Long Huyệt Chương 175 :

Long Huyệt

Tác giả: MP3

Chương 175:

Hồ trung đảo

Dịch giả: Doc Co Bai troi
Biên dịch: chuoi_gia
Biên tập: Hnty
Nguồn: tangthuvien.com







Mộ Phượng nghe hắn khích lệ mình, trong lòng đắc ý nhưng lại vờ giận giữ ngúng nguẩy: "Xe ta lái đây là hương xe ư? Gọi là phá xe cũng không sai lắm! Ai là mỹ nữ chứ? Nơi này chỉ có một con đại khủng long."

Long Dực kêu to: "Ôi mẹ ơi! Không được, không được rồi! Cái thế giới này quá khùng điên, ngay đến cả khủng long sinh ra cũng đẹp như vậy!”

Mộ Phượng mắt phượng sóng sánh, khanh khách cười, đôi bàn tay trắng như phấn đấm lên người hắn một hồi, nói: “Ta còn cho là ngươi rất nghiêm túc rất đứng đắn đi, nghĩ không ra lại ba hoa như vậy. Này, ngươi có phải vẫn hay chọc cười nữ nhân như vậy chứ?"



“Không phải!” Long Dực nheo mắt lại cười nói: “Nữ hài tử ta không dám đùa, sợ các nàng đánh ta. Nhưng mà khi gặp được một khủng long xinh đẹp, ta liền nhịn không được...”

“Còn nói hươu nói vượn, thật đáng ghét!”

Hai người ở trong xe cười ầm ĩ, giống như là một đôi bạn tốt biết nhau nhiều năm.

Tám giờ xuất phát, trải qua hơn ba giờ hành trình, khoảng mười một giờ họ đã tới Gia Nhĩ hồ, sau khi dừng xe ở trên một mảnh đất bằng phẳng bên hồ, bốn người đều xuống xe.

Phóng mắt nhìn lại, Gia Nhĩ hồ phảng phất như cả bầu trời rơi xuống mặt đất, mặt nước yên lặng xanh thẳm kia phản xạ ánh sáng mặt trời, giống như bừng lên. Sóng sánh mặt hồ mênh mông bát ngát khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác hưng phấn tự nhiên, vô cùng dễ chịu.

“Hồ nước này thật trong!” Long Dực đi tới bên hồ ngồi xổm xuống, nhìn mặt hồ cảm thán nói.

Hồ nước trong suốt, nhìn xuống phía dưới thấy đáy hồ rõ mồn một trước mắt, cá thong thả nhàn nhã, đá cuội trơn nhẵn sạnh sẽ... Long Dực vươn tay liền rụt trở về, hắn không đành lòng phá vỡ sự ôn nhu và tĩnh lặng của hồ nước.

“Đúng vậy, nơi này thật an tĩnh. Không khí cũng rất trong lành, trời xanh nước ngọc, đích xác nhất đẹp!” Mộ Phượng đứng ở phía sau hắn, cũng rất cảm khái, nói: “Nếu có thể từ thành phố Bảo La làm một đường thông tới đây, sau đó ở bên hồ xây một tòa biệt thự, rảnh rỗi tới hồ bơi lội, chèo thuyền câu cá, thật là tốt biết bao a!”

Mộ Tường lại không cho là đúng nói: "Tốt cái gì a, nơi này hoang vu dã ngoại, nơi nơi đều có dã thú, ai có hứng thú ở nơi này? Muốn cái biệt thự ở? Thôi đi. Nhát gan như muội, nếu ngủ tới nửa đêm, bên ngoài quỷ khóc sói tru, có thể ngủ ngon giấc được chắc?"

"Hừ, ta nhát gan?" Mộ Phượng đối với lời nói của ca ca rất không phục, hai tay chống nạnh nói: "Ta chỗ nào gan nhỏ? Trên đường đi gặp nhiều dã sư dã báo như thế, huynh xem ta có một chút sợ hãi không?"

“Trốn ở trong xe, đương nhiên sẽ không sợ hãi.” Mộ Tường cười cười, con ngươi vừa chuyển. Đột nhiên ngón tay chỉ sau lưng nàng, hô: “Muội muội, sau người muội có con rắn kìa!”

Mộ Phượng nhất thời sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, "a" một tiếng nhảy dựng lên, bay vút đến phía sau lưng hắn, hai tay nắm chặt cánh tay trái của hắn.

"Ài!" Mộ Tường khẽ thở dài, thản nhiên nói: "Không sợ hãi ư? Ta mới mồm mép động một cái, muội liền bị dọa ra như vậy, nếu là có rắn thật, chỉ sợ muội đã ngất xỉu đương trường đi a."

Mộ Phượng vừa xấu hổ vừa tức giận, dậm chân kêu to: "Ca, huynh dám gạt ta!" Giơ tay định véo tai của Mộ Tường.

Mộ Tường biết khí lực trên tay muội muội rất lớn, cái tai một khi bị nàng nhéo, quả thực đúng là lạc vào "ma trảo", nhất định sẽ bị tra tấn vô cùng thê thảm, vì thế hú lên quái dị, chật vật né ra, Mộ Phượng hét lên liên tục, ở phía sau đuổi sát không tha.

Chư Cát Dã cùng Long Dực thấy huynh muội bọn họ đều đã thành niên, nhưng còn giống như tiểu hài tử cười đùa ầm ĩ, không khỏi mỉm cười.

"Mộ lão đệ, thời gian đã không còn sớm, chúng ta còn có rất nhiều sự tình phải làm, nắm vững thời gian a!" Chư Cát Dã nhắc nhở nói.

Mộ thị huynh muội huyên náo đã đủ, lúc này mới dừng thân hình. Mộ Phượng truy đuổi xong thở hổn hển, bộ ngực cao vút không ngừng phập phồng, trừng mắt liếc ca ca, “hung tợn” nói: “Ca, chờ coi đi…, sau khi về nhà, ta sẽ hảo hảo thu thập huynh!”

Mộ Tường ha ha cười, không hề để ý tới nàng, nghiêm mặt nói: “Không đùa, không đùa nữa, bây giờ là lúc chính sự. Mộ Phượng, muội đi điều khiển xe cẩu, chúng ta mang ca nô tới bên hồ.”

Mộ Phượng “ưm” một tiếng, ngồi vào trong xe cần cẩu. Mộ Tường nhảy lên xe tải, đem móc của trục cẩu móc ở trên ca nô, ra hiệu cho Mộ Phượng bắt đầu nâng cần.

Mộ Phượng học được điều khiển cần cẩu mới chỉ có thời gian một ngày, nâng cần, chuyển hướng, thả xuống mấy động tác này còn rất chậm chạp không quen tay, trải qua hơn hai mươi phút, ca nô mới được yên ổn đặt trên mặt nước kề bờ hồ.

Trong bốn người chỉ có Mộ Tường có thể điều khiển ca nô, hắn là người thứ nhất thả người nhảy lên trên thuyền, tiếp theo là Long Dực và Chư Cát Dã.
“Mộ Phượng, muội ở chỗ này trông xe đi, chúng ta ba người đi.” Mộ Tường nói.

“Ta không, nơi này nhiều dã thú như vậy, ta thấy sợ.” Mộ Phượng bĩu miệng nói.

Kỳ thật coi thực lực của nàng, ngay cả một hai con sư tử và báo tới tập kích, cũng không thương tổn tới nàng được, huống hồ còn có trong xe có thể tránh né, nhưng nàng rút cuộc là nữ nhân, thiên tính nhát gan, thấy có vài thứ gì đó, đầu tiên mặc dù mình đối phó được, tâm lý cũng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.

“Ta nghĩ để cho nàng ta ở lại một mình có điểm không ổn, hay là mọi người cùng đi đi. Dù sao nơi này cũng không có ai, xe cộ sẽ rất an toàn.” Long Dực nói.

“Đúng a, ta là nữ hài tử, có chút sợ hãi là có thể giải thích. Ca, huynh lưu lại ta một người, chẳng lẽ là muốn cho sư tử bắt ta ăn? Hừ, còn không bằng Long Dực người ta tốt, còn nói giúp ta một câu đó.” đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

“Hảo hảo, ta không tốt được chưa! Hảo muội tử, thực xin lỗi, về nhà cái tai của ta để cho ngươi.” Mộ Tường hắc hắc cười nói.

“Cái này còn được. Xem việc huynh nghiêm túc thừa nhận sai lầm, ta liền bỏ qua cái tai của huynh!” Trong tiếng cười khanh khách, Mộ Phượng hai chân điểm nhẹ, thân thể trong không trung quét qua một đường cong đẹp đẽ, nhẹ nhàng rơi vào trong ca nô đã rời khỏi bờ hồ vài thước.

Ca nô ngừng lay động, lập tức trong tiếng động cơ rẽ nước, phi tốc hướng trung tâm hồ lao đi, đuôi thuyền kéo ra một vết dài màu trắng bông.

Mộ Phượng thấy Chư Cát Dã lúc nào trong tay cũng xách cái rương da nhỏ, không biết bên trong là vật gì, môi động động, cuối cùng cũng không dám hỏi.

Chư Cát Dã cùng Long Dực đều là lần đầu tiên đi vào Gia Nhĩ hồ, sau khi hai người xâm nhập trong hồ, lúc này mới phát hiện diện tích của Gia Nhĩ hồ khác xa so với cuốn y thư cổ kia ghi chép lại, phải lớn hơn nhiều.

Trải qua gần nửa giờ đồng hồ đi tốc độ cao, Mộ Phượng bỗng nhiên ngón tay nhỏ hướng một điểm đen phía trước, hưng phấn nói: “Xem kìa, nơi đây quả nhiên có một đảo nhỏ. Cái này là Hồ Trung đảo mà các người đã nói ấy à?”

Chư Cát Dã cũng rất kích động, hắn vốn biết mấy cái sự tình này Gia Nhĩ hồ có Hồ Trung đảo, Hồ Trung đảo có Khô Lâu cốc, Khô Lâu cốc có Huyết Liên hoa, đều là từ trong cuốn y thư cổ tổ tiên lưu lại hiểu ra, cũng không biết là thật là giả, hôm nay đã phát hiện Hồ Trung đảo, vậy nói không chừng những thứ khác trong cuốn y thư cổ ghi lại đều tồn tại.

Hồ Trung đảo toàn bộ diện tích có vài trăm ki lô mét vuông, dáng hình tròn, từ xa nhìn lại, toàn bộ bị che phủ bởi màu xanh của lá cây rậm rạp xanh tươi, giống như là một cây nấm màu xanh khổng lồ bồng bềnh trên Gia Nhĩ hồ. Khoảng cách kéo gần, từng cảnh vật trên đảo đã loáng thoáng có thể phân biệt.

Mộ Tường lựa chọn một nơi nước khá sâu cạnh đảo đem ca nô cập vào, sau khi nhảy lên bờ dùng dây thừng mang ca nô chắc chắn buộc ở trên một tảng đá lớn, để tránh theo nước trôi đi. Sau đó Long Dực, Chư Cát Dã, Mộ Phượng lần lượt nhảy lên bờ.

Rìa đảo vừa là đất cát, tiếp tục đi tới phía trước là bãi cỏ thiên nhiên xanh mơn mởn, sau đó chính là một cánh rừng rậm nguyên thủy rậm rạp lớn, bốn người chậm rãi đi vào trong rừng, vừa đi vừa xem chừng xung quanh.”

“Ngay cả một con thú nhỏ cũng nhìn không thấy, trong rừng này thật sự là tĩnh mịch.” Mộ Phượng cẩn thận từng ly từng tí đi tới phía trước, tự nói một mình.

“Tĩnh mịch?” Mộ Tường liếc muội muội một cái, ha ha cười nhẹ: “Đi trong rừng này, mặt trên nhìn không thấy trời, phía dưới nhìn không thấy biên, ta ngược lại cảm giác giống như trong địa ngục, âm trầm khủng bố. Mộ Phượng muội nói xem, nếu bây giờ đột nhiên có rất nhiều tiểu quỷ xuất hiện, vậy có thể làm gì bây giờ?”

Mộ Phượng biết hắn lại đang hù dọa mình, trừng đôi mắt phượng xinh đẹp, lớn tiếng nói: "Làm sao bây giờ? Đến lúc đó ta liền đem cái tai của huynh tóm chặt, đưa cho tiểu quỷ ăn."

Mộ Tường hắc hắc cười nói: "Đáng tiếc a, cái tai của ta da dày thịt thô, khó ăn cực kỳ, tiểu quỷ nhất định không thích. Nghe nói tiểu quỷ thích nhất ăn của nữ nhân tuổi trẻ cái…"

Chữ “tai” còn chưa có nói ra, chợt nghe Long Dực thấp giọng quát: “Đừng nói!”

Mộ Tường lập tức ngậm miệng. Chư Cát Dã cùng Long Dực ở bên cạnh thấy hai tai hắn khẽ nhúc nhích, giống như đang cẩn thận lắng nghe cái gì, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Long, đã nghe được động tĩnh gì?”

"Ưm, có tiếng ‘vù vù”, giống như một đàn ong… giống như đang hướng về phía chúng ta bay tới, tốc độ rất nhanh, càng ngày càng gần…" Long Dực một mặt nghe, một mặt trả lời.

Trong rừng rậm ánh sáng không rõ, Chư Cát Dã bọn người chăm chú nhìn về phía trước, cũng không có phát hiện vật gì, cho rằng là Long Dực đã nghe lầm.

Đi về phía trước khoảng ba mươi thước, đầu tiên là Chư Cát Dã, sau đó là Mộ Tường, Mộ Phượng, ba người đã thật sự đã nghe được tiếng “vù vù” như Long Dực đã nói, mà lúc này Long Dực đã thi triển “Thông Thiên nhãn”, xuyên thấu qua không gian âm u không ánh sáng cùng tầng tầng lớp lớp cành lá, đã thấy đàn hoàng phong (ong vàng) cả đàn cả lũ rào rào hướng bọn họ bay tuôn tới.

“Nhìn kìa, đàn ong đã tới! “ Long Dực ngón tay chỉ đàn ong cả kinh kêu lên.

“Ông trời ơi, đàn ong vàng thật lớn a!” Chư Cát Dã mục lực hơn người, thời điểm này đã thấy rõ đàn ong vàng.

Khiến hắn ngạc nhiên chính là mấy con ong vàng này so với loại ong bình thường lớn hơn nhiều lần, vốn là tập hợp bay tới, đợi khi khoảng cách gần bọn họ lại đột nhiên chia làm bốn đàn, phân biệt hướng bốn người triển khai công kích.

Ong vàng lớn như vậy, độc tính của mỗi một con nhất định rất mạnh, mà trước mắt dày đặc có gần ngàn con, nếu bị đàn ong chích, khẳng định khó sống.

Mộ thị huynh muội mặc dù không sợ cùng người đánh đánh giết giết, nhưng đột nhiên gặp sự tập kích của mấy cái tiểu sinh vật của giới tự nhiên này, lại không biết nên phòng thủ thế nào, ngơ ngác nhìn “quân đoàn màu vàng” sắp vọt tới trước mặt, trong lúc nhất thời sắc mặt đại biến, chân tay luống cuống.
Chư Cát Dã rốt cuộc là tay già đời kinh nghiệm phong phú, dù sợ nhưng không loạn, trầm giọng quát: "Tiểu long, ta bảo vệ Mộ Tường, Mộ Phượng thì giao cho ngươi."

Hắn lắc người vọt đến trước người Mộ Tường, ngân quang chợt hiện, giật tay đánh ra hai thanh ngân châm, nhất thời trước người có hơn mười con ong vàng lớn trúng châm rơi xuống đất, ong vàng còn sót lại dường như đã nổi giận, phân tán ở xung quanh thân thể hai người loạn bay loạn đụng, tựa hồ đang tìm sơ hở, chờ cơ hội.






Mời các bạn vào đây để cổ vũ cho Long Huyệt và góp ý cho chúng tôi:
http://tangthuvien.com/forum/showpost.php?p=2211868&postcount=1

Xin chân thành cảm ơn!

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-175-2Usaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận