Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 34
Thái Nhã Chi Nhận (3)
Nguồn: ST
Lại nói, vũ kỹ mà Hổ Nữ tinh thông là đơn giản và trực tiếp, không có biến hóa phức tạp gì, mà cả đời này, nàng tu luyện chính là đem cái đặc điểm này phát huy đến tận cùng.
Lấy cách nói của Diệp Lãng, trên con đường võ học, ban đầu là từ đơn giản đến phức tạp, càng về sau lại là biến từ phức tạp thành đơn giản, đến cuối cùng đều sử dụng những chiêu thức vô cùng đơn giản, thậm chí vẻn vẹn chỉ là một cú đấm thẳng mà thôi.
Nhưng là tới cảnh giới này rồi thì dù ngươi biết rõ quyền này sẽ đánh ra sao, đánh đến chỗ nào, nhưng vĩnh viễn ngươi không thể né tránh được, trừ phi ngươi cũng là tuyệt thế cao thủ cùng đẳng cấp.
Hổ Nữ cũng không phải là đem quá trình trung gian đó lược bỏ, nàng cũng từ đơn giản đến phức tạp, bất quá cái phức tạp của nàng lại đơn giản hơn người khác rất nhiều.
Sau khi "lôi đình phong bạo" đạt đến cực đỉnh, đột nhiên mọi thứ trở lại như bình thường, từ cực động biến thành cực tĩnh, khí kình cũng theo đó mà biến mất, toàn bộ sân trở nên yên tĩnh lạ thường.
Mà có một điều kỳ quái là trong cả cái quá trình này, từ đầu đến cuối chung quanh Diệp Lãng đều thực yên lặng, thậm chí ngay cả một đống sách hắn đặt trên bàn cũng vậy, không chút nào bị khí kình của Hổ Nữ ảnh hưởng.
Đây cũng không phải là Hổ Nữ chiếu cố Diệp Lãng, nàng vẫn không thể làm được điểm này, cách giải thích duy nhất là do chính bản thân Diệp Lãng, không biết hắn dùng biện pháp gì làm cho cổ kình khí khi đến chung quanh hắn sẽ trở nên yên tĩnh lại.
Điểm này rất kỳ quái, nếu bị người nhìn thấy nhất định sẽ tràn ngập nghi hoặc, không rõ vì sao một cái Thập Tam công tử cái gì cũng không có nhưng lại hóa giải được cổ kình khí này?
Chẳng lẽ Thập Tam công tử này thâm tàng bất lộ? Hay là hắn có một ít luyện kim vật phẩm đặc thù, có thể bình ổn khí kình chăng!
Hổ Nữ lại không kỳ quái gì cả, có lẽ là nàng không chú ý, có lẽ là nàng đã quen rồi. Trước đến nay Diệp Lãng vẫn cứ ngồi bên cạnh như vậy.
Hơn nữa, mỗi ngày Hổ Nữ đều phát hiện một ít việc kỳ quái xuất hiện trên người Diệp Lãng, nếu chuyện gì nàng cũng đều ngạc nhiên thì nàng cũng đã sớm điên rồi!
"Thiếu gia, bây giờ ta đã hoàn toàn luyện thành Dương Gia Thương Pháp rồi." Hổ Nữ tựa hồ có phần tranh công mà nói, muốn Diệp Lãng khen ngợi nàng một chút, câu đầu tiên của Diệp Lãng làm nàng rất vui vẻ.
Đương nhiên vẻn vẹn chỉ vì cảm tình giữa hai người mà thôi chứ không phải tính cách Hổ Nữ như vậy, nếu đổi lại là người khác nàng đã trực tiếp mặc kệ rồi. Mà Diệp Lãng cũng vậy, có đôi khi hắn cũng muốn Hổ Nữ khen mình một chút, muốn nàng sùng bái mình một chút.
Đây là một loại tình cảm thực đặc thù, cũng thực bình thường, chẳng qua loại tình cảm này trong cái xã hội hiện đại cũng khó thấy rồi, đó là loại cảm tình phát sinh khi lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn.
Cái loại tình cảm này không phân nam nữ, là một loại bằng hữu tri kỉ cùng mình lớn lên, cùng nhau chơi đùa, sau khi trưởng thành lại có thể cùng mình chia sẻ buồn vui, thành công hay thất bại.
"Ừ, không sai, chỉ cần một chút hỏa hậu nữa là được, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thiếu gia ta cũng rất mạnh đấy, toàn bộ bút ký của Ban đã nhớ kỹ rồi, giờ chỉ cần nghiên cứu thêm mà thôi, cũng là vấn đề thời gian." Diệp Lãng cười đáp, mà ánh mắt của hắn thủy chung cũng không rời khỏi quyển sách trên tay.
"Hừ! Lại trả lời có lệ với ta, ta đi tắm rửa đây, ngươi ngồi im đấy đừng lộn xộn." Hổ Nữ hừ nhẹ, tựa hồ có điểm mất hứng, dặn một câu xong liền chui vào nhà tắm.
Nàng vẫn còn thói quen rằng Diệp Lãng vẫn cần người chiếu cố, vẫn là Thập Tam tiểu công tử ngốc nghếch kia. Bất quá, đối với nàng mà nói, cho dù Diệp Lãng đã trở thành một người bình thường, không, phải nói là nếu hắn không chỉ chăm sóc mình được mà còn có thể chăm lo cho người khác thì nàng vẫn sẽ xem hắn như một người cần mình chăm sóc vậy.
"Ừ, đã biết." Diệp Lãng rất tự nhiên đáp, tiếp tục đọc sách, hưởng thụ một đoạn thời gian yên tĩnh này.
Thật lâu sau, một cô gái vọt từ ngoài vào, gõ đầu Diệp Lãng một cái hỏi: "Đệ đệ, ngươi mời một cái dong binh đoàn làm gì, bây giờ người ta đã tìm đến cửa rồi kìa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không phải là muốn bại gia cho vui a?"
Không cần giới thiệu cũng biết cô gái này là Diệp Lam Vũ, mà căn cứ kinh nghiệm của nàng, những hành vi tương tự như thế này của Diệp Lãng thường đều thuộc loại bại gia, thuần túy bại gia.
Diệp Lãng có chút ngẩn người, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Lam Vũ, tiếp tục ngẩn người, giống như đang nghĩ cái gì vậy.
Lúc này Diệp Lam Vũ còn không phát hiện biểu hiện kỳ quái của Diệp Lãng, nói tiếp: "Nhất định là như vậy, nếu không sao ngươi lại mời Anna Dong Binh Đoàn của người ta? Các nàng cũng được xếp hạng trong số một trăm dong binh đoàn mạnh nhất đại lục, hơn nữa lại là một trong số ít những dong binh đoàn toàn là nữ nữa. Đệ đệ, động cơ của ngươi thật không thuần khiết chút nào nha..."
"Ta rất thuần khiết ." Diệp Lãng ngơ ngác trả lời.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
"..." Diệp Lam Vũ trầm mặc.
"Đệ đệ, rốt cuộc lần này ngươi muốn làm gì, không chỉ mời các nàng, còn muốn các nàng toàn bộ xuất động, một người cũng không thể thiếu. Ngươi đã yêu cầu nhiệm vụ hộ tống, vậy rốt cuộc là hộ tống cái gì?" Diệp Lam Vũ có điểm không rõ, tình huống lần này làm cho nàng thực mơ hồ.
Theo nàng biết, hai tháng trước An Na Dong Binh Đoàn đã nhận được ủy thác của Diệp Lãng, nhưng mãi đến bây giờ mới tìm đến cửa. Cũng không phải vì Diệp Lãng muốn vậy, cũng không phải vì các nàng quá bận, là vì yêu cầu của Diệp Lãng có điểm kỳ quái.
Yêu cầu của Diệp Lãng là muốn toàn bộ dong binh đoàn các nàng đều phải qua chấp hành nhiệm vụ lần này, nhất định phải toàn bộ, thời gian không là vấn đề, hắn có thể chờ toàn bộ dong binh đoàn các nàng tập hợp đủ.
Mà dong binh đoàn cũng chỉ biết đây là một nhiệm vụ hộ tống, ngoài ra không biết gì thêm nữa. Bình thường, nếu chuyện như vậy xảy ra, dong binh đoàn nhất định sẽ hỏi rõ tình huống, sau đó từ tình huống mà xem xét phái ra bao nhiêu người, chưa chắc là toàn bộ xuất động, cho dù là người ủy thác muốn cũng chưa chắc đã đồng ý. Nhưng lần này các nàng lại đáp ứng rồi, bởi vì tiền thuê mà Diệp Lãng xuất ra rất cao, một cái giá mà không một dong binh đoàn nào có thể từ chối.
Lúc này các nàng đã hiểu rõ một điều, Diệp gia Thập Tam thiếu gia này không hổ là siêu cấp bại gia tử, hoàn toàn không để tiền vào trong mắt!
"Ngươi có chắc là lần này không phải là chiêu bại gia mới của ngươi không?" Diệp Lam Vũ nhìn Diệp Lãng đang ngẩn người, hết sức nghi ngờ hỏi.
Tuy rằng ba tháng này Diệp Lãng đã yên phận rất nhiều, hầu như không đi bại gia nữa, cũng không làm chuyện gì khác người nhưng ấn tượng từ trước mà hắn gây cho người ta quả thật quá sâu, cũng làm cho người ta không thể không nghi ngờ hắn lại "phát triển" thêm một cách bại gia mới, hắn cũng không cần phải hộ tống bảo bối gì.
Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn Diệp Lam Vũ đều ở bên cạnh Diệp Lãng, nàng cảm thấy hắn căn bản không có gì cần hộ tống, đó là vì hắn cũng không có đối tượng cần hộ tống thứ gì đến, từ nhỏ đến lớn hắn đều ở đế đô, không có tiếp xúc với ai ở bên ngoài, làm sao có thể có cái gì cần tống xuất được.
"Không!" Diệp Lãng tựa hồ hồi tỉnh, sau đó dùng một loại ngữ khí lãnh đạm đầy ưu sầu nói: "Lần này không phải đùa, thật sự có việc..."