Thế nhưng, vì Tô Mộ Hàn, ta đành phải cúi đầu cầu xin hắn: “Chỉ cần Hoàng thượng gật đầu đồng ý thì cũng không phải là việc gì khó khăn.”
Nhưng hắn lại nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: “Trẫm gật đầu đồng ý sẽ có được lợi ích gì chứ?”
Ta ngơ ngẩn, sao hắn giống hệt trẻ con vậy? Muốn hắn làm việc gì phải mang kẹo đến dụ ngọt sao? A, ta thật sự muốn bật cười, cảm giác này là muốn cười vì hài lòng.
“Vậy Hoàng thượng nghĩ xem người muốn có được lợi ích gì?”
Muốn ngân lượng sao? Đưa mắt nhìn khắp thiên triều, có cái gì không phải là của hắn?
Quyền thế, cũng chẳng thể làm hắn động tâm.
Chuyện này thật sự làm ta rất tò mò .
Cánh tay ôm ta hơi siết lại một chút, hắn thở dài nói: “Nàng thật không có chút thành ý nào.”
Ta nghẹn lời, chẳng phải ta đã hỏi hắn nghĩ xem hắn muốn thứ gì sao, giờ lại còn nói ta không có thành ý.
Hắn lại nói: “Mà thôi, coi như lần này nàng nợ trẫm. Sau này, nhớ trả lại cho trẫm. Vị tiên sinh của nàng, tên là gì?”
Ta không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy, trong lòng không khỏi kích động, hắn còn nói muốn ta trả nợ hắn nữa, ta đã là của hắn, còn có gì không thể kia chứ? Bởi vậy ta liền cười đáp: “Tô Mộ Hàn.”
“Tô Mộ Hàn …” Hắn thấp giọng lặp lại rồi không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sao, cũng không nghe hắn nói gì. Ta nhịn không được thấp giọng gọi hắn nhưng không nghe hắn trả lời. Lúc ta chống người ngồi dậy nhìn hắn, mới phát hiện thì ra hắn đã ngủ say mất rồi.
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi dậy, giúp hắn đắp kín chăn, xong xuôi mới nằm xuống cạnh hắn.
Hắn chìm vào giấc ngủ thật nhanh, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của hắn lúc này, lại càng giống một đứa bé.
Ta không nhịn được khẽ vươn tay ra, chậm rãi mơn trớn gương mặt hắn, mở to mắt, nhìn thật tỉ mỉ người đàn ông đang nằm trước mặt. Bất chợt, ta khẽ cười thành tiếng mà không biết lý do vì sao.
Thân thể hắn khẽ nhúc nhích, đôi môi mỏng khẽ hé mở, thấp giọng thốt ra hai chữ.
Giọng nói kia mặc dù rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến mức ta không nghe rõ được rõ.
Thế nhưng, ta có thể khẳng định hắn đang gọi tên một một nữ nhân.
Mà người đó không phải ta…
Cánh tay bất chợt cứng đờ, thậm chí ta cũng không biết, đó là khuê danh của tần phi nào.
Hắn bỗng nhiên ôm chặt ta, khiến ta thấy hoảng sợ nhưng cũng không dám giãy giụa. Ta cứ nằm như vậy nhìn thẳng vào hắn. Khuôn mặt tuấn tú này đang gần trong gang tấc nhưng dường như cũng cách ta một khoảng rất xa xăm.
Ta cười không nổi nữa.
Dù làm cách nào cũng cười không nổi.
Ta nhắm chặt mắt lại, chui vào ngực hắn. Mà hắn, sau khi ôm được ta lại càng ngày càng siết chặt hơn.
………….
Thì ra ngủ một giấc cũng có thể nặng nề đến vậy.
Lúc tỉnh lại, hắn đã không còn ở cạnh ta nữa.
Vãn Lương và Triêu Thần bước vào hầu hạ ta, vẫn theo lệ thường, đợi sau khi ta rửa mặt xong các nàng mới bước vào. Ta phát hiện ra nước thuốc Tô Mộ Hàn cho ta không còn nhiều lắm, ta nên xuất cung để lấy một lọ khác.
Ta cười chán nản, bây giờ làm sao ta có thể đem dung nhan thực của mình ra cho mọi người thấy đây, chắc chắc nó sẽ tạo thành một việc khó mà giải quyết được.
Tiên sinh à, điều này người đã từng tính tới chưa?
“Nương nương.” Nghe thấy tiếng Phương Hàm gọi bên tai, ta bỗng nhiên hoàn hồn lại, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, mở miệng nói: “Nương nương cảm thấy mệt mỏi sao? Vừa mới bắt đầu, đã tỏ vẻ lợi hại rồi.”
Ta khẽ lắc đầu, hỏi nàng: “Có chuyện gì?”
Nàng đón lấy cây lược trong tay Triêu Thần, vừa cẩn thận chải tóc cho ta, vừa nói: “Hôm qua Vinh phi nương nương đi Ngọc Thanh cung, nghe nói một cung nữ của Ngọc Thanh cung phạm sai lầm, bị phạt hai mươi trượng.”
Thiên Phi nàng cuối cùng cũng ra tay rồi.
Ta vừa đưa một tay nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc đen mượt của mình, vừa cười nói: “Nàng ta dạy dỗ Như Ý sao? Hai mươi trượng vẫn còn nhẹ lắm.” Gốc gác của Thư quý tần e rằng cũng không tầm thường, nếu như Thiên Phi muốn giết gà dọa khỉ, tất nhiên sẽ lựa chọn Như Ý.
Chuyện của Phong Hà lúc trước, nàng ta chắc vẫn chưa quên.
Vãn Lương vừa lấy hai cây trâm đưa ta chọn, vừa nhỏ giọng nói: “Bây giờ chính là lúc Vinh phi đắc ý, dựa vào tính tình nàng ta, đương nhiên sẽ không tránh khỏi nhiều chuyện thi phi.”
Ta chỉ chỉ vào cây trâm vàng hình hoa cúc trong tay nàng, cười nói: “Cứ để nàng ta làm loạn đi. Triêu Thần, ngươi đi xuống dặn dò mọi người trong Cảnh Thái cung, nếu Thư Quý Tần đến tìm ta thì từ chối thẳng, nói với nàng bản cung thấy trong người khó chịu, không tiện tiếp khách.”
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !