Mê Hành Ký Chương 20 part 1

Chương 20 part 1
Bụi trần cuộn khởi

Mùa đông năm nay gió tuyết liên miên, ngoài song mai héo trúc gầy, tiêu điều xơ xác.

Tháng Giêng vừa hết, góc viện thuộc về chàng đã bị tuyết vùi sâu. Những dãy núi chót vót lạnh lẽo, gió bấc đã đông đặc tiếng sóng hồ, tiếng vượn hót hạc kêu trước giờ đều biến đi đâu mất.

Cả ngày chàng nằm khô héo trên giường, dáng vẻ chẳng khác cương thi.

Cả mùa đông chàng cự tuyệt gặp con gái. Vì chuyện này Tử Duyệt đã khóc rất nhiều nhưng rồi đều được Phượng tẩnviện đủ các loại lý do dỗ dành cho qua đi. Có một lần, Tử Duyệt lần vào viện, chọc thủng một lỗ trên cửa sổ phòng ngủ, khe khẽ gọi: "Cha! Cha ơi!".

Chàng nghe thấy nhưng không đáp.

Tạ Đình Vân vội vàng chạy lại đưa cô bé đi, lặp lại lời dỗ dành nghe đã nhàm tai: "Phụ thân đang rất bận tạm thời chưa thể gặp Tử Duyệt".

Chàng nghe thấy Tử Duyệt tức tối gào lên: "Con không tin đâu! Nhất định là các người đã giam cha con lại. Con muốn gặp cha! Con muốn gặp cha!".

Về sau, càng lúc cô bé càng làm ầm ĩ hơn, đêm Giao thừa, chàng không thể không gượng dậy, tới thư phòng ăn tất niên với con gái.

Để làm được điều này, ba ngày trước chàng bắt đầu dùng hộp "Địch nô thống cân hoàn" mua từ chỗ người Ba Tư. Công hiệu tuy không rõ rệt như quảng cáo nhưng cũng xem như đáng đồng tiền bát gạo. Đêm ấy, quả nhiên cơn đau ở hai tay chợt giảm, có thể miễn cưỡng cử động, đáng tiếc dược tính thì không giữ được lâu. Giao thừa vừa qua, mọi thứ lại trởvề bình thường.

Để che giấu dáng vẻ bệnh tật, đầu tiên chàng ngâm mình trong nước nóng rất lâu để mặt mày có chút huyết sắc. Sau đólại cố tình mặc một chiếc áo lông chồn rộng, che đi thân hình gầy guộc trơ xương. Kể cả như thế, lúc nhìn thấy chàng TửDuyệt vẫn rất kinh sợ. Cô bé vốn là một nha đầu cực kỳ nghịch ngợm, hiếm khi có chuyện ngồi yên được một lúc. Tốihôm đó, cô bé lại rúc chặt trong lòng chàng, ăn cơm, ngoan ngoãn nghe lời đến đáng ngạc nhiên.

Trước lúc đi, cô bé níu tay áo chàng, khe khẽ hỏi: "Cha ơi, liệu người có chết không?".

Đôi mắt ngập tràn sợ hãi kia đâm vào lòng chàng đau đớn.

Chàng cười, vuốt ve khuôn mặt con gái: "Không đâu, đương nhiên là không rồi".

Thời khắc ấy, thần trí của chàng chợt tỉnh táo khỏi cơn mê man mất mát, phát hiện ra những việc chàng phải lo toan còn rất rất nhiều.

Chàng bắt đầu tha thiết trông chờ thời tiết chuyển ấm, bắt đầu ép buộc bản thân ăn uống, bắt đầu căm ghét mùa đông khiến người ta tuyệt vọng này.

Mùng Ba tháng Giêng, sân viện yên ắng đã lâu một lần nữa vang lên tiếng bước chân đạp trên tuyết. Chàng nghe thấy có người bước chân nặng nề, cứ ngập ngừng, do dự đi đi lại lại trên hành lang bên ngoài rất lâu rồi mới gõ cửa đi vào.

Trông thấy Quách Tất Viên vào giờ này chàng cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Quách Tất Viên phụ trách tất cả việc làm ăn và tài vụ bên ngoài của Vân Mộng cốc, trung tuần tháng trước lúc kết toán sổ sách, ông ta từng tới đây báo cáo cho chàng tổng kết sau cùng. Kỳ nghỉ hai mươi ngày sau đó, ông ta dự định đưa vợ vềGiang Lăng thăm hỏi thân thích. Cho nên, chàng cho rằng giờ này hẳn Quách Tất Viên đã phải ở Giang Lăng rồi.

Nhưng hiện giờ nhìn mặt Quách Tất Viên âm trầm, nặng trĩu tâm sự.

Chàng chỉ vào chiếc ghế cạnh giường, bảo ông ta ngồi xuống nói.

Do dự một lúc, Quách Tất Viên nói: "Có một việc... nếu đúng là thật, chỉ sợ sẽ liên lụy tới thanh danh cốc chủ và Vân Mộng cốc. Thuộc hạ đã suy nghĩ rất lâu, không biết có nên nói hay không".

Chàng nhíu mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?".

"Cốc chủ có từng nghe qua về một cô gái gọi là 'Dạ Nữ Tam Canh' không?"

Chàng thoáng nghĩ rồi gật đầu.

... Cái tên chàng từng nghe Diệp Lâm An nhắc tới hồi vụ án của Mộc Huyền Hư. Nhớ là hồi đấy Diệp Lâm An từng oán thán lắm, nói ả này là kỹ nữ giá cao nhất của Tích Dạ lâu, không những hành tung bí mật, đòi hỏi kén chọn nam khách đủ kiểu, giá một đêm lại còn hơn trăm lượng, cao hơn cả lương bổng một năm trời của hắn.

"Thuộc hạ không chỉ một lần nghe người ta nói, vị 'Tam Canh' cô nương này tới từ Vân Mộng cốc, là một vị đại phutrong cốc."

Ai mà chẳng biết, trong Vân Mộng cốc chỉ có một vị nữ đại phu. Đây là Quách Tất Viên cẩn thận tránh nói ra hai chữ "Ngô Du", sau đó ông ta liếc Mộ Dung Vô Phong, nhận thấy vẻ mặt chàng bình thản như không.

Mấy chục năm làm ăn, Quách Tất Viên từng gặp vô số ngưòi đương nhiên biết có những người lúc kinh ngạc thì biểu hiện ra trên mặt rất phong phú, nhưng cũng có những người hoàn toàn ngược lại.

Quả nhiên, trầm mặc một lúc, Mộ Dung Vô Phong chẳng mảy may bị lay động, chỉ lạnh lùng rít qua kẽ răng bốn chữ:

"Nói càn nói bậy."

Quách Tất Viên nói: "Lúc đầu thuộc hạ cũng không tin, cho rằng chỉ là lời đồn nhảm. Nhưng việc này liên quan tới danh dự của Ngô đại phu, thuộc hạ không thể không phái người điều tra rốt cuộc là ai đứng đằng sau loan tin...".

"Việc này, lần đầu tiên ông nghe được là khi nào?", Mộ Dung Vô Phong đột nhiên cắt lời ông ta, hỏi.

"Hai năm trước Ông Anh Đường từng ngầm báo với thuộc hạ, ở Thính Phong lâu có một vị tửu khách gia tài hùng hậu, tự nhận phong lưu. Tới vùng này muốn gặp Tam Canh cô nương, kết quả là bị cự tuyệt thẳng thừng. Ông ta không cam tâm liền thuê người ban đêm theo dõi thì thấy canh năm cô ta ra khỏi cửa, ngồi kiệu đi mất, để tránh tai mắt của người khác, cứ vòng đi vòng lại trong mấy ngõ nhỏ ở Thần Nông trấn rồi mới dừng ở cửa một hiệu son phấn gọi là 'Tử Vân Hương'. Người theo dõi kia cho rằng Tam Canh chính là bà chủ Liễu Đình Đình của tiệm son phấn, không ngờ một lúc sau, nữ nhân kia lại từ một cửa ngách khác nhanh nhẹn lỉnh ra ngoài đi vào Trúc Gian quán ở kế bên."

Mộ Dung Vô Phong lập tức nói: "Ta nhớ Ngô đại phu không ở một mình, bên cạnh cô ấy trước giờ luôn có hai đứa nha hoàn".

Hai nha hoàn này đều là đời sau của lão bộc trong cốc. Lúc mới vào Vân Mộng cốc, Ngô Du mười sáu tuổi, gia đình gặp biến cố không nơi nương tựa, trông rất cô đơn yếu ớt. Chàng thấy cảm thương nên đặc biệt chiếu cố cho nàng, đặc ý sai Triệu Khiêm Hòa tìm hai nha đầu lanh hợi đến ở với nàng, chăm lo cuộc sống hàng ngày cho nàng. Sau này nghe nói ba người cực kỳ hòa hợp, tình như chị em, như hình với bóng một bước không rời.

"Đúng là có hai nha hoàn. Trước đây Ngô Du còn ở trong cốc thì vẫn cùng bọn họ sớm chiều bầu bạn, nhưng từ khi Trần đại phu phái cô ấy tới Trúc Gian quán, cô ấy bắt đầu một mình sống ở đó, trước giờ chưa từng đem nha hoàn rời cốc."

Chàng tiếp tục biện hộ cho Ngô Du: "Cứ coi như đó người đó đã lẻn vào Trúc Gian quán thì cũng không thể chứng minh cô ta là Ngô đại phu".

Quách Tất Viên tỏ ra đồng tình: "Thuộc hạ cũng nghĩ như thế, cho nên lúc ấy vẫn coi đây là chuyện vô căn cứ, không hề điều tra kỹ. Cho tới một tháng trước, có một người nhắc lại việc này với thuộc hạ, thuộc hạ mới cảm thấy có vấn đề".

"Hử?"

"Bởi vì lần này người gặp cô ấy là Tiêu Quỳ."

Thần thái chàng không chỉ là ngạc nhiên, sắc mặt đã dần trắng tái.

... Tiêu Quỳ là người Tân An, là đại phu trẻ tuổi mới vào cốc hai năm nay. Người này tướng mạo anh tuấn, tài hoa lộ rõ, có thể bì được với Sái Tuyên. Bái làm môn hạ của Sái Tuyên, hai người này thi tửu tương đắc, vừa là nghĩa thầy trò lại là tình bằng hữu, người trong cốc vẫn gọi hắn là "Sái lão nhị". Vị này tuổi trẻ chưa kết hôn, phong lưu có tiếng, lại rất có duyên trong đám chị em. Một lần trong lúc khám bệnh thì gặp được Ngô Du, kinh ngạc mà than rằng nàng là tiên hạ phàm, đêm ấy vịnh thơ một bài trăm câu, trong đó có lời rằng "Thôi quăng chén rượu mà mơ mộng. Ngờ nghệch đứng riêng trước mặt người" được truyền tụng khắp trong cốc. Từ đấy về sau, Tiêu Quỳ ra sức theo đuổi Ngô Du, thơ từ viết cho nàng đóng thành hai tập dày cộp. Thanh thế lớn, công kích mãnh liệt, so với Sái Tuyên năm xưa chỉ có hơn chứ không kém.

Mộ Dung Vô Phong bực mình hừ một tiếng, hỏi: "Chỗ như thế Tiêu Quỳ cũng tới sao?".

"Thì cũng là do cái tâm hiếu kỳ của người trẻ tuổi gây ra. Cái ngày hắn tới đó đã gặp một đám bổ khoái trong nha huyện bắt người ở Tích Dạ lâu. Hai người đó vừa vui vẻ xong thì nghe thấy dưới lầu có tiếng huyên náo, có người cầm đuốc lên đòi tra xét trong phòng. Tam Canh cô nương sợ lộ hành tung bèn vội vàng cáo từ. Tiêu đại phu của chúng ta thì lại thuận tay nhặt một món đồ trên bàn trang điểm của nàng làm kỷ niệm. Lúc đó trong phòng tối như mực, hắn cũng không biết mình cầm vật gì. Đợi tới khi ra khỏi cửa lớn, mượn ánh đèn nhìn mới biết thì ra là một cái vòng ngọc."

Nói rồi, ông ta rút trong tay áo ra một chiếc vòng ngọc, đặt lên kỷ.

Chàng biến sắc.

Đó là vòng ngọc của Ngô Du. Nghe bảo là di vật do mẫu thân nàng để lại. Mỗi lần trước khi bắt đầu chữa trị, nàng đều sẽ trước tiên là cởi nó ra, dùng khăn tay gói lại đặt vào một góc. Sau khi chữa trị xong mới rửa tay thật kỹ rồi đeo lại. Nếu một ngày mà phải làm phẫu thuật chữa trị năm lần, thì nàng sẽ lặp lại quy trình ấy đúng năm lần như một kiểu nghi thức, không mảy may sai sót. Có một lần, Sái Tuyên không cẩn thận làm chiếc vòng rơi xuống đất vỡ thành hai mảnh, thấy nước mắt Ngô Du sắp trào ra đến nơi, sợ tới mức ngay đêm đó ngồi thuyền tới Giang Lăng tìm thợ giỏi nhất sửa lại. Vị thợ kim hoàn kia quả nhiên được việc, làm hai cái đệm vàng bọc vào đầu vỡ rồi đánh móc vàng nối lại... Nể mặt sư huynh, Ngô Du không tiện cáu giận, đành miễn cưỡng nhận lại. Bởi thế chỉ cần là các vị đại phu thường làm việc với nàng trong cốc thì không ai không nhận ra chiếc vòng ngọc quý giá này của nàng.

"Cũng có thể là bị trộm mất", tất nhiên Mộ Dung Vô Phong cũng nhận ra chiếc vòng này, nhưng vẫn tiếp tục biện hộ cho nàng.

"Thuộc hạ chỉ sợ sự tình càng làm ầm ĩ sẽ càng lớn cho nên cũng giải thích với Tiêu Quỳ như thế", Quách Tất Viên cười khổ, "Cốc chủ có biết quy tắc tiếp khách của vị Tam Canh cô nương này cổ quái hà khắc thế nào không? Trước tiên cô ta đòi đo đạc chiều cao chiều rộng của khách, nếu không phù hợp một chuẩn nhất định, cô ta sẽ cự tuyệt không tiếp".

Mộ Dung Vô Phong bật cười: "Có chuyện như thế sao?".

Câu tiếp theo lại khiến chàng cười không nổi nữa.

"Cái chuẩn kia...", Quách Tất Viên cẩn thận dè chừng nhìn chàng,"... vừa vặn với thân thể của cốc chủ".

Mộ Dung Vô Phong bối rối.

"Trước khi thay áo vào phòng, nam khách phải uống một bát thuốc, khiến đôi chân tạm thời mềm nhũn đi."

"Đây là để đề phòng người ta dùng sức..."

"Cô ta cũng giải thích với khách như thế", Quách Tất Viên quản lý sổ sách đã mấy chục năm, tâm tư thận trọng, nói không phải mười phần chắc chín thì sẽ không dễ dàng nói ra miệng, "Thuộc hạ tìm người kiếm thứ ấy về mời Sái đại phu kiểm tra. Sái đại phu nói tuy đây là thuốc mê thường gặp, nhưng hiếm có ở chỗ phân lượng được bốc cực chuẩn, công hiệu cực ngắn, không độc hại, đại phu tầm thường tuyệt đối không phối ra được... Với lại, trong cốc trừ Ngô Du với phu nhân, còn có vị nữ nhân nào biết được chiều cao thể hình của cốc chủ không sai không lệch đây?".

Mộ Dung Vô Phong trầm mặc, không nói được gì.

"Ngoài ra, khách trước khi gặp cô ta, đầu tiên phải tắm rửa ba lượt, rồi thay một bộ đồ ngủ cô ta chuẩn bị trước."

"Thế thì có gì kỳ lạ?"

"Bộ đồ ngủ này... thuộc hạ mạo muội nhờ người kiếm về... đã kiểm tra, là đồ ngủ của cốc chủ. Đại khái là có người định kỳ trộm từ phòng giặt ra cất giữ."

Mộ Dung Vô Phong vốn có tính ưa sạch, lại thêm thường phải nằm bệnh cho nên đồ ngủ rất nhiều, cũng hay thay giặt. Chàng chỉ biết cứ cách mấy ngày lại có một thị nữ dọn đồ chàng thay ra đi giặt, một ngày sau đem đồ đã giặt sạch phơi khô gấp gọn gàng về chỗ chàng. Còn như việc số lượng mang đi với đem về có khớp nhau không, chàng trước giờ không hề quan tâm.

Chàng nhíu chặt mày: "Ý ông muốn nói, Ngô đại phu là kẻ trộm đồ?".

"Đương nhiên không phải. Nha hoàn Tiểu Nguyệt của cô ấy thừa nhận, lúc Ngô đại phu mới nghe tin cốc chủ qua đời,bi thương quá độ, thần tình hoang mang, bỏ ăn bỏ uống. Để cô ấy cảm thấy dễ chịu một chút, Tiểu Nguyệt mới lén lấy mấy bộ đồ cũ của cốc chủ, định đưa cho cô ấy giữ làm kỷ niệm. Ai ngờ lại chạm vào tâm tư của cô ấy, đêm nào cũng ôm áo mà khóc. Sau đó tính tình dần dần thay đổi hẳn, động chút là cáu giận, gặp ai cũng gây khó dễ... thế mới khiến cho các đại phu kêu ca không thôi."

Trong lòng chàng thầm than dài một tiếng, nói: "Kể cả những việc ấy là thật, cô ấy cũng không đến mức vì thế mà tới Tích Dạ lâu".

"Nhắc tới Tích Dạ lâu", Quách Tất Viên nói tiếp: "Cốc chủ hẳn còn nhớ phụ thân của Ngô đại phu vốn là quan của triều đình phạm tội, nhà cửa bị tịch biên, tất cả đàn bà con gái đều bị đưa vào phường nhạc? Nếu không nhờ một học trò của phụ thân cô ấy biết trước được tin tức, đưa hai chị em cô ấy giấu đi, chỉ sợ hai người họ khó tránh được số phận vào phường nhạc hoặc bị lưu đày".

Mộ Dung Vô Phong gật đầu, còn nhớ lúc ấy khi Ngô Du mới tới Vân Mộng cốc, ấy là nhờ sự gửi gắm của nhiều người. Thân thế của nàng, người gửi gắm cũng báo hết cho chàng, chàng không hề bận tâm, gọi nàng vào cốc vốn là xem trên thân phận môn hạ danh y Đoàn Thạch Nguyên đất Dung Châu.

Giống như tất cả các học trò vào cốc khác, Ngô Du đã phải qua một kỳ khảo thí nghiêm túc. Những người khác cần hai canh giờ mới có thể hoàn thành đề mục, nàng thì mới nửa canh giờ đã gác bút ra ngoài. Bài thi ngắn gọn mà tính xác, đều trúng vào chỗ quan trọng, tới bây giờ cũng chưa có ai bằng được, khiến cho chàng cực kỳ ngạc nhiên. Bởi thế mà sau khi vào cốc, chàng rất coi trọng và quan tâm nàng.

"Bà chủ Cúc Yên của Tích Dạ lâu vốn quê ở Tô Châu, là đồng hương của Ngô đại phu... Việc này cũng khiến cho thuộc hạ hoài nghi. Tra ra thì biết, cô ta vốn là thị nữ của Ngô gia, bởi cái họa kia mà bị ép vào phường nhạc, không biết làm thế nào lại chạy được tới đây lập nghiệp. Cốc chủ nghĩ xem, cứ theo quy củ hà khắc như thế của Tam Canh cô nương, cho dù lấy giá trăm lượng một đêm, một tháng cũng chưa chắc có được một người phù hợp. Tiền kiếm được, căn bảnkhông so nổi với một kỹ nữ bình thường. Trừ phi là nhờ người quen, cái kiểu làm ăn các thêm tiền này ai để cô ấy làm chứ? Với lại, trong cốc còn có một tin đồn khác."

"Tin đồn gì?"

"Cốc chủ có biết Ngô đại phu có nhận nuôi một đứa bé gái?"

Đứa bé gái ấy chàng chưa từng gặp qua, có điều việc này cũng nghe tới: "Có nghe nói nhưng cũng không biết rõ lắm".

"Trong cốc truyền rằng, đứa bé gái này có khả năng là con tư sinh của cô ấy. Hai năm trước, cô ấy từng về Tô Châumột chuyến, nói là thăm người thân. Trần đại phu chỉ chuẩn cho cô ấy nghỉ bốn tháng, cô ấy lại ở đó một mạch tận bảy tháng. Hai năm sau, bên cạnh cô ấy tự dưng lại mọc thêm một cô bé hai tuổi, Ngô đại phu lại rất kiệm lời về lai lịch đứa bé. Nếu đúng là có lòng tốt nuôi dưỡng, trong cốc không thiếu người có thể nhờ vả. Cô ấy thân gái một mình chẳng tội gì lại gánh trách nhiệm lớn thế, lại phải mang bao nhiêu hiềm nghi. Giờ nghĩ lại, chỉ sợ do tới Tích Dạ lâu quá nhiều, không khỏi xảy ra sơ suất... Có điều, cách nói này không chứng không cứ, không đáng tin lắm, chỉ có thể coi là một giả thuyết."

"Bởi thế ông cho rằng, Dạ Nữ Tam Canh chắc chắn là Ngô đại phu."

"Khẳng định đúng là vậy."

Nguồn: truyen8.mobi/t32972-me-hanh-ky-chuong-20-part-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận