Luyện Kim Cuồng Triều
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chương 766: Bí mật Sa Lan (2).
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Vip.vandan
- Nàng là trinh nữ!
Diệp Lãng trả lời, câu trả lời này tin rằng những người có mặt cũng có thể đoán ra, dù sao Triệu Nhã Nhu cũng không phải loại người tuỳ tiện, chưa bao giờ thấy nàng đi cùng nam nhân, trừ Diệp Lãng, không có ai ở được bên này lâu một chút.
Lúc này, Triệu Nhã Nhu cười cười, hình như có chút ngạo mạn, nhưng rất nhanh, nụ cười đó biến mất, nàng chỉ muốn đá bay Diệp Lãng, bởi vì câu nói tiếp theo của hắn.
Câu nói đó là:
- Cả đời này nàng đều là trinh nữ! Ai dám lấy một kẻ biến thái như nàng...
- Cút cho ta!
Triệu Nhã Nhu một cước đá bay Diệp Lãng, tốc độ rất nhanh, cũng rất đột ngột, khiến Diệp Lãng không thể tránh né.
- Hứ, ta chỉ nói sự thực mà thôi!
Diệp Lãng nói.
- Ngươi còn dám nói!
- Vậy Sa Lan, tại sao nàng không nói mình là trinh nữ, như vậy có thể chứng minh nàng chưa từng có con với người khác?
Diệp Lãng trực tiếp bỏ qua Triệu Nhã Nhu, chuyển chủ đề.
Đối với câu hỏi này, Diệp Lãng kì thực cũng rất muốn hỏi, mặc dù nói hắn cứ quên, nhưng nếu bây giờ có cơ hội vậy thì thuận tiện hỏi luôn.
- Mặc kệ ta!
Sa Lan vẫn câu nói đó, không muốn trả lời.
- Nói đi Sa Lan, ta cũng rất hiếu kì.
Triệu Nhã Nhu chạy đến bóp cổ Diệp Lãng một cái rồi mới hỏi.
-..., Hoàng thượng nếu như muốn biết thì ta sẽ nói! Kì thực, lúc đó, ta muốn gả cho Mạc Á gia tộc, muốn nhận được sự ủng hộ của họ...
-... Xin hoàng thượng thứ lỗi, ý của ta là...
Sa Lan nói, sợ Triệu Nhã Nhu hiểu nhầm mình có bụng dạ gì, dù sao Mạc Á gia tộc đã bị tiêu diệt như như một kẻ phản quốc.
- Cái này ta hiểu, ngươi cứ nói tiếp.
Triệu Nhã Nhu gật đầu nói, nàng không bao giờ quan tâm đến quá khứ của Sa Lan.
- Chính vì nguyên nhân này nên ta mới tiếp cận Mạc Á, cảm thấy con người Mạc Á cũng không tệ và tiếp nhận cuộc hôn nhân này, dù sao những người như chúng ta, sớm muộn cũng có chung kết cục, chi bằng tìm một người mình thích.
Sa Lan thản nhiên nói, ngữ khí tràn ngập cảm giác buồn bã.
- Sau này, Mạc Á muốn cùng ta, này nọ , ta lúc đó còn rất mơ màng, cho nên không định cùng hắn..., hắn cũng hiểu cho ta nên thôi! Nhưng, có một lần, chúng ta đến một tửu lầu ăn cơm, hai bên cùng uống chút rượu, sau đó...
Sa Lan nói đến đây, mặt bắt đầu đỏ bừng, cuối cùng thì im lặng.
- Làm bậy sau khi say, ta hiểu, nàng cứ tiếp tục!
Diệp Lãng tiếp lời, giơ tay ra hiệu cho Sa Lan.
- Cút!!
Sa Lan giận dữ nói,
- Là hắn làm bậy sau khi say, đến nữ nhân của mình cũng không biết, còn nghĩ nữ nhân khác là ta, ta cũng không nói, hiểu lầm thì hiểu lầm.
- Hắn hiểu lầm! Nam nhân sao có thể đến nữ nhân của mình là ai cũng không biết.
Lý Nguyệt nói, quay sang nhìn Diệp Lãng.
- Ê ê, hắn là hắn, đừng nói nam nhân khác, còn nữa, nàng nhìn ta là có ý gì?
Diệp Lãng lập tức nói.
- Sau đó, ta mới biết, hắn trúng xuân dược nên mới vậy, xuân dược này, vốn dĩ là chuẩn bị cho ta, là tự hắn chuẩn bị, chỉ là không biết nhầm lần thế nào tự hắn lại uống.
Sa Lan tiếp tục tiết lộ, từ trong câu chuyện của nàng, mọi người hình như cũng hiểu một số chuyện, rõ một số hiểu lầm.
Chỉ không hiểu là, tại sao Sa Lan có thể nhịn không nói, không lẽ nàng cũng muốn đá Mạc Á?
- Hứ! Đúng là cầm thú! Cho nên mới nói, ta đang giúp nàng... may mà, mụ béo không cùng với hắn, nếu không, ta đã trở thành tội nhân thiên cổ.
Diệp Lãng vừa nói, vừa không ngừng vỗ ngực mình, mừng vì lúc đó Chân Tiểu Yên không cùng tên cầm thú kia tiếp tục phát triển.
- Ngươi đúng là đang giúp ta, vốn dĩ ta chẳng để tâm hắn chuyện này, giới quý tộc vốn là vậy, ta chỉ buồn vì hắn không tin ta!!
Sa Lan nói.
Nữ nhân có lúc kì lạ như vậy, có thể không để bụng những lỗi lầm khác, cho dù có nữ nhân khác cũng tha thứ, nhưng lại không thể tha thứ việc đối phương không tin mình.
- Nếu đã như vậy, chuyện chúng ta đến đây thôi nhỉ! Sau này đừng nói là do ta nữa nhứ, dù sao nàng vẫn là một trinh nữ, sau này tìm một nam nhân tốt, cũng như nhau.
Diệp Lãng nói với Sa Lan.
Khi Diệp Lãng nói Sa Lan bây giờ vẫn là một trinh nữ, mặt Sa Lan hơi đỏ, nhưng sau đó lại trừng mắt nhìn hắn.
- Ngươi có thể tìm giúp ngươi...
Triệu Nhã Nhu mỉm cười nói với Sa Lan.
- Không cần! Ta đã có mục tiêu đời mình rồi, chuyện lấy chồng để sau hãy nói.
Sa Lan lắc đầu nói.
- Mục tiêu của ngươi, là vượt qua Diệp Lãng, trở thành luyện kim thuật sẽ nổi tiếng nhất... cái này, ta nghĩ ngươi nên từ bỏ đi, biết điều một chút, trực tiếp theo đuổi hắn không khéo dễ hơn.
Lý Nguyệt trực tiếp nói, những người ở đây ai mà không biết mục tiêu của Sa Lan chính là luyện kim thuật.
Lại nói, luyện kim thuật của Sa Lan bây giờ đã đến cảnh giới rất đáng sợ, cũng chính nàng là người nghiên cứu ra loại đạn sóng thanh, trong một thời gian ngắn, khiến Triệu Nhã Nhu có thể tiến hành kế hoạch hiện tại.
- Theo đuổi ta, vậy nhiệm vụ đó không thể hoàn thành rồi! Ta là người đã có vợ!!
Diệp Lãng trực tiếp thể hiện rằng mình sẽ không đón nhận Sa Lan.
- Ai theo đuổi ngươi, ngươi không nhìn ra là ta chỉ đang nói đùa à, đúng là ngốc!
Lý Nguyệt tức giận lườm Diệp Lãng
- Thì ra là đùa, hết hồn!
Diệp Lãng vỗ ngực.
-...
- Được rồi, vào chuyện chính!
Diệp Lãng đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói:
- Triệu Nhã Nhu, trực tiếp nói luôn mục tiêu lần này đi.
- Ồ, ngươi muốn biết? Không phải ta nói, ta muốn gặp ngươi, sau đó giữ ngươi ở lại chỗ này sao.
Triệu Nhã Nhu nói,
- Vĩnh viễn!!
- Hứ! Nói cho nàng biết, nàng chỉ giữ được thể xác chứ không giữ được trái tim ta!
Diệp Lãng nói, ý, những lời này sao mình cảm thấy có chút không phù hợp.
- Hứ! Cho dù không giữ được trái tim, giữ được thể xác ngươi cũng được!!
Triệu Nhã Nhu tiếp lời, ý, sao mình cũng nói vậy.
-...
Hai người nói chuyện sao thấy giống oán phụ giữ giồng vậy.
- Đừng vậy mà, nàng rốt cục thích ra điểm gì, để ta thay đổi.
Diệp Lãng nói.
- Ta thích ngươi điểm không thích ta, ngươi sửa đi.
Triệu Nhã Nhu bình tĩnh nói.
-...
Hai con người này, định giỡn đến bao giờ?
- Kì thực, nàng muốn ta làm gì, ta hiểu! Thế này đi, chúng ta cùng kí một hiệp ước, ta sẽ không ngăn cản bất cứ hành động gì của nàng, cũng không phá giải luyện kim thuật của mấy người.
Diệp Lãng nói.
- Ý, ngươi cũng không ngốc mà, còn biết tại sao ta muốn ngươi đến! Vậy chắc ngươi biết, lần này ta nhất định không để ngươi đi, trừ phi, ta có được cả thiên hạ, nếu không, ngươi phải vĩnh viễn để lại bên cạnh ta.
Triệu Nhã Nhu cười nói.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m