Mật Khu 88 Chương 5


Chương 5
Đã gần hai tháng Dương làm việc và nghiên cứu ở Mật khu 88.

Những gì anh được biết và nghiên cứu là những thứ mà trong mơ anh cũng không thể có. Những tài liệu tuyệt mật về những sự vật, hiện tượng kỳ bí cần có lời giải. Những điều đó càng làm anh tò mò khám phá. Anh luôn vùi đầu vào những tài liệu, hiện vật ở Phòng X để phân tích chúng. Và người cùng anh hợp tác là Xuân. Qua tiếp xúc anh cảm thấy Xuân dễ gần, dễ nói chuyện và thoải mái trong cách làm việc chứ không khô cứng như cái ngành nghề mà Xuân đã lựa chọn. Nhiều lúc anh tự nhủ, sao lại thế nhỉ? Xinh đẹp, kiêu xa, gia đình khá giả. Đấy cũng là mơ ước của nhiều cánh đàn ông, thế mà Xuân lại lựa chọn công việc ở đây. Buồn cười thật. Anh đoán là Xuân cũng có những ham mê như anh. Anh cũng đã bỏ ngoài tai những lời khuyên của gia đình để lao vào những ham mê của chính mình. Có thể ai đó sẽ nghĩ là anh điên, hoặc đại loại gần giống như vậy. Nhưng đối với anh, được làm theo những ham mê của mình thì là hạnh phúc nhất rồi, chứ chả cần những thứ phù phiếm khác. Thôi thì cứ tạm gọi mình là điên cho hợp thời. Anh tự an ủi mình như vậy. Còn Xuân nữa. Xuân có một khả năng khá đặc biệt. Ngành học của cô giúp cô rất nhiều. Những cảm nhận về công việc cũng như các phán đoán của cô về một sự vật, hiện tượng nào đấy gần như cô là người chứng kiến vậy. Một nhận xét về một tính cách con người, một sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, tất cả đều được cô phán đoán và ghi chép lại rất cụ thể. Anh rất cảm phục Xuân. Có lẽ vì thế mà cả hai làm việc rất hợp ý.

Còn những thành viên khác trong tổ điều tra K5 của anh đều trong ngành nghiên cứu khoa học hình sự. Họ thực sự xuất sắc trong các công việc phân tích tìm hiểu sự việc. K5 của anh có nhiệm vụ chính là phân tích, tổng hợp, đưa ra các bản báo cáo về một sự kiện, sự vật nhất định đã xảy ra. Cho dù đấy chỉ là truyền thuyết hay giả thiết nào đó mà lịch sử để lại. Hôm nay, anh và Xuân nhận được thông báo là cả hai sẽ đến một nơi có một vụ án mạng bí ẩn vừa xảy ra. Lúc này là gần 23h đêm. Anh nhìn đồng hồ và ngạc nhiên và thầm nghĩ: Oái ăm thật! Lại đi vào lúc này à? Đúng là buồn cười. Nhưng công việc thì đành chịu vậy.

Có lẽ anh chưa quen hẳn với công tác này. Điều đấy bình thường cho những sự vụ án mạng nếu có yếu tố tính chất quan trọng. Đấy là một vụ án xảy ra khá nghiêm trọng. Nhưng tại một nơi mà không ai có thể nghĩ là có án mạng. Nó xảy ra ở khu vực nằm trong khuôn viên của đình Bái Ân ở phường Nghĩa Đô, Cầu Giấy, Hà Nội. Một xác chết không đầu của một người đàn ông. Nhưng nó liên quan đến những điều kỳ lạ mà đơn vị thực hiện chuyên án của Công an Thành phố Hà Nội báo lên là khó giải thích. Họ cần sự giúp đỡ của Viện KHHS của Bộ Công An. Anh và Xuân được cử đến để xem xét trước do có nhiều yếu tố huyền bí ở cái xác chết này. Sự việc được diễn ra sau khi có một người dân ở đấy phát hiện ra xác chết ở ngay gần cái giếng đình. Toàn bộ hiện trường sau đó đã được CAHN phong tỏa. Anh và Xuân cùng lên một chiếc xe Land Cuire đi thẳng đến Đình Bái Ân. Nhìn Xuân, anh cũng thấy ái ngại vì lúc này đã gần nửa đêm. Anh hỏi Xuân:

Dương: Em có thấy ngại không? Chắc đây là vụ án đầu tiên anh và em được làm việc. Hai tháng làm việc mà anh không được nghiên cứu gì, thấy cũng ngứa ngáy. Tại anh quen công việc cũ rồi nên mới vào nên thấy khó chịu. Thôi thì cũng bắt đầu cái đầu tay. Không biết nó như thế nào!

Xuân: Vâng. Cũng phải quan dần chứ anh. Mà làm việc như thế này, chắc anh chả bao giờ lấy vợ được mất.

Vừa nói anh vừa cười vui vẻ cười với Xuân. Cũng muốn cho Xuân quên đi cái giấc ngủ đang còn dang dở. Xuân vui vẻ nở nụ cười với anh như xóa đi cái cảm giác đêm lúc này. Gần 40 phút sau, cả hai cùng đến hiện trường. Lúc này đã gần 24h. Xung quanh cảnh vật vắng lặng, âm u. Cái cảm giác rờn rợn trong Dương bắt đầu. Anh cũng đã từng lần mò vào những nơi còn âm u và kinh khủng hơn nơi này rất nhiều. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay Dương lại có cái cảm giác sợ như vậy. Khi bước vào sân đình, có một đồng chí công an thuộc đội trọng án CAHN đang ở đấy đợi anh và Xuân. Hai đồng chí nữa đang kiểm tra và niêm phong hiện trường. Nhìn thấy anh và Xuân đang bước vào đình, nơi xảy ra vụ án thì có một đồng chí nhận ra hai người và tiến đến gần anh.

Dũng - Điều tra viên CAHN: Chào đồng chí! Tôi là cán bộ điều tra ở đội trọng án Công an Hà Nội. Hai đồng chí ở Bộ Công an xuống phải không?

Dương: Vâng! Chào đồng chí! Chúng tôi từ Viện Khoa học hình sự xuống theo yêu cầu của Công an Hà Nội. Sự việc ở đây có gì vậy? Có thể đồng chí nói qua cho chúng tôi biết sơ bộ những gì đã xảy ra được không?

Dũng: Tôi cũng đang muốn trao đổi với hai đồng chí những khó khăn của chúng tôi. Nhưng trước hết để cho các đồng chí rõ, tôi mời hai đồng chí xuống nơi xảy ra vụ án đã để có thể nói rõ hơn. Nhưng tôi phải nói trước là hiện trường khá rùng rợn đấy! Vì ở đấy có một xác chết không đầu.

Anh và Xuân đồng ý. Anh cũng muốn xem sự việc như thế nào rồi mới bắt đầu tìm hiểu được. Xuân cũng vậy. Chắc đây là lần đầu tiên Xuân đi ra ngoài lúc nửa đêm. Đến một nơi có án mạng xảy ra. Cô có vẻ hồi hộp và tò mò. Đôi mắt của cô đã nói lên điều đấy. Xuân quan sát các sự vật xung quanh và ghi lại trong trí nhớ của cô. Cô có biệt tài nhớ những sự việc rất rõ. Có lẽ thế nên những sự vật nào mà cô đã nhìn thấy thì ít khi cô quên được. Ngoài ra, còn những suy luận và phán đoán của cô nữa. Hoàn toàn dựa trên những cảm nhận của cô là chính. Tất cả những điều đó giúp cô rất nhiều trong công việc. Một công việc dựa trên trí nhớ và sự suy luận, cảm nhận qua những sự việc đã xảy ra.

Đồng chí điều tra viên đang đưa anh và Xuân xuống nơi xảy ra án mạng. Lúc này, đêm đang gần qua. Đồng hồ đã chỉ sang 1h sáng. Quang cảnh xung quan lạnh lẽo khiến anh nổi gai người. Bóng tối bao trùm toàn bộ khu Đình Bái Ân. Chỉ có chút đèn le lói ở nhà tổ đình, nơi có cụ Từ đang ở trong đấy. Tiếng gió thổi nghe như tiếng người bước sau lưng vậy. Dương giật mình. Thỉnh thoảng anh quay lại nhìn phía sau. Gần như trong anh lúc nào cũng có cảm giác có người đi phía sau anh vậy. Cứ thình thịch, thình thịch. Trong đầu anh luôn văng vẳng tiếng kêu của một người phụ nữ. Xuân cũng có cảm nhận như vậy. Bóng đen đấy cứ theo anh và Xuân như một cái cảm giác khó tả. Xuân vội đi nép vào cùng anh. Anh đã nhiều lần xuống nhưng nơi khảo cổ còn hoang vắng hơn ở đây nhưng chưa có cảm giác như thế nào bao giờ.

Vụt! Có tiếng mèo kêu. Cái cảm giác đấy như tiếng phụ nữ kêu: Hãy trả lại đầu cho tôi! Hãy trả lại đầu cho tôi!Rõ ràng anh và Xuân đều cảm nhận như vậy. Anh cẩn thận quay sang Xuân hỏi nhỏ xem cô ta có nghe được tiếng gì không. Xuân cũng nói đúng như anh nghĩ. Anh bắt đầu để ý cái bong đen cứ bám theo anh. Bất giác, anh quay lại nhưng gần như nó lại lẩn mất trong bong đêm. Còn người cán bộ điều tra kia không để ý hay không hề biết những gì đã xảy ra với anh và Xuân.

Đến đúng chỗ mà xác chết được phát hiện, anh nhìn thấy một cái chiếu phủ tạm che xác chết đấy. Anh chủ động đến bên xác chết và mở tấm vải che tạm đấy ra và nhìn thấy một xác chết không đầu của một người đàn ông. Chắc có lẽ mớt chết. Điều lạ lùng là xác chết này mất đầu, nhưng có vẻ như bị một vật gì đó khá sắc cắt ngọt. Xuân nhìn thấy vậy cũng vội quay đi. Chắc cô ta chưa chứng kiến nhiều như anh. Anh đã từng mò vào những ngôi mộ cổ, bới những xác chết để tìm những cổ vật ở những ngôi mộ cổ nên anh cũng quen với những cảnh tượng vừa rồi. Nhìn thấy xác chết có quần áo vẫn nguyên. Chắc đây là một người lao động bình thường. Nhìn quần áo nạn nhân mặc nên anh đoán vậy. Chỉ có điều lạ là xác chết không đầu này đang nằm ở hiện trường, còn đầu của nạn nhân thì không phát hiện ở đấy.

Dương suy nghĩ: Có điều gì đó không ổn chăng? Điều đặc biệt là nạn nhân gần như có tư thế rất thoải khi chết. Cách thức nằm chết, tư thế không chứng minh được sự việc gì. Riêng tại phần cổ bị mất anh để ý không có vết máu. Tại sao vậy nhỉ? Điều này hoàn toàn khác lạ. Nhìn xung quanh nơi xác chết này nằm không hề có vết máu. Anh nghĩ vậy và lấy làm ngạc nhiên. Đang quan sát xung quanh, bỗng nhiên tự dựng anh lại có cảm giác như có một bóng đen phía sau anh đang kêu thất thanh:

- Hãy trả lại đầu cho tôi đây!

Tiếng kêu nghe rất ro và cứ to dần, to dần. Nhưng người điều tra viên đi cùng anh và Xuân không hề nghe thấy gì và cũng không có phản ứng hay thái độ gì cả. Còn anh và Xuân thì nghe rất rõ. Cẩn thận anh quay sang hỏi lại Xuân:

Dương: Em có nghe thấy tiếng gì không? Rõ ràng anh vừa nghe thấy có tiếng người phụ nữ văng vẳng kêu là trả lại đầu cho tôi. Hay anh sợ đấy chỉ là ảo giác?

Xuân: Em cũng nghe thấy văng vẳng thế anh ạ! Không rõ tại sao? Nhưng có lẽ chỉ có anh và em nghe thấy. Còn đồng chí kia không nghe thấy gì thì phải vì không thấy phản ứng gì. Lạ thật anh ạ. Em bắt đầu thấy sợ rồi. Không rõ có chuyện gì? Xung quanh âm u và tĩnh mịch quá. Hay là....

Dương: Ừ! Hy vọng là ảo giác. Nhưng nếu là ảo giác thì tại sao em cũng giống anh khi nghe thấy?

Xuân: Em cũng không rõ nữa. Cứ đến đấy xem như thế nào anh ạ. Nhưng em có một cảm giác rất lạ khi bước vào ngôi đình này. Hình như luôn có một cảnh tượng nào đấy đang hiện ra trong suy nghĩ của em. Nếu ngày trước em gọi là tiềm thức được lưu lại. Hình như ngay khi bước chân vào em đã hình dung ra những cảnh tượng xung quanh theo cách suy diễn nội tâm. Có lẽ em có khả năng đấy từ khi ở trường đại học anh ạ.

Dương đồng ý với Xuân nhưng vẫn có gì đó là anh thấy lạ. Anh nhìn xung quanh. Mọi cảnh vật vẫn bình thường. Không một bóng người. Dương quan sát cẩn thận thì bỗng nhiên tay xác chết cử động. Anh vội giật mình nhìn xuống. Không phải xác chết cử động mà từ chỗ bàn tay bên cánh tay phải của xác chết như bị ai đó lắc giật. Có thể do bị người điều tra viên động vào. Dương nghĩ thế và anh nhìn thấy trong tay xác chết nắm chặt lại như giữ một vật gì đấy. Tiến đến gần xác chết, anh từ từ mở lòng bày tay ra và nhìn thấy....

 

Hết chương 5. Mời các bạn đón đọc chương 6!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/38755


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận