Mị Ảnh Chương 1031

Dùng thời gian hai ngày, Trữ Huyên giao lại chuyện tình trong tông môn cho các trưởng lão, nàng cùng với Nghệ Phong thông qua truyền tống trận trong tông môn rời đi. Nhã Tông bình thường không quá để ý tới thế tục, thế nên khi tông chủ rời đi cũng không cần quá nhiều thời gian bàn giao công việc.

 

 
Điều này khiến trong lòng Nghệ Phong cũng hơi thả lỏng, lúc này hắn thiếu nhất chính là thời gian, có thể bớt một ngày là đỡ một ngày. Có điều, Trữ Huyên là người đứng đầu tông môn, nếu muốn rời khỏi tông môn quá lâu là chuyện không thể, sợ rằng sau này không thể thiếu thời điểm Linh Nhi phải lưu lại trong Nhã Tông. Nhưng nhìn khí chất những đệ tử trong Nhã Tông, Linh Nhi có thể hun đúc trong địa phương này cũng là một lựa chọn không tồi.

 



 
Truyền tống trận trong tông môn Trữ Huyên cư nhiên trực tiếp truyền tống đến Bàn Long cổ thành, điều này khiến Nghệ Phong kinh ngạc lại cao hứng. Bất chấp Trữ Huyên không hiểu sao, Nghệ Phong vẫn dừng lại một ngày đêm tại Bàn Long cổ thành. Đương nhiên, Nghệ Phong dừng lại tại Bàn Long cổ thành cũng không có việc gì quá quan trọng, chỉ là đi một chuyến tới gặp thành chủ Bàn Long, đồng thời để lại một phong thư. Nghệ Phong không có thời gian đi khắp nơi tìm Thi Đại Nhi, vừa lúc nhờ được thành chủ Bàn Long, chỉ cần Thi Đại Nhi và Thủy Nhược Vân tới Bàn Long cổ thành, tự nhiên sẽ tới gặp thành chủ Bàn Long, để một phong thư tại chỗ này là hay nhất.

 

 
Nghệ Phong không chút lo lắng thành chủ Bàn Long sẽ quên hoặc không gửi cho Thi Đại Nhi, hắn còn chưa có lá gan này.

 

 
Thu được tin tức Phệ Cốt Tà Quyết từ Hộ Quốc Tông, Nghệ Phong đã muốn chứng thực từ Thi Đại Nhi, nếu như lão gia hỏa kia còn trong đế quốc Trạm Lam, cho dù nhờ lão đầu tử xuất thủ, cũng tuyệt đối phải cướp Phệ Cốt Tà Quyết về. Lão đầu tử đối với việc gì có thể không hứng thú, thế nhưng với công pháp trên Địa giai, hắn vẫn có hứng thú nhất định, hơn nữa còn do Nghệ Phong thỉnh cầu, nếu có thể gặp được, Nghệ Phong tự tin mời được hắn động thủ.

 

 
Thế nhưng, hắn chỉ lo lắng một điều là, lão đầu tử như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu muốn gặp được, thật khó trăm phần, trong khi hắn không có nhiều thời gian.

 

 
Nghệ Phong không khỏi nhớ tới Quái lão đầu, Quái lão đầu cũng đang tìm lão đầu tử trị liệu dùm ám tật, cũng không biết lần trước phái Dạ Quỷ đi tới thánh địa truyền tin có thể đưa được tin tức hay không. Có điều nghĩ đến cũng không phải vấn đề quá lớn, tuy rằng Dạ Quỷ không thể vào thánh địa, thế nhưng dưới chân núi thánh địa cũng có thủ vệ, Dạ Quỷ đã đạt được Tướng Cấp, truyền tin cho thủ vệ dưới chân núi cũng không thành vấn đè.

 

 
Chỉ cần tin tức tới trong tay thủ vệ, Nghệ Phong cũng không lo lắng năm vị trưởng lão không biết được. Bất luận thủ vệ nào trong thánh địa, sợ rằng không có ai không biết hắn là một đặc thù trong thánh địa, ít nhất tại mấy lần Nghệ Phong tới, không có một thủ vệ nào đi ra ngăn cản, đây là biểu thị rõ ràng nhất.

 

 
Lưu lại tại Bàn Long cổ thành một ngày đêm, không thu được tin tức gì của Thi Đại Nhi, hắn và Trữ Huyên rốt cục thông qua truyền tống trận tại Bàn Long cổ thành đi tới Tội Ác thành xa hoa.

 

 
Trữ Huyên vừa mới đi vào Tội Ác thành, cũng bị mỹ cảnh trước mắt khiến cho chấn động tới dại ra, khung cảnh hài hòa xinh đẹp, vị trí nằm ngay trên đỉnh núi cùng với một dải màu hồng của Huyết Sắc Thiên Đường phía xa, tất cả đều là một dạng trùng kích tầm nhìn, cùng với sương mờ trên đỉnh núi, khiến người ta như lạc vào tiên cảnh.

 

 
- Đây là Tội Ác thành?

 

 
Trữ Huyên nhìn đường xá rộng thênh thang trước mặt, tuy rằng dân số không nhiều lắm, thế nhưng vẫn đủ cảm giác một loại ấm áp, không hề có vẻ máu nhuộm đỏ đường, bạo loạn và giết chóc của Tội Ác thành trong truyền thuyết.

 

 
Nghệ Phong cười nói:

 

 
- Chỗ này hiện có tên là Tĩnh Hinh thành!

 

 
Nghe Nghệ Phong nói, Trữ Huyên nghi hoặc nhìn hắn, cuối cùng cũng không hỏi ra, có điều đáy lòng cũng mơ hồ đoán được, Tội Ác thành biến đổi tới bộ dáng hiện tại, sợ rằng không thoát khỏi quan hệ tới Nghệ Phong. Có điều, hắn làm sao có thể thay đổi được cách sống của bọn họ?

 

 
- Ha ha! Nếu nàng muốn thấy Tội Ác thành ngày trước, buổi tối ta dẫn nàng đi tới vài chỗ.

 

 
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên nói.

 

 
Trữ Huyên không rõ bên trong lời Nghệ Phong có ý tứ gì, có điều nàng không phải người hiếu kỳ, đối với giết chóc và bạo loạn càng không cảm thấy hứng thú.

 

 
- Không cần, cảm giác như thế này rất tốt, nhưng hơi ít người!

 

 
Đường phố thưa thớt người qua lại, khiến Nghệ Phong cũng có cảm giác như vậy. Có điều chuyện này cũng không có cách nào, danh tiếng Tội Ác thành tại bên ngoài quá kém, nhiều người không dám tới định cư, được như hiện tại đã là bao nhiêu nỗ lực của Lý U và Tử Âm rồi.

 

 
- Từ từ sẽ khác, sau này sẽ nhiều người hơn!

 

 
Nghệ Phong cười cười, sắp tới tông môn mới của Điệp Vận Du sẽ chuyển qua đây, tự nhiên sẽ náo nhiệt hơn. Có tấm chiêu bài của Hộ Tông Quốc, không sợ Tĩnh Hinh thành bị lạc mất trong mắt mọi người, huống chi Kim Lâu được xây dựng tại Tội Ác thành càng thêm xa hoa hơn cả đế đô, riêng điều này cũng đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người, tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian.

 

 
- Ừm!

 

 
Trữ Huyên gật đầu, tuy rằng không biết Nghệ Phong lấy tự tin từ đâu, nhưng Tội Ác thành được biến thành cảnh tượng như hiện tại, nghĩ đến không lâu nữa có thể khôi phục lại phồn hoa.

 

 
- Đi thôi! Tới phủ thành chủ!

 

 


 

 
Dẫn theo Trữ Huyên tới phủ đệ thành chủ, lúc này thị vệ phủ thành chủ đã đông hơn trước vài lần, tuy rằng đa phần chỉ dùng làm thể diện, thế nhưng Nghệ Phong cũng suy đoán được, đây sợ là do Tử Âm và Liễu Mộng Nhiên điều tới từ Nghệ phủ và Kim Lâu.

 

 
Tuy Nghệ Phong không nhận ra những thị vệ này, thế nhưng bọn họ lại rất rõ Nghệ Phong, cả đám đều cung kính nghênh đón Nghệ Phong đi vào, đối với Trữ Huyên theo cùng Nghệ Phong, bọn họ hơi bị thất thần, một loại cảm giác kinh diễm không tự chủ mọc lên trong lòng, thế nhưng cỗ tôn quý kia lại khiến bọn họ cảm giác hơi bị tự ti.

 

 
- Ngày hôm qua đã tới một nữ nhân mị hoặc vạn phần, ngày hôm nay cư nhiên lại tới một người huynh quốc khuynh thành. Nữ nhân bên người thiếu gia lẽ nào đều ưu tú như vậy?

 

 
Những thị vệ đều ước ao, đồng thời lại nhịn không được đố kị. Nữ nhân như vậy, muốn nàng nói với bọn họ một câu cũng là hi vọng quá xa vời, chỉ có thiếu gia mới có thể đi lại cùng với các nàng như vậy.

 

 
- Người, quả thật không thể so sánh với nhau!

 

 
Thị vệ cảm thán một tiếng, ánh mắt thất thần nhìn theo bóng lưng Trữ Huyên rời đi.

 

 
Nguyên bản Nghệ Phong muốn đi gặp Liễu Mộng Nhiên, thế nhưng suy nghĩ trước vẫn nên gặp Linh Nhi, dù sao Trữ Huyên tới đây là vì thu nhận đệ tử, cũng phải ưu tiên nàng được gặp mặt đệ tử tương lai của mình trước.

 

 
- Tiêu Dao ca ca!

 

 
Cách từ rất xa, Nghệ Phong chợt nghe một tiếng gọi thanh thúy, sau đó người này chạy tới phía Nghệ Phong, dụi đầu vào lòng hắn.

 

 
Nghệ Phong ôm lấy Linh Nhi, cho nàng đánh đu vài cái trên hư không, lại hôn lên mặt nàng mấy ngụm, ôm tiểu cô nương này cảm giác đã nặng hơn nhiều, hắn cười nói:

 

 
- Linh Nhi lại béo lên rồi? Cư nhiên nặng tới vậy!

 

 
Nghe Nghệ Phong nói, Linh Nhi cất giọng thanh thúy phản bác, nói:

 

 
- Nói lung tung, mụ mụ nói ta cao hơn, vì lớn hơn mới nặng hơn, không phải vì béo.

 

 
- Không có việc gì, béo hơn thì béo hơn. Mập mạp nhìn vẫn xinh!

 

 
Nghệ Phong ôm lấy khuôn mặt Linh Nhi, cười ha hả nói, mặc kệ nàng phản bác.

 

 
- Không có! Sẽ không có! Béo xấu lắm, nam nhân đều thích khẩu thị tâm phi, rõ ràng không thích nữ hài béo, còn dối trá.

 


 
Linh Nhi hừ một tiếng.

 

 
Nghe được Linh Nhi nói, trên trán Nghệ Phong đen lại, nhéo mũi Linh Nhi nói:

 

 
- Ai dậy muội vậy?

 

 
Linh Nhi đắc ý nói:

 

 
- Đây là Mộng Nhiên tỷ tỷ nói, nàng nói Tiêu dao ca ca không thích nữ hài béo, hết lần này tới lần khác còn gọi mộng nhiên tỷ tỷ ăn nhiều một chút, béo hơn một chút.

 

 
Nghe được Linh Nhi nói, Nghệ Phong toát mồ hôi hột, thực sự khó tưởng tượng được Liễu Mộng Nhiên nhu thuận là vậy, cư nhiên dạy Linh Nhi nói ra những lời như thế này.

 

 
- Cái kia, nam nhân khác dối trá, chỉ có Tiêu dao ca ca của muội là nam nhân thành thực nhất trên đời, tuyệt đối sẽ không nói dối!

 

 
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói, hoàn toàn bỏ qua nụ cười trêu chọc của Trữ Huyên.

 

 
Linh Nhi nghe Nghệ Phong nói, cười hi hi không ngừng, vùi đầu vào trong lòng Nghệ Phong, hờn dỗi nói:

 

 
- Đúng vậy! Ta tin tưởng Tiêu dao đại ca, thế nhưng ta cũng không muốn béo!

 

 
Nghe Linh Nhi nói, Nghệ Phong một lần nữa toát mồ hôi lạnh, rốt cục cố gắng khôi phục lại được hình tượng vĩ đại của mình trong lòng Linh Nhi, Nghệ Phong thầm nghĩ đêm nay phải hảo hảo thu thập Liễu Mộng Nhiên một chút, nào có kiểu làm xấu hình tượng hắn như vậy trong long tiểu hài tử.

 

 
Điệp Vận Du ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, khóe miệng cũng hiện lên ý cười, thật không ngờ Nghệ Phong thích tiểu hài tử như vậy. Điệp Vận Du không khỏi nghĩ tới đệ nghị của Nghệ Phong, hắn cũng muốn cùng nàng sinh một hài tử, sắc mặt nàng không khỏi phiếm hồng.

 

 
- Vì sao nàng tới sớm như vậy?

 

 
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn Điệp Vận Du, thật không ngờ Điệp Vận Du còn tới sớm hơn cả hắn.

 

 
- Chuyện tông môn được sư tôn một lần nữa tiếp nhận, thế nên ta vòng vo qua vài lần truyền tống trận, trực tiếp qua đây.

 

 
Điệp Vận Du giải thích, lại nhìn Trữ Huyên trước mặt, nàng cười nói:

 

 
- Đã lâu không gặp!

 

 
Trữ Huyên nhìn thoáng qua Nghệ Phong, lập tức gật đầu, nhẹ nhàng cười nói:

 

 
- Ta cũng thật không ngờ, cao ngạo như ngươi cũng đồng ý kiến nghị của Nghệ Phong.

 

 
- Giống như ngươi mà thôi!

 

 
Trên mặt Điệp Vận Du đầy ý cười, hai người có vẻ vô cùng thân thiết, có điều Nghệ Phong đứng ở bên cạnh, không hiểu sao lại nhận thấy có mùi thuốc súng phảng phất đâu đó.

 

 
Mùi thuốc súng này khiến Nghệ Phong thầm nghĩ hắn có nên trốn trước đi một bước không.

 

 
- Sau này, cùng nhau đi!

 

 
- Được!

 

 
Trữ Huyên và Điệp Vận Du nắm tay nhau đứng một chỗ, trên mặt hai người đều hiện nét cười ôn hòa, dường như tỷ muội thân thiết nhiều năm không gặp. Có điều, bộ dáng này lại khiến Nghệ Phong nhìn mà hết hồn.

 

 
- Tiêu Dao ca ca, vị tỷ tỷ xinh đẹp này là ai? Đẹp như sư tôn.

 

 
Lúc này Linh Nhi cũng ngẩng đầu nói.

 

 
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn Điệp Vận Du, thật không ngờ Điệp Vận Du trong khoảng thời gian ngắn đã giúp Linh Nhi đổi giọng gọi là sư tôn.

 

 
- Đây cũng là sư tôn của ngươi!

 

 
Điệp Vận Du cười nói.

 

 
- Sau này ngươi lớn lên cũng xinh đẹp như nàng.

 

 
- Thật vậy chăng?

 

 
Linh nhi vui vẻ nói:

 

 
- Linh Nhi gọi nàng là sư tôn, là có thể đẹp giống như nàng?

 

 
- Đúng vậy!

 

 
Điệp Vận Du gật đầu.

 

 
Linh Nhi cười thật tươi nhìn về phía Trữ Huyên, nói:

 

 
- Ta có thể gọi ngài là sư tôn?

 

 
- Được! Sau này ngươi cứ gọi ta là sư tôn!

 

 
Trữ Huyên lần đầu tiên nhìn thấy Linh Nhi, đã thấy được trên người tiểu cô nương này tràn đầy linh khí.

 

 
Nghệ Phong nghe được Điệp Vận Du và Linh Nhi nói chuyện, vết đen trên trán càng thêm mở rộng, thật không ngờ Linh Nhi dễ lừa như vậy. Một câu nói đã bị các nàng lừa đi mất, lại còn đổi giọng gọi các nàng là sư tôn. Quả nhiên, dung mạo đối với nữ nhân là bất kể tuổi tác.

 

Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-1031-d3Oaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận