Thấm thoát đã vào mùa thu.
Thư Ngọc bận trong bận ngoài, đa số thời gian đều lo trang trí lại cho nhà mới yêu thích của mình. Cô Mang nhìn cô đổ đầy mồ hôi lại hăng hái tràn trề, anh không khỏi cảm thấy buồn cười: “Sau này anh không dám mua nhiều nhà, nếu mỗi chỗ em đều tự mình làm mọi chuyện, vậy không phải em muốn mệt chết à, em mệt mỏi chẳng phải muốn anh đau lòng sao?”
Cô bĩu môi: “Em thích đấy, anh muốn thế nào?” Cô đang nhón chân dán hoa văn lên khung cửa sổ, tiếc rằng chiều cao không tới, làm sao cũng không dán được.
“Vậy để anh giúp được không?” Anh đỡ cô đang lung lay sắp ngã, bất đắc dĩ nói. Khuyên không được? Ngay cả giúp cũng không được sao?
Cô quay đầu, đưa hoa văn trang trí cho anh, chỉ một góc của song cửa: “Này, dán ở đó.”
Cái này là chỉ huy sao? Anh lắc đầu bật cười, nhưng vẫn vui sướng hài lòng nghe theo chỉ thị của vợ.
“Bên trái một chút, bên phải một chút…”
“Vợ, em lấy anh làm trò đùa à, đã rất ngay ngắn rồi…”
“Nào có, rõ ràng sai lệch.”
“Như vậy?”
“Này này, anh làm gì, làm việc cho tốt, ai cho anh di chuyển!”
“Ngọc, A Mang, ăn cơm thôi.”
Thư Ngọc đẩy Cô Mang ra, chạy về phía bà cụ: “A Mỗ, vú xem anh ấy, cái gì cũng làm không tốt.”