Kết quả ghi chép khiến lòng đám Lý Trạch càng trầm xuống. Về tình mà nói, thì bọn họ đều tình nguyện tin tưởng rằng Kỷ Lương không phải là người có thể làm mấy chuyện giết người này nọ được, nhưng mà… mọi chứng cứ lại hiển hiện trước mắt! Dáng vẻ của Kỷ Lương thì ngược lại, lại khá hơn họ rất nhiều. Nhìn bộ dạng phủ đầy mây đen của họ, Kỷ Lương còn phải an ủi ngược lại họ, nói không sao, hiện giờ cùng lắm cô cũng chỉ là kẻ tình nghi, không có chứng cứ thực sự chứng minh cô là tội phạm giết người, chỉ cần điều tra rõ ràng sẽ ổn cả thôi, rồi nói bọn họ đừng chán nản như thế.
Đầu tiên, xét về thời gian tử vong của Vương Nhã Phân, kết quả phân tích của Đoàn Khanh Nhiên cho thấy, thời gian tử vong nằm trong khoảng từ 5 đến 7 giờ chiều. Mà vào thời gian đó, camera giám sát ghi lại cho thấy, xe của Kỷ Lương có xuất hiện ở phía Nam thành phố. Kỷ Lương giải thích là, hôm qua cô nhận được một tin nhắn lạ, nhắn cô đến công viên ven biển ở phía Nam thành phố — lúc ấy cô đang điều tra về vụ án của Lý Lệ Linh, nghĩ có người cung cấp tin tức gì đó hoặc là… Trương Minh Đức đã phát hiện ra gì đó, nên hẹn cô tới gặp — giờ mới nghĩ ra, đó là cái mũ hung thủ cố tình bày sẵn, công viên ven biển cách nơi phát hiện ra xác chết của Vương Nhã Phân không xa. Mục đích chủ yếu của hung thủ là muốn tạo cho Kỷ Lương chứng cứ chính xác, chứng minh cô đã ‘có mặt ở đó’. Mà quả thực là Kỷ Lương cũng không có đủ chứng cứ chính xác để chứng minh rằng vào lúc 5 đến 7 giờ chiều qua cô không có mặt tại hiện trường. Bởi vì khi đó, cô đang xuất hiện ở điểm hẹn được nhắc đến trong tin nhắn kia, kết quả, đương nhiên là bị leo cây.
Bọn Lý Trạch cũng gọi thử vào số máy đã gửi tin nhắn cho Kỷ Lương, nhưng số máy đó luôn trong tình trạng tắt máy. Hơn nữa, số máy cuối cùng mà Vương Nhã Phân gọi trước khi chết, lại là số của Kỷ Lương — từ điểm này có thể có mấy hướng giải thích. Có thể lúc đó cô ta muốn cầu cứu Kỷ Lương, nhưng ngược lại, cũng có thể Vương Nhã Phân muốn ám chỉ Kỷ Lương chính là hung thủ. Cuối cùng, bạn bè của Vương Nhã Phân không nhiều lắm, chỉ biết một vài người, mà Kỷ Lương lại là ‘người không quen’ gần đây nhất thường liên hệ với cô ta. Một người vốn không hề quen biết lại đột nhiên liên lạc sẽ luôn khiến người ta nghi ngờ nhiều hơn. Hơn nữa, kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y cho thấy, hung thủ là một người sử dụng dao rất lành nghề, lực cắt rất lớn, rất chính xác… Kiểu người như thế nào thì có thể hạ thủ chính xác như vậy? Trong đó có một khả năng, hung thủ có thể là một nhân viên cảnh sát — giống như Kỷ Lương, có được kiến thức nghề nghiệp và tố chất về sức khỏe tương tự như hung thủ cần có! Tóm lại, tất cả những chuyện này đều rất bất lợi đối với Kỷ Lương.
“Đội trưởng Lương!” Sắc mặt Lý Trạch vẫn vô cùng khó coi: “Trước hết chị phải tạm ở lại cục cảnh sát!” “Ừ!” Kỷ Lương hiểu rất rõ những trình tự này: “Lý Trạch, tôi gọi điện thoại được không?”
“Ừ!” Kỷ Lương gọi vào số Kỷ Duệ, nhưng vẫn thấy báo tắt máy, cô lại gọi điện thoại về nhà, tiếng tít tít theo quy luật vang lên đều đều nhưng vẫn không có ai nghe khiến lòng cô như chìm xuống: “Lý Trạch… tôi phải về nhà xem một chút.”
Kỷ Lương cảm thấy rất bất an, đứng ngồi không yên. “Đội trưởng Luong, chuyện này không đúng với quy định.”
Lý Trạch khó xử nhìn cô. “F**k! Dẹp mẹ nó cái quy định đi!” Kỷ Lương chửi thề, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt cô, hoàn toàn không phải giả dối: “Con tôi… con trai tôi có thể đã xảy ra chuyện.” Cô túm cổ áo Lý Trạch: “Cậu đi cùng tôi đi, nếu cậu không tin tôi, thì có thể còng tay tôi lại, xin cậu —.” Kỷ Lương thực sự rất nóng ruột, cô nên sớm lường trước mới đúng, ngay khi nhận được điện thoại báo Vương Nhã Phân gặp chuyện không may, thì cô đã phải nghĩ tới rồi chứ! “A Trạch, anh đi xem thế nào đi.”
“Đội trưởng Lương, tôi cũng đi cùng chị.”
“Nhiều người sẽ giúp được nhiều việc hơn!” Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đến phát điên của Kỷ Lương, một vài đồng nghiệp cũ cũng đứng ra nói giúp cô. Hơn nữa, đám cô chú bọn họ cũng đã nhìn Kỷ Duệ lớn lên từng ngày, tính ra thì cũng là một nửa bố mẹ rồi, nếu tên tiểu ma đầu kia mà thật sự xảy ra chuyện gì, thì chính bọn họ sẽ là những người đầu tiên không tha cho những kẻ dám gây thương tổn cậu nhóc của họ. “Cảm ơn các cậu!” Kỷ Lương nhìn bọn họ, ánh mắt tràn ngập vẻ cảm kích.
“Đi thôi!” Lý Trạch lấy chìa khóa xe ra: “Dùng xe cảnh sát đi, mau lên một chút.” Kỷ Lương giật chìa khóa của hắn, nhanh chân lao ra ngoài, đám người kia cũng vội vàng đuổi theo. “Đội trưởng Lương, mấy người các chị về nhà xem, chúng tôi đi đến trường học của anh nhỏ tìm xem thế nào.” Đồng nghiệp tên A Pháo nói với Kỷ Lương, sau đó cùng hai người đồng nghiệp lên một chiếc xe khác, phóng về phía trường học của Kỷ Duệ. Kỷ Lương lao vun vút về nhà, cô mở vừa bước vào, vừa đi vừa gọi anh Duệ! “Anh Duệ — mau ra đây — đừng quậy nữa — nếu không mẹ đánh đòn anh thật đấy… Đừng trốn nữa…”
Từng phòng từng phòng một được mở cửa ra, Kỷ Lương vừa tìm vừa gọi, nhưng đáp lại cô lại chỉ có sự im lặng. Cô tìm khắp một lượt, rốt cuộc xác định con trai thực sự chưa về nhà. Đúng lúc này, Lý Trạch cũng nhận được điện thoại của A Pháo, nói rằng họ tìm ở trường cũng không thấy anh nhỏ đâu. Khi hắn báo tin này cho Kỷ Lương, cứ tưởng rằng cô sẽ bị tin tức này làm cho suy sụp, hoặc nếu không cũng sẽ vô cùng lo lắng sợ hãi, không ngờ cô lại đột nhiên tỉnh táo lại, nói ra một cái tên: “Trương Minh Đức!” Khi Trương Minh Đức được gọi đến cục cảnh sát, gã mặc một bộ âu phục, đúng dáng vẻ của một vị lương y nhã nhặn, đạo mạo. Đi sau gã còn có một người đàn ông cầm túi hồ sơ, đeo kính, tự xưng là luật sư riêng của Trương Minh Đức — gã này, rõ ràng đã có chuẩn bị trước rồi mới đến!
“À — cô Kỷ, cô đến rồi à? Thật khéo quá.” Trương Minh Đức ra vẻ kinh ngạc chào cô. “Đúng vậy, thật khéo quá!” Kỷ Lương ngồi bên cạnh, lạnh lùng, lẳng lặng nhìn gã trả lời đâu ra đấy từng câu hỏi của Lý Trạch, cứ hỏi ắt sẽ trả lời, hơn nữa, còn trả lời cực kỳ cụ thể, tường tận, chi tiết, hoàn toàn đúng dáng vẻ của một công dân tốt tình nguyện phối hợp điều tra với cơ quan cảnh sát.
Hơn nữa, chứng cứ vắng mặt của gã hoàn toàn đầy đủ. “Sẩm tối hôm qua à…” Trương Minh Đức cười: “Lúc đó tôi đang có một ca phẫu thuật, vì ca phẫu thuật đó rất thành công, nên các đồng nghiệp của bệnh viện cũng có thể hỗ trợ làm chứng cho tôi.” Một chứng cứ vắng mặt hoàn hảo, kết hợp với sắc mặt hoàn hảo của gã, khiến Kỷ Lương cảm thấy toàn thân run lên. “Anh biết Vương Nhã Phân không?”
“Vương Nhã Phân à? Coi như là có biết.” Gã cười: “Trước kia, khi cô ấy còn thực tập, thì tôi chính là người hướng dẫn. Tôi miễn cưỡng cũng được coi như một nửa thầy giáo của cô ấy, có điều, thành tích, biểu hiện của cô ấy rất bình thường, nên sau đó cũng không thể giữ lại làm việc ở bệnh viện của chúng tôi được! A—.” Bỗng gã chỉ sang Kỷ Lương đang ngồi bên cạnh nói: “Cô Kỷ đây cũng biết Vương Nhã Phân này, ngày đó tôi có gặp họ ngồi uống trà ở quán XX.” Kỷ Lương thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn không tỏ ra dao động gì: “Đúng thế, bác sĩ Trương biết tôi và cô Vương đã gặp nhau.”
“Không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.” Mặt Trương Minh Đức thoáng có vẻ bi thương, không giống như đang giả vờ: “Cũng nhiều năm rồi tôi không gặp Vương Nhã Phân, không ngờ hôm đó vừa gặp lại, cũng là lần cuối cùng nhìn thấy cô ấy.” Nói xong, gã còn khẽ lắc đầu, cảm thán đời người thật khó lường. Nhìn dáng vẻ từ bi như thánh của gã, đám Lý Trạch hơi khó chịu, hơn nữa, lúc trước Kỷ Lương đã nói với họ những chuyện cô đang nghi vấn, nên trong lòng họ cũng không có mấy cảm tình với tay Trương Minh Đức này.
Một viên cảnh sát hơi nóng tính liền quăng vào mặt Trương Minh Đức câu: “Con mẹ nó, đừng có giả nhân giả nghĩa nữa. Chúng tôi hỏi cái gì, anh trả lời cái đó là được rồi, con mẹ nó, đừng có mà nói mấy câu vô nghĩa.” Kết quả là, Trương Minh Đức không nói gì, vẫn đóng vai một vị bác sĩ tốt tính ngồi đó, ngược lại, tay luật sư đi theo gã lại lên tiếng, vừa mở miệng đã giở thói quen nghề nghiệp ra: “Ông Trương đến đây là để phối hợp điều tra với các anh, ông ấy đã làm hết nghĩa vụ của một người công dân cần phải làm. Nhưng bản thân nhân viên cảnh sát các anh cũng phải có thái độ đúng mực nhất định chứ. Ông Trương không phải là phạm nhân hay là kẻ tình nghi của các anh. Chúng tôi nộp thuế cho quốc gia, là hy vọng có thể đào tạo ra những nhân viên chính phủ đủ tư cách và năng lực để có thể lo liệu cho người dân chúng tôi, chứ không phải là ỷ vào thân phận là quan chức nhà nước để chèn ép quần chúng. Chúng tôi có nghĩa vụ phối hợp điều tra với các anh, cũng có quyền thông báo cho đại chúng biết được đám nhân viên chính phủ các anh, cầm tiền của nhà nước nhưng có hoàn thành đúng chức trách nhiệm vụ của mình hay không…” Tóm lại, chỉ một câu nói vô cùng trơn tru của hắn ta đã khiến những người ngồi đây á khẩu không nói được câu gì! Không hổ là những kẻ dựa vào cái miệng để kiếm ăn, há miệng cũng có thể khiến người khác mất mạng!
Cuối cùng, Lý Trạch không thể không ra mặt, xin lỗi vì người đồng nghiệp vừa rồi ăn nói lỗ mãng. Còn Trương Minh Đức thì vẫn ra vẻ mình là một người rộng lượng, sẽ không trách móc gì mọi người, còn quan tâm nói rằng, hy vọng có thể sớm phá được án, bắt hung thủ phải chịu tội trước pháp luật, nên gã cũng hiểu được tâm trạng vội vàng của mọi người. “Cảnh sát, tôi có thể đi được chưa?” Trương Minh Đức cười hỏi Lý Trạch: “Tôi còn phải tham gia một hội thảo y học nữa,” gã giơ tay lên xem đồng hồ: “Nếu giờ không đi, tôi sợ sẽ đến không kịp.” Lý Trạch biết không thể giữ được người, bọn họ cũng không đủ chứng cứ để chứng minh Trương Minh Đức cũng là một đối tượng tình nghi, cho nên cũng không có quyền giữ gã, chưa nói đến chuyện gã còn dắt theo một tay luật sư chuyên nghiệp như vậy nữa.
“À, đúng rồi!” Trương Minh Đức vừa định rời đi, đột nhiên lại dừng chân, quay lại vài bước, đi đến trước mặt Kỷ Lương: “Cô Kỷ, đã có kết quả kiểm tra sức khỏe tổng thể của em trai Kỷ rồi,” gã cười nói: “Tôi đã xem qua, cơ thể của em trai Kỷ rất khỏe mạnh… Cực kỳ khỏe mạnh…” Kỷ Lương siết chặt nắm tay, cố làm ình tỉnh táo lại! “Xem ra, cô chăm sóc thằng bé rất tốt nhỉ…”
“F**k!” Sợi dây cung trong đầu Kỷ Lương đứt phựt, cô siết chặt nắm đấm vung về phía mặt Trương Minh Đức: “Trương Minh Đức, mày giấu anh Duệ ở đâu? Nếu mày dám làm gì anh Duệ, bà đây nhất định sẽ không bỏ qua ày!!!”
“Đội trưởng Lương!” Mấy người đồng nghiệp vội vàng lao về phía trước kéo Kỷ Lương lại. Bọn họ đều biết Kỷ Duệ là báu vật trong lòng Kỷ Lương, hễ động đến chuyện liên quan tới Kỷ Duệ, Kỷ Lương rất dễ bị rối loạn. “Cảnh sát Lý, các anh còn không mau bắt người này lại. Cô ta động thủ làm đương sự của tôi bị thương, chúng tôi phải tố cáo cô ta.” Tay luật sư kia vừa đỡ Trương Minh Đức đang chảy máu ở khóe miệng, vừa gào lên nói muốn tố cáo Kỷ Lương, vừa nói được một nửa, bỗng cảm thấy một bóng người phủ xuống. Ngay lúc gã ngẩng đầu nhìn xem là ai, thì một nắm đấm đã giộng thẳng xuống, khiến mắt gã nổ đom đóm, sau đó liền mất tri giác. “Cô… cô làm thế này là cố ý gây thương tích!” Trương Minh Đức tuy hoảng sợ nhưng vẫn không hổ là người từng trải. Trên mặt gã có vết thương, nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nói: “Cô Kỷ, còn cả người này nữa…” Gã nhìn người đàn ông có vẻ rất phong trần mệt mỏi nhưng lại cực kỳ nguy hiểm vừa bước vào, nói: “Vị tiên sinh này, hai người dám động thủ đả thương người khác trước mặt bao nhiêu cảnh sát thế này à!”
“Mọi người nhìn thấy chuyện gì?” Người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, tàn khốc quay sang hỏi những ‘nhân chứng’ ở đây. Vào giây tiếp theo, mọi người đều tự động tản ra, quay đầu nào quay đầu nào, xoay người nào, xoay người nào. Ai cũng tự lo việc của mình, tự dùng hành động để thể hiện, vừa rồi mình chẳng hề nhìn thấy gì cả. Trương Minh Đức sửng sốt, biết lần này mình phải chịu thiệt thòi, liền kéo tay luật sư đang bất tỉnh trên đất, tức giận rời khỏi cục cảnh sát.