Không thể tưởng được ở trong này lâu như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy nàng còn toàn vẹn, Cẩm Tú nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười vứt góc áo nơi bị bén lửa xuống đất nói: "Nàng nghĩ khế ước với Kỳ Lân thì ai cũng có thể lập được hay sao ?"
Liên tiếp có hai linh hồn xa lạ xông vào lãnh địa, Kỳ Lân hiển nhiên đã bị chọc giận, thanh âm gầm rú chấn động vào màng nhĩ gây đau đớn , ngay sau đó, huyệt động đang mát mẻ bỗng liền nổi lên đại hỏa hừng hực, phong kín(che lấp )toàn bộ đường ra, nhìn theo chiều hướng đó hẳn là nó quyết không đem được hai hồn phách còn gắn với thân thể này hủy diệt hoàn toàn thì ắt sẽ không chịu bỏ qua.
Kỳ Lân động có bao nhiêu nguy hiểm, hắn biết nàng không biết sợ nhưng hắn lại là người rõ ràng nhất, Hồng Ngưng tức giận : "Ai bảo ngươi vào đây hả , còn không mau ra đi!"
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt tuấn mỹ , mắt phượng ôn nhu mang ý cười càng nhiều, hắn thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng, "Không có việc gì là tốt rồi, không được ngang ngạnh nữa ."
Toàn bộ Huyệt động giống như cái lò lửa lớn , nướng người trong đó đến miệng đắng lưỡi khô, thế lửa dần lan qua đây , trong ngọn lửa đỏ rực , thân hình Kỳ Lân như ẩn như hiện.
Ngàn lần cũng không thể tưởng được dưới tình huống này nàng còn có thể được đứng ở bên cạnh hắn, Hồng Ngưng lạnh lùng nói : "Ta chưa từng nghĩ tới sẽ cùng chết với ngươi, ngươi biết rõ là ta tiến vào tìm hắn , sao lại làm như vậy, pháp lực của ngươi đâu? Hắn có thể ra khỏi đây không ?"
Ước chừng đã đoán được chuyện phát sinh, hắn cũng không trách đến hành động tự sát ngu xuẩn của nàng vừa rồi , chỉ nhìn Liệt Hỏa trước mặt gật đầu, thanh âm ôn hòa lại có phần uy nghiêm như không cho phép kháng cự : "Tất nhiên có thể, ta không phải đã đáp ứng giúp nàng cứu hắn ra ngoài sao? Việc này rất dễ dàng, sau khi ta nói 'đi', nàng liền dẫn hắn chạy đi , ta sẽ theo ngay sau nghe không ."
Hắn giữ cằm nàng, rất nhanh đặt lên môi nàng một nụ hôn dài .
Cảm giác hắn không nghiêm túc, Hồng Ngưng đang muốn tức giận, hắn đã nới lỏng vòng tay .
Ống tay áo phất qua, thi triển pháp lực thông thiên, thiên hỏa hừng hực nhanh chóng bị đẩy lùi ra hai bên, ở giữa hiện ra bóng dáng Kỳ Lân rõ rệt, còn có Bạch Linh đang bị xích lửa trói buộc .
Xích lửa bỗng nhiên bị gãy.
Khế ước đã bị hủy, Kỳ Lân càng thêm điên cuồng , mạnh mẽ quay đầu hường tới đây .
Không kịp nghĩ nhiều , bên tai liền truyền đến thanh âm của hắn, "Đi mau, nếu không tất cả đều không thể chạy ra ngoài!"
Bị hắn đẩy ra ngoài khoảng ba trượng, lại trơ mắt nhìn thân hình hắn biến mất ở trong biển lửa, tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Hồng Ngưng còn đang đứng ngẩn người, bỗng nhiên tay nàng bị một đôi tay từ bên cạnh kéo mạnh chạy ra phía bên ngoài .
Giữa rừng lửa lại được tách ra thành một con đường, hai người vừa lao ra vòng lửa, đã thấy mình đứng ở trong thông đạo thật dài , cửa phía sau đại sảnh lại bị hỏa diễm chặn lại , tình hình bên trong đã không còn thấy gì nữa , may mà nơi này cách cửa động cũng không xa, thừa dịp Kỳ Lân không đuổi theo, hẳn là có thể an toàn chạy đi.
"Không thể tưởng được hắn lại có loại pháp lực này, có thể bức lui thiên hỏa, rất giống loại Thông Hải thuật chính tông mà phụ vương đã đề cập qua." Bên cạnh vẫn là khuôn mặt lạnh lùng kia, đôi tay kéo nàng lại vô cùng ấm áp, lại giống như tình cảnh trước đây hắn thường xuyên kéo nàng chạy khỏi nguy hiểm.
Hồng Ngưng bỗng nhiên đứng lại nói: "Ngươi đi trước đi ."
Bạch Linh nói : "Lửa cháy ra , sẽ không còn chạy đi được đâu."
Ngọn lửa lúc này thực sự đã tắt, hình như cuộc chiến bên trong đã chấm dứt, Hồng Ngưng thúc hắn nói : "Ngươi đi đi!"
Ước chừng đã hiểu rõ quyết tâm của nàng, Bạch Linh nhìn nàng một lát, không nói gì nữa , bước nhanh về phía cửa động .
Thân ảnh của hắn vừa mới biến mất, phía sau bỗng truyền đến tiếng gầm gừ của Kỳ Lân , cực kỳ hung ác, mặt đất dưới chân không ngừng rung chuyển , cùng lúc đó, trong động rộng lớn, thiên hỏa hừng hực trong nháy mắt cũng tắt.
Không biết có phải là ảo giác hay không , Hồng Ngưng chỉ cảm thấy không khí xung quanh bỗng nhiên rất lạnh , từ tay chân cái lạnh chạy thẳng vào tim , lãnh lẽo đến tận xương tủy.
Là vì thiếu đi vòng tay khoang dung kia sao .
Mỗi lần có chuyện gì xảy ra , vòng tay kia vẫn luôn chờ đợi nàng, độ ấm nhàn nhạt, mang theo chút bất đắc dĩ. Cảm giác bị hắn nắm giữ thật sự khiến nàng phiền chán đến phẫn nộ, hoặc có thể nói, nàng chính là sợ hãi đối với loại cảm giác ấm áp này, sợ trong lòng mình sẽ sinh ra cảm giác ham muốn không xa rời, cho nên mới dùng hết mọi lời ác độc để châm chọc hắn, đến thương tổn hắn, muốn để hắn biết khó mà lui, nhưng hôm nay, nàng lại vội vàng chờ đợi được giữ trong vòng ôm ấy thêm một lần.
Đêm qua, vết thương trên người hắn làm nàng nhìn thấy mà cảm thấy ghê người, cực kỳ bất an.
Hồng Ngưng mặt không chút thay đổi, đờ đẫn quay lại.
Thật khiến người ta không thể hít thở nổi, Huyệt động yên tĩnh rộng mở , bên trong không thấy một ngọn lửu nào, Hàn ý (cái lạnh) tràn lan khắp nơi , ở ngay giữa trung tâm huyệt động , một con quái thú lân giáp bốn móng vuốt toàn thân cháy lửa rực đỏ, đang ngủ yên không chút nhúc nhích.
Bên cạnh, quần áo cẩm bào đặt biệt dễ nhận ra.
Hắn cúi người nhìn con Kỳ Lân kia.
Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, Hồng Ngưng cắn môi không bất thốt lên lời , bước tới kéo hắn.
Hắn mỉm cười, ngược lại cầm tay nàng.
Một giọt máu đỏ sẫm rơi xuống ở trong lòng bàn tay nàng , chậm rãi biến mất.
Hồng Ngưng bỏ tay ra, xoay người hướng đến cửa động , lại bị hắn kéo lại ôm chặt vào trong lòng.
Ngoài động sớm đã có một đoàn thần tiên đứng đợi ,chủ yếu là tướng lãnh thần tộc Côn Luân, ngoài ra còn có Bắc Giới Vương cùng Lục Dao đang đứng chờ bên ngoài cũng chạy tới, đứng giữa hai người chính là thiên quân Côn Luân cùng Thần Đế, thần sắc hai người hoàn toàn khác nhau, thiên quân Côn Luân đang nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt Thần Đế lại cực kỳ âm trầm, Bạch Linh đứng phía sau lại chỉ chăm chú nhìn phía cửa động , trong ánh mắt lạnh lùng biểu lộ một tia lo lắng, ánh mắt ảm đạm.
Lúc trước khi nghe Bạch Linh kể lại tình hình ở bên trong, mọi người đã không dám ôm nhiều hy vọng, hơn mười vạn năm tới nay, chưa bao giờ có người vào Kỳ Lân động mà còn có thể bình yên đi ra ngoài , nay khi thấy hai người họ còn bình an , tiếng ồn ào bắt đầu dấy lên ,chuyện xảy ra ngoài ý muốn, thiên quân Côn Luân nhịn không được cũng lộ ra một tia kinh dị, đưa mắt nhìn Thần Đế đứng bên cạnh , Thần Đế chỉ lạnh lùng nhìn hai người, sắc mặt vẫn như trước không có một chút thay đổi .
Cẩm Tú trước tiên cùng chúng thần tiên thần tướng Côn Luân chào hỏi qua, tiếp theo đi đến trước mặt thiên quân Côn Luân nói: "Đa tạ thiên quân."
Ánh mắt Thiên quân Côn Luân chợt lóe ra nói : "Trung thiên vương pháp lực thông thiên, bội phục."
Cẩm Tú lắc đầu nói : "Kỳ Lân là thần thú thượng cổ, ta có thể đào thoát ra ngoài đã là may mắn quá rồi , chỉ là trùng hợp phát hiện có người ở ngoài cửa động để lại phiến bông tuyết Côn Luân, cứ nghĩ là sợ có ai đó nhất thời xúc động đi vào , cho nên trước đó đã cần lấy phiến bông tuyết Côn Luân kết thành một phong ấn đơn giản , một lòng chỉ muốn bảo toàn người bên trong trở ra."
Thiên quân Côn Luân rốt cục lộ vẻ xúc động , non nửa ngày mới cất lời : "Là nàng."
Tuy chỉ là thân thể phàm nhân, nhưng vốn là thê tử của thiên quân Côn Luân, khi biết phu nhân bởi bản thân mình liên lụy mà đánh mất đi vị trí đứng đầu thiên đình, nàng cũng đã từng cố gắng tu tiên nhưng ngàn lần không nghĩ tới lại có thể liên lụy đến trượng phu, cho nên lúc hiểu được một chút kiến thức pháp thuật, nhưng ngay sau đó nàng liền hiểu được bản thân lại vô duyên thành tiên, là trượng phu lấy pháp lực thông thiên vì bản thân mà tiếp tục kéo dài tính mệnh , thân phận hiện tại của bản thân là vấn đề khiến hắn liên tiếp chịu nhiều kiếp nạn, lúc sinh Bạch Kinh cũng gặp nạn, liên lụy hắn, đến nỗi tấn chức sai giờ , làm tan hết tu hành toàn thân, gần như buộc hắn rơi vào đường cùng, nàng rốt cục mất hết can đảm, quyết định buông tha, chủ động vào Kỳ Lân động, rơi vào kết cục hôi phi yên diệt .
Nhưng mà ai cũng không biết, nghe thấy phu nhân một lòng muốn chết, bảo toàn trượng phu, lúc đi vào động lại cầm theo một mảnh bông tuyết Côn Luân , vật chí bảo thần tộc, còn kết thành một đạo ấn, sợ trượng phu vì quá xúc động thương tâm mà bước vào. Trên thực tế, thiên quân Côn Luân xác thực suýt nữa thì theo vào, chẳng qua bị chúng tướng gắt gao ngăn lại, rồi sau đó tổ sư Côn Luân sai người ôm Bạch Linh đến mới khiến hắn từ bỏ.
Mà khối bông tuyết kia, ở lại trong động Năm ngàn năm, nay mới có thể phát huy công dụng.
Cẩm Tú mỉm cười nói: "Lúc trước là ta tính kế với thiên quân, làm hại thiên quân khó khăn tình kiếp, nay trời bắt ta cũng phải gặp được kiếp nạn này, quả thực là thiên ý báo ứng, thiên quân sợ là sớm đã bặc tính(tính toán dự liệu từ trước )rồi."
Thiên quân Côn Luân thản nhiên nói: "Bổn vương cũng không còn trách ngươi nữa ,người đã cứu tiểu nhi, ngược lại ta phải tạ ơn ngươi mới đúng ."
Bạch Linh nghe vậy liền tiến lên làm lễ, lại đi đến trước mặt Hồng Ngưng.
Khuôn mặt vẫn giống như trước nhưng lại mang thêm vài phần xa lạ, Hồng Ngưng không khỏi cảm thấy buồn bã , nhân sinh luân hồi chuyển thế chính là như thế này sao? Tương lai bản thân nàng cũng sẽ quên đi, bao gồm mọi người đang ở đây .
Hắn vẫn có chút khó hiểu: "Ngươi vì sao lại đặc biệt tới cứu ta?"
Thiên quân Côn Luân cũng không nhìn Hồng Ngưng, mở miệng nói trước một bước: "Là ta gọi nàng tới , bọn họ cứu ngươi, mẫu phi ngươi cũng cứu bọn họ, chỉ cần tạ ơn là được , trở về đi." Dừng lại một chút còn nói thêm: "Sau khi đã đoạn tuyệt lại được thiên hỏa hộ trợ trọng tố hình người , từ nay về sau đã thoát thai hoán cốt, tu hành liền dễ dàng hơn."
Bạch Linh chần chờ một chút, quả nhiên lui về bên cạnh phụ thân.
Thiên quân Côn Luân chuyển hướng sang Thần Đế: "Chỉ là phàm nhân mà có thể xông vào Huyền Cảnh Côn Luân của ta, không biết Đế Quân có nhận định thế nào ?"
"Trẫm sẽ truy xét việc này." Thần Đế gật đầu nói, "Thiên quân cũng không tính trừng phạt nàng, ngược lại lại mang nàng đến Kỳ Lân động, một nơi quan trọng như vậy, hoặc là người nọ đã biết nàng là người quen của thiên quân, cho nên mới đưa nàng một đoạn đường, người đó tất nhiên cũng có phần thái quá , trẫm tương lai tất nhiên sẽ bảo nàng đến chỗ thiên quân nhận tội ."
Côn Luân thiên quân cười, khách khí nói hai chữ "Cáo lui" tượng trưng, lần lượt dẫn người trong tộc rời đi.
Vội vàng gặp lại, lại vội vàng biệt ly , thiếu niên trong trí nhớ vốn trầm mặc lại ít lời nhưng lại đối với mình che chở chu toàn đã không còn, hắn thậm chí cũng không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, Hồng Ngưng nhìn theo thân ảnh áo trắng kia, há miệng thở dốc, có phần không biết phải làm sao, câu "Đã đoạn tuyệt" vừa rồi của thiên quân Côn Luân rõ ràng là nói cho nàng nghe , hắn gặp phải kiếp nạn này, đã được thoát thai hoán cốt, tương lai nhất định sẽ tu hành thành công, mà bản thân lại vĩnh viễn ở trên con đường hành tẩu nhân gian, thiếu niên thủ hộ tam thế từ nay về sau sẽ không còn liên quan đến nàng nữa .
Cẩm Tú mạnh mẽ cầm tay nàng, đi đến trước mặt Thần Đế nói: "Hóa ra nghe thấy chuyện liên quan đến phu nhân, là thiên quân đã tha thứ ."
Thần Đế lạnh lùng nói: "Trẫm thiếu cánh tay đắc lực , hắn tự nhiên cao hứng rồi ."
Cẩm Tú nói : "Là ta không thể độ kiếp, đã để cho sư huynh thất vọng rồi , nếu không được sư huynh ban tặng 《 Thông Hải 》, mới vừa rồi chúng ta đã sớm vùi thân ở trong động."
Thần Hoàng đế nói : "Thiên nữ đã cầu trẫm cầm theo một giọt Dao Trì Kim Liên Lộ cuối cùng tới rồi."
Cẩm Tú nhìn Lục Dao nói: "Đa tạ thiên nữ."
"Câu đa tạ này ta đã nghe quá nhiều rồi , ngươi không còn câu gì khác sao ?" Lục Dao mỉm cười, "Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao , cái gì cũng không biết, năm đó ngươi vì thay nàng tước tịch, đã chịu thiên hình, sau đó lại vì Hồ Nguyệt mà làm lại như vậy, ta nghĩ thấy người nhìn mặt ta , đối với ta có chút tình cảm nào không ."
Thiên hình? Thay Hồ Nguyệt tước tịch! Trong đầu tựa hồ có cái gì đó nổ tung, Hồng Ngưng lập tức kéo tay hắn, nhấc ống tay áo lên, nào biết nhìn đến cảnh tượng càng làm cho nàng hoảng sợ —— vết thương cũ kết thành vết sẹo, lại thêm mấy vết thương mới, da thịt trên cổ tay đã nứt ra, vết máu chỗ bị thương sớm đã thấm vào bên trong quần áo, chỉ vì đang mặc cẩm bào, cho nên nhìn vào không thể nào đoán ra được .
Vết thương cũ là thay Hồ Nguyệt tước tịch chịu thiên hình sao ? Hồng Ngưng lẩm bẩm nói: "Vì sao có vết thương này ?"
Lục Dao nói : "Năm đó ngươi khó khăn tình kiếp, lại cố ý hạ phàm báo ân, vốn đã phải chết dưới thiên hình nhưng hắn vì giúp ngươi thoát thai hoán cốt mà đã chịu thay cho ngươi tám mươi mốt đạo thiên hình, buồn cười thay ngươi ngược lại một chút cũng không cảm kích, hắn chưa bao giờ đối với ta như vậy, ta cũng không rõ, ngươi rốt cuộc có cái gì tốt ? Đáng giá để hắn ngay cả thần tịch cũng tước , liền vì với ngươi mà trở thành phàm nhân?"
Bắc Giới Vương quát lớn nói : "Đế quân trước mặt, không thể làm càn!"
Lục Dao không để ý tới, nhìn Cẩm Tú nói: "Từ hôn ? Ta đến cùng có điểm so ra kém với nàng ta chứ , lại làm ngươi ghét bỏ như vậy sao !"
Cẩm Tú trầm mặc một lát, nói : "Là ta cùng thiên nữ vô duyên."
Lục Dao nói : "Ngươi cũng có áy náy đối với ta chứ ."
Bắc Giới Vương thở dài, đưa tay kéo nữ nhi lại nói: " Hai người bọn họ đã thấm máu Kỳ Lân, kết trọn đời chi duyên, ngươi cũng nên buông xuống đi , không được sinh ra chấp niệm."
"Ta không tin!" Lục Dao bỏ tay phụ thân ra, tao nhã bước trên đụn mây, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Bắc Giới Vương lắc đầu, cùng thần Hoàng đế nói "Cáo lui" liền vội vàng đuổi theo nữ nhi .
Thần đế lạnh lùng nhìn Hồng Ngưng nói : "Rất có năng lực ."
Hồng Ngưng chỉ lo ngẩn người.
Cẩm Tú nhẹ giọng nói : "Việc này không liên can đến nàng , sư huynh không nên kêu thiên nữ bày kế với nàng."
"Không liên can , ngươi hồ đồ rồi sao! Nàng chính thiên kiếp tấn chức của ngươi, giữ lại nàng ta ngươi ắt sẽ không thể trở về vị trí cũ." Thần Đế cười lạnh, "Nghịch thiên tước tịch, nay ngay cả bản thân mình cũng không cần , quả nhiên là sư đệ tốt của ta, Vương cung Trung Thiên không người đã vạn năm, trẫm vì biết tính tình của ngươi, cho nên lúc trước một mặt để tùy ngươi, chỉ mong ngươi có thể buông thả khúc mắc ở trong lòng , cứ nghĩ đến ngươi tất sẽ không quên lời dạy bảo của sư phó , thuận lợi trở về vị trí cũ, ngươi lại ...! Tu hành hai mươi vạn năm, làm ra chuyện ngay cả tiểu nhi ba tuổi nhân gian cũng không bằng , được ! thật sự rất được !" Liên tục lặp lại hai lần, hiển nhiên là rất tức giận .
Cẩm Tú nói : "Là ta đã để sư huynh thất vọng rồi."
"Tự nhiên là thất vọng, không sai ta đã trông cậy vào ngươi, chính tông sẽ chôn vùi ở trên tay trẫm." Thần Đế phẩy tay áo bỏ đi.
Hồng Ngưng dừng lại cước bộ nói : "Ta nói nhiều lời tổn thương đến chàng như vậy, chàng làm như vậy là vì cái gì?"
Hắn nhịn không được nở nụ cười, "Nàng cho là người nào cũng có thể tổn thương đến ta sao?"
Hồng Ngưng nhìn hắn.
"Chỉ có nàng mới có thể gây tổn thương đến cho ta, mà nàng cũng chỉ có thể tổn thương đến ta." Hắn vỗ vỗ đầu của nàng, ôm nàng vào trong ngực, "Mạng của nàng nhất định không thể làm thần hậu."
"Cho nên chàng mới làm phàm nhân" Hồng Ngưng giựt vạt áo kia ra , khẽ vuốt mấy vết thương mới có cũ có trước ngực hắn, "Chàng tự mình tước thần tịch của bản thân ."
Hắn khẽ thở dài: "Lúc trước ta đã dự cảm đến hôm nay, cho nên mới buông tay nàng."
Hồng Ngưng nói : "Chàng bây giờ cũng có thể buông tay ta mà."
"Không còn kịp nữa rồi, ta chỉ có thể cùng nàng làm phàm nhân thôi ." Hắn ôm nàng ngồi xuống trên tảng đá, "Kỳ thật ngay cả khi nàng trở thành tiên, cũng không có khả năng gả cho ta làm Vương phi, nhưng ta lại rất muốn từng thời khắc đều có thể nhìn thấy nàng , ở bên cạnh nàng , ta không muốn nhìn nàng tiếp tục luân hồi chuyển thế, tiếp tục quên đi kiếp trước, cùng ta không hề liên quan gì nữa , nhìn ngàn năm đi qua, ta thì còn nhớ rõ nàng, vậy mà nàng ngay cả hận ta cũng đã quên , mỗi khi nàng lập gia đình, ta liền một năm không thể đi vào giấc ngủ."
Hồng Ngưng nằm ở trong lòng hắn nói: "Cho nên ngươi vẫn khuyên ta tu tiên, thật là ích kỷ!"
Hắn cúi đầu nói : "Chớ có trách ta, vị đã không chịu sớm bỏ đi thần tịch để cùng nàng làm phàm nhân, bởi vì như vậy chỉ có thể cùng nàng một đời tình duyên, ta không cam lòng, nhưng nay có Kỳ Lân huyết, bất luận chuyển thế ở đâu ta đều có thể tìm thấy nàng."
Hồng Ngưng ở trên cổ hắn cắn một cái, nói: "Ta cũng sẽ tìm được chàng!"
Hắn run nhẹ lên một cái, cầm lấy hai tay của nàng, mỉm cười nói: "Ta vừa chịu thiên hình, đầy người là thương tích , đau đến không còn chút khí lực nữa , không cho nàng bướng bỉnh."
Hồng Ngưng nói : "Chàng đây là cố ý muốn ta đau lòng sao ?"
Hắn chưa trả lời, nhìn nàng nói: "Kiếp sau ta dù gặp lại cũng sẽ quên nàng ,nàng cũng sẽ quên ta."
Hồng Ngưng giãy bàn tay ra vuốt ve khuôn mặt của hắn cười nói: "Vậy vừa vặn bắt đầu một lần nữa, chúng ta có thể có gặp lại nhau bằng nhiều phương thức, sau đó vĩnh viễn ở bên nhau, như vậy có phải rất thú vị hay không?"
Hắn gật đầu, buông nàng ra nói, "Mới vừa rồi trong Kỳ Lân động ta đã hao hết pháp lực, sợ là sẽ phải quay về nguyên hình ."
Hồng Ngưng từ trong lòng hắn đứng lên nói, "Ta muốn nhìn !"
Hắn chỉ vào phía xa xa nói"Nhìn bên kia."
Hồng Ngưng không thèm xoay mặt, ôm ngực cười nói: "Chàng đừng lừa ta , ta không bị mắc lừa đâu ."
Cẩm bào ở trước mắt phất một cái, nhanh chóng che khuất tầm mắt của nàng, người trước mặt đã không còn thấy đâu , trước mặt lại xuất hiện một gốc cây "Đại thụ" che trời. Cao ước ba bốn trượng, cành lá lóe kim quang, xung quanh bừng bừng thụy khí (khí may mắn ) , bên trên có vô số bông hoa nở rộ, to gần như bánh xe, thế nhưng đều là màu vàng , theo gió lay động, muốn nghìn dáng vẻ .
Hồng Ngưng lầu bầu hai câu, vòng vo quanh hắn hai vòng, "Hóa ra nguyên hình của chàng là vậy , ta chưa từng gặp qua mẫu đơn màu vàng , so với tất cả loài hoa còn đẹp hơn , không hổ là Hoa vương."
"Ta vốn đã rất xinh đẹp , cho nên nàng mới thường xuyên nhìn ta ngẩn người." thanh âm mỉm cười của hắn , "Thiên nữ từng đối với ta đã dùng qua mị thuật."
"Nhất định là thất bại, bởi vì chàng so với nàng ta còn đẹp hơn." Hồng Ngưng không chút do dự nói , "Cái đẹp của nàng ta cần nhờ mị thuật, nhưng chàng chỉ cần như vậy đã rất xinh đẹp , ta lúc trước đuổi theo chàng muốn làm thần hậu, nhất định là do bị sắc đẹp mê hoặc rồi , ta muốn đếm xem chàng có mấy đóa hoa nào ."
"Đếm được sao ?"
Hồng Ngưng cố sức đếm nửa ngày, xoa xoa mắt nói "Tám mươi đóa ."
Hắn cười nói: "Kém một đóa thì quy thiên, tấn chức thiên thần."
Hồng Ngưng nói : "Không có tiên đạo vĩnh hằng, chàng không hối hận chứ ?"
Hắn thấp giọng hỏi: "Hối hận có ích nữa sao ?"
Hồng Ngưng không đáp, nhìn kỹ hai vòng, phát hiện trên thân cây, cành lá có rất nhiều vết thương thật sâu , vì thế nâng tay khẽ vuốt nói : "Chàng có còn nhớ chuyện đêm qua hay không?"
Chiều gió giữa trời càng lớn hơn nữa, mẫu đơn lung lay bỗng nhiên yên lặng .
Hắn cũng biết thẹn thùng? Hồng Ngưng đang lúc đắc ý, lại nghe hắn mở miệng nói : "Ta so với nàng nhớ rõ hơn , nàng sau đó luôn gọi tên của ta ."
Lúc này đến phiên Hồng Ngưng đỏ mặt, sau đó lại trách bản thân ai bảo căn bản không nhớ rõ, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, nàng ôm nhánh cây cười gượng hỏi: "Nếu mà ta bây giờ mang thai, chàng nói nếu đứa nhỏ được sinh ra, mầm móng là gì ?"
"Nàng có thể thử xem." Hắn cũng nhịn không được nở nụ cười, "Bây giờ ta đã không còn là Hoa thần, công việc đã được chuyển giao rõ ràng, sau đó tiểu Mai sẽ đưa ta và ngươi đi đến địa phủ chuyển thế."
Nàng khẩn trương hỏi: "Kiếp sau sao ? Tương lai chàng nhất định phải tới tìm ta chứ ?"
"Có Kỳ Lân huyết, chúng ta mặc dù không thể vĩnh hằng nơi tiên giới, lại có thể vĩnh hằng ở nhân gian ." Thanh âm ở trong gió phiêu tán, càng thêm ôn nhu, "Nàng từng vì hai người thề vĩnh vĩnh không tu tiên, nay cũng 'thề 'cho ta một lần đi ."
"Được , ta ' thề '.