Mảnh Vá Trái Tim Chương 13

Chương 13
Anh đã nhìn thấy cô.

Cô đứng ở hàng trước của khu vực VIP, hòa lẫn trong hàng nghìn fan hâm mộ, tay lắc lư cây phát sáng, môi cười rạng rỡ.

Anh đã rất lâu rất lâu không nhìn thấy nụ cười tự nhiên, xuất phát từ nội tâm đó của cô.

Trái tim anh đau nhói.

Anh cuối cùng đã tìm thấy cô! Không ngăn được bước chân muốn tiến lại gần cô, muốn nhìn cô cho rõ.

Có rất nhiều điều cần nói với cô, nhất định phải nói với cô.

Nhưng vì sợ nên chần chừ không dám bước tới, sợ cô sẽ biến mất trước mặt anh một lần nữa.

Đây chẳng giống Hứa Ngạn Thâm chút nào.

“Buổi lưu diễn lần này của Truyền kỳ rất thành công. Buổi trước ở Thượng Hải cháy vé, lần này ở Hàng Châu cũng sốt vé vô cùng.” Người phụ trách buổi lưu diễn đang đứng bên cạnh anh căng thẳng báo cáo lại tình hình.

Lãnh đạo cao cấp đột nhiên bay ngàn dặm đến đây để “thị sát” tình hình, để thể hiện, họ phải thận trọng gấp bội, phải làm tốt nhất có thể.

Ánh mắt anh vẫn trân trân nhìn cô.

Bị thương ở đâu nhỉ?

Trong ánh đèn flash tờ mờ, anh nhìn thấy cô vẫn “toàn vẹn”, nhiều nhất chỉ là nụ cười nhẹ nhõm rất vui vẻ là khác.

Hạ Hà vỗ vỗ vai người phụ trách, ra hiệu anh ta có thể lui ra, không cần phải nhọc công báo cáo thêm nữa.

Sở dĩ đến buổi biểu diễn này là vì họ được ông Thẩm cung cấp cho hai chữ ngắn gọn “Hàng Châu” còn thời gian Truyền kỳ lưu diễn ở đây lại rất trùng khớp, Hạ Hà muốn đến “thử vận may”.

Không ngờ, “vận may” của anh lại có ở đây thật.

Trên sân khấu, “Ảnh” đang độc diễn, giọng hát của cậu tươi mới, tự nhiên, sâu sắc.

Dưới sân khấu, cô cũng giống như hàng ngàn fan hâm mộ khác, cười toe toét, vẫy cây phát sáng theo tiết tấu bài hát của cậu.

Anh thật sự rất nhớ em

Bây giờ ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa

Đôi mắt khô cạn, nhưng lòng muốn khóc.

Không biết em giờ ở nơi nào

Hey, anh thật sự rất nhớ em

Cảm xúc quá nhiều mà lại chẳng thể biểu hiện ra

Những lời muốn nói anh lại không biết phải bắt đầu từ đâu

Em có giống như anh đang rất nhớ em hay không

Nếu không có em, không có quá khứ

Anh sẽ không đau lòng

Nhưng dù có chữ nếu đó anh vẫn rất yêu em

Nếu không có em, anh ở đâu

Thì có gì đáng tiếc

Dù sao tất cả đã muộn màng, dù sao cũng chẳng còn là mình nữa

Không biết em giờ ở nơi nào

Em có giống như anh đang rất nhớ em hay không

......

Tuy là một buổi biểu diễn nhưng ánh mắt trên sân khấu và dưới sân khấu giao nhau.

Môi cậu mỉm cười, nụ cười của cô cũng rạng rỡ.

Giống như trong cậu có cô, trong cô có cậu.

Hứa Ngạn Thâm cảm thấy mình tìm được cô, đồng thời cũng đánh mất cô.

Chỉ cách nhau vài bước chân nhưng anh không tài nào cất bước nổi.

Giờ phút này, cảnh tượng này, anh chỉ giống như một kẻ thứ ba với trái tim tan nát.

Vừa nãy, người phụ trách chuyến lưu diễn nói với anh, trong thời gian lưu diễn ở Thượng Hải, có xảy ra chút chuyện rắc rối, họ phát hiện “Ảnh” dẫn một người phụ nữ về ngủ qua đêm ở phòng mình.

Trong lúc này, mọi người đều rất sợ xảy ra scandal, cho nên, cô gái đó rất hiểu chuyện đã rời đi ngay.

Đặc điểm mà họ miêu rả rất giống với Chức Tâm.

Thì ra, trong ba tuần sau khi gã trai đó về nước họ luôn ở bên nhau.

......

Trong không khí náo nhiệt, tưng bừng, buổi biểu diễn khép lại.

“Bánh su kem Ngô Sơn?” Trong phòng thay đồ sau hậu đài, Cảnh nhìn túi ni lông trong tay, phì cười.

Cậu lấy ra một cái, cắn một miếng, bắt đầu khen ngợi không ngớt.

“Chị càng lúc càng biết tìm đồ ăn ngon đấy nhỉ!” Cậu cảm thán.

Xem ra, “võ lâm mật tịch” của cô lại thêm một chương mới.

Lúc còn ở nhà cô, để kích thích cảm giác thèm ăn trong cô, cậu đã mua cho cô rất nhiều tạp chí ẩm thực, quả nhiên không uổng công chút nào, cô bắt đầu tìm ra từng chút một, rõ ràng cậu cũng được hưởng ké.

“Dĩ nhiên rồi! Lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đến một tiệm mì có món mì Phiến Nhi Xuyên chính gốc nhé!” Cô vỗ vỗ vai cậu, vừa nhắc đến món ăn vặt, cô đã cảm thấy hứng thú.

Cô bây giờ không giống chút nào với cô chán ăn của mấy tháng trước.

“Nếu không ngon thì chị trả tiền đấy!” Trong phòng thay đồ, Cảnh cười đeo cặp kính to bản, nhanh chóng “ngụy trang” mình.

Hai người sánh vai nhau cùng lên xe buýt đến hàng bán thức ăn đêm.

Hai người ăn vận rất thoải mái, cô còn đội một chiếc mũ len, hòa lẫn vào dòng người náo nhiệt ở chợ đêm.

Cô giới thiệu với cậu những món cô cho là ngon, còn cậu, cái gì cũng thử vài miếng, thế là đến lúc về nhà, hai người đã no căng bụng.

Lúc đó, còn xảy ra một chuyện rất tức cười.

Lúc họ đang xếp hàng ở một hàng ăn gần quảng trường võ lâm, cậu bị mấy học viên ở đó chặn lại, phấn khích hỏi cậu có phải là Ảnh không.

Cậu làm điệu bộ ngờ nghệch, ngạc nhiên quay sang hỏi cô, tôi giống tên đó lắm sao? Có cần phải ký tặng luôn không?

Kết quả, mấy fan hâm mộ đó tiu nghỉu, tản đi mất.

Sau đó, cô cười nghiêng ngả.

Thì ra, thì ra, cậu cũng có năng khiếu diễn xuất lắm!

Không yên tâm cô một mình ở trong căn nhà cũ đó, cậu khăng khăng theo cô về nhà.

“Kế tiếp chị định đi đâu?” Lúc sắp đến chỗ ở, Cảnh hỏi cô.

Cô nghĩ một lúc, “Chắc là Chu Sơn, tôi muốn đến Chu Sơn ăn hải sản.”

Mắt Cảnh sáng lên, “Buổi biểu diễn tiếp theo của tôi là ở Ninh Ba.”

“Tôi không ra ngoài với cậu nữa đâu, thật mất mặt quá!” Cô ôm mặt, cười lớn.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cô vẫn còn cảm thấy buồn cười.

Tiếng cười vang vọng trong con hẻm nhỏ, mãi đến khi họ cùng vào nhà.

......

Phía sau có một ánh mắt âm thầm dõi theo họ, càng lú c càng tối sầm lại.

“Hạ Hà, được rồi. Chúng ta về thành phố B thôi.” Anh nói với người bên cạnh.

* * *

Cô thu dọn hành lý, điểm tiếp theo là Chu Sơn.

Trước lúc lên đường, ngoài cha mẹ, cô cũng gọi cho Phi Phi.

“Không được, cậu phải quay về ngay! Chiếu theo thời gian đã định trước, luật sư Hà đã nộp đơn ly hôn của cậu lên tòa án lần thứ hai, đã xếp thời gian mở phiên tòa vào tuần sau rồi!”

Lời của Phi Phi làm hỏng kế hoạch của cô.

Cô ngẩn ra.

Thời gian này sống rất thoải mái, cô suýt nữa thì quên cả chuyện ly hôn.

“Đúng rồi, hôm đó tớ đến nhà cậu dọn dẹp giúp cậu, nhìn thấy bức thư Tâm Ngữ viết cho cậu, tớ đã dùng nó để bổ sung chứng cứ lần này, còn nữa, tớ điều tra tình hình tài chính của Nhan Hiểu Tinh trước đó cũng đã nộp cho tòa án.” Lần này, chứng cứ mà họ chuẩn bị được nhiều hơn lần trước rất nhiều.

Cô thẫn thờ.

“Nhưng, luật sư Hà đã nói, tốt nhất cậu phải tìm cách lấy được mẫu xét nghiệm ADN của Hứa Ngạn Thâm và Hứa Lãng, như thế chúng ta mới nắm chắc phần thắng!”

......

Chuyến du lịch vui vẻ hình như đã đến hồi kết thúc.

Ngày hôm sau, cô không thể không đổi lịch trình, ngồi xe khách quay về thành phố B.

Vừa rời khỏi bến xe, cô đã bị một người đàn ông ăn vận giống vệ sĩ chặn lại.

“Cô Thẩm, ông Hứa muốn gặp cô.” Lời nói của đối phương khiến cô kinh ngạc.

Cô đi theo đối phương đến trước chiếc xe cực kỳ sang trọng.

Đối phương mở cửa xe cho cô, Hứa Cẩn Lễ đã ở bên trong đang đợi cô.

“Rất tốt, cô chưa chết, chuyện này đã đơn giản hơn rất nhiều.” Hứa Cẩn Lễ lạnh lùng nhìn đứa con dâu khiến ông “tức điên”.

“Cha...” Cô không biết phải xưng hô thế nào, dù sao cũng chưa ly hôn, cô vẫn lễ phép gọi ông là cha.

“Cha tìm con có chuyện gì ạ?” Cô lễ phép.

Hứa Cẩn Lễ nhìn vết sẹo trên mặt cô, nhưng lạnh lùng nhìn sang hướng khác ngay lập tức.

“Chúng ta nói ngắn gọn thôi, tôi và người lớn nhà họ Hạ đã định sẵn ngày lành, hai mươi tháng này sẽ tổ chức lễ đính hôn cho Ngạn Thâm và Hạ Hà.” Hứa Cẩn Lễ nói mục đích tìm cô, “Cô chưa chết thì việc cũng dễ dàng hơn nhiều, tôi hy vọng hai đứa sẽ nhanh chóng ly hôn, Ngạn Thâm có thể kết hôn với Hạ Hà sớm một chút.”

Cô vô cùng kinh ngạc.

Chưa chết? Là ý gì? Cô chỉ là muốn ra ngoài cho khuây khỏa thôi mà!

Nhưng cô không muốn hỏi nhiều.

Vì trong lời nói của bố chồng còn có một tin khác.

Thật ra, kết cục này, khi còn nằm bệnh viện cô đã loáng thoáng nhận ra, chỉ là không ngờ, nhà họ Hứa lại vội vàng đến như vậy.

“Anh ấy có đồng ý ly hôn không?” Cô hỏi vấn đề mình hoài nghi trong lòng.

Nếu anh đồng ý là tốt nhất.

Nhưng vì sao, khi vừa thốt ra câu đó, cảm xúc trong lòng cô lại phức tạp đến vậy.

Hứa Cẩn Lễ nhìn cô, rất nghiêm túc, “Chức Tâm, tôi đã quyết định chọn Ngạn Thâm là người thừa kế Hứa thị, một tuần sau sẽ có công bố chính thức.”

Lại một tin quá bất ngờ.

Cô bỏ đi chỉ mới hai tháng mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện như thế.

Nở nụ cười rất khẽ, cô nói, “Chúc mừng anh ấy, cũng chúc mừng cha!” Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, bố chồng sẽ phát hiện lựa chọn của mình không sai chút nào.

Nhưng, chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện họ ly hôn?

“Là một người kế nghiệp, có rất nhiều chuyện nó đã bắt đầu không có quyền được tự do chọn lựa.” Bố chồng nhìn cô, ánh mắt lạnh tanh, “Đặc biệt là... hôn nhân.”

Cô lãnh đạm.

Cô đã sớm đoán ra.

Dù mình không chủ động ly hôn thì cũng có một ngày cô sẽ trở thành kẻ bị vứt bỏ, dù Hứa Ngạn Thâm có yêu cô đến thế nào cũng sẽ để cô lánh mặt.

Có nhiều chuyện, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra rất nhiều.

Cô không muốn cuộc sống như thế.

“Chuyện này không liên quan gì đến con.” Thái độ của cô trở nên lạnh lùng.

Đã quyết định ly hôn rồi thì tương lai anh thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cô.

“Tuy đã quyết định nó trở thành người kế nghiệp nhưng thời gian qua, nó làm tôi rất thất vọng, nếu không phải vì những biểu hiện xuất sắc trước đây của nó, tôi đã muốn gạt nó sang một bên.” Hứa Cẩn Lễ nói ra những lời trong lòng.

Thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?

“Nó tưởng cô chết rồi.” Hứa Cẩn Lễ nói sự thật cho cô biết.

Cô trố mắt kinh ngạc.

Sao lại như thế???

“Không chỉ có nó mà mọi người đều tưởng rằng cô đã chết!”

Đúng là lớn chuyện thật rồi

“Con...” Cô chỉ là không liên lạc với anh thôi mà? Sao lại thành ra thế này?

“Thời gian qua nó hoàn toàn không thiết gì đến bản thân, không đến công ty, cả ngày chỉ biết đi khắp nơi tìm cô, hoặc là uống cho say be bét, nó lúc đó thật chẳng còn tâm trí đâu mà xử lý công việc.”

Anh...

Cô chấn động, không biết là cảm xúc gì, chỉ thấy nỗi chua xót trong tim.

“Là người có thể trở thành người kế nghiệp của Hứa thị, cố gắng vất vả của nó bao năm nay trong tích tắc như đổ sông đổ biển hết. Tôi không chấp nhận nó như thế! Người kế nghiệp mà tôi cần, bắt buộc phải lấy tài sản của gia tộc làm trọng, bản đồ quyền lực của nó không ngừng được mở rộng, phát huy, đó là mục tiêu duy nhất trong cuộc sống! Hôn nhân là cái gì chứ? Người phụ nữ này bỏ đi thì còn phụ nữ khác, hiện giờ, tôi rất không hài lòng với tình trạng hôn nhân của nó!” Ánh mắt Hứa Cẩn Lễ khá nghiêm khắc.

Cô chỉ có thể tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh nhạt.

Cô hiểu, không phải tình trạng hôn nhân của anh khiến bố chồng không hài lòng, mà chính là cô khiến bố chồng không hài lòng.

“Sức khỏe của cô không tốt, không thể sinh con trai nối dõi cho Ngạn Thâm thì thôi, còn không biết phép tắc làm loạn hết cả lên, đúng là một người phụ nữ không biết điều!”

Bị “phê bình” không chút nương tình trước mặt như vậy, nếu là người khác sẽ rất khó chịu.

Nhưng cô không cho phép mình tỏ ra bối rối.

“Khiến đàn ông phân tâm, không chuyên chú vào sự nghiệp, quên mất lời hứa và trách nhiệm với gia tộc mình, cô rất đắc ý đúng không? Đây chính là cái gọi là tình yêu trong mắt dân thường các người sao?” Nhắc đến hai chữ “tình yêu”, trong giọng nói của Hứa Cẩn Lễ có sự mỉa mai, khinh miệt, nghiêm khắc chỉ trích con dâu.

Cô biết bố chồng luôn không hài lòng về mình nhưng chưa bao giờ làm cô mất thể diện như hôm nay.

Nhướng nhướng môi, cô định nói gì đó.

“Nhà họ Hứa chúng tôi không hoan nghênh cô! Không dung nạp nổi cô!” Vì chuyện lần này, ông biết, ông cần phải cắt đứt cuộc hôn nhân này của con trai càng nhanh càng tốt, ông không cần một đứa con trai “hành xử theo cảm tính” như thế.

Giọng nghiêm khắc vừa nãy của bố chồng bình thường trở lại.

“May mà, buông thả một, hai tháng, nó cũng tỉnh táo trở lại, lấy công việc làm trọng, cũng dần dần thân thiết với Hạ Hà hơn!”

Thật ư? Như vậy... rất tốt.

Nét mặt cô cũng chẳng có gì thay đổi, trầm tư chỉ trong một giây, cô cuối cùng lần đầu tiên nói ra những gì mình nghĩ với bố chồng, “Thẩm Chức Tâm cũng không cần nhà họ Hứa.” Danh dự của cô không phải để Hứa gia chà đạp.

Từ đầu đến cuối, chính vì hai chữ “Hứa gia” đó mà cô mới thê thảm thế này, đau đớn thế này!

“Thế thì tốt, xem ra chúng ta cùng chung tiếng nói!” Hứa Cẩn Lễ lấy một phong bì được dán kín bên trong có một ống thủy tinh đưa nó cho cô, “Đây là mẫu nước bọt của Lãng Lãng, còn về mẫu ADN của Ngạn Thâm, tôi nghĩ tự cô sẽ có cách lấy được!”

Cô nhìn mẫu vật trong tay mình, không nói tiếng nào.

“Tôi hy vọng cô không phải người nói một đằng làm một nẻo, chỉ được cái miệng mà thôi!”

 

Nguồn: truyen8.mobi/t60217-manh-va-trai-tim-chuong-13.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận