“Dao phi!” Hạ hầu Tử Khâm quát to.
Dao phi hung hăng trừng mắt nhìn ta, trong đôi mắt ấy tràn ngập vẻ oán hận. Ta biết, nàng ta yêu Hạ Hầu Tử Khâm bao nhiêu thì hận ta bấy nhiêu.
Những thứ mà nàng ta có thế có được vào năm năm trước, năm năm sau nàng ta quay lại đã không còn, mà người cướp đi tình cảm của Hạ Hầu Tử Khâm chính là ta, bởi vậy nàng ta thà chết cũng muốn kéo ta chôn cùng.
Không tránh được, đột nhiên ta muốn bật cười.
Nàng ta nói muốn Hạ Hầu Tử Khâm nếm thưt nỗi đau mất đi tình yêu chân thành, rốt cuộc sẽ đau đớn nhường nào đây?
Đoản kiếm đâm tới, ta giơ tav đỡ theo bản năng. Âm thanh sắc nhọn vút qua, ống tay áo rộng bị cắt một miếng rất dài, máu tươi bỗng tuôn trào. Dao Phi nghiến răng rút thanh đoản kiếm khỏi cánh tay ta, định đâm nhát nữa, ta thấy cơ thể nàng ta bị kéo mạnh ra sau. Hắn lao tới, ôm lấy ta, lo lắng gọi: "A Tử!"
Gương mặt hắn trắng bệch, cánh tay đang ôm ta run lên bần bật. Hắn quay đầu định gọi người nhưng ta ngăn hắn lại. Nói:
"Hoàng thượng, đừng!" Không trúng chỗ hiểm, chỉ đâm vào cánh tay mà thôi.
Á... Đau thật đấy, ta gần như suýt bật khóc nhưng bây giờ đâu phải lúc để ủy mị? Sao trên người Dao Phi có đoan kiếm? Ai đưa thanh đoản kiếm cho nàng ta?
Bâ't luận là ai thi kẻ đó đều muốn gây chuyện ầm ĩ tại Dao Hoa cung. Bây giờ đầu óc ta râ't rối loạn, nhâ't thời không thế nghĩ thấu đáo được, nhung tuyệt đối không thê gọi người đến, không thê làm lớn chuyện.
Điều ta muốn thăm dò đã có kết quá, không phái sao?
Gương mặt hắn, ta chi cần nhìn là biết, còn có câu nói của hắn hôm đó, trông thấy ta rơi xuống Nam Sơn, hắn hận không thể giết chết chính mình. Giờ đây, ta có thế cảm nhận được nỗi đau khố trong câu nói đó của hắn.
Ha, cũng may ta không mang tính mạng ra đánh cuợc. Dao Phi chẳng qua chi là một nữ tử yếu ớt, nàng ta hoàn toàn không biết võ, dẫu ta không tránh được vẫn có thể sống sót.
Ánh mắt hắn tràn ngập nỗi đau, cúi đầu kiểm tra vê't thương của ta. Đúng lúc này, ta trông thấy Dao Phi điên cuồng lao tới liền hét lên thất thanh: "Hoàng thượng!"
Hắn quay đầu nhung không tránh, thẳng ngưòi chắn trước mặt ta. Thanh đoản kiếm đó cách vị trí lồng ngực hắn nửa tâ'c thì bất ngờ dừng lạiẵ Bàn tay nữ tử bắt đầu run rẩy, ngước mắt nhìn nam từ trước mặt, lắc đầu nói: "Hóa ra Thục phi nói đúng, huynh thật sự có thể chết vì nàng ta..."
Ta chi cam thây bàng hoàng, Diêu Thục phi?
Ánh mắt ta rơi trên thanh đoản kiếm trong tay Dao Phi, lẽ nào thanh đoàn kiếm đó là Diêu Thục phi đưa cho?
Dao Phi thất vọng nhìn hắn, đột nhiên bước lên một bước, thanh đoản kiếm đã đặt trên ngực hắn. Ta giật mình kinh h i, vùn nãy là vì không phòng bị, nhưng còn bây giờ? Hắn hoàn toàn có thể chế ngự nàng ta nhưng hắn không làm vậy, có phải hắn thà chịu một nhát đao của nàng ta cũng không thể tự tay đả thương nàng ta không?
Ta nghiến răng kéo y phục của hắn, nói: "Hoàng thượng, người là hoàng đế của thiên triều, sao có thể lấy thân mình ra mạo hiểm?" Nếu hắn có mệnh hệ gì, giang sơn sẽ như thế nào? Bách tính trong thiên hạ sẽ ra sao? Ta có thể mạo hiểm nhưng hắn thì không!
Nghe thấy vậy, người hắn thoáng chấn động, ngoái đầu nhìn ta.
Chỉ nghe thấy tiếng "keng", thanh đoán kiếm trong tay Dao Phi rơi xuống đât. Nàng ta chán nản lui vài bước, cúi đầu cười, nói "Vì sao huynh vô tình đến vậy mà ta vẫn không thể nhẫn tâm giết huynh? Vì sao khi ta quay trở lại, tâ't thảy mọi điều đều đã thay đổi? Ta... ta không phải là quận chúa Bắc Tề, ta chỉ là Liễu Phất I ly. Biểu ca..." Nàng ta nức nở. "Vì sao huynh muốn ngôi vị hoàng đế này? Vì sao huynh muốn có tam cung lục viện?"
Hắn im lặng không nói, chỉ quay người, lây chiếc khăn tay ta, quấn lên vết thương trên cánh tay ta, dìu ta rồi nói: "Trẫm đưa nàng về."
“Hoàng thượng..." Ta lại nhìn Dao Phi, hỏi nhỏ: "Người yên tâm không?" Yên tâm để nàng ta lại một mình không?
Hắn mím môi không đáp, ta lại nói: "Thanh đoản kiếm đó… Dù thế nào đi nữa cũng không thể để lại thanh đoản kiếm đo trong Dao Hoa cung, để bên cạnh Dao Phi.
Hắn chần chừ, cuối cùng lên tiếng: "Người đâu?"
Cửa mờ, một thị vệ tiên vào, cúi đầu nói: ' Hoàng thượng có gì giao phó?"
"Trẫm báo các ngươi canh giữ ở đây chứ không phải kêu các ngươi làm Môn thần!" Ngữ khí của hắn rất nặng nề.
Ánh mắt thị vệ nhìn vê' phía ta, giật mình sửng sốt rồi lại quay sang nhìn Dao Phi, vội quỳ xuống, nói: “Thuộc hạ biết tội! Xin Hoàng thượng giáng tội!"
Ta biết hắn cũng không muốn làm lớn chuyện này nên mới gọi người vào "giáo huấn". Cố chịu cơn đau từ vết thương, ta nghiến răng nói: "Thu lại thanh đoán kiếm dưới đất, điều tra rõ nguồn gốc của nó."
Có lẽ hỏi Dao Phi chuyện này, nàng ta cũng sẽ không nói thật.
"Vâng!" Thị vệ nhặt thanh đoàn kiếm lên, vội quay người lui xuống.
Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta, không nói một lời, đỡ ta ra ngoài.
"Biếu ca!" Phía sau, Dao Phi khóc lóc gọi hắn.
Hắn không dừng bước, nàng ta vẫn nức nở: "Trước kia muội vui vẻ bao nhiêu thì giờ đây trong lòng muội giằng co bấy nhiêu, sau này muội cũng sẽ đau khổ chừng đấy. Nhũng điều này đều vì huynh, biếu ca!"
Hắn ngây người nhưng không hề quay đầu, chi đau xót lên tiếng: "Trẫm khiến nàng thất vọng, nàng cũng khiến trẫm thất vọng. Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, trầm tuyệt đối không đặt chân tới Dao Hoa cung nửa bước." Dứt lời, hắn không dừng lại, chi dìu ta đi ra.
"Biếu ca..." Phía sau, Dao Phi gào thét ầm ĩ nhưng hắn tựa như không nghe thây.
Ra tới bên ngoài, ta mới cảm thấy không chịu được, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống.
"A Tử!" Hắn hoảng hốt gọi to, bế ta lên.
Lý công công thấy chúng ta đi ra, vô cùng sợ hãi, vội lao đến gấp gáp gọi: "Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn bế ta lên ngự liễn, trầm giọng nói: "Hồi cung! Truyền thái y!"
Lúc này Lý công công mới phản ứng kịp, vội vâng dạ liên tục.
'A Tử!" Hắn thì thầm gọi tên ta, bàn tay vuốt ve má ta.
Khóe môi nhoẻn cười, ta vẫn đang tỉnh táo nhưng cảm thấy hai chân mềm nhũn. Lúc Dao Phi đâm thanh đoản kiếm về phiá ta, thực ra ta cũng không dũng cảm đến thế.
Đột nhiên hắn vươn tay ôm ta vào lòng, nghiến răng nói: " Trẫm đưa nàng đến, chẳng qua chỉ muốn để nàng ấy biết, đối với trẫm, nàng vô cùng quan trọng. Nàng ấy muốn vu oan cho nàng, đó là điều không thể, chỉ bởi trẫm tin nàng. Ai ngờ nàng ấy lại có thể làm chuyện như vậy..."
Bây giờ ta đã biết, hắn chỉ muốn Dao Phi chặt đứt niềm hy vọng cuối cùng.
Họ đã không thể quay lại như xưa.
Thiên Dận cung.
Vương thái y gấp gáp đến kiểm tra vết thương cho ta, thở dài nói: "Hoàng thượng yên tâm, nương nương chi bị thuơng phần mềm, bôi thuốc mấy ngày, không đụng vào nước thi không có gì lo ngại gì."
Ông ta nói xong, lại dặn dò cung tỳ bôi thuốc, băng bó cho ta.
Ta cau mày, không kìm được nhìn vết thương, lúc ở Dao Hoa cung, ta đã biết vết thương đó rất sâu.
Các cung tỳ đều lui xuống. Hắn vẫn ngồi bên giường. Nắm tay ta, khẽ hỏi: "Thế nào? Còn đau không? Nàng có biết vừa nãy trẫm sợ chết khiếp không?"
Mở mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn còn khó coi hơn lúc nãy, ta sững người, thành thật gật đầu, nói không đau mới là giả. Hắn định nói gì nữa nhưng đột nhiên nhíu chặt lông mày, hơi nghiêng mặt đi. Ta thoáng kinh hãi, định nhổm dậy nhung bị hắn ấn nằmxuống. Hắn lên tiếng: "Nàng nằm xuống nghỉ ngơi đi, trẫm..."
"Hoàng thượng, Hoàng thượng." Lý công công chạy vào, nhìn ta, nói với vẻ khó xử: "Hoàng thượng, nô tài đế Vương đại nhân đợi ở ngoài hay là cho Vưong đại nhân..."
Ta bắt đầu cảnh giác, kéo tay hắn, hỏi: "Hoàng thượng khó chịu à?”
Lý công công vội nói: "Chẳng thê? Hôm qua Hoàng thượng đê' bụng rỗng uống rượu, đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, buổi triều sớm đã nói bụng khó chịu."
Chằng trách hôm nay sắc mặt hắn kém như vậy, vừa nãy ớ Dao Hoa cung, vẻ mặt hắn hơi khác.
Buổi triều sớm hôm nay có biết bao chuyện, tan triều, các đại thần còn không chịu nghi ngơi. Ta vừa định lên tiếng nhưng thây hắn nói: "Trẫm không sao, một lát nữa ăn chút đổ là được. Nàng cứ yên tâm nghi ngơi đi, trẫm trờ lại thăm nàng sau."
"Hoàng thượng..." Ta cất lời nhưng hắn đã đứng dậy, dặn dò Lý công công: "Ngươi không cần qua Ngự thư phòng, ờ đây hầu hạ Đàn Phi. Không có lệnh của trẫm, không ai được phép vào tẩm cung cùa trẫm."
Lý công công giật mình, vội gật đầu, nói: "Vâng, n tài xin ghi nhớ!"
Hắn lại nhìn ta rồi quay người đi ra ngoài. Rất nhanh sau đó, bóng dáng màu vàng ây đã biến mất khỏi tầm mắt ta.
Lý công công bây giờ mới quay người, nói với ta: "Nương nương cứ an tâm nghi ngơi đi ạ, Hoàng thượng tới Ngự thư phòng xử lý chính sự rồi trở lạiệ Nô tài canh gác bên ngoài, có chuyện gì, người chỉ cần dặn dò là được." Nói xong, y liền cung kính lui ra.
Hạ Hầu Tủ Khâm muốn chc giấu việc bâ’t ngờ xảy ra ở Dao Hoa cung hôm nay. Hắn giữ ta lại Thiên Dận cung, còn dặn dò khòng Io lệnh cúa hắn thì không ai được phép bước vào, chẳng phải là muôn giấu việc ta bị thương ư? Nghe khẩu khí của hắn, chắc sẽ không định xử Dao Phi tội chết.
Không biết vì sao, nghĩ như vậy, trong lòng ta thoáng vui, bởi lẽ Dao Phi không chết, "đồng bọn" của nàng ta tối qua là Ngọc Tiệp dư cũng không phải chết, không phải sao?
Nhớ tới dáng vẻ bi thương của Ngọc Tiệp dư, trong lòng ta thật không nỡ. Nói cho cùng, nàng ta cũng là một người đáng thương. Nhưng nếu như vậy, không đạt được mong ước, không biết nàng ta sẽ không cam lòng như thế nào? Thứ ta muốn là trái tim của Hạ hầu Tử Khâm mà Dao Phi đã đánh mất, còn thứ Ngọc Tiệp dư muốn chỉ là mạng của Dao Phi.
Khẽ thở dài, bởi thế ta mới là người luôn may mắn, không phải sao? Thứ ta muốn đều có cả, bây giờ ta còn cầu xin điều gì ?
Cảm giác hơi mệt mỏi, ta nhắm mắt, cơn buồn ngủ ập đến. Tẩm cung rất yên tĩnh, ngoài mùi long diên hương thì không còn thứ gì khác. Khắp nơi đều là mùi của hắn...
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lúc trở mình ta bất cẩn đụng vào vết thương trên cánh tay, đau tới nỗi ta tỉnh dậy ngay.
"Tỉnh rồi à?" Bên cạnh vang lên giọng nói của hắn.
Ta giật mình, lúc nhổm người dậy, thấy trong tẩm cung đã thắp đèn. Nhanh như vậy đã tối rồi sao?
Ta vội lên tiếng: "Sao Hoàng thượng không gọi thần thiếp dậy?” Nhìn thấy ấn đường của hắn toát lên vẻ mệt mỏi, ta cũng không biết hắn đã ngồi bên giường bao lâu.
Hắn mỉm cười, đáp: “Trẫm cũng mới về, vừa ngồi xuống thì nàng tỉnh." Hắn vừa giơ tay ra đỡ ta vừa nói: "Người đâu, chuẩn bị một ít đồ ăn!"
Hắn không nói thì ta cũng không cảm thấy đói.
Ta nhíu mày nhìn hắn: "Hoàng thượng ăn gì chưa?"
Hắn gật đầu. "Trẫm đã ăn một chút rồi."
Thấy sắc mặt hắn tốt hơn hẳn lúc ban ngày, ta thoáng yên tâm, lại hỏi: "Hôm nay có nhiều việc lắm à? Sao Hoàng thượng bận rộn tới tận bây giờ?"
Song hắn chi khẽ nói: "Không nhiều việc lắm, nửa đường trẫm tới Khánh Vinh cung."
Hóa ra hắn đã tới Khánh Vinh cung.
Ta cười, hỏi: "Tiểu hoàng tủ đáng yêu không?" Nhìn kĩ nét mặt hắn, về chuyện của tiếu hoàng tư, hy vọng là ta đã nghĩ quá nhiều.
Nhắc tới hoàng tử, â'n đường của hắn mói từ từ dãn ra, cười nói: "Trẫm không biết hỏa ra trẻ con lại nhò như vậy. Trẫm có thế thoải mái bê' bằng một tay." Lúc hắn nói, trong mắt tràn đầy sụ hưng phấn.
Chằng rõ tại sao nhưng thây hắn như vậy, trong lòng ta cũng vui vẻ.
Ta hỏi: "Hoàng thượng thích trẻ con không?"
Hắn ngập ngừng giây lát rồi nói: "Trẫm thích."
Ta khẽ cười một tiêhgử "Thần thiếp cũng thích." Thích con của chúng ta.
Hiến nhiên thấy nét mặt hắn hơi lạ, ta vừa định lên tiếng thì nghe thây bên ngoài có người nói: "Hoàng thượng, đồ ăn đã được mang đến."
"Vào đi!" Hắn nói.
Lý công công dẫn cung tỳ tiến vào, đợi ta ăn xong rồi mói lui ra.
Ta nhìn hắn nhung hắn đã đứng dậy. "Thời gian này nàng ở lại đây, phía mẫu hậu cũng không cần thinh an, trẫm sẽ tự nói."
Ta xuống giường, cất tiếng hòi hắn: "Chuyện của Dao Phi và Ngọc Tiệp dư đã định tội rồi ạ?" Hôm nay hắn qua Ngụ’ thư phòng phần lớn là vì chuyện này, ta chi không biết hắn sẽ viết thế nào trên thánh chỉ?
Cơ thể hắn hơi run, mãi sau mới nói: "Trẫm vẫn chưa hạ chỉ."
Ta bước tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng không hề mắc nợ nàng ta."
Hắn cười chán nản, khẽ nói: "Có đôi lúc trẫm ngẫm lại mọi điều, cảm thấy bán thân thật thât bại. Làm thiên tử, trẫm không ngăn được biến động trong triều, không thể ngăn được sự bất hòa giữa các nước. Làm con, trẫm không thể mang lại cuộc sống an bình cho mẫu hậu, không thể mang lại... cho bà những ngày tháng yên ổn. Làm cha, trẫm không có cách nào bào vệ đứa con của mình. Làm chồng…" Hắn từ từ quay người lại, nhìn ta, nói rõ từng từ: "trẫm dành cho nàng quá ít thời gian."
Ta chỉi cảm thấy hốc mắt nóng rát, ngốc quá, rốt cuộc hắn đang nói gì?
"Lần này, trẫm muốn nàng ở lại Thiên Dận cung, không đơn giản chỉ vì muốn giấu chuyện ở Dao Hoa cung ngày hôm nay. Trẫm chỉ hy vọng nàng có thể sống tốt. Bây giờ ở trong cung, không có nơi nào an toàn hơn nơi này của trẫm. Nàng có hiểu không?"
Cuối cùng ta không kìm được, òa khóc, nhào vào lòng hắn, gật đầu thật mạnh. Ta hiểu, ta hiểu tất cả.
Hắn hít thật sâu một hơi, vươn tay ôm chặt lấy ta, dường như muốn hai cơ thể hòa làm một, giọng hắn khàn khàn: " trước đây trẫm nói, trẫm thích nữ tử thông minh, bởi chỉ có nữ tử thông minh mới có thể sinh tồn ở nơi này, mới có thể cùng trẫm sống tới bạc đầu giai lão. Thế nhưng trẫm sai rồi, cho dù nữ tử có thông minh hơn nữa, chỉ cần yêu, trẫm đều muốn bảo vệ nàng ấy. Sau đó, trẫm cho rằng điều tốt nhất trẫm có thể làm cho nàng là cách xa, hờ hững với nàng, nhưng trẫm vẫn sai, cho dù trẫm làm như vậy thì những kẻ đó vẫn không buông tha cho nàng."
Ta vừa khóc vừa lắc đầu. "Thê' nhưng thần thiếp không sợ.”
Bởi hắn có ta, cho nên có thể tiếp tục kiên trì. Còn ta vì có hắn cho nên không sợ điều gì.
Ta vốn chẳng có gì, không phải sao? Vậy thì dẫu thâm cung là nơi của sài lang hổ báo, đối với ta cũng có gì đáng sợ chứ?
"Trẫm sợ, trẫm rất sợ!" Hắn ôm chặt lây ta, lẩm bẩm.
Hắn vùi mặt vào cổ ta, hơi thở dần trờ nên gâ'p gáp, còn ta đột nhiên ngây người.
Vươn tay siết chặt tay hắn, ta nói: "Nhung thần thiêp trời sinh vốn đã không phải nữ tủ' cần được Hoàng thượng báo vệ, thần thiếp hy vọng có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng Hoàng thượng."
"A Tử..." Hắn thở dài, gọi tên ta.
Ta bỗng bật cười. "Hoàng thượng thật sụ muôn thần thiếp sống tốt à?"
Hắn ngân người, ta khẽ đẩy hắn, ngưóc nhìn gương mặt hắn, muốn giơ tay mái nhá ra cánh tay đang bị thương, không nón được nhíu mày. Hắn lập tức ý thức được, vội hỏi: "Nàng đau à?"
Song ta hòi hắn: "Hoàng thượng đau lòng à?"
Hắn ngẩn ngừ giây lát, cuối cùng gật đầu.
Ta cười, đẩy hắn lên giường, hắn hơi kinh ngạc, ta cúi xuống ôm lây hắn, khẽ hỏi: "Vì sao Hoàng thượng không muốn thiếp?" Hôm đó trong lãnh cung, nếu không phải Lý công công xông vào, có lẽ chúng ta đã...
Thếnhung sau lần ấy, đường như hắn càng lúc càng lý trí.
Thời gian đó, nghe nói hằng ngày hắn đều lật thẻ bài của các cung, nhưng xưa nay chưa hề chạm vào ta.
Rõ ràng cảm nhận được cơ thế hắn thoáng chấn động, đưa tay muốn đẩy ta, ta nghiến răng kêu: "Á..." Hắn kinh hãi, cuối cùng không giơ tay ra nữa.
Ta nhoài người lên người hắn, khóe môi chạm vào vành tai hắn, giọng nói mềm mại: "Đêm nay, thiếp trao trọn ban thân mình cho Hoàng thượng." Ta vươn tay, lướt nhẹ qua chỗ nhạy cảm của hắn...
Ha, chỉ đáng tiếc, khi ta còn nhỏ, mẫu thân đã qua đời, chút bản lĩnh này ta vẫn chưa được chỉ dạy. Nghĩ vậy, ta bỗng cảm thấy lúng túng, mặt đỏ bừng. Hóa ra trong lòng ta cũng cất giấu những suy nghĩ khủng khiếp như vậy.
Cơ thể hắn hơi run lên, nắm lấy tay ta, khẽ dằn từng từ: “A Tử”
Ta rút tay ra nhưng hắn càng nắm chặt hơn, ta mím mô nói: "Nếu Hoàng thượng không muốn chạm vào thiếp, xin hãy nói cho thiếp biết lý do."
Hắn nhìn ta, mãi sau mới chậm rãi nghiêng mặt đi.
"Khi ấy, trẫm tưởng nàng ấy đã chết ở hậu cung của Bắc tề. Trẫm biết nữ tử trong cung một khi mang thai sẽ trở thành mục tiêu công kích. Trẫm chỉ…" Hắn bỗng dừng lại, nhắm chặt hai mắt.
Hắn sợ nếu ta mang thai sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ đúng không? Chuyện cua Ngọc Tiệp dư ở vương phủ khi ấy, còn có chuyện hắn tưởng Phất Hy chết ở Bắc Tề, thêm chuyện của Thiên Phi lúc bây giờ... cho nên hắn mới nói, hắn cho rằng điều tốt nhất hắn có thể làm cho ta là cách xa, hờ hững với ta.
Hóa ra ý hắn là vậy!
Thế nhưng bây giờ hắn hắn đã biết Phất Hy chưa chết, không phải sao?
"Hoàng thượng..." Tựa lên lồng ngực hắn, ta thì thầm: “Bây giờ đã khác rồi. Cho dù Hoàng thượng có bảo vệ thiếp hay không, gần gũi hay cách xa thì vẫn luôn có người không nhẫn nhịn được, không đúng ư? Thiếp không sợ, Hoàng thượng cũng không cần sợ."
Lẳng lặng ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt hắn vẫn khép chặt, ta hít một hơi rồi nói: "Hồi nhỏ, mẹ thiếp nói một nũ tử muốn sinh con cho một nam nhân là bởi thực sự yêu người đó. Ha, khi ấy thiếp không tin lòi mẹ nói. Thiếp xưa nay không cảm thấy giữa mẹ và cha thiếp có tình yêu, nhưng bây giờ thiếp đã tin. Cho dù cha thiếp chưa từng yêu bà, song bà đã yêu cha thật sự. Hoàng thượng, bây giờ chàng còn từ chối thiếp không?"
Hắn hít mạnh một hơi, mãi sau mói trầm giọng nói: "Nhưng bây giờ không phải vì nguyên nhân này mà trẫm cự tuyệt nàng."
"Vậy thì vì sao?" Ta vội hỏi.
Ta quả thật không hiểu, rốt cuộc là vì điều gì? Nhưng hắn không nói, mãi sau mới lên tiếng: "Trẫm đang đợi..."
Đợi gì? Hay đợi ai?
Trong lòng rúng động, ta buột miệng hỏi: "Hoàng thượng đợi Khanh Hằng trở về à?" Khi hỏi rồi, không biết vì sao, đáy lòng ta vô cớ trở nên căng thẳng, nắm lấy tay hắn, ta hỏi: "Rốt cuộc Hoàng thượng sai huynh â'y đi làm việc gì?"
Lần này hắn không nói sai huynh ấy tới Thương Châu giám sát Diêu Hành Niên, chỉ lắc đầu, nói: "Bây giờ trầm vẫn chưa thế cho nàng biết về việc này."
Hắn vẫn có rất nhiều điều lo lắng.
Ta nghiến răng, hỏi: "Có liên quan tới chiến sự không?"
Đột nhiên hắn mở mắt, ơ đó có thứ ánh sáng sắc bén. "Đừng hòng moi tin từ trẫm!"
Ta bật cười, ta nào muốn moi tin tù' hắn chứ? Tủm tim cười, ta nói: "Nêu Hoàng thượng sợ binh bại, vậy thì hôm nay thiếp nói rõ ràng cho chàng biết, cho dù có một ngày sẽ như vậy, thiếp cũng không oán hận." Không biê't tại sao, nhớ tới lời nói đùa của Thái hậu khi ây, trong lòng châh động, ta nhìn hắn, vội nói: "Hoàng thượng sẽ không nghĩ như Thái hậu chứ, đem thiếp tặng cho Hàn Vương?"
Ta cười. "Ngốc quá, thiếp và Hàn Vưcmg hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào."
Anh mắt hắn hằn lên nỗi đau, có chết củng phu nhận: "Trẫm sẽ không tặng nàng cho bâ't cứ ai. Trầm sợ..." Nói được một nứa, hắn bỗng im bặt.
Ta ngây người, hắn rốt cuộc muốn nói gì?
Nhớ tới lời hắn nói với ta khi còn ở lãnh cung, ta càng cảm thấy hoang mang. Ôm chặt lấy hắn, vết thương nhói đau nhưng ta vẫn cắn răng, không buông tay.
Hắn vội nói: "Buông tay, vết thương sẽ rách đấy!"
Ta không buông, hắn cũng chỉ nói vậy, không dám giãy ra.
Vùi mặt vào lồng ngực hắn, ta lên tiếng: "Thiếp không sợ một mình, nhưng thiếp sợ Hoàng thượng chỉ có một mình. Những điều này, Hoàng thượng có hiểu không?"
Hắn sững sờ, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Nếu trẫm bỏ nàng lại một mình, nàng sẽ không hận trẫm chứ?"
“Không hận, thiếp không hận chàng." Ta lắc đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng đã quên rồi sao? Thiếp từng nói, thiếp vĩnh viễn không hận chàng."
"A Tử..."
Trong lời nói của hắn ấn chứa nỗi sợ hãi. Hơi nới lóng cánh tay đang ôm hắn, ta mới cảm thấy đau. Liếc nhìn, còn may vẫn chưa rách da, ta mạnh dạn hôn lên môi hắn, lòng bàn tay nóng bừng dán sát vào lồng ngực hắn. Hắn ngần ngừ giây lát, cuối cùng cũng dịu dàng hôn lại.
Ta sẽ không để hắn một mình, dẫu hắn có rất nhiều chuyện giấu ta nhưng ta vẫn dũng cảm tiến lên, không do dự. Ta muốn thở thành một Đàn Phi thật sự, trở thành Đàn Phi của hắn...
"A Tử..." Hắn lí nhí gọi tên ta.
Ta "vâng" một tiếng, hắn thở hổn hển, sau đó nói: "Trầm… trẫm đang do dự, trẫm..."
Ta mỉm cười, nắm tay hắn, hỏi: "Hoàng thượng đang lo lắng điều gì?"
Tay ta run rẩy, hắn cũng thế.
Vì là lần đầu tiên nên ta căng thẳng, nhưng hắn cũng căng thẳng giống ta. Hai cơ thể quấn lấy nhau, chỉ nghe thấy tiếng hai con tim thổn thức, loạn nhịp, như thế sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn bỗng ngây người, mãi sau mới bật cười thành tiếng, cúi người hôn lên môi ta, đưa tay cởi áo ta. Động tác râ't nhẹ nhàng, hắn vẫn nhớ cánh tay ta đang bị thương.
Lần thứ hai, ta vươn tay cởi y phục của hắn, nhưng không biết vì sao lần này lại lóng ngóng hơn lần trước. Hắn khẽ cười, tự cởi long bào, để lộ tiết y mỏng manh bên trong.
Đột nhiên hắn bồng ta lên, chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, hắn đã xoay người nằm đè lên ta. Ta bối rối cắn môi. Hắn đưa tay tháo đai lưng của ta, y phục làm bằng ta lụa chỉ trong chớp mắt liền tuột khỏi bờ vai.
Hắn thở hổn hến, cúi xuống hôn lên cơ thể ta, từng chút, tùng chút xuống dưới.
Ta không kìm được, bật ra tiếng rên rỉ, cảm giác rõ rệt hơn lần trước rất nhiều, dường như có thứ gì đó muốn xông ra khỏi cơ thể ta. Ta bỗng giơ tay nắm lấy cánh tay hắn, túm thật chặt.
Dòng máu chảy trong cơ thể cuộn trào, không cần nhìn ta cũng biết mặt mình lúc này ắt hẳn đang đỏ rực. Không biết y phục của hắn đã được cởi từ lúc nào, giọt mồ hôi óng ánh chảy xuống từ lồng ngực tráng kiện, hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp. Hắn cúi người lần nữa, ta cảm nhận được phần bụng dưới nóng rực của hắn.
Ta hít mạnh một hơi, bàn tay hắn thăm dò đến nơi mềm mại của ta, dường như có một luồng khí huyết xộc thắng từ gan bàn chân, ta không kìm được, kêu lên một tiếng. Hắn cúi đầu nhìn ta, nở nụ cười tà mị, bờ môi phủ lên môi ta, đầu lưỡi linh hoạt tách hai hàm răng ta, mặc ý cướp đoạt.
Ta thẹn thùng rên thành tiếng, càng ôm chặt lấy cơ thể hắn. Chỉi thấy hắn khẽ gầm một tiếng, cơ thể hắn rướn lên dồn sức mạnh, thân dưới nhói đau, ta không chịu được kêu lên. Ta vốn không biết lần đầu tiên lại đau đến thế, nhưng đôi môi hắn đã phủ lên môi ta, nuốt hết những lời ta chưa kịp thốt ra. Hắn nằm trên người ta nhẹ nhàng chuyển động.
Ta ôm chặt cơ thể hắn, rên rỉ như một chú mèo con. Ta thấy hắn nhoẻn miệng cười, bàn tay siết chặt lấy eo ta như muốn khảm ta vào trong cơ thể hắn.
Đau đớn lúc ban đầu dần trở nên dễ chịu. Cảm giác rất kỳ lạ không nói được thành lời.
Cuối cùng hắn rời khỏi môi ta, chống tay lên, nhũng gi ọt mồ hôi óng ánh, thánh thót rơi trên người ta. Ngay cả đôi măt hắn cũng tràn ngập nét cười.
Không biết đã qua bao lâu, hắn mới thở hổn hển, khom người vùi mặt vào cổ ta, đôi môi mỏng chạm lên da thịt ta, không thốt một lời.
Ta cũng thở gấp, đưa tay xoa xoa lưng hắn, nóng quá! Còn nhớ hôm ở lãnh cung, ta vươn tay chạm lên hai gò má nóng rực của hắn, kê't quả hắn khốn khổ rít lên, bảo ta đừng làm loạn.
Hồi lâu sau hắn chợt nói: "Cho dù thế nào nàng cũng phải sống. Nàng sống, trẫm mới có thể an lòng."
"Được!" Ta gật đầu đồng ý.
Cuối cùng hắn khẽ bật cười, mãi sau mới lên tiếng: "Trẫm kìm nén bao lâu như vậy, không ngờ cuối cùng vẫn làm một việc ích kỷ.”
Ta lắc đầu, đặt một nụ hôn lên cơ thể hắn, nói nhỏ: "Hoàng thượng luôn muốn một mình chịu đựng tất cả mọi chuyện, đối với thiếp, đó mới là ích kỷ."
Hắn im lặng, hồi lâu không lên tiếng.
Ta ôm hắn, ánh mắt rơi trên cánh tay mới phát hiện dáu thủ cung sa màu hồng đang từ từ biến mâ't. Khóe miệng bất giác nhoẻn cười, ta không hối hận chút nào.
Hắn ngẩng đầu, hôn lên môi ta, thì thầm: "Trẫm rất may mắn khi gặp được nàng."
Ta cười, hỏi hắn: "Hoàng thượng có nhớ lần ở ngõ Trường Đại, chàng hỏi thiếp, giữa tiên sinh và chàng, thiếp chọn ai không?"
"Nhớ." Hắn đáp không do dự.
Ta khẽ nói: "Lần đó, nếu thiếp chọn tiên sinh, Hoàng thượng thật sự sẽ tác thành cho thần thiếp và tiên sinh chứ?"
Hắn ngẩn người giây lát, cúi đầu nhìn ta, nhếch môi cười nhạt. "Không! Trẫm sẽ giết hai người."
Lời nói thốt ra tù miệng hắn, ta không hề cảm thấy ngạc nhiên bới đây mới giống hắn, đây mói là Hạ Hầu Tử Khâm mà ta biết.
"Trẫm ghen tỵ ba năm của nàng và hắn." Hắn nghiến răng nói.
Kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, còn nhớ khi ấy, ta ghen tỵ vói quá khứ của hắn và Phâ't Hy, bây giờ hắn lại nói hắn ghen tỵ ba năm của ta và Tô Mộ Hàn.
Thư thái mim cười, ta nói: "Vậy bây giờ Hoàng thượng còn ghen tỵ không?"
Ánh mắt hắn lóe lên tia tức giận, nghiến răng hôn môi ta, trầm giọng nói: "Nàng nói xem?"
"ừm..."
Còn kêu ta nói gì đây, đã bị hắn bịt miệng rồi.
Đêm nay, không biết hắn muốn ta bao nhiêu lần, cho tới khi cả hai đều mồ hôi đầm đìa, hắn mới buông ta ra, thở hổn hển, nằm xuống bên cạnh ta. Bàn tay ôm chặt lấy ta, hắn bất giác bật cười, ta mặc kệ để hắn ôm. Nghiêng mặt sang, ta thấy hắn khẽ khép mi, lông mày hơi nhíu lại.
Ta giơ tay vuốt lên ấn đường hắn nhưng hắn bỗng mở mắt, lên tiếng hỏi: "Sao thế?"
Ta lắc đầu, ghé sát vào người hắn, nhỏ giọng nói: "Tâm trạng của Hoàng thượng bây giờ khá hơn chưa?"
Hắn sững người, mãi sau mới "ừ" một tiếng.
Thoáng yên tâm, ta nói nhỏ: "Không kẻ nào dám nói Hoàng thượng vô dụng, người là minh quân."
Hắn cười mỉa, nói: "Không ngờ nàng cũng học thói nịnh bợ!"
Ta cười. "Lời này không phải do thiếp nói, là Khanh Hằng nói. Còn nhớ khi đó, huynh ấy nói chuyện săn bắn vào mùa xuân là không thích hợp, Hoàng thượng còn khen ngợi huynh ấy. Bây giờ không phải Hoàng thượng cũng muốn nói huynh ấy nịnh bợ người chăng?"
Hắn hơi kinh ngạc nhìn ta. Ta cười rạng rỡ.
Nhớ tói ban nãy, hắn nói hắn cảm thấy bản thân thất bại khiến ta cảm thấy đau lòng. Hắn sống mệt mỏi xiết bao!
Đột nhiên hắn nghiêng người, ôm lấy ta, thở dài thườn thượt. nói: "Nếu trẫm là minh quân thì nên hạ chỉ ban chết cho Dao phi.”
Ta giật mình, sửng sốt. Hắn sẽ không cho rằng ta nói vậy là có ý muốn nhắc nhở hắn ban chết cho Dao Phi chứ? Có điều thân phận của Dao Phi đặc biệt, cũng khó trách các đại thần trong triều nhạy cảm đến thê'. Nhưng lần này, nàng ta mưu hại hoàng tự, chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù xử tội chết thì phía Bắc Tề cũng không có lý do để thảo phạt.
Nàng ta là quận chúa của Bắc Tề, cũng là hậu phi của thiên triều, thiên tử phạm pháp xử tội như thứ dân, huống chi nàng ta lại là một Dao Phi nhỏ bé.
Ta nghĩ, cả ngày hôm nay hắn một mình ở trong Ngụ thư phòng chắc rất mệt mỏi vì chuyện này. Giết hay không giết?
Ta im lặng. Hắn lại nói: "Kỳ thực, hôm nay trẫm đi thăm Ngọc Tiệp dư."
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, hắn tới Đinh Hiên các? Nhớ lúc ta hỏi Ngọc Tiệp dư, nàng ta còn nói không gặp hắn, không muốn để lại nhung nhớ.
Ta vội hỏi: "Ngọc Tiệp dư nói thế nào?"
Nụ cười trên gương mặt hắn từ từ biến mâ't, hắn nói: "Trẫm hỏi nàng ấy, muốn chết hay muốn sống?"
Ta lặng im, hắn hỏi như vậy chẳng qua chỉ muốn bóng gió nói với Ngọc Tiệp dư, Dao Phi không chết thì nàng ta mới có thể sống. Hắn không nói thì ta cũng đoán được câu trả lời của Ngọc Tiệp dư. Thái độ của nàng ta rất cứng rắn.
Quả nhiên, hắn lên tiếng: "Nhưng nàng ấy khẩn cầu trẫm ban cho họ tội chết."
"Song Hoàng thượng không muốn."
"Không, trẫm từng muốn."
Ta kinh hãi trong lòng, nghe hắn nói tiếp: "Xảy ra chuyện hôm nay ờ Dao Hoa cung, trẫm từng muốn."
Ta hơi siết chặt hai tay, là vì Dao Phi đột nhiên hành hung ta ư? Đúng rồi, nghĩ tới điểu này, sao ta có thể quên mất, thanh đoản kiếm trong tay Dao Phi là từ đâu đến?
Hôm nay Dao Phi nhắc tới Diêu Thục phi, nàng ta nói Diêu Thục phi nói Hạ Hầu Tử Khâm nguyện chết vì ta. Có lẽ điều Diêu Thục phi muôn ám chi chi là chuyện lần trước hắn đỡ thay ta một chưởng? Khi đó ta cho rằng đoan kiêm là Diêu Thục phi đua nhung bây giờ nghĩ lại thì thấy cũng chưa chắc. Dao Phi đột nhiên nói câu đó, có thế do lần trước nghe Diêu Thục phi từng đề cập đến ta, cho nên mới coi ta như cái gai trong mắt, trăm phương nghìn kê'muôn trù' bó ta, còn kết hợp với Thanh Dương hãm hại ta. Hơn nửa, nêu đó là thanh đoản kiếm mà Diêu Thục phi đưa nàng ta, như vậy là muốn giết ai?
Hạ Hầu Tử Khâm sẽ tới, có lẽ tất cả mọi người đều có thê đoán ra, thế nhưng ai có thể nghĩ được là ta củng đi cùng nhi? Diêu Thục phi không thê’biết trước được. Hay có người đã nghĩ tới chuyện Hạ Hầu Tử Khâm sẽ đưa ta đi theo?
Nếu thật sự là như vậy thì... kẻ đó là ai?
"Sao vậy?" Thây ta hồi lâu không nói, hắn cúi đầu hỏi.
Ta vội hoàn hồn, gượng cười, nói: "Hả, không có gì. Đột nhiên thiếp nhớ tới thanh đoản kiếm xuất hiện ở Dao Hoa cung hôm nay, rốt cuộc là nó đến từ đâu?"
Nét mặt hắn thoáng thay đổi, nén giọng nói: "Trẫm đã điều tra nhưng đó là thanh đoản kiếm vô cùng bình thường, bán đầy rẫy ngoài chợ, chỗ nào cũng có thể mua được."
Ta kinh hãi, buột miệng hòi: "Không phải đồ trong cung ư?”
Hắn gật đầu.
Ta im lặng, thanh đoản kiếm là thứ có thể mua ở bất kỳ đâu, như vậy ai cũủng có thể nằm trong diện tình nghi, dù đó là ngoài cung hay người trong cung.
Phạm vi quá lớn, ta nhất thời không tìm ra phương hướng.
Kẻ thù của ta quá nhiều. Đặc biệt là buổi tối xảy ra chuyện ở " Quỳnh đài, ta ở lại Thiên Dận cung. Trong cùng một đêm, Dao Phi thất sủng còn ta lại được nhận vinh sủng một lần nữa, đương nhiên có nhiều kẻ chướng mắt, ghen tỵ với ta, nhưng từ đầu đến cuối, ta vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là kẻ nào lợi hại như vậy, đến chuyện ta sẽ đi cùng Hạ Hầu Tử Khâm tới Dao Hoa cung cũng có thể đoán được.
Ha, đứng trên đỉnh thánh sủng chính là như vậy đấy, cho nên hắn mới nói hắn sợ.
Hắn thở dài, dường như vô cùng mệt mỏi.
Ta hỏi nhỏ: "Hoàng thượng còn điều tra chuyện này sao?” Dường như ta cảm thấy đây là một mạng lưới vô cùng lớn, nếu điều tra tiếp là sẽ ra một loạt.
Quả nhiên hắn lắc đầu. "Không cần điều tra nữa."
Ta không nói nữa, một lúc sau lại thây hắn lên tiếng: "Sóm ngày mai, trẫm qua Ngự thư phòng trước, phác thảo thánh chỉ rồi mới thượng triều."
Thánh chỉ hắn nói chẳng ngoài vụ án Dao Phi và Ngọc Tiệp dư mưu hại hoàng tự.
"Hoàng thượng định thế nào?"
Hắn nhìn ta, nhỏ giọng hỏi: "Nàng muốn nghe lòi nói thật không?"
Do dự giây lát, cuối cùng ta gật đầu.
Hắn cười chán nàn. "Về tư, trẫm đương nhiên không muốn giết, cũng không nhẫn tâm giết, thế nhưng chuyện này đã quá ầm ĩ, văn võ bá quan bên ngoài đều nhìn vào, bên trong mẫu hậu cũng ép, trẫm đã tiến thoái lưỡng nan."
Ta hiểu điều hắn nói. Chuyện lần này, bâ't luận là Diêu Hành Niên hay Cố Địch Vân, tâ't thảy đều tìm cách khiến Dao Phi phải chết. Chỉ bởi thân phận phía sau của nàng ta nên bọn họ mới có thế vừa hạ triều liền theo đến tận Ngự thư phòng của hắn. Nhưng dù bọn họ làm vậy thì Hạ Hầu Tử Khâm củng không có lý do đê chi trích. Tất cả mọi người chẳng phải đều vì giang son xã tắc ư?
Dao Phi phạm tội thì phải xử nàng ta tội chết. Dẩu nàng ta có phải người do Bắc Tề phái đến mê hoặc Hoàng thượng hay không thì cuối cùng vẫn là trừ bỏ một người của Bắc Tề.
Hoàng đế Bắc Tề cũng không thê dựa vào cớ đó để xuất binh, giống như lời đổn về công chúa do Hoàng đê'Gia Thịnh tấn phong đã bệnh chết trong hậu cung của Bắc Tề khi ây. Bị bệnh mà chết không thể là lý do xuâ't binh. Trừ phi có lý do khác.
Ta thương hắn. Năm năm trước, Thái hậu dồn ép hắn, năm năm sau, thêm biết bao nhiêu người dổn ép.
"Hoàng thượng cảm thây khó xử không?" Ta khẽ hỏi.
Hắn lưỡng lự giây lát mới gật đầu, nói: "Trẫm đã sai ngươi tời Bắc Tề, nói cho Hoàng đế Bắc Tề biết chu vện này."
Ta thoáng kinh ngạc, hắn đã dự tính công khai tội ác cúa Dao Phi ?
Hắn lại đưa tay đặt lên trán, lắc đầu nói: "Không nghĩ về chuyộn này nữa, ngủ thôi, ngày mai mọi chuyện đều sẽ kết thúc."
Kết thúc? Kết thúc thế nào đây?
Nhìn hắn lần nữa nhưng thấy hắn đã nhắm mắt, ta thở dài ộ tiếng, không muốn quấy râ'y hắn, ghé sát người vào hắn, cũng nhắm mắt. Tay hắn ôm ta siết chặt hơn, hơi thờ nóng rực phả lên cổ ta, rất nặng nề, hắn nào có ngủ được.
Giống như hắn nói, không uống rượu thì hắn không ngủ được, nhưng hắn xưa nay là người lý trí, hôm qua bởi vì quá khó chịu, nếu không hắn chắc chắn sẽ không đụng đến rượu, uống nhiều rượu làm tổn hại đến cơ thể, ta cũng không muốn hắn uống nhiều.
Hai người ôm nhau ngủ.
Không biết thời gian đã trôi bao lâu, đột nhiên ta nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài.
Hắn khẽ cựa mình, nhanh chóng mở mắt, ta cũng đã tỉnh. Cả hai đều không ngủ.
Hắn nhìn ta, định ngồi dậy liền thấy Lý công công hoảng hốt chạy vào, nói gấp: "Không hay... không hay rồi Hoàng thượng! Trong cung xuất hiện thích khách! Có thích khách!"
Ta giật mình, nghe hắn trầm giọng nói: "Ngươi nói gì?”
Hắn định ngồi dậy, thấy Lý công công vội lên trước ngăn cản: "Hoàng thượng, người không thể ra ngoài!"
"Hoàng thượng!" Ta kéo tay hắn, thích khách đã có thể vào cung, còn có thể vào tận Thiên Dận cung, ắt hẳn không phải hạng tầm thường, vì vậy hắn không thể ra ngoài. Nếu ngự tiền thị vệ và vũ lâm quân để thích khách vào cung khiến Hoàng bị thương, vậy thì bọn họ đều là lũ ăn hại, không cần sống.
Hắn nghiến răng lên tiếng: "Bên mẫu hậu có vấn đề gì không?”
Lý công công ngập ngừng giây lát rồi lắc đầu. "Nó tài…nô tài không biết."
Đúng thế, Thiên Dận cung xuâ't hiện thích khách nên y vội vã tiến vào, dĩ nhiên không biết tình hình bên phía Thái hậu
Mặt hắn tái mét, ta ôm chăn ngồi dậy, níu chặt tay hắn. "Cho dù bây giờ Hoàng thượng ra ngoài cũng không giải quyết được vấn đề, tin rằng vũ lâm quân trong cưng vẫn có năng lực bảo vệ."
Hắn vẫn im lặng.
Âm thanh bên ngoài kéo dài trong khoảng một khắc mói dần trờ nên tĩnh lặng.
Sau đó có người tiến vào nhưng không vào phòng trong, chi nói ờ bên ngoài: "Khởi bẩm Hoàng thượng, đã tiêu diệt toàn bộ thích khách!"
Hắn giận dử đứng bật dậy, Lý công công vội khoác y phục lên cho hắn, hắn nói: "Không còn kẻ nào sống sót?"
“Điều này..." Người bên ngoài có phần ấp úng.
Lúc này, một kẻ khác xông vào, hét lớn: "Khởi bẩm Hoàng thượng! Thích khách xông vào Dao Hoa cung, Dao Phi nương nương bị ám sát!"