Mật Khu 88 Chương 6


Chương 6
Dương từ từ mở bàn tay của xác chết và nhìn thấy một đoạn bút chì bị gãy.

Quả thực điều này làm cho Dương hơi lạ lùng. Liệu mẩu bút chì này có gì mà quan trọng đến nỗi mà xác chết nắm chặt thế? Mà tại sao phải đợi đến lúc Dương đến thì mới mở tay ra? Việc này tình cờ hay có nguyên nhân nào đấy? Cẩn thận, Dương nhìn quanh khu vực xác chết và thấy có nhiều điểm lạ lùng rất khó giải thích. Lúc này Xuân đi tới. Nhìn thấy Dương đang xem xét hiện vật, bất giác trong suy nghĩ của cô cảm nhận ra một điều gì đấy. Cô nói với Dương:

Xuân: Em nhận thấy khu vực này có gì đó không ổn anh ạ! Cảm giác như ở đây có 6 người đã từng ở đây. Lúc bắt đầu em bước vào thì nhìn trong suy nghĩ của em đã bắt đầu hình thành rồi. Có lẽ giác quan em mách bảo như vậy. Có vẻ xác chết được mang đến. Nhìn từ lối cổng vào đến khu vực xung quanh, mọi cái như đang hiện lên trong đầu em. Đúng! Có 6 bóng đen mờ ảo cùng đi với xác chết. Nhưng tại sao lúc đấy xác chết không đầu lại có thể đi được. Quan sát vị trí từ lối cổng vào đến chỗ khả nghi là cái giếng đình có rất nhiều vết chân ở đấy. Nhưng giờ hình như đã mờ đi. Số lượng khá nhiều nhưng có nhiều nhất là 6 vết chân có cùng cỡ với nhau. Mà lạ nhất là từ lúc nãy tới giờ có mỗi anh và em cùng đồng chí ở CAHN vào khu vực này mà? Chính tại cái cửa ra vào là nơi có dấu chân khá đậm in xuống. Lúc đấy em quan sát thấy gần như đi chân đất nên hằn lại trên bề mặt của gạch ở đấy. Vết chân đậm dính nước thì phải. Nhưng chưa khô hết. Chúng chủ yếu tập chung ở gần khu vực giếng đình. Nhưng lúc anh và em đến thì xác chết lại ở đây chứ không phải ở gần giếng đình. Không hiểu tại sao xác chết lại di chuyển đến địa điểm này được nhỉ? Có gì đó bí ẩn ở cái giếng đình thì phải.

Dương nghe Xuân nói và giật mình. Lúc mới đến khu 88, Dương không biết Xuân có khả năng đấy. Cảm nhận của Xuân được cho là tự phát từ con người cô. Xuân luôn nhận thức được những sự việc đã xảy ra. Cái đấy chỉ mang tính ước lệ. Anh không tin lắm điều đó. Nhưng càng làm việc gần Xuân, anh càng thấy Xuân có khả năng này. Anh cũng đã trao đổi với Hùng thì được biết Xuân là một sinh viên xuất sắc môn Cận tâm lý. Tức là có khả năng đoán biết sự vật một cách chính xác. Nếu theo khoa học thì những gì để lại trên hiện trường gây án thường có một logic nhất định. Nếu quan sát kỹ và suy luận kỹ sẽ ra ngay cái logic đấy. Chính những điều tra viên có kinh nghiệm luôn có những suy luận logic đấy khá chuẩn. Vì thế, sau nhiều lần thử thách thì Xuân đã vượt qua những mức độ kiểm tra xác thực của khu 88. Và vì thế không phải ngẫu nhiên Xuân lại được cùng vào tổ K5 của anh. Anh tin những lời Xuân nói và hỏi tiếp:

Dương: Thế theo em những cảm nhận đó diễn ra vào khoảng thời gian nào?

Xuân: Hình như rơi vào buổi chiều tối. Cảm giác thế. Vì những gì hiện lên trong em là có ánh sáng từ phía nhà ở của nhà tổ. Bởi vì căn cứ vào những vết chân đang ở trên mặt gạch thì khoảng cách khá ổn và đều. Chứng tỏ những người này đi rất nhẹ nhàng và không cần phải quan sát kỹ đường đi. Vì nếu ban ngày thì những gì còn sót lại ở những bước chân sẽ mất. Nên em suy nghĩ đấy là buổi chiều tối. Khoảng cách tương đối gần nhau chứ không gần hẳn. Đều nhưng không phải ổn định nên thời gian này thường hay là lúc nhập nhoạng tối. Bước chân ổn định nhưng vẫn phải nhìn và quan sát xung quanh. Còn nếu buổi tối thì không hẳn vì như vậy bước chân sẽ gần hơn, loạn hơn do phải nhìn đường. Em chỉ thắc mắc là nếu vào buổi chiều tối thì xung quanh đây rất nhiều người mà? Chả nhẽ không ai nhìn thấy họ mang xác chết đến đây? Mà tại sao lại là 7 người trong khi vết chân để lại ở hiện trường chỉ tương ứng với 6 người? Chứng tỏ xác chết biết đi sao?

Đang nghe Xuân nói bỗng nhiên cả anh và Xuân đều nghe thấy một tiếng kêu văng vẳng đâu đấy quanh khu vực giếng đình: Hãy trả lại đầu cho tôi! Sao lời nguyền các người ác độc thế. Dương sởn gai ốc hỏi lại Xuân:

Dương: Em có nghe thấy gì không? Đấy tiếng kêu hình như lại xuất hiện! Anh thấy lạ quá! Lúc này là đúng giọng phụ nữ rồi! Đấy! Đang có đấy!

Xuân: Em cũng nghe thấy tiếng văng vẳng như lúc nãy! Lạ quá anh ạ! Sao lại có lời nguyền nhỉ?

Dương: Ừ! Anh cũng nghe thấy thế! Lời nguyền nào ở đây? Hình như tiếng kêu đấy phát ra từ cổng đình thì phải

Xuân: Đúng rồi anh! Theo hướng quan sát thì giờ gió đang thổi từ cổng đình về phía anh và em thì tiếng kêu sẽ từ hướng đấy phát ra. Nó văng vẳng rồi lại mất, rồi lại xuất hiện. Em nghe giống tiếng phụ nữ quá. Đúng tiếng phụ nữ. Trạc khoảng 30 đen 35 tuổi. Vì phụ nữ tầm tuổi đấy âm phát ra tròn tiếng hơn. Giọng miềng Bắc. Khu vực Nam Định thì phải vì trong câu nói gần giống một vùng ở Nam Định mà em từng đến. Tiếng người dân ở đây nói gần giống như vậy. Nhất là âm phát ở câu cuối. Giọng có vẻ thảm thiết anh ạ. Vì khi nghe thấy câu: Sao lời nguyền các người ác độc thế. Câu đấy được nói khá buồn và trạng thái như kiểu chấp nhận sự thật vậy. Không phải là cưỡng bức kêu. Em bắt đầu sợ rồi anh Dương ạ!

Xuân vừa nói với Dương vừa cố gắng tiến lại gần Dương hơn cho đỡ sợ. Còn Dương, anh quen với những câu chuyện như thế này rồi nên thấy hơi ngạc nhiên. Nhưng may quá, Xuân lại phân tích khá kỹ cho anh những sự việc đấy. Nó đã giúp anh phần nào nhiều về những suy nghĩ trong đầu anh. Một lúc thì cả hai không còn nghe thấy tiếng kêu đấy nữa. Nó đã tắt hẳn. Dương nhìn đồng hồ. Lúc này đã gần 2h sáng. Sau khi quan sát cẩn thận những chi tiết xung quanh, anh và Dương đến căn phòng của người giữ đình. Lúc này, ở trong đấy có đồng chí công an Hà Nội đang nói chuyện với người giữ đình. Nhìn thấy người giữ đình, Dương cảm nhận ông này có một thái độ nào đó soi mói những gì mà anh và Dương đang quan sát cái xác chết. Thái độ rất lạ và nhìn với ánh mắt tò mò. Người đàn ông này trạc 50 tuổi. Đôi mắt u ám. Dáng người lom khom và có vẻ bị cà thọt. Nhìn thấy ông đấy đứng dậy lấy nước Dương quan sát thấy chân bên phải của ông ấy đi khập khễnh. Thấy cả hai người, đồng chí điều tra viên liền mời cả hai ngồi xuống và nói chuyện:

Dũng: Cả hai đồng chí ngồi vào đây nói chuyện đã! Giới thiệu với hai đồng chí đây là bác Hoàng. Bác là người canh giữ ngôi đình này tới nay đã gần 30 năm rồi. Bác sống luôn ở đây vì không có vợ con gì cả. Còn giới thiệu với bác Hoàng đây là hai đồng chí ở Bộ Công an xuống giúp đỡ chúng cháu điều tra vụ việc này. Có gì bác cứ nói những gì bác biết nhé. Còn hai đồng chí ngồi đây nhé! Tôi ra chỗ mấy anh em ngoài kia để chuẩn bị chở xác chết về bộ phận kỹ thuật để họ làm các thủ tục pháp y nhé! Hai đồng chí cứ tự nhiên đấy!

Dương: Ừ! Cứ để chúng tôi làm việc với bác Hoàng. Cám ơn đồng chí nhiều!

Nói xong, đồng chí điều tra viên vội vàng rời khỏi căn phòng và đi về phía xác chết để cùng mấy người khác chuyển lên xe. Dương lúc này quan sát xung quanh căn phòng của bác Hoàng. Cảm nhận có một không khí hơi u uất ở trong căn phòng. Nhìn bộ bàn ghế, bộ ấm chén, đồ dùng xung quanh có vẻ bác Hoàng rất thích đồ cổ. Những vật dụng này của bác Hoàng đều khá đẹp. Đúng sở trường của Dương rồi. Quan sát một hồi, Dương bắt đầu hỏi chuyện:

Dương: Bác cho cháu hỏi bác đã nhìn thấy xác này ở đây lâu chưa? Khoảng vào lúc nào hả bác? Sao lại có chuyện lạ thật? Ở khu vực này nổi tiếng là an ninh tốt mà bác! Trước đây cháu cũng đã từng nhiều lần đến đình Bái Ân. Nhưng đây là lần đầu tiên cháu nghe chuyện có xác chết nằm ở trong khuôn viên của đình bác ạ!

Người đàn ông tên là Hoàng ngồi im lặng một lúc. Ông tá quan sát Dương và Xuân cẩn thận. Có một điều gì đó làm ông ta cảm thấy ngại ngùng với những gì đang diễn ra ở đây. Cách nhìn ngước mắt của ông ta chứa một bí ẩn nào đấy mà Dương linh cảm được. Dương không hiểu người đàn ông này sao lại có con mắt nhìn anh và Xuân như vậy. Ông ta nói với Dương:

Hoàng: Hai cháu biết gì về ngôi đình này chưa? Hai cháu có thực sự muốn biết sự thật về xác chết không? Ở đây nói ra nhiều âm hồn sẽ nghe thấy và sẽ có nhiều tiếng kêu đấy. Các cháu đến đây có nghe thấy gì không?

Dương: Có! Sao bác biết là nghe thấy tiếng gì?

Hoàng: Có chứ! Nếu bác không nhầm thì có tiếng kêu của một người phụ nữ! Bác nghe thấy từ lúc nhìn thấy xác chết này. Nhưng tiếng kêu này không phải có từ bây giờ mà đã có từ rất lâu. Cách đây khoảng gần 10 năm rồi. Năm nào cũng vậy, cứ vào thời gian này là bác cảm giác nghe thấy rất rõ. Nhất là buổi đêm. Mỗi lần bác ra ngoài sân vào buổi đêm thì cái cảm giác đấy luôn đến bên bác. Nó gần như kêu một cách thảm thiết. Bác có hỏi nhiều người cũng ở gần quanh đấy nhưng không một ai nói là nghe thấy gì cả. Thế mới lạ. Vì thế bác có lục lọi và tìm hiểu từ người giữ đền trước bác và bác được biết là người đấy cũng đã từng nghe thấy tiếng kêu đấy từ rất lâu rồi. Không hiểu tại sao. Nhất là khi bác biết ở ngôi đình này có một lời nguyền bí ẩn mà bác không thể giải thích nổi.

Dương: Thật sao hả bác? Sao lại có chuyện lạ thế?

Hoàng: Ừ! Câu chuyện liên quan đến lời nguyền của vua Lý Nhân Tông với vương triều Trần. Ở ngôi đình này thờ thành hoàng làng là vợ chồng ông Vũ Phục. Ngày trước hai vợ chồng này bán dầu. Nêu thời đấy người ta gọi là ông Dầu và bà Dầu. Bác nghe kể lại là hai vợ chồng này đã tự trẫm mình sống sông để dâng mạng cho thần linh chữa mắt cho vua nên nhờ thế mà họ được tôn làm thành hoàng làng. Nhưng trong nhiều giấy tờ mà người tiền nhiệm trước bác để lại thì gần như chứng minh một điều ngược lại với những gì dân gian truyền miệng. Đấy là không phải họ tự trẫm mình mà họ bị ép chết. Nguyên nhân là do thời đấy vua Lý Nhân Tông bị đau mắt không khỏi nên có thầy bói bảo là bị “thuỷ vương càn tuất” xuyên vào mắt. Để khỏi bị như vậy phải lập đàn cúng Hà Bá ở ngã sông Tô Lịch và Thiên Phù cúng thần linh giúp đỡ mới qua khỏi được. Theo đấy thì cứ đợi đến sáng sớm ngày 30-11 năm đấy phải có người đứng ở bến đò đợi ai đến đầu tiên là bắt luôn, Sau đó quẳng xuống sông để cúng thần linh thì bệnh sẽ khỏi. Thế là hai vợ chồng ông Dầu lại là người đầu tiên đến đấy. Lúc đấy quân lính bắt luôn và quẳng xuống sông theo lệnh. Rồi đúng như thày bói bảo, vua Lý Nhân Tông khỏi bệnh thật. Nhưng chính cái chết oan đấy của hai ông bà này nên linh hồn hai ông bà này tức giận, căm hận đã nhập hồn lại vào một ông chủ quán gần sông đấy. Ông ấy nói: Chúng mày là quân tàn ác dã man, chúng mày là quân giết người lương thiện. Chúng mày sẽ chết tuyệt diệt. Họ Lý chúng mày sẽ không còn một mống nào để mà nối dõi. Chúng tao sẽ thu hẹp hai con sông Tô Lịch và Thiên Phù lại. Đúng như gì mà lời nói nhập hồn vào ông lão bên sông nói thì Sông Thiên Phù bị lấp dần và mất dấu tích. Còn con sông Tô Lịch tấp nập, trù phú thì bây giờ thành một khúc sông chết, bẩn thỉu. Và có một điều linh ứng với những gì ông Dầu, bà Dầu nói là nhà Lý đến đời Lý Huệ Tông đã tuyệt tự thật và không còn ai để nối dõi. Nhưng lời nguyên này gần như bị quên lãng đến ngày nay. Theo những gì mà những người giữ đình lưu lại từ đời này sang đời khác là lời nguyền đấy linh ứng với mỗi năm là một người đàn ông sẽ chết ở khu vực đình này để có thể làm cho linh hồn ông Dầu và bà Dầu không oán thán nữa. Chuyện này gần như bí mật, không truyền ra ngoài cháu ạ. Theo bác biết thì mỗi năm bác để ý, cũng vào thời gian này luôn có một người đến đình bị chết. Họ chết bởi nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng điểm chung là đều bị mất đầu. Đặc biệt hơn là họ đều chết sau khi đến đình cúng khấn và tham quan khu vực giếng đình này. Chính vì bí mật đấy mà sợ ảnh hưởng đến xung quanh thì những người giữ đình đều không nói chi tiết này. Chỉ có điều lần này không hiểu tại sao lại có xác chết lại nằm ở trong đình nên bác mới thấy lạ. Nhất là trước đấy, giếng đình gần như cạn nước. Lúc tìm thấy xác chết thì giếng đình lại có nước trở lại. Bác cũng không hiểu nguyên nhân tại sao.

Dương: Thế có nhiều người biết xác chết này không bác? Bác có nghi cho ai không? Mà tại thời điểm bác nhìn thấy xác chết lúc đấy có ai không hả bác? Hay ngoài bác?

Hoàng: Bác không biết và cũng không rõ là ai đã làm việc này. Cũng không khả nghi ai cả vì ở đây bác tiếp xúc với nhiều hạng người lám. Họ đến đây vãn cảnh. Bước chân vào nơi như thế này thì con người không còn là chính mình nữa. Nên vì vậy bác nhìn nhận vấn đề đơn giản hơn. Vả lại, bác cũng không có chuyên môn nên không biết được gì hơn cả. Còn lúc bác phát hiện ra thì không có ai ngoài bác và mấy người xung quanh khu vực đình này. Họ là người hàng sáng dọn dẹp và bếp núc ở đây.Dương: Thế có mấy người hả bác?

Hoàng: Tất cả là 5 người. Kể cả bác là 6. Họ có 2 phụ nữ và 3 đàn ông. Cũng toàn dân lao động cháu ạ. Hiền lành. Nên bác cho họ làm ở đây và dọn dẹp. Chủ yếu sống bằng tiền công đức là chính!

Dương: Bác thấy có điều gì đó khả nghi hay nghi vấn đề gì về họ không?

Hoàng: Không! Vì bác cũng sống với họ lâu rồi nên cũng hiểu phần nào tính cách của họ. Hôm phát hiện ra xác chết thì bác cũng ở đây mà, mọi người có hai người phụ nữ thì về nhà, còn 3 người còn lại ngủ ở căn phòng đằng sau kia.

Dương: Thế có gì bác cho cháu danh sách những người còn lại nhé. Vả lại họ ở đây 3 người, về nhà 2 người thì bác cũng cho cháu thông tin luôn nhé. Có gì cháu còn xác minh thêm đã.

Hoàng: Ừ! Có gì bác sẽ thông tin đầy đủ cho cháu.

Nghe đến đây Dương cũng khá biết về sự tích ngôi đình này. Vì anh đã có nhiều thời gian nghiên cứu về nó. Lời nguyền này anh cũng đã từng nghe. Nhưng có điều những gì bác Hoàng nói thì đây là lần đầu tiên anh nghe thấy. Phải chăng có điều gì đó bí ẩn ở cái ngôi đình này mà anh không biết. Nhất là cái giếng đình? Nhưng Dương vội và suy nghĩ về một chi tiết mà bác Hoàng nói. Đấy là ở đây có 6 người (kể cả bác Hoàng) là người đã chứng kiến nhìn thấy xác chết. Cái này trùng hợp với suy đoán của Xuân. Liệu có gì đó liên hệ với nhau không? Nghĩ thế và lúc này anh cũng không thấy bác Hoàng nói gì cả. Đành vậy, mọi sự việc đều phải về khu 88 để nghiên cứu vậy. Xác chết đấy cũng đã được người của Khu 88 đưa về. Dương và Xuân vui vẻ chào bác Hoàng và ra về. Trước khu về, Dương nói với bác Hoàng:

Dương: Cám ơn bác nhiều về những gì bác đã nói với cháu. Chắc cháu cũng sẽ đến để làm phiền bác nhiều. Bác có số điện thoại không? Cho chúng cháu để cháu có thể liên lạc khi cần được không? Và bác có thể ghi lại tên tuổi, địa chỉ, số điện thoại liên hệ những người ở đây giúp cháu với nhé. Để cháu hẹn gặp khi cần thiết xác minh.

Hoàng: BĐể bác tìm cái bút và tờ giấy ghi lại những thông tin cần thiết đã. Còn bác thì bác không dùng số điện thoại di động. Bác thì ở đây luôn nên cần gì cứ đến đây trao đổi với bác là được

Dương: Vâng! Cháu cám ơn bác nhiều

Nói thế, bác Hoàng vội tìm bút. Loay hoay một lúc không có cái bút nào, bác Hoàng mở ngăn tủ lấy tờ giấy thì có một cái bút ở đấy đang kẹp ngay trên ờ giấy. Bác vội ghi ra những thông tin mà Dương yêu cầu. Rồi sau đó, bác đưa cho Dương. Dương và Xuân nhận được và vui vẻ ra về. Lúc này đã gần 5h sáng rồi. Cũng đã bắt đầu có người đi lại lại tập thể dục ở gần đấy. Cả hai cùng lên xe và về Khu 88. Đang đi, bất chợt Dương giật mình. Trời đất! Sao anh không biết! Có một điều làm Dương cảm thấy sợ hãi. Chính điều lúc này anh không thể hiểu tại sao lại như vậy. Dương vội vàng mở tờ giấy mà bác Hoàng ghi ra. Giật mình vì những dòng chữ viết những con số trên tờ giấy. Dương cảm giác như có gì đó làm Dương không hiểu. Nét chữ bằng nét bút chì. Dương nhớ lại lúc bác Hoàng ghi lại những thông tin cần thiết cho mình, bác Hoàng tìm không thấy bút liền lấy cái bút chì để gần ngăn tủ của bác để viết. Mà cây bút chì đấy bị gẫy mất một đoạn. Hình dáng cái bút chì đấy.... Sao trùng hợp thế? Dương giật mình bảo Xuân đưa túi nilon đựng mẩu bút chì mà anh đã lấy từ xác chết. Nó trùng hợp với những gì mà anh nhìn thấy ở cái bút chì mà bác Hoàng viết đưa cho anh. Cẩn thận hơn. Anh lấy ra viết vào tờ giấy mà bác Hoàng đã viết. Trùng hợp nét bút chì. Trời đất.. Sao lại như vậy được.........

Vậy là điều bí mật bắt đầu được Dương và Xuân khám phá. Sao lại có sự trùng hợp đấy? Có gì đó ở bác Hoàng còn không nói với Dương và Xuân? Tại sao mẩu bút chì đấy lại có trong tay xác chết? Mà mẩu bút chì đấy lại chính là từ cái bút chì mà bác Hoàng để ở trong tủ? Những bí mật tiếp theo đấy sẽ còn tiếp tục. Có lẽ không ai ngờ, nguyên nhân của vụ án lại từ cái mẩu bút chì này....

 

Hết chương 6. Mời các bạn đón đọc chương 7!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/38757


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận