Long Lanh Giọt Nắng Chương 1


Chương 1
Linh thích thơ thẩn trong vườn buổi trưa, không phải buổi sáng, mà buổi trưa khu vườn mới rộn rã tiếng chim.

Mùa hè còn có cả tiếng ve, tiếng ve rớt xuống như những đám mưa đầu mùa tràn ngập cả không gian. Linh mê mải ngắm nhìn những đốm nắng nhảy múa trên mặt đất, những giọt nắng len qua những tàn cây chôm chôm rọi xuống, khu vườn như được rắc một lớp hoa vàng rực rỡ. Đạt dẫn Linh đi ra vườn, anh trèo cây hái mấy chùm chôm chôm chín đỏ rực ném xuống đất, Linh cúi xuống và chợt reo lên:

- Anh Đạt ơi, anh Đạt xuống đây coi cái này hay lắm nè!

Ở trên cây Đạt hỏi vọng xuống:

- Có chuyện gì mà mày réo ầm lên thế?



Linh ngước cặp mắt trong suốt nhìn lên cây:

- Anh xuống đây mà xem nè!

Đạt tụt xuống khỏi ngọn cây ngơ ngác hỏi:

- Có gì đâu mà mày bảo tao xem?

- Anh không thấy gì sao? Hoa đầy vườn.

- Hoa đâu?

- Hoa nắng đó, anh không thấy những đốm nắng như hoa rắc đầy khu vườn đấy sao!

Một thoáng ngơ ngác, chợt hiểu ra, Đạt ôm bụng cười rũ rượi. Cười đã cơn, Đạt nhìn Linh chế giễu:

- Tao thấy mày giống con nhỏ Hương "mát dây" trong xóm.

- Hương nào hả anh?

- Con nhỏ hôm mày về đây gặp nó đang vươn tay chụp những đốm nắng dưới hàng râm bụt, nó cứ nhìn mày cười cười đó.

- "Mát dây" là sao hả anh Đạt?

- Chời ơi! Dzậy mà cũng hông biết! "Mát dây" là... khùng đó, hiểu chưa?

- Ư... anh nói em khùng hả?

- Ừ, tao nghi lắm, mày học giỏi nên tao sợ mày giống con Hương.

- Anh nói bậy không hà! Bộ con Hương nó học giỏi lắm hả?

- Ừ, hồi đó nó học giỏi nhứt lớp tao đó, không hiểu sao giờ nó như người mất hồn. Sau khi ba nó chết nó cứ thơ thẩn trong miếu Bà, thời gian gần đây nó cứ ngơ ngẩn như vậy đó. Mẹ nó đi coi thầy, thầy bảo nó học giỏi, biết sử dụng máy vi tính, lại đẹp người nên bị Bà hớp hồn đem về làm thư ký.

Đạt kể xong, Linh ôm bụng cười. Anh hỏi:

- Mày cười gì?

- Nghe anh nói em mắc cười quá! Bà nào lại chọn người giỏi vi tính mà bắt, ngó bộ tiêu chuẩn thư ký cho người cõi âm hiện đại quá hé! Vậy con Hương phải giỏi tiếng Anh nữa chứ?

Đạt gắt:

- Mày đừng có mà cười! Bà linh lắm đấy!

- Thật không?

- Thật!

Nghe anh Đạt nói, Linh chú ý đến câu chuyện về cô bé Hương. Chiều nay, Linh sẽ làm thân với Hương để tìm hiểu. Hôm về đây, Linh gặp cô bé thơ thẩn bên hàng rào dâm bụt, cô bé chăm chăm nhìn vào những bông hoa nắng nhảy nhót trên đám lá cây. Thấy Linh, cô bé nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi như hoa trên gương mặt bầu bĩnh trắng hồng, trông rất dễ thương. Nhưng khi Linh cười đáp lại, cô bé như không nhìn thấy Linh, lơ đãng nhìn theo những đốm nắng nhảy múa trên tàng cây.

Bộp... bộp...

- Ui da!

Mải nghĩ về chuyện của cô bé Hương, Linh không để ý chùm chôm chôm anh Đạt ném xuống, nên chùm trái cây trúng ngay đầu Linh. Anh Đạt trèo xuống, vừa phủi kiến vừa cằn nhằn:

- Mày làm gì mà ngơ ngẩn như người mất hồn vậy Linh?

- Em đang nghĩ về con Hương và chuyện thích thú ở đồng quê!

- Bọn con gái chúng mày chúa mơ mộng, tao ở đây riết bắt ngán[1]. Ở thành phố vui ơi là vui.

- Nè anh Đạt!

- Chuyện gì?

- Nhỏ Hương nó đâu phải người của xóm mình hả anh? Hồi còn ở đây em đâu có gặp nó.

- Ừ, nó không phải người xóm mình nhưng nó về đây cũng khá lâu, lúc về nó học lớp bốn, nhà nó làm vườn cho nhà bà ngoại mày đó. Nó học lớp với tao, nó học giỏi như mày vậy. Mấy tháng nay, tự nhiên nó ngớ ngẩn, suốt ngày chạy theo đám nắng ngoài vườn. Nhiều người bảo nó bị bà bắt, nhưng nội nói tại ba nó mất đột ngột quá nó bị sốc vậy thôi.

Anh Đạt là con của bác Hai Đèn ở trong vườn nhà ngoại. Từ nhỏ anh Đạt đã kêu bà ngoại của Linh bằng nội. Bác Hai bảo bà ngoại Linh là ân nhân của gia đình, nên bác coi bà như mẹ, vì vậy Đạt phải kêu bà ngoại Linh bằng bà nội. Hai anh em chơi với nhau từ nhỏ. Khi còn học tiểu học, hàng ngày anh Đạt dẫn Linh đi học. Từ nhà ngoại đến trường tiểu học phải đi ngang khu rừng cao su. Nhiều hôm, Đạt với bọn con trai rủ nhau bắn bi trong rừng cao su, mãi gần đến giờ đi học, Đạt chạy vắt giò lên cổ làm Linh chạy theo muốn nín thở. Đạt lớn hơn Linh một tuổi nhưng bác Hai làm khai sinh trễ nên bây giờ học lớp một với Linh. Đạt có nhiều tài nên đáng mặt đàn anh lắm. Đạt trèo cây thoăn thoắt như khỉ, từ cây này Đạt nắm nhánh chuyền qua cây kia, không cần phải trèo xuống đất. Đạt còn có tài bắn ná thun thiện xạ nhất xóm Tân Phong. Khi nào Linh muốn ăn xoài xanh, Đạt mang ná ra, tách một phát là "viên đạn" trúng ngay cuống trái xoài. Đạt không thích ăn xoài xanh. Mỗi lần muốn ăn, Linh năn nỉ Đạt hái giùm, Đạt cằn nhằn:

- Con gái tụi bay khờ hết biết! Trái chín không ăn, cứ ăn ba cái trái xanh chua lè, ngon lành gì.

Nói vậy nhưng Đạt cưng Linh lắm. Linh thích gì anh Đạt cũng chiều. Bỗng dưng, Linh bật cười.

- Mày cười gì vậy? Anh Đạt nhăn nhó hỏi Linh

- Em nhớ chuyện em hồi nhỏ.

Hồi đó, mỗi chiều cuối tuần, mẹ Linh về kiểm tra việc học tập của Linh. Có lần bài tập viết của Linh chỉ được bảy điểm, mẹ Linh tức giận bắt Linh ngồi tập viết tới mười một giờ đêm, Linh buồn ngủ muốn chết mà mẹ cứ cầm roi mây ngồi kế bên. Linh vừa viết vừa khóc. Lúc ấy ngoại đi đọc kinh về, thấy Linh gật gù, ngoại nhào tới ôm Linh vào lòng la lên:

- Trời ơi chết cháu tui rồi, sao giờ này chị chưa cho cháu tôi ngủ?

Mẹ Linh mím môi:

- Mẹ cứ để con dạy cháu. Tập viết tuần này có bảy điểm, phải phạt nó, tuần sau mới học tốt được.

Bà ngoại nạt mẹ:

- Chị muốn cháu tôi ngộ chữ sao mà ép nó vậy? Con người ta chứ đâu phải cái máy đâu mà lúc nào chị cũng bắt nó phải chín, mười điểm mãi được. Hồi nhỏ chị học tập viết có khi nào được điểm bảy đâu mà bây giờ chị cũng thành nhà khoa học, đi nước này nước kia trên thế giới. Chị có để cho cháu tôi ngủ không?

Mẹ Linh bị bà nạt, đành đứng lên:

- Bà cứ cưng, cháu nó hư mất thôi!

Bà ôm Linh vào lòng xuýt xoa:

- Tội nghiệp cháu của bà!

Linh òa khóc tức tưởi. Bà bế xốc Linh lên vai vỗ về:

- Thôi nín đi bà thương! Cháu bà giỏi, bà biết mà, cháu bà ngoan!

Bà ẵm Linh trên vai đi dạo trong khu vườn ngập ánh trăng. Linh ngủ thiếp trên vai ngoại. Sáng hôm sau, trước khi xách vali lên đường, mẹ còn quay lại nhắc chuyện tập viết. Đó là lần duy nhất Linh có điểm bảy, về sau lúc nào Linh cũng điểm chín điểm mười, mẹ rất vui lòng. Ngoại cũng vui nhưng ngoại không đặt nặng chuyện điểm số. Những chuyện ngoại kể bao giờ cũng hàm ý dạy cho Linh thành một người tốt, người nhân hậu. Bà luôn tin tưởng có một thế giới tốt đẹp hơn thế giới chúng ta đang sống. Ở đó, con người luôn đối xử với nhau bằng tình thương yêu.

Anh Đạt kéo tay Linh:

- Về thôi, để nội chờ.

Bà ngoại ra tận cửa đón cô cháu yêu. Ngoại dang tay, Linh sà vào lòng ngoại. Mỗi lần về thăm ngoại, Linh tha hồ nhõng nhẽo. Suốt một năm học, Linh mệt bã người vì chương trình học tập đầy ắp. Ngoài giờ học ở trường, còn học thêm, học ngoại ngữ, Anh văn, vi tính... Ở nhà, Linh không có một chút cơ hội để mà làm "trẻ con". Lúc nào rảnh, Linh lại phải giúp mẹ chăm bé Sa. Con nhỏ nghịch phải biết! Con gái mà cứ như con trai. Hôm nào trường mẫu giáo cho nghỉ ở nhà là hôm ấy căn phòng của Linh như một bãi chiến trường. Bé Sa lục tung tất cả sách vở của Linh rồi dùng chì màu vẽ lung tung vào những cuốn sách của ba mua tặng cho Linh. Cuối năm học, Linh đạt danh hiệu học sinh giỏi, ba quyết định cho Linh về quê ngoại nghỉ hè. Ba phải thuyết phục mãi, mẹ mới đồng ý. Mẹ muốn Linh tranh thủ mùa hè lấy cho được cái bằng B tiếng Anh, còn ba thì ngược lại. Ba bảo: "Không phải ngẫu nhiên mà người ta đặt ra kỳ nghỉ hè. Mùa hè cần cho trẻ con nghỉ ngơi. Những bài học từ thiên nhiên cũng bổ ích không kém gì kiến thức của nhà trường". Cuối cùng, mẹ cũng đồng ý cho Linh nghỉ hè một tháng ở quê ngoại. Mùa này là mùa trái cây, khu vườn nhà ngoại đẹp và thơm như thế giới cổ tích. Ngày còn nhỏ, ba mẹ bận việc mưu sinh nên gởi Linh cho ngoại trông giùm. Linh đã có những ngày thơ ấu tuyệt vời trong thế giới huyền ảo giữa những câu chuyện cổ tích của bà ngoại kể với khu vườn đầy ắp tiếng chim và hương cây trái do ông ngoại tạo ra. Linh học chưa hết lớp một, ba mẹ rước Linh về thành phố. Bà ngoại chạy theo nắm bàn tay bé xíu của cháu khóc ròng, Linh cũng khóc theo bà. Xe chạy, bóng ngoại nhòa vào đám bụi mù đỏ quạch. Ngoại đưa khăn rằn lau nước mắt. Sống ở thành phố có đầy đủ tiện nghi nhưng lúc nào Linh cũng nhớ khung cảnh quê ngoại. Ngày Linh lên lớp tám, ba cho Linh riêng một căn phòng. Nằm trên giường nệm, Linh nhớ tấm phản mát lạnh lưng ở nhà ngoại. Mỗi đêm, bà ngoại cho Linh ngồi vào lòng dùng con dao cau bén ngót bóc vỏ chôm chôm nhãn cho Linh ăn. Bà khoanh lưỡi dao một vòng tròn quanh trái chôm chôm, tách phần vỏ trên, phần thịt trắng nõn lộ ra. Linh ngậm vào miệng, ngọt lịm. Ở thành phố ăn nhiều bánh kẹo nhưng Linh vẫn nhớ cái vị ngọt ngào khó tả của trái chôm chôm nhãn từ bàn tay ngoại. Nhờ thời gian ở nhà ngoại, Linh trở nên nổi tiếng trong lớp khi về thành phố. Mỗi giờ ra chơi, Linh say sưa kể cho bạn bè nghe về khung cảnh tuyệt vời ở miền quê mà ngày xưa Linh sinh sống, có nhiều chuyện Linh bịa ra nhưng chúng nó tin sái cổ. Lớp của Linh chưa có đứa nào được về quê. Đám bạn thành phố chưa hề biết cây sầu riêng ra hoa như thế nào, chứ đừng nói chuyện biết khi trái chín thì khu vườn tuyệt vời ra làm sao.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/81322


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận