Luyến Tiếc Người Trước Mắt Chương 32


Chương 32
Tâm kế

Thư từ kinh đô tới càng lúc càng nhiều, Hàn Kinh hàng ngày đều bận rộn xử lý chính sự, có vẻ như sự việc ở kinh thành có nhiều thay đổi, thời gian này Hàn Kinh đối với tôi không còn kiêng dè gì nữa, có lẽ bởi vì hắn nghĩ tôi không có khả năng chạy trốn gì.

Dần dần tôi hiểu ý nghĩa các cuộc nói chuyện giữa bọn họ, địa vị của Thái Tử Hàn Kinh cũng không vững chắc lắm, quan hệ giữa hai nước vẫn như trước đây từng xảy ra chiến tranh, những năm gần đây vẫn là tướng quốc Tả Văn Huân đứng đầu các quan lại trong triều vẫn muốn lật đổ hắn để lập Tề Vương làm Thái Tử, nhưng Hoàng đế lại rất trọng dụng Hàn Kinh, không chịu phế bỏ Hàn Kinh, vì thế trong triều đình hình thành một phe do Thái Tử Hàn Kinh cầm đầu, phe của tướng quốc Tả Văn Huân do Tề Vương cầm đầu, hai phe đấu tranh giành giật quyền lợi đã hơn hai mươi năm, bảy năm trước khi bắt đầu có chiến tranh, phe của Tề Vương chiếm giữ thượng phong, mãi đến mấy ngày trước Hàn Kinh bày mưu để Tống Cương Liệt lên vị trí thủ lĩnh cấm vệ quân, phe Thái tử mới bắt đầu chiếm thượng phong. Tôi chỉ hơi thắc mắc về sự tranh giành quyền lực này, rõ ràng Hàn Kinh là thái tử do Hoàng hậu sinh ra cơ mà. Lão Hoàng đế cũng thật là thủ đoạn, để hai Thái tử làm hai thế cực cân bằng, cho nên mặc kệ kẻ dưới phe nào khởi mào cuộc tranh giành này, vẫn thể hiện bên ngoài triều như gió yên biển lặng.

Sau một thời gian tôi biết sắp đón năm mới, thì ra ở thời đại này phong tục cũng không khác gì thời hiện đại tôi sống mấy, cũng là tổ chức đón năm mới, phải tế tổ, hơn nữa tết nguyên tiêu hàng năm rất quan trọng. Hai ngày nay Hàn Kinh và Mai Tốn Tuyết bàn nhiều nhất là chuyện quay trở về kinh thành.

Biết Hàn Kinh sắp về kinh thành, tôi vô cùng kích động, đây chính là cơ hội tuyệt vời để tôi cứu Nam Cung Vân, cho nên, điều kiện tiên quyết là tôi phải ở lại Vọng mai sơn trang. Mấy ngày nay tôi luôn tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời, hoàn cảnh của tôi được thay đổi nhiều, thậm chí Hàn Kinh còn cho phép tôi đi dạo trong sơn trang, đương nhiên lúc nào cũng phải có thị nữ đi theo.

Tôi bắt đầu lo lắng làm thế nào để Hàn Kinh có thể cho tôi ở lại Vọng Mai sơn trang mà không mang đi về kinh thành cùng hắn, nếu nói thẳng là không muốn đi là không thể được, hơn nữa sẽ bị từ chối quyết liệt, Hàn Kinh sẽ tuyệt đối không cho phép tôi có chút gì gọi là từ chối ý muốn của hắn. Vậy tôi phải làm thế nào đây?

Mấy ngày này Mai Tốn Tuyết cũng lơ là việc đề phòng tôi, có thể anh ta nghĩ tôi đã hết hy vọng bỏ trốn, cũng có thể là do dạo này Hàn Kinh đối xử với tôi rộng rãi hơn, thậm chí có thể nói là yêu chiều, có thể là người phụ nữ được Hàn Kinh sủng ái thì còn mong gì hơn, trong khi đó có rất nhiều cô gái muốn mà không được, còn tôi, lại dễ dàng đạt được điều ấy, hơn nữa, đã phản bội Hàn Kinh rồi lại có thể được Hàn Kinh tha thứ, đáng nhẽ tôi nên sớm cảm động đến rơi nước mắt. Nếu đổi lại là nửa năm trước, có lẽ tôi thật sự bị tình cảm dịu dàng của Hàn Kinh làm cho xao động, giống như tôi đã từng xao động vì thâm tình của Chu Dịch Phàm, sẽ cứ thế mà mềm lòng…

Đối với một cô gái bình thường sẽ luôn có một tình cảm đặc biệt với người đàn ông đầu tiên, một người đàn ông anh tuấn sau những nổi giận lẫn hung bạo lại đối xử dịu dàng với cô ấy, hơn nữa cô ấy lại là người anh ta yêu thật lòng, thì bất cứ cô gái nào cũng sẵn sàng tha thứ cho người đàn ông đó, thậm chí sẽ trao cả trái tim cho anh ta, nhưng hơn hết là luôn có một điều kiện tiên quyết, đó là cô gái đó lại không thể trở thành người vợ đúng nghĩa. Đối với tôi những điều kiện này không còn tồn tại nữa, trong lòng tôi chỉ muốn có Nam Cung Vân, nhất là trải qua những chuyện vừa rồi, tôi càng ý thức sâu sắc được là tôi yêu Nam Cung Vân, hơn nữa, chỉ có Nam Cung Vân mới yêu Trương Tĩnh Chi là tôi mà thôi, cho nên bất kể con người tôi là ai, tôi chỉ biết là tôi yêu và nguyện đi theo Nam Cung Vân.

Tôi bắt đầu quay sang đối xử tốt với Mai Tốn Tuyết, mặc dù trong lòng tôi hận không thể giết anh ta, nhưng trên mặt tôi lúc nào cũng biểu hiện sự yếu đuối, nhu nhược vô tội, tôi cố tình để anh ta nhận ra tôi đang mâu thuấn, mâu thuẫn giữa Nam Cung Vân và Hàn Kinh, sau đó thể hiện sự có lỗi với Nam Cung Vân, rồi lại thể hiện sự bất lực trước lưới tình của Hàn Kinh.

Diễn xuất của tôi càng lúc càng điêu luyện, chẳng bao lâu dường như Hàn Kinh quên hẳn câu nói hắn đã từng nói với tôi là sẽ để tôi sống không bằng chết, còn Mai Tốn Tuyết lại bắt đầu có cảm giác áy náy đã đối xử không phải với Nam Cung Vân vì tôi.

Sau khi được sự sắp xếp của Mai Tốn Tuyết, tôi đã đi gặp Nam Cung Vân được một lần nữa, Nam Cung Vân đã không còn bị xích ở trên tường nữa, tuy rằng vẫn ở trong địa lao nhưng tình trạng so với lần đầu tôi gặp đã đỡ hơn rất nhiều. Lúc nhìn thấy Nam Cung Vân, thái độ của tôi lại bình thản lạ thường, tuy chúng tôi không nói với nhau câu nào, nhưng ánh mắt của chúng tôi đã nói lên tất cả, tôi tin tưởng Nam Cung Vân sẽ trụ vững, Nam Cung Vân cũng hiểu tôi đã không còn là cô gái yếu đuối vô dụng, trước khi rời đi, tôi lén đưa cho Nam Cung Vân chiếc lọ thuốc nhỏ màu xanh ngọc, bên trong còn có mấy viên Ngưng hương hoàn của Trầm Triệu Thiên cho, tôi không biết những viên thuốc này còn có tác dụng chữa trị cho kinh mạch của Nam Cung Vân không, nhưng ít nhất cũng có thể hỗ trợ anh, khi tay tôi chạm vào tay Nam Cung Vân, Nam Cung Vân siết chặt một cái, nhưng trên mặt lại tỏ như không biểu hiện thái độ gì.

Sau khi đã được gặp Nam Cung vân, tôi bắt đầu cân nhắc làm thế nào để mình được tiếp tục ở lai Vọng mai sơn trang, ngày Hàn Kinh phải quay về kinh thành càng lúc càng tới gần, tôi cần phải tìm được lý do thích hợp để hắn cho tôi ở lại.

Mai Tốn Tuyết bắt đầu chuẩn bị đồ đạc để trở về kinh thành, sáng hôm nay anh ta thu dọn thư từ của Hàn Kinh, hôm nay thái độ của Hàn Kinh cũng rất nhẹ nhàng, hắn yên lặng dựa nửa người vào tràng kỷ thưởng thức một con bạc ngọc hổ được chạm khắc bằng ngọc bích, rất tinh xảo duyên dáng.

Trong phòng không có thị nữ nào, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống bên dưới, thỉnh thoảng nhăn mày lại, Hàn Kinh nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của tôi, lạnh lùng nói: “Lại đây.”

Tôi bước đến định quỳ xuống hành lễ thì bị Hàn Kinh kéo vào lòng.

“Sao nàng cứ nhăn mày vậy?”

Tôi cắn môi, nói khẽ: “Thấy khó chịu trong bụng.”

Hắn nhẹ nhàng nói bên tai tôi: “Ăn đồ hư?”

Tôi lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt trở nên đỏ bừng.

“Phải không?”

“Không, là bệnh cũ.” Tôi cúi đầu nói.

Mai Tốn Tuyết thấy chúng tôi như vậy, nhìn lướt qua rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.

“Tốn Tuyết,” Hàn Kinh gọi, Mai Tốn Tuyết quay lại, im lặng nhìn chúng tôi, “Đi tìm đại phu đến đây.”

“Không cần, không cần” Tôi vội ngăn lại, mặt càng đỏ, Hàn Kinh ngạc nhiên, có vẻ bực mình nhìn tôi, tôi lý nhí nói vào tai hắn: “Vẫn là đau bụng kinh, không cần tìm đại phu.”

Hàn Kinh nhíu mày, “Không phải đã qua rồi sao? Sao giờ vẫn còn đau?”

Tôi lườm hắn: “Không biết tại sao nữa, vừa khỏi được hai ngày thì thấy lại bị lại.” Nói xong, lại nhăn mặt, sắc mặt tái đi, Hàn Kinh không nói gì ôm tôi vào lòng.

Một lát sau, Hàn Kinh mở miệng: “Tốn Tuyết, hai ngày nữa chúng ta trở về.”

Mai Tốn Tuyết xoay người lại, có vẻ khó xử nhìn Hàn Kinh, nói khẽ: “Điện hạ, ngài ở lại đây đợi quá lâu rồi, lễ tế tổ sẽ tổ chức ngay lập tức, nếu ngài không trở về, Hoàng thượng sẽ…”

Tôi lập tức tiếp lời: “Không cần phải chờ hai ngày nữa, vẫn theo kế hoạch là ngày mai trở về kinh thành đi, đừng trì hoãn việc chính sự.”

“Câm miệng,” Hàn Kinh quắc mắt nhìn tôi, mắt nheo lại: “Ngươi nghĩ rằng ta vì ngươi mới trì hoãn ở lại?”

Hàn Kinh, anh cứ mạnh mồm đi, còn không chịu thừa nhận, chắc là sợ tôi không chịu nổi rét mướt trên đường đi nên mới muốn trì hoãn lại hai ngày nữa. Nhưng tôi không nói gì, chỉ cúi xuống nhè nhẹ lắc lắc đầu, bắp đùi nhói đau, tôi hít hơi thật sâu, vì để giấu diếm sự dò xét của thị nữ, tôi lén dùng cây trâm đâm vào bắp đùi non của mình, cho nên sắc mặt và biểu hiện của tôi mới nhìn thật đến vậy.

Cuối cùng Hàn Kinh không ở lại theo kế hoạch, tôi còn sợ hắn vì tôi mà ở lại thêm hai ngày nữa chứ.

Buổi sáng ngủ dậy, tôi cố ý chạm vào miệng vết thương ở đùi khiến máu chảy rỉ ra, ngay cả Hàn Kinh nhìn thấy cũng nhíu mày, tôi cắn môi, xoa bụng rồi giả vờ khó khăn đứng lên, vừa mới đứng lên đã ngồi sụp xuống, Hàn Kinh vội bước tới ôm tôi đặt nằm lên giường.

Hạ nhân bên ngoài đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ chúng tôi, Mai Tốn Tuyết đã đến hai lần, tôi thì vẫn nằm cuộn mình trên giường.

“Điện hạ, ngài về kinh thành trước đi, ta ở lại chăm sóc Tĩnh Chi.” Chờ lâu quá, Mai Tốn Tuyết cuối cùng đã nói ra những lời tôi muốn nói trong lòng.

Hàn Kinh do dự đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng cắn răng bỏ ra ngoài, Mai Tốn Tuyết vội chạy theo sau.

Trong lòng tôi thầm cám ơn trời đất, cuối cùng hắn đã đi rồi, tôi liếc nhìn bóng dáng Mai Tốn Tuyết, Mai Tốn Tuyết, chỉ cần Hàn Kinh đi, còn lại hai chúng ta, tôi thật sự muốn xem Trương Tĩnh Chi tôi có thể đấu thắng Mai Tốn Tuyết anh ra sao!

Hàn Kinh đã đi được hai ngày, Mai Tốn Tuyết luôn tận tình chăm sóc tôi, xem ra anh ta rất hy vọng tôi sớm bình phục, để nhanh chóng cùng anh ta lên kinh thành.

Hôm nay Mai Tốn Tuyết ở chỗ tôi cả buổi chiều, thấy sắc mặt tôi khá lên, anh ta rất vui mừng, nói rằng ngày mai sẽ khởi hành lên kinh thành, tôi cười cười, không nói gì. Thị nữ bước vào báo đã có cơm chiều, tôi muốn Mai Tốn Tuyết ở lại ăn cơm cùng tôi, Mai Tốn Tuyết cũng không từ chối, ngồi xuống ăn cùng.

Tôi yêu cầu thị nữ mang rượu đến, Mai Tốn Tuyết nghe đến rượu liền ngạc nhiên: “Tĩnh Chi, muội còn muốn uống rượu sao?”

Tôi cười: “Không phải một mình tôi uống, hai chúng ta cùng uống, có thể làm ấm mình, rượu có thể giúp vui nữa.”

Mai Tốn Tuyết cũng cười: ‘Tĩnh Chi, muội không cần lao tâm khổ tứ quá, có phải muội muốn gặp Nam Cung Vân phải không?”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/24247


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận