Mê Thần Ký Chương 21 part 2

Chương 21 part 2
Tô Phong Nghi đeo găng tay, bưng hũ đồng, quan sát tỉ mỉ hoa văn trên đó một lượt, than thở: “Tiếc là thiếu mất cái nắp, bị gã thôn phu nọ coi là đồ bỏ đi mà quẳng mất rồi”.

“Ta từng thấy một cái hũ tương tự, còn nguyên cái nắp bên trên”, Tử Hân nói.
Mắt Tô Phong Nghi sáng bừng lên: “Thấy ở chỗ nào?”.
“Trong nhà một vị phú ông.”
“Huynh còn nhớ được tên ông ấy không?”
“Không nhớ.”
Tô Phong Nghi lại than: “Tiếc quá. Nếu muội bán cho ông ta, có thể bán được giá cao đấy”.
“Muội muốn nói đây là một cặp?”
“Có khả năng ấy… Loại đồ tùy táng này thường xuất hiện thành đôi mà.”
“Đây quả thật là đồ thời nhà Thương sao?”


“Không sớm được thế… Xem đồ hình mặt thú ngậm vòng, đại khái chắc vào thời đầu Chiến Quốc.”
“Ta nhớ hình thù cái nắp nọ có chút đặc biệt…”
Tử Hân còn nhớ trong thư phòng của phụ thân có một cái hũ đồng tương tự, nắp lại rỗng ở giữa, men theo mép nắp bình có ba cái vuốt nhỏ vươn ra. Hồi bé chàng và Tử Duyệt từng nuôi dế trong đây. Có điều, lúc chàng hỏi phụ thân tại sao cái nắp lại rỗng ở giữa, phụ thân nói không biết.
Trong ấn tượng của chàng, phụ thân rất ít nói hai chữ “không biết”.
“Đúng rồi, nắp rỗng ở giữa. Đây là hũ rượu, trên nắp có ba cái vuốt nhỏ vươn ra, giông… giống như thế này”, nàng lấy tay vẽ vẽ: “Vuốt ấy dùng để giữ vải lọc rượu”.
Tử Hân bừng tỉnh ngộ, lại chỉ vào hình vẽ tiếp: “Vậy thì những cô gái cầm sọt mây hái dâu và những nam nhân eo đeo bội kiếm ngắn bên cạnh nữa, là như thế nào?”.
“Rừng dâu là nơi tế Xã. Vua Thang nhà Thương ở đó cầu mưa, nam nữ lén gặp gỡ ở đó, câu ‘Tháng trọng xuân, nam nữ hẹn hò, không cấm tư thông’ trong Chu Lễ là chỉ chuyện này. Kinh Thi không phải cũng nói 'Hẹn em hẹn ở vườn dâu, Lại mời em tới cung lầu hoan vui[3] sao?”
[3] Bài Tang Trung trong Dung Phong - Kinh Thi. Hai câu trích: Kỳ ngã hổ tang trung. Yêu ngã hổ thượng cung.
“Oa, có học vấn. Ta còn vài vấn đề muốn thỉnh giáo luôn, được không?”
Tô Phong Nghi gật đầu, mặt mày hớn hở, hứng chí muốn giảng. Tử Hân quả nhiên hỏi liền một mạch bảy, tám vấn đề, trúng vào sở trường của Tô Phong Nghi. Nàng gật gù dẫn chứng, giải thích hơn nửa canh giờ, hai vai bê cái hũ đồng tới mỏi rã rời mà cũng không cảm giác thấy, Tử Hân thì luôn chăm chú nhìn nàng, chuyên tâm lắng nghe, mặt lộ vẻ khâm phục.
“Bây giờ muội cảm thấy tốt hơn chưa”, cuối cùng Tử Hân hỏi.
“Cái gì tốt hơn?”
“Muội vẫn còn giận chuyện hôm qua sao?”
“Không giận nữa, quên lâu rồi, hì hì.”
“Ta thật ngưỡng mộ muội”, Tử Hân nói: “Ngày nào cũng có thể hý hoáy với món đồ đẹp như thế”.
“Đúng thế!”, Tô Phong Nghi nhân cơ hội bày tỏ cảm xúc “Muội chẳng biết người khác nghĩ thế nào. Đối với muội mà nói, cái đẹp của hũ đồng chỉ nằm ở nam nữ nhảy múa trong vườn dâu, chỉ nằm ở niềm vui vào cái thời khắc đồ vật thành hình trong tay người thợ. Thời gian đọng lại, trải qua ngàn năm trở thành một không gian vĩnh hằng hiện ra sinh động trước mặt huynh. Loại niềm vui này chẳng cần tới tri thức; không phải khảo chứng, đôi mắt nhìn vào là có thể cảm nhận được… Đây mới là cái đẹp chân chính”.
Tử Hân chăm chú nhìn nàng rồi bật cười.
“Huynh cười cái gì?”
“Ta nhớ tới một câu.”
“Câu nào?”
“Trời đất vận hành mỹ diệu mà chẳng hề cất lời, vạn vật có lẽ sinh thành mà không hề lên tiếng.[4]”
[4] Trích Trang Tử - Tri Bắc Dư: Thiên địa hữu đại mỹ nhi bất ngôn, vạn vật hữu hành lý nhi bất thuyết.
“Muội hiểu rồi, huynh bảo muội quá ba hoa!”
“Người thông minh ba hoa còn hơn kẻ ngốc lảm nhảm.”
Vừa nói xong câu này chàng cảm thấy có người vỗ vỗ vai mình, tiếp đến là một luồng kình lực ập tới, gạt cả thân thể chàng sang một bên, cánh tay to khỏe lách vào, chớp mắt trước mặt Tô Phong Nghi đã có thêm một bàn tay to lớn đầy lông tơ, kẹp giữa ngón trỏ và ngón cái là một bông xuân cúc nho nhỏ.
“A Phong, chào buổi sáng!”, ngoài cửa vang lên tiếng chào. Tô Phong Nghi thò đầu ra xem, thấy Vương Lộc Xuyên đã đứng thẳng tắp ngăn giữa mình và Tử Hân, mặt cười sáng láng.
“Khụ, khụ, Lộc Xuyên, hoa này… muội không thể nhận”, Tô Phong Nghi len lén nhìn trộm Tử Hân một cái, nhỏ giọng nói.
“Tại sao? Đây chỉ là một đóa hoa thôi mà.”
“Ừm… Đa tạ… Chỉ là… muội không có bình hoa.”
“Trên tay muội là cái gì?”, nói xong, bèn cắm đóa xuân cúc vào hũ đồng. Hũ đồng quá to, đóa xuân cúc lọt thỏm vào trong.
“Vị này là Diêu Tử Hân”, Tô Phong Nghi chỉ vào Tử Hân: “Huynh ấy là…”.
“Bọn ta vừa quen nhau rồi”, Vương Lộc Xuyên trầm giọng nói.

Sau lưng tiểu miếu cỏ dại mọc rậm rạp.
Chỗ vách núi cách đó không xa, một thác nước từ trên cao đổ xuống, bọt tung như tuyết. Hơi nước len giữa ngọn cây, tưới ẩm lên hoa núi đang nở rộ bên đường. Trong khoảng mây núi biêng biếc, một dái cầu vồng như ẩn như hiện.
Vượt quá đám cỏ cao quá nửa thân người, bọn họ tìm tới được cây linh sam nọ. Tô Phong Nghi hít sâu một hơi nhìn cảnh vật xung quanh, lại đưa chân đá đi cây bụi dưới đất, nói: “Nơi này không tệ”.
Đường Hành một mực im lặng nhìn nàng, không nói năng gì.
“Không phải huynh định lâm trận thoái lui đấy chứ?” Tô Phong Nghi quay người lại, nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
Đường Hành cười thần bí: “Có phải muội có chút muốn ta lâm trận rút lui không? Nếu là như thế ta lúc nào cũng sẵn sàng quay lại”.
“Hôm nay nhất định phải làm xong chuyện này!”, tựa như muốn làm cho quyết tâm của bản thân thêm vững chắc, Tô Phong Nghi nói.
“Muội không cần to tiếng thế”, Đường Hành nói rồi rút A Thanh trong người ra, đặt lên môi lầm rầm cầu khấn. Có lẽ là một bài khấn dài trong lòng hắn, đôi mắt khép hờ, rì rầm tự nói, trên mặt tỏ vẻ rất nghiêm túc.
Qua một lúc, thấy bài khấn của hắn mãi chưa kết thúc, Tô Phong Nghi rút trong sọt thuốc ra một bình rượu, nghển cổ tu một ngụm lớn, lấy tay áo chùi mép rồi hỏi: “Huynh muốn uống rượu không?”.
Đường Hành nói: “Không uống, đa tạ”.
Hắn chú ý thấy tay nàng một mực run rẩy, sau khi uống rượu, không những không ngừng run mà ngược lại còn run mạnh hơn.
“Muội cần uống thêm ngụm nữa”, nàng mở nắp bình, lại nốc thêm một ngụm to rồi mới đặt bình rượu trở lại sọt. Sau đó, nàng tháo trâm cài đầu, quay mặt về phía cây linh sam rồi ngồi xuồng. Ánh dương xuyên qua rừng cây rậm rạp đều đặn rải xuống, trên thân cây là cái bóng mơ hồ của nàng. Nàng không dám nhìn hắn nhưng vẫn dứt khoát cởi bỏ y phục.
Rất nhanh sau đó, Đường Hành nhìn thấy tấm lưng trắng trơn mịn của nàng. Nàng gầy hơn so với nhìn bên ngoài, xương sống lưng rõ ràng như thân rắn. Hai tay nàng ôm chặt lấy ngực, sợ sệt nhìn hắn một cái, nhỏ tiếng nói: “Huynh… qua đây”.
Đường Hành bước tới, ngồi bên cạnh nàng, cởi găng, khoác tay lên đôi vai buông tóc đang run rẩy của nàng: “Hình như muội rất căng thẳng?”.
Tô Phong Nghi gượng cười nói: “Muội không căng thẳng. Ở đây tuy không có ai nhưng chúng ta vẫn nên bắt đầu sớm một chút thì tốt hơn”.
Đường Hành nhẹ giọng hỏi: “Kể cho ta đi, rốt cuộc đã có chuyện gì, muội nhất định phải làm thế này sao?”.
“Sao huynh phải hỏi nhiều thế?”
“Nếu Tử Hân biết nhất định sẽ không tha thứ cho ta.”
“Tử Hân? Tử Hân sẽ không thèm để ý những chuyện này đâu”, nàng nhẹ nhàng đáp: “Bất kể muội đắc tội huynh ấy thế nào, huynh ấy đều không để bụng. Có lúc muội còn hy vọng huynh ấy có thể bận tâm một chút nữa”.
Đường Hành nói: “Cho dù vậy, muội cũng không tội gì phải dùng cách này chọc giận huynh ấy”.
Tô Phong Nghi nói: “Muội không hề muốn chọc giận huynh ấy”,
Đường Hành nói: “Nhưng mà, muội không cảm thấy làm thế này rất hoang đường sao?”.
“Huynh đã nhận lời với muội rồi.”
“Ta muốn khuyên muội một lần chót…”
“Không cần đâu, muội quyết tâm rồi.”
“Vậy ta cởi y phục đây”, Đường Hành nói.
“Cởi đi.”
Hắn cởi bộ y phục, lộ ra thân thể cao lớn, chưa tới gần, Tô Phong Nghi đã cảm thấy hơi thở nóng bỏng từ thân thể hắn phả tới.
“Đừng có ôm chặt lấy cái cây ấy như thế có được không?”, thấy Tô Phong Nghi toàn thân run bần bật, Đường Hành bật cười.
“Xin lỗi, muội biết huynh không thích thế này, nhưng muội không phải muốn ép huynh”, Tô Phong Nghi thì thầm: “Bắt huynh mất trinh, muội cảm thấy rất áy náy”.
“Không cần khách khí. Ta sẽ hết lòng phục vụ muội. Tiếp đến muội muốn bắt đầu thế nào?… Mọi thứ đều làm theo lời muội đấy.”
Tô Phong Nghi hoang mang gật đầu tỏ ra đồng ý nhưng lại giống như chẳng nghe thấy lời Đường Hành, hai tay vẫn ôm chặt gối, ngồi im phăng phắc bên gốc cây, tâm sự trùng trùng nhìn về phương xa.
Đường Hành cũng không làm gì cả, vừa mới cởi đai lưng bỗng nghe thấy có tiếng kêu. Tô Phong Nghi bỗng ôm mặt, thấp giọng thút thít.
“Sao thế?”, hắn hỏi.
Nàng không nói gì, thân thể không ngừng run rẩy, sau đó thì ngồi dán chặt vào thân cây, cứ như một con ốc sên vậy.
“Sợ rồi à?”
Tô Phong Nghi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Đường Hành ngồi sát bên cạnh, dịu dàng hỏi: “Muội có biết không, vì chuyện hôm nay ta đã nghĩ cả đêm qua”.
Tô Phong Nghi vẫn không ngừng khóc.
“Muội không hiểu Tử Hân”, hắn tiếp tục nói: “Thật ra tính tình Tử Hân rất tốt, đặc biệt là với nữ nhân. Huynh ấy tuyệt đối sẽ không để muội buồn đâu”.
Tô Phong Nghi lại càng khóc to hơn.
“Nếu muội nhất quyết làm thế, bất kể sau này Tử Hân biết hay không, muội cũng sẽ hối hận.”
“Muội… muội…”, nàng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Cầm khăn của huynh, lau nước mắt đi, ngồi một lúc rồi chúng ta quay về thôi.”
Nàng nhận lấy khăn tay, khẽ nói: “A Hành, ôm chặt lấy muội, muội sợ”.
Do dự một lúc, Đường Hành ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của nàng.
Hắn có chút buồn bực, không biết vì sao Tô Phong Nghi lại sợ hãi tới mức này. Dường như thứ nàng phải đối mặt không phải là chuyện này mà là một nỗi sợ hãi vô hình sâu sắc. Nàng rúc vào lòng hắn, thân thể run run như một đứa trẻ sợ hãi. Nước mắt không ngừng trào ra, thấm ướt ngực hắn.
“Nói cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì?”, hắn nắm lấy tay nàng, cuối cùng vẫn không nhịn được cất tiếng hỏi.
“Muội hận ca ca muội… hắn… từng ức hiếp muội.”
Khuôn mặt kia lại xuất hiện.
“Rót trà cho ta.”
Nàng sợ sệt lo lắng bưng lên một bình trà.
Có một bàn tay trắng trẻo, bàn tay của văn nhân, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt trên đó. Bàn lay ấy đang nhàn nhã vân vê chén trà màu xanh biếc, bỗng đột nhiên giữ tay nàng, kéo nàng vào lòng hắn.
Khi ấy, nàng chỉ là một cô bé chưa đầy mười ba tuổi, không có sức tránh thoát. Kể từ đó nàng sợ nhìn thấy bất cứ một nam nhân nào lõa thể, hễ nhìn thấy là lập tức sinh ra nỗi sợ hãi không cách nào vượt qua được
Đường Hành chấn động, ngón tay chợt siết chặt, căm hận nói: “Đồ súc sinh ấy! Ta sẽ giết hắn cho muội!”.
Trầm ngâm một lúc, Đường Hành lại dịu giọng an ủi: “Muội yên tâm đi, sẽ không ai biết chuyện này đâu. Nếu người yêu thương muội có biết thì cũng sẽ không để ý đâu”.
“Nhưng muội để ý! Oa… Oa… Đến cả huynh mà muội cũng không thể đối diện”, Tô Phong Nghi ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt: “Muội chỉ sợ mình sẽ không thể đối diện với bất cứ nam nhân nào trên đời, kể cả Tử Hân”.
Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao nàng lại phải bỏ trốn trước ngày tân hôn. Vì sao những lúc sắp tiếp cận Tử Hân, nàng đột nhiên lại trở nên thô lỗ, lại làm việc trái khoáy, phá hỏng việc tốt.
Nàng yêu một người, nhưng lại sợ ở cùng một chỗ với người đó. Đằng sau tình yêu, nỗi sợ hãi như cơn thủy triều
“Có lẽ ta có thể trị khỏi giúp muội”, Đường Hành cười nhẹ: “Hiện giờ ta lại cảm thấy chủ ý của muội không tệ”.
“Không, muội không dám nhìn huynh. Vốn trước muội cho rằng muội dám, nhưng muội vẫn không dám. Muội cũng không biết vì sao nữa…”
“Đừng coi ta là nam nhân.”
“Thế thì coi huynh là gì?”
“Không là gì cả”, lần này tới lượt Đường Hành lúng túng: “Có được không?”.
“Muội không hề cố ý làm khó huynh”, Tô Phong Nghi than: “Chỉ là muốn nói, trong cái thế giới chúng ta đang sống này có những thứ không thể thay đổi được. Những thứ ấy giống như hòn đá dưới chân, chân thực, cứng cáp. Trên đời này chi có một thứ dễ thay đổi nhất, mà cũng hay thay đổi nhất…”.
Nàng chăm chú nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói: “Đó là cách nghĩ của chúng ta. Nhưng mà cách nghĩ có thay đổi thì hòn đá vẫn cứ là hòn đá”.
“Muội muốn nói”, Đường Hành hít vào một hơi thật sâu: “Ta một mực tự lừa dối bản thân?”.
“Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
“Huynh đương nhiên không thể phản bội lại cảm giác của chính mình, nhưng lòng người biến đổi khó lường. Huynh rất khó đợi được đến cái ngày mọi người có thể chấp nhận huynh.”
Nét thống khổ trên mặt Đường Hành đậm thêm, sững sờ hồi lâu mới nói: “Muội cho rằng ta không biết điều ấy sao?”.
Tô Phong Nghi nhìn hắn, dịu dàng sờ lên mặt hắn, nói: “Muội chỉ muốn nói với huynh, muội có thể hiểu huynh, huynh có thể tự do sống trong thế giới của muội”.
“Ta biết… Ta luôn biết thế, hắn run giọng nói.
Sau đó hai người như hai người bạn thân thiết ôm chặt lấy nhau. Tô Phong Nghi cảm thấy hắn ôm mình rất chặt, cứ như muốn vùi nàng vào lồng ngực mình. Nàng nghe thấy tiếng tim đập xót xa và tiếng huyết dịch chảy trong người hắn.
Chính vào lúc ấy, một tiếng thở dài từ sau lưng hai người truyền tới.
Hai người đồng thời ngẩng đầu quay người lại.
Ở vách núi không xa, không biết tự bao giờ đã có một nam nhân thân hình cao lớn đứng yên lặng.
Đó là một nam nhân hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có vầng trán cao ngạo dày dặn như Đường Hành. Người ấy đứng thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm, thần thái bình lặng như một bức tượng đá. Tô Phong Nghi vội vàng nhặt quần áo dưới đất ôm chặt vào người
Cùng lúc ấy, Đường Hành nắm nhẹ tay nàng, thấp giọng nói “Không phải lo, ông ấy không nhìn thấy muội đâu”
“Ông ta rõ ràng đang nhìn chúng ta.”
“Đây là phụ thân ta.”
Đường Tiềm!
Tô Phong Nghi không tự chủ được nín thở.
Hấp tấp mặc quần áo xong, Đường Hành kéo Tô Phong Nghi sải bước tới trước mặt phụ thân, cố làm ra vẻ thoải mái gọi một tiếng: “Cha!”.
Đường Tiềm không thèm để ý tới hắn mà quay đầu sang hỏi Tô Phong Nghi: “Cô nương, cô quen với người đứng cạnh mình chứ?”.
“Dạ quen, thưa thúc thúc.”
Mặt Đường Tiềm hơi trầm xuống, hỏi: “Nói cho ta biết, vừa rồi nó có chỗ nào thất lễ không?”.
“Không có, thúc thúc”, Tô Phong Nghi miễn cưỡng khống chế đầu lưỡi luống cuống của mình: “Bọn cháu đang nói chuyện thôi”.
Đường Tiềm cười nhạt, cũng không hỏi tiếp nữa.
Đường Hành đưa mắt nhìn ra sau lưng phụ thân, hỏi: “Cha, sao người lại biết con ở đây, đại ca không đi cùng người?”.
Người trong Đưòng môn đều biết Đường Phất là cái bóng của Đường Tiềm, bất cứ lúc nào hắn cũng theo ngay sau phụ thân.
“Ta phải nói đi làm một chuyện, Tử Hân đưa ta tới đây.”
Hai người hoảng hốt nhìn nhau, khuôn mặt Tô Phong Nghi thoắt cái đã tái xanh.
“Tử Hân? Huynh ấy sáng sớm đã ra ngoài khám bệnh rồi mà, làm sao biết được con ở đây?”, sắc mặt Đường Hành cũng đã tái nhợt.
“Là thế này, ta tìm tới Tử Hân, nhờ Tử Hân hỏi thăm chỗ con. Có vị bằng hữu nói thấy con cùng Tô cô nương đeo sọt thuốc cùng nhau ra khỏi cửa. Tử Hân liền bảo chắc con đi hái thuốc cùng Tô cô nương”, Đường Tiềm từ tốn nói.
“Vậy Tử Hân đâu?”, nhìn đông ngó tây không thấy bóng dáng Tử Hân, Tô Phong Nghi vẫn ôm lòng cầu may.
“Nó đưa ta tới đây thì đột nhiên nói còn có bệnh nhân đang đợi mình rồi nhanh chóng đi khỏi rồi”, Đường Tiềm đáp. Ngừng một chút, đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng, vội hỏi: “Tô cô nương làm sao vậy?”.
“Cô ấy thấy không thoải mái, hơi váng đầu”, Đường Hành đỡ lấy thân thể đã mềm nhũn đi của Tô Phong Nghi, ép mình bình tĩnh trả lời.
Trên đường về khách điếm, Tô Phong Nghi chẳng nói chẳng rằng.
Nàng một mực nghĩ ngợi xem sau khi về khách điếm mình phải đối diện với Tử Hân như thế nào, giải thích tất cả với chàng ra sao.
Nhưng, khi về tới khách điếm thì phát hiện mọi thứ đã chẳng cần phải giải thích nữa.
Nàng gặp Quách Khuynh Quỳ ở cửa, Quách Khuynh Quỳ nói với nàng Tử Hân đã đi rồi.
“Đi đâu chứ?”, nàng nắm chặt tay, gắng hết sức không để sự tuyệt vọng trong giọng mình hiện rõ.
“Không biết.”
“Đến huynh cũng không biết?”
“Muội quên hắn vốn là một giang hồ lang trung, nay đây mai đó, nói đến là đến, nói đi là đi sao?”, Quách Khuynh Quỳ nghi hoặc nhìn nàng, muốn đoán nguyên nhân ra đi của Tử Hân qua biểu hiện của nàng.
Tô Phong Nghi chạy lên lầu, ra sức gõ cửa phòng Tử Hân, cửa mở ra, xuất hiện lại là một khuôn mặt già cả.
“Cô nương tìm ai?”
“Ở đây… người vốn ở đây đâu rồi?”, nàng hoang mang thất sắc hỏi.
“Sao mỗ biết được? Mỗ vừa mới dọn vào đây”, ông lão trả lời bằng khẩu âm địa phương.

Nguồn: truyen8.mobi/t36062-me-than-ky-chuong-21-part-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận