Mê Hành Ký Chương 11 part 1

Chương 11 part 1
Sơn Trung Nhân Hề

Mười sáu tháng Mười một, thuyền lớn của Đường gia từ từ vào bến, một hàng người khiêng ba cỗ quan tài nặng nề nối đuôi nhau đi xuống. Thoáng chốc, bụi xe mù mịt, mười cỗ xe ngựa dưới sự hộ tống của ba chục kỵ mã tiến vào Đường gia bảo. Tin tức sớm đã được bồ câu truyền về bảy ngày trước. Khoảng đất trống trước cửa lớn Đường gia bảo người ngựa ngang dọc đứng chật cứng, áo tang tiền giấy, tro bay đầy trời. Trên cửa lớn đồ sộ sơn đỏ, đèn lồng trắng treo cao, cờ phiến tung bay, gia bộc đứng hầu hai bên xếp thành hàng dọc, khóc than để tang.

Hà Ngâm Thu đứng đợi ở trong bình phong, thấy Đường Ẩn Tăng đi về phía mình, nở nụ cười nhạt, khẽ hành lễ: “Lão gia đã về.”

Dường như sợ không được hợp với không khí tiêu điều tang thương ngập tràn trong trang viện, nụ cười của bà lập tức biến mất sau câu nói.

Đường Ẩn Tăng gật đầu: “Về rồi đây”.

Ông chăm chú nhìn thê tử, trong mắt thoáng một tia ấm áp. Tiếp đó Hà Ngâm Thu đánh mắt, ngầm ra hiệu cho ông. Thuận theo ánh mắt bà, ông ta nhìn thấy một nữ nhân cao gầy đang đứng tựa vào mép cửa tường bắc ở phía xa, mắt đăm đăm nhìn vào mấy cỗ quan tài tạm thời để ở nhà trước.

Mấy tờ tiền giấy tan tác trong gió, phiêu phiêu bồng bồng, rơi xuống trước mặt hai người. Hà Ngâm Thu không nén nổi thở dài nói: “Lại một mùa thu xảy ra lắm chuyện…”.

“Tiềm nhi đưa về một cô bé, là đại phu của Vân Mộng cốc. Dọc đường luôn nói muốn để dì ngắm xem”, Đường Ẩn Tăng nói.

“Đại phu của Vân Mộng cốc? Vào lúc này? Ài, đứa trẻ này thật tùy tiện”, Hà Ngâm Thu nhướng mày, bất an nhìn nữ nhân đứng tựa cửa, “Mấy người bọn Trúc Bội… giờ chỉ sợ đang muốn đem người của Mộ Dung gia ăn tươi nuốt sống”.

Trúc Bội là vợ lẽ của Đường Uyên, nhưng là người đàn bà Đường Uyên yêu thích nhất.

Tính tình ả phong lưu, sau khi gả cho Đường Uyên rồi mà vẫn không chịu yên phận, cuối cùng bị người ta nắm thóp tố cáo lên. Đợi tới khi sắp thi hành gia pháp, lại là Đường Uyên cầu xin được thay ả chịu phạt, từ đó mới bị chặt mất một chân.

Tất cả mọi người đều cho rằng Đường Uyên làm thế thật quá không đáng, huống chi Đường Uyên ngày thường tự cho mình phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt, trước giờ không phải loại chung tình gì.

“Ta không thích nữ nhân một chân”, đây là Đường Uyên tự mình trả lời.

Trên thực tế, lưu truyền nhất chính là cách giải thích, Trúc Bội lúc ấy nói với Đường Uyên là:

“Hoặc là chàng chịu hình thay thiếp, hoặc là thiếp bỏ trốn, mãi mãi không quay về nữa”.

Đường Uyên sợ ả chạy mất, đành thay ả chịu một đao.

Nhưng lại có kẻ nói, dạng công tử đào hoa như Đường Uyên bên người tuyệt không thiếu nữ nhân, chẳng lẽ còn sợ thiếu một tiểu thiếp?

Thật chẳng biết Trúc Bội không phải là nữ nhân bình thường, ả là con gái của đường chủ Tích Lịch đường Phương Tế ở Giang Nam. Nghe nói lúc Trúc Bội bỏ trốn theo Đường Uyên, Phương Tế nổi trận lôi đình, lớn tiếng đòi san bằng Đường môn. Về sau nhiều người khuyên giải, mới không dễ dàng gì mà nuốt cơn giận này xuống, nhưng sau chuyện đó, hễ nhắc tới việc này là ông ta vẫn lửa giận bốc cao ba trượng.

Một năm sau, chính thất của Đường Uyên qua đời, Trúc Bội tiết hạnh không tốt, theo gia pháp vốn không được đưa lên làm chính. Đường môn vì kiêng nể Phương gia mới mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đường Ẩn Tăng không nén được lại đưa mắt qua nhìn nữ nhân áo trắng đang tựa cửa kia. Mặt trắng bệch, đôi mắt sắc như kiếm, tay áo khẽ cuộn lại, không có gió mà lay động, toàn thân trên dưới mang một thứ khí âm hàn lạnh lẽo khó tả.

Trúc Bội lạnh lùng nhìn đám người trong viện, rồi “binh” một tiếng đóng sập cửa, thoắt cái không thấy bóng hình đâu nữa.

“Hôm trước nhận được tin, nói rằng phía Vân Mộng cốc có bốn người tới, đang hướng đến chỗ chúng ta, chỉ sợ chẳng mấy chốc nữa là tới nơi.

“Lại sắp đánh nhau rồi?”

“Phương Trúc Huy là đại công tử của Tích Lịch môn, ngoại hiệu là “Kinh thiên lôi”, tinh thông các loại cơ quan hỏa khí, hiện chuẩn bị chấp chưởng môn hộ.

“Bốn kẻ đang tới là ai?”

“Không rõ lắm… nghe nói Sở Hà Y cũng tới.”

“Là nữ nhân đó?”

“Ừ, là cô ta.”

“Dọc đường ta cố công khuyên Đường Hoài, muốn nó hành sự phải thận trọng, nếu không sẽ rước họa vào thân. Giờ thì hay rồi, hình như nó muốn đánh một trận sạch sẽ”, Đường Ẩn Tăng hừ một tiếng.

“Tân chưởng môn mới nhậm chức, tự nhiên muốn ra uy. Huống chi lại còn phải ứng phó với đám gia quyến đang nộ khí xung thiên này…”

“Đường Hoài không phái nàng làm gì chứ?”, Đường Ẩn Tăng hỏi.

“Thiếp nói thiếp đã sớm rửa tay gác kiếm rồi”, Hà Ngâm Thu lãnh đạm nói, bất giác sờ sờ mấy vết chai chỗ ngón tay.

“Lần trước có tam ca, tam tẩu với “Thiết thủ tam tiên”, Tạ Đình Vân mới phải cụp cánh quay về. Lần này trong nhà còn có ai đây?”

“Lão cửu. Hắn mới vân du quay về, vừa đúng lúc nhận tin dữ của Đường Tế.”

“Ta thật hi vọng hắn không ở đây”, Đường Ẩn Tăng nhìn bầu trời màu trắng xám, tâm sự nặng nề nói.

Ông ta nhìn thấy một gia nhân hấp tấp từ cửa sau chạy tới, nói bên tai Đường Hoài vài câu.

***

Trời bỗng giăng mưa nhỏ.

Hạt mưa như sợi tơ, vương trên mặt Sơn Thúy.

“Hình như chúng ta vừa đến là đã trúng mai phục”, hắn vung một đao như bay, vừa thong thả ung dung chặt bay đầu một con chó săn đang nhảy tới, vừa nói lớn với Biểu Đệ.

Bọn họ đang dùng tốc độ nhanh nhất lẩn trốn về phía dãy núi sau lưng Đường môn. Phía sau bọn họ có ba mươi mấy kẻ áo xám tay lăm lăm các loại vũ khí đuổi theo.

Độc châm, tụ tiễn, phi hoàng thạch, liễu diệp đao… các loại ám khí biết tên và cả không biết tên cứ ào ào phóng tới.

Biểu Đệ tránh thoát hai mũi phong diệp tiêu, lại thấy vai sắp trúng một quả lưu tinh chùy đột nhiên từ bên trái bay tới, Sơn Thủy nhanh tay chặt đứt dây xích đồng, quả chùy găm đầy gai nhọn vù một tiếng quét qua đầu hai người, “lắc rắc” vài cái, đã va vào một cái cây nhỏ bên đường, cái cây lập tức gãy đoạn, làm vướng chân bảy tám tên.

Thực ra sau lưng họ vốn là có hơn sáu mươi tên đuổi theo, giữa đường bọn họ và Cố Thập Tam đành chia ra, nhờ đó mà làm giảm đi một nửa binh lực.

Đang đuổi theo bọn họ không chỉ là mấy thanh niên hung hãn, huấn luyện bài bản kia, mà còn một bầy chó săn hung dữ.

Mặc dù đao pháp kín kẽ, chân Sơn Thủy vẫn bị một con ác khuyển cắn bị thương, máu tươi thấm ra, thảm không nỡ nhìn.

Đến rìa rừng rậm, đám người áo xám đột nhiên dừng bước. Sơn Thủy và Biểu Đệ lại không chút do dự chạy vào.

“Tại sao bọn chúng không đuổi theo?”, Biểu Đệ lia mấy đao, chặt mấy bụi gai trước mặt mở đường, hỏi.

Trời u ám phát sợ, rõ ràng vẫn đang là buổi sáng, trong rừng rậm lại tối như đêm đen, bốn bề yên tĩnh tới kinh hồn.

“Có lẽ trước mặt có mai phục”, Sơn Thủy dừng lại, rút Kim sang dược trong người ra, nhanh nhẹn băng bó vết thương ở chân. Đợi khi bọn họ ngẩng đầu lên, phát hiện không xa phía trước có một đạo nhân, mũi ưng mặt gầy, đầu đội mũ hạc đang đứng.

Đôi mắt lão đạo màu tro xám, thần thái mang một vẻ lạnh lùng cao nhã. Ông ta đứng một mình trong một khoảng đất trống nhỏ giữa rừng cây, y phục khẽ động, mồ hôi bốc thành hơi bay lên từ đỉnh đầu.

Người sáng mắt nhìn là biết người này công phu nội gia rất cao thâm.

Đạo nhân khép hờ mắt, tựa như đang hít vào mùi hương nhãn từ trong rừng đưa tới, khẽ cười, vỗ vỗ tay nói: “Hoan nghênh tới Chiêu Hồn cốc”.

Giọng ông ta khô khốc, nghe cứ như tiếng mũi đao cọ vào vỏ đao.

Ánh mắt Sơn Thủy và Biểu Đệ lại đồng thời dừng ở tay phải ông ta.

Tay phải ông ta đeo một chiếc găng tay da hươu.

Biểu Đệ nhìn vào cánh tay phải cầm đao của mình, mi mắt khẽ động, lộ ra vẻ tôn kính: “Đường Ẩn Qua?”.

Mặt mũi đạo nhân cực kỳ âm trầm, cười lạnh nói: “Không sai. Đã ba mươi năm ta không vào giang hồ, không ngờ vẫn có người có thể nhận ra ta”.

Ông ta xem chừng hơn năm mươi tuổi, nội công ngoại công kiêm tu, tinh thông đạo pháp, khinh công với ám khí độc bộ thiên hạ, cùng với ngoại hiệu “Ẩn đao” và “Tiềm đao” phu phụ Đường Ẩn Tung hợp thành một trong những chiêu bài vững chắc của Đường môn. Mấy chục năm trước, ông ta từng dựa vào một cây Long đầu đại đao liên tục quét sạch bảy lộ thổ phỉ hung hãn bên trái Đường môn, từ đó đường vào Thục trước mặt gia môn thông suốt, các thương đoàn đi qua hễ nhắc tới việc này là đều muốn cảm tạ ông ta ba phần. Nhân vậy truyền kỳ này không biết do đâu, sau lần ấy đột nhiên lại một lòng theo đạo, bỏ nhà bỏ vợ con, sống cuộc sống vân du tứ hải.

Nghe nói ông ta thường từ ba tới năm năm mới về Đường môn một lần, chẳng đủ ba ngày lại rời đi. Đến cả con ông ta cũng chẳng biết tung tích của phụ thân mình.

Biểu Đệ trong lòng trầm xuống.

Đường Ẩn Qua là phụ thân của Đường Ngũ.

Sơn Thủy vươn thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Sao các hạ còn chưa động thủ?”.

“Ta đợi ngươi xuất thủ”, Đường Ẩn Qua nói: “Các người là khách, khách thì được ưu tiên”.

Ông ta chắp tay sau lưng, không động đậy đứng nguyên, trừ chiếc găng tay đó, trên người không có một thứ binh khí nào khác.

“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi!”

Sơn Thủy tay nắm đao tới nổi gân xanh, đao chợt vung lên, “xoẹt” một tiếng rít gió bổ tới, đánh thẳng vào hạ bàn ông ta.

Hắn vốn là sát thủ, dùng đao gọn gàng nhanh chóng, không đẹp nhưng vừa thực dụng vừa hiệu quả.

Biểu Đệ kêu lớn một tiếng: “Coi chừng bên phải!”.

Đường Ẩn Qua chuyển thân, né một kích hung hiểm, tay vung lên, một nắm cát độc bay tới như mưa.

Biểu Đệ vươn tay kéo một cái, lôi Sơn Thủy ra khỏi vùng cát độc, đao múa như bay, cũng chỉ ngăn được toàn bộ cát bắn tới vùng mặt Sơn Thủy, một nửa kia vẫn tưới lên mình Sơn Thủy.

“Đây là độc sa hôm qua ta mới điều chế ra, cho dù là Mộ Dung Vô Phong ở đây, cũng phải mất hai ngày mới giải được.”

Nói xong câu này, thân hình ông ta đã biến mất.

Đó rõ ràng là một loại độc dược cực mạnh, chớp mắt đã ăn mòn một mảng lớn y phục của Sơn Thủy, một vùng da trên bụng hắn thoáng chốc đã biến màu đen.

Đỡ Sơn Thủy đi mấy bước, hắn đã bắt đầu thở dốc, sắc mặt xám ngoét.

Biểu Đệ moi trong người ra tất cả thuốc giải độc, tán thành bột, rắc lên vết thương của Sơn Thủy sau đó xé áo băng lại thật chặt.

“Huynh còn đi nổi không?”, hắn hỏi.

“Được”, mặt Sơn Thủy trắng bệch như tờ giấy, cắn chặt răng nói: “Đương nhiên được”.

Bọn họ nhặt đao lên, cuống cuồng hướng vào rừng sâu chạy gần nửa canh giờ mới phát hiện sau lưng mình chẳng hề có động tĩnh gì, đám truy binh kia căn bản không hề đuổi theo.

Một con thằn lằn từ tốn bò lên một cành cây bên đường. Mưa lạnh lẽo rơi lên người họ. Con đường nhỏ khúc khuỷu, không biết dẫn tới chỗ nào.

Sơn Thủy cặm cụi đi, đột nhiên đổ ập người xuống.

Biểu Đệ chạy tới đỡ hắn, hắn mới miễn cưỡng đứng dậy được, lại loạng choạng tiếp tục tiến tới.

“Nghỉ một chút đi”, giọng Sơn Thủy mềm đi: “Hình như ở đây chỉ có chúng ta thôi”.

Hắn chán nản gục xuống dưới một gốc cây, tựa lưng vào đó, nôn thốc nôn tháo vào bụi cỏ.

Lần này, thứ hắn nôn ra là từng ngụm từng ngụm máu tươi, dạ dày đau tựa như bị dao cắt.

Biểu Đệ ở bên lo lắng nhìn hắn, mặt của chính hắn cũng dần dần trở nên trắng bệch, than thở: “Không ngờ cát độc lại lợi hại thế này!”.

Biểu Đệ định kiểm tra vết thương của Sơn Thủy nhưng bị hắn ngăn lại.

“Không cần xem nữa”, hắn nhạt giọng nói: “Đệ phải lập tức rời khỏi nơi này, hiện ta đã hiểu tại sao bọn chúng không đuổi theo nữa”.

Trong sơn cốc trước mặt bắt đầu bốc lên một đám vân vụ, dọc đường bọn họ chỉ thấy cây lớn tán rợp trời, những bụi cây nhỏ lá héo úa, bốn phía là một bầy không gian yên tĩnh tới đáng sợ. Không có tiếng chim, tiếng côn trùng, loài động vật duy nhất nhìn thấy, trừ con thằn lằn leo trèo khi nãy thì chỉ còn lại xác một con nai chết nằm bên cạnh một gờ đá.

Con nai chết đã nhiều ngày, trong môi trường rừng núi ẩm ướt nhưng lại chẳng nhìn thấy ruồi nhặng và dòi bọ.

Trong không khí có một loại vị khí khó tả. Nước đọng trên lá cây nhỏ xuống, ngưng kết lại rơi trên da, lập tức khiến cho toàn thân ngứa ngáy.

Biểu Đệ thoáng nghĩ rồi đột nhiên nói: “Bọn chúng không đuổi theo lẽ nào là vì nơi đây có chướng khí?”.

“Không sai”, Sơn Thủy cười thảm một tiếng: “Trước đây ta từng nghe nói núi lớn phía sau Đường môn quanh năm đều có chướng khí đáng sợ, đó là thứ khí do một loài độc xà giao phối mà sinh ra”.

“Đệ cũng từng nghe qua”, Biểu Đệ thành thật nói.

“Cho nên đệ nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây. Thực ra bọn ta chạy chưa được bao xa, giờ chỉ sợ vẫn còn đang ở rìa khu rừng thôi. Đệ chỉ cần rời khỏi mảng rừng này, chướng khí lập tức tự giải. Nếu không…”, Sơn Thủy không nói tiếp nữa.

… Nếu không nơi đây sẽ là nơi bọn họ bỏ mạng.

Sơn Thủy lại ho dữ dội một trận, trong miệng nôn ra một búng máu.

“Uống chút nước rồi đi tiếp”, Biểu Đệ cởi bao nước bên người, định đổ nước vào miệng hắn.

Hắn lắc đầu, ngực phập phồng thở dốc: “Không cần, đệ giữ lại tự mình dùng đi, ta… trúng độc đã sâu”.

Trong bụng có một cơn bỏng rát trào lên, cơ thịt toàn thân Sơn Thủy theo đó mà co giật, hắn đã không thể đứng dậy nổi nữa.

Biểu Đệ chẳng nói chẳng rằng, giữ lấy miệng Sơn Thủy, dốc nước vào đó, sau đó hắn đỡ Sơn Thủy lên, cõng sau lưng mình: “Đệ cõng huynh đi”.

Sơn Thủy cố sức vùng vẫy trên lưng Biểu Đệ, vết thương bị động vào lại càng nghiêm trọng, đau tới mức khuôn mặt méo đi, nhưng không ngừng nói: “Bỏ ta xuống! Đệ bỏ ta xuống!”.

Biểu Đệ đành buông hắn xuống, thê lương nhìn tứ chi hắn co quắp lại, rúm ró nằm vật trên đất.

Mặt Sơn Thủy dần dần đen lại, đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía trước.

Đến cả Biểu Đệ cũng bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn, đầu váng mắt hoa.

Độc chướng giăng khắp chốn, quả nhiên không thể ở lâu trong rừng

“Nếu đệ còn không đi, chỉ sợ… chỉ sợ cũng phải chết ở nơi này!”, Sơn Thủy đẩy Biểu Đệ ra, thét lên với hắn: “Đi mau! Đi mau lên! Giờ này rồi còn đứng ngây ra sao?”.

Biểu Đệ không những không đi mà ngược lại còn ngồi bên cạnh, vỗ vai hắn, cười nhạt, nói: “Đệ đương nhiên sẽ đi, chỉ là muốn ở đây bầu bạn với huynh thêm chút nữa thôi”.

Nhìn là biết, mạng của Sơn Thủy chỉ còn chốc lát, sắc mặt đã xám như tro.

“Mấy bức họa của ta…”, hắn thở dài, “đều để lại cho đệ”.

Mấy bức họa ấy tuy chẳng ai có thể hiểu nhưng là thứ quý giá nhất của hắn.

“Đệ sẽ giữ gìn chúng cẩn thận.”

Sơn Thủy yên tâm gật đầu, hít vào từng hơi lớn, nhãn thần dần dần tán loạn.

“Huynh còn tâm nguyện gì không?”, Biểu Đệ run giọng hỏi, tay áp vào lưng hắn, truyền vào một chút chân khí.

“Hiện giờ ta… chỉ có một tâm nguyện… đệ… đệ mau chóng rời đi”, hắn túm lấy tay Biểu Đệ, gắng sức nói.

“… Đệ đi đây”, Biểu Đệ không đi mà lại ngồi xuống, để Sơn Thủy tựa lên chân mình.

“Hứa với ta, tiếp tục sống cho tốt”, ánh mắt cuối cùng của hắn sáng lên, chăm chú hồi lâu, khí tức đã không thể luân chuyển nữa, trong lúc hấp hối, chỉ đợi Biểu Đệ nhận lời.

“Đương nhiên!”, Biểu Đệ lớn tiếng nói.

Nghe được câu này, cuối cùng Sơn Thủy cũng nhắm mắt, hơi thở ngừng hẳn.

Khuôn mặt hắn là một màu xám đen, trên mặt còn lưu lại một chút đau đớn và nụ cười nhàn nhạt cuối cùng.

Thân thể hắn không còn ấm nữa mà dần dần lạnh đi, trở nên giá buốt tựa như cỏ cây xung quanh.

Biểu Đệ muốn gục đầu khóc lớn bên người tri kỷ nhưng không còn sức mà khóc, cứ tưởng bản thân sẽ thương tâm phát điên, nhưng lại cảm thấy sức cùng lực kiệt, tựa như mình cũng thành một kẻ mà tính mạng như mành chỉ treo chuông, không còn quan tâm tới kết cục sau cùng nữa, chỉ hi vọng có thể vĩnh viễn ở trong khu rừng yên tĩnh này, lặng lẽ đặt mình xuống.

Đằng xa tiếng nước róc rách, dòng nước trong khe suối chảy thật nhanh.

Nguồn: truyen8.mobi/t32956-me-hanh-ky-chuong-11-part-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận