Mị Ảnh Chương 1007

Đoàn người rốt cục đi tới giác đấu trường, giác đấu trường này chính là nơi chiến đấu của Nghệ Phong và mấy người Cô Tinh. Nghệ Phong nhìn trên đài, lúc này Băng Hồn đang đứng đó, vẫn là biểu tình lãnh khốc như trước, khí tức lạnh như băng, tóc dài lay động, khiến một ít nữ nhân nhìn vào lộ vẻ si mê, thiếu nữ áo hồng bên người đồng dạng cũng như vậy, về phần mấy người phụ nhân càng không nói tới.

 

 
Nhìn dáng dấp mấy người nữ tử, đáy lòng Nghệ Phong phải thừa nhận, tướng mạo của Băng Hồn phối hợp với việc hắn là một trong số những nhân vật phong vân của trường, xác thực rất phong tao!

 

 
Đứng đối diện với Băng Hồn chính là Nghị Minh, hai học viên phong vân đối đầu, khiến đám người phía dưới sôi trào nhiệt huyết, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú lên trên đài.



 

 
- Mời!

 

 
Nghị Minh mỉm cười, thi lễ với Băng Hồn. Băng Hồn tùy ý huy động trường thương, tựa hồ không phải quá hứng thú.

 

 
- Đáng tiếc, Nghệ Phong không ở đây, bằng không vây công tiểu tử kia cũng là một chuyện vui!

 

 
Nghị Minh hiển nhiên cũng không quá hứng thú, thở dài một hơi nói.

 

 
- Sau khi hắn rời đi, thật ra kém vui đi rất nhiều! Cũng không biết hiện tại hắn đã đạt tới trình tự nào rồi!

 

 
Băng Hồn khó có một lần nói câu cảm thán, ngữ khí cũng có chút hồi ức.

 

 
- Hắn trưởng thành, chúng ta cũng trưởng thành. Ta cũng không tin, hắn có thể một lần nữa lấy một người chiến bốn người chúng ta.

 

 
Nghị Minh đứng trên đài, tự tin mười phần.

 

 
Băng Hồn không phủ định, liếc mắt nhìn Nghị Minh, dùng ngữ điệu lãnh khốc vốn có của mình, nói:

 

 
- Tùy ý đánh mấy chiêu đi thôi!

 

 


 

 
Những lời này nhất thời khiến nhiệt huyết đám học viên theo dõi phía dưới tắt hẳn, cả đám không nhịn được thở dài một hơi, đám người thiếu nữ áo hồng cũng than thở:

 

 
- Lại là qua loa cho xong!

 

 
- Đúng vậy! Ta nghe nói, hồi so tài đáng xem nhất của năm đó chính là bốn người vây công sư huynh Nghệ Phong, đáng tiếc sư huynh Nghệ Phong đã rời khỏi đế đô, cũng không còn những trận so tài tràn đầy nhiệt huyết nữa!

 

 
- Khụ! Cũng không biết sư huynh Nghệ Phong đi nơi nào rồi? Ta nghe nói là Tội Ác thành!

 

 
- Cái gì? Tội Ác thành? Là nơi được xưng là địa phương giết chóc đó? Trời ạ, vì sao sư huynh Nghệ Phong lại đi tới đó? Lẽ nào hắn không biết nơi đó hung hiểm sao?

 

 
- Chuyện này, hiện tại Tội Ác thành đã biến thành Tĩnh Hinh thành rồi, là một nơi rất yên tĩnh và thơ mộng!

 

 
Nghệ Phong đứng ở bên cạnh không nhịn được xen vào, dù sao Tĩnh Hinh thành đang thiếu người, Nghệ Phong rất hi vọng có người tới sinh hoạt tại Tĩnh Hinh thành, vì vậy hắn không nhịn được phải quảng cáo một phen.

 

 
- Vì sao ngươi biết?

 

 
Một nam tử trong đó trừng mắt nhìn Nghệ Phong, nói:

 

 
- Tội Ác thành sao có thể biến thành Tĩnh Hinh thành?

 

 
Nghệ Phong nhún vai nói:

 

 
- Bởi vì nó được cải biến trong tay ta!

 

 
- Hi hi…

 

 
Một câu nói của Nghệ Phong, khiến cả đám người ôm bụng cười.

 

 
- Ta chết cười mất, hắn còn nói hắn cải biến Tội Ác thành, ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất ta được nghe. Bạn học, ngươi là ai a? Sao có thể thổi phồng quá mưc như vậy?

 

 
- Nghệ Phong!

 

 
Nghệ Phong nhún nhún vai, đối với cử động của những người này, hắn không thấy bất ngờ.

 

 
Mọi người càng cười lớn hơn, thậm chí có người cười tới phát khóc:

 

 
- Ha ha! Ngươi sao không nói mình là Long Thiên đại đế a? Ha ha, cường đại như sư huynh Nghệ Phong sẽ phải bầm dập mặt mũi vì tranh đoạt tình nhân như ngươi? Chỉ có chuyện sư huynh Nghệ Phong đánh người khác thành phân mà thôi!

 

 
- Vậy sao? Cư nhiên dám giả mạo thần tượng của ta!

 

 
Thiếu nữ áo hồng cũng thở phì phì, trừng mắt nhìn Nghệ Phong, rất có ý định thu thập Nghệ Phong.

 

 
Nghệ Phong cười cười, hắn không chú ý những người này, chân bước về phía võ đài. Tiếng cười bên này đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, trong đó có cả đám người Băng Hồn và Nghị Minh. Băng Hồn và Nghị Minh ở trên đài, khi nhìn thấy bóng người quen thuộc kia không khỏi ngẩn ra, trong ánh mắt đồng dạng toát ra vẻ không thể tin được.

 

 
Thân ảnh Nghệ Phong đi thẳng tới lôi đài, khiến đám người thiếu nữ áo hồng khó hiểu:

 

 
- Hắn không ngu quá chứ? Cư nhiên chạy thẳng lên lôi đài, lẽ nào hắn không biết sư huynh Băng Hồn có thể dùng một chiêu thu thập hắn?

 

 
- Tiểu tử này ấm đầu rồi sao? Cư nhiên còn dám đi lên!

 

 


 

 
Ngay khi đám người thiếu nữ áo hồng đang mải mê nghị luận, Nghệ Phong lăng không bay lên lôi đài, một màn này khiến cả đám thiếu nữ áo hồng phải há hốc miệng, không dám tin tưởng hô lên:

 

 
- Hắn là Vương Cấp?

 

 
Một tiếng kinh hô này cũng không quấy rầy tới Nghệ Phong, hắn mỉm cười với Băng Hồn và Nghị Minh trên lôi đài, nói:

 

 
- Băng Hồn, Nghị Minh, lâu rồi không gặp!

 

 
- Kháo… Ta còn tưởng mình hoa mắt rồi, nghĩ không ra tiểu tử ngươi đến thật! Ha ha…

 

 
Nghị Minh cười phá lên, trong giọng nói không hề che giấu sự vui mừng.

 

 
Đồng dạng, rất nhiều người nhìn thấy Nghệ Phong, ánh mắt tập trung lại trên mặt hắn, tuy rằng hiện tại thấy mặt hắn chỗ xanh chỗ đỏ, thế nhưng vẫn không ngăn được bọn họ nhận ra Nghệ Phong. Tất cả đều hô to:

 

 
- Nghệ Phong! Nghệ Phong đã trở về!

 

 
Toàn trường nhất thời kích động với hàng nghìn vạn tiếng hô, thanh âm vang vọng bầu trời, sự háo hức nguyên bản bị dập tắt, một lần nữa được bộc phát ra, cả đám đều hết lên:

 


 
- Vây công Nghệ Phong, vây công Nghệ Phong…

 

 
Một tiếng hưng phấn không ngừng vang lên, cuối cùng hình thành một cỗ sóng triều, thanh âm như nước biển trào dâng từ trận từng trận, ánh mắt mọi người giống như lửa nóng nhìn về phía hia người Cô Tinh và Họa Thủy.

 

 
Tiếng hô đinh tai nhức óc cũng khiến đám người thiếu nữ áo hồng dại ra tại chỗ, miệng cũng há hốc đến nỗi cho vừa một quả trứng gà, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc và chấn động.

 

 
- Tiểu Tứ, ngươi nhéo ta một cái, xem có phải chúng ta đang nằm mơ?

 

 
- Hồng nhi! Lần này chúng ta trúng lớn rồi, hắn chính là Nghệ Phong!

 

 
Nam tử kia cười khổ nói.

 

 
- Trời ạ! Vừa rồi chúng ta cư nhiên còn khiêu khích hắn nữa!

 

 
Có người hối hận nói.

 

 
- Việc này, Hồng Nhi, hình như vừa rồi ngươi còn nói lấy thân báo đáp sư huynh Nghệ Phong!

 

 
Sắc mặt thiếu nữ áo hồng lập tức đỏ bừng, nhớ tới câu Nghệ Phong nói với mình, nàng cảm giác toàn thân run lẩy bẩy, vội lấy tay che kín mặt, nói:

 

 
- Ta chưa nói, ta chưa nói, ta sẽ không nói!

 

 
Mọi người thấy bộ dáng này của Hồng Nhu, sắc mặt cả đám đều khí coi, một lần nữa chuyển ánh mắt lên đài, thiếu nữ áo hồng cũng nhìn qua khe hở các ngón tay, nhìn lên trên đài.

 

 
- Vây công Nghệ Phong, vây công Nghệ Phong…

 

 
Từng trận những tiếng hô vang như sóng triều khiến Nghệ Phong không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng: “Kháo!”

 

 
Đồng thời, Cô Tinh và Họa Thủy cũng bật người lên hư không, nhìn Nghệ Phong nói:

 

 
- Nghệ Phong, lâu rồi không gặp!

 

 
Nghệ Phong nhìn về phía Cô Tinh, khí tức đối phương có vẻ càng thêm nội liễm. Họa Thủy đứng kế bên hắn, vẫn ăn diện quần áo như trước, cặp chân ngọc vẫn để lộ ra ngoài, từng đường cong chết người vẫn khiến đám nam nhân dậy nên cảm giác nguyên thủy nhất. Bộ quần áo như không thể che lấp những đường cong, cùng với phần bụng dưới bằng phẳng lộ ra ngoài, càng khiến đám nam nhân không nhịn được huyết khí cuồn cuộn.

 

 
- Nữ nhân này, cư nhiên càng thêm dụ người!

 

 
Nghệ Phong không nhịn được cảm thán một tiếng, ánh mắt quét qua Họa Thủy, Nghệ Phong kinh ngạc nàng ta cư nhiên đã mơ hồ lĩnh ngộ được năng lượng thuộc tính.

 

 
- Nghĩ không ra, thực lực các ngươi đều có bước đề thăng trên diện rộng!

 

 
Nghệ Phong nhìn sang mấy người Cô Tinh, cười cười nói.

 

 
Cô Tinh cười, nói:

 

 
- So với bước tiến của ngươi, chúng ta không đáng nhắc tới.

 

 
Họa Thủy cũng đánh giá Nghệ Phong, thế nhưng lại không thể nhìn thấu thực lực Nghệ Phong, điều này khiến Họa Thủy cực kỳ nghẹn khuất. Nghệ Phong tự nhiên thấy được Họa Thủy đang điều tra mình, hắn quay sang nhoẻn miệng cười với nàng, đáy lòng cũng thấy buồn cười. Lăng Thần Quyết rất thần kỳ, đừng nói là Họa Thủy có thực lực kém hắn, dù Tôn giai bình thường cũng không thể điều tra thực lực hắn. Nàng vọng tưởng đi điều tra, là tự mình đi tìm đả kích.

 

 
Họa Thủy thấy Nghệ Phong cười mình, cắn răng ghi hận, tiếng “vây công Nghệ Phong” vang lên không dứt bên tai, khiến Họa Thủy càng tức giận, quay đầu quát xuống phía dưới:

 

 
- Câm miệng!

 

 
Một câu nổi giận của Họa Thủy, nhất thời khiến mọi người câm nín. Mấy người Cô Tinh càng nhìn Họa Thủy như cọp cái, cả đám rất đồng tình nhìn Nghệ Phong. Trong học viện không biết từ khi nào truyền ra tin Nghệ Phong không thèm nhìn Họa Thủy một cái, với tính tình cao ngạo của Họa Thủy làm sao chịu được lời đồn này. May rằng Nghệ Phong không có ở học viện, bằng không Họa Thủy mỗi ngày đều tìm tới Nghệ Phong gây phiền phức. Hiện tại khó có được lần Nghệ Phong trở về, nàng ta không nắm chặt cơ hội này mới lạ.

 

 
Đương nhiên, mặc dù Họa Thủy là người phát triển nhanh nhất trong số họ, nhưng bọn hắn cũng không cho rằng Họa Thủy có thể là đối thủ của Nghệ Phong. Trước nay vẫn đều là Nghệ Phong khi dễ Họa Thủy, lần này bọn họ cũng không ôm hi vọng Họa Thủy có thể lật ngược tình thế.

 

 
- Cô Tinh, Băng Hồn! Các ngươi không phải vẫn kêu to muốn đấu một hồi với Nghệ Phong sao! Hiện tại vừa lúc, nhanh nhanh đánh một trận đi!

 

 
Họa Hủy hiển nhiên cũng biết, một người không thể thu thập được Nghệ Phong, chỉ có thể thỉnh cầu mấy người Cô Tinh liên thủ.

 

 
Cô Tinh nhún nhún vai nhìn Nghệ Phong, nói với Họa Thủy:

 

 
- Ta không thể quyết, hỏi ý kiến Nghị Minh đi!

 

 
- Cầu còn không được!

 

 
Nghị Minh nói ngay.

 

 
- Đồng ý!

 

 
Băng Hồn cũng lạnh lùng đáp.

 

 
Bốn người thống nhất, ánh mắt mọi người cũng dồn cả lên trên đài, những đạo sư của học viện cũng thức thời tránh ra xa. Tuy rằng mấy người kia đều vi phạm quy củ tỷ thí, nhưng không có ai ngu ngốc nói ra. Đừng nói tới mấy người Cô Tinh có chịu nghe hay không, ngay cả nhưng học viên phía dưới sẽ càng không chấp nhận, nếu thấy bọn họ đi ra ngăn cản, tất nhiên sẽ bạo phát.

 

 
- Phong thiếu! Ngươi không có ý kiến gì chứ?

 

 
Cô Tinh hì hì cười nhìn Nghệ Phong, trong mắt đầy vẻ hả hê.

 

 
- Ta có thể không chấp nhận?

 

 
Nghệ Phong trợn mắt nói.

 

 
- Không thể!

 

 
Bốn người đồng thanh một lời, khó có được cơ hội này, sao cho hắn chạy trốn.

 

 
- Kháo… Không thể được, vậy các ngươi còn hỏi cái rắm a!

 

 
Nghệ Phong mắng to.

 

 
Mấy người Cô Tinh cười hắc hắc, bốn người liếc mắt nhìn nhau, vây Nghệ Phong lại.

 

 
Mọi người dưới đài thấy một màn này, triệt để sôi trào, học viên phong vân, lấy bốn người vây một người, tuy rằng một màn này từng phát sinh qua một lần, thế nhưng hiện tại thực lực bọn họ đều có cách biệt một trời một vực so với trước kia, chiến đấu lần này hứa hẹn càng thêm kịch tính.

 

 
Cho dù thiếu nữ áo hồng đang ngượng ngùng, cũng không nhịn được nhìn lên Nghệ Phong trên đài, nét mặt còn chưa hết đỏ.

 

Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-1007-F2Oaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận