Mị Ảnh Chương 1116

Trước sự kinh hãi của Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết, bộ xương khô đang đứng thẳng dùng ngón tay chỉ còn lại toàn xương kia vạch ra từng đường quỷ dị trong hư không, Theo chuyển động của ngón tay hắn, không gian vốn có năng lượng bạch quang vững vàng bao quanh, bỗng nhiên hơi rung động một chút. Lập tức, từng vòng xoáy khổng lồ mạnh mẽ xuất hiện. Tại trung tâm dòng xoáy, một cỗ năng lượng hóa thành một tia sáng xuyên thẳng vào trong bộ xương khô. Sau khi có vài năng lượng thật lớn từ dòng xoáy truyền vào, động tác của bộ xương khô càng lúc càng nhanh hơn.

 

 
Cùng với sự tăng tốc trong động tác của hắn, tốc độ của các dòng xoáy cũng càng lúc càng nhanh hơn. Vòng xoáy bạch ngọc ban đầu bình thường lúc này lại giống như dòng xoáy trong hồ nước, điên cuồng xoay tròn. Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết cũng không dám đụng vào ánh sáng bạch quang, thân ảnh nhảy lên hư không.



 

 
Thấy động tác của bộ xương khô càng lúc càng quỷ dị, Nghệ Phong hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết nói:

 

 
- Trong bảo điển có miêu tả cảnh tượng như thế này hay không?

 

 
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu, ánh mắt cũng vô cùng ngưng trọng. Tuy biết rõ tổ tông không có khả năng hại nàng, nhưng những động tác khó hiểu vẫn khiến tim nàng đập mạnh… Nỗi sợ hãi không biết chuyện gì xảy ra vẫn luôn luôn là nỗi sợ hãi lớn nhất.

 

 
Nhận thấy tâm trạng căng thẳng của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong nắm tay nàng, hơi nhéo nhéo, an ủi nói:

 

 
- Trước tiên xem ra hẳn là không có nguy hiểm gì đâu.

 

 
Năng lượng từ dòng xoáy vẫn truyền thẳng đến người bộ xương khô. Nghệ Phong phát hiện khí thế của bộ xương khô không ngừng được đề thăng, nhưng loại khí thế này hoàn toàn là tự phát, cũng không nhằm vào bọn họ. Điều này khiến trong lòng Nghệ Phong hơi thả lỏng một chút.

 

 
Bạch Hàn Tuyết gật đầu, nắm chặt tay Nghệ Phong, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lòng bàn tay, mắt nhìn thẳng về phía bộ xương khô…Khí thế trên người bộ xương khô càng lúc càng cường đại. Toàn bộ năng lượng của dòng xoáy đều hội tụ về nắm tay của bộ xương khô. Khi năng lượng hội tụ trên nắm tay khoảng ba trượng, nắm tay của hắn bỗng nhiên vung lên.

 

 
Nghệ Phong thấy thế, sắc mặt đại biến, nắm lấy Bạch Hàn Tuyết, đẩy nàng ra phía sau mình, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ trào ra. Năng lượng Phệ Châu cũng trải rộng toàn thân. Nhận thấy Bạch Hàn Tuyết ở phía sau không an phận giãy giụa, Nghệ Phong tức giận nói:

 

 
- Đứng yên, đừng nhúc nhích!

 

 
Sau tiếng quát của Nghệ Phong, Bạch Hàn Tuyết mới chịu dừng lại. Nhìn thân ảnh hắn chắn trước mặt mình, trong lòng nàng mạnh mẽ rung động, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng có một vài tia khác thường.

 

 
Nghệ Phong đương nhiên không phát hiện được hành động này của Bạch Hàn Tuyết. Toàn bộ tinh lực của hắn đều đặt ở việc đề thăng đấu khí. Bất kể là năng lượng Tà Đế hay Phệ Châu đều được hắn thi triển đến mức tận cùng…

 

 
Đối với phòng vệ như vậy của Nghệ Phong, bộ xương khô nhìn cũng không thèm nhìn, nắm tay vẫn chậm rãi vung lên. Năng lượng hội tụ kinh khủng kia cũng theo nắm tay hắn mà chậm rãi đưa lên cao.

 

 
Dưới ánh mắt vô cùng ngưng trọng của Nghệ Phong, nắm tay của bộ xương khô bỗng nhiên hung hăng đánh mạnh về phía đỉnh một dòng xoáy.

 

 
Ầm…

 

 
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên khiến màng tai Nghệ Phong có cảm giác hơi đau đớn. Dưới sự kinh hãi của Nghệ Phong, dòng nước xoáy vốn mạnh mẽ bỗng nhiên sụp đổ. Cùng với đó, một đạo bạch quang rộng mấy thước từ trên trời giáng xuống, bắn thẳng về phía Nghệ Phong.

 

 
Nhìn đạo bạch quang đang mạnh mẽ lao đến, sắc mặt Nghệ Phong đại biến, tung ra một quyền nghênh tiếp.

 

 
Phụt…

 

 
Sau tiếng va chạm kinh khủng, Nghệ Phong phun ra một ngụm máu tươi, hung hăng bay thẳng ra ngoài.

 

 
- Nghệ Phong!

 

 
Bạch Hàn Tuyết hoảng hốt, vừa định thi triển đấu khí giúp Nghệ Phong ngăn chặn cột sáng tiếp theo, lại phát hiện cột sáng này đang bắn thẳng về phía nàng.

 

 
Nghệ Phong thấy một màn như vậy, sắc mặt trở nên khó coi đến cực điểm. Thế nhưng hắn căn bản không kịp ngăn trở. Dưới một kích vừa rồi, hắn rõ ràng đã trọng thương, khí huyết trong cơ thể cuộn trào không ngừng.

 

 
Nhớ tới một kích kinh khủng vừa rồi, con mắt Nghệ Phong biến thành màu huyết hồng. Thực lực của Bạch Hàn Tuyết, sao có thể chịu đựng nổi nguồn năng lượng khủng bố như vậy?

 

 
Ngay khi con mắt Nghệ Phong trở nên đỏ rực như máu, hắn chú ý tới đạo bạch quang kia, đấu khí vốn đang mạnh mẽ trào ra cũng đột nhiên dừng lại, ngây ngốc đứng nhìn cảnh tượng trước mặt…

 

 
Cột sáng không đối đãi với Bạch Hàn Tuyết như đối với Nghệ Phong vừa rồi, mà là bao bọc nàng trong đó. Từng đạo năng lượng đưa vào trong cơ thể Bạch Hàn Tuyết. Nhìn một màn này, Nghệ Phong triệt để ngây ngốc tại chỗ.

 

 
Lúc này, Bạch Hàn Tuyết đang lơ lửng trong quang trụ. Quần áo dưới sự tác động của dòng năng lượng chỉ hơi lay động, nhẹ nhàng tung bay. Cặp đùi khêu gợi phối hợp với những đường cong mê người, khuôn mặt vô cùng tuyệt mỹ, khiến nàng giống như tiên nữ hạ phàm, thanh thuần mà vô cùng quyến rũ.

 

 
Ngay khi Nghệ Phong còn đang ngây ra, bộ xương khô đã phác họa một đường nét cuối cùng. Cùng với sự hình thành của đường nét này, trong không gian dòng xoáy vô cùng to lớn, từng đạo năng lượng rót vào trong quang trụ…


 

 
Mà cùng lúc đó, một thanh âm già nua tựa như từ không trung truyền đến khiến tâm thần Nghệ Phong hơi run lên. Thanh âm lả lướt, chấn động lòng người.

 

 
- Truyền thừa viễn cổ!

 

 
Câu nói này khiến Nghệ Phong triệt để ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được. Truyền thừa viễn cổ! Không ngờ là truyền thừa viễn cổ!

 

 
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nhìn dòng năng lượng trong quang trụ không ngừng bị hút vào trong cơ thể Bạch Hàn Tuyết, hắn rốt cuộc hiểu rõ, thứ trân quý nhất trong di chỉ Bạch gia không phải là đan dược thập giai, cũng không phải là mấy mảnh da dê kỳ lạ kia, mà bảo tàng thực sự chính là truyền thừa viễn cổ này!

 

 
Chỉ bất quá, bảo tàng này hiển nhiên chỉ có người mang huyết mạch Bạch gia mới có thể nhận được. Nhìn Bạch Hàn Tuyết đang nhắm chặt mắt trong quang trụ, trong lòng Nghệ Phong cũng thở dài một hơi, thầm nghĩ nữ nhân này lại có thêm một đại cơ duyên, không hổ là “Nữ thần may mắn…”

 

 
Trong đại lục này, truyền thừa cũng không ít, mỗi đại tông phái hoặc nhiều hoặc ít đều có. Nhưng truyền thừa cũng có nhiều loại. Truyền thừa có Bạch Hàn Tuyết, chỉ bằng vào hai chữ “viễn cổ” đã cho thấy giá trị của nó.

 

 
Nhìn bộ xương khô một lần nữa ngồi xếp bằng trên đài cao, trong lòng Nghệ Phong đối với vị tổ tông Bạch gia này càng thêm vô cùng cung kính. Cả đời này của hắn, xem như vì Bạch gia mà dốc toàn bộ tâm trí, làm ra một tòa di chỉ này, chính là cho hậu bối tử tôn Bạch gia.

 

 
Nghĩ vậy, Nghệ Phong một lần nữa cung kính thi lễ với bộ xương khô.

 

 
Bạch Hàn Tuyết ở trong quang trụ hiển nhiên không biết gì nữa, hai mắt nhắm chặt, trên mặt mang theo vẻ an tĩnh, tùy ý để từng đạo năng lượng tiến vào trong cơ thể… Nhìn một màn này, Nghệ Phong rốt cuộc cũng an tâm, bắt đầu ngồi xếp bằng, thi triển Lăng Thần Quyết điều hòa khí huyết đang nhộn nhạo trong cơ thể.

 

 
Một kích vừa rồi đã khiến hắn thụ thương không nhẹ. Chỉ là, thương tích này đối với một y sư đã đạt tới bát giai như hắn mà nói, cũng không đáng để trong lòng. Có thể trước đây nếu muốn bình phục cũng phải mất mười ngày nửa tháng, nhưng hiện tại Nghệ Phong tự tin một ngày đêm là có thể khỏi hẳn. Đây là chỗ tốt của y sư bát giai.

 

 
Đúng như Nghệ Phong đã dự tính, qua một ngày một đêm trị liệu, khí huyết vốn nhộn nhạo trong cơ thể hắn rốt cuộc đã hoàn toàn bình ổn. Cảm thụ được lực lượng sung mãn trong cơ thể, khóe miệng Nghệ Phong hiện lên tia mỉm cười, lập tức quay đầu nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết.

 

 
Bạch Hàn Tuyết vẫn là bộ dáng như cũ, không ngừng hấp thu năng lượng từ quang trụ. Mà dòng xoáy thật lớn trong không trung cũng không ngừng đưa năng lượng vào trong quang trụ chứa Bạch Hàn Tuyết. Bạch Hàn Tuyết khép hờ hai mắt, bộ dáng cực kỳ nhã nhặn ưu mỹ. Thấy Bạch Hàn Tuyết như vậy, Nghệ Phong cũng một lần nữa ngồi xếp bằng xuống, mặc dù biết khả năng đột phá là không lớn, nhưng trong không gian tĩnh mịch rộng lớn này, hắn cũng không còn gì khác để làm…

 

 
Dưới tình huống như vậy, trong khoảng không gian rộng lớn này, Nghệ Phong không ngừng luyện tập vũ kỹ, thậm chí Thái Cực cũng nghiên cứu rất lâu. Tất cả các vũ kỹ đều được hắn diễn luyện qua một lần. Cứ như vậy, thời gian nửa tháng lặng lẽ trôi qua.

 

 
Nhận thấy thời gian đã khá lâu, Nghệ Phong cũng hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết, lại phát hiện quang trụ kia không hề có chút biến hóa nào, vẫn có kích thước như trước, không ngừng đưa năng lượng vào trong cơ thể Bạch Hàn Tuyết. Bạch Hàn Tuyết cũng vẫn nhắm chặt hai mắt, không có dấu hiệu gì chuẩn bị thức tỉnh.

 

 
- Thời gian sẽ không kịp mất!

 

 
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nhớ tới chuyện tỉ thí giữa năm đại học viện, trong lòng có chút sốt ruột. Nhưng Bạch Hàn Tuyết lại vẫn không hề có chút biển chuyển gì.

 

 
Nhìn quang trụ kinh khủng kia, Nghệ Phong thầm nghĩ muốn hấp thu hết toàn bộ năng lượng này, còn không biết đến ngày tháng năm nào. Nếu như chờ Bạch Hàn Tuyết hiển nhiên sẽ không kịp. Nhìn Bạch Hàn Tuyết đang hấp thu năng lượng, ánh mắt Nghệ Phong biến ảo bất định. Nhớ tới cánh cửa tinh thạch lối vào chủ điện đã bị phá vỡ, Nghệ Phong hoàn toàn không lo lắng có người có thể tiến vào.

 

 
- Dù sao nàng ở chỗ này cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Ta đi trước vậy!

 

 
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết, lấy bút mực từ trong Nạp Linh Giới, để lại một tờ giấy nhắn nhủ trên đài cao, một lần nữa nhìn thoáng qua Bạch Hàn Tuyết. Ánh mắt không tự chủ được lại đảo qua đôi chân dài thon thả của nàng.

 

 
- Cũng không biết sau khi tiếp thu truyền thừa viễn cổ lần này, nàng có thể phát triển đến trình độ nào?

 

 
Nghệ Phong nhìn qua bất kể dòng xoáy nào cũng tràn đầy năng lượng không khỏi líu lưỡi, đồng thời cũng hết sức hiếu kỳ. Hắn không tự chủ được nghĩ tới đám người Băng Hồn. Bạch Hàn Tuyết vượt qua bọn họ tuyệt đối đã là sự thực, thậm chí e rằng vượt qua cả hắn cũng không phải là chuyện gì đáng kinh ngạc. Truyền thừa viễn cổ, trước nay luôn luôn không bao giờ đơn giản.

 

 
Chỉ là, ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị rời đi, lại phát hiện một chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Đó là toàn bộ không gian rõ ràng đã bị phong bế, hắn hoàn toàn không tìm được đường ra.

 

 
Tình huống này khiến Nghệ Phong hơi nhíu nhíu mày, lập tức ánh mắt cũng chuyển đến dòng xoáy kinh khủng dưới chân. Nghệ Phong đương nhiên không tin, bước vào đó sẽ có thể có đường ra ngoài. Chỉ là, ngoài dòng xoáy ra, cả không gian này cũng không còn gì khác lạ.

 

 
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nhìn dòng xoáy kinh khủng dưới chân, suy nghĩ một chút. Đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ truyền đi khắp toàn thân, sau đó hướng về dòng xoáy, mạnh mẽ trầm xuống.

 

 
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị chịu đựng năng lượng dòng xoáy phản công, lại phát hiện một cỗ hấp lực vô cùng cường đại đang hút lấy hắn. Chỉ khoảng nửa khắc sau, Nghệ Phong đã hoàn toàn bị cuốn vào trong dòng xoáy.

 

 
Mà khi Nghệ Phong một lần nữa mở mắt, lại phát hiện mình đã rơi xuống đất. Vị trí mà hắn đang đứng chính là vị trí trước khi hắn đi vào chủ điện. Trên mặt đất vẫn còn các mảnh vụn tinh thạch.

 

 
Nhìn các mảnh nhỏ tinh thạch đầy khắp mặt đất này, lo lắng trong lòng hắn hoàn toàn biến mất. Không có cánh cửa tinh thạch, cho dù là ai cũng không vào được chỗ Bạch Hàn Tuyết đang ở. Ở đó tiếp nhận truyền thừa, Bạch Hàn Tuyết sẽ tuyệt đối an toàn.

Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-1116-d8Oaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận