Mê Thần Ký Chương 14 part 1

Chương 14 part 1
Tô Phong Nghi cho rằng, mỗi người đều có vài thói quen khó nắm bắt được, không cần thiết phải kinh ngạc hay cho rằng kỳ quái gì, cho nên, trong cái khách sảnh lớn chừng này có vẻ như chỉ có mình không có ấn tượng đặc biệt gì với Đường Hành.

Nàng thừa nhận người này thân hình cân đối, dung mạo anh tuấn, mắt sâu mà sáng, đôi môi căng đầy, thần thái nhàn tản, lúc nhìn người thường híp mắt, lộ ra nét cười nhàn nhạt khó đoán.

Trong việc huấn luyện chuyên gia về đồ cổ có huấn luyện về mắt nhìn, bộ trường bào lụa thêu hoa mây ngầm, chiếc áo trong màu bích bằng tơ tằm đó giá trị tuyệt không rẻ. Còn chưa nói đai lưng sừng tê nạm ngọc lam, buộc thêm ngọc ngũ sắc, bên dưới thắt túi thơm tử la, bên cạnh là một đôi ngọc bội song ngư, lúc đi phát ra tiếng tinh tang, hương thơm nức mũi.



Sau khi chào hỏi, Tô Phong Nghi và Thẩm Khinh Thiền ai nấy tự về phòng thu dọn đồ đạc của mình. Qua một hồi, Tô Phong Nghi chợt nghe có người gõ cửa phòng.


Mở cửa nhìn, thấy Đường Hành nở nụ cười đứng trước cửa, nói: “Thứ cho tôi mạo muội, muốn hỏi thăm cô nương một việc, được chăng?”.


“Việc gì thế? Nói đi!”, vừa nghĩ hắn là bạn tốt thuở bé của Tử Hân, Tô Phong Nghi đã chẳng chút do dự mà ưa thích hắn.


“Tôi xem mái tóc của cô nương bóng mượt đen nháy, có lẽ phải dài ba thước ba, phải không?”


“Chưa từng đo thử, nhưng mà sao huynh biết?”, nàng bật cười.


Câu tiếp theo lại kiến nàng cười không nổi.


“Có bán không?”


Nàng nghi hoặc nhìn hắn: “Bán cái gì?”.


“Tóc của cô... Không cần lo lắng, tôi không phải muốn toàn bộ, chỉ cần một thước là đủ rồi.”


Nàng bặm môi nghĩ một lát, hỏi: “Huynh nguyện ý trả bao nhiêu lượng?”.


“Giá ngoài chợ là mười hai lượng một thước, tôi đồng ý trả gấp đôi.”


“Tóc tai da thịt trên thân thể là phụ mẫu ban cho”, Tô Phong Nghi nói: “Năm mươi lượng tôi mới khiến chúng tổn thương”.


“Thành giao”, Đường Hành móc ngân phiếu trong người ra đưa cho Tô Phong Nghi.


Tô Phong Nghi khép cửa lại, ước lượng độ dài, lấy kéo cắt tóc, lấy đai lưng buộc lại, bọc vào vải hoa, đưa cho Đường Hành: “Tôi đã cắt thêm một tấc cho huynh, hy vọng huynh hiểu được, trong thời gian ngắn không thể cung cấp hàng được nữa”.


Đường Hành nói một câu cám ơn rồi cất vào người, lại thấy tóc sợi dài sợi ngắn, lởm chởm không đều, không nhịn được nói: “Cô nương cắt không ổn, có chút hỗn loạn. Có cần tôi giúp chỉnh lại một chút không?”.


“Huynh làm được sao?”


“Làm tốt là đằng khác.”


Nàng đưa kéo cho hắn, Đường Hành cẩn thận sửa sang chỉnh lý lại, hết một tuần trà mới nói: “Soi gương xem, có phải đẹp hơn nhiều rồi không?”.


Tô Phong Nghi nhìn trái ngó phải: “Đúng là đẹp hơn nhiều rồi! Đa tạ!”.


Đường Hành quét mắt qua bàn trang điểm, lại hỏi: “Cô thích dùng kem ‘Ngọc Nữ Đào Hoa’ sao?”.


Tô Phong Nghi nhíu mày, rốt cuộc cũng cảm thấy người này có gì đó không ổn: “Huynh cũng biết thứ ấy?”.


“Thứ này quá đắt. Kỳ thực ‘Xạ Hương Thập Hòa phấn’ rất khá, giá lại chỉ bằng phân nửa, hiệu quả không khác nhau là bao”, Đường Hành nói.


“Nhãn hiệu này sao tôi chưa từng nghe qua?”


“Đây là hàng mới Tầm Phương các mới xuất ra tháng trước. Tên nghe có vẻ bình thường, hàng bên trong thì lại cực tốt. Ngọc trai, chu sa, bột vỏ sò, bột khoáng, bột tím, xạ hương thì đúng là tầm thường, hiếm có là cách làm cầu kỳ tinh tế. Màu phấn ấy trông tựa sắc hoa đào nhàn nhạt, mềm mại mượt mà, thoa lên không thấy vết, chỉ cần dùng nước là có thể hoàn toàn rửa sạch. Nếu là người nhan sắc tầm thường, đi mua kem Ngọc Nữ Đào Hoa, tự nhiên sẽ làm tăng không ít phần nhan sắc. Nhưng mà cô nương dung mạo tựa thiên tiên, hoàn toàn không cần lãng phí tiền như thế.”


Tô Phong Nghi nghe mà không nhịn được há hốc mồm, lùi lại một bước ngắm nghía Đường Hành thật kỹ: “Loại phấn ấy huynh cũng dùng?”.


Đường Hành vẻ mặt cổ quái cười với nàng, mãi không đáp lời.


“Huynh cần tóc của tôi làm gì?”


“Làm gối đầu”, Đường Hành nghĩ ngợi một chút, rồi lại thêm một câu: “Tránh tà”.


Tô Phong Nghi đột nhiên vớ lấy cái chổi phang mạnh xuống đầu Đường Hành.


“Úi! Nói là được rồi, sao tự dưng lại động thủ vậy?”, Đường Hành che đầu, yếu ớt hô lên.


“Đánh huynh đấy, làm sao?”, nàng chống nạnh, những suy nghĩ trong đầu đã đảo được cả nghìn vòng, hung ác nhìn Đường Hành: “Thành thật khai ra, huynh thế lại quen Tử Hân? Có phải huynh luôn bám lấy chàng không?”.


“Tôi là một người không thể tốt hơn được nữa đấy”, Đường Hành cười khẩn khoản: “Đối với nữ nhân, trước giờ tôi luôn có ba tín nhiệm, cô nương có muốn biết không?”.


Đường Hành còn chưa nói, Tô Phong Nghi đã trở nên nghiêm túc: “Đương nhiên muốn rồi!”.


“Một lòng một dạ học tập nữ nhân, vui vẻ nhiệt tình phục vụ nữ nhân, kiên quyết không chọc giận nữ nhân.”


...


So với Thanh Nguyên khách điếm hào hoa khí phái thì Dụ Long khách điếm chỉ có thể xem như một khách điếm hạng ba cung cấp chỗ nghỉ chân cho người đi đường mà thôi. Đương nhiên, loại tiểu điếm này là nơi những kẻ bần cùng trong giang hồ thích tới nhất. Cung cấp ba bữa, bao nước nóng với thức ăn cho ngựa, phòng tuy nhỏ nhưng giá cả phải chăng, chăn đệm không quá cũ, cứ cách một ngày lại được đem đi thay giặt.


Để tiết kiệm diện tích, phòng bếp liền ngay với sảnh ăn, ở giữa chỉ có tấm rèm khó phân biệt màu sắc. Cứ tới giờ ăn cơm, mùi dầu với khói bếp nghi ngút, trong không khí có hạt mùi tiêu cay sặc mũi.


Giả như một ngày mà anh có tới phân nửa thời gian ngồi trong sảnh ăn, vậy thì chuyện tắm giặt gội đầu trở thành một chuyện phiền phức rồi.


Cho nên, cứ vào thời gian này, Tô Phong Nghi tuyệt đối không nhìn thấy Tử Hân. Chỉ có lúc phòng bếp nhàn tản chàng mới xuống ngồi một lúc, sau đó vào bếp gọi mấy cái màn thầu, hai đĩa thức ăn, tự mình đem đến phòng của Quách Khuynh Quỳ.


“Xương ngực của A Tuấn bị thương, cần phải tĩnh dưỡng tuyệt đối”, lúc xuống lầu, Đường Hành giải thích với Tô Phong Nghi.


Tô Phong Nghi lơ đãng đảo mắt nhìn một lượt sảnh ăn, ánh mắt đăm đăm dừng ở vị trí Tử Hân thích ngồi.


Hoàng hôn đã tận, màn đêm vừa buông.


Đại đa số khách trọ không ăn uống trong sảnh ăn mà sẽ ra ngoài tìm một sạp nhỏ rẻ tiền nơi đầu phố, cho nên khách ăn trong sảnh thưa thớt, việc buôn bán không được tốt lắm.


Vào tình huống ấy, lão bản sẽ sai người dập đi phân nửa số đèn dầu ở bốn vách, trong sảnh tranh tối tranh sáng, một mảng mù mờ.


Đang bước lên mấy bậc thang cuối, Đường Hành bỗng dừng phắt lại, Tô Phong Nghi cũng dừng theo.


Nàng thấy Thẩm Khinh Thiền đứng bất động trên bàn ăn, tay lăm lăm thanh kiếm.


Nhìn theo hướng ánh mắt nàng, Tô Phong Nghi phát hiện Quách Khuynh Quỳ đang ngồi ở một góc, trong tay là một chén rượu, trên mặt tỏ ra cực kỳ cứng cỏi.


Ánh mắt họ chạm nhau trong không trung cũng đủ khiến mấy cái bàn trống giữa họ phải rung lên rồi.


Thoắt cái, không khí tựa hồ biến thành một thứ dịch đặc, đặc tới nỗi mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân mình.


Tô Phong Nghi quay sang Đường Hành, nhận thấy da cổ hắn căng ra, ngón tay bất giác đưa về phía cán đao sau lưng.


Thậm chí nàng còn có thể nghe thấy các đốt ngón tay hắn siết cán đao kêu “lách cách”.


Tới tận bây giờ nàng mới chợt nghĩ tới Thẩm Khinh Thiền họ Thẩm, thì ra nàng ấy là người của Thẩm gia!


Cả buổi chiều, hai cô gái hi hi ha ha, trò chuyện với nhau lâu như thế, thủ thỉ cho nhau cả đống bí mật khuê phòng, thứ duy nhất không nói tới chính là gia thế của nhau. Tuy Tô Phong Nghi biết khá nhiều chuyện trên giang hồ, nhưng xét cho cùng đó chỉ là một loại hiếu kỳ, không dẫn tới chút hứng thú tìm hiểu nào. Nàng hài lòng với việc biết một ít chuyện cũ, không quan tâm lắm tới tình tiết.


Nếu như Thẩm Khinh Thiền đã là người của Thẩm gia, vậy thì bây giờ sẽ là thời cơ tốt nhất để giết Quách Khuynh Quỳ.


Kế đó, cửa phòng trên bất chợt “cọt kẹt” mở ra, Tử Hân chẫm rãi bước vào phòng, nhìn thấy tình hình dưới lầu, hơi sững rồi lại tiếp tục đi xuống.


Tô Phong Nghi nghe ra bước chân của nàng cực kỳ trầm trọng và cũng không thiếu phần cảnh giác. Chỉ có những lúc tâm sự trùng trùng chàng mới bước đi mạnh như thế.


Theo bậc thang đi xuống, nàng thấy chàng sắp đi vào sảnh ăn thì bỗng dừng phắt lại, quay đầu sang trao đổi một ánh mắt chớp nhoáng với Đường Hành.


Hai người lập tức như hai quân cờ di động tới vị trí của mình.


Chỉ cần Thẩm Khinh Thiền động thủ, bọn họ sẽ nhanh chóng xông tới đánh ngã nàng.


Đột nhiên có tiếng cười nhẹ, Thẩm Khinh Thiền nói: “Quách Khuynh Quỳ, thì ra ngươi cũng có trợ thủ”.


Lời chưa dứt, Tô Phong Nghi bỗng nhảy tới, chân giẫm loạn trên sàn nhà, vừa giẫm vừa kêu: “Giẫm chết ngươi! Giẫm chết ngươi! Ta giẫm chết ngươi! Xem ngươi còn trốn đi đằng nào!”.


Bốn người quay sang nhìn nàng kỳ dị.


“Sao thế?”, Thẩm Khinh Thiền hỏi.


“Trên sàn có một con gián”, không biết vì sao sắc mặt của Tô Phong Nghi tái đi: “Tử Hân huynh chớ có qua đây”.


Ba người kia lại ngước mắt quay sang nhìn Tử Hân.


Tử Hân chớp chớp mắt, mặt không biến sắc: “Chư vị nhìn ta làm gì? Lẽ nào ta lại sợ một con gián nhỏ?”.


Quách Khuynh Quỳ và Đường Hành nói: “Trước đây ngươi luôn sợ”.


Sắc mặt Tử Hân nóng lên: “Mười mấy năm rồi, con người ai cũng phải lớn lên”.


Quách Khuynh Quỳ thở phào một tiếng: “Nói thế tức là xem như hiện giờ ngươi không còn sợ nữa rồi!”.


Tử Hân lùi về sau một bước, tay rụt vào ống tay áo: “Ta vẫn sợ”.


Sau đó hai người cùng nhìn về phía Đường Hành.


Đường Hành thở dài một tiếng: “Mười mấy năm qua rồi, lẽ nào cái kẻ phải quét dọn thi thể ấy vẫn là ta?”.


“Đương nhiên.”


Hắn ủ rũ đi tới cạnh Tô Phong Nghi, nói: “Tô cô nương, làm phiền tránh ra một chút”.


Tô Phong Nghi lắc đầu, cắn chặt môi, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Tôi không dám cử động”.


Đường Hành ngẩn người: “Tại sao?”.


“Tôi sợ.”


“Cô cũng sợ gián?”


Tô Phong Nghi lắc đầu, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.


“Cô chỉ cần chích chân, lùi lại một bước là tôi có thể lấy con gián đó”, Đường Hành nhẹ giọng khuyên nhủ.


“Tôi không sợ gián, tôi... tôi sợ rết”, giọng nàng run rẩy cực độ: “Vừa rồi tôi giẫm lên con gián, lúc giẫm mới phát hiện, cạnh con gián còn có một con rết dài ba tấc, toàn thân đỏ rực, chắc chắn... chắc chắn là cực độc”.


Tử Hân nghe thế bèn chạy tới, đưa trượng hơi vén váy nàng lên, cúi đầu xuống nhìn: “Rết? Rết ở đâu? Sao ta không nhìn thấy?”.


Tô Phong Nghi kêu ré lên: “Sao huynh lại động vào váy muội? Vừa rồi nó vẫn còn ngoan ngoãn nằm dưới đất, bây giờ không thấy nữa rồi!”, nói rồi nàng túm lấy váy, lùi sang bên một bước.


Quả nhiên dưới đất chỉ còn một con gián bị giẫm cho tan nát, còn con rết nọ không cánh mà bay.


Nàng sợ hãi nhìn Tử Hân, thấy đôi mắt chàng nhìn chằm chằm vào con gián, mặt mày tái xanh, hơi thở đứt quãng, tay cầm trượng run rẩy. Quách Khuynh Quỳ nhanh tay nhanh mắt kéo chàng ra, tránh xa qua một phía.


Tuy kịp thời uống thuốc, môi Tử Hân vẫn tái nhợt đáng sợ.


Thẩm Khinh Thiền kéo Tô Phong Nghi, nói: “Đi theo tỷ”.


“Đi cái gì mà đi! Con rết đang trốn trong váy của muội!”


“Loài vật này thích tĩnh sợ động, muội càng chạy, nó càng sợ không dám thò đầu ra.”


“Thật sao”, Tô Phong Nghi bán tín bán nghi, theo Thẩm Khinh Thiền chạy ra ngoài cửa, vòng qua sơn đạo, xuyên qua rừng cây, tới bên một hồ nước.


“Giờ trời tối rồi, bốn phía không có ai, cởi y phục ra, nhảy xuống hồ!”


“Tỷ... tỷ điên rồi! Nhỡ ra có người thì làm thế nào?”, Tô Phong Nghi nhìn đông ngó tây, nhỏ giọng nói.


“Đường Hành theo phía sau, hắn sẽ giúp chúng ta trông chừng.”


“Đường Hành? Đường Hành chính là nam nhân!”


“Được rồi! Bệnh của hắn ai mà chẳng biết, coi hắn là nữ nhân cũng chẳng có gì là không được”, Thẩm Khinh Thiền vừa cười vừa cởi bỏ y phục.


Tô Phong Nghi đỏ mặt nhìn nàng, hỏi: “Sao tỷ cũng cởi y phục? Trên người tỷ đâu có rết!”.


Thẩm Khinh Thiền nói: “Sợ muội nhát gan, cởi trước cho muội xem”, nói xong, y phục đã cởi hết, vù một cái nàng nhảy ào xuống nước.


Không biết phải làm sao, Tô Phong Nghi chỉ đành quăng quần áo gọn sang một bên, nhảy theo xuống.


Mới đầu mùa hè, nước hồ lạnh giá.


Hai người bơi đến giữa hồ, mới trông thấy Đường Hành đứng đằng xa sau rừng cây, lớn tiếng goi: “Tô cô nương! Cô ở đâu? Tử Hân bảo tôi đưa thuốc cho cô”.


“Tôi ở dưới hồ!”


“Rết chưa cắn cô chứ?”, Đường Hành đi tới mép hồ, thấy một đống y phục nữ nhân ném trên mặt đất đầy rêu, vội vàng ôm vào lòng.


“Chưa... có điều, huynh có thể giúp tôi giũ từng cái một không? Tôi sợ nó vẫn nấp ở đó...”, giọng Tô Phong Nghi xa xa vọng tới.


Đường Hành mở cờ trong bụng, vội nói: “Được được”.


Nói xong, lấy từng thứ, từng thứ ra cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy một con rết đỏ chói ẩn trong váy, vội một đao đập chết, sau đó đem váy áo gấp chỉnh tề, nâng trong tay: “Tìm được con rết rồi! Vừa đập chết nó xong, cô yên tâm đi”.


“Quay lưng lại, ném y phục qua đây, bọn tôi sắp lên rồi!”, Thẩm Khinh Thiền nói.


Đường Hành quay đi, cởi áo choàng của mình ra, trải xuống đất, đặt y phục của hai người ngay ngắn trên đó rồi bước đi mười bước, tránh xa chỗ ấy.


Thẩm Khinh Thiền vừa mặc y phục vừa cười, thì thầm: “Người này tiếng tăm không được tốt nhưng cũng rất có quy củ”.


Tô Phong Nghi cười khẽ: “Muội thấy hắn không phải kẻ xấu”.


“Hình như hắn rất sẵn lòng dốc sức cho nữ nhân...”


“Đây chính là chỗ hiếm thấy của hắn.”


“Hay là chúng ta thử hắn, xem xem rốt cuộc hắn sẵn lòng dốc sức bao nhiêu?”, Thẩm Khinh Thiền ngồi trong lùm cỏ, mặt lộ ý trêu chọc: “Muội từng nhìn thân thể trần truồng của nam nhân chưa?”.


Tô Phong Nghi cắn môi, xấu hổ lắc đầu.


“Đối với nam nhân, nữ nhân nhất định phải nhìn nhiều một chút mới tốt.”


“Oa!”


“Đường Hành, qua đây một chút.”


Đường Hành quay lại, đi tới trước mặt hai người, mỉm cười: “Thẩm cô nương có gì sai bảo?”.


“Cởi đồ ra, để Tô Phong Nghi nhìn ngươi... muội ấy nói muội ấy chưa từng nhìn thấy nam nhân không mặc y phục.”


Đường Hành lắc đầu như trống lắc: “Ta không cởi”.


“Tại sao?”


“Xấu hổ.”


“Ba tín niệm của ngươi là gì?”


“Được rồi, Khinh Thiền”, Tô Phong Nghi ngắt lời nàng: “Đừng làm khó người ta nữa”.


“Sợ cái gì!”


Tô Phong Nghi đột nhiên nghiêm mặt, nói từng chữ: “Chớ có bắt nạt huynh ấy... Người bắt nạt huynh ấy trên đời này quá nhiều rồi”.


Thẩm Khinh Thiền chỉ đành ngâm miệng.


Đường Hành lặng lẽ nhìn Tô Phong Nghi, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Ngoài này rất lạnh, hai vị nên quay về khách điếm sớm một chút thì hơn”.


Nàng vỗ vỗ vai hắn, đột nhiên nói: “Tôi luôn có chút hoài nghi tín niệm lớn nhất của huynh”.


Đường Hành vốn đã đi vài bước, chợt dừng lại, đợi nàng nói tiếp.


“Huynh nói huynh muốn học tập nữ nhân. Nhưng ngay cả chính nữ nhân bọn tôi cũng không biết nữ nhân là gì, huynh học thế nào đây?”


Đường Hành cười khổ: “Đa tạ chỉ giáo, đây đích xác là vấn đề”.


...


Trà trên bàn hãy còn âm ấm.


Xuyên qua hành lang phòng trọ buông rèm xanh, dưới gốc liễu lưa thưa rủ có một bóng người bận đồ đen.


Đợi Thẩm Khinh Thiền tới gần, bóng đen đó đột nhiên thoáng động, chạy về phía sau núi.


Hắn không hề đi xa, đến khu đất rộng rãi cạnh hồ ban nãy nàng bơi lội thì dừng lại.


Dải ngân hà trên bầu trời hướng về đông, đom đóm lập lòe trong lùm cỏ.


Sương lạnh lùng buông, tán cây trùm xuống.


Nàng bỗng cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch nhưng vẫn to gan lớn mật đi về phía người đó.


“Cô đáng lẽ phải biết, người ta muốn tìm không phải là cô”, người áo đen lạnh nhạt.


“Chớ quên ta họ Thẩm.”


“Cô muốn sao?”, hắn nhìn nàng chăm chú, mi mày toát lên vẻ chế nhạo: “Ở đây quyết đấu với ta?”.


“Không thể sao?”


“Cô là nữ nhân.”


“Ta là kiếm khách”, nàng nhướng mày nâng kiếm, thần thái bình tĩnh: “Kiếm nặng sáu cân[1] hai lạng, danh đứng thứ mười bốn trên kiếm bảng. Đối thủ của ta trước giờ đều là nam nhân. Trò chơi của nam nhân ta rất thông thạo”.


[1] Một cân Trung Quốc = ½ kg.


“Đây không phải trò chơi, kẻ thua cuộc phải trả một cái giá”, hắn lạnh lùng quan sát nàng.


“Ta hiểu.”


Vào thời khắc ấy, nàng không hề do dự rút kiếm liên tục công ra ba chiêu, kiếm khí dày đặc, bức dạt đám đom đóm đang bay lượn trước mặt. Nàng vốn xuất thân từ Huỳnh Ý môn, dùng xà kiếm thiên biến vạn hóa. Sau khi tham cứu kiếm phổ của Trần Thanh Đình, đột nhiên ngộ đạo, hiểu được một câu nói xưa lưu truyền trong giang hồ: “Chẳng sợ nghìn chiêu thường, chỉ sợ một chiêu tuyệt”.


Cho nên chiêu thức của nàng đơn giản mà hữu hiệu, dùng tới dùng lui.


Hắn đưa một tay sau lưng, một mạch thoái lui, chỉ khi bắt buộc mới dùng bao kiếm gạt đỡ, tỏ ra cực kỳ khinh thường.


Nàng thẹn quá hóa giận, vung kiếm như gió, càng đánh càng hung mãnh, cả thân hình được bao phủ trong một tầng kiếm ảnh.


Hết ba mươi chiêu, đột nhiên nghe “soạt” một tiếng, cuối cùng hắn cũng rút kiếm, mũi kiếm đâm xéo vào không trung nhắm thẳng thân dưới của nàng.


Hắn chỉ dùng một chiêu, “xoẹt” một nhát đã xẻ đôi tấm váy dài của nàng, Thẩm Khinh Thiền không thèm bận tâm, giậm chân tung mình đánh ngược một kiếm, kiếm khí mạnh mẽ vạch một đường máu sau lưng hắn.


Hắn đau đớn ngả đi một bước, quay người lại, kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên lật tay xuất kiếm, từ một góc độ không ngờ tới nghiêng nghiêng đâm ra!


Thẩm Khinh Thiền vội vàng tránh né nhưng đã chậm một bước! Chỉ cảm thấy mắt trái lạnh buốt, một cơn đau khôn tả ập tới gần như khiến nàng ngất đi.


Một thứ chất lỏng mằn mặn từ hốc mắt chảy ra, chảy xuống môi, nàng nếm vị tanh của máu.


Đấy không phải nước mắt, là máu.


Kế đó, nàng nhìn thấy con ngươi của mình cắm trên đầu mũi kiếm hắn.


Người kia cười nhạt, lấy con ngươi xuống, cầm trên tay tung lên tung xuống cứ như đang chơi một đồng xu: “Ta nói rồi, kẻ thua phải trả giá”.


Nàng ôm nửa bên mặt máu không ngừng chảy, run rẩy nhìn hắn, răng lợi nghiến chặt: “Quách Khuynh Trúc, có gan thì ngươi giết ta đi!”.


Quách Khuynh Trúc quăng con ngươi xuống đất, đưa chân từ từ giẫm lên. “Bẹp” một tiếng, con ngươi vỡ nát tựa như một quả nho. Âm thanh ấy cứ ung ung vọng vào tai, như một mũi đinh sắt ghim vào não nàng.


“Giết ngươi rất dễ”, hắn rút khăn, lau sạch tay: “Đáng tiếc, vẫn chưa phải lúc”.


Sau đó, hắn thả khăn tay xuống đất: “Thay ta hỏi thăm phụ thân ngươi”.


...


Tô Phong Nghi nằm trên giường đã lâu nhưng mãi vẫn không ngủ được. Nàng vốn có thói quen tới gõ cửa phòng Tử Hân mỗi khi đi ngủ, phát hiện chàng không ở trong phòng. Nàng tới tìm Quách Khuynh Quỳ, Quách Khuynh Quỳ nói với nàng, đứa con thứ hai của họ Trương bán màn thầu phố bên bị ngựa hất ngã, vỡ đầu gối, nên họ đã phái người tới mời chàng đi.


Tử Hân ở ngay phòng sát vách với nàng. Chàng là một người sinh hoạt rất quy củ. Mỗi ngày cuối giờ Hợi đi ngủ, đầu giờ Thìn dậy khỏi giường. Giờ Tỵ bắt đầu khám bệnh, giờ Dậu thì ra về. Ăn xong cơm tối sẽ đi tản bộ; trước khi đi ngủ mà nhàn rỗi thì sẽ đọc sách y. Một ngày ba bữa đều có thời gian cố định. Làm thức ăn thì đã cầu kỳ còn muốn cầu kỳ hơn: Ví như thái rau được một nửa, phát hiện ra gia vị bên cạnh thiếu một thứ gì đó, chàng sẽ bỏ dao xuống, đi khắp phố tìm mua. Trong giang hồ phức tạp hỗn loạn này, chàng ngoan cố kiên trì giữ một loạt nguyên tắc của bản thân, chăm sóc bản thân không hề cẩu thả.


Chàng là một người rất phiền phức nhưng chưa bao giờ làm phiền tới người khác.


Ánh đèn ngoài hành lang leo lét như hạt đậu, chút ánh sáng len qua khe cửa hẹp. Mỗi khi có người đi ngang qua cửa, căn phòng thoáng chìm trong bóng tối. Không biết vì sao, đêm nay nàng không ngủ nổi, cứ trằn trọc trên giường mãi, một mực dỏng tai nghe tiếng động bên ngoài. Im lặng chờ đợi già nửa canh giờ, nàng chợt nghe thấy dưới lầu vọng lên tiếng bước chân nặng nề. Nàng biết người này không phải là Tử Hân, tiếng bước chân lại hướng về cửa phòng nàng. Kế đó, nàng nghe “bình” một tiếng, khung cửa chấn động, hình như có người nặng nề ngả vào cửa.


Nàng rút chủy thủ, chạy tới bên cửa, nhỏ giọng hỏi: “Ai đấy?”.


“Là tỷ...”


Nàng vội vàng mở cửa, thấy Thẩm Khinh Thiền hai mắt nhắm chặt, mặt toàn là máu, nửa bên mặt sưng vù lên. Nàng một mực ôm lấy kiếm của mình, thấy cửa mở thì miễn cưỡng mở mắt.

Nguồn: truyen8.mobi/t32883-me-than-ky-chuong-14-part-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận