Long Huyệt Chương 232 : mượn ngực ngươi sưởi ấm

Long Huyệt



Tác Giả MP3




Chương 232: mượn ngực ngươi sưởi ấm


Dịch: Doc Co Bai Troi
Biên Dịch + Biên Tập: chuoi_gia
Nguồn: tangthuvien.com




Du Hoa Nhị tựa hồ không muốn đi quá nhanh, ngay cả khinh công cũng không dùng, cứ như vậy cùng Long Dực vừa trò chuyện vừa đi phảng phất giống như tản bộ, Long Dực mặc dù có chút ít sốt ruột, nhưng cũng không có ý thúc dục nàng, chỉ có thể cùng nàng sóng vai mà đi.

Ánh trăng lạnh, tà tà chiếu rọi trên người hai người, làm cho đêm đông rét lạnh này càng thêm liễu vài phần hiu quạnh.
Một trận gió thổi qua, thân thể Du Hoa Nhị run rẩy, đầu không khỏi rụt vào trong quần áo.

"Lạnh không?" Long Dực nhịn không được hỏi.


"A," Du Hoa Nhị mắt hạnh đung đưa, liếc hắn một cái, thở dài: "giờ này ăn mặc hơi phong phanh, có chút lạnh ……" nói tới đây, tựa hồ nghĩ tới sự tình gì buồn cười, lại che miệng cười.

hắn cười không hiểu tại sao. Long Dực hơi bối rối, nói: "Cô cười cái gì?"

Du Hoa Nhị nói: "Khi thời tiết lạnh, nam nhân ăn mặc phong phanh, sẽ bị người khác nói thành 'ngốc tiểu tử đông lạnh " mà nữ nhân mặc phong phanh, nhưng lại sẽ có mỹ danh ' người xinh đẹp lạnh lẽo, " thực có ý tứ. ha hả, đều bị lạnh lẽo không ra dạng người , còn xinh đẹp cái nỗi gì hả."

Long Dực mỉm cười, thấy nàng thỉnh thoảng cúi đầu thổi ra một luồng hơi ấm khí vào trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa, bên cạnh nhìn lại, mặt nàng vô cùng đẹp,lông mày nhạt mà dài, lông mi dài cong vút, mũi thẳng thanh tú, cằm nhọn vừa vặn……

"nhìn cái gì hả?" cảm thấy Long Dực đang nhìn mình, Du Hoa Nhị lập tức quay đầu lại hỏi.

"không …… không có ……" Long Dực cuống quít mắt nhìn về phía trước, hơi có chút xấu hổ đánh trống lảng: "Bách Hoa phố cách nơi này còn có xa lắm không?"

"mau tới thôi, cách ba, bốn trăm thước ở phía đông bách hoa sơn trang." Du hoa bỗng nhiên dừng chân, nhìn hắn nói: "Ngươi sốt ruột thúc dục ta như vậy. Là muốn sớm một chút nhìn thấy Nhã Nhu sư muội hả? hay là không thích đi với ta?"

"ta lo cô bị lạnh ……" đối mặt với ánh mắt dường như có chút oán trách của Du Hoa Nhị, Long Dực có cảm giác không chống đỡ được, ngập ngừng nói.

"nghe nói thân thể người có thể giữ ấm, ngươi ôm ta một lát, ta sẽ hết không lạnh liền." Du Hoa Nhị một đôi mắt đẹp trở nên đầy nước, quang mang vài tia khác thường.

Long Dực cùng ánh mắt hắn giao nhau, chỉ cảm thấy một loại khí ba khác thường nhập thẳng vào trong não, trong lòng một trận mê loạn, song chưởng khẽ nhếch, cơ hồ nhịn không được muốn ôm Du Hoa Nhị. bỗng dưng trong ý thức một cổ linh khí dâng lên, đem loại khí ba khác thường này loại trừ ra ngoài. Đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo lại.

"sao lại thế này?" Long Dực dùng sức lắc đầu, vỗ vỗ ót. Lẩm bẩm nói.

Du Hoa Nhị trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, sâu kín khẽ thở dài: "mượn trong ngực ngươi một chút hơi ấm cũng không được, xem ra ngươi thật sự là rất chán ghét ta."

vẻ mặt hắn buồn bã, không hề để ý tới Long Dực, song chưởng chuyển ôm lấy thân thể mình, cúi đầu yên lặng đi về phía trước, nhìn từ theo phía sau hình dáng có vẻ mong manh.

lúc này giờ phút này, Long Dực cũng không lòng dạ nào nghĩ lại vừa rồi ý thức mê loạn phát sinh trong nháy mắt kia, tiến lên hai bước, đưa tay phải ra, nói: "Thân thể của ta cũng cung cấp khí ấm, nếu ngươi nói không ngại. Có thể nắm tay ta, cam đoan có thể giúp ngươi khu trừ rét lạnh."

"Thật sao?" Du Hoa Nhị bán tín bán nghi, nhưng chỉ đem một tay đưa ra.

hai người nhẹ nhẹ nắm tay nhau. Long Dực chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại lạnh như băng, có chút ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay còn là cái gì, hắn ngầm vận linh bí quyết, đem một cỗ chí dương linh khí xuyên thấu qua trong lòng bàn tay mình truyền qua.

"Còn lạnh không?" một lát sau, Long Dực mỉm cười hỏi.

"không lạnh nữa, trên người thực ấm áp, cảm giác này …… thật sự là dễ chịu." chí dương linh khí hiệu quả phi phàm, một chút linh khí nhập thể, Du Hoa Nhị liền cảm thấy cả người thư thái ấm áp nói không nên lời, phảng phất thoáng cái lướt qua trời đông giá rét, tới mùa xuân ấm hoa nở. nàng dùng sức cầm tay Long Dực, có chút say sưa khát khao.

hai người tới bên ngoài Bách Hoa Sơn Trang, dọc theo một đường mòn ngoài sơn trang hướng về phía đông thẳng đi, không quá năm trăm thước, một đám nhà kính lớn bằng plastic màu trắng xuất hiện ở trước mắt.

"nơi này là cơ sở trồng các loại hoa cảnh của chúng ta, độ ấm thích hợp trong nhà kính có thể trông rất nhiều loại hoa cảnh trái mùa dùng để bán ra. Không chỉ có nơi này, ở các nơi trên toàn quốc chúng ta xây dựng mấy trăm cơ sở nhà kính như vậy, cam đoan một năm bốn mùa đều có nguồn cung cấp có thể cung cấp cho thị trường. Rất lợi hại hả." Du Hoa Nhị có chút đắc ý nói.

"lợi hại! lợi hại!" Long Dực trong mũi lúc này đã ngửi được mùi thơm hoa cảnh tới tự bên trong hai bên nhà kính tản mát ra, khen ngợi: "ta lần trước nghe mẹ của cô có nói qua, trong thị trường hoa cảnh trên toàn quốc, tập đoàn bách hoa các ngươi đứng thứ nhất trong ba phần thiên hạ. mẹ cô còn chuẩn bị đầu tư một lượng lớn tài chính, đề cao trình độ đào tạo hoa cảnh, mở rộng con đường tiêu thụ, từng bước tăng lên chiếm giữ thị trường. nếu hết thảy thuận lợi, trong vòng năm năm bách hoa tập đoàn sẽ trở thành xí nghiệp hoa cảnh đứng đầu cả nước. A,mẹ cô thật sự là một cân quắc hào kiệt."

"cám ơn." Du Hoa Nhị nghe hắn tán dương mẫu thân mình, cũng cảm thấy vinh dự, "mẹ ta nếu nghe được những lời này của ngươi, nhất định rất vui vẻ."

Chỗ hoa cảnh này bị một đám núi vây quanh, diện tích rất lớn, gần hai trăm nhà kính, trung tâm nhà kính có một độc lâu cao năm tầng, người ở tại tầng cao nhất, tầm nhìn rộng lớn, hơn nữa bốn phía căn cứ nơi bí mật có lắp đặt camera mini giám sát, bất luận kẻ nào muốn đến quấy rối phá hư, không đợi tiếp cận cũng đã bị phát hiện rồi.

"Đến, theo ta tiến vào xem." Long Dực vốn nắm tay Du Hoa Nhị, nhưng chẳng biết khi nào đã biến thành Du Hoa Nhị lôi kéo tay hắn. Du Hoa Nhị vừa nói chuyện, vừa lôi kéo Long Dực đi đến ven đường, xốc mành cửa một nhà kính lên, hai người cùng nhau đi vào.

Bên trong nhà kính dùng đèn tiết kiệm năng lượng chiếu xuống, một loạt hoa hồng xếp từ gần đến xa, cành lá màu xanh mặc dù tất cả đều là mang nụ hoa đủ loại màu sắc chưa nở ra, nhưng mùi thơm ngát vẫn như cũ đầy mặt thốc vào mùi, làm cho trong người muốn say.

ra khỏi nhà kính hoa hồng này, hai người tới trong nhà kính liền nhau, nơi này tất cả loại hoa đều là hoa mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá; lại đến nhà kính toàn hoa lan thanh cao lãnh đạm nhã …… nơi này được xưng "bách hoa phố", nhưng có ít nhà kính trồng thật nhiều loại hoa cảnh, tinh tế tính ra, xa xa vượt qua một trăm loại.

"thật đẹp! thật sự là rất đẹp!" Đứng ở trong một nhà kính trồng, Long Dực phát ra tán thưởng tận đáy lòng, "Tới mùa xuân sau khi thời tiết ấm trở lại, mấy cái màng plastic ở bên ngoài cái lồng này có thể lấy đi, khi đó chúng ta lại tới nơi này, nhất định là một bộ bách hoa đua tranh tươi đẹp, cảnh tượng ong bay bướm vũ."

"Ngươi thích nơi này không? thích bách hoa sơn trang không?" Du Hoa Nhị trêu chọc cười hỏi, trong ánh mắt ẩn chứa ý tứ hàm xúc khó có thể nắm bắt.

"thích, cũng rất thích. bách hoa sơn trang của các ngươi phong cảnh rất đẹp, có thể nói chốn đào hoa đương đại." Mũi Long Dực nhẹ ngửi hương vị trong không khí, cảm thấy tâm tình thích ý vô cùng, cơ hồ đã quên mục đích tới đây.

" Nói thích, từ nay về sau thời gian nhàn hạ ngươi có thể thường đến làm khách, ta tự mình cho làm người hướng dẫn du lịch cho ngươi." Du Hoa Nhị tiện tay hái một đóa hoa đã mở ra, tay trái vẫn đang nắm Long Dực, sau khi ra nhà hoa bằng, hướng độc lâu ở trung tâm khu vực đi đến.

"Nhã Nhu sư muội ở trong lầu này." Du Hoa Nhị nhẹ nhàng thả tay Long Dực, chỉ vào độc lâu nói: "đêm nay mấy tên nhân viên trực ban đã bị ta điều động đi rồi, các ngươi có thể yên tâm ở bên trong nói chuyện phiếm."

"Còn ngươi? ngươi không cùng vào sao? Bên ngoài rất lạnh đó." Long Dực nói:.

"ta …… ta đến nhà hoa bên kia xem hoa, thuận tiện cũng có thể tránh lạnh." Du Hoa Nhị nhẹ nhàng cắn cắn môi, lại nói: "nhớ kỹ chứ, các ngươi không thể trò chuyện lâu được, trước năm giờ nhất định phải chia tay, mẹ ta mỗi ngày dậy rất sớm, đều tới nơi này tuần tra một lần, nếu bị phát hiện, ta và Nhã Nhu sư muội nhất định sẽ bị một phen giáo huấn nghiêm khắc."

"A, ta biết. ta và Nguyệt học tỷ nói vài câu liền rời đi." Long Dực nói.

"Hoa thắm chỉ nở một lần. Trầm trồ không hái phí hoài tình hoa ……" Du Hoa Nhị đột nhiên nhớ một câu không sao nói rõ được, lập tức đem hoa trong tay đưa cho Long Dực, khẽ cười nói: "Nhã Nhu sư muội là cô gái thật tốt khó được, ngươi ngàn vạn lần đừng khi dễ. nếu không làm sư tỷ ta đây không buông tha cho ngươi."

"ta khi dễ nàng? điều này sao có thể! kỳ thật ta là nam nhân tốt càng thêm khó được, khiến cho Nguyệt học tỷ đến khi dễ ta đi." Long Dực tâm tình tốt đẹp, dường như vui đùa nói:.

Du Hoa Nhị "Phi" một tiếng, nói: "Đi đi! da mặt ngươi quá dày! ta đi trước, ngươi tự mình vào đi thôi."

hắn nói đi là đi, nào ngờ xoay người một hai bước, dưới chân chẳng biết bị vật gì quấn chấn một chút, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Mặt đường nơi này mặc dù không có tráng ximăng san bằng như trong thành thị, nhưng đã không có hầm hố gì, hơn nữa Du Hoa Nhị lại học qua tuyệt kỷ võ học, lại có thể bị vấp, thật là có chút khó tin.

lúc này tâm tư Long Dực đã từ trên người Du Hoa Nhị dời đi tới độc lâu phía trước, căn bản không lưu ý mấy chi tiết này.
Khi Long Dực mở cánh cửa độc lâu, ánh trăng lập tức chiếu vào, chiếu vào trên má lúm đồng tiền tươi đẹp vô cùng của người mở cửa.

"ngươi …… ngươi tới rồi." Trên mặt Nguyệt Nhã Nhu mang theo vài phần kinh ngạc mừng rỡ, vài phần ngượng ngùng.

"Đã đến." Long Dực mỉm cười gật đầu, nói: "bên ngoài hơi lạnh, có thể trước để cho ta ... vào nhà rồi nói không?"

"hả, thực xin lỗi. mau mời vào." Nguyệt Nhã Nhu mặt đỏ lên, vội vàng nghêng người để cho hắn tiến vào, tiện tay nhẹ nhàng kéo cửa phòng.

Trong phòng hệ thống sưởi ấm, so sánh với bên ngoài quả thực đúng là hai mùa, ngọn đèn màu đỏ -xanh nước biển, gây cho người ta có cảm giác ấm áp.

Nguyệt Nhã Nhu tựa hồ có chút khẩn trương, sau khi để Long Dực đến trong phòng ngồi xuống, chính mình ngồi xuống trên chiếc ghế nhỏ một bên, hai chân chăm chú ghép lại, hai tay chồng nhau đặt ở trên đùi, đôi mắt đẹp chỉ quét tới quét lui trên mặt đất, lại không nhìn Long Dực.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
hắn không lên tiếng, Long Dực trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, không khí trong phòng có chút nặng nề lúng túng.

"Nguyệt học tỷ, công phu Bách Hoa Môn của ngươi học đến thế nào rồi?" Long Dực cố gắng tìm câu chuyện hỏi.

"ta hả, ta thực ngu dốt, học rất chậm." Nguyệt Nhã Nhu trên mặt nổi lên nụ cười, có chút ngượng ngùng nói: "bất quá sư phụ lại nói, thân thủ ta bây giờ gặp phải cao thủ chính thức còn kém xa, nhưng ứng phó người bình thường, vậy là đủ rồi. tỷ như nói mấy tên côn đồ thích gây chuyện sanh sự trong nhà trường, bọn họ đánh không lại ta."


mệt quá! vừa ăn trưa vừa biên! khó chịu thật! đã 2h hơn rồi.... mọi người thông cảm... siêu tốc để còn đi ăn:runintears::runintears:

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-232-aWsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận