Mê Thần Ký Chương 21 part 1

Chương 21 part 1
Tiếng tiêu ấy được phát ra từ một cây tiêu trúc.

Đó là di vật của phụ thân hắn, dài hai thước một tấc, chín đốt năm lỗ, là thứ nhạc khí đại ca thích nhất. Mỗi đêm trăng tâm tình tốt, đại ca có thể thổi những khúc tiêu khiến lòng người điên đảo.
Được hai bàn tay nâng niu vuốt ve một thời gian dài, cây tiêu trúc trở nên bóng mượt như ngọc. Hắn ngờ rằng lúc thổi tiêu, đại ca thường hay chìm vào hồi ức, cho nên những khúc nhạc ấy mới có âm điệu buồn thương, giai điệu mênh mang, có thể từ khúc này nối liền một mạch với khúc khác mà không nhận ra đã chuyển khúc, cứ thể thổi không ngắt không nghỉ. Chỉ có âm điệu chợt lên xuống trầm bổng, chợt gấp chợt ngưng là ngầm biểu thị cho những cố sự trong đầu đại ca đang đi theo chủ đề nào.


Hắn biết trong ký ức của đại ca ít có chuyện vui, đại ca cũng cự tuyệt kể về cái chết của phụ thân, chỉ không ngừng kể về hồi nhỏ được phụ thân dạy câu cá như thế nào, dạy thổi tiêu ra sao, dạy viết chữ, dạy võ công. Đại ca nói phụ thân là một người hòa nhã hiền lành, thích cuộc sống thôn xóm nông điền. Nhà họ nằm trong một cái thôn giữa dãy núi lớn, phụ thân lấy việc săn bắn làm kế mưu sinh, thường khoác tấm áo thô sờn, đội nón rơm đi giày cỏ, dắt tay đại ca đi qua con đường nhỏ trong núi. Hồi bé, đại ca thường cưỡi trên vai phụ thân, một tay ôm đầu người, tay kia cầm kẹo hồ lô, nước bọt hòa với nước đường cứ từng giọt, từng giọt nhỏ xuống đầu người… Đại ca có một tuổi thơ vui vẻ.
“Hồi ấy đệ vẫn còn nhỏ”, đại ca nói: “Quá nhỏ”.
Hắn biết, “hồi đó” mà đại ca nói là chỉ cái năm phụ thân qua đời.
Năm ấy, hắn mới chỉ hai tuổi, chẳng nhớ được gì hết.
Hắn lần theo tiếng tiêu tới dưới một cây ngô đồng lớn, đại ca theo lệ thường vẫn khoác tấm áo trùm đầu tuyền một màu đen. Điểm duy nhất không giống ngày xưa là, hắn giấu nửa mặt mình vào mũ trùm, ánh trăng dịu nhẹ trải xuống, chiếu lên đúng vết sẹo đáng sợ trên mặt hắn. Thần thái hắn lạnh lẽo âm trầm, trong mắt đầy ắp sát khí, chỉ một thoáng lúc liếc về phía Quách Khuynh Quỳ, đôi mắt hắn mới có chút ôn hòa khó phát hiện.
“Đại ca”, Quách Khuynh Quỳ cúi đầu gọi.
“Nghe Tử Hân nói, đệ bị thương?”, Quách Khuynh Trúc vỗ vai hắn, thấp giọng hỏi. Thấy được vết thương ở ngực, động tác hắn rất nhẹ, gần như chỉ là lấy tay phủi phủi y phục của em mình.
“Không sao, đã khá ổn rồi”, Quách Khuynh Quỳ cố ý ưỡn ngực, nói năng vững khí.
Quách Khuynh Trúc liếc hắn một cái, khóe miệng lộ ra nét cười: “Đệ không nên tới đây… Ta tới tìm đệ là muốn khuyên đệ mau mau về tây bắc”.
“Đệ muốn giúp huynh?”
“Giúp ta giết người?”
“Không, không”, hắn vội vàng lắc đầu.
“Ở tây bắc, ai ai cũng gọi đệ là ‘Lưu đại hiệp’. Đệ chỉ cứu người, chưa từng giết người.”
Quách Khuynh Quỳ cảm thấy sống lưng có chút cứng ngắc, nói: “Đúng là thế”.
“Cho nên lần trước ta nhờ người đem ngân phiếu cho đệ, đệ lại bảo người đó mang về trả lại cho ta.”
Hắn trầm mặc.
Đệ không tiêu tiền của ta, là vì tiền của ta dính đầy máu tươi người khác.”
Hắn vẫn im lặng.
“Cho nên đệ vẫn cứ làm đại hiệp của đệ như cũ, không cần phải sa vào cái vũng nước đục của ta.”
Nếu cạo hết râu ria, Quách Khuynh Quỳ sẽ lộ ra tướng mạo giống hệt đại ca mình, chỉ cần liếc nhìn, bất kể người nào cũng sẽ nhận thấy bọn họ là huynh đệ. Không biết vì sao, hắn lại không muốn để người khác phát hiện ra điều này. Ở miền tây bắc, hắn luôn để râu, dùng cái tên Lưu Tuấn như lúc xưa.
“Đại ca, hay là chúng ta cùng nhau về tây bắc…”
“Đợi làm xong việc dang dở rồi đi.”
Hắn biết việc đại ca muốn làm là gì, cũng biết đại ca là người hành sự ắt có kế hoạch. Trước giờ đại ca không làm chuyện gì không nắm chắc, không giết người không có chỗ dựa.
Mồ hôi lạnh tứa ra.
Quách Khuynh Trúc nhìn em trai, chợt hỏi: “Đệ lạnh lắm à?”.
“Không”, hắn im lặng một lúc, tựa như đang hạ quyết tâm rồi ngẩng đầu lên: “Đại ca, đệ muốn cầu xin huynh một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Xin đừng giết Thẩm Khinh Thiền.”
Câu nói vừa ra khỏi miệng, hắn liền thấy hối hận ngay. Hắn không nên nhắc tới Thẩm gia. Con ngươi của Quách Khuynh Trúc bắt đầu co lại, lửa hận thù cháy ngùn ngụt nơi đáy mắt.
Tuy đã kịp thời cúi đầu xuống, hắn vẫn nghe thấy tiếng nghiến răng.
“Ta là một sát thủ”, Quách Khuynh Trúc không trực tiếp trả lời: “Nhưng ta cũng có nguyên tắc”.
Quách Khuynh Quỳ lặng lẽ nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.
Quách Khuynh Trúc từ từ nói: “Ta không giết nữ nhân, cũng không giết trẻ nhỏ”.
“Có điều, sáu năm trước, ta đã phạm một sai lầm. Ta ngộ sát một thai phụ vì cho rằng cô ta là Thẩm Không Thiền”, hắn quay mặt đi, mũ trùm bị gió thổi lệch lộ ra vết thương ở mắt phải: “Kỳ thực cô ta là thê tử của Thẩm Không Thiền. Bởi thế, trong sáu năm tiếp đó, ta bắt đầu giúp một vài nữ nhân giết người, chỉ thu phí rất thấp, có lúc thậm chí còn miễn phí… Rất nhiều người nói ta không phải là người. Nhưng tin hay không tùy đệ, bất cứ người nào dù là làm nghề gì đều cần có cảm giác của con người, cho dù chỉ là ảo tưởng.”
“Nói nhiều như vậy”, Quách Khuynh Trúc lãnh đạm nói: “Ta chỉ muốn nói cho đệ biết, ta không phải một ma đầu giết người không chớp mắt. Nhưng…”, hắn thong thả nói tiếp, nhân thần rất lạnh lẽo: “Chỉ có một nữ nhân là ngoại lệ, sớm muộn gì ta cũng phải giết cô ta”.
“Nữ nhân đó chính là Thẩm Khinh Thiền.”
Thời khắc ấy, Quách Khuynh Quỳ chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đặc lại. Lời của đại ca hắn không hề tranh luận, chỉ siết chặt đôi tay, cố sức nuốt cơn giận xuống.
… Bao nhiêu năm nay, đại ca luôn cẩn thận bảo vệ hắn kỹ lưỡng. Mỗi khi giết người, đều sẽ gửi một khoản tiền tới tay Lưu Gia Quý.
… Đến khi hắn biết nghề nghiệp của đại ca, liền biết tay đại ca toàn máu tươi cũng có phần của mình trong đó, nhưng đối với đại ca, hắn một mực giữ niềm kính trọng, thậm chí là e sợ. Bởi vì đại ca một mình đối mặt tất cả, chịu đựng tất cả nhưng chưa từng nhờ vả hắn làm cái gì.
Bất kể là kiếm tiền hay báo thù, đại ca đều mạo hiểm cả tính mạng mình. Hắn chỉ thoải mái nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, tự do tự tại ở miền tây bắc làm những chuyện mình thích làm.
Bẵng đi một lúc, hai người chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn nhau chằm chằm.
Qua một hồi, Quách Khuynh Quỳ nói: “Nếu như huynh muốn giết Thẩm Khinh Thiền, xin giết đệ trước”.
Quách Khuynh Trúc hỏi ngược lại: “Nếu như ta giết Thẩm Khinh Thiền, đệ sẽ giết ta sao?”.
Hắn không biết phải trả lời ra sao, cho nên không đáp, chỉ cương ngạnh đứng trước mặt đại ca, nghe giọng nói âm trầm của đại ca vọng tới bên tai: “Đi theo ta, ta đưa đệ đi gặp một người”.

Hắn không biết liệu có thể xem bộ xương khô này là người không.
Trong lòng đại ca, người đó vẫn còn sống.
Đó là một gian trong phòng có phòng, bên trong tỏa ra mùi bùn đất và rễ cỏ. Từ ngoài nhìn vào trông cứ như mới được đào thành. Trong lòng hắn thầm nghĩ, đây vốn là một ngôi mộ, chỉ có đại ca là thường lui tới thôi.
Đối với đại ca mà nói, bộ xương khô ấy đương nhiên là người… Bất kể còn sống hay là đã chết, chỉ có người mới luôn luôn cần được an ủi.
Bên cạnh bộ xương đặt một bình sứ Thanh Hoa.
Hắn cảm thấy hai thứ ấy một đông một tây, một trái một phải đặt cùng nhau trông thật không cân xứng. Đúng ra nếu không phải hai bộ xương thì phải là hai cái bình.
Thấy hắn lộ vẻ nghi hoặc, đại ca bắt đầu kể về cái chết của phụ thân và mẫu thân.
Đề phòng vạn nhất, phụ thân đã đào một cái hang ẩn sau tường phòng mình, chỉ vừa đủ cho hai đứa trẻ náu thân. Đêm đó, toàn bộ người nhà đều trúng phục kích, phụ thân nhanh chóng phát hiện tình hình không ổn, vào thời khắc trước lúc bị kẻ thù phá cửa xông vào, đã kịp thời giấu hai đứa trẻ vào trong hang ấy.
Đại ca khi đó còn chưa đủ mười tuổi, hắn thì mới lên hai. Lúc xảy ra chuyện đang là nửa đêm, từ đầu tới cuối hắn đều chìm trong giấc ngủ say.
Đại ca tận mắt trông thấy phụ thân bị loạn đao chém chết, toàn thân máu thịt be bét, không còn ra hình người.
Mẫu thân thì bị thiêu sống, người kêu gào trong đám lửa, gọi tên phụ thân.
“Lúc ấy mẫu thân đang mang thai bốn tháng”, Quách Khuynh Trúc than: “Người thường hỏi đệ xem muốn có một đệ đệ hay là muội muội”.
Trong bình sứ Thanh Hoa ấy chính là tro cốt của mẫu thân hắn.
Có lẽ nghĩ kể lại cái chết của người thân là một loại tội lỗi, cái chết của cha mẹ trong lời kể của đại ca thật quá mức giản đơn. Hắn nhắm mắt nhớ lại chuyện xảy ra đêm hôm ấy, nhận ra trong đầu mình trừ những bóng hình lờ mờ, còn lại chẳng có gì khác. (Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Nhưng vào lúc này hắn lại nhớ tới cha nuôi của mình, nhớ tới bàn tay thô ráp và giọng nói khàn khàn; nhớ tới tình cảnh trong đêm đông mười mấy năm trước phụ tử hai người đẩy xe; thậm chí còn nhớ buổi sớm hôm ấy không khí băng lạnh buốt xương thế nào, hàng cây linh sam bên đường cao vút đâm vào mây ra sao, mùi vị cay nồng buốt họng của rượu ngô như thế nào…

Đối với hắn mà nói, cái chết của phụ thân tuy khiến hắn rung động nhưng còn xa mới chân thực bằng cái cảm giác đứng trong hố băng đêm hôm đó.
Hắn còn nhớ cha nuôi từng nói, về sau dù có gặp phải chuyện khó khăn tới đâu, chỉ cần nhớ tới đêm ấy là sẽ không còn thời khắc không thể vượt qua nữa.
Có lẽ chính vì câu nói này, hắn đã dễ dàng “bỏ qua” quá nhiều chuyện. Hắn muốn làm đại hiệp, thế là liền bỏ qua “đại ca”; hắn yêu một cô gái, thế là vội bỏ qua “thù hận”.
Không phải sao, cuộc đời mỗi con người đều là chọn xem nên bỏ qua cái gì, không nên bỏ qua cái gì.
Tại sao lựa chọn của hắn và đại ca lại hoàn toàn tương phản nhau như thế?
Cây nến chợt kêu “tách” một tiếng.
Hắn thấy đại ca quỳ trước bộ xương khô, lấy dao nhỏ chích lòng bàn tay, để máu nhỏ xuống bấc nến, đồng thời miệng lầm rầm nói, tựa như đang tiến hành một loại nghi thức nào đó.
Hắn cũng quỳ xuống theo, rút chủy thủ rạch lòng bàn tay, học theo cách của đại ca, để máu chảy xuống nến. Đây là lần đầu tiên hắn làm thế, rất vụng về, tay đặt quá thấp, thiếu chút nữa thì bị lửa đốt cho phồng rộp.
Mùi tanh kỳ dị phảng phất trước mũi hắn.
Hắn bất giác nín thở, nhưng lại thấy đại ca hít vào thật sâu, cứ như sợ cái mùi tanh ấy trốn mất.
Sau đó, đại ca đứng dậy, hắn đứng dậy theo.
Không khí trong phòng khiến người ta không sao thích nghi nổi, hắn cảm thấy không thoải mái giống một người lạ, chỉ muốn bỏ đi.
“Huynh thường tới đây?”, hắn gợi chuyện hỏi. Không biết vì sao, chân bỗng loạng choạng.
Đại ca liếc nhìn sang hắn, gật đầu: “Sau này, đệ cũng có thể năng tới”.
Hắn cúi thấp đầu, không đáp.
“Đệ không thích nơi này”
“Đệ không thích những nghi thức này.”
“Nghi thức có cái hay của nghi thức. Có vài thứ nếu đầu không nhớ nổi, nghi thức sẽ khiến cho thân thể ghi nhớ”, một chút châm biếm hiện trên môi Quách Khuynh Trúc: “Đệ từng thấy nữ nhân cúi lạy trong miếu Quan Âm chưa? Bọn họ cúi lạy không phải bởi vì tin mà là vì cúi lạy quá nhiều rồi đâm ra tin vậy”.
Hắn nghe ra ý chế giễu trong câu nói nhưng không thể phản bác.
Trước mặt bộ xương có bày bảy cái đĩa. Một cái trong đó đặt cái bình tử sa bên trên. Hoàn tất nghi thức xong, hắn thấy đại ca lấy trong bọc hành trang ra một cái bình giống hệt như thế, cung kính đặt xuống đĩa thứ hai bên tay trái.
“Bên trong đựng gì vậy?”, hắn hỏi.
“Tế phẩm.”
“Tế phẩm loại nào?”, hắn rất tò mò.
“Phổi của Thẩm Tĩnh Thiền, gan của Thẩm Khô Thiền.”
Nhìn vào năm cái đĩa trống còn lại, trong lòng hắn thầm tính xem Thẩm Khinh Thiền sẽ bị đặt vào cái đĩa nào. Lập tức, một trận nôn nao ập tới, hắn cúi gục xuống, tìm một cái thùng rỗng dưới đất bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
“Nghe đây”, đại ca không mảy may thay đổi: “Ta sẽ nhanh chóng kết thúc chuyện này, tới lúc ấy chúng ta có thể sống cuộc sống không có thù hận”.
Hắn nghĩ thêm một chút liền hiểu ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, đại ca đang tiến hành một nghi thức cúng tế xa xưa. Trong nghi thức cúng tế ấy, Quách Khuynh Trúc án theo vị trí sinh sống của anh em họ Thẩm ở trung nguyên mà sắp đặt cái chết cho họ. Thẩm Tĩnh Thiền ở phương nam, theo ngũ hành thuộc hỏa, tế sẽ dùng phổi; Thẩm Khô Thiền ở phía tây, ngũ hành thuộc kim, tế dùng gan; Thẩm Không Thiền ở phía đông, ngũ hành thuộc mộc, tế dùng tì[1]; Thẩm Thông Thiền ở phương bắc, ngũ hành thuộc thủy, tế dùng thận; Thẩm Thính Thiền ở giữa, ngũ hành thuộc thổ, tế dùng tim; hai đĩa còn lại, ắt là lưu cho Thẩm Thái và Thẩm Khinh Thiền.
[1] Lá lách
“Đợi khi có được tất cả tế phẩm, ta sẽ quăng chúng vào cửu tuyền. Trong sách tế có nói, nếu như đem những tế phẩm này dâng lên thượng thiên, tất cả thù hận của ta kiếp này sẽ biến mất.”
Thời khắc ấy, giọng của đại ca trống rỗng, hắn hoài nghi tâm linh đại ca đã bị một lực lượng thần bí nào đó chiếm trọn.
“Đệ và huynh không giống nhau”, hắn nhẹ giọng nói: “Thù hận của huynh là chân thực, còn của đệ là tưởng tượng. Đệ không thể vì một tưởng tượng mà thiêu hủy những thứ chân thực”.
Lúc lên tiếng hắn nhìn vào đại ca, ánh nến chiếu trên mặt hắn.
Răng nanh của đại ca rất nhọn, trắng lấp loáng như sứ, hắn không nói lời cáo từ, chỉ đẩy cửa sải bước đi ra ngoài.

“Cốc! Cốc! Cốc”.
“Ai đấy?”
“Tử Hân.”
“Đợi một chút!”
Nàng giật mình tỉnh hẳn, ngồi bật dậy trên giường, nhanh chóng rửa mặt, chải đầu, thay y phục rồi mới hé một góc cửa, tựa vào thành cửa, lông mi chớp chớp, cười hớn hở hỏi: “Tử Hân, sớm thế này tìm muội có việc gì?”.
Cười một chút, chợt nhớ mình với người này hôm qua vừa mới cãi cọ, bây giờ mừng rỡ thế này tựa hồ không ổn, nụ cười vô thanh vô tức được thu về khóe miệng.
Ánh mắt lại rơi xuống cổ tay đang tựa thành cửa, ở đó còn đeo cái vòng cổ đằng Tử Hân làm, dù là lúc đi ngủ cũng không nỡ tháo ra, bèn vội vàng đưa tay ra sau lưng, kéo ống tay áo che đi.
“Cái hũ gạo này trả cho muội”, chàng bưng cái hũ đồng màu đen nặng trịch, lắc lắc trước mắt nàng.
“A!”
Qua một lúc, nàng cải chính: “Đây không phải hũ gạo, là đồ đồng cổ”.
“Rất quý sao?”
“Rất quý.”
“Đáng bao nhiêu tiền?”.
“Nói thế này đi”, nàng vốn định nói vài câu hay ho, ác ý đột ngột bùng phát trong lòng: “Nếu như huynh đang đi trên phố tự dưng chuột rút mà chết. Muốn muội bán món đồ đồng này mà mua quan tài cho huynh, muội tuyệt đối không chịu”.
Nàng chống nạnh, tức tối nhìn chàng.
“Ừm, câu chuyện cười này ta thích”, chàng nói.
Nàng không cách nào gây sự được, phát hiện cách nói chuyện của người này có thể chọc cho người khác tức chết, nhưng người khác mà muốn chọc chàng tức chết lại không dễ.
“Còn giận chuyện hôm qua à?”
“Muội nhỏ nhen đấy, sao nào?”
“Thật ra ở cùng một chỗ với người khác thì không cần có tinh thần chuyên nghiệp cao như thế, trong đầu mỗi người ít nhiều đều có chút vấn đề.”
“Ha! Cuối cùng huynh cũng thừa nhận rồi!”
“Ta thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận đầu huynh có vấn đề.”
Tử Hân thở dài một tiếng: “Tại sao muội cứ thích lằng nhằng giữa đúng với sai thế?”.
“Bởi vì muội có tinh thần chuyên nghiệp.”
“Còn vì muội to gan nữa.”
“Muội? To gan?”
“Người thông minh trên đời này không ít, nhưng người dám thông minh không nhiều.”
“Hiểu rồi, huynh đang khen muội”, nàng toét miệng ha ha cười lớn.
Lúc ấy, ánh mắt Tử Hân dịu dàng dừng trên mặt nàng. Nàng chẳng thùy mị chút nào, tiếng cười rất lớn, bộ dạng khi cười trông thật ngốc nghếch.
Nhưng chàng thích dáng vẻ không hề bị bó buộc ấy.
Chàng đương nhiên nhớ nụ cười này, còn có một cô bé khác cũng thích cười như thế. Chàng từng cho rằng cả đời này mình đều có thể chọc cô bé cười như thế, đáng tiếc khoảng thời gian cô bé ấy cười quá ngắn, quá ngắn.
“Tại sao mỗi khi muội vui vẻ, bộ dạng huynh lại có chút buồn rầu thế?”, Tô Phong Nghi nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì đâu”, Tử Hân tránh ánh mắt nàng.
Tô Phong Nghi còn định hỏi tiếp, Tử Hân đã nhanh chóng đưa cái hũ trong tay tới trước mặt nàng: “Ta đã dùng bút lông phủi hết tro bụi bám bên trên, muội xem, lộ ra rất nhiều hoa văn”.
Đó là một cái hũ đồng gỉ sét loang lổ.
Miệng loe, cổ thắt, thân nghiêng, chân tròn, bề mặt dùng đồng đỏ khảm đồ hình thái tang[2], yến nhạc.
[2] Hái dâu.
Nàng vồ lấy cái hũ ôm vào lòng, mở to mắt, quan sát kiểm tra kỹ càng, lớn tiếng hỏi: “Ngoài dùng bút lông ra, huynh còn làm gì nữa?”.
“Chẳng làm gì nữa.”
“Không dùng dao cạo chứ?”
“Không hề.”
Nàng thở phào một tiếng: “Về sau đồ của muội, huynh chớ có tùy tiện động vào được không?”.
“Đây tạm thời tính là đồ của ta chứ? Mười lăm lượng bạc kia muội còn chưa trả đâu.”
“Nghe đây, Diêu Tử Hân”, nàng đanh mặt trợn mắt nói: “Muội biết trên đời này có rất nhiều nữ nhân chẳng có công việc gì, cho dù có làm cũng chẳng ra sao. Có điều muội rất thích cái nghề muội đang làm, rất cẩn thận với từng món đồ trong nghề ấy. Sau này nếu huynh muốn động vào đồ của muội, nhất định phải hỏi muội trước”.
Nàng tỏ ra rất nghiêm túc, lời lẽ cũng ngang ngạnh khiến người khác khó chịu, thái độ của Tử Hân thì lại rất thật thà:
“Được rồi.”

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t36061-me-than-ky-chuong-21-part-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận