Vì biểu thị kính ý, hai người họ đều mặc áo trắng. Chàng khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Kế đó, tựa như vẫn muốn hàn huyên với chàng thêm vài câu, Đường Tầm hỏi Mộ Dung Vô Phong vài việc, người trả lời toàn là Tạ Đình Vân.
Nhìn là biết, thân thể Mộ Dung Vô Phong hư nhược cực độ, cơ hồ không cách nào nói chuyện được.
Huống chi lúc này tâm tình chàng càng thêm xấu.
Đường Tầm thầm than không thôi. Để sắp xếp việc này, hắn đã ra sức dẹp đi dị nghị của mọi người, bỏ qua không biết bao nhiêu lời kêu ca kiện cáo, suýt chút nữa là bị một bầy cô nhi quả phụ Đường môn mắng chết.
Đến tận bây giờ vẫn còn vài vị đại tẩu thấy mặt hắn là mặt lạnh tanh không thèm để mắt.
… Hắn biết bọn họ nghĩ thế nào. Hắn cũng là người Đường môn.
Nhưng bọn họ tuyệt không biết, nếu như Mộ Dung Vô Phong không chịu buông tay, Đường môn tuyệt đối không trụ nổi qua năm nay. Việc làm ăn của bọn họ đã hoàn toàn bị Vân Mộng ốc thao túng chèn ép.
Có thể Mộ Dung Vô Phong không đánh nổi Đường môn nhưng lại có cách để tất thảy trên dưới Đường môn phải chết đói.
Nếu hắn không làm như thế, chỉ sợ tới một chút hy vọng khôi phục cuối cùng của Đường môn cũng tan tành.
Đi qua một hành lang dài, trước mặt đã không còn đường nữa.
Nơi đây là một sườn dốc nhỏ toàn đá vụn, mấy ngày trước Đường Tầm đã phái người tạm thời dùng đá vụn lát thành một con đường nhỏ, vừa đủ cho xe lăn của Mộ Dung Vô Phong có thể đi.
Ánh nắng gắt gao, chàng ngẩng đầu lên, trong đầu mê loạn, không thể không nhắm mắt lại.
Môi chàng trắng bệch không chút máu.
Tạ Đình Vân vội vàng mở cái ô cầm trong tay.
Một ngọn núi lớn sừng sững trước mắt.
Trong cảnh sông dài miên man trời đất bao bọc, ngọn núi một mình cô độc, tựa như từ viễn cổ tới nay đã không chịu hòa cùng cảnh sắc mỹ lệ thanh tú mây mù mênh mông, suối khe đây đó ở phía đằng sau.
Trên núi mây khói biến ảo, cây cối lay động. Khắp núi nở rộ từng bụi từng bụi hoa nhỏ sắc tím nhạt.
Một sinh mệnh mất đi, cứ thế hóa thành bữa tiệc thịnh soạn cho một vài sinh mệnh khác.
Dấu vết phảng phất như sương khói tan vào không trung… bị gió cuốn đi, không còn chút gì lưu lại để mà hoài niệm.
Chàng ngước mắt buồn trông, bất tri bất giác trong mắt đã đẫm lệ.
Chỉ có mấy tảng đá lớn chắn ngang đường là dấu vết duy nhất còn lại của trận sụp đổ có thể thấy được, đây rõ ràng là khi thân núi chấn động mạnh từ trên cao rơi xuống.
“Động đó có tên là Lăng Hư động, rất sâu nhưng không có đường thông ra bên ngoài. Vốn là nơi chúng tôi cất giữ băng đá vào mùa hè”, Đường Tầm giải thích.
“Cửa động ở đâu?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi.
“Đã bị chôn vùi rất sâu, căn bản không tìm nổi nữa. Có điều, chắc là chỗ này. Bậc thềm này vốn nối liền với cửa động”, Đường Tầm chỉ xuống dưới chân.
Mộ Dung Vô Phong cúi xuống, dọc theo đôi chân đã bại liệt của mình nhìn mấy bậc thềm đá sáng như bạch ngọc ẩn ẩn hiện hiện. Thềm đá đã bị hoàng thổ vùi lấp, bên trên cỏ xanh mọc khắp, chỉ có dấu vết mấy đường trắng trắng lộ diện.
Thân thể chàng lung lay muốn đổ.
“Cốc chủ! Người không sao chứ?”
Tạ Đình Vân vội vàng đỡ lấy chàng.
“Tôi với Tạ tổng quản có thể ở riêng tại đây một lúc không?”, chàng ngước mắt hỏi Đường Tầm.
Mặt chàng trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt thì lại lạnh ngắt.
“Đương nhiên, xin cứ tự nhiên. Nếu có cần gì xin cứ việc phân phó”, Đường Tầm cung kính giữ lễ gật đầu.
“Đa tạ”, giọng chàng rất bình tĩnh.
Nói cho cùng bốn tháng trời cũng đã trôi qua, mọi sự nên lắng dịu rồi chứ?
Nhìn trước mặt đã không còn đường nữa. Chàng chống nạng, dưới sự dìu đỡ của Tạ Đình Vân, lập cập đứng dậy.
“Một đao ấy của tam thúc cũng thật là độc”, Đường Tầm nhìn bộ dạng bước đi khó khăn của Mộ Dung Vô Phong, không nhịn được thở dài một tiếng.
“Dáng vẻ hắn rất thống khổ sao?”, Đường Tiềm hỏi.
“May là đệ không nhìn thấy, nếu không chỉ sợ đệ cũng khó chịu.”
“Hắn ta đi tới trước cửa động, Tạ Đình Vân tìm được một chỗ đất bằng rồi đỡ hắn ngồi lại xe lăn”, giống như bình thường, Đường Tầm miêu tả lại cho Đường Tiềm.
“Còn sau đó?”
“Tạ Đình Vân đưa cho hắn một cái hộp gỗ đen.”
“A.”
“Sau đó Tạ Đình Vân quay lại, đang đi về phía chúng ta.”
“Huynh tin chắc hắn ở đấy một mình an toàn chứ?”, Đường Tiềm đột nhiên hỏi.
“Hắn là phải an toàn thôi, ngọn núi này sẽ không dưng đổ sụp chứ?”
“Ý đệ muốn nói là mấy người bọn ngũ tẩu.”
“Bọn họ vốn không biết chuyện này.”
Đường Tiềm lại hỏi: “Trong chiếc hộp gỗ ấy liệu có phải chứa thuốc nổ không?”.
“Đệ thật biết đoán mò, lão đệ.”
“Hắn sẽ không vì tới tuẫn tình, định cho chúng ta nổ tan xác ở núi này chứ?”
“Không đâu”, Đường Tầm lườm hắn.
Tạ Đình Vân đi tới trước mặt hai người chào hỏi, Đường Tầm, Đường Tiềm đều đáp.
“Phải chăng Tạ tổng quản có gì sai bảo?”
“Không có, tôi chỉ ở đây đợi cốc chủ. Cốc chủ muốn một mình ở đó một lát.”
“Có cần đem trà tới cho Mộ Dung cốc chủ không?”, Đường Tiềm hỏi.
“Không cần. Tâm tình người đang rất xấu, không muốn có người quấy rầy.”
“Trông ngày ấy có vẻ bệnh tình không nhẹ…”, Đường Tầm cẩn thận bày tỏ sự cảm thông.
“Đấy đều nhờ ơn Đường môn ban cho”, Tạ Đình Vân không khách khí mỉa mai.
Có Tạ Đình Vân ở bên, Đường Tầm không tiện tiếp tục miêu tả tình hình của Mộ Dung Vô Phong cho Đường Tiềm nữa.
Ba người đứng một bên đã đợi hơn một canh giờ, Mộ Dung Vô Phong cứ ngồi yên nơi đó, không hề động đậy.
Trong lùm cỏ truyền tới một tiếng động cực nhẹ gần như không thể nghe ra, cùng lúc đó Đường Tiềm và Tạ Đình Vân đồng thời phi thân tới!
“Vút” một tiếng, ám khí xé gió phóng đi, ba viên tam tinh chùy bắn về phía Mộ Dung Vô Phong.
“Keng! Keng! Keng!” ba tiếng, không biết từ đâu một hòn đá bay tới, đi sau mà đến trước, không sai không lệch, nghiêng nghiêng đánh trúng viên chùy ở giữa, góc độ kỳ dị, vừa khéo đánh bật hai viên còn lại.
Tạ Đình Vân quay người nhìn Đường Tiềm, trong mắt lộ ra vẻ tôn kính, nói: “Bội phục”.
“Không dám”, Đường Tiềm cười nhẹ. Mỗi một người tập võ ở Đường môn, từ khi biết bò cho tới lúc biết đi đã bắt đầu luyện tập ám khí. Rất tự nhiên hắn ít nhiều gì cũng biết một chút.
“Là ai?”
“Cô ta đã chạy rồi. Không cần lo, từ giờ đến cuối sẽ do tôi hộ vệ bên cạnh cốc chủ của các vị. Người Đường môn để người Đường môn đối phó sẽ hữu hiệu hơn”, hắn nhạt giọng nói.
“Vậy phải nhờ vả rồi”, Tạ Đình Vân chắp tay, thân hình nhoáng cái đã quay vào trong hành lang.
Đường Tiềm chuẩn xác tìm tới chỗ Mộ Dung Vô Phong đang ngồi. Trên y phục Mộ Dung Vô Phong có một mùi hương nhàn nhạt lan tỏa, khiến hắn cảm thấy như từng quen biết nhưng lại không nhớ ra nổi bản thân rốt cuộc đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu.
Hắn không thể không thừa nhận bản thân không hề có ấn tượng gì về Mộ Dung Vô Phong.
Là một người mù, hắn thường có ấn tượng sâu sắc về người nói nhiều một chút. Mà kể từ ngày đầu tiên gặp Mộ Dung Vô Phong, chàng rất ít nói, cho dù có nói, tiếng cũng rất nhỏ. Tất cả hiểu biết của hắn về người này đều chỉ giới hạn trong các loại truyền thuyết.
Vách núi trước mặt, bóng người đổ dài.
Mộ Dung Vô Phong hơi sững người, không quay đầu lại mà nói thẳng: “Ta muốn ở lại đây một mình một lúc”.
“Tôi sẽ không làm phiền ngài”, Đường Tiềm nói, “Ngài cứ coi tôi là một tảng đá là xong”.
Chàng phẫn nộ nhìn hắn, muốn nổi nóng nhưng lại phát hiện trong lòng đã bị bi thương lấp đầy.
Qua một hồi, Đường Tiềm nghe thấy có tiếng nạng, tiếng bánh xe lăn lạch cạch, dường như Mộ Dung Vô Phong đang tìm cách đứng dậy.
Hắn đang nghĩ bản thân có nên đỡ chàng không.
Cuối cùng, hắn do dự vươn tay ra nhưng rồi bị gạt đi, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chớ có động vào ta!”.
Hắn nhã nhặn nghiêng đầu, giọng điệu có ý châm biếm: “Tuân lệnh”.
Rõ ràng Mộ Dung Vô Phong không đứng vững nổi, thân thể đổ sang một bên.
Đường Tiềm kịp thời túm lấy thân thể lảo đảo kia, giúp chàng đứng thẳng lại. Mộ Dung Vô Phong không sao tự mình đứng vững, tỏ ra cực kỳ chật vật, mấy lần trán chàng đã vập vào sống mũi hắn. Đường Tiềm khẽ động trong lòng, dứt khoát đỡ chàng ngồi xuống, nói: “Nếu ngài đã muốn một mình ngồi lại đây, tôi sẽ xuống dưới đợi vậy”.
“Hộp của ta rơi mất rồi”, vẫn là giọng nói lạnh lùng kia.
“Ở đâu?”, hắn đưa gậy trúc, lần dò dưới đất.
“Sang trái”, chàng thở dài.
Đường Tiềm dò được cái hộp, khẽ khều một cái, chiếc hộp bay vào tay.
Nó trống không.
“Có phải đồ bên trong rơi ra ngoài rồi không?”, hắn tiếp tục dò gậy trúc.
“Không phải, nó vốn trống rỗng như thế.”
“Ngài muốn làm gì?”, sau cùng hắn cũng hỏi.
“Ta muốn đem một ít đất trong động về”, giọng chàng có chút khàn khàn, bình tĩnh nhưng hơi run rẩy.
Ngồi trên xe lăn không tiện gắng sức cho nên chàng muốn đứng dậy.
“Để tôi giúp.”
Chàng lại chống nạng, Đường Tiềm đỡ lấy tay chàng.
Lần này chàng không cự tuyệt.
Đường Tiềm nghe thấy tiếng ngón tay Mộ Dung Vô Phong đào trên triền núi, tiếng đất rơi xuống, chẳng mấy chốc có vẻ như chiếc hộp đó đã đầy.
Mộ Dung Vô Phong ngồi xuống, lãnh đạm nói: “Đa tạ”.
“Đao đó là do phụ thân tôi tự mình chém”, hắn chợt nó, “Người đã qua đời. Lúc ấy người không hề muốn làm như thế”.
“Ta không hề hận phụ thân ngươi”, chàng bình tĩnh nói.
Đường Tiềm kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Ta chỉ hận lúc đó sao ông ta không một đao chém chết ta luôn. Nếu ta chết đi sớm một chút, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra.”
Lời than đã biến thành thổn thức.
“Xin lỗi”, Đường Tiềm khẽ nói.
Đây là lần đầu tiên hắn nói xin lỗi thay cho phụ thân.
“Hà Y đã ở đây rồi, ta nên quay về thôi”, Mộ Dung Vô Phong thu dọn đồ dưới chân.
“Hà Y?”, Đường Tiềm nhíu mày, không hiểu ý chàng.
“Hà Y ở trong nắm đất này”, chàng lạnh nhạt tiếp một câu.
***
Cuối cùng, chàng chọn lúc đêm trăng để tới thăm nàng.
Dưới ánh trăng, mộ nàng hiện ra rất hiền hòa.
Mỗi một cảnh vật trước mắt đều có thể khiến chàng đau đớn.
Chàng ngồi bên mộ phần, cúi người xuống, đôi tay ra sức bới một hố sâu rồi đặt cái hộp gỗ đầy đất vào đó.
Sương đêm thấm xuyên qua áo chàng, đất đá cào rách ngón tay chàng, móng tay bật đứt, toàn thân lạnh toát, chàng lại hoàn toàn không cảm thấy mấy thứ ấy.
Trong cơn mê muội, một bóng người như ẩn như hiện đi tới chỗ chàng.
Đêm Sương, trông nàng nhợt nhạt biết bao.
“Hà Y… nàng đã về”, chàng lẩm bẩm.
Chàng đăm đăm nhìn phía trước, sợ hãi mắt mình mà động, bóng hình kia sẽ tan biến mất.
“Chàng khỏe không?”, giọng nói kia nhẹ nhàng vang lên.
Một bàn tay dịu dàng vuốt ve mặt chàng, giọng nói mang nỗi thở than: “Chàng gầy đi rồi”.
“Nàng về rồi sao?”, chàng đưa tay kéo nàng nhưng chỉ chụp vào hư vô.
Vậy là, đây không phải thật. Chàng thở dài một tiếng.
“Hà Y, nàng biết không?”, chàng nghẹn ngào nói, “Ta không thể tới tìm nàng, bây giờ chưa được… Tử Duyệt còn nhỏ quá”.
“… Thiếp hiểu.”
“Nhưng nàng nhất định phải đợi ta. Ta biết nàng sẽ không quên ta, đến bên kia rồi cũng không quên, đúng không?”, lòng chàng nguội lạnh, thương tâm chẳng muốn sống.
“Đương nhiên là không rồi”, nàng dịu dàng nhìn chàng.
Đêm ấy, chàng không sao ngủ được, chỉ có thể uống rượu.
Rất nhiều đêm sau ngày hôm ấy, chàng chỉ có thể uống rượu vào mới thiếp đi được.
***
“Điều mấu chốt nhất lúc đâm cá chính là phải nhắm cái xoa chuẩn phía trước cách cá một thước rồi đâm mạnh xuống”, người ngu phu trung niên ngồi ở đuôi thuyền, vừa mồi tẩu thuốc, vừa nói với cô gái ngồi đối diện.
“Vâng”, một mũi xoa đâm ra.
“Đâm trúng rồi sao?”, ngư phu nhả một vòng khói tròn.
“Đâm trúng rồi. Lại trúng nữa, sao cháu lại đâm chuẩn thế này cơ chứ”, cô gái đó chống nạnh thở dài nói, “Hình như trời sinh muội làm nghề đâm cá rồi”.
Nàng nhảy xuống nước, ôm một con cá lớn bị đâm xuyên đầu lên.
“Ta thấy cũng phải”, trung niên ngư phu có chút ghen tị nhìn nàng.
“Có thật là lúc giặt đồ cháu bị nước cuốn xuống sông không thế?”, không nhịn được ông ta hỏi lại.
“Mỗi một người giỏi giang đều có lúc yếu ớt”, nàng ra vẻ nghiêm túc nói, “Giặt đồ chính là lúc cháu yếu ớt nhất”.
“Hình như cả lúc may đồ cũng thế”, ngư phu trêu chọc.
Trong thôn đã sớm có lời truyền về tay nghề kim chỉ đáng sợ của cô gái được nhà lão Đỗ đầu thôn cứu từ dưới nước lên, chỉ mới khâu y phục có vài lần, Đỗ bà bà đã bảo nàng nên chuyển sang nấu ăn.
“Con à, mỗi người đều có năng khiếu trời sinh”, bà lão cười tủm tỉm an ủi nàng, “Năng khiếu của con không phải ở việc này”.
Rất nhanh nàng liền phát hiện được năng khiếu của mình, nàng có thể bắt cá, nàng xiên cá chuẩn hơn người.
Kể từ đó, ông lão liền mang nàng đi bắt cá. Ông lão tuổi cao sức kiệt, chỉ chuyên chèo thuyền.
Về sau, chèo thuyền cũng thôi luôn, do nàng một mình làm lấy.
Nàng chăm chỉ làm việc đã bốn tháng trời, có một hôm, nàng đang định xuống thuyền lại bị bà lão gọi lại.
“Nguyệt nhi quay về đây.”
“Bà bà, có chuyện gì?”
“Năm nay con bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi. Con tuổi rồng.”
“Hai mươi tuổi là tuổi chó.”
“Con từng kết hôn chưa?”
Nàng lắp ba lắp bắp nói: “Kết hôn?... Đương nhiên là rồi”.
“Tướng công con là ai?”
“Chàng … chàng chết rồi. Chàng là người đi buôn… trên đường gặp phải mã tặc, bị người ta một đao chém chết.”
“Lúc nào?”
“Trước lúc con xảy ra chuyện.”
Lão bà bán tín bán nghi nhìn nàng, thở dài nói: “Con mang thai mấy tháng rồi?”.
Nàng vội vàng lấy tay che bụng: “Con… con… chắc khoảng năm tháng rồi”.
“Con thật không sợ chết sao! Đang mang thai còn đi đánh cá? Con không sợ sẩy mất đứa trẻ à?”
“Không đâu”, nàng cười nói, “Thân thể con khỏe mạnh. Nó cũng ngoan lắm”.
“Về sau không đi đánh cá nữa, sinh xong con rồi hẵng nói, biết chưa?”
“A, vậy con giúp bà bà nấu cơm”, nàng ngoan ngoãn nói.
“Con ấy à…”, bà lão than một tiếng.
Đường nhiên cô bé này không nói thật, có điều… cũng không tiện hỏi nhiều, nhất định là tư thông với tình lang, không cẩn thận có chuyện, sợ bị người ta truy cứu, nghĩ không thông mới nhảy xuống sông.
Một cô gái chưa chồng mà chửa, lại nhảy xuống nước, loại chuyện này vẫn thường xảy ra.