Long Huyệt Chương 63 : Ái Tình Công Thế

Long Huyệt
Chương 63: Ái Tình Công Thế
Dịch: tieungunhi




Sau khi Nguyệt Nhã Nhu cùng Phong Linh đi rồi, căn tin đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, các sinh viên nam bắt đầu bàn luận về việc tại sao hai mỹ nhân đến đây.

Một số tự sướng nghĩ "ta bình thường không đến đây, nhưng hôm nay ngẫu nhiên đến, không ngờ được hai vị mỹ nhân cũng theo đến, chẳng lẻ hai nàng muốn cưa ta sao? ha ha ha …… số ta thật đào hoa mà”

Vào buổi chiều, Long Dực sợ gặp lại Nguyệt Nhã Nhu và Phong Linh lần nữa nên không đến căn tin dùng cơm, mà đưa tiền cho Đinh Tiểu Lôi đến siêu thị của trường mua mì ăn liền cho hắn.

"Long Dực, đệ về rồi nè” Vửa ra ngoài được khoảng vài phút Đinh Tiểu Lôi quay trở về phòng với vẻ mặt là lạ, rồi trả lại tiền cho Long Dực.



"Đệ làm gì vậy? Tại sao trả tiền lại cho ta? Đệ chưa giúp ta mua đồ mà" Long Dực nhíu mày nói.

"Ôi, không mua được" Đinh Tiểu Lôi nhún vai, "Có người đứng trước siêu thị ngăn ta lại không cho ta mua đồ giúp huynh”

"Ai cản đệ không cho đệ mua đồ hả?" Long Dực từ trên giường bật dậy.

Long Dực nghĩ đến tứ đại ác nhân đang phá mình, rồi nhớ tới ngày mốt mới là ngày hẹn với bọn chúng, chẳng lẻ bọn họ chúng ra tay trước ư? Cho người đến thị uy?

"Là Phong Linh, Phong Linh học khoa hàng không vũ trụ đó”

"Ah!” Long Dực cảm thấy ngạc nhiên" Là nàng hả? tại sao nàng lại ……"

Đinh Tiểu Lôi cười nói "Phong mỹ nhân nghe đệ nói đến mua đồ ăn cho huynh liền nói với đệ “Đường đường là một hình nam lại đi ăn mì gói? không được, mấy thức ăn này không ăn được. Đúng lúc em cũng chưa ăn cơm, anh về truyền tin của em nói là mời Long Dực đến, em mời anh ta đi ăn cơm, vì vậy đệ mới trở về."

"Đại ca à, nói thật chi vậy chứ? Nói là ta nhức đầu chóng mặt, phát sốt đi, nói dối vậy không được sao?" Long Dực cười khổ.

Đinh Tiểu Lôi nói "nếu đệ nói vậy, với tính cách của Phong mỹ nhân, nói không chừng cô ấy sẽ chạy đến đây thăm huynh đó. Ôi, hãy đi đi lão Long, bữa ăn này huynh không nhận không được rồi. Lúc đệ trở về thì Phong mỹ nhân nói theo với thái độ kiên quyết "nếu Long Dực không chịu đến, em sẽ tự mình đến mời anh ta. '"

Lý Vân lên tiếng "huynh hãy đi đi, đừng do dự nữa. Chẳng lẽ huynh muốn mỹ nhân đích thân tới đây thỉnh huynh à? Phòng của chúng ta bề bộn như vậy, không sợ nàng chê cười sao.”

"Ôi, ông trời ơi, đất mẹ ơi, khi nào mới có mỹ nhân mời con ăn cơm đây” Tiễn Như Vũ ngửa mặt lên trời thở dài.

"Hắc hắc ……" Đinh Tiểu Lôi cười cười nhìn Long Dực đang sầu khổ, nói "lão Long sư phụ, đêm nay …… huynh có về ngủ không? "

Long Dực đang suy nghĩ, không hiểu ý của hắn liền trả lời "đương nhiên là có rồi, không ngủ đây ta ngủ đâu? "

"Nếu huynh không ngủ ở đây thì có thể ngủ ở nhà trọ hoặc khách sạn mà, dù sao chỉ cần có mỹ nhân ở bên cạnh thì ngủ ở đâu cũng thấy thoải mái a”

"Đệ thật là tên dâm đãng mà, đầu óc toàn nghĩ chuyện không đâu” Long Dực trừng mắt liếc hắn, thái độ kiên quyết nói "ăn xong ta sẽ quay về ngay, đừng quên hôm nay là ngày đầu tiên ta hứa dạy cho các đệ Thiên Phật Chưởng, ta không nuốt lời đâu”

"Nếu huynh có nuốt lời, bọn đệ cũng không trách huynh đâu. Lão Long sư phụ, tán gái là việc quan trọng a!" Lý Vân cười nói.

"Không nói với bọn sắc quỷ các ngươi nữa, ta đi ăn đây” Long Dực nói xong bước ra ngoài.

Trong đầu Long Dực thì ấn tượng đối với Phong Linh là người hay mặc T-shirt và quần lửng nhưng hôm nay gặp mặt nàng lại mặc một cái đầm màu đỏ, bên hông đeo một dải ruy băng kết thành hình con bướm, tóc xõa dài, cùng với khuôn mặt thanh thuần đáng yêu làm cho Long Dực vừa trông thấy nàng đã sinh ra một cảm giác tán thưởng.

Hôm nay Phong Linh mặc đồ mặc dù trông rất thục nữ, nhưng tính cách nóng bỏng như lửa vẫn không thay đổi, vừa nhìn thấy Long Dực, mặt tươi như hoa nói "Long hình nam, em còn tưởng anh không đến nữa”

"Sao lại không đến?" Long Dực cười khổ nói "nếu anh không đến, em có buông tha cho anh không? “

"Đương nhiên không!" Phong Linh híp mắt cười nói: "nếu anh không đến, em nhất định đến phòng kiếm anh. Ha ha …… dù sao tất cả mọi người đều biết em là một cô gái năng động, chuyện gì cũng có mặt em cả”

Long Dực không biết tại sao khi đối mặt với Phong Linh thì cả người hắn cảm thấy thư thái, giống như bạn tri âm tương giao nhiều năm vậy, có thể trao đổi với nàng mà không cần lời nói.

"Em định mời anh đến đâu ăn vậy?”

"Thính Vũ Hiên nha, được không?"

"Lại là Thính Vũ Hiên ……" Long Dực đột nhiên nhớ tới Nguyệt Nhã nhu, không biết giờ này nàng đang làm gì?

"Lại là? Nói vậy anh thường đến Thính Vũ Hiên lắm à?" Phong Linh đảo con ngươi rồi đột nhiên vỗ tay nói “a hiểu rồi, người như anh thì sẽ có nhiều bạn nữ mời ăn cơm thôi, em thật là ngốc mà”

Long Dực gật đầu cười nói "Đúng vậy, không phải bây giờ có mỹ nhân mời anh dùng bữa sao? “

"Ba hoa quá đi!" Phong Linh thốt ra một câu nhưng trên mặt lại lộ vẻ vui mừng nói " em không phải mỹ nhân đâu, là khủng long thì có, vậy khủng long muốn mời anh có được không. ha ha, chúng ta đến Thính Vũ Hiên đi.”

Vì lúc ăn trưa, Long dực đã dùng Tha tâm thông đọc suy nghĩ của Phong Linh nên biết nàng sẽ triển khai tấn công mình, do đó sau khi đến Thính Vũ Hiên, trong lòng Long Dực có một chút lo lắng rằng Phong Linh sẽ nói ra những lời ghê ghớm a.

Cũng may trong lúc dùng cơm, Phong Linh chỉ nói chuyện đâu đâu với hắn, không có tình yêu gì cả. Tới lúc này, Long Dực mới âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.

Qua trò chuyện Long Dực biết được Phong Linh xuất thân từ một gia đình quân nhân, ông nội và cha nàng đều là quan cao chức trọng trong quân đội, và Phong Linh cũng bị ảnh hưởng, nàng đối với quân sự rất có hứng thú, nàng học khoa hàng không vũ trụ cũng là do ông nội nàng chỉ đạo, lập chí tương lai sẽ trở thành phi hành gia a.

Long Dực hiểu ra, nghĩ thầm rằng khó trách tại sao nàng lại có tính tình hào sảng và mạnh mẽ như thế.

Còn Phong Linh nghe Long Dực nói là cha mẹ của hắn đã mất hết thì không khỏi cảm thán, buồn bả, sau đó lại biết được hắn chỉ dùng thời gian một năm để học hết chương trình phổ thông rồi thi đậu vào Quang Long đại học thì nàng lại vừa ngạc nhiên vừa thở dài.

Hai người dùng cơm rất vui vẻ. Sau khi ăn xong và trên đường trở về, Phong Linh hỏi Long Dực “Tối nay anh có chuyện gì bận không? Nếu không có thì .....”

Chương 64: Khai Chiến
Dịch: tieungunhi


"Có! có!" Long Dực dường như đoán ra nàng đang muốn gì liền ngắt lời và nói "anh và bạn cùng phòng đã có hẹn trước rồi nên đêm nay dù có chuyện gì cũng không được thất hẹn. Vì là chuyện quan trọng nên phải cùng nhau thương lượng”

"Không sao đâu” Phong Linh hiển nhiên có chút thất vọng, nói "nếu anh có việc, em không quấy rầy anh đâu, chỉ là em muốn cùng anh đi dạo một vòng Tiểu Kính Hồ mà thôi”

"Lần sau nha, lần sau chúng ta sẽ đi" Long Dực lập tức hứa hẹn.

"Anh nói cũng đúng, thời gian còn dài mà” Phong Linh cười tươi như hoa tiếp lời "vậy anh đưa em về ký túc xá có được không? Chắc anh không từ chối chứ?”

"Không thành vấn đề”

Long Dực đưa Phong Linh một đoạn, rốt cuộc cũng về đến ký túc xá nữ.

"Tạm biệt em." Long Dực vẫy tay từ biệt Phong Linh.

Vừa nói hai chữ tạm biệt thì đột nhiên một luồng hương thơm ập tới, trên gương mặt đã được bờ môi của Phong Linh đánh dấu.

"Tạm biệt anh" Phong Linh sau khi hôn Long Dực xong, thì chạy vào ký túc xá, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Long Dực thật sự rất buồn bực, hắn suy nghĩ với cảnh giới tốc độ của mình mà lại không tránh được sự tập kích của Phong Linh, thật là xấu hổ quá đi thôi.

Chẳng lẽ theo lời của Tiễn Như Vũ là mình đã trúng loại độc gọi là "mỹ nữ độc tố" rồi sao? Chứ nếu không thì sao mà nhìn thấy mỹ nhân thì toàn thân như mất hết sức lực, tứ chi nhũn ra thế này?

"Thật sự là xui xẻo mà!" Long Dực lẩm bẩm, quay về ký túc xá nam.

Sau khi trở về phòng, Long Dực mới biết được mình đã phạm một "sai lầm nghiêm trọng”, đó là trên mặt còn lưu lại dấu môi son cực kỳ rõ ràng của Phong Linh.

Bởi vì dấu môi son này mà cả phòng 414 loạn lên.

"Nhìn xem, mau nhìn dấu son này nè, rất rõ ràng a! Lão Long sư phụ tiếc rẻ không lau đây mà, nhất định là muốn khoe với chúng ta đây”

"Oa, thật thơm a! không biết Phong mỹ nhân của chúng ta sử dụng son hiệu nào nữa? Lão Long sư phụ, huynh ngày mai đừng có rửa mặt nha? Nếu là đệ thì trong mười ngày đệ quyết không rửa đâu.”

"Đệ một tháng!"

"Đệ một năm!"

"Còn đệ thì cả đời luôn!"

"Các đệ ........ thật làm ta tức chết mà!" Long Dực đưa tay vỗ vào đầu một cái.

"Các vị huynh đệ, đừng nói nữa, vào chính sự đi." Đinh Tiểu Lôi khoanh chân ngồi ở trên giường, đang chờ Long Dực truyền Thiên Phật Chưởng cho, nói "ngày mai là ngày liên quan đến sinh tử tồn vong của phòng 414 chúng ta. Nếu ngày mai trong cuộc chiến, chúng ta có thể đánh bại tứ đại ác nhân do Thiết Ngạo cầm đầu thì chúng ta sẽ trở thành anh hùng của toàn trường, còn ngược lại nếu thất bại, chỉ sợ ngay cả súc sinh cũng không bằng được nữa, đệ khẳng định chúng ta sẽ bị bọn Thiết Ngạo dẫm nát như dẫm con kiến”

Lý Vân lắc đầu nói "cho dù chúng ta có thắng tứ đại ác nhân đi nữa nhưng còn bọn đàn em của hắn thì sao?”

Tiễn Như Vũ nói "Hừ! sợ cái gì, bọn đó toàn là lâu la cả thôi. Hãy chờ xem đi, chỉ cần chúng ta đánh bại tứ đại ác nhân, bọn lâu la đó sẽ tự nhiên đầu hàng thôi.”

Long Dực nghe ba người huyên thuyên không ngừng, gấp sách đang xem lại, cởi quần áo ra rồi phóng lên giường nói "Đi ngủ hết đi, chuyện ngày mai để ngày mai tính”

"Đúng, đi ngủ, chỉ có ngủ ngon thì tinh thần mới tốt được”

"Đệ đi ngủ đây!"

"Ngủ ngon!"

Nhìn thấy hình dáng thư thái của Long Dực, dường như đối với cuộc ước chiến ngày mai nắm chắc phần thắng, ba người liền thở phào một hơi.

Chủ nhật, hoàng hôn buông xuống.

Tại rừng cây phía bắc Quang Long đại học, nhóm Long Dực bốn người cùng tứ đại ác nhân và đàn em của chúng gặp mặt.

Long Dực, Tiễn Như Vũ, Đinh Tiểu Lôi, Lý Vân bốn người đứng một bên. Phía kia tứ đại ác nhân gồm Thiết Ngạo, Tần Ngọc, Lâm Đống Lương, Chu Như đứng trước bọn đàn em nghênh đón.

"Giỏi lắm, các ngươi không bội ước!" Trên mặt Thiết Ngạo nở một nụ cười lạnh lùng nói.

"Đừng nhiều lời, xem các ngươi vậy mà cũng gan cũng nhỏ quá, sợ đánh không lại chúng ta nên dẫn theo nhiều đàn em như vậy. Muốn chơi hội đồng hả?” Tiễn Như Vũ thấy đối phương người đông thế mạnh, chí ít cũng lên đến bảy tám mươi người, trong lòng không khỏi khiếp sợ.

"Các ngươi yên tâm, đám huynh đệ này của ta chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, họ sẽ không tham dự đâu. Hắc hắc, Thiết Ngạo ta cùng người khác giải quyết ân oán, chỉ là một chọi một thôi, dù thắng hay thua ta đều tâm phục khẩu phục chấp nhận."

"Ngươi nói hay lắm, ta có chút khâm phục ngươi rồi đó” Đinh Tiểu Lôi giơ ngón cái lên nói.

Vốn đang lo lắng đối phương cùng nhau tiến lên, nay biết được một chọi một, Lý Vân vốn trong lòng đang hốt hoảng cũng lên tinh thần nói "Một đấu một? đấu như thế nào đây?"

Thiết Ngạo nói "Rất đơn giản, bốn người chúng ta đấu với bốn người các ngươi, bốn trận thắng ba là thắng, thắng hai trận hòa một trận cũng thắng. Quyền lựa chọn đối thủ giao cho các ngươi luôn"

Bốn người Long Dực thương lượng một chút rồi cuối cùng quyết định cho Tiễn Như Vũ đối phó Tần Ngọc, Đinh Tiểu Lôi đối phó Lâm Đống Lương, Lý Vân đối phó nữ ác nhân Chu Như, còn Thiết Ngạo do Long Dực phụ trách.

"Thiết Ngạo, đánh nhau thì phải có thắng thua chớ? Ngươi nói đi, thắng được gì và thua mất gì nào?” Long Dực hỏi.

Thiết Ngạo cười hắc hắc nói "Nếu chúng ta thắng, bốn người các ngươi mỗi người lập tức nộp phí bảo vệ cho chúng ta, 2000 tệ một người, từ nay về phải làm đàn em của chúng ta."

Long Dực mỉm cười hỏi "Nếu các ngươi thua thì sao?"

"Làm sao chúng ta có thể thua được?" Thiết Ngạo khinh miệt nhìn bốn người Long Dực trả lời "Thua nhất định phải là các ngươi!"

"Thắng hay thua, lát nữa sẽ biết ngay thôi” Long Dực tiến lên hai bước, nhìn Thiết Ngạo nói "Trận quyết đấu này sẽ do hai người chúng ta quyết định, được không?”

Thiết Ngạo vốn tự tin mười phần, nhưng nhìn thấy nụ cười cao thâm khó lường trên mặt của Long Dực thì trong lòng không khỏi run sợ, do dự nói "hai người chúng ta quyết định luôn hả. Hay là cho bọn họ đấu trước đi." Nói xong, hắn liền nháy mắt với Chu Như.

Chu Như gật gật đầu rồi bước lên vài bước, đưa tay ngoắc ngoắc Lý Vân, miệng mở ra làm lộ bộ răng khủng long "tên bốn mắt kia, đến đây! chúng ta đấu trận đầu nào!"

Lý Vân thấy nữ ác nhân này hôm nay mặt mày dữ tợn, nhất là hai cái môi đỏ choét, giống như vừa mới ăn thịt người xong vậy, trong long không khỏi khiếp đảm.

"Khủng long muội muội à, ngươi dám gọi ta là tên bốn mắt sao, có tin ta bẻ răng ngươi hay không” Trong tiếng cổ vũ của ba người, Lý Vân bước lên phía trước, giơ nắm tay lên.

"ta tin, ta tin chớ …… ta tin là là sẽ đập bể mắt kính của ngươi” Chu Như đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình bự tổ chảng như mãnh hổ đánh thẳng tới Lý Vân.

Chương 65: Đối Quyết
Dịch: tieungunhi



Chu Như là nữ nhi, có thể trở thành tứ đại ác nhân trong trường thì đích xác có chỗ hơn người, mặc kệ có khả năng đánh nhau hay không nhưng về khí thế đã có thể hù cho đối thủ khiếp đảm.

Vài ngày trước, Long Dực đã dạy ba người Bàn Nhược Tâm Kinh và Thiên Phật Chưởng rồi, trải qua tu luyện, ba người đều đã có thành tựu, nếu đối phó với người bình thường thì dư sức qua cầu nhưng bản tính Lý Vân vốn nhát gan lại phải đối mặt với con cọp cái Chu Như, thì từ khí thế đã thua rồi, nhìn thấy thân hình của nữ ác nhân vọt tới trước mặt, mọi chiêu thức đã tính toán sử ra trong đầu đã quên mất sạch, thân thể vội vàng né sang một bên.

Mặc dù thân hình của Chu Như mập mạp nhưng thân thủ lại rất linh hoạt, tay phải ra trảo tấn công đã chộp trúng vào tay trái của Lý Vân, sau đó dùng sức dùng hết sức lực ném Lý Vân đi, miệng hét lên "tên bốn mắt, đi tàu bay nghe”

Thân thể gầy yếu của Lý vân bị nữ ác nhân ném ra thật xa, khi đứng lên thì đầu cổ cùng da tay đã bị trầy xước, xuất hiện vài chỗ chảy máu.

Chu Như cười ha ha, không để cho Lý Vân kịp đứng vững, lại xông tới tung ra một quyền vào mặt hắn, làm cho kính của hắn vỡ ra rơi xuống mặt đất.

Lý Vân vốn bị cận khá nặng, nếu không có kính đeo thì y chang người mù, hắn kinh hoảng kêu lên "A a a" rồi quơ tay loạn xạ, phòng ngừa Chu Như nhân cơ hội công kích lần nữa..

"Dừng tay!" Long Dực thấy Lý Vân thua chắc, không muốn cho hắn bị ăn thêm vài đấm nữa liền hét lớn một tiếng, rồi đưa tay ngoắc Lý Vân nói “Lý Vân, quay lại đi. Trận này đệ thua rồi”

Lý Vân nhặt gọng kính lên rồi quay lại chỗ Long Dực, hắn cúi đầu ủ rũ đứng phía sau ba người, miệng nói nhỏ "đệ thật vô dụng, xin lỗi!"

"Không có gì phải xin lỗi cả, còn có chúng ta mà, chỉ cần thắng luôn ba trận còn lại là được chứ gì!" Đinh Tiểu Lôi vỗ vỗ vào vai Lý Vân an ủi, sau đó bước lên phía trước chỉ Lâm Đống Lương nói “Đến phiên chúng ta rồi”

Trận đấu giữa Đinh Tiểu Lôi và Lâm Đống Lương có đặc sắc hơn so với trận của Lý Vân, mặc dù xuất quyền xuất cước loạn xạ cùng với tiếng hét vang trời làm cho tinh thần của những người đứng xem cũng bị chấn động.

Lâm Đống Lương từ khi vào học tại đây tới nay, đánh nhau không dưới trăm trận, cho nên mới lên tới địa vị ngày hôm nay, có thể nói đầy kinh nghiệm trong việc này, còn Đinh Tiểu Lôi mặc dù mập một chút nhưng tố chất cực tốt, bị trúng một quyền hai cước vẫn tỉnh táo không loạn.

Dần dần, việc tu luyện của Đinh Tiểu Lôi đã phát huy tác dụng, nên hắn cảm giác được chân khí từ đan điền sinh ra rồi nhanh chóng lan ra khắp toàn thân bảo vệ hắn, khi Lâm Đống Lương đánh trúng thì cảm giác đau dần dần giảm đi.

Quá mừng rỡ, Đinh Tiểu Lôi dựa theo lời của long Dực vận khí đưa chân khí lên bàn tay phải rồi nhằm vào chỗ sơ hở của Lâm Đống Lương xuất ra chiêu đầu tiên của Thiên Phật Chưởng.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Lâm Đống Lương trúng chưởng kêu lên một tiếng, thân thể bị chấn bay về phía sau bảy tám bước, chút nữa đứng không vững ngã xuống, hắn lúc này chỉ cảm thấy nửa người tê dại mà thôi.

"Oh yeah!" Đinh Tiểu Lôi hưng phấn hét lên "Một thắng một thua, hòa rồi!"

"Lão Đinh, đánh rất hay” Đợi sau khi Đinh Tiểu Lôi quay trở về đội ngũ, Long Dực tán dương hắn không thôi, sau đó kề tai hắn nói nhỏ "Thiên Phật Chưởng của đệ đã đạt được chín phần hỏa hầu rồi, nhưng Bàn Nhược Tâm Kinh còn yếu lắm, nếu đạt được tầng thứ nhất của nó thì với một chưởng đó là hắn nằm luôn mười ngày nửa tháng. Đệ cần cố gắng nhiều a”

"Đệ hiểu rồi. Cảm ơn …… cảm ơn lão long sư phụ ……" Đinh Tiểu Lôi kích động nói lắp luôn.

Kết quả trận thứ hai nằm ngoài dự đoán của tứ đại ác nhân. Thiết Ngạo đưa mắt nháy với mấy tên đàn em bước ra mang Lâm Đống Lương về, sau đó quay qua Tần Ngọc nói "Tới phiên ngươi đó, trận này không được để thua nghe”

Khóe miệng Tần Ngọc mỉm cười, nhìn vào Tiễn Như Vũ.

Cha của Tần Ngọc là cục trưởng Cục cảnh sát, nắm dưới tay mấy ngàn người, trong đó có không ít cao thủ, Tần Ngọc từ năm tiểu học đã theo các vị cao thủ hàng đầu trong đó học võ thuật rồi, do đó võ công của hắn cũng có tầm cỡ nhất định.

"Lão Tiễn, đừng coi thường đối phương đó” Long Dực nói với Tiễn Như Vũ "ta cho ngươi đệ một lời khuyên nhỏ đây, đừng nên dùng cứng đối cứng khi đấu với hắn, hãy tận dụng thân thể linh hoạt của đệ, dùng tốc độ nhanh một chút, khi có cơ hội thì xuất Thiên Phật Chưởng liền."

Tiễn Như vũ gật đầu nói "đánh nhau đệ thuộc hàng thứ hai, về tốc độ cũng là cao thủ, nếu đệ không đánh cho hắn hộc máu ra mới là lạ đó”

Võ công của Tần Ngọc quả nhiên cũng có tầm cỡ, chỉ bước đi lên phía trước mà thôi đã làm cho gió xung quanh hắn nổi lên rồi.

Tiễn Như Vũ nhớ lời nhắc nhở của Long Dực, đã có phòng bị, thấy Tần Ngọc lợi hại, biết rằng mình không phải đối thủ của hắn, cho nên vào trận đấu hắn chỉ giữ khoảng cách né tránh mà thôi.

Võ công của Tần Ngọc là bác kích chuyên về đánh cận chiến, nhưng gặp Tiễn Như Vũ cứ tìm cách giữ khoảng cách vơi hắn làm hắn không thể thi triển hết tuyệt học.

"Tên nhát gan kia, có gan đến đây đấu một trận với ta, sao cứ tránh né hoài vậy” Tần Ngọc giận dữ hét lên.

Tiễn Như Vũ đương nhiên không nghe lời của hắn, khuôn mặt cứ cười cười nói "con rùa kia, mau bò đến đây, sao chậm thế. Ai bảo đánh nhau không thể né tránh. Công phu của ta đây gọi là khinh công đấy, ha ha, có bản lĩnh cứ đến đây đánh ta đi, đến đây, đánh ta đi ……"

Tần Ngọc nghe hắn chọc ghẹo, điên tiết lên liền đuổi theo đánh tới cùng.

Tiễn Như Vũ không hồ đồ, cứ thi triển khinh công tránh né, cứ chạy qua chạy lại hoài, kẻ đuổi người chạy.

Trận đấu này nhìn vào thì thấy Tần Ngọc chiếm thế thượng phong nhưng nhìn lâu một chút thì thấy giống như đang chơi trò chơi mèo vờn chuột vậy, rất buồn cười.

Thiết Ngạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy thời gian không còn sớm nữa, trong lòng nôn nóng liền hét lên "Tần Ngọc, đừng lãng phí thời gian nữa, quay về đi”

Tần Ngọc quay trở lại, buồn bực nói "con mẹ nó, nếu để ta tóm được nó, ta đánh vỡ đầu nó ra”

"Hừ, ngay cả một tên phế vật cũng thu thập không được, ngươi thật sự còn thua phế vật nữa”

Tần Ngọc trong lòng đang bực bội vốn định chửi lại vài câu nhưng vì Thiết Ngạo là lão đại, và thực lực cao hơn hắn nhiều nên chỉ đành im lặng lui về phía sau.

Tiễn Như Vũ kêu lên "tên Tần Ngọc khốn kiếp kia, tại sao không đấu với ta? Ngươi tự ý bỏ cuộc, vì vậy ta thắng."

Thiết Ngạo không để ý tới Tiễn Như Vũ, bước đến trước mặt Long Dực trầm giọng nói "Ba trận trước không phân thắng bại, giờ đến phiên chúng ta, đến đây đi nào Long Dực, vì ngươi là sinh viên mới nên ta nhường ngươi đánh trước ba quyền”

Nguồn: tunghoanh.com/long-huyet/chuong-63-65-KSsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận