Luyến Tiếc Người Trước Mắt Chương 57


Chương 57
Tôi mở nhẹ nhàng ra

phát hiện đó là một cái hộp gấm, tôi mở hộp gấm ra, nhìn xem bên trong có gì, lại thất vọng, không phải là lệnh phù mà tôi đang muốn tìm, mà là một vật nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay được điêu khắc bằng gỗ, tôi giơ lên ánh trăng để nhìn cho rõ hơn, đó là một con hổ nhỏ rất đáng yêu, nét điêu khắc còn thô sơ, không được tinh xảo lắm, có vẻ như đã có lâu rồi, lại rất trơn nhẵn, nhìn là biết là đã được thường xuyên cầm trên tay ngắm nghía, nhưng tôi có cảm giác nhìn con hổ này quen quen!

Hai con hổ con cùng nhau chơi đùa, nhưng một con thì thiếu lỗ tai, một con thì mất đuôi…

Ý thức tôi đột nhiên “bang” một tiếng, sống lưng lạnh toát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tôi lén lút quay trở lại tiệc rượu, bọn họ còn đang uống rất náo nhiệt vui vẻ, Hàn Chiêu ngồi giữa, thản nhiên liếc nhìn tôi, cũng không hỏi vừa rồi tôi đi đâu làm gì.

Một người đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi lảo đảo đứng dậy, tay cầm chén rượu hướng về Hàn Kinh lớn tiếng nói: “Điện…điện hạ, chúng ta diệt trừ tên tay sai đó đi, cũng là để cho Chu quốc thấy được sự lợi hại của chúng ta, để…để bọn chúng không nghĩ là chúng ta sợ bọn chúng!”

Người này uống đã say nên nói năng líu hết cả lại, cái mà bọn họ đang nói đến chính là một thế lực mới nổi lên ở cửa ải Biên Sơn, cửa ải Biên sơn là nơi giao giới giữa nước Chu và nước Hung Nô, trên cơ bản là địa phận tranh chấp của hai nước, nơi đó không khác gì một sơn trại, nhưng gần đây lại nổi dậy khống chế gần hết khu vực biên giới, thương nhân Hung Nô qua lại đó đều bị cướp, người Hung nô nghi ngờ là sau lưng chúng có nước Chu đứng đằng chống lưng.

Hàn Kinh nhìn người đàn ông đó, thản nhiên cười, nói: “Chuyện này không cần Kính Thần động thủ, đó chỉ là một lũ ô hợp mà thôi, không làm gì được đâu.”

Hàn Chiêu cười cửa miệng nhìn Hàn Kinh, tôi nghĩ anh ta đang nghi ngờ nhất định đám người kia là thế lực do Hàn Kinh âm thầm đào tạo.

Tôi cũng chột dạ nhìn Hàn Kinh, thái độ của hắn vẫn lạnh lùng bình thản như vậy. Tôi nhớ đến con tiểu hổ trong thư phòng, không biết sao lại trùng hợp đến như vậy, có lẽ nào bài hát “Hai con hổ con” hôm đó tôi hát cũng là bài hát của thời đại này?

Nghĩ kỹ thì không thể nào, chỉ có thể là bài hát đó Hàn Kinh có lẽ đã từng nghe qua, chẳng lẽ là do trước đây Trúc Thanh đã từng hát, vậy Trúc Thanh cũng là người xuyên qua tới đây. Cũng chỉ có thể như vậy, xem ra tượng gỗ kia mòn đến như vậy, ít nhất cũng phải hơn mười năm sau rồi.

Tôi nhớ Mai Tốn Tuyết từng nói, Trúc Thanh chính là Trương Tĩnh Chi, Trương Tĩnh Chi chính là Trúc Thanh! Lúc đó Hàn Kinh cũng nói tôi là Trúc Thanh, mà cũng gọi tôi là Tĩnh Chi, chẳng lẽ hơn mười năm trước hại cho nước Hung nô từ thắng chuyển thành bại, người phụ nữ làm cho hơn mười vạn đại quân Hung nô không phục là Trương Tĩnh Chi tôi sao?

Tôi thật sự bị mất trí nhớ sao? Lần đầu tiên tôi hoài nghi trí nhớ của mình! Nếu đúng vậy, thì tại sao cuộc sống của tôi trước nay vẫn liên tục? Căn bản không hề có một khoảng trống nào.

Tôi nghĩ nát óc mà không nghĩ ra nguyên nhân.

Trở lại Tề Vương phủ, trời đã rất muộn, tôi để lại ám hiệu cho Thiệu Dương, rồi trở về phòng của mình, vẫn nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện ra xảy ra, ngày ấy tôi hát bừa một bài, còn nhớ rất rõ lúc ấy sắc mặt của Hàn Kinh tái nhợt, nhưng tại sao hắn lại phủ nhận sự hoài nghi thân phận tôi? Nếu đã hoài nghi, vì sao lại không có hành động gì?

Tôi tự an ủi do bộ dạng hiện tại của mình đã thay đổi rất lớn, nếu tôi không nói ra, chẳng ai có thể nhận ra tôi cả, nếu không phải tự mình trải qua, ai có thể tin tưởng được một người trong thời gian ngắn ngủi hai tháng dung mạo lại có thể thay đổi khác biệt đến như vậy chứ!

Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy bất an, đợi qua nửa đêm, có người ở ngoài cửa sổ gõ nhẹ vài cái, tôi giật mình, mở cửa ra, một người phi thân vào, là Thiệu Dương.

Tôi lấy trong người ra tờ giấy đưa cho Thiệu Dương, là tìm được trong thư phòng của Hàn Kinh, tuy tôi không biết trên đó viết gì, nhưng tôi cảm thấy đây chính là do Hàn Kinh viết, “Đây có thể là bút tích của Hàn Kinh, huynh đi đưa cho Đường Huyên, nhìn xem có thể bắt chước để viết ra một thủ lệnh không, vì không tìm thấy lệnh phù nên chỉ có thể thử cái này thôi.”

Thiệu Dương im lặng nhận lấy, không nói gì, xoay người phi ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn theo bóng anh ta biến mất trong màn đêm, hơi tò mò, không biết bên cạnh Đường Huyên sao lại có một võ công cao cường lại trung thành và tận tâm như vậy, nhìn cách anh ta làm việc, thật sự không giống như nô tài!

Hai ngày sau, Đường Huyên đưa tin đến, nói là đã mô phỏng được thư rồi, dự tính khoảng tám giờ tối hôm sau sẽ hành động, nếu có thể dùng kế được thì tốt, còn nếu không được, đành phải cướp người về! Tôi liền chuẩn bị sẵn sàng tám giờ tối mai tụ hội với họ.

Tám giờ sáng tôi tỉnh dậy, cố nén những lo lắng khẩn trương trong lòng lại, cất vài đồ vật quan trọng trong người, còn những thứ khác để nguyên, cũng không định sẽ trộm thứ gì đó trong thư phòng của Hàn Chiêu, tốt hơn là ít một chuyện còn hơn là nhiều chuyện.

Buổi sáng Hàn Chiêu vẫn vào triều như mọi lần, tôi âm thầm cầu nguyện Hàn Chiêu sẽ ở cả ngày trong cung, như vậy việc tôi chạy trốn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, kết quả không ngờ, giữa trưa Hàn Chiêu từ trong cung trở về sớm hơn, về phủ rồi vội vàng thay quần áo rồi yêu cầu tôi xuất môn cùng anh ta, tôi không dám trái lời.

Ra khỏi phủ thấy Hạ Lan quận chúa đang sốt ruột chờ Hàn Chiêu, chẳng trách anh ta vội vàng như vậy, quận chúa ngang ngược thấy tôi đi theo, khó chịu nhìn tôi, tôi hướng về cô ta cười chào, trong lòng lại thầm mắng, tưởng là bà đây muốn đi theo lắm à!

Mọi người cùng lên ngựa, nhưng lại hướng tới phủ thái tử! Tôi thấy bất an, ngày mai trốn rồi, tốt nhất là không nên đi trêu chọc Hàn Kinh làm gì, nhỡ để lộ sơ hở gì thì hỏng hết!

Tôi thầm mắng Hàn Chiêu vô dụng sao lại cứ làm theo ý của quận chúa ngang ngược kia! Chẳng lẽ do tám chữ kia sao? Quận chúa ngang ngược không cảm động chút nào sao? Không đúng, bình thường tám chữ đó là tuyệt kỷ ở trong tiểu thuyết ngôn tình mà! Hàn Chiêu thật đúng là chiếc gối thêu hoa (chỉ những người chỉ có vẻ bề ngoài, không có học thức tài năng), hình thức thì được mà không thể dùng được, chỉ biết chạy theo quận chúa ngang ngược đó chứ! Lại còn đi theo người ta đến phủ thái tử, quá bẽ mặt đi!

Quận chúa ngang ngược thấy tôi leo lên ngựa thuần thục, có vẻ kinh ngạc, nhìn tôi nói: “Xú tiểu tử, thấy ngươi cưỡi kỵ mã cũng không tệ lắm! Trước kia ngươi làm gì?”

Tôi rất muốn nói: Phí lời! Là lúc trước tôi được Nam Cung Vân ưu ái cưỡi ngựa chung, đương nhiên là không tệ rồi. Tôi lại nhớ đến thời gian đầu quen biết Nam Cung Vân, trong lòng đau nhói, trên mặt thì cười hì hì, cúi đầu khom lưng nói: “Thưa quận chúa, là trước kia nô tài làm ca hát tạp kỹ, cưỡi ngựa là miếng cơm của nô tài.”

Quận chúa ngang ngược thấy tôi tươi cười, hừ một tiếng, nói: “Ra vẻ! Thấy bộ dạng nô tài của ngươi là ta thấy ngứa mắt rồi.”

Tôi định lên tiếng, Hàn Chiêu liếc nhìn tôi có thâm ý, rồi quay lại cười với quận chúa ngang ngược, nói: “Hôm trước mẫu phi còn hỏi muội đã đi đâu, mấy ngày rồi không gặp muội, thấy nhớ muội.”

“Vâng, mấy ngày rồi muội không tiến cung, Ngũ ca nói dùm muội với Nhàn phi nương nương, hai ngày nữa muội sẽ vào để nói chuyện vui với nương nương.”

Hàn Chiêu “ừ” một tiếng, bảo tôi đi đến phủ thái tử trước để thông truyền, nói là giữa trưa sẽ ăn cơm ở đó, tôi vâng lệnh rồi thúc ngựa đi.

Bởi vì thường xuyên cùng Hàn Chiêu đến phủ thái tử, trong phủ hạ nhân hầu như ai cũng biết tôi, thị nữ nói thái tử điện hạ đang ở Phẩm trà hiên, mời tôi qua đó.

Vừa mới bước vào cửa tiểu viện, thấy ngoài thư phòng có một người đàn ông mặc trang phục trắng đang quỳ, một thị nữ đứng ở cửa thấy tôi, vội ra hiệu bảo tôi dừng bước, tôi hiểu Hàn Kinh đang có việc quan trọng trong phòng, để tránh nghi ngờ, tôi dừng bước lại, nhưng ánh mắt lại hướng về phía người đàn ông áo trắng đó.

Bóng dáng gầy yếu vẫn quỳ gối ở đó, tóc rối loạn, trên trang phục trắng bám đầy bụi đen, có có vết tích của sự hỏa hoạn.

Tôi giật mình, Mai Tốn Tuyết! Là Mai Tốn Tuyết! Không phải anh ta đang bảo vệ Văn Hinh và Việt nhi hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

.Trong phòng vang lên tiếng đổ vỡ của đồ sứ, tiếng giận giữ của Hàn Kinh: “Đồ vô dụng! Ngươi còn dám sống mà trở về đây sao!”

Dưới ánh mặt trời, bóng dáng Mai Tốn Tuyết lay động.

Một thị nữ đứng bên cạnh tôi thì thầm nói: “Haizz, điện hạ giận lắm, Mai công tử cũng thật là oan ức, đứa nhỏ đã chết rồi, nhưng vẫn còn như vậy!” Một thị nữ khác vội liếc mắt nhìn thị nữ kia, ý bảo đừng có lên tiếng nói lung tung.

Đại não của tôi lập tức trống rỗng, đứa nhỏ đã chết, đứa nhỏ đã chết, đứa nhỏ mà Mai Tốn Tuyết trông nom đã chết! Việt nhi, Việt nhi, Việt nhi của tôi.

Đầu óc tôi đã không còn ý thức, đi thẳng vào bên trong, thị nữ vội gọi tôi lại, muốn giữ tôi lại, tôi bỏ ngoài tai, tiếp tục bước đến chỗ Mai Tốn Tuyết.

Mai Tốn Tuyết ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn tôi, vẫn là người đàn ông đẹp như tranh vẽ đó, vẫn là người đàn ông trắng như ngọc ở Vọng mai sơn trang đó, vẫn là người đàn ông mặt người dạ thú đó!

Tôi nhìn chằm chằm vào Mai Tốn Tuyết, anh ta cũng kinh ngạc nhìn tôi.

Thị nữ gọi tôi lại, Hàn Kinh vén rèm bước ra, tôi cũng không có phản ứng, cả người bất động, tay nắm chặt lại, móng tay đâm hẳn vào da mà không thấy đau đớn, ánh nắng chiếu vào người, tôi cũng không có cảm giác gì, chỉ thấy sự lạnh lẽo dần dần từ chân lên, cơ thể bắt đầu lạnh ngắt, nhưng trong ngực lại thấy nóng như lửa đến mức khó chịu, hơi nóng từ bụng tỏa ra thẳng lên miệng, tôi cắn chặt răng, máu từ trong miệng chầm chậm chảy ra.

Nếu có thể, tôi chỉ muốn bước đến bóp chết người này, nhưng lại phát hiện ra chân tay cứng ngắc không điều khiển được, chỉ có thể đứng thẳng như vậy, cho đến khi cảnh vật trước mắt xoay tròn…

Bọn hạ nhân bối rối, tôi nghĩ là tôi vẫn có ý thức, nhưng chính là ý thức của tôi thoát ra khỏi cơ thể thể tôi.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/24272


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận