Luân Hồi
Tác Giả: Hải Đồng
Chương mở đầu: Mở Đầu
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: vipvandan
Sưu tầm by k14760116 - Kiếm Giới
Trương Lam thong thả bước ở trên đường cái, tâm tình hắn rất tốt. Mà xem ra cái từ “Rất tốt” cũng không đủ để nói lên tâm tình hắn lúc này. Phải nói là vô cùng tốt tốt đến mức không thể diễn tả như thế nào nữa, cả đời này hắn cũng chưa gặp qua việc tốt như thế bao giờ.
Trương Lam chỉ là một người bình thường thuộc tầng đáy xã hội, trải qua nhiều cố gắng thì hắn cũng vào được đại học. Sau khi tốt nghiệp, hắn vẫn chưa tìm được một công việc như mong muốn. Công ty hắn đang làm chỉ là một công ty nhỏ, tiền lương chỉ khoảng 1100 đồng mỗi tháng. Tuy rằng cũng chưa đến mức chết đói, nhưng mà cũng không dư dả gì. Còn tiền cưới vợ, nuôi con thì hắn không dám mơ đến. Nhưng bạn gái của Trương Lam lại là một người rất tốt. Trương Lam vẫn luôn vì điều này mà cảm thấy may mắn. Mặc dù sau khi đã tốt nghiệp bốn năm hắn vẫn không có một chút tiền đồ nào, nhưng mà bạn gái không hề oán hận một câu, ngược lại còn không ngừng an ủi hắn. Nói là đời người có thể được bình an đã là tốt lắm rồi.
Có được bạn gái thấu tình đạt lý như vậy, Trương Lam rất thỏa mãn. Tuy rằng bạn gái của hắn không phải là xinh đẹp, nhưng mà tuyệt đối không xấu. Đứng ở trong một đám người cũng có thể được xem là một mỹ nữ trên trung bình. Càng tuyệt vời hơn nữa chính là bạn gái của hắn lại còn giỏi bếp núc, là một người nội trợ kiểu mẫu. Trong xã hội hiện nay, một cô gái như thế so với gấu trúc còn hiếm hơn. quả thật Trương Lam không biết bao nhiêu lần thầm cảm ơn mẹ vợ tương lai đã sinh cho hắn một người bạn gái tốt đến như vậy rồi.
Có lẽ là ông trời cũng không phụ người có lòng. Tối hôm qua trong lúc đi mua thức ăn, bà chị bán đồ ăn không có tiền trả lại, không còn cách nào khác Trương Lam đành phải tùy tay lấy một tờ xổ số. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Trương Lam mua xổ số. Người khác mua vé số thì mong chờ trúng giải này giải nọ nhưng hắn khi mua vé số thì chỉ cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.
Thế nhưng có lẽ thuyết "cờ bạc đãi tay mới" lại rơi trúng hoàn cảnh Trương Lam. Buổi tối khi xem xong tin tức trong lúc vô tình Trương Lam liếc nhìn dãy số trên bảng kết quả xổ số cảm thấy khá là quen mắt, à không phải quen mà là cực kỳ quen mắt, nếu như hắn nhớ không lầm thì đây chính là dãy số mà hắn mua thì phải. Trương Lam không thể tin được dụi mắt rồi cẩn thận lôi tờ vé số ra. Quả nhiên đúng là như vậy, đúng là tờ vé số mà hắn mua hồi chiều.
Hạnh phúc thật lớn từ trên trời rơi xuống đập vào đầu khiến Trương Lam ngất ngây. 500 vạn, sau khi trừ 100 vạn tiền thuế thu nhập thì còn lại 400 vạn. Mình có thể mua một căn hộ rộng rãi để kết hôn, rốt cuộc thì bạn gái cũng không phải chịu ấm ức nữa. Sau đó lại mua một chiếc ô tô nhỏ hơn mười vạn. Sau khi cưới vợ xong thì mình còn khoảng chừng 300 vạn. 300 vạn này mình chỉ cần gửi trong ngân hàng, tiền lãi hàng năm cũng được khoảng 10 vạn.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Trương Lam quyết định đi lĩnh tiền, hắn chưa muốn báo với bạn gái hắn mà chờ lúc lấy được tiền sẽ cho bạn gái một niềm vui lớn. Trên đường đi Trương Lam cảm giác như mình đang bay bổng trên chín tầng mây.
Ân, khoan đã, không phải cảm giác mà đúng là mình đang bay thật ???? Chuyện này là thế nào ??? Trương Lam không hiểu hắn đang mơ hay thật nữa.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Trương Lam nghe thấy có người hô to.
- Trời ạ! Xảy ra tai nạn rồi, nhanh gọi xe cứu thương!
Thì ra là tai nạn sao? Là mình bị đâm sao?
Vừa mới nghĩ như vậy, rốt cục thì Trương Lam cũng cảm thấy toàn thân đều đau đớn, không có chỗ nào không đau. Cơn đau kịch liệt gần như đã xâm nhập vào trong linh hồn. Trương Lam không hiểu tại sao hắn lại có thể tỉnh táo để cảm nhận tất cả mọi việc như vậy. Lúc này hắn mới nghĩ đến tình cảnh của mình: không lẽ đây là "tột cùng sự vui sướng là sự đau khổ" trong truyền thuyết sao???
Không biết qua bao lâu, rốt cục thì Trương Lam cũng tỉnh lại, xoa nhẹ đôi mí mắt hơi sưng lên vì mình ngủ quá nhiều. Hoạt động gân cốt toàn thân một lượt. Xương cốt toàn thân vang lên tiếng rắc rắc.
Đánh giá bốn phía xung quanh một chút. Chính mình đang ở trong một cung điện, nhìn kiến trúc xanh vàng rực rỡ xung quanh, hắn có thể phát hiện ra dấu hiệu của khoa học kỹ thuật tương đối cao trong đó. Trương Lam dừng việc thư giãn gân cốt lại mà sửng sốt.
Đây là chỗ nào? Không phải là mình đã bị xe đụng sao, hiện tại hẳn là ở bệnh viện mới đúng.
- Nơi này là Địa Ngục.
Phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào, Trương Lam hoảng sợ quay đầu nhìn lại. Một tiểu Loli tóc vàng mắt xanh cực kỳ xinh đẹp đang đứng ở phía sau. Cái đầu nhỏ đáng yêu ngẩng lên nhìn hắn.
- Nhóc như vậy sẽ dọa chết người đấy. Mẹ của nhóc không có dạy nhóc là không nên xuất hiện ở phía sau người khác không một tiếng động sao?
Trương Lam tò mò nói.
Tiểu Loli cắn móng tay, nghiêng đầu suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc mới xác định.
- Không có ai, mẹ em không có nói với em.
- Ồ, tại sao nhóc lại ở chỗ này ? Người lớn của nhóc đâu ?
Trương Lam không chút để ý, hỏi.
- Nơi này là chỗ nào ?
- Chỗ này chính là trong nhà của em.
Tiểu Loli thật thà trả lời.
- Nơi này là Địa Ngục, rất lâu rồi em không có gặp mẹ.
Nói xong trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một tia ảm đạm.
- Ồ, nhóc không ở cùng với mẹ sao ? truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Lòng đồng cảm của Trương Lam nổi lên.
- Nhưng mà nói dối cũng không phải là đứa trẻ ngoan đâu. Nơi này đẹp như vậy sao có thể là địa ngục được. Tên của nhóc là gì ?
Trương Lam lại bắt đầu liên thoắng cái miệng theo thói quen. Thật là cầm thú, ngay cả tiểu Loli nhỏ như vậy cũng không buông tha.
- Em không có nói dối.
Tiểu Loli rất ấm ức, đôi mắt to xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt.
- Tên của em là Khải Lạc Bối La Tư.
Khải Lạc Bối La Tư ? Trương Lam có chút nghi hoặc. Cái tên này nghe thật quen tai, nhưng sao lại không nhớ ra nổi ? Có phải là chính mình đã gặp ở đâu rồi ? Trong lúc lơ đãng, hắn thấy ở phía sau lưng tiểu Loli nhẹ nhàng lay động cái đuôi đầy. Trương Lam đột nhiên cảm giác một cỗ hơi lạnh chạy dọc theo cột sống lên đến óc, cả người giật mình một cái, rốt cục cũng nhớ ra.
- Khải Lạc Bối La Tư ? Em là Tam Đầu Khuyển ở Địa Ngục ? Nơi này là Địa Ngục thật sao?
- Đúng vậy.
Tiểu Loli rất cao hứng.
- Anh cũng biết em là ai. Em thật sự không có nói dối, nơi này thật sự là Địa Ngục. Bây giờ anh đã tin tưởng đây là nhà của em chưa ?
- Đợi một chút, em để anh yên tĩnh một lát.
Trương Lam khoát tay, bảo tiểu Loli kia dừng lại.
- Anh suy nghĩ một lát.
Chính mình bị xe đụng phải, rồi được đưa đến bệnh viện. Hiện tại xem ra chính mình đã gặp bất hạnh rồi, vậy đây đích thật là Địa Ngục sao? Không phải Địa Ngục là nơi quỷ khí dày đặc sao? Làm sao lại có bộ dạng như thế này.
- Anh, anh có thể nói chuyện với em được không. Đã rất lâu rồi em không có nói chuyện với ai. Em sống ở đây có một mình, cô đơn lắm.
Tiểu Loli nắm lấy ống tay áo Trương Lam như là sợ hắn chạy trốn vậy.
- Được, trước tiên em cứ buông áo anh ra đã.
Trương Lam dụ dỗ. Đây chính là Tam Đầu Khuyển nổi tiếng là hung tàn của Địa Ngục sao? Nhìn như thế nào cũng thấy giống cô bé hàng xóm phiền phức hơn. Chênh lệch quá xa so với truyền thuyết khiến cho người ta không thể tiếp thụ được.
- Anh ở trong này với em, nhưng em phải trả lời mấy vấn đề của anh trước được không?
- Ừ, anh khỏi đi, nhất định Khải Lạc Bối La Tư sẽ thành thật trả lời anh.
Tiểu Loli túm ống tay áo của Trương Lam, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, giống như sợ hắn chạy mất vậy.
- Vấn đề thứ nhất, không phải em thuộc Địa Ngục phương tây sao? Làm sao lại đến Địa Ngục phương đông chỗ anh?
- Năm đó Diêm La Vương phương đông của các anh và Minh Vương Hades của phương tây bọn em đánh bài. Minh vương bệ hạ đã thua nên em phải đến phương đông.
Nói đến chuyện cũ năm đó, vẻ mặt của Khải Lạc Bối La Tư ngượng ngùng. Nhưng mà lời nói cũng đủ dọa người, không ngờ là do đánh bạc thắng mà tới.
Ách.
Trương Lam cảm thấy đầu của mình lại bắt đầu đau. Đây không phải là hơi có chút thái quá sao?
Sắp xếp lại suy nghĩ một chút.
- Vấn đề thứ hai, em ở nơi này làm cái gì?
- Em ở đây tiếp nhận linh hồn, căn cứ vào việc làm tốt xấu của bọn họ khi còn sống mà phân biệt đưa đến Thiên giới phương đông để đầu thai chuyển sang kiếp khác, hoặc là đưa đến mười tám tầng Địa Ngục để chịu giày vò.
Tiểu Loli nhu thuận trả lời.
- Ách, vậy anh được đi đến nơi nào?
Sự tình liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, cứ nên hỏi rõ ràng thì tốt hơn.
- Em không muốn anh đi, anh ở lại giúp em được không?
Tiểu Loli nắm chặt cánh tay Trương Lam, đôi mắt to ngập nước lại bắt đầu tuôn đại hồng thủy.
- Việc này, có được chỗ tốt nào không?
Đầu của Trương Lam lại càng đau. Ở cùng một chỗ với tiểu Loli này? Ai có thể nói cho mình biết, có khi nào nàng hứng lên liền một ngụm nuốt chính mình vào bụng không?
- Anh, em cho anh thứ này.
Tiểu Loli chứng kiến Trương Lam có chút dao động, vội vàng lục lọi đống đồ của mình, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.
- Nhìn xem, đây chính là dị năng châu mà em mang theo từ phương tây đến đây. Em đưa cho anh, anh không đi được không?
Trương Lam tiếp nhận viên châu. Một viên trân châu rất đẹp, toàn thân đen tuyền. Có thể cảm nhận thấy ở bên trong viên châu này có bao hàm một cỗ năng lượng khổng lồ không biết tên. Trương Lam đưa tay vuốt vuốt.
- Khải Lạc Bối La Tư.
Trương Lam hỏi.
- Hạt Châu này có tác dụng gì ? Vì sao mà em lại muốn anh ở đây với em ? Nơi này có rất nhiều linh hồn, em có thể để bọn hắn ở cùng mà.
- Hạt châu này có thể triệu hoán ký ức cùng ba đại dị năng, có hạt châu này là có được ba loại năng lực.
Tiểu Loli vặn vẹo cái eo nhỏ đáng yêu.
- Em không cần bọn họ giúp em, linh hồn của bọn họ thật khó ngửi, chúng khiến bọn họ em đã cảm thấy ghê tởm, làm sao có thể để bọn họ theo giúp em được. Trên người anh có một loại hơi thở quen thuộc. Khải Lạc Bối La Tư thích ở cùng một chỗ với anh.
- Ồ.
Trương Lam vừa muốn nói gì, liền nghe thấy tiếng bước chân, liền quay đầu lại nhìn. Bên cạnh có hai người mặc đồ tây đen, cà vạt đen, giày đen, đeo kính râm đi tới.
- Tiểu thư Khải Lạc Bối La Tư.
Một người đàn ông mở miệng.
- Diêm Vương phán quyết người này phải đi đầu thai sang kiếp khác. Chúng tôi phải dẫn hắn đi đến kiếp trì.
- Ồ.
Tiểu Loli chu cái mỏ, vẻ mặt mất hứng.
- Đi thôi đi thôi, đám người các ngươi, thật vất vả ta mới gặp được một người ta thích, không thể để hắn nói chuyện với ta nhiều một chút sao?
- Chúng tôi đi đây.
Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu.
- Cút đi.
Tiểu Loli khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, chờ khi ba người đã đi xa, tiểu Loli cười trộm.
- Đưa triệu hoán châu cho tên gia hỏa nhìn thuận mắt kia, đại khái qua một hai chục năm ngắn ngủi, tên kia liền có thể thi triển dị năng triệu hồi. Đến lúc đó là có thể đến nhân gian chơi đùa, thật hoài niệm mỹ thực nhân gian.
Vừa nói xong thì nước miếng cũng theo khóe miệng chảy xuống.
- A! đã quên mất việc cho anh ấy uống canh Mạnh Bà, phải làm sao bây giờ?
Đảo mắt suy nghĩ một chút.
- Dù sao cũng không có ai, à không phải nói là quỷ.
Tiểu Loli nhìn ngó xung quanh.
- Dù sao cũng không có ai nhìn thấy, không sao?
Bên cạnh kiếp trì, một người đàn ông hỏi một người đàn ông khác.
- Ngưu đầu ca, Khải Lạc Bối La Tư có cho người kia uống canh Mạnh bà không?
- Hình như là đã uống rồi, ta cũng không rõ lắm.
Người đàn ông kia trả lời.
- Quên đi, mặc kệ nhiều thứ như vậy, cứ cho hắn đầu thai đi thôi Mã Diện lão đệ.
Nói xong hắn liền lấy ra một chiếc máy tính nhỏ, đưa số liệu vào, xác định tọa độ. Người đàn ông tên là Mã Diện kia liền hung hăn đạp một cược vào mông Trương Lam.
- Tiểu tử, đi xuống cho ta.
Trương Lam há mồm kêu thảm thiết.
- Trời ơi, tôi còn chưa uống canh Mạnh Bà đâu.
Ân?
Hai người sửng sốt, đôi tay của người đàn ông tên là Ngưu Đầu kia run rẩy. Chiếc máy tính ở trên tay kêu lên chói tai.
- Xảy ra chuyện gì?
Mã Diện hỏi.
- Số liệu xuất hiện sai lầm, người này sẽ trọng sinh mang theo trí nhớ.
Ngưu Đầu khổ sở trả lời.
- Sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
Mã Diện lại hỏi.
- Lỗ hổng Windows chết tiệt.
Ngưu Đầu thống khổ túm tóc của mình.
- Từ khi Địa Ngục được kết nối, dùng hệ điều hành Windows để làm việc tới nay, loại tình huống này đã xuất hiện rất nhiều lần.
- Microsoft chết tiệt, Bill Gates chết tiệt!
Đầu trâu mặt ngựa đồng thời mắng.
Ngưu Đầu nhìn nhìn bốn phía.
- Quên đi, lần này dù sao cũng không có con quỷ nào thấy, cũng đừng có bẩm báo cho Diêm Vương, như vậy sẽ không có ai biết.
- Được, cứ làm như thế.
Mã Diện gật gật đầu.