đối an toàn.

Gọi điện xong. Long Dực cùng Chư Cát Dã chia ra tới phòng phía trái bên cạnh đi ngủ. Mộ Phượng giúp ca ca đem chăn dính máu trên giường đi đổi, nhìn hắn nằm lên giường, lúc này mới yên tâm tới một gian khác nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Long Dực, Chư Cát Dã, Mộ Phượng đều có tâm sự, đều dậy rất sớm, mà Mộ Tường lại bởi vì thương thế mới khỏi, rất mệt mỏi, vừa thấy buồn ngủ liền ngủ đến chín giờ mới dậy. Mộ Phượng vẫn luôn ở trong phòng hắn.

Chưa Cát Dã sáng sớm đi ra ngoài, khi trở về chẳng biết từ nơi nào chuẩn bị một bộ quần áo cấp cho Mộ Tường mặc vào, cũng mua chút ít đồ ăn sáng mang về, bốn người ở trong phòng tùy tiện ăn chút ít.

Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Chư Cát Dã nghĩ đến Mộ thị huynh muội từ nhỏ ở thành phố Bảo La lớn lên, liền hỏi bọn họ sự tình của Gia Nhĩ hồ, ngoài dự đoán của mọi người, huynh muội họ chẳng những nói được ngôn ngữ địa phương của La Tư quốc, hơn nữa trước kia lại còn lái xe đi phụ cận Gia Nhĩ hồ chơi, bất quá bọn họ cũng chỉ là biết trung tâm Gia Nhĩ hồ có đảo lớn, cho nên về Khô Lâu cốc cũng chưa nghe nói qua.

Khi Mộ Phượng hỏi hai người muốn tới Khô Lâu cốc làm gì, Long Dực và Chư Cát Dã trao đổi ánh mắt, liền giải thích sự thật.

“Cái cô Triệu Hiểu Hạm kia là gì của ngươi? Cô ta nhất định rất xinh đẹp phải không?” Để Long Dực mở to mắt chính là sau khi Mộ Phượng nghe hắn nói xong, câu đầu tiên lại hỏi chính điều này.

“Cái này... ta coi cô ấy giống như chính thân muội muội của mình. Nàng đích xác rất xinh đẹp.” Long Dực vừa nói xong, lập tức bổ sung một câu: “Cũng xinh đẹp như cô vậy.” Mộ Phượng trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, hâm mộ nói: “Ngươi đối với cô ta thật tốt, vì để chữa khỏi chân của nàng, không quản đi xa ngàn dặm tới đây.”

Trái ngược với muội muội, Mộ Tường cảm thấy hứng thú với Huyết Liên hoa theo như lời Long Dực, nói: “Long huynh đệ, ngươi nói đến tìm cái gì Huyết Liên, ta không hiểu, nó lại có thể chữa khỏi hai chân bại liệt nhiều năm, trên đời thực sự có cái thần kỳ vậy sao?”

Chư Cát Dã nói tiếp: “Huyết Liên hoa chỉ là thứ trong truyền thuyết, cho dù rất khó có thể lấy được, cũng không có mười phần nắm chắc có thể chữa khỏi chân của Hiểu Hạm cô nương, bất quá chỉ cần có một tia hy vọng, phải đi thử.”

Long Dực nói: “Dã thầy thuốc nói rất đúng, chúng ta là ôm một tia hy vọng này mà đến.”

Mộ Phượng sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ca ca, thấp giọng hỏi: “Ca, huynh không phải muốn báo đáp ân cứu mạng của người ta sao? Bây giờ cơ hội tới rồi...”
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Cái gì?” Mộ Tường rùng mình.

“Long Dực và Dã thầy thuốc không phải muốn tới Gia Nhĩ hồ tìm Huyết Liên hoa sao? Vừa lúc hai chúng ta đã qua cái hồ kia, rất quen thuộc đường đi, không bằng cùng bọn họ đi một chuyến, huynh nói thế nào?”

“Đương nhiên được rồi!” Mộ Tường nghiêng đầu về phía Long Dực và Chư Cát Dã nói: “Hai vị nếu nói không phiền, huynh muội chúng ta rất nguyện ý trợ giúp, trước khi đi Gia Nhĩ hồ đều phải chuẩn bị chút gì, hai vị chỉ cần nói, ta đi an bài.”

Long Dực đang muốn khiêm tốn vài câu, lại bị Chư Cát Dã cướp lời: “Mộ lão đệ ở đây đã ở lâu, bằng hữu nhiều, biết đường đi, muốn đồ gì tự nhiên chỉ là một câu. Đã như vậy, Chư Cát Dã ta liền không khách khí, cái gì vụn vặt đừng nói, trước mắt cần nhất là một chiếc xe, một chiếc ca nô. Đúng rồi, Mộ lão đệ biết lái xe chứ?”

“Không thành vấn đề, xe gì tới tay ta đều có thể dễ dàng chơi đùa! Ừm, lão bá nói rất đúng, chúng ta phải mang theo ca nô đi, nếu không bề mặt Gia Nhĩ hồ lớn như vậy, cũng thật không có biện pháp bước lên đảo ở giữa hồ.”

“Biết lái thì tốt rồi!” Chư Cát Dã tay vuốt râu, trầm ngâm nói: “Mộ lão đệ, chuyện này chúng ta nghĩ không nên quá công khai, hy vọng ngươi và lệnh muội không cần nói lại với người khác..”

“Yên tâm đi, chúng ta sẽ giữ bí mật.” Mộ Tường vỗ ngực thề.

“Tốt lắm, hôm nay chúng ta trước hết chuẩn bị vài thứ, sáng sớm mai tám giờ xuất phát, địa điểm xuất phát thì huynh đệ các ngươi quyết định đi, đến lúc đó gọi điện liên lạc là đi. Ha ha, Mộ lão đệ, một mình ngươi có thể bằng ba người.”

“Ba người?” Mộ Phượng ở một bên tò mò hỏi.

“Lái xe, dẫn đường, phiên dịch.” Chư Cát Dã nói từng câu.

“Đầu tiên ta sẽ lái xe, thứ hai là ta quen thuộc lộ trình, còn nữa ta nói ngôn ngữ của nơi này, cái này không phải là một tương đương ba sao?” Mộ Tường có chút bộ dáng tự đắc.

Mộ Phượng không phục nói: “Hừ, anh bảnh chọe cái gì! Ba cái này ta cũng đều làm được, ta cũng có thể so với ba người!”

Mộ Tường ha ha cười một trận, liền hướng Chư Cát Dã, Long Dực cáo từ, nói là phải đi về cùng cha mẹ, sư phụ bọn họ gặp mặt, để bọn họ an tâm, sau đó sẽ lặng yên đi chuẩn bị xe và ca nô.

“Liệu có gặp người của Huyết Thủ đảng không? Nếu không ta bảo quản lý của nơi này phái xe đưa các ngươi trở về.” Long Dực nói.

Mộ Tường cười nói: “Huyết Thủ đảng có lớn mật, ban ngày cũng không dám công khai trên quy mô lớn làm loạn, thật muốn chọc giận chính phủ phái xe tăng máy bay tới tiến hành thanh trừ, bọn họ dù không xong đời toàn bộ, thực lực cũng sẽ giảm lớn. Cho nên bọn họ một khi có việc, đều là đợi tới thời điểm trời tối mới có thể tụ tập, như vậy vừa không dễ bị phát hiện, khi phân tán đào tẩu cũng nhanh hơn nhiều.”

“Ban ngày bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là dăm ba người, nếu còn dám tới chọc chúng ta a, hừ hừ....” Mộ Phượng vừa nói giơ lên một đôi bàn tay trắng như phấn, khẽ cắn răng nói: “Không cần ca ca động thủ, ta một mình liền đem toàn bộ bọn chúng thu thập!”

“Cẩn thận là trên hết, có thể bình an về đến nhà là tốt nhất.” Long Dực nói.
Sau khi nhớ kỹ số điện thoại di động Long Dực mang đi, Mộ Tường và Mộ Phượng nhanh chóng rời khỏi tòa nhà tập đoàn Phong Vân, hướng về phía nhà mình mà đi.

Đợi Mộ thị huynh muội vừa đi khỏi, Long Dực nhanh chóng bấm số điện thoại của tên phiên dịch của tập đoàn Phong Vân, để cho hắn không cần tiếp tục việc tìm kiếm xe cộ, ca nô cùng với việc dẫn đường, nói với hắn đã xử lý xong. Phiên dịch kia chưa kịp tìm thấy một gã dẫn đường đang phát rầu, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi trở lại khách sạn đang ở, bởi vì lo lắng việc khởi hành tới Gia Nhĩ hồ ngày mai, hai người cũng không đi đâu, trừ ăn cơm ra, thì ở trong phòng nghỉ ngơi, tranh thủ đem tinh, khí, thần đều điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất.
Dù sao ngày mai sau khi tới Gia Nhĩ hồ, Khô Lâu cốc, cuối cùng sẽ gặp phải hung hiểm và khó khăn như thế nào ai cũng vô pháp dự đoán trước, có một trạng thái tốt, mới càng có thể ứng phó tốt.

Mộ thị huynh muội quả nhiên thủ tín, nói là ngày hôm sau tám giờ xuất phát, kết quả thời điểm bảy giờ bọn họ đã gọi điện cho Long Dực, nói là tất cả chuẩn bị đã sắp xếp ổn thỏa, hai huynh muội lái xe, trên đường tại vòng xoay ngã ba phía đông thành phố đợi bọn họ đi qua.

Long Dực cười nói: “Đối với huynh muội kia không ngờ thú vị, biểu hiện cố gắng tích cực, xem ra chúng ta tối hôm qua cứu người đổi lại được người cứu rồi!”

“Đương nhiên tích cực, đây chính là ơn cứu mạng a, cái gì trọng yếu như cái mạng nhỏ chứ?” Chư Cát Dã nói tới đây nhìn Long Dực, vẻ mặt cười xấu xa, nói: “Đừng nói bảo bọn họ giúp cái việc nhỏ này, ta phỏng chừng chính là bảo cho cái tiểu cô nương kêu là Mộ Phượng kia lấy thân báo đáp, nàng ta khẳng định sẽ không phản đối.”

Long Dực nói: “Xì! Dã thầy thuốc, lão thật sự già mà không kính, loại lời này cũng nói ra được!”

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-173-0Usaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận