Mảnh Vá Trái Tim Chương 11

Chương 11
Chuyến bay sớm nhất đến thành phố X là vào trưa mai, còn tâm trạng anh bây giờ, nôn nóng, sốt ruột đến một giây cũng không đợi được.

Anh và Hạ Hà lái xe đi thành phố X.

“Anh chợp mắt một chút đi.” Hạ Hà nói với anh.

Trên đường đi, cô thấy anh đặt tay lên ngực mình nhiều lần, hình như có vẻ khó thở.

Trước đó, cô nghi ngờ anh vì hít quá nhiều khí gas dẫn đến ngộ độc thiếu oxy nhưng anh không chịu đi bệnh viện, khăng khăng lập tức lên đường.

“Hạ Hà, cám ơn em.” Anh nhắm mắt lại, nhíu mày rất chặt.

Cơ thể anh biết rõ, anh chịu đựng được.

Chỉ là trong tình trạng này anh không lái được xe, đành để Hạ Hà một mình cầm lái trong tám tiếng đồng hồ.

Tuy sc mặt anh rt tệ nhng c hiu, cời thoải mi, “Đủ rồi, đừng khách sáo nữa, bạn bè mà!”

Ngoài quan hệ trong công việc, anh không làm bạn với phụ nữ, đây là nguyên tắc của anh.

Anh nhướng nhướng môi nhưng cuối cùng lại không phản bác.

Lái xe trên đường cao tốc hơn bốn tiếng đồng hồ, mắt Hạ Hà muốn sụp xuống vì buồn ngủ.

“Ngạn Thâm, nói chuyện gì với em đi.” Để quên cơn buồn ngủ, cô lay anh dậy nói chuyện với cô.

“Ừm.” Anh ngồi thẳng người dậy, “Muốn nói chuyện gì?”

“Nói…” Cô nghĩ một hồi, “Nói chuyện mùa hè năm đó, em từ Pháp chạy về tìm anh, nhưng vì sao anh lại tránh mặt không gặp.”

Nói chuyện mười mấy năm trước ư?

Anh nhíu mày, nghiêm túc nhớ lại, “Chắc là vì giận.” Con người đều có cảm xúc, lúc đó anh mới mười chín tuổi, hành động và lời nói của mẹ lớn làm anh rất phẫn nộ, cảm thấy bị sỉ nhục.

“Em đứng ở dưới lầu gọi anh đến khàn cả cổ, em còn nhớ hôm đó mưa rất lớn, nhưng anh không chịu ra gặp em.” Hạ Hà cũng nhớ lại ký ức chua xót ấy.

Anh là người một khi đã quyết định nhìn thẳng về phía trước thì sẽ không quay đầu lại.

“Xin lỗi.” Anh xin lỗi về hành động vô tình của mình lúc đó.

Chỉ có trải qua mới có thể hiểu được cảm giác đau đớn của kẻ bị mất đi tình yêu.

Anh lúc đó không hiểu, cảm thấy chia tay thì chia tay thôi, không hiểu Hạ Hà vì sao cứ bám lấy anh không buông, vì anh mà bay về Trung Quốc.

“Nghe nói sau đó em về nhà thì bị sốt hả?” Anh nhớ mang máng.

“Sốt đến bốn mươi độ, sau khi hết sốt, tính tình tự dưng quay ngoắt một trăm tám mươi độ.” Hạ Hà cười ha hả.

Sau khi hết sốt, trái tim cô cũng trở nên lạnh giá, cô quay lại Pháp sống tự lập một thời gian rất dài.

Anh nhìn bóng tối dày đặc ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

“Em có thể hỏi anh một câu được không? Lúc đó vì sao anh lại gật đầu đồng ý qua lại với em?” Cô hỏi vấn đề đã chôn giấu trong lòng đã lâu, “Có phải là... vì em quá phiền phức không?” Nhớ lại mình lúc đó, thích lẽo đẽo sau anh, không ngừng hỏi anh, có muốn làm bạn trai của cô không.

Có thật là vì bị làm phiền không?

Anh suy nghĩ một lát rồi gật đầu thừa nhận, “Anh lúc đó quả thật có cảm tình với em.” Nếu không có chút tình cảm nào, anh không bao giờ đồng ý qua lại với nhau.

Anh rất ngưỡng mộ tính cách của cô, tự nhiên, không giả tạo, không cảm tính, là mẫu người có thể chung đường với anh.

Hạ Hà sửng sốt nhưng cười ngay, “Thật ra, lúc đó em cảm thấy anh chẳng thích em chút nào, làm em rất suy sụp.”

“Xin lỗi.” Anh không nên chưa suy nghĩ kỹ, chỉ vì cảm thấy hợp nhau mà bắt đầu với cô.

“Xin lỗi gì chứ! Đều là quá khứ rồi mà.” Hạ Hà cười nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy trống trải.

Cô hiểu, cảm tình không có ngh a là yêu.

Chỉ là, cô thường nghĩ, mình và anh lúc đó còn quá trẻ, không có đủ thời gian để anh cảm thấy yêu cô.

......

Đến thành phố X là vào sáng sớm, sương vẫn còn đọng trên những cánh hoa.

Anh ấn chuông cửa nơi cha mẹ Chức Tâm thuê ở.

Nhấn rất lâu, bên trong không có động tĩnh gì, nhưng, anh không bỏ cuộc, nhấn dồn dập như thúc giục người bên trong.

Không biết là bao lâu, bên trong mới vọng ra giọng nói lè nhè vì ngái ngủ, rất bực bội vì mới sáng sớm đã bị làm phiền, “Ai đó?”

Là ông Thẩm.

Đối phương vừa mở cửa, nhìn thấy anh, vô cùng kinh ngạc.

“Cha, làm phiền rồi, Chức Tâm có ở đây không?” Anh tỏ thái độ khiêm nhường, không có kiểu sắc lạnh như trước đây.

Ông Thẩm ngẩn ra, nhưng lập tức nói ngay, “Chức Tâm sao lại ở đây? Nó không phải...” Bỗng thấy chột dạ.

Đúng như Hạ Hà nói, có gì đó không bình thường.

“Cha, cha cho con vào gặp cô ấy có được không?” Anh cung kính hỏi.

Anh quả thật đã từng rất quá đáng mới làm tổn thương đến bố vợ.

Anh nhớ, sau khi Chức Tâm về nước, bố vợ là người mở cửa cho anh vào.

“Không được!” Ông Thẩm mặt đầy vẻ cảnh giác, luôn miệng từ chối.

Không còn cách nào khác!

Không màng đến việc bố vợ định đóng cửa, anh xông luôn vào nhà.

“Hứa Ngạn Thâm, anh làm gì thế hả?” Ông Thẩm không vui.

Mới sáng sớm mà đã...

“Xin lỗi, làm phiền rồi!” Nhưng, anh đi thẳng vào từng phòng tìm kiếm.

Nếu... nếu cha mẹ cô giấu cô ở đây thật, thì chắc chắn phải tìm thấy! Có lẽ, cô giống như gã trai từng trốn trong nhà cô, không xuất đầu lộ diện, khiến người anh phái đến theo dõi không có cơ hội tìm ra tung tích của cô.

Nhưng, anh đẩy cánh cửa phòng cuối cùng, chỉ nhìn thấy mẹ vợ đang mặc áo ngủ mặt lạnh như tiền.

Chẳng có người nào khác.

Cánh tay anh rũ xuống.

Bà Thẩm quát lớn, tức giận đẩy anh ra ngoài, “Hứa Ngạn Thâm, anh ra ngoài cho tôi!”

Nhưng, cơ thể anh cứng đờ như một pho tượng, không hề nhúc nhích.

Bà Thẩm đẩy mệt rồi, “Hứa Ngạn Thâm, anh tưởng đây là thành phố B đấy hả? Còn nằm trong phạm vi thế lực của anh sao? Tôi có thể kiện anh tội đột nhập trái phép vào nhà người khác!”

Anh vẫn đứng bất động, nhìn bà Thẩm rồi lại nhìn ông Thẩm, từ bỏ tất cả mọi kiêu hãnh, u ám nói, “ Cha, mẹ, con không cầu gì hết, chỉ cầu xin hai người nói với con một câu thôi, con chỉ muốn biết Chức Tâm còn sống không?”

Ông Thẩm đứng rất gần anh, nhìn thấy rất rõ ràng nỗi đau khổ trong mắt anh, trong phút kinh ngạc, không biết nói gì cho phải.

Dù gì, con rể cũng từng đối với ông không bạc.

Nhưng, bà Thẩm thì không như vậy. Chỉ cần bà nhớ lại con gái mình đã bị người đàn ông này giày vò thế nào, thì cả người bà đã run lên vì tức giận. Bà lạnh lùng trợn mắt nhìn anh, giọng lạnh như băng, “Tôi không phải đã nói rồi sao, con gái tôi đã bị anh bức “chết” rồi!” Bà nói rất khéo.

Anh chấn động, khó khăn lắm mới đứng vững.

“Coi như con cầu xin hai người, hãy cho con câu trả lời!” Hãy cho anh câu trả lời mà anh muốn nghe.

Nhưng bà Thẩm vẫn hờ hững, “Hứa Ngạn Thâm, con gái tôi đã không còn bất kỳ ràng buộc nào với anh nữa!”

Anh nghe ra trong lời nói đó, có gì không đúng, vội vàng truy hỏi, “Vậy là, vậy là cô ấy còn sống ?!”

Bà Thẩm nhíu mày.

Bà có thừa nhận sao?

Lúc đó sở dĩ về thành phố B xét nghiệm ADN là vì không muốn anh quấy nhiễu nữa, để con gái bà được yên.

“Cô ấy có bị thương không? Cô ấy vẫn khỏe chứ?” Anh không ngừng truy hỏi.

Bà Thẩm bị hỏi dồn đến nổi đóa, “Anh không cút, thì tôi đi.”

Bà hầm hầm sập cửa.

Những câu hỏi này, bà không thể nhẫn tâm trù ếm con gái bà, cũng không muốn để anh dễ chịu.

Hạ Hà nhìn ông Thẩm, đang đứng ngây ra đấy, lập tức hiểu ra, ông là người dễ thuyết phục hơn.

“Bác Thẩm, cháu cầu xin bác, nếu có tin tức của Chức Tâm, thì bác đừng giày vò Ngạn Thâm nữa, hai tháng nay...” Cô nhìn Hứa Ngạn Thâm một lát, sau đó, thành thật nói với ông Thẩm, “Anh ấy sống không tốt! Rất không tốt! Hai người giày vò anh ấy đủ rồi! Nếu không có tin tức gì của Chức Tâm, cháu rất sợ, anh ấy sẽ...” lại làm chuyện dại dột gì nữa.

Một người cao ngạo là thế bây giờ lại cúi đầu khiêm nhường như vậy. Cô nhận ra một con người khác không để cho ai nhìn thấy của Hứa Ngạn Thâm, chỉ vì một người.

Ông Thẩm sửng sốt.

“Chức Tâm có biết không? Hai bác giấu chúng cháu như thế, lừa chúng cháu nói cô ấy đã chết, bản thân cô ấy có biết không?” Cô truy hỏi.

Ông Thẩm có chút bối rối.

Nói Chức Tâm đã chết rồi là chủ ý của vợ ông và Phi Phi.

Anh siết chặt nắm tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Dù là ý của ai, dù cô có biết hay không, anh cũng không quan tâm, chỉ cần biết một tin chắc chắn là cô vẫn còn sống.

Ông Thẩm thở dài, vỗ vai anh, lần đầu tiên chịu thừa nhận, “Ngạn Thâm, cậu về đi, Chức Tâm quả thật chưa chết.”

Có được câu trả lời chắc chắn, trái tim anh cuối cùng cũng trở về với thực tại.

“Cô y có khỏe không?” Có giống như lời Hạ Hà nói, bị hủy hoại dung nhan gì đó không...

Trái tim anh thắt lại.

“Nó vẫn khỏe, chỉ là sau khi chạy ra khỏi đám cháy, có chút phá tướng.” Ông Thẩm nhìn anh đầy ngụ ý.

Anh cũng nhìn bố vợ.

Ông Thẩm phát hiện mắt anh không hề có bất kỳ biểu hiện gì, mới lên tiếng, “Nhưng không quá nghiêm trọng.”

“Chỉ là, lúc nó đến thành phố X tìm vợ chồng tôi, thần trí hoảng loạn, ôm chặt lấy chiếc chăn bị cháy đen, thậm chí bản thân bị thương cũng không phát hiện ra. Chúng tôi không thể tin được, con bé hoảng hốt thế nào khi một mình ngồi xe lửa đến đây. Cho nên, mẹ nó mới nghĩ vì cậu không buông tha cho nó nên nó mới thành ra như thế, vì vậy mới rất giận cậu, ở sở cảnh sát ở thành phố B cũng không muốn thừa nhận vợ chồng tôi có tin tức của con gái. Thật sự xin lỗi!”

Những chuyện này, anh đều không tính toán!

“Cô ấy đâu?” Cổ họng anh nghẹn lại, giọng nói khàn đặc, “Cô ấy đang ở đâu? Tinh thần bây giờ có tốt lên chút nào chưa?”

“Nó chỉ ở đây vài ngày thì vợ chồng tôi đưa nó đến nhà một người thân ở rất xa cho nó nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, uống thuốc chống trầm cảm một thời gian, tinh thần nó cũng khá lên chút ít. Nhưng, cũng chẳng được bao lâu, nó lên đường xuống miền Nam rồi.”

Xuống miền Nam rồi...

Lại bỏ nhà đi ư?

Thấy anh lo lắng, ông Thẩm lắc đầu, “Nó chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi, đến mỗi thành phố nó đều liên lạc với chúng tôi báo bình an.”

“Có thể cho con biết, phía Nam, là ở đâu không?” Miền Nam quá rộng lớn, anh phải tìm người thế nào đây?

Ông Thẩm nhìn sâu vào mắt anh, “Ngạn Thâm, cậu tha cho nó đi, ngay đến tôi cũng cảm thấy, rời khỏi nơi có cậu, nó như được tự do, sống cũng vui vẻ hơn.”

Anh nghẹt thở.

Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, “Con hứa sẽ không quấy rầy cô ấy, chỉ đứng từ xa nhìn cô ấy một lần... rồi đi.”

 

Nguồn: truyen8.mobi/t60186-manh-va-trai-tim-chuong-11.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận