Mảnh Vá Trái Tim Chương 11


Chương 11
Tháng 5 năm 2010.



- Chức Tâm, hoan nghênh cậu trở lại đội! - Chị Lam biên tập chuyên mục bước tới ôm cô, tiếp theo là Tiểu Ngô, Tiểu Quách kích động và Trái táo nhỏ thích kể chuyện cười.

- Tôi đã trở lại rồi! - Cô dang hai tay, ôm cả đại gia đình này.

Ngã quỵ một năm bốn tháng, cuối cùng cô cũng trở lại.

- Em bé mấy tháng rồi? Biết bò chưa? - Tiểu Quách vừa nhảy tưng tưng vừa hỏi rôm rả.

Nụ cười trên môi cô bỗng khựng lại.

- Nó còn chưa biết bò, nhưng uống sữa rất giỏi. - Nụ cười, lại trở lại như cũ.

- Lúc nào chúng ta cùng đến thăm em bé nhà Chức Tâm đi! - Tiểu Ngô vui vẻ reo lên.



Mọi người cũng reo lên phụ hoạ theo.

Nụ cười của cô không đổi:

- Được rồi, nhưng đợi một thời gian nữa, em bé lớn một chút, cứng cáp hơn một chút đã nhé!

Nhìn mọi người mặt đầy vẻ hoài nghi, cô cố làm ra vẻ nghịch ngợm kéo chòm râu dê của Tiểu Ngô, làm Tiểu Ngô kêu lên oai oái.

- Tôi sợ chòm râu của cậu dọa nó chết khiếp!

Thấy vậy, Trái táo nhỏ giả vờ nghiêm mặt nói: - Tiểu Ngô, cậu tiêu rồi!

Tiểu Ngô nổi hết da gà:

- Ấy, chị đừng ám tôi thế chứ!

- Nếu để Hứa Ngạn Thâm nhìn thấy Chức Tâm sờ râu cậu. . . - Trái táo nhỏ lên giọng - Bảo đảm ngày mai sẽ ra thông báo, bắt tất cả nhân viên phải chú ý đến hình tượng cá nhân! Bộ râu bảo bối của cậu giữ không được rồi. . .

Mọi người cười ồ.

Cô cũng gượng gạo cười theo:

- Làm gì mà khoa trương thế!

- Có đấy! - Mọi người đồng thanh nói.

Ham muốn chiếm hữu Chức Tâm của Hứa Ngạn Thâm nổi tiếng công tư bất phân.

Vì lâu ngày không gặp nên mọi người trò chuyện vô cùng rôm rả. Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cô quay người lại.

Là Phi Phi.

Phi Phi bây giờ đã là nhân viên kế hoạch của đài truyền hình, ban ngày cô luôn mặc đồng phục công sở chán ngắt, tóc búi già chát sau gáy, chỉ có đôi mắt sáng lanh lợi, rất giống một nữ cường nhân (*) đúng tiêu chuẩn.

(*) Nữ cường nhân: Từ người Trung Quốc hay dùng để chỉ những phụ nữ độc lập giỏi giang.

Từ khi gã bạn trai đầu tiên quay sang ve vãn nữ cấp trên của cô, Phi Phi quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ, để cho tất cả đàn ông trên đời này phải trố mắt thán phục.

Đến cả Hứa Ngạn Thâm cũng nhiều lần nhíu mày hỏi:

- Tôn Phi Phi rốt cuộc có muốn lấy chồng không vậy?! - Cách ăn mặc của Phi Phi không hấp dẫn đàn ông.

Nhưng Phi Phi vẫn bướng bỉnh cho rằng, nếu là tình yêu thật sự thì nhất định sẽ nhìn thấy nội tâm dịu dàng của cô qua lớp vỏ bọc kiên cường bên ngoài.

Nghe Chức Tâm gọi tên mình, Phi Phi chạy ào tới.

- Chức Tâm! - Phi Phi ôm siết lấy cô, cái ôm như một sự an ủi sâu lắng không lời.

Cô cười vòng tay ôm lại bạn.

- Tớ không biết phải an ủi cậu thế nào, nhưng tất cả ác mộng cũng đã qua rồi! - Phi Phi lặp lại câu mà Chức Tâm an ủi cô khi cô bị thất tình.

- Tớ biết! Tuy lần hồi phục này khá lâu nhưng tớ có thể gượng dậy được! - Trên đời không có vấp váp nào không thể vượt qua, sau khi suy sụp hết lần này đến lần khác, cô vẫn phải gạt nước mắt bước tiếp.

- Phải nhớ rằng cậu là định mệnh của Hứa Ngạn Thâm, cũng là định mệnh của đứa bạn này đấy! - Phi Phi xót xa.

Cũng lúc này năm ngoái, nửa đêm nửa hôm, Hứa Ngạn Thâm gọi điện thoại cho cô mấy lần.

Chức Tâm lại nhốt mình trong phòng khóc.

Chức Tâm lại đi qua đi lại ở ban công.

Chức Tâm lại ngồi thẫn thờ trong phòng em bé.

Thế là cô thường xuyên nửa đêm tỉnh dậy gọi điện cho Chức Tâm, cố hết sức tìm những chuyện vui trong công việc kể cho Chức Tâm nghe, thường cười đến khi chính mình cũng chảy nước mắt.

. . . . . . .

- Dệt một tấm lưới, bao bọc trái tim của bạn lại, Chức Tâm đang ở đây lắng nghe câu chuyện của bạn.

Một lá thư của người bạn đến từ Trùng Khánh viết: Anh ấy là một người bạn của tôi, mỗi lần trời mưa, xe của anh ấy luôn đậu ở dưới chung cư nhà tôi, tấm lòng của anh, tôi hiểu, nhưng mà, tôi lại vờ như không hiểu. Thế là lần cuối cùng gặp mặt, tôi nói với anh, khi hồng nhan tri kỷ của cậu là tớ đây lấy chồng, cậu nhất định phải đến sớm đấy nhé. Lần đó, tôi thấy vẻ mặt anh ấy buồn rười rượi, nhưng vì người yêu của tôi, tôi chỉ có thể coi như không thấy, tôi cũng không bận tâm. Chỉ đến ngày hôm sau, bạn bè mới nói cho tôi biết, trên đường đến dự đám cưới của tôi, anh ấy đã gặp tai nạn giao thông, mãi mãi rời xa chúng tôi. . .

----Lam đau thương.

Lam, lúc bạn khóc xin hãy nhìn người chồng đang dùng bờ vai khoan dung của mình để bạn tựa vào như một sự an ủi không lời. Mưa càng lúc càng dữ dội hơn, chính là anh ấy đã cầm ô che cho bạn chống chọi với gió mưa. Bạn rơi nước mắt, anh ấy cũng rất đau lòng. Hãy trân trọng người ở bên cạnh bạn.

----Chức Tâm.

. . . . . .

- Một tiếng dành cho chương trình Cùng lắng nghe tâm sự sắp hết rồi, cuối chương trình, Chức Tâm xin tặng mọi người một ca khúc với tựa đề Tình yêu chưa từng rời xa.

- Ngày mai cũng giờ này, Chức Tâm sẽ vẫn ở đây cùng bạn.

Cô bỏ tai nghe xuống, đóng nguồn âm thanh, hiếu kỳ hỏi Tiểu Ngô:

- Sao không có thư của Cô Trúc? - Cô đã lật chồng thư cao ngất tìm tới tìm lui mấy lần, quả thật không có thư của anh ấy.

Làm chương trình đến bây giờ, cô đã hình thành dần thói quen nhận được thư gửi không định kỳ của Cô Trúc.

Văn phong của anh trầm lắng, những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống cũng là những điều cô vô cùng yêu thích. Anh là một người bạn tâm giao.

- Chúng tôi cũng rất rầu rĩ đây, một năm trước, Cô Trúc không gửi thư nữa.

Có lẽ có liên quan đến lần thu âm cuối cùng của Chức Tâm, sau đó đài phát thanh đành mời một người dẫn chương trình khác tạm thời thay chỗ cô.

Cô cười cười:

- Vậy trong chương trình ngày mai, tôi sẽ nhắc đến anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nghe thấy giọng nói của người bạn này!

Thư từ qua lại bao năm, dù có lúc không phải là vì tiết mục, họ cũng trò chuyện rất vui vẻ.

Thu dọn xong công việc hậu kỳ, bước ra khỏi phòng thu âm đã hơn mười một giờ khuya.

Gió lạnh thổi qua, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cô run lập cập.

Phía tít trong cùng có tiếng kèn xe, ánh đèn pha chiếu thẳng vào người cô, cô quay lại thì nhìn thấy chiếc Bentley vô cùng quen thuộc đã đậu ở vị trí này từ sáng sớm.

Cô mừng rỡ, chạy tới:

- Không phải ngày mai mới về sao?

Anh mở cửa xe, choàng áo khoác lên cơ thể đang run lẩy bẩy vì lạnh của cô trước, rồi mới trả lời:

- Việc ở Hồng Kông đã giải quyết xong nên về sớm hơn một ngày.

Hứa Ngạn Thâm vuốt ve mái tóc vì để giữ cái thai mà phải nén lòng cắt đi, giờ chỉ mới dài chấm vai.

- Chức Tâm, chúc mừng em trở lại với công việc.

Mời các bạn theo dõi tiếp!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/41090


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận