Mật Khu 88 Chương 10


Chương 10
Lúc này trên đường về, những suy đoán của Dương về bí mật của sắc phong đấy đã được sáng tỏ.

Xuân cũng đồng ý với anh. Xuân nói:

Xuân: Thế còn ngày mai làm gì hả anh?

Dương: Ngày mai em và anh đến một số nơi để xác minh lời khai và chứng cớ ngoại phạm nhé. Chắc sẽ chỉ cần ngày mai là anh đoán ra hung thủ là ai. Tuy nhiên, không thể nói trước được điều gì em ạ. Những vụ án phức tạp kiểu này vẫn là những câu hỏi khó. Ngay cả việc mà CAHN không thể điều tra được cũng là cả vấn đề. Mặc dù đội trọng án CAHN là một trong những đơn vị anh hùng.

Xuân: Vâng! Thôi em cũng mệt rồi. Có gì mai tiếp tục anh nhé. Theo anh như thế này mệt thật. Hồi hộp nữa. Chắc em tổn thọ mất.

Sáng hôm sau, khoảng 9h sáng thì cả hai cùng đến những nơi mà Dương lên lịch sẵn. Dương không ngủ mà thức đến sáng luôn. Đúng là ham mê. Anh luôn làm việc như vậy khi có việc cần. Quanh bàn làm việc của anh toàn giấy tờ liên quan. Anh không muốn đánh mất luồng suy nghĩ của chính mình. Cả hai lúc này đã đến phường Nghĩa Đô. Người đầu tiên anh xác minh đấy là vợ Mạnh ở chợ Nghĩa Đô. Vợ Mạnh có một quầy bán thịt lợn ở chợ. Sau vài lời giới thiệu, Dương và Xuân vừa vui vẻ nói chuyện vừa hỏi:

Dương: Hôm đấy chị và anh đi đến nhà người bạn chơi à?

Vợ Mạnh: Vâng! Anh ấy chở tôi đến nhà người bạn ở trên phố anh ạ. Nó ngay ở Liễu Giai. Sinh nhật đứa bạn mà. Bình thường thì chả bao giờ chở tôi đi cả. Nhưng lần này xung phong chở tôi đi. Dương: Vâng! Đàn ông thế là yêu vợ rồi. Thế anh và chị ở đấy lâu không?

Vợ Mạnh: Đến 8h30 thì chúng tôi về mà. Lúc anh ấy đưa tôi đến thì ăn và nói chuyện một lúc, sau đó anh ấy bảo đi mua thuốc lá ngay gần đấy. Thế là mất tăm mất tích. Gần 7h anh ấy mới mò mặt tới để ăn uống và đưa tôi về. Hỏi thì bảo là cafe với đứa bạn ở gần đấy. Vì không thích nhậu nhẹt nên né tránh rượu. Anh ấy không uống được rượu anh ạ.

Dương: Thế chị có thấy anh có biểu hiện gì khác không? Hồi hộp! Lo âu? hay đại loại như vậy.

Vợ Mạnh: Chả bao giờ. Ông này mặt lạnh như tiền. Tìm nụ cười đã khó

Dương: Ở sao chị pha thịt lợn gì mà lâu thế?

Vợ Mạnh: Khổ quá! Tại cái dao đây này. Cùn ơi là cùn. Đã bảo chồng mua con khác để làm nhưng hắn lười quá.

Dương: Vâng! Vì nhìn thấy mấy chị xung quanh băm chặt kinh quá. Còn chị chậm nên em hỏi vậy thôi.

Hỏi xong Dương nhìn xung quanh và vui vẻ chào vợ Mạnh. Vừa đi anh vừa hỏi Xuân:

Dương: Em có thấy điều gì đó ở vợ Mạnh không?

Xuân: Chị này bán thịt lợn gì mà chậm thế. Chả hiểu bán thịt lợn như thế nào. Đến em là phụ nữ mà đứng đợi chị làm mà sốt cả ruột

Dương: Ừ! Chắc do tính người em ạ

Xong rồi cả Dương và Xuân đến chỗ quầy bán hàng tạp hóa của vợ Thắng. Thấy vợ Thắng đang bán hàng, Dương liền hỏi:

Dương: Chào chị! Em hỏi chị một số chuyện có được không? Anh Thắng đâu rồi hả chị?

Vợ Thắng: Lão ấy đi tán phét rồi. Suốt ngày tán phét thôi. Có giúp được gì đâu?

Dương: Thế chị bán chủ yếu hàng thực phẩm này à?

Vợ Thắng: Ừ! Chị chuyên hàng khô như cá khô, mắm, muối..nhu yếu phẩm em ạ

Dương: Anh Thắng giúp chị dọn hàng thường vào mấy giờ hả chị?

Vợ Thắng: Ông ấy thường dọn hàng cho chị vào lúc 6h đến 6h30. Nhưng do chợ thường hay bán muộn. Quầy hàng của chị bán muộn nhất nên chị hay dọn hàng vào lúc 7h tối em ạ.

Dương: Thế hôm vừa rồi, lúc từ 5h đến 7h tối anh Thắng dọn hàng cho chị à?

Vợ Thắng: Ừ. Từ 5 giờ đã thấy ra dọn hàng rồi. Ngày thường chị có cần giờ đấy ra đâu. Hôm nay bảo rỗi việc ra để giúp chị. Cũng thấy lạ. Nhưng mừng hơn vì ông ấy không giúp chị thì lại la cà cờ bạc ngay. Nhưng tính thẳng tính, khoẻ mạnh. Nên ông ấy hay bê vác giúp bà con ở đây mỗi khi ai nhờ. Nhưng hôm đấy ra được một tý thì ông ấy chạy đi đây đấy, hình như khoảng gần 6h mới dọn hàng. Cứ loanh quanh ở gần chợ. Xong lại giục chị dọn hàng sớm để về nhà ở Chèm xem nhà có việc gì. Thấy bảo ông bà già đang bị ốm. Chị cũng vội vàng dọn dẹp để về sớm. Về đến nhà ông bà ở nhà cũng ốm, nhưng không đến nỗi. Chắc ông này lo cho bố mẹ quá nên bảo chị vì hôm đấy ông này phải trực bảo vệ đình mà.

Dương: Ôi! Chị bán hàng này mùi ghê quá. Em đứng một lúc mà không chịu được. Chị chắc quen rồi à?

Vợ Thắng: Ừ! Cũng phải quen chứ em. Cuộc sống mà. Không làm thì ai giúp mình.

Dương cũng ngồi hỏi chuyện qua loa với vợ Thắng. Nhiều chuyện. Cũng biết thêm về Thắng. Thắng là một con người khác bản lĩnh. Có sức khỏe, to, cao nên Thắng giúp đỡ nhiều người ở chợ Nghĩa Đô. Tất nhiên cũng chỉ thế chứ không thể hơn được. Sau đấy cả hai cùng đến nơi mà Phong ăn nhậu cùng đám bạn theo lời khai của Phong. Gặp chủ cửa hàng, sau một vài lời giới thiệu Dương hỏi:

Dương: Hôm đấy chú có nhớ lúc mấy giờ Phong ăn nhậu cùng đám bạn ở đây không hả chú?

Chủ nhà hàng: À, hình như hôm đấy nó ăn uống từ 5h chiều. Có mấy đám bạn rủ ăn ở đây mà.

Dương: Họ ăn uống xong lúc mấy giờ hả chú?

Chủ nhà hàng: Cũng gần 8h thì phải. Tôi cũng không rõ. Nhưng lúc thanh toán trời cũng tối rồi. Mọi người cũng đã đi ăn tối về.

Dương: Thế trong bữa ăn họ có bàn tán gì không? Chỗ ngồi họ ở chỗ nào hả chú?

Chủ nhà hàng: Ở ngay gần tôi đây này. Chỉ có điều chắc thằng Phong này bị chúng bạn ép uống kinh quá đến hơn 6h thì nó đau bụng nôn oẹ phải đi nhà WC. Chắc mệt quá hay sao ý. Thấy nó bảo hôm nay mệt lại bị ép uống nên đau bụng không chịu được. Nó phải chạy ra nhà WC khoảng gần 30 phút. Sau đó mới vào, mặt mày tươi tỉnh hẳn. Trước đấy thấy đang ăn có điện thoại gì đấy. Nó chạy ra ngoài nghe rồi mới vào ăn.

Dương: Lúc Phong nghe điện thoại khoảng mấy giờ hả chú?

Chủ nhà hàng: Hình như khoảng 6h thì phải. Nhưng chú không chắc đâu. Có điều không hiểu hôm nay nó làm sao mà uống như vậy đã oẹ rồi. Bộ đội giải ngũ uống kinh lắm. Bình thường nó chấp tất bọn quanh đây về khoản uống rượu. Thế mà...

Dương: Vâng, cám ơn bác nhé. Cho cháu hỏi lần cuối. Thế Phong về bằng cách nào hả bác?

Chủ nhà hàng: Bọn này nó đèo về. Thấy bảo ngã xe ngay gần đình thì phải. Rượu chè lắm vào. Có ngày tai nạn.

Dương cũng chỉ hỏi như vậy. Cũng không nhiều hơn. Sau đấy cả anh và Xuân đến Chèm. Theo hồ sơ pháp y xác định thì xác nạn nhân là Vũ Quang, người làng Chèm. Trước đấy những thông tin vê Vũ Quang đã được Dương xác định cụ thể. Nạn nhân là khoảng 33 tuổi. Trước làm ở công ty BOMICO của Bộ tư lệnh Thông Tin. Sau đấy thôi việc và làm về VLXD ở Xuân Đỉnh. Đến làng Chèm, Dương và Xuân đến thẳng địa chỉ của nhà Vũ Quang. Rời khỏi chợ Nghĩa Đô, Dương đi thằng đến Đông Ngạc theo đường Lạc Long Quân. Đi được một đoạn Dương quay sang nói với Xuân:

Dương: Công ty BOMICO đây rồi! Nó nằm ngay cạnh làng Bái Ân này! Hay anh và em vào đây trước nhé! Xem như thế nào. Hồ sơ xác minh là Quang đã từng công tác ở BOMICO mà. Sau đó Quang mới thôi việc và làm tự do.

Xuân: Vâng! Tiện thì vào luôn anh ạ!

Nói thế xong, Dương quay xe rẽ luôn và trụ sở công ty BOMICO. Công ty này nằm ngay cạnh Hồ Tây, đối diện làng Bái Ân sang bên kia đường. Vào công ty, Dương lên thẳng phòng Tổ chức để gặp người có trách nhiệm. May quá có người ở phòng. Dương và Xuân giới thiệu một lúc rồi bắt đầu câu chuyện với đồng chí PGĐ công ty:

 

Dương: Anh có biết ai tên là Vũ Quang đã từ làm ở đây cách đây hai năm không anh?

PGĐ: À, thằng Quang khùng hả? Tôi nhớ rồi! Tôi gọi là thằng Quang khùng vì đúng là nó có một không hai.

Dương: Có gì đó hả anh?

PGĐ: Thì tôi gọi là thằng khùng vì có nhiều lý do. Ngày trước khi bên Bộ Tư Lệnh, nó được thủ trưởng quý lắm vì học giỏi. Dám bỏ học đại học để đăng ký nghĩa vụ quân sự. Sau đó thủ trưởng cất nhắc cho nó đi học lớp chính trị để được chuyển sang sỹ quan. Nhưng nó nhất quyết từ chối. Đến lạ đồng chí ạ. Thường thì ối người muốn cũng chả có cơ hội. Mà thằng này nó lại từ chối. Mấy thủ trưởng cứ ngạc nhiên hỏi tại sao? Thì nó bảo là nó không thích. Nó thích kiếm tiền. Thế là nó làm đơn xin sang công y BOMICO để làm việc. Dù sao công ty cũng nằm ở trong BTL nên dễ hơn. Thủ trưởng cũng chả biết làm gì đành chuyển cho nó sang đây làm. Nó làm luôn ở vị trí kỹ thuật theo đúng sở trường của nó. Trong thời gian làm, nó hay sang bên làng Bái Ân. Hình như yêu cô nào bên đấy thì phải. Nó thuê nhà luôn gần đình Bái Ân để ở. Tôi hỏi nói tại sao mày ở đấy? Có nhà ở Chèm thì về đấy mà ở, thuê mất tiền. Nó bảo thích tự do.

PGD: Được khoảng gần 1 năm thì công ty nhận được gói thầu rà phá bom mìn ở dự án cải tạo đường Lạc Long Quân. Công ty thống nhất cử nó ra làm. Nhưng có một việc xảy ra là nó đã gây ra vụ đánh nhau gì đấy. Lúc đấy nó đã chót đánh một thằng vào ăn cắp ở trong công trường. Có cả CAHN vào điều tra. Nhưng do người của BQP nên họ chỉ phối hợp thôi. Sau một thời gian thì QCĐT của BQP kết luận là nó vô tội vì bảo vệ chính đáng. Còn thằng kia thì đột nhập khu vực QP nên phải chịu. Sau đấy, công ty cũng gọi lên kỷ luật nó cho đúng thủ tục. Nó tự ái thể là làm đơn xin bỏ việc luôn. Chúng tôi cũng chả biết nói gì hơn. Đành phải chịu nó. Vì thế mơí gọi thằng này là Quang khùng. Hình như bây giờ làm về VLXD. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp nó. Bia bọt suốt. Dù sao cũng đã từng làm việc với nhau. Vụ này cũng xảy ra hơn 2 năm rồi.

Dương: Còn gì nữa không hả đồng chí?

PGD: Cũng chỉ thế thôi đồng chí ạ.

Dương cám ơn đồng chí PGĐ công và trầm ngâm một lúc. Có một điều gì đó làm anh phải suy nghĩ về việc này. Xuân thấy anh băn khoăn liền hỏi:

Xuân: Anh sao đấy? Có việc gì hả anh?

Dương: À! Không sao em ạ. Đúng là cuộc sống. Mình muốn không nghĩ mà nó cứ đến. Biết làm sao được. Đúng là số phận con người. Thôi! Đến luôn nhà Quang nhé không muộn.

 

Sau đó Dương đi thằng đến làng Chèm. Nhà của Vũ Quang. Ở nhà mọi người cũng chưa hề biết về cái chết của Vũ Quang. Gặp bố Vũ Quang, sau khi giới thiệu và cung cấp một số thông tin, Dương hỏi:

Dương: Bác thấy Quang đi ra khỏi nhà lâu chưa hả bác?

Bố Quang: Cũng lâu rồi cháu ạ. Thằng này đi làm ăn mà. Nghĩ cũng khổ, cứ long đong mãi. Nó học giỏi lắm cháu ạ. Trước đấy nó thi đỗ 2 trường đại học, cả nhà bảo đi học đại học. Thế mà có đợt tuyển quân, nó lại làm đơn xung phong. Mà xin ở đâu không xin, xin ngay là BTL Công Binh. Nơi mà chả có thằng nào muốn cả. Cả nhà đợt đấy cũng điên đầu vì nó. Nhưng sau này nó lại ổn anh ạ. Cũng chả biết thế nào. Tiếc cho nó đợt đang ở quân ngũ, được cơ cấu vào lãnh đạo mà không vào lại xung ra công ty BOMICO để làm ở đấy. Ở đấy toàn phải dính dáng đến cái chết là nhiều. Mỗi lần nó về nhà là tôi mới yên tâm

Dương: Còn cuộc sống của Quang thế nào hả bảc?

Bố Quang: Thằng này từ khi làm ở BOMICO thay đổi hẳn cháu ạ. Đúng chất dân công trường. Có mấy lần gia đình bảo lấy vợ nhưng không thể thuyết phục. Tính thằng này ngang lắm. Nhiều lần góp ý là thay đổi cách sống đi một tý, ăn mặc cho đứng đắn vào mà tìm vợ. Nó lại bảo: Chả cần, mặc thoải mái là được. Cả đời tôi chả thấy bao giờ nó mặc quần âu, áo sơ mi cả. Chán thế.

Dương: Thôi bác ạ. Mỗi người một cách lựa chọn cho cuộc sống. Cháu đâu này, đã hơn 40 rồi mà có ai đâu. Không thích lấy vợ. Sống cho mình đã. Cho xã hội sau. Thế chỗ bác toàn họ Vũ hả bác?

Bố Quang: Ừ! Đây là toàn họ Vũ bao đời rồi. Nhà thờ tổ kia kìa! Chúng tôi tự hào về dòng họ lắm. Anh qua nhà thờ tổ tý nhé. Thằng Quang là cháu đích tôn đấy. Mọi sự việc của dòng họ là nó phải đảm nhiệm khi tôi mất. Thế là lúc này cấm thấy mặt đâu.

Dương: Vâng! Thế bác đưa cháu xem qua được không?

Bố Quang đưa Dương và Xuân đến nhà thờ Tổ của dòng họ Vũ. Nghe ông nói, Dương càng bủn rủn chân tay. Trời đất. Sao lại thế? Mọi sự trùng hợp đều có thể xảy ra. Anh cũng chỉ ngờ ngợ nhưng không ngờ đấy là sự thật. Đúng lúc đấy những thông tin về vụ án cách đây hai năm của Quang đượ chuyển đến qua máy fax trên xe ô tô. Quang vội ra lấy và xem qua. Sau khi chia tay bố Quang để ra về, Dương vội nói với Xuân:

Dương: Anh và em về Hà Nội ngay nhé. Anh đã biết hung thủ là ai rồi!

Xuân: Anh nói thật không? Sao lại nhanh thế?

Dương: Ừ! Sự thật đã gần như vậy rồi em ạ.

Vậy Dương đã nhận ra được hung thủ là ai? Tại sao? Có gì bí ẩn khi Dương cùng bố Vũ Quang đến nhà thờ Tổ? Những bí mật đất sẽ nằm ở hồi kết của câu truyện. Ai sẽ là hung thủ giết người...?

 

Hết chương 10. Mời các bạn đón đọc chương 11!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/38769


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận