Không sợ người nhà ngươi bắt ta đi mất à?”, Ngô Du hỏi.
Chợt nghe tiếng nước róc rách, đi mấy bước nữa đã thấy một con suối nhỏ chảy trước mắt.
Vừa về tới cổng nhà Đường Tiềm đã quăng ngay gậy trúc, hắn thân thuộc từng tấc đất nơi này, hoàn toàn không thể bị lạc.
“Người nơi đây đều nói, Đường môn là một nơi mỹ lệ. Ít nhất không phải ai ai cũng đáng hận như cô tưởng tượng”, hắn bật cười.
Nơi đây là một vườn cây cổ kính, qua nhiều đời tu sửa, hiện giờ quy mô hoàn thiện. Người đời trước vẫn thường hay nhắc tới cảnh tượng mở đất khơi dòng, đào hố khoan giếng, đắp núi xây lầu lúc bấy giờ. Giờ đây nơi này bốn phía đều là thềm hoa, cột khắc, lầu các thâm u. Vừa rời bậc cửa lại tới thềm nhà, đường hoa quanh co, cầu nhỏ thoai thoải, cứ đến lúc xuân hè giao nhau, cỏ cây tươi tốt thì càng là cỏ thơm nức lối, hoa suối dọc đường, đào hồng liễu xanh, chim hót hương đưa.
Ngô Du chỉ có thể thừa nhận: “Phong cảnh nơi đây đích xác không tệ. Ngươi xem, trên hòn đảo nhỏ giữa hồ còn có hai con hạc trắng!”.
Vừa nói xong câu này, nàng lập tức đỏ bừng mặt.
Người đứng bên cạnh rõ ràng chẳng “xem” được, thế mà nàng còn muốn người ta xem xem. Đây chẳng phải cố tình giễu cợt người ta là gì? Nàng len lén liếc hắn một cái, thấy hắn nét mặt bình thản, tựa như không hề để ý, trong lòng bèn thấy hổ thẹn, cúi gằm đầu xuống không nói gì nữa.
Hắn không để tâm, nói: “Cô nói không sai. Giữa hồ đó lúc nào cũng có hai con hạc trắng, trước đây tôi từng chạm vào chúng rồi đấy”.
Ngô Du vẫn rất lúng túng, ngượng nghịu không muốn tiếp lời.
Đường Tiềm đành đứng lại, hỏi: “Sao rồi?”.
“Hai con hạc trắng ấy, ta cũng muốn sờ thử.”
Hắn phì cười: “Cô có thể nhìn rồi sao còn muốn sờ?”.
“Ta cảm thấy sờ so với nhìn còn thú vị hơn.”
“Cô phải báo cho tôi trước, rốt cuộc bọn chúng đang ở chỗ nào”.
Nàng nắm lấy tay hắn, chỉ về hướng mấy con hạc trắng, hắn liền ôm lấy nàng nhảy một bước mười trượng, hai chân điểm xuống nước mấy lần, người lại vút lên, cứ thế nhẹ nhàng đáp xuống hòn đảo.
“Là ở đây?”, hắn hỏi.
“Ừ”, Ngô Du đáp: “Chúng ta tới đây rồi mà hạc vẫn không bay đi?”.
“Đã có người chỉnh sửa cánh của chúng rồi, không bay được xa.”
Hai con hạc đó không những không bay, lại còn phát ra mấy tiếng kêu trong sáng, rồi chạy tới chỗ bọn họ.
“Xin lỗi rồi, hạc huynh, hôm nay ta chẳng đem theo gì ăn cả”, Đường Tiềm vuốt ve cổ hạc, sau đó nắm lấy tay Ngô Du, nhẹ nhàng đặt lên cánh hạc.
Nàng nhắm mắt lại, trên tay có một cảm giác mềm mại trơn nhẵn trước nay chưa từng có.
“Có thú vị không?”, hắn quay đầu sang, dùng đôi mắt trỗng rỗng của mình nhìn nàng.
“Thú vị”.
Nàng nhìn vào đôi mắt hắn, phát hiện ra hắn luôn chăm chú nhìn mình, tựa như chạm vào một nỗi tâm sự nào đó, không nói câu nào.
“Ngươi có dám sờ đầu hạc không?”, nàng đành tìm đại một câu.
“Đương nhiên dám”, hắn vươn tay ra, có điều nhầm hướng, chạm đúng mặt nàng.
Ngô Du không nói, cũng không cử động, mặc cho ngón tay hắn nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt mình.
Ngón tay lướt trên làn da mềm mại, lưu luyến không rời.
“Này, đây đâu phải đầu hạc”, nàng nhỏ giọng nhắc một câu.
“Đương nhiên không phải”, hắn lẩm bẩm, cũng không hề rút tay về, ngược lại còn khẽ khàng nhích lên trán nàng.
Trong lòng nàng dấy lên một trận hoang mang nhưng vẫn buộc bản thân bình tĩnh.
“Ngươi muốn làm gì?”, nàng cảnh giác hỏi.
“Muốn nhìn cô”, hắn cười nhạt, miệng thì nhẹ nhàng nhưng tay vẫn lễ phép chạm vào môi nàng một cái.
Bất chợt, nàng không tự chủ được lùi lại nửa bước, mắt đã ươn ướt.
“Có phải cô vẫn sợ tôi?”, hắn giữ lấy tay nàng, dịu dàng vỗ về, “Bởi vì tôi sinh ra là người Đường môn?”.
“Không sợ?”
“Vậy tại sao vừa rồi lại run bắn lên thế?”
“Ta cảm thấy hơi lạnh”.
Con hạc trắng kêu lên một tiếng rồi bay khỏi.
Đường Tiềm cởi áo khoác ngoài, khoác lên mình nàng.
“Đêm nay cô muốn nghỉ ở đâu?”, trên đường quay về hắn chợt hỏi, “Trang viện của tôi có phòng khách với mấy nô bộc cũ. Nếu cô sợ ở một mình có thể ở chỗ dì tôi”.
“Sẽ không phải nghỉ ở thủy lao nhà các ngươi chứ?”, nàng hỏi ngược một câu.
“Đương nhiên không rồi”, sớm đã quen kiểu mỉa mai của nàng, hắn chuyển đề tài nói chuyện một cách nhẹ tênh, “Cơm trưa tôi mời. Tôi vẫn luôn muốn để cô thưởng thức tay nghề của mình. Có ai nói với cô chưa, tay nghề nấu bếp của tôi rất tốt?”.
Nàng cười nhạt nói: “Không có gì lạ, chẳng phải ngươi luyện đao sao?”.
“Nói như thế tay nghề bếp núc của cô chắc cũng không tồi.”
“Sao biết được?”.
“Cô cũng luyện đao mà”, hắn đưa tay làm tư thế mời, chậm rãi đáp một câu.
Xuyên qua một dãy hành lang dài treo đèn lồng lụa đỏ, Đường Tiềm dẫn Ngô Du tới một tòa trang viện yên tĩnh. Một mình hắn bận rộn trong nhà bếp một hồi rồi bưng lên một đĩa măng thái sợi.
“Sợi măng này mỏng như sợi tóc vậy”, Ngô Du kinh ngạc thốt lên.
“Thật sự rối tung thế cơ à? Tôi nhớ hình như mỗi sợi măng đều có dùng một sợi bún cuộn lại rồi mà, tránh cho đặt lên đĩa trông bị xấu.”
Hắn u ám nhìn nàng.
Ngô Du suýt nữa bị bộ dạng cầu tiến cầu toàn này của hắn chọc cho ôm bụng cười, nhưng vẫn nhịn không cười thành tiếng: “Làm món này nhất định rất phí công sức”.
“Nếu như đao pháp tốt thì sẽ làm rất nhanh”, hắn không bận tâm nói.
“Xấu hổ quá, tay nghề của ta chỉ sợ không bằng một nửa của ngươi rồi.”
“Không dám, không dám.”
Nàng khúc khích một tiếng, cuối cùng phá lên cười.
“Sao lại cười?”
“Lẽ nào ngươi thường tự nấu ăn?”
“Đương nhiên.”
“Ta không tin.”
“Tôi là một người khẩu vị rất khó chiều, thứ người khác làm nếu không ngon, tôi sẽ không nuốt nổi. Mà việc này thì lại thường gặp quá nhiều, buộc tôi chỉ còn cách phải tự mình động thủ.”
Đường Tiềm ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cô cứ ngồi đây một lát, còn mấy món nữa, canh cũng sắp xong rồi, tôi đi bưng lên”, hắn đứng dậy, hé cửa, bước ra ngoài.
Ngô Du mỉm cười nhìn hắn, lúc quay đầu lại phát hiện đĩa măng thái sợi đã biến mất.
Nàng kinh ngạc nhìn xung quanh, không thấy một ai, chỉ nghe thấy có tiếng người đằng sau tấm bình phong bằng lưu ly truyền tới.
“Tôi ở đây.”
Ngô Du giật mình, đi ra đằng sau tấm bình phong, nhìn thấy Hà Y đang bốc măng nhét vào miệng nhồm nhoàm ăn.
“Phu nhân!”, nàng khẽ thốt lên.
“Ấy, nhỏ tiếng thôi! Tên mù ấy cực kỳ thính tai, vừa nãy tôi trốn ở ngoài cửa sổ nếu không đã sớm bị hắn phát hiện rồi.”
Tự nhiên nghe thấy hai tiếng “tên mù”, không biết tại sao, trong lòng Ngô Du thấy nôn nao, đành nói: “Cô phải đi mau một chút… Hắn… hắn sắp quay lại ngay đấy”.
“Xem ra hắn tạm thời sẽ không làm hại cô”, chớp mắt, Hà Y đã ăn sạch đĩa măng, thở phào một tiếng, tặc lưỡi than: “Ha, đồ ăn Đường Tiềm quả thật rất ngon, chỉ tiếc không cay chút nào”.
“Đây là thức ăn vùng Tô châu.”
“Đợi bọn tôi làm xong việc sẽ tới đón cô… Nơi đây dù có Đường Tiềm chiếu cố cô nhưng vẫn rất nguy hiểm.”
“Phu nhân hiểu nhầm rồi”, nàng bình tĩnh nói, “Tôi ở lại không phải là vì muốn thân thiết với Đường Tiềm”.
Hà Y ngây người, kinh ngạc nhìn nàng.
“Tôi đang tìm túy ngư thảo.”
“Quá nguy hiểm! Cô lại không biêt võ công”, Hà Y vội nói, “Nói cho tôi loại ấy trông thế nào, tôi đi tìm!”.
“Có những việc không nhất định phải cướp đoạt”, Ngô Du nhạt giọng nói, “Khéo léo cũng có thể đạt được”.
Hà Y nói: “Cô…”, chợt thấy ngoài cửa có chút động tĩnh, vội vàng phi thân đi mất.
Đường Tiềm đặt bát canh lên chính giữa bàn.
“Xin lỗi, măng quá ngon, ta đã ăn hết rồi”, nàng giả bộ áy náy nói.
Trong lòng Đường Tiềm dấy lên niềm vui. Kế đó, hắn nghe thấy tiếng nàng múc canh, tiếng nàng động đũa, tiếng nàng khe khẽ nếm náp, biết hẳn nàng ăn sẽ rất nhanh. Quả nhiên, nàng húp sạch bát canh, mềm giọng khen: “Trước giờ ta chưa từng ăn món canh nào ngon như thế”.
“Quá khen”, hắn liền cao hứng cười nói.
Người ta vẫn nói, tâm tình con gái giống hệt như thời tiết, nắng mưa bất thường, cực khó dự liệu. Tuy tạm thời hắn vẫn chưa nắm được quy luật nhưng rõ ràng đồ ăn cũng có thể giải quyết được một phần vấn đề rồi.
Thậm chí hắn còn đang nghĩ tới ngày mai nên làm gì, đưa nàng tới quán trà có được không? Hay là đi nghe hí kịch thì hơn?
Mưa đêm tầm tã. Ẩn thân trên một thanh xà ngang trên nóc hiên đã ba canh giờ, cuối cùng Hà Y cũng đợi được tới khi màn đêm buông xuống.
Một nô bộc già tay cầm nến đang thắp từng ngọn đèn lồng dọc hành lang dài.
Thấy người này sắp tới chỗ mình, Hà Y lộn người như cá chép, ẩn thân trên nóc hành lang.
Đúng lúc đang định lẻn vào khu nhà Ngô Du nói cho nàng thì chợt nghe thấy trên mái có tiếng bước chân cực khẽ truyền lại. Nàng nhanh trí nhảy lên mái hiên, sau lưng tòa nhà có bóng đen đang nhanh chóng phóng tới.
Nàng tung sợi Tố Thủy Băng Tiêu của mình ra, bóng đen kia bỗng quay đầu lại, chạy tới chỗ nàng.
Là Cố Thập Tam.
“Sao muội cũng tới đây vậy?”, hắn thấp giọng hỏi.
“Đường Dung trộm mất bản thảo của Vô Phong. Muội tới muộn hơn mọi người mấy canh giờ, Sơn Thủy và Biểu Đệ đâu?”
“Bọn ta tách ra rồi, bọn họ chạy về phía núi lớn đằng sau. Có điều bọn họ sẽ để lại ký hiệu.”
“Sẽ tập hợp ở đâu?”, Hà Y hỏi.
“Vốn đã hẹn tới đêm thì gặp nhau trên mái nhà, ta đã đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy ai đến, đang đi tìm khắp nơi đây.”
Hà Y nhíu mày, nói: “Bọn họ sẽ không gặp chuyện gì chứ?”.
“Khó nói lắm, lần này Đường gia chuẩn bị rất kĩ lưỡng, thiếu chút nữa là ta trúng bẫy của bọn chúng.”
Ngập ngừng một lúc, Cố Thập Tam tiếp lời: “Nhân lúc đêm khuya người vắng, tốt nhất muội cứ về trước đi. Việc tìm sách một mình ta là được rồi”.
“Coi thường muội hả?”, nàng trợn mắt.
“Lúc muội đi, Mộ Dung Vô Phong có biết không?”, hắn hỏi.
“Không nói với chàng.”
“Bây giờ nhất định nó đang rất lo lắng.”
“Không đâu, trước giờ chàng đều rất yên tâm về muội.”
“Nó không phải là người dễ yên tâm”, Cố Thập Tam nói, “Muội cứ nhanh nhanh về trước thì tốt hơn”.
“Không, muội nhất định phải lấy lại cho được bản thảo cho chàng rồi mới về”, nàng kiên quyết nói, “Huống chi, chúng ta cũng phải đi tìm mấy người Sơn Thủy nữa”.
“Vậy chúng ta đi thôi”.
“Nếu bọn họ chạy vào trong rừng thì bây giờ không ổn, quá tối, chúng ta không thể đốt đuốc.”
Cố Thập Tam thở dài một tiếng, nói: “Muội nhắc không sai”.
Bọn họ len lén tìm tòi trong trang viện của Đường Dung, phát hiện phòng ốc trống không, chỉ có vài nô bộc đi lại ngoài cửa. Hai người họ chia nhau mỗi người một đầu lục tìm từng phòng nhưng đều không tìm thấy tung tích bản thảo.
Không dám đánh rắn động cỏ, hai người đành ẩn thân trên xà nhà, đợi Đường Dung quay lại. Lúc trời vừa sáng, Cố Thập Tam đánh thức nàng, Đường Dung cả đêm không về, hai người quyết định vào rừng tìm Sơn Thủy và Biểu Đệ.
Gió sớm tinh sương rất lạnh, không có chút dấu hiệu nào là sẽ phát sinh chuyện xấu.
Bọn họ phi thân vượt đường, mặt trời vẫn còn ngủ say ở chân núi, trên trời mới chỉ có mấy tia sáng hồng hồng nhạt nhạt.
“Thời tiết hôm nay không tệ”, Hà Y vừa thi triển khinh công vừa nói với Cố Thập Tam.
Nàng phát hiện Cố Thập Tam môi mím chặt, bộ dạng cực kỳ cảnh giác.
“Muội có phát hiện ra không, nơi này yên ắng quá mức”, hắn sải chân, lộn người đẹp mắt, thân hình đã di chuyển tới cạnh một cây đại thụ, nhảy lên đầu một cành cây. Hà Y điểm mũi chân, chuyển mình, nhẹ nhàng bám theo.
“Có phải chúng ta đã đi tới mảnh rừng đó rồi không?”, nàng hỏi.
“Tốt nhất là di chuyển trên cây, bên dưới có tình hình gì cũng dễ dàng phát hiện hơn. Huống chi ta vẫn lo có ám khí và mai phục của Đường môn.”
Hà Y khẽ cười không đáp.
Lần đầu tiên nàng phát hiện ra vị nam tử lớn lên trong miền gió cát hoang sơ nhất vùng Tây Bắc lại cẩn thận kỹ lưỡng như thế.
Bọn họ chuyền cành di chuyển trên cây một vòng, thiếu chút nữa thì lạc đường, chỉ đành nhảy xuống dưới, tìm ký hiệu của Sơn Thủy.
Chẳng bao lâu Hà Y phát hiện trên thân một cây lớn có vết đao chém.
Bọn họ một đường tìm tới đây, đại khái đã đi non nửa canh giờ, đột nhiên đứng lại.
Trước mặt không xa, có một hố lớn mới đào.
Tựa như đã đoán ra gì đó, cả người Hà Y bắt đầu run lên, run mãnh liệt. Cố Thập Tam giữ chặt lấy nàng, hai người cùng đi tới trước hố đất.
Đất đào lên vẫn còn mới, đắp thành một đống ở bên cạnh.
Hai thanh Kim ngư thốn khấu đao cắm thẳng bên hố, trên tua đao màu đỏ tươi còn buộc ba thỏi bạc và mấy tờ ngân phiếu. Trên thân cây bên cạnh, có mấy chữ lớn vạch ngang dọc.
“Người lấy tiền, xin lấp cho ta một vốc đất.”
Hà Y mềm nhũn người tựa người vào thân cây, đã mất đi dũng khí nhìn xuống dưới.
Nàng đã không cần nhìn nữa, bởi vì ở trên một khối đá lớn bên cạnh lại có sáu chữ lớn rắn rỏi.
“Sơn Thủy, Từ Khản chi mộ”.
Bất tri bất giác, nước mắt đã chan hòa.
Biểu Đệ bình yên nằm dưới hố, thi thể Sơn Thủy nằm bên phải, dĩ nhiên đã được mai táng xong, chỉ chừa ra một cánh tay, đang được nắm chặt trong tay Biểu Đệ.
Hà Y chợt cảm thấy khó thở, một cơn đau lòng nặng nề khó nói, quỳ gục xuống đất, khóc lóc thống thiết.
Cố Thập Tam than một tiếng, nhẹ bước nhảy vào trong hố.
Người dưới hố qua đời đã lâu, thi thể đã hoàn toàn cương cứng.
“Hình như hắn không bị ngoại thương gì”, hắn buồn bã nói, “Có điều trong sơn cốc này có khả năng có chướng khí độc chết người”.
Hà Y run giọng hỏi: “Sao hắn không đi? Rõ ràng hắn vẫn có thể rời đi!”.
“Chúng ta không hiểu được họ”, Cố Thập Tam thở dài.
Nàng rút hai thanh đao lên, đặt vào trong hố, giúp Cố Thập Tam đem đống đất bên cạnh lấp xuống.
Đất vàng ẩm ướt, trong đó lẫn toàn lá cây với rễ cỏ, trong hố lại đã tích không ít nước mưa đêm qua.
Ngón tay của Biểu Đệ đã bị nước ngâm cho trương phù lên.
Hà Y nâng tay hắn đặt lên ngực, trong lòng chua xót.
Sau đó nàng nhìn Biểu Đệ lần cuối rồi lấp đất chôn cất.
Lúc đứng lên, nàng cảm thấy choáng váng, vội vàng nói: “Nơi này quả nhiên có chướng khí, trước đây Vô Phong từng nhắc đến rồi. Chàng nói đó là khí của trăn, người thể chất yếu ở lại đây một canh giờ sẽ chết, thân thể khỏe mạnh cũng không trụ nổi quá một ngày… Nhưng… nhưng…”, nàng khóc không ra tiếng: “Muội vẫn không hiểu, tại sao Biểu Đệ không chịu đi…”.
Trời đất yên ắng, dáng vẻ cuối cùng của Biểu Đệ không ngờ lại rất thung dung yên ổn.
Trừ người chết, chẳng ai có thể cho nàng đáp án.
“Trên đời, những việc chúng ta không hiểu rất nhiều”, Cố Thập Tam lại thở dài một tiếng, “Chỉ cần bọn họ tự hiểu là được rồi”.
Hai người đứng trước mộ trầm mặc không nói năng gì, cúi đầu rất lâu. Hà Y lại đưa mắt nhìn những chữ trên tảng đá, nói với Cố Thập Tam: “Thì ra Biểu Đệ họ Từ, chữ kia là chữ gì… Muội không nhận ra được”.
“Ta cũng không biết”, Cố Thập Tam nói.