Mê Hành Ký Chương 16 part 2

Chương 16 part 2
Đường Tiềm ngẩng đầu, mơ màng nhìn vào không trung, trong đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng như hồ nước chợt dấy lên một chút trống rỗng và tịch mịch khó tả, muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt những lời ấy xuống

Trầm ngâm hồi lâu, hắn hỏi: “Có phải Mộc Huyền Hư đã tỉnh rồi không?”.

Chỉ nghe thấy một giọng khàn khàn: “Quà nhiên ngươi đã đem ta tới chỗ Mộ Dung Vô Phong!”.

Tuy giọng Mộc Huyền Hư nói ra nhàn nhạt nhưng Đường Tiềm vừa nghe lại vẫn cứ sợ hắn tâm địa xấu xa, xuất thủ đả thương người khác, lập tức kéo xe lăn của Mộ Dung Vô Phong tới bên người mình, xuất thủ điểm nhanh, “bách bách” mấy tiếng, đã điểm hết đại huyệt toàn thân Mộc Huyền Hư một lần nữa, trầm giọng nói: “Các hạ chẳng phải bằng hữu gì, đành chịu thiệt một chút”.

Mùi sâm đắng vẫn còn trong miệng, Mộc Huyền Hư nhìn Mộ Dung Vô Phong, trong mắt lại hiện ra vẻ trào phúng, nói: “Mộc mỗ có tài đức gì mà hôm nay lại được Đường đại hiệp với thần y tiên sinh chiếu cố”.

Mộ Dung Vô Phong hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Ngưoi nhận ra ta?”.

“Thiên hạ ai mà không nhận ra ngài?”

“Thì ra là một vị hái hoa tặc có học vấn, thất kính rồi.”

“Nói không sai, Mộ Dung tiên sinh, lúc tôi tuyệt vọng nhất từng nghĩ tới việc một đao tự cung để rửa nỗi oan.”

“Vì chứng minh trong sạch mà biến bản thân thành kẻ bất nam bất nữ, loại trong sạch này cái giá phải trả chẳng phải hơi quá cao sao?”, Mộ Dung Vô Phong từ tốn nói.

“Cho nên một nam nhân có thể bị người ta hiểu nhầm thành loại người gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là một hái hoa tặc.”

Nói câu này, tựa như cảm thấy rất buồn cười, hắn cười phá lên, cười tới bi thương, tiếng cười vút cao, quỷ mị vang vọng trong tai Đường Tiềm.

Tới cả Mộ Dung Vô Phong nghe cũng có phần cám cảnh.

Mãi mới đợi được hắn cười xong, Mộ Dung Vô Phong nói: “Chúng ta vừa mới tra sổ sách, vụ án cuối cùng đó đúng là không phải ngươi làm”.

Mộc Huyền Hư cười khổ: “Tôi còn cho rằng trên đời này không còn ai chịu nghe tôi nói nữa”.

Mộ Dung Vô Phong nhìn hắn nói: “Nếu như là lời thật rốt cuộc sẽ có người nghe”.

Đường Tiềm nói: “Nếu lần đó không phải là ngươi làm, vậy ngươi có biết ai là hung thủ thực sự?”.

Mộc Huyền Hư nói: “Ta đương nhiên biết”.

Mộ Dung Vô Phong liếc Đường Tiềm một cái rồi nói: “Ngươi nói đi”.

Mộc Huyền Hư nói: “Là Thiết Phong”.

Hai người kia kinh ngạc, trầm mặc hồi lâu, Đường Tiềm mới hỏi: “Có chứng cứ gì không?”.

“Ta chính là chứng cứ”, Mộc Huyền Hư nói, “Lần đầu tiên lão làm việc ấy vẫn còn chưa lão luyện như bây giờ. Hôm đó trời vừa sáng, tôi ra ngoài thăm một vị bằng hữu, trở về rất muộn, đang đi trên một ngã rẽ lên trên núi, kết quả là giữa đường vừa hay gặp sư phụ. Lão đang mặc đồ dạ hành, sau khi gặp tôi, lão lắp ba lắp bắp, thần trí hoảng hốt. Lúc ấy tôi rất kinh ngạc, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều. Đến hôm sau tôi mới nghe được chuyện dưới núi có thiếu nữ bị gian sát”.

Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Lúc ấy sư phụ ngươi bao nhiêu tuổi?”.

Mộc Huyên Hư nỏi: "Bốn mươi chín tuổi".

Đường Tiềm nói: “Cứ coi như là hôm đó ngươi vừa hay gặp sư phụ mình, cứ coi như ông ta mặc đồ dạ hành, thế cũng không thể chứng minh ông ta là hung thủ. Nhiều nhất chỉ là có khả năng mà thôi”.

Mộc Huyền Hư nói: “Có lẽ ngươi không tin, lúc ấy ta còn nghĩ đơn giản hơn ngươi. Căn bản ta không hề hoài nghi lão. Trông lão tuy rất nghiêm túc cũng là người rất ôn hòa hiền hậu. Trong đạo quán quan hệ với mọi người cực tốt, trên giang hồ cũng rất có tiếng tăm. Đối với mấy đồ đệ thì lại càng chiếu cố. Lúc ấy ta gần như được xem là đệ tử được ông ta yêu quý nhất. Nói một câu, ngươi có nhìn thế nào cũng không thể nhìn ra ông ta có thể làm loại chuyện ấy. Ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện, lão còn gọi ta vào phòng mình, nói rằng nộỉ công ta tiến bộ rất nhanh, lão quyết định bẩm rõ với chưởng môn, đem công phu thượng thừa nhất Thái ất nhu hỏa công của Tâm Ý môn, Long Môn phái truyền cho ta. Đầu ta nóng lên, dứt khoát đem chuyện kia quăng khỏi đầu. Cho tới một ngày...”.

Hắn cắn răng, trên mặt lộ ra nét thống khổ, nói: “Cho tới một ngày, ta lại đi thăm hỏi bằng hữu, đến nhà hắn rồi mới biết hai hôm trước hắn đã chết bất đắc kỳ tử. Lúc ấy ta mới hoài nghi. Bằng hữu của ta là một thư sinh từ vùng khác tới tham gia khảo thí, nửa đường lộ phí không đủ nên đến tiểu trấn dưới chân núi thuê phòng đọc sách. Lúc ta tới người trong thôn mới gom đủ tiền mua quan tài cho hắn, còn chưa nhập thổ. Ta mở quan tài xem thử, liền biết hắn bị cao thủ hãm hại. Trên người tuy không có vết thương nhưng nội tạng đã nát. Chiêu này là chiêu lợi hại nhất trong Long Môn chưởng pháp, gọi là “Dạ khí du sơn”. Dưới gầm trời này có thế đánh ra chưởng ấy chỉ có duy nhất một người là Thiết Phong”.

“Lúc ấy ta giận tới mức tay chân lạnh toát, lập tức xâu chuỗi mấy việc lại từ đầu tới cuối. Buổi tối hôm đó, ta bèn quyết định phải về Võ Đang tìm sư phụ đối chất. Không ngờ còn chưa tới được sơn môn đã bị lão dẫn một đám đệ tử truy sát. Ta trốn đông né tây, đến hôm sau mới biết trong thôn ta vừa tới lại có một cô gái bị người ta gian sát một cách tàn nhẫn. Nghe bảo tin ấy vừa truyền lên núi, sư phụ đã tố giác ta, nói rằng đây chẳng phải lần đầu tiên ta làm thế, đêm hôm trước lão bắt gặp ta trên sơn đạo, lúc ấy ta lại còn mặc đồ dạ hành chỉ là lúc đó lão hoàn toàn không nghĩ tới mà thôi.”

Mộ Dung Vô Phong ngắt lời hắn, hỏi: “Ngươi không ở trên núi, việc sư phụ ngươi tố cáo ngươi là ai nói cho ngươi biết?”.

Mộc Huyền Hư nói: “Là tam sư đệ Đinh Hoành báo cho tôi. Bọn tôi từ rất nhỏ đã cùng vào Võ Đang, luôn là hảo bằng hữu. Hôm đó nó nghe sư phụ nói thế, vẫn không tin đó là hành vi của tôi nên mới một mình xuống núi tìm tôi”.

Đường Tiềm hỏi: “Sao hắn không tin đó là hành vi của ngươi?”.

Mộc Huyền Hư đáp: “Là vì trước đây một tháng ta vừa mới quen được một cô gái rất xinh đẹp, bọn ta thường xuống núi tìm nàng. Cô gái ấy cũng có ý với ta cho nên nó mới không tin ta có thể làm ra loại chuyện đó”.

Mộ Dung Vô Phong lãnh đạm nói: “Hẳn Thiết Phong cũng đã giết vị sư đệ này của ngươi”.

Mộc Huyền Hư ngẩn ra, hỏi: “Sao ngài biết?”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta đoán ra”.

Mộc Huyền Hư nói: “Còn có một việc nhất định ngài không nghĩ tới”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Chắc Thiết Phong cũng giết vị nữ tử yêu thương ngươi kia luôn”.

Mộc Huyền Hư lại ngẩn ra, hỏi: “Sao ngài biết?”.

Mộ Dung Vô Phong đáp: “Ta đoán ra”.

Sắc mặt Mộc Huyền Hư nhợt nhạt, nói: “Tôi vĩnh viễn không quên được cảnh tượng lúc A Thanh chết đi. Vừa nghe được tin sư đệ chết, tôi liền mặc kệ tất thảy chạy như điên về tìm A Thanh... nhưng vẫn chậm một bước, lại còn bị bổ khoái canh ở đó bắt gặp. Hôm đó tôi đã gần như phát điên, chém giết một trận rồi chạy lên núi, ngồi một mình trên vách đá cheo leo hết đêm. Tôi chỉ muốn chết ngay lập tức nhưng cảm thấy như thế thì dễ dàng cho lão quá, chí ít cũng phái đồng quy vu tận với lão!”.

Lúc hắn nói câu này, đôi mắt hừng hực, thần tình kích động, chạm tới nội thương, không kìm được ho kịch liệt một trận.

Mộ Dung Vô Phong cố sức với một bình ngọc trên kệ bên cạnh, đưa cho Đường Tiềm:

“Đây là thuốc, cho hắn uống một viên.”

Đường Tiềm dốc một viên thuốc vào miệng Mộc Huyền Hư, hắn mới dần bình tĩnh trở lại.

Một lúc sau, nhận thấy Mộc Huyền Hư không nói tiếp nữa, Đường Tiềm không nhịn được hỏi: “Hắn hôn mê rồi sao?”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Không”.

“Sao hắn không nói nữa?”

“Vì hắn đã uống thuốc của ta... hiện giờ... e là đang gặp ảo giác”

Đường Tiềm hỏi: “Lời hắn vừa nói, ngài tin không?”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Nghe thì không có vẻ là nói dối, có điều người nào muốn biện hộ cho bản thân thì đều có thể bịa ra một câu chuyện. Huống chi người biết chuyện đều chết hết rồi”.

Đường Tiềm gật đầu, nói: “Chỉ có một điểm ta không tin lắm. Ta từng gặp Thiết Phong đạo trưởng. Nghe giọng của ông ta trung khí không đủ, bộ dạng tựa như một người già nua. Người như thế... liệu có... liệu có ham muốn làm chuyện kia đến thế không?”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Rất khó nói. Công pháp mật truyền của đạo gia có không ít thuật luyện đan. Trước đây các đạo sĩ đều luyện ngoại đan, cũng chính là phối chế các loại đan dược trường sinh. Hiện có không ít người chuyển sang luyện nội đan”.

Đường Tiềm hỏi: “Nội đan?”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Có một vài kẻ luyện nội đan tin rằng giao hợp với nữ nhân có thể trường sinh bất lão. Những nữ nhân này thường bị gọi là ‘đỉnh’. Quá trình luyện đan thì gọi là ‘Chú kiếm[1]’”.

[1] Đúc kiếm.

Đường Tiềm không nhìn được muốn cười hỏi: “Sao ngài biết rõ thế? Luyện qua rồi à?”.

“Trong sách có chép.”

Đường Tiềm thở đài một tiếng, nói: “Tôi hy vọng ngài đừng đoán đúng tiếp”.

Mộ Dung Vô Phong cười nhạt: “Ta rất ít khi đoán sai”.

Nói rồi chàng thổi tắt một ngọn nến, ánh sáng trong phòng lập tức mờ mịt.

Đường Tiềm nghe thấy Mộ Dung Vô Phong vỗ nhè nhẹ lên ngực Mộc Huyền Hư, dùng giọng nói trống rỗng gọi hắn: “Mộc Huyền Hư... Mộc Huyền Hư..”

Kế đó, hắn nghe thấy một tiếng thở dài. Một lúc lâu sau, Mộc Huyền Hư hỏi: “Ngươi là ai? Đây... đây là nơi nào?”.

“Ta là sư phụ ngươi...”

“Sư phụ?...”

“Ta biết... những chuyện ấy... đều là ngươi làm... là ngươi làm, đúng không?”, Mộ Dung Vô Phong khe khẽ hỏi.

“Không phải!”, Mộc Huyền Hư đột nhiên gào lên: “Không phải! Là ngươi! Là ngươi làm! Tại sao ngươi phải hại ta? Tại sao... tại sao ngươi phải giết Tiếu Thanh? Nguơi... ngươi... không phải là sư phụ ta!”, hai mắt hắn nhắm chặt, nghiến răng ken két, ngực phập phù, toàn thân run lên bần bật.

Mộ Dung Vô Phong quay đầu lại, đưa một bình thuốc khác vào tay Đường Tiềm, nói: “Xem ra lời hắn nói là thật. Thuốc vừa rồi hắn uống là Mê ảo tễ do ta điều chế, sau khi uống vào thì liền giống như nằm mộng”.

Uống thuốc giải xong, Mộc Huyền Hư yên bình chìm vào giấc ngủ.

Đường Tiềm than dài một tiếng, cảm thấy toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, than rằng: “May mà tôi chưa giết hắn!”.

“Xem ra làm đại hiệp cùng chẳng phải chuyện dễ dàng gì”, Mộ Dung Vô Phong lạnh lùng trào phúng một câu.

Đường Tiềm cứng đờ mặt hỏi: “Ngài chế giễu tôi?”.

Mộ Dung Vô Phong nhướng đôi mày: “Người Đường môn trước nay việc gì cũng đều là làm trước nghĩ sau, ta nói sai sao?”.

Đường Tiềm nói: “Chớ có đem cả Đường môn gom hết lên đầu tôi, tôi chỉ là Đường Tiềm mà thôi”.

“Tóm lại việc lần này ngươi làm sai, hiện giờ đã thành đồng lõa của Thiết phong rồi”

Đường Tiềm im lặng không nói, một lúc sau mới cất tiếng: “Cho dù lời hắn nói là thật, tôi đi giết Thiết Phong cũng phải có chứng cứ, nếu không tôi lại chẳng phải thành nối giáo cho giặc ư?”.

“Thiết Phong là trưởng lão nổi tiếng của Võ Đang, lại đang vào lúc sung sức, võ công hẳn phải cao hơn ngươi. Huống chi lão còn có khả năng đánh lừa đôi tai của ngươi, việc này chí ít cũng cho thấy nội lực của lão hoàn toàn tự do khống chế. Có khả năng ngươi không phải đối thủ của lão.”

“Tôi thừa nhận ngài là chuyên gia về phương diện nội thuơng, có điều về mặt võ công, ngài căn bản là kẻ ngoại đạo”, Đường Tiềm lạnh lùng nói.

Mộ Dung Vô Phong tức xanh mặt.

“Việc chúng ta có thể làm chỉ là nghĩ cách khiến hắn lại gây án một lần nữa, rồi bắt quả tang tại hiện trường. Đồng thời lúc ấy phải có người làm chứng bên cạnh”, một lúc sau Mộ Dung Vô Phong nói.

Đường Tiềm hỏi: “Chúng ta?”.

“Chúng ta. Ta và ngươi. Đường Bồng cũng có thể tính thêm vào nữa.”

“Từ lúc nào thần y cũng thích di quản việc không liên quan tới mình thế?”

“Ta chỉ là không thích có một tên hái hoa đại đạo làm loạn lên trước cửa nhà mình mà thôi.”

“Tuy Thiết Phong cứ định kỳ lại gây án nhưng muốn bắt lão đúng lúc lão đang gây án thì rất khó. Thần Nông trấn lớn thế này lại lộn xộn như thế, Cho dù chúng ta có tìm được lão, cũng chẳng biết phải đợi bao lâu lão mới nhắm tới mục tiêu kế tiếp.”

“Đương nhiên ta có cách khiến lão phải nhanh một chút”, Mộ Dung Vô Phong thong thả nhả một câu.

“Cách gì?”

“Ngươi có từng nghe tới một loại thuốc, tên là ‘Mỹ nhân nhất tiêu tán’ chưa?”

Đây là một loại xuân dược lưu hành chốn ăn chơi, hắn đương nhiên có nghe qua, chỉ là xấu hổ không tiện thừa nhận, mặt không khỏi đỏ lên một chút, nói: “Hình như ngài quên tôi là người của Đường môn”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta có thể giảm liều lượng đi. Nếu là nam nhân ngay thẳng, sau khi uống vào thì chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, hoàn toàn có thể khắc chế. Còn như là hạng không ra gì... kỹ viện trong Thần Nông trấn cũng có vài nhà. Còn nếu như là hạng cực kỳ đồi bại... vậy thì ta cũng không biêt hắn sẽ làm cái gì”.

Đường Tiềm nói: “Ngài đi hạ thủ, tôi sẽ trông chừng lão”.

“Ta?”, Mộ Dung Vô Phong nhíu mày, “Ta đi lừa lão uống thuốc? Loại người này ta vừa nhìn là buồn nôn”.

“Ngài có biết địa vị của Thiết Phong trên giang hồ thế nào không? Mấy tên tiểu bối chúng tôi làm sao mời được lão?”

“Ngươi muốn ta làm thế nào?”

“Lấy danh nghĩa của ngài mời lão ăn cơm, nhân cơ hội động thủ. Thế diện của ngài rất lớn, lão nhất định sẽ tới.”

Trên thực tế, trừ khi làm ăn, Mộ Dung Vô Phong trước giờ chưa từng dùng danh nghĩa bản thân mời khách.

Cá tính không thích gặp người ngoài cùa chàng, trên giang hồ ai ai cũng biết,

Cho nên, dùng danh nghĩa của chàng mời khách ăn cơm, đây là một chuyện cực kỳ hiếm có.

Mộ Dung Vô Phong nhíu mày, nói: “Ở cùng một chỗ với loại người ấy, làm sao ta nuốt nổi?”.

Đường Tiềm vỗ vỗ vai Mộ Dung Vô Phong, nói: “Lão huynh, vì sự an toàn của Thần Nông trấn, bữa cơm này ngài phải ăn thôi”.

Mộ Dung Vô Phong thở dải, nghĩ ngợi một lát rồi nói: '”Thôi được rồi”.

Đường Tiềm chợt hiểu tại sao Đường Tầm lại hay vỗ vai hắn.

Nếu như anh muốn người khác làm chuyện gì anh chỉ cần vừa vỗ vai người ta, vừa nói, hắn sẽ rất khó cự tuyệt.

“Vậy thì đa tạ ngài giúp đỡ”, hắn cười nói, “Oa... trà Thiết quan âm này so với trà Long đoàn ở Kiên Khê còn ngon hơn, ngày mai tôi cũng phải đi mua mấy gói đem về nhà mới được”.

Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Ta mời ngươi uống Thiết quan âm lúc nào thế?”.

Nguồn: truyen8.mobi/t32966-me-hanh-ky-chuong-16-part-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận