Mật Khu 88 Chương 8


Chương 8
Cả hai cùng ngạc nhiên vì những gì đang diễn ra trước mắt.

Những gì có trong căn phòng của bác Hoàng đã được kê lại gọn gàng đúng như những gì mà Dương phỏng đoán ban đầu. Thấy làm lạ, Dương hỏi bác Hoàng:

Dương: Ồ! Sao bác kê lại căn phòng à?

Hoàng: Ừ! Vì xảy ra việc vừa rồi, bác cũng thấy lo lo. Nên nhân tiện lúc này bác bảo mọi người giúp bác một tay để kê dọn lại căn phòng cho cẩn thận. Cũng làm thêm mấy cái khóa nữa. Chứ nếu xảy ra trộm cắp thì cũng mệt cháu ạ. Nhất là trong đình có rất nhiều những cổ vật có giá trị.

Dương: Vâng! Cẩn thận vẫn hơn bác ạ. Sao cái tủ của bác lại kê hướng này à?

Hoàng: Đúng đấy! Sơ đồ mà bác kê lại như bây giờ đúng như ngày trước họ đã từng kê. Cháu phải biết mọi vật đều có uy luật sắp đặt của nó. Mình làm sai không được. Lần trước do không cẩn thận mà cũng tại bận quá, bác không để ý. Lần này nhân tiện bác làm lại luôn

Dương: Vâng thế thì tốt quá bác ạ.

Vừa nói Dương và Xuân vừa để ý. Không thấy có gì đó nghi vấn ngoài việc cái tủ mà bác Hoàng đang để tại đúng vị trí khác so với vị trí ban đầu. Lần này nó áp lưng vào tường và nằm ở đúng vị trí hướng Tây nhìn ra chính diện cửa đi. Sau đấy Dương cũng tranh thủ để ý xem hốc tủ nơi để giấy tờ, bút viết của bác Hoàng đâu nhưng không thấy chúng đâu cả. Điều đó càng là cho nghi vấn của Dương về những gì đang diễn ra có phần đúng. Có một điều gì đó bí ẩn ở bác Hoàng này. Thấy Dương đang suy nghĩ đăm chiêu, bác Hoàng mời Dương và Xuân ngồi xuống và nói chuyện. Lúc này bác mới bảo:

Hoàng: Sáng khi hai cháu về, bác đã điện thoại bảo những người có liên quan ở đình đến để bác lấy thông tin cho cháu. Ai dè hôm nay mọi người đến đầy đủ cháu ạ. Để bác gọi từng người lên nhé!

Dương: Không cần đâu bác ạ! Cháu sẽ đến gặp từng người để lấy lời khai. Nhưng cho cháu hỏi bác một điều được không?

Hoàng: Ừ! Cháu hỏi đi. Bác giúp được gì bác sẽ giúp hết sức

Dương: Bác dẫn cháu ra khu vực có ngôi mộ cổ được không? Mộ của ông Thánh Chú ý. Và dẫn cháu ra Ao Cá nhé. Nơi đấy có cái giếng. Nó đúng vị trí cái xác chết nằm ở đấy.

Khi nghe Dương nói đến ngôi mộ cổ ông Thánh Chú, Hoàng có vẻ ngại điều gì đó. Dương để ý thấy nét mặt của Hoàng có vẻ thay đổi. Còn Hoàng hơi băn khoăn một lúc nhưng vẫn vui vẻ đưa Dương và Xuân đến những nơi mà Dương yêu cầu. Hoàng nói:

Hoàng: Ừ! Thế bác đưa hai cháu ra ngôi mộ cổ trước nhé. Mộ ông Thánh Chú.

Thế rồi cả ba ra khu vực ngôi mộ cổ đấy. Một điều bất ngờ mà Dương và Xuân nhận ra là ngôi mộ cổ được coi là nơi hóa thân của ông Thánh Chú lúc này chỉ là một góc nhỏ. Nơi đấy nằm trong nơi thờ tự luôn. Trên là bàn thờ. Dương bất ngờ với điều này. Không còn gì để biết hơn việc quan sát. Ngôi mộ nằm luôn trong nền nhà. Trên là bàn thờ. Chính vì thế không thể biết ngôi mộ có gì đặc sắc cả. Thấy thế Dương hỏi bác Hoàng:

Dương: Đây là ngôi mộ nơi ông Thánh Chú hóa hả bác?

Hoàng: Ừ! Theo năm tháng thì giờ là ở đây. Mọi người không dám động đến mộ của ông Thánh Chú nên xây luôn nhà thờ như thế này.

Dương: Thế bác có biết viên đá ghi danh mộ ông Thánh Chú theo truyền thuyết không bác?

Thấy Dương hỏi điều này, Hoàng giật mình. Có gì đó Dương linh cảm được ở điều này. Bác Hoàng trấn tĩnh rồi nói và trả lời Dương:

Hoàng: Ừ! Ngày trước khi mới về bác cũng nghe nói là có viên đá ghi danh mộ ông Thánh Chú. Nhưng hình như đã bị thất lạc khi người dân đào giếng đình. Có nhiều nguyên nhân cho rằng để yểm nơi đất làm đình, người dân đã tự ý lấy viên đá ghi danh mộ ông Thánh Chú chôn xuống đất. Ở vị trí nào thì bác không biết. Chỉ biết là để yểm lại thế đất mà xây đình thôi.

Dương: Bác có biết sự tích về việc ông Thánh Chú nói gì với người phu xây mộ không?

Hoàng: Sao cháu hỏi điều này? Có gì liên quan à?

Dương: Không! Cháu tò mò thôi

Dương kịp để ý những gì Hoàng đa thay đổi ngay trên nét mặt. Điều đó Xuân cũng biết. Cô đang quan sát những gì xung quanh để có thể ghi nhận những sự việc đang diễn ra ở một ngôi đình bí ẩn này. Hoàng im lặng một hồi lâu rồi nói:

Hoàng: Bác cũng nghe nói thế. Nhưng không rõ thực hư như thế nào. Cũng lâu rồi chả ai hỏi đến việc đấy cháu ạ. Vì nó chỉ là truyền thuyết.

Dương: Vâng! Thế thôi bác ạ. Dù sao cũng là một điều hay để mình biết thêm mà.

Sau khi quan sát và vẽ sơ đồ khu vực của mộ phần ông Thánh Chú. Mọi người cùng sang khu vực được gọi là Ao Cá. Và quan trọng là đến cái giếng đầy bí ẩn. Nơi mà Dương đang nghi ngờ có một điều gì đó còn chưa khám phá ở đấy. Sau khi quan sát xung quanh, Dương nhìn xuống giếng. Dưới giếng sâu hun hút. Có gì đó làm Dương cảm thấy lo lo. Dương hỏi:

Dương: Bác cho cháu hỏi, lúc bác nhìn thấy xác chết bác có gì nghi vấn quanh khu vực đấy không? Tất nhiên lúc đấy trời tối thì hơi khó cho bác. Nhưng có một việc mà cháu quan tâm là vị trí giếng đình này và Ao Cá có gì đó mà theo truyền thuyết bác biết không?

Hoàng: Về việc này thì bác không rõ. Cũng chỉ nghe đồn là ở khu vực này ngày xưa là một khúc của sống Thiên Phù. Nay đã bị mất. Có vẻ dưới đấy còn chưa ai khám phá nhiều nên không rõ như thế nào. Còn việc bác nhìn thấy xác chết là lúc đấy gần nửa đêm. Hầu hết vào lúc này trong ngày là bác luôn thức dậy ra đình xem xung quanh một lần rồi mới đi nghỉ. Lúc đấy thấy gió lạnh hiu hiu và cảm giác rờn rợn ở xung quanh nên bác đi qua chỗ giếng đình thì phát hiện ra xác chết. Nhưng phải nói là xác chết này nằm ở đấy thì chắc chắn do ai mang đến chứ lúc đấy bác khóa cửa rồi thì làm sao mà ai có thể vào được. Hoặc họ đã mang vào trước khi bác khóa cửa.

Dương và Xuân nghe xong cũng cẩn thận ghi lại những gì bác Hoàng nói. Sau đó Dương cám ơn bác Hoàng và bắt đầu đến việc xác minh những người có liên quan. Lúc này có 5 người cùng ở đây theo lời của bác Hoàng. Có điều lạ là cả 5 người cùng là dân là Chèm. Một điều hơi kỳ lạ và trùng hợp vì theo như Dương tìm hiểu thì cả làng Chèm là nơi mà sinh ra ông phu mộ Thánh Chú. Ông Vũ Phúc Thuần.

Người đầu tiên là anh Phong. Anh Phong năm nay 35 tuổi. Làm bảo vệ cho ngôi đình này. Trước đấy Phong từ quân ngũ giải nghệ. Lúc ở trong quân ngũ, Phong từng làm ở Bộ tư lệnh Hoá Học. Qua nói chuyện với anh Phong thì Dương được biết, lúc bác Hoàng phát hiện ra xác chết thì anh đang ngủ. Mọi khi anh cũng đi cùng bác Hoàng như hôm đấy do trời mưa, anh bị mưa ướt hết nên sau khi thay quần áo anh đi ngủ luôn vì trước đấy anh từ nhà đến. Cũng phải giải thích thêm là anh Phong chỉ ở đây có 3 tối trong tuần cùng với bác Hoàng. Sau đó đổi ca cho từng người. Nhưng hôm xác chết được phát hiện là lúc anh ở lại cùng hai người cùng làng. Nhìn và quan sát anh Phong, Dương cảm giác có một điều hơi ngờ ngợ. Cả Xuân nữa. Ánh mắt của anh Phong hơi hướng sang một hướng khác khi nói chuyện. Hầu như không nhìn trực diện anh và Xuân bao giờ. Có một đặc điểm là khoảng thời gian từ 6h chiều đến 9h tối là lúc anh Phong đi ăn. Hôm nay anh ăn ở ngoài mới về đình. Cũng có mấy người xác nhận việc này vì lúc đấy thấy anh Phong ngồi ăn ở đấy. Đang nói chuyện bỗng Dương nhận ra tay anh Phong có gì đó. Dương hỏi:

Dương: Tay anh sao thế? Anh bị ngã à?

Phong: À, hôm qua khi đi ăn, anh và mấy anh em bị ngã xe ngay đầu ngõ. Vết thương cũng bình thường. Không quan trọng lắm. Vì thế khi ăn về anh cũng chả nói với bác Hoàng. Rồi đi ngủ ngay vì lúc đấy say quá. Không thể làm gì được.

Dương: Anh đi cùng mọi người cả buổi à? Hay chỉ một lúc

Hoàng: Anh đi ăn từ thời gian đấy đến lúc xong thì đi về. Mấy người bạn chở anh về. Chứ anh không tự về được. Chính vì thế ngã xa trước khi về mà.

Dương cẩn thận ghi lại những gì Phong nói. Điều Dương băn khoăn là lúc đấy lại là lúc xảy ra án mạng theo như cảm nhận của Xuân. Vậy Phong có liên quan gì không? Với những gì đã xảy ra thì khả năng người gây án là một người biết khá rõ và đã theo dõi động tĩnh của những người có liên quan đến ngôi đình này. Làm việc xong với Phong, Dương bắt đầu làm việc với người thứ hai. Đấy là anh Mạnh. Năm nay Mạnh 30 tuổi.

Làm việc với Mạnh thì Dương được biết Mạnh trước đây làm nghề thợ sơn. Sau đó Mạnh bỏ nghề thợ sơn để về phụ giúp vợ bán thịt lợn ở gần làng Bái Ân này. Khi biết bác Hoàng đang cần ngươì giúp cho đình, Sơn đến xin làm ở đấy và được bác Hoàng chấp thuận. Cũng đã gần 4 năm rồi. Sơn được cái kín tiếng, điềm đạm, ít nói. Vẻ mặt có vẻ hiền lành. Nói chuyện với Sơn, Dương cảm thấy thoải mái. Tuy ít nói, nhưng Sơn có vẻ khéo léo trong cách trả lời câu chuyện. Hoàn toàn bình thường. Lúc xảy ra án mạng thì Sơn đang ở trong đình quét dọn trước khi đi ngủ. Nhiệm vụ của Sơn là chỉ đảm nhận việc dọn dẹp ở đình. Sau khi làm việc kiểm tra xong xuôi thì Sơn xuống phòng đi ngủ. Trước đấy, Sơn cũng không ở đình mà anh đi cùng vợ đến nhà một người bạn. Nghe Sơn nói thì người bạn đấy là người bạn của vợ. Địa điểm tận trên phố. Thời gian Sơn về là lúc khoảng 8h30 tối. Lúc đấy, mọi người vẫn đang thức. Sau khi Sơn về thì Sơn tắm giặt và kiểm tra xung quanh. Lúc đấy Sơn lại không đi về phía giếng đình mà chỉ ở nhà chính kiểm tra các thiết bị, những thứ có liên quan. Chính vì thế lúc Sơn là mối nghi ngờ tiếp theo có thể có liên quan đến án mạng. Sau khi hỏi chuyện và những thông tin cần biết. Dương hỏi sang vấn đề mà Dương đang quan tâm:

Dương: Thế lúc từ 8h30 đến gần đêm anh có ra ngoài không?

Mạnh: Không! À mà có. Anh ra một lần duy nhất vào lúc khoảng 22h. Lúc đấy khi có nghe thấy tiếng động ở nhà chính, anh vội dậy để ra kiểm tra. Lúc đấy, hình như Phong vừa tắm xong. Nhìn thấy Phong đi vào nên anh đoán là Phong gây ra tiếng động nên thôi không kiểm tra nữa.

Dương: Thế trước đó anh về đình thì có ai biết không?

Mạnh: Không anh ạ! Nhưng khoảng 15p sau thì anh gặp bác Hoàng để trao đổi công việc và ngồi uống nước một lúc mơí về phòng.

Dương hỏi nhiều nhưng Mạnh không có gì là sơ hở trong cách nói chuyện cả. Mọi cái đều logic. Dương thấy Mạnh khéo léo trong những cách nói chuyện. Hiếm có người nào nhớ hết được mọi việc như Mạnh. Chỉ có một điều Dương vẫn còn thắc mắc là nếu từ thời gian khoảng 6h30 chiều đến 8h30 tối không ai biết Mạnh về, thì liệu lúc đó Mạnh có phải là người gây án không? Để xác minh sự việc này thì Mạnh có một lý do ngoại phạm là đi cùng vợ đến nhà một người bạn. Xác minh thông tin này thì hoàn toàn đúng. Lúc đấy Mạnh có ở nhà một người bạn thật. Sau đấy mới về đình. Không còn câu hỏi gì nữa, Dương tìm người cuối cùng để hỏi sự việc này. Đấy là Thắng. Thắng là người ở đình hôm xảy ra án mạng.

Thắng năm nay 45 tuổi. Cũng trạc tuổi Dương. Thắng làm công nhân may cho một nhà may tư nhân gần Nghĩa Đô. Trước đấy Thắng là một thợ khuôn vác ở bến xe Mỹ Đình. Sau khi vợ anh chuyển về bán hàng ở gần chợ Nghĩa Đô thì Thắng xin một công việc gần đấy để chuyển hàng và phụ giúp vợ. Công việc cũng khá nhàn cho Thắng. Sau đấy, Thắng xin bác Hoàng phụ giúp công việc ở đình trong những thời gian rảnh. Bác Hoàng vui vẻ nhận lời. Vì vậy, trong gần 5 năm làm ở đây, Thắng chưa hề có điều tiếng gì. Mọi người quanh đây đều biết Thắng là ai, tính cách của Thắng khá thẳng tính. Bộc chực. Nói là làm. Chính vì thế, mọi người rất quý Thắng do Thắng luôn giúp đỡ mọi người. Nhất là Thắng có sức khỏe, dáng người to cao nên bác Hoàng muốn Thắng giúp bác khi đêm hôm để ngăn bọn trộm cắp hay lảng vảng khu vực đình Bái Ân.

Nói chuyện với Thắng, Dương cũng không có gì nhiều hơn. Thắng nói khá rõ những gì Dương hỏi. Một điều Thắng nói làm Dương để ý là lúc nửa đêm, Thắng có thức dậy một lần vì nghe thấy tiếng chó sủa. Lúc đấy theo phản xạ, vì Thắng thường dậy sớm để đi phụ giúp vợ mang hàng ra chợ bán thì Thắng có phát hiện ra Mạnh cũng đang ở trong phòng bác Hoàng. Lúc đấy thấy đèn sáng, nên Thắng đi vào và Mạnh làm chứng điều đó. Mạnh đi vệ sinh mà phòng vệ sinh chỉ có ở phòng bác Hoàng là có. Lúc đấy khoảng gần 12h đêm. Ngoài ra thời gian từ 6h chiều đến 9h tối, Thắng ở ngoài phụ giúp vợ dọn hàng, vợ Thắng làm chứng. Đấy là lý do ngoại phạm của Thắng.

Sau khi hỏi Thắng xong, Dương cũng không có thông tin gì mơí hơn. Hai người phụ nữ hôm đấy không ở lại đã về trước từ 5h chiều. Như vậy, phạm vi khoanh vùng những người có liên quan chỉ còn 4 người. Đấy là Bác Hoàng, Thắng, Mạnh và Phong. Ngoài ra lúc này thông tin về xác chết đã có. Nhưng để rõ Dương và Xuân phải về Khu 88. Nhìn đồng hồ lúc này đã là 7h tối, thấy không kịp nên Dương nói:

Dương: Cũng gần đến giờ rồi! Mình xem thông tin của pháp y sau em nhé! Lúc này là lúc em và anh chuẩn bị tinh thần. Một vị trí rất bí mật cần em và anh tìm kiếm đấy. Đấy là cái giếng cổ ở đình Bái Ân. Anh có linh cảm có gì đó không ổn ở cái giếng đấy. Vì tất cả các nguyên nhân đều xuất phát từ cái giếng cổ này!

Xuân: Vâng! Nhưng có một điều em nghi ngờ về những gì đang diễn ra ở đây và khó giải thích tại sao là vì sao những kẻ phạm tội lại mang xác nạn nhân đến đây? Vì lý do gì? Không vì lý do cướp của giết người rồi. Nó phải có gì đó bí ẩn thì những kẻ đấy mới mang xác chết đến để ở khu vực đình Bái Ân này. Ngoài ra, xác chết sau khoảng gần 8 tiếng đồng hồ mới phát hiện ra thì quần áo vẫn sạch sẽ tinh tươm. Việc này có vẻ như là một sự sắp đặt hơn là một vụ giết người. Nhất là vết cắt cổ. Nó rất ngọt và không có tý máu nào cả. Hung thủ có vẻ đã giết nạn nhân trong lúc nạn nhân đã bị khống chế anh ạ.

Dương: Ừ! Ngay từ lúc đầu anh cũng đoán thế. Nhưng tại sao? Điều đấy mình còn phải xem xét cẩn thận. Nhất là những người có liên quan thì hầu như không có tung tích gì liên quan cả. Có thể là một nhóm người bên ngoài là một giả thiết. Nhưng để làm gì? Cái này anh cho rằng còn bí ẩn. Mà mấu chốt có thể ở buổi tối nay. Vị trí cái giếng đình.

Xuân: Sao anh lại nói là bí ẩn?

Dương (cười): Để lúc đấy em sẽ biết. Nhưng phải thật bình tĩnh. Biết đâu sẽ có ma?

Xuân: Anh không được hù dọa em. Nhưng anh tin có ma?

Dương: Điều đấy là một phần của những suy luận xác định tội phạm đấy em ạ. Ngay cả trước khi anh vào đây thì cái nghề của anh là tiếp xúc với những bóng ma và xác chết. Nên anh tin có thật. nó không hiện hữu nhưnng tồn tại vô hình. Thế giới vật chất và thế giới tâm linh luôn tranh cãi về điều này. Em theo trường phái nào?

Xuân: Cái này em theo cả hai.

Dương: Ừ! Thế mà cũng nói. Bản chất hai cái khác nhau. Nhưng nghề của em là dùng cái vật chất để xác định tâm linh. Lấy những thức thuộc tâm linh để tìm ra vật chất. Còn anh thì ngược lại em.

Xuân: Nhưng mấy giờ anh và em xuống nơi giếng đình đấy hả anh?

Dương: Khoảng gần 11h đên. Lúc bước sang giờ Tý hôm sau. Lúc đấy cũng là lúc mọi người đã đi ngủ hết, không ảnh hưởng đến sự quan sát xung quanh. Nhất là thường khi anh làm việc ở những nơi như thế này thì việc chọn giờ rất quan trọng. Khái niệm chọn giờ đầu tiên của một ngày mới thường được anh chọn khi đến những nơi tâm linh. Lúc đấy tâm hồn con người thanh thản. Cái giá trị vật chất và tâm linh nó dễ gần đến nhau hơn. Chính vì thế mình đến lúc 11h đêm khi bắt đầu sang giờ Tý là hay nhất em ạ.

Xuân: Ồ! Thế lúc đấy những người ở đình thì sao hả anh?

Dương: Một lúc nữa mấy đồng chí ở đội trọng án công an Hà Nội sẽ đến đưa những người có liên quan ở đình đi lên phường sở tại để báo cáo sự việc. Anh chọn thời điểm này để bảo họ cũng chính vì cái giếng đình này. Đến lúc đấym khu vực niêm phong chỉ còn anh và em. Như vậy, việc xác minh và tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn

Xuân: À con tiếng kêu của người phụ nữ nữa. Liệu hôm nay anh và em có còn nghe thấy không nhỉ?

Dương: Anh cũng không rõ nữa. Nhưng theo em, liệu có một ai đó kêu thật hay là lời của hồn ma?

Xuân: Không rõ nữa. Nhưng em tin là có. Nó có thể xuất phát từ một người phụ nữ đã từng chết ở đây. Cũng có thể lắm chứ. Việc này em đã từng gặp ở những nơi cần xác định bởi cảm giác và giác quan thứ 6 anh ạ. Đã nhiều lần cũng căn cứ vào những giác quan này mà mình có thể tiếp cận được những thông tin rất có giá trị. Tuy chúng chỉ là tham khảo, không có giá trị làm bằng chứng. Nhưng ở một số quốc gia thì việc này đã được công nhận là một phần tất yếu của công tác điều tra tội phạm đấy.

Dương: Ừ! Anh cũng đã từng nghe nói thế. Thôi giờ cũng gần 8h tối rồi. Em và anh chưa ăn gì. Mình đi ăn gì đã rồi chuẩn bị tinh thần nhé.

Dương nói chuyện với Xuân xong rồi cả hai ra khỏi đình và đến một nhà hàng gần đấy để ăn tối. Còn đúng như những gì Dương nói thì những người có liên quan vụ án đình Bái Ân đã được mời ra công an phường để khai báo sự việc. Khu vực niêm phong chỉ còn một đồng chí công an bảo vệ hiện trường. Sau khi ăn xong, đợi đúng đến 11h giờ đêm, cả hai đến đình Bái Ân. Cảm giác xung quanh vắng lặng. Có tiếng cho sửa văng vẳng từ xa. Bất giác Xuân lại nép gần vào Dương. Cô sợ cái cảm giác này. Liệu có điều gì mà Dương đang im lặng không cho cô biết? Cả hai tiến đến khu vực hiện trường. Lúc này, Dương dùng đèn pin soi khu vực cần tìm. Bỗng nhiên...văng vẳng tiếng kêu ai oán của một người phụ nữa mà Dương và Xuân đã từng nghe.

- Hãy trả lại đầu cho tôi... !

Dương cũng bắt đầu sợ. Tuy anh cũng nhiều lần đối mặt với những sự việc như thế này, nhưng anh vẫn có cảm giác sợ. Bộp! Một con mèo chạy qua làm anh giật mình. Cái giếng bắt đầu hiện ra. Anh dùng đèn pin soi xung quanh. Trời đấy. Tim anh thắt lại. Có gì đó khe khẽ cọt kẹt từ phía cái giếng. Và rồi.... Dương giật bắn mình........ Vậy chuyện gì đã xảy ra lúc Dương và Xuân đến hiện trường? Điều bí ẩn gì còn chờ đợi phía trước? Hung thủ là ai? Những điều đó sắp được Dương khám phá chăng? Các cụ tiếp tục đợi hồi sau sẽ rõ nhé......

 

Hết chương 8. Mời các bạn đón đọc chương 9!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/38764


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận