Mồ hôi trên trán chàng đã được lau đi nhưng bộ quần áo trắng trên người dường như đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dưới lớp áo rộng lộ ra thân hình gầy yếu.
Trong lòng nàng thầm than, nhưng không dám thể hiện ra mặt, chỉ khẽ thi lễ, cung kính nói: “Tiên sinh đến, Ngô Du không đón từ xa, xin thứ lỗi”.
Chàng khẽ cười: “Tối qua Ngô đại phu phải kinh sợ rồi, hắn không làm cô bị thương chứ?”.
“May mà có tiên sinh kịp thời cứu giúp, Ngô Du khắc ghi trong lòng”, nàng lại thi lễ.
“Cô không phải người trong giang hồ, sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút. Đừng quên nói với Tạ tổng quản một tiếng, nhờ ông ấy phái người hộ tống”.
“Vâng, Ngô Du nhớ rồi”.
“Sao thế, sao lại chặn ta ngoài cửa, không muốn để ta vào?”, chàng hỏi đùa.
“Đâu có, đâu có”, Ngô Du thoắt một cái đã đứng sang một bên, nhường đường cho chàng tiến vào.
Vào tới phòng bệnh, chàng tới thăm bệnh nhân, rồi lại tới gian sau, nói: “Bệnh nhân ở chỗ cô, ta rất yên tâm. Đơn thuốc ta đã xem qua rồi, không có vấn đề gì. Chuẩn bị bao giờ phẫu thuật?”.
“Bẩm tiên sinh, định để ngày mốt, bệnh tình của anh ta quá nặng, học trò cho rằng vẫn nên đợi thêm hai ngày, khi nguyên khí khôi phục lại rồi sẽ tiến hành chữa trị”.
“Đợi một ngày là được rồi, cần làm nhanh chóng. Cô có cần giúp không?”.
“Nếu như tiên sinh có thể đứng bên cạnh xem xét, tâm lí học trò cũng được vững hơn”.
“Vậy được, mai ta sẽ tới. Có điều không thể dựa dẫm vào ta, loại phẫu thuật này, khi ta không có mặt, cô cũng phải thực hiện được”.
“Vâng, học trò chỉ muốn nhờ tiên sinh tiếp thêm can đảm”.
“Cứ thế đi. Giờ Thìn ba khắc ngày mai ta sẽ tới”.
Nói rồi, chàng chuyển mình: “Ta vẫn còn một bệnh nhân, xin cáo từ trước”.
Chàng vẫn luôn thế, đến Dật Tiên lâu tuyệt đối không được ở lại quá một khắc.
“Tiên sinh, ngài vừa mới tới, nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi. Xin uống chén trà đã…”, không nhiều lời, nàng đem chến trà đặt vào tay chàng. Chàng không thể không nhấp một ngụm. Vị trà đắng đến bất ngờ, thiếu chút nữa chàng đã sặc ra.
“Trà này…”
“Đây là Hồng trà tiểu thư pha chế riêng cho cốc chủ, bên trong có ba mươi sáu vị thuốc, tiểu thư nói nếu cốc chủ thường xuyên dùng trà này, sức khỏe có thể mau chóng hồi phục”, Nguyệt Nhi đứng một bên nói.
“Ừ, mùi vị không tệ”, chàng nói chiếu lệ.
Vì loại trà ấy, chàng đành lưu lại Dật Tiên thêm một khắc rồi tự mình về Trúc Ngô viện.
Vừa về đến nơi chàng lại tất bật phê duyệt bệnh án, rồi lại thăm khám hai bệnh nhân của mình. Chiếu theo kế hoạch mà trị liệu, còn nửa giờ nữa là tới y hội. Y hội lần này do Sái đại phu chủ trì, nhưng đặc biệt nghe nói có mấy vị đại phu ở Nam Kinh tìm tới, bản thân không đi không ổn. Đây chỉ là một ngày bình thường mà bận rộn cứ như đi đánh trận vậy.
Sau buổi y hội quay lại xem thương thế của Phùng Sướng, lúc trở về Trúc Ngô viện, dọc hành lang đã thắp đèn lồng.
Gió đêm man mác, tiếng trúc lao xao, hoa cỏ trong vườn về thu vẫn chưa tàn úa, trên mặt hồ mưa lắc rắc khắp trời, mấy mẫu sen tàn dưới án trăng khe khẽ lay động.
Vô thức, ánh mắt lại dõi về Thính Đào Thủy Tạ ở xa xa. Đó là một gian nhà dựng cạnh hồ, vốn là nơi dễ chịu mát mẻ nhất vào ngày hè.
Không có ánh đèn. Hiển nhiên nàng ấy vẫn chưa quay lại.
Không kìm được lại nhớ về việc tối hôm qua. Nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Nói chính xác hơn, chàng nhớ tới sắc thái bình thản trên khuôn mặt nàng,
Sắc thái đặc biệt từ trước tới nay chàng chưa từng thấy ở cô nương nào khác.
Dáng vẻ nàng khi cười cũng rất đặc biệt, dường như rất thoải mái, rất vui vẻ, dường như từ trước đến nay nàng luôn sống trong tiếng cười.
Chàng còn nhớ bàn tay nàng tối đó. Bàn tay mềm mại, dịu dàng ôm lấy chàng, trán của nàng dựa vào trán của chàng, còn có giọng nói của nàng nữa.
“Mộ Dung Vô Phong, nói dứt khoát đi, chàng có thể hay không?”.
Chàng bật cười. Cả đời chưa từng gặp cô gái nào nói năng bạo dạn đến thế.
Nhưng tại sao nàng vẫn chưa quay trở lại?
Chàng chợt nhớ tới kiếm của nàng, nhớ những kẻ tìm nàng so kiếm, chàng đột nhiên lo lắng cho nàng.
Liệu có phải Hạ Hồi đến tìm nàng? Hay là người của Đường môn vẫn chưa chạy xa? Chẳng lẽ lại gặp phải Đường Tam?
Không nên nghĩ quá nhiều. Chàng tự nhủ. Điều khiển bánh xe, chàng đi vào thư phòng. Trên bàn sớm đã chất đầy bệnh án của ngày hôm nay, không gọi là nhiều, xem kĩ lưỡng cũng một hai canh giờ là xong. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh có đặt bữa tối, chàng cầm bát lên ăn qua loa vài miếng. Gần đây khẩu vị rất kém, chỉ có thể ăn những món cực kì thanh đạm.
Ăn không thấy ngon, chỉ đành ép bản thân nuốt xuống. “Ép bản thân” sớm đã thành thói quen của chàng.
Tập trung tinh thần lại, bắt đầu đọc bệnh án. Từ khi chàng hiểu chuyện đây dường như là công việc phải làm thường ngày của chàng, lúc trước là đọc những thứ người khác viết, bất kể là ai, chàng đều có thể đọc được. Đương nhiên, không phải tất cả bệnh án đều được viết một cách buồn tẻ. Sái đại phu vốn thích thi từ, toàn đem bệnh án viết thành thể văn tứ lục, có những lúc bên dưới còn cho thêm truyện cười. Mỗi lúc như thế, văn chàng phê vào cũng không tránh khỏi không vần điệu, coi như là một chút giải tỏa đối với công việc vất vả này.
Nhưng công việc cuối cùng vẫn là công việc. Chàng không thể không thừa nhận phần lớn đời người thật nhàm chán. Dường như rất nhiều sự việc cứ vĩnh viễn lặp đi lặp lại trong những hoàn cảnh khác nhau. Chàng thành như hiện giờ chính là kết quả của việc luyện tập đi luyện tập lại.
Người luyện kiếm thì sao? Cũng như thế chăng?
Nghĩ đến đây, chàng bỗng cảm thấy có chút thư thái. Dường như cuối cùng cũng tìm thấy một điểm tương đồng giữa hai người.
Hầu như mỗi tối chàng đều bận việc phê sửa bệnh án. Đương nhiên, ngoại trừ những lúc gặp ca bệnh trầm trọng, không thể không chữa trị tới tận khuya. Nếu như vẫn thừa ra chút ít thời gian, có thể chàng sẽ tới tiểu đình giữa hồ ngồi một lát. Về đêm, khí hồ lạnh và ẩm, ngồi đó một lúc, các khớp trên cơ thể lại bắt đầu âm ỉ đau. Nhưng chàng vẫn thích đến nơi đấy.
Thích ngồi tĩnh lặng trong gió đêm lồng lộng, nghe tiếng sóng dập dờn lên xuống. Thích ngắm nhìn bầu trời sao tim tím dưới ánh trăng vằng vặc xa xôi. Thích sự yên tĩnh đến cùng cực ấy.
Làm xong phần việc cuối cùng, chàng lại tới tiểu đình. Thính Đào Thủy Tạ ở ngay bên, đèn đóm vẫn nguội lạnh. Bầu bạn với chàng bây giờ chỉ có những vì sao lặng lẽ trên đầu.
Chàng ngồi đó một mình, ho tới nửa đêm, ngồi đến khi sương đêm ướt đẫm áo, nàng vẫn chưa quay về.
Chàng đem chút thất vọng trở về phòng ngủ. Tắm gội xong, đem thân thể với xương khớp bên trong ê ẩm đau lên giường, lại trằn trọc không ngủ nổi.
Trong bóng tối, đôi chân bỗng đau nhức như bị kim châm.
Tuy chân chàng không thể cử động nhưng vẫn có cảm giác đau đớn rõ ràng.
Hẳn là ngồi ở hồ quá lâu, không tránh khỏi nhiễm phải khí ẩm.
Càng lúc càng đau, chàng đành gượng dậy, vươn tay tới tủ đầu giường lấy một bình rượu thuốc.
Đây là thuốc thường dùng mỗi khi lên cơn phong thấp, tuy tác dụng không lớn nhưng tạm thời cũng có thể giảm đau.
Mở nút bình, bỗng đâu có một bàn tay vươn ra từ trong đêm tối, tiếp lấy bình rượu.
Một giọng nói nhẹ nhàng: “Để tôi”.
Chàng đã có chút mơ màng, nhưng giọng nói đó đương nhiên chàng nhận ra. Có khi cũng chỉ là giấc mộng.
“Ngủ đi…” bàn tay đó đỡ lấy vai chàng, đặt đầu chàng xuống gối rồi vén chăn nơi chân chàng, nhẹ nhàng lấy rượu xoa bóp các khớp.
Giấc ngủ ập tới như thủy triều, cuối cùng chàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy trời đã sáng hẳn.
Chàng vốn luôn dậy rất sớm, ít khi quá giờ Mão[5], nhưng nhìn sắc trời sáng sủa, chỉ sợ đã qua giờ Mão rồi. Mặc xong y phục, trở ra thư phòng, Triệu Khiêm Hòa đã đứng đợi ngoài cửa.
[5] Giờ Mão là từ 5-7 giờ.
“Chào buổi sáng”, chàng nói.
“Chào buổi sáng, cốc chủ”, Triệu Khiêm Hòa đáp. Mỗi sáng đều có một vị tổng quản tới gặp chàng để thông báo về việc hàng ngày. Đa phần do Triệu Khiêm Hòa, có lúc là Quách Tất Viên hoặc Tạ Đình Vân.
“Thương thế của Phùng đại phu…”, chàng hỏi.
“Bẩm cốc chủ, tuy vẫn còn rất yếu nhưng đã khá hơn trước rất nhiều rồi. Hiện đang do Sái đại phu chăm sóc, chữa trị”.
“Ừ”, chàng đáp một tiếng, nói: “Giờ Thìn ba khắc ta sẽ tới chỗ Ngô đại phu. Bệnh án hôm qua để trên bàn, ông đem giao cho Trần đại phu. Ngoài ra buổi chiều ta còn hai bệnh nhân. Còn sắp xếp gì không?’.
“Vâng. Tiết đại phu có một bệnh nhân khó chữa, mong cốc chủ tới xem sao”.
“Lúc nào?”.
“Càng sớm càng tốt”.
“Bảo với hắn, khoảng đầu giờ Tị[6] ta sẽ tới”.
[6] Giờ Tị là từ 9-11 giờ.
“Vâng. Còn hai thương nhân buôn thuốc từ Tây Bắc tới, muốn trao đổi về giá thuốc năm nay. Quách tổng quản nói, vụ làm ăn này quá lớn, ông ấy không dám làm chủ, mong cốc chủ tới quyết định”.
“Để ông ấy tự quyết định đi, xong về báo lại cho ta một tiếng là được”, chàng nhấp một ngụm trà, từ tốn nói.
“Sở cô nương sáng nay đã rời đi, lưu lại cho tại hạ một tờ giấy, nhờ giao lại cho tiên sinh”, Triệu Khiêm Hòa dâng tờ giấy. “Chữ của Sở cô nương rất quái lạ, thuộc hạ già đầu rồi mà nhìn mãi không sao hiểu được”.
Giấy là loại giấy Tử Vân mà chàng hay dùng, nét chữ thì nghiêng nghiêng ngả ngả, rõ ràng là tiện tay tìm giấy tìm bút trên bàn của chàng.
Xem ra là tối qua đúng là nàng có tới.
Chàng mỉm cười nói: “Cô ấy bảo cô ấy lên núi Nga Mi rồi”.
“A! Mấy chữ ấy là Nga My sao?”, Triệu Khiêm Hòa bật cười nói.
“Việc này…cô ấy gần như không biết chữ, ông phải đem chữ cô ấy viết lộn lại rồi đảo qua đảo lại mới nhận ra được”.
“Không viết được cũng không sao, nhưng lại cổ quái đến mức này. Thuộc hạ quả thực vẫn cho rằng đây là kim văn[7]. Cốc chủ làm thế nào mà thấy ra được. Hay là trước đây đã từng thấy qua rồi”.
[7] Kim văn là một thể chữ của Trung Quốc, phỏng theo lối chữ khắc trên đồ kim loại ngày, xưa, nét chữ thô phác, gầy mảnh.
Mộ Dung Vô Phong khẽ cười, nói: “Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy. May mà vẫn nhận ra được”.
Tại sao nhận ra được, chàng cũng không sao nói rõ. Chỉ là nhìn một cái liền biết mấy chữ ấy là gì. Giờ nhìn lại lại thấy hoàn toàn không giống rồi.
“Lúc ra khỏi cửa, tâm trạng cô ấy ra sao?”, chàng không nhịn được hỏi thêm một câu. Trong lòng thầm hối hận sao đêm qua lại ngủ như chết thế, đến một câu còn chưa kịp nói, người ta đã đi mất rồi.
“Tốt. Cốc chủ, dáng vẻ cô nương tràn đầy sinh khí, tâm trạng thoải mái vui vẻ. Đến như thuộc hạ nhìn thấy cũng cảm thấy có tinh thần. Nhắc đến việc này, cốc chủ, ngài lại quên uống thuốc rồi?”, Triệu Khiêm Hòa nhìn vào bát thuốc đặt trên bàn.
“Đồ ăn sáng của ta đâu rồi?”, chàng hỏi rồi nâng bát thuốc, một hơi uống cạn.
“Chẳng phải sáng nay cốc chủ nói sẽ tới chỗ Ngô đại phu sao? Lẽ nào cô ấy không lo bữa sáng cho cốc chủ”, Triệu Khiêm Hòa cười nói.
“Nhưng giờ ta đói rồi”, chàng lãnh đạm nói.
“Vâng, bữa sáng sẽ lập tức mang tới”, Triệu Khiêm Hòa nói rồi lùi ra, Tạ Đình Vân tiến vào.
“Có việc gì sao?”, chàng ngẩng đầu hỏi.
“Thuộc hạ đã thả Đường Thập và Đường Lục đi rồi. Với lại hai người ấy cũng đã…”, Tạ Đình Vân muốn nói hai chữ “tàn phế”, chợt nhận ra không ổn vội nuốt tuột hai chữ ấy ngược trở vào: “Đường Tam giờ đã ở trong cốc. Là tối qua bắt được”.
“Tuy không thể lập tức thả hắn ra, nhưng cũng không cần quá gay gắt với Đường môn”, chàng nói.
“Vâng. Có điều…thuộc hạ cho rằng hắn quá to gan, làm càn, nên dạy bảo một trận mới được. Nếu không người của Đường môn hãy còn quay lại”.
“Ừ. Ông liệu mà làm. Hiện ta chỉ quan tâm tới việc của Quách Đông Báo”.
“Thuộc hạ đã phái người đi rồi, hẳn là chỉ mấy hôm nữa sẽ có tin báo về. Từ nay về sau, trên giang hồ sẽ không còn cái tên Thái Hành Nhất Hiêu ấy nữa. Thuộc hạ nghe nói trên Thái Hành sơn tổng cộng có bảy tên đầu lĩnh, bọn chúng cũng sẽ biến mất một lượt”.
“Ông định làm thế nào?”.
“Thuộc hạ đã lấy danh nghĩa Vân Mộng cốc gửi trước cho chúng mỗi tên một phong thư, tin rằng hiện giờ chúng đang rất xôn xao, hẳn là đang tụ tập bầy thổ phỉ lại”.
“Người ông phái đi liệu có gặp nguy hiểm không?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi.
“Tuyệt đối không có vấn đề. Chỉ là đầu của mấy tên thổ phỉ, một đêm là có thể giải quyết xong toàn bộ rồi. Huống hồ người của quan phủ cũng ngắm vào bọn chúng không chỉ một hai ngày. Thủ lĩnh chết, đem bọn còn lại vây quét một mẻ là hoàn toàn sạch sẽ”.
Mộ Dung Vô Phong gật đầu nói: “Tốt lắm. Ta chỉ hi vọng người trên giang hồ từ giờ có thể hiểu rõ, đại phu của Vân Mộng cốc không ai có thể động vào”.
“Đương nhiên”, Tạ Đình Vân cúi đầu thưa.
“Ông từng gặp Sở cô nương?”, chàng đột nhiên hỏi.
“Chiều hôm trước thuộc hạ không cẩn thận giao đấu với cô nương ấy một trận”, Tạ Đình Vân nói.
“Kiếm thuật của cô ấy thế nào?”.
“Thiếu chút nữa là ấy mạng của thuộc hạ. Ha ha, giờ nghĩ lại vẫn thấy toát mồ hôi”, Tạ Đình Vân cười nói: “Người cốc chủ chọn, sao có thể sai được?”.
Mộ Dung Vô Phong cũng mỉm cười, vẻ như yên tâm được một chút, lại nói: “Theo ông cô ấy so với Hạ Hồi thì như thế nào?”.
“Về kiếm thuật thì có thể tương đương, nhưng về kinh nghiệm thì còn thua không ít. Sở cô nương ra giang hồ chưa lâu, số lần động thủ với người khác chắc chắn ít hơn Hạ Hồi nhiều”
Mộ Dung Vô Phong nói: “Ý ông là, cô ấy không nên là đối thủ của Hạ Hồi?”.
“Điều này…khó nói. Nhưng sau bảy ngày nữa, giữa họ sẽ có một cuộc tỉ thí. Lúc đó sẽ rõ cao thấp”.
Mộ Dung Vô Phong nhíu mày nói: “Ta lo…hiện giờ cô ấy đi tìm Hạ Hồi. Cô ấy vừa rời đi, tới núi Nga My”.
“Không thể. Có lẽ Sở cô nương lên núi Nga My nhưng nhất định là không phải tới tìm Hạ Hồi”, Tạ Đình Vân khẳng định.
“Hử”.
“Không giấu cốc chủ, Hạ Hồi đang ở nhà thuộc hạ. Hắn một mực chờ tới ngày tỉ thí”.
Mộ Dung Vô Phong thoáng nghĩ rồi cười: “Ông xem, đầu óc ta mê muội rồi, thế nào lại quên mất ông là sư thúc của Hạ Hồi. Hắn đến đây đương nhiên phải đến tìm ông đầu tiên”.
Chàng ngừng một lúc rồi lại nói: “Cô ấy không đi tìm Hạ Hồi thì tốt. Chẳng qua…”.
“Cốc chủ xin yên tâm, Sở cô nương và Hạ Hồi không thể có cuộc giao tranh”, Tạ Đình Vân nhìn chàng ấp úng cười nói: “Quy củ phái Nga My rất nghiêm, có sư thúc ở đây, Hạ Hồi không dám làm loạn lên được”.
Mộ Dung Vô Phong nhìn Tạ Đình Vân mỉm cười thư thái cười nói: “Việc này…họ muốn đấu ta cũng không có cách nào?”.
Lúc Tạ Đình Vân ra khỏi cửa Trúc Ngô viện, Triệu Khiêm Hòa vẫn đang đợi ở đó.
“Lão Triệu, vẫn còn chưa đi”.
“Ông phát hiện ra không. Hai ngày nay tinh thần cốc chủ đặc biệt tốt. Ít nhất ăn nói cũng rất dễ chịu. Còn hay cười nữa”, Triệu Khiêm Hòa vừa đi vừa nói.
“Ừ”, Tạ Đình Vân vốn không nhiều lời lại hợp với Triệu Khiêm Hòa: “Tôi cũng cảm thấy lạ. Có điều việc này rõ ràng có liên quan tới Sở cô nương. Ông đã trông thấy cốc chủ hay nói chuyện với nữ nhân bao giờ chưa? Kể cả với Ngô đại phu, trước nay cốc chủ cũng luận việc công, ái tình không bàn”.
“Đây cũng lạ thật. Vị Sở cô nương này trông cũng thuận mắt, nhưng so với Ngô đại phu thì còn thua xa. Huống chi Ngô đại phu cầm kì thi họa, thứ nào cũng tinh thông, tính tình cư xử cũng tốt, lại đối với cốc chủ rất…Ai cũng cho rằng hai người họ sớm muôn cũng về với nhau. Chẳng biết tại sao giữa đường lại có một Sở cô nương xuất hiện”, Triệu Khiêm Hòa khó hiểu nói.
“Vậy thì ông tự trách mình đi. Hà hà, Sở cô nương là do chính tay ông mời tới”, Tạ Đình Vân cười nói.
Triệu Khiêm Hòa nói: “Nói tóm lại, hiếm khi cốc chủ vui vẻ, chúng ta đi uống một trận đi”.
Tạ Đình Vân chỉ ông ta, cười vang: “Lão Triệu muốn uống rượu thì cứ nói thẳng ra đi, còn cần nhất định phải đợi đến khi cốc chủ vui nữa à?”.