Chương 47 Mấy tuần trôi qua, việc nghiên cứu phát minh loại máy móc mới cũng được coi là khá thuận lợi, nhưng Dương Chiến và Thuý Thuý thì ngày càng giống như khách lạ qua đường. Thuý Thuý cả đêm mất ngủ, cô tận mắt chứng kiến Dương Chiến liên tục ra nước ngoài bàn bạc về những chi tiết của lễ cưới, cô chỉ có thể mượn công việc để ép mình không nghĩ đến nỗi đau khổ trong lòng.
Sau khi hôn sự của Vương Hinh đã ổn thoả, bố Vương Hinh dự định sẽ cùng vợ đi du lịch khắp nơi. Nhưng chỉ mình Vương Hinh, thì không thể gánh vác được sự vận hành kinh doanh của cả công ty, bố Vương Hinh liền nghĩ đến Thuý Thuý. Thuý Thuý cũng hy vọng có thể trở về giúp dượng, dù sao ở công ty Dương Chiến, Thuý Thuý cũng rất buồn phiền.
Ngày hôm sau Thuý Thuý đến gặp Dương Chiến, khẽ nói ý định xin từ chức để sang giúp dượng. Dương Chiến hết sức kinh ngạc, trong lòng bao tâm tư phức tạp đan xen, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra điều gì. Anh muốn giữ Thuý Thuý lại, nhưng anh cũng biết rất rõ rằng, anh không thể hứa hẹn bất cứ điều gì với Thuý Thuý, dù Thuý Thuý đã ly hôn, nhưng sau khi ly hôn, Thuý Thuý sẽ đi đâu về đâu, Dương Chiến cũng không thể nào quyết định được. Ở công ty, khi ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau, Dương Chiến có thể nhận ra tình cảm sâu sắc của Thuý Thuý đối với anh. Dương Chiến biết rõ lắm, nhưng anh cũng biết anh là loại người nào, anh không thể cho Thuý Thuý một gia đình, ngoài ra, anh cũng không thể nào từ bỏ món lợi nhuận khổng lồ mà cuộc hôn nhân thương nghiệp của anh đem đến cho gia tộc Dương Thị.
Trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng Dương Chiến nói đầy xót xa và bất lực: "Tôi đồng ý!"
Nước mắt lập tức tuôn trào khỏi khoang mắt, thái độ không chút níu giữ của Dương Chiến một lần nữa lại nhấn chìm tia hy vọng mỏng manh cuối cùng còn sót lại của cô.
Nửa tháng sau, Thuý Thuý bắt đầu làm việc rất hiệu quả trong công ty của dượng. Dựa vào kinh nghiệm và sự nghiên cứu tận tâm của mình, Thuý Thuý nhanh chóng bước vào quỹ đạo. Bố Vương Hinh rất vui, yên tâm trao quyền hành cho Thuý Thuý, ông cũng bước vào trạng thái bán nghỉ hưu.
Thân hình Vương Hinh càng lúc càng nặng nề, mỗi chiều đến công ty ngó nghiêng một chút, cũng không quản lý gì nhiều. Đại Thiếu và bố mẹ Đại Thiếu rất yêu quý Vương Hinh, hết mực bảo vệ chở che Vương Hinh, lo sợ xảy ra điều gì bất trắc. Ngày ngày bố mẹ Đại Thiếu tẩm bổ hải sâm tổ yến cho Vương Hinh, Vương Hinh sợ béo, không dám ăn, mẹ Đại Thiếu cười, ấn đầu Vương Hinh nói: "Cái con bé này!"
Bố mẹ Đại Thiếu luôn đối xử tốt với Vương Hinh như con đẻ của mình. Hai ông bà không có con gái, Vương Hinh thông minh, lanh lợi, hoạt bát lại tinh nghịch, vừa vặn đúng với mẫu cô gái mà họ mong đợi. Mặc dù là con dâu họ, nhưng họ yêu thương Vương Hinh chẳng khác gì yêu thương con đẻ của mình.
Ngày cưới của Dương Chiến sắp đến, chỉ mấy hôm nữa thôi, tâm trạng anh vô cùng nặng nề, rất đau khổ, khó mà nói được thành lời. Nhưng chính anh đã lựa chọn như vậy.
Hôm nay, ở công ty, anh hồi tưởng lại khung cảnh trước đây anh và Thuý Thuý nô đùa xây lâu đài bằng cát trên bờ biển. Lúc đó anh không phải lo nghĩ gì, cứ vô tư vui đùa, niềm hạnh phúc xuất phát từ con tim. Còn bây giờ thì sao? Anh cười đau khổ.
Anh không thể kìm nổi ý muốn đi gặp Thuý Thuý, bèn lái xe đi tìm Thuý Thuý. Thuý Thuý không ở văn phòng, vừa may gặp Vương Hinh, Vương Hinh nói với anh, có thể Thuý Thuý đang học sửa xe ở bãi đỗ xe.
Vương Hinh dẫn Dương Chiến xuống dưới tầng, ở giữa bậc cầu thang tầng hai, Dương Chiến chợt dừng bước, anh nhìn thấy dưới ráng chiều đỏ ối, Thuý Thuý đang đi tới đi lui xung quanh một chiếc xe cũ của công ty.
Dương Chiến lặng lẽ nhìn Thuý Thuý một tay cầm cờ-lê. một tay cầm tuốc-nơ-vít, một lát lại chui xuống phía dưới vô lăng, một lát lại chui xuống gầm xe. Xe chưa sửa xong, trên mặt Thuý Thuý đã bị dính một vết dầu đen bóng. Vương Hinh đang định cười, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Chiến đang toét miệng cười rất vui, cô ngẩn người.
Bất giác, Vương Hinh cảm thấy Dương Chiến thực sự rất đáng thương, có điều, sự đáng thương này do chính anh tạo nên, không đáng được đồng tình.
Đúng lúc đó, có một nam nhân viên - là người vẫn luôn theo đuổi Thuý Thuý đi ngang qua bãi đỗ xe, thấy Thuý Thuý đang gặp phải khó khăn, liền hào hứng giúp đỡ. Nhưng đáng tiếc anh chàng này cũng chỉ hiểu biết lơ mơ về cấu tạo xe ô tô, đập đập gõ gõ mãi cũng vẫn không sửa được. Thuý Thuý đành lên tiếng cảm ơn anh, dẹp bỏ ý định sửa xong xe trong ngày hôm nay, chuẩn bị quay về phòng làm việc thu dọn đồ, rồi về nhà.
Đi đến cầu thang, Thuý Thuý ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Chiến. Dương Chiến nhìn thấy Thuý Thuý u uất buồn rầu, nhìn thấy rõ nỗi thê lương trong đáy mắt cô, bất giác cảm thấy xót xa.
Thuý Thuý vừa chạm phải ánh mắt của Dương Chiến, toàn thân run nhẹ, bỗng chốc sắc mặt bợt bạt hẳn đi.
Thuý Thuý đã rời xa Dương Chiến nửa tháng rồi, đối với cô, nửa tháng này dài đằng đẵng như mấy nghìn năm.
Nỗi đau khổ dài đằng đẵng, sự trốn chạy dài đằng đẵng, nỗi bi thương lạnh lẽo dài đằng đẵng.
Dường như tất cả đều biến mất, không gian và thời gian như dừng lại vào chính khoảnh khắc này, bao nỗi tang thương cũng không thể làm thời gian nhích thêm một phút.
Dù chỉ trong khoảnh khắc mà lại dài như một thế kỷ. Một cây hoa đào bỗng chốc nở rộ, rồi lại nhanh chóng lụi tàn, cả mặt đất đầy hương, nói cho người đời biết ở giây đó, phút đó, thời khắc đó, đã có những cánh hoa bay rợp trời như mưa rơi.
Hoa rơi, tình rơi, hoa khô, tình khô!
Thuý Thuý nhìn Dương Chiến, con tim lại như bị dần đông cứng, lạnh đến độ không thể thở được.
Dương Chiến im lặng không nói, ánh mắt cũng không rời khỏi Thuý Thuý. Nửa tháng không gặp, Thuý Thuý trông càng cô độc, đôi mắt trong veo kia đã trở nên lạnh lẽo, mang theo nỗi bi thương không thể che giấu được.
Đôi mắt Dương Chiến cũng hơi ươn ướt.
Thuý Thuý cúi đầu, lặng lẽ đi sang bên cạnh Dương Chiến, liền bị Dương Chiến túm chặt lấy cánh tay, kéo đến phòng vệ sinh. Anh rửa sạch dầu nhớt trên tay, trên mặt cô, Thuý Thuý cúi đầu mặc anh muốn làm gì thì làm.
Sau khi rửa sạch sẽ, Dương Chiến hỏi Thuý Thuý có cần anh giúp gì không, chỉ cần là việc trong tầm khả năng của anh. Thuý Thuý lắc đầu.
Ngày cưới của Dương Chiến đã gần kề, Thuý Thuý cũng đã tự dặn mình không được xem ngày tháng nữa. Cô cất giấu tất cả mọi điều trong lòng, dù là niềm vui trước đây hay là nỗi đau hiện tại. Dương Chiến sắp đi, lần này anh đi để chuẩn bị cho hôn lễ, đến tận ngày cưới, sẽ không trở về.
Dương Chiến thở dài, chuẩn bị ra về. Thuý Thuý tiễn anh ở ngoài cửa công ty. Dương Chiến nhìn cô một lúc, ánh mắt cuối cùng cũng đã mềm mại hơn, anh nói nhỏ với Thuý Thuý: "Đợi anh về."
Thuý Thuý không nói gì. Dương Chiến nhìn Thuý Thuý sắc mặt nhợt nhạt, chợt ôm cô và hôn nhẹ lên môi cô, sau đó lên xe. Khi xe vừa khởi động, Thuý Thuý bỗng không thể kìm lòng được nữa, nói khẽ: "Dương Chiến, anh biết nỗi lòng của em mà. " Dương Chiến bàng hoàng, ngồi trong xe, ngẩng đầu lên, nhìn Thuý Thuý chằm chằm, Thuý Thuý lấy hết dũng khí, dũng cảm đón tiếp ánh mắt của Dương Chiến.
Dương Chiến gật đầu, nói: "Ngày kia anh bay rồi, em không cần tiễn anh đâu." Nói xong bèn lái xe đi.
Nửa đêm, nước mắt của Thúy Thúy ướt đẫm gối, cả đêm không ngủ, ban ngày vẫn phải làm việc bình thường. Vương Hinh và Đại Thiếu mấy lần hỏi cô có phải không được khỏe, Thúy Thúy đều cố cười, nói: "Chị rất khỏe, không sao đâu." Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, bên ngoài trời đang mưa xối xả, cơn mưa xuân đem theo hương vị thanh tân tươi mới. Ngày mai, Dương Chiến sẽ rời khỏi Thanh Đảo, ra nước ngoài tổ chức hôn lễ. Cả ngày Thúy Thúy đều thấp thỏm không yên, cứ đi đi lại lại trong phòng làm việc, cố gắng để xua tan đi một ý tưởng, cô biết ý tưởng này không hay, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế nổi việc muốn thử xem sao, đời người, nhiều lúc cũng chỉ phụ thuộc vào mấy bước then chốt này thôi.
Thử xem, hãy cố gắng đấu tranh một lần cho tình yêu của mình! Sau khi tan ca về nhà, tinh thần Thúy Thúy bồn chồn phấp phỏng, cuối cùng cũng đến 8 giờ, Thúy Thúy nói với bà ngoại cô có việc phải ra ngoài. Bà ngoại chợt nhớ ra Thúy Thúy quên mang ô, vội cầm ô chạy đuổi theo, nhưng không thấy bóng dáng Thúy Thúy đâu.
Trong khu biệt thự Dương Chiến ở, nhà nào cũng có xe riêng, trạm xe bus cách khá xa nhà Dương Chiến. Thúy Thúy bước xuống khỏi xe bus, đi đến nhà Dương Chiến dưới cơn mưa tầm tã. Khi ấn chuông cửa, Thúy Thúy mới nghĩ ra sao mình không bắt taxi? Có lẽ là do quá căng thẳng nên quên mất. Thúy Thúy cười đau khổ thầm mắng mình đúng là đần độn.
"Ai vậy?"
"Em."
Dương Chiến không nói thêm câu nào, cầm ô bước ra ngay. Nhìn thấy Thúy Thúy đang run lẩy bẩy giữa cơn mưa, rướn mày lên kinh ngạc, cũng không nói gì, vội vàng kéo Thúy Thúy chạy vào trong phòng.
Thúy Thúy đứng trong phòng, mặt mũi lạnh cóng tím tái. Bao lời muốn nói đã nghĩ kĩ trên đường đi, bây giờ gặp Dương Chiến, đều tiêu tan cả, không biết nên nói gì.
Dương Chiến chau mày nhìn cô, nói: "Hãy đi tắm nước nóng, thay quần áo, khéo cảm lạnh."
Thúy Thúy ngoan ngoãn đi theo anh lên tầng, vào phòng tắm.
Dương Chiến đi tìm bộ đồ ngủ cho cô. Thúy Thúy ngẩn người trong phòng tắm mù mịt hơi nước nóng, cô nhìn cơ thể mình trong gương, cô chẳng béo chút nào, vòng eo thon thả, khuôn ngực đầy đặn.
Dương Chiến gõ cửa, Thúy Thúy không kịp trở tay, cuống quá bèn mở cửa. Dương Chiến giật mình kinh ngạc, nhìn vào mắt cô, rồi lại nhìn xuống thân thể trần truồng của cô.
Mặt Thúy Thúy đỏ bừng, cắn môi, sợ sệt nhìn Dương Chiến.
Dương Chiến nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó dùng một nụ hôn chắn lấy môi cô.
Nụ hôn của Dương Chiến dịu dàng nhưng mãnh liệt. Lúc đầu anh sợ Thúy Thúy không kịp thích ứng nên rất đỗi nhẹ nhàng, đợi đến khi Thúy Thúy đã không còn sự phản kháng. Dương Chiến lập tức gia tăng cường độ, đầu lưỡi linh hoạt kích thích từng vị trí mẫn cảm của Thúy Thúy, tấn công một cách điêu luyện thành thục, kích thích mạnh mẽ đến độ không thể cưỡng lại được. Đôi tay anh cũng không để không, mà bận rộn di chuyển trước ngực và vùng mẫn cảm phía dưới cơ thể Thúy Thúy. Cuối cùng, Thúy Thúy cũng bắt đầu run rẩy, cô định đến để nói chuyện với Dương Chiến, không phải đến để hôn, càng không phải đến để chịu đựng sự ham muốn tình dục khó mà kìm nén được đang khiến cô run rẩy này. Hơi thở của Thúy Thúy dần dần cũng trở nên gấp gáp, ánh mắt và làn da khắp cơ thể đều chuyển sang sắc hồng. Dương Chiến không để cho cô nói gì, bế ngay cô lên, ném xuống giường trong phòng ngủ. Sau đó anh vứt bộ đồ ngủ, chồm lên người Thúy Thúy, hôn khắp cơ thể cô, và hơi thở dồn dập, nhìn chăm chú vào mắt Thúy Thúy. Từ từ, dần dần, nhưng cứng rắn như gang thép, tiến vào trong cơ thể Thúy Thúy.
Thúy Thúy đau đớn khẽ kêu lên, Dương Chiến coi như không nghe thấy, từng đợt khoái cảm trào dâng khắp cơ thể Dương Chiến. Cơ thể khỏe mạnh cường tráng của anh lấm tấm mồ hôi, chúng sáng lấp lánh trên làn da nâu giòn khỏe mạnh của anh.
Hơi thở của Thúy Thúy ngày càng gấp gáp, toàn thân toát đầy mồ hôi, giờ thì sự đau đớn đã giảm đi nhiều, nhiệt độ cao trong cơ thể như đang lan tỏa. Cơ thể của Dương Chiến nóng bỏng và đầy sức mạnh, những đợt tiến công hơi thô bạo khiến mặt Thúy Thúy càng lúc càng đỏ, cơ thể cũng càng lúc càng hưng phấn. Cuối cùng, Thúy Thúy không kìm nén nổi, bắt đầu rên khe khẽ, đôi tay cô nhẹ nhàng quấn quanh cổ Dương Chiến, khẽ gọi: "Dương Chiến, Dương Chiến..."
Toàn bộ cơ bắp trong cơ thể cường tráng của Dương Chiến đều căng lên, giống như một con báo tuyết đực đẹp đẽ giữa ngọn núi tuyết, tràn đầy mê lực của giống đực.
Sau khi sự đau đớn đã trôi qua, niềm khoái cảm tột cùng đã khiến Thúy Thúy quên mất mình đang ở đâu, ở đám mây lơ lửng giữa tầng không hay là trên thiên đàng?
Thúy Thúy nằm trong lòng Dương Chiến, chợt mất hết dũng khí, lưỡng lự hồi lâu mới hỏi: "Dương Chiến, ngày mai anh có thể không đi được không? Em muốn, em muốn... anh biết mà, em muốn..." Đôi mắt Thúy Thúy giống như hai hồ nước sâu, dập dềnh những gợn sóng lăn tăn, chất chứa sự nài xin mãnh liệt.
Dương Chiến nhìn thẳng vào đôi mắt Thúy Thúy, giây lát sau, không nỡ nhìn nữa, lảng đi, nhẹ nhàng nói: "Không thể."
Lời từ chối của anh rất đơn giản nhưng vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú trông rất bình tĩnh, điềm tĩnh và dửng dưng. Một nỗi đau xuyên thấu tim khiến Thúy Thúy không thốt nên lời.
Trong mắt Dương Chiến, những con sóng tối đen đang cuồn cuộn dâng lên.
Thúy Thúy cảm thấy trái tim đã tan nát của mình càng nát vụn hơn, lạnh lẽo hơn. Dương Chiến im lặng, thời gian trôi đi thật nặng nề.
Nhiệt độ trong phòng đủ ấm, nhưng tại sao, tại sao Thúy Thúy không cảm nhận được chút hơi ấm nào, cô lạnh run người, các đầu ngón tay lạnh buốt.
Một thoáng xót xa hiện lướt qua trên khuôn mặt Dương Chiến, nhưng anh vẫn giữ im lặng.
Dương Chiến bắt buộc phải hoàn thành hôn ước này, anh phải có được lợi nhuận khổng lồ từ thương trường kinh doanh.
Trong lòng Thúy Thúy xót xa đau đớn, không thể nào xua tan đi được. Đã đến bước này, liệu cô còn có thể nói thêm được gì đây?
Thúy Thúy cuộn tròn co rúm người trên giường, Dương Chiến kéo chăn đắp cho cô. Suốt cả một đêm, Dương Chiến đều ôm chặt Thúy Thúy, ngủ thiếp đi. Thúy Thúy nép mình vào lòng anh, con tim đau đớn tột cùng, nhưng không thể nào khóc được.
Đến khi trời sáng, Dương Chiến tỉnh lại, phát hiện ra Thúy Thúy đã ra đi, cô để lại một mẩu giấy, trên đó viết: "Nỗi nhớ mong khiến con người già đi, khi chợt nhận ra thì đã muộn. Cuộc chia tay lần này sẽ là vĩnh viễn cho đến tận lúc chết."
Dương Chiến lặng lẽ thần người nhìn mấy dòng chữ này, anh hiểu rằng, cả đời này Thúy Thúy cũng không muốn gặp lại anh, trong lòng bất giác đau đớn khôn tả. Tất cả mọi việc xảy ra đêm qua, từng lời, từng câu, có vẻ xa vời như trong cõi mộng, nhưng lại rõ ràng đến độ có thể nhìn thấy từng chi tiết nhỏ.
Trước đây, Dương Chiến đã nhiều lần nói với mình, anh làm như vậy là vì bất đắc dĩ, đây là kế sách tạm thời của anh, anh muốn thu phục được xong cái thế giới này rồi sẽ cùng Thúy Thúy mai danh ẩn tích, sống một cuộc sống thanh tao giữa chốn thiên nhiên. Lúc này đây, cái lý do mĩ miều ấy của Dương Chiến đã bị xé nát vụn. Anh cố gắng chịu đựng nỗi đau xé lòng, vẫn sắp xếp hành lý, đi ra sân bay.