Mị Ảnh Chương 1121

- Ngưng công chúa! Thức thời thì theo ta đi! Hiện tại nàng đã không còn là đối thủ của ta nữa rồi!

 

 
Nghệ Phong đứng phía sau nữ tử, hiển nhiên bị đối phương xem thường, nhìn cũng không thèm nhìn. Lão giả liếc mắt nhìn nữ tử trước mặt Nghệ Phong, lạnh lùng nói.

 

 
- Năm người các ngươi còn không giữ được ta, lẽ nào chỉ bằng vào một mình ngươi có thể bắt ta sao?

 

 
Ngưng công chúa cười nhạt một tiếng, nhìn lão giả cực kỳ khinh thường.

 

 
Nghe nữ tử nói, sắc mặt lão giả cũng hơi đỏ lên. Chuyến này năm người bọn họ quả thực quá mất mặt. Dưới tình huống đánh lén không ngờ vẫn bị đối phương chạy thoát, thậm chí còn có một cường giả Tôn Cấp chết trong tay đối phương. Sau đó đánh lạc hướng ba người còn lại, chạy trốn tới vị trí này. E là ba người kia cũng không biết tìm đối phương ở đâu nữa.



 

 
Nếu không phải hắn ngẫu nhiên biết được nàng chắc chắn phải đi qua chỗ này thì e là thực sự để đối phương chạy thoát rồi. Mặt mũi xem như mất hết…

 

 
- Lúc này nàng đã trọng thương, căn bản không có khả năng là đối thủ của ta. Ngưng công chúa nên thức thời, theo ta một chuyển đi. Chủ nhân của ta thực sự rất muốn gặp nàng!

 

 
Khí thế Tôn Cấp của đối phương tập trung lên người nữ tử, rất có thể sẽ động thủ.

 

 
Với nhãn lực y sư bát giai của Nghệ Phong, tuy rằng không thể kiểm tra rõ tình huống của Ngưng công chúa, nhưng liếc mắt là có thể nhìn ra lúc này nàng đã sắp kiệt sức, căn bản không có khả năng là đối thủ của một cường giả Tôn Cấp.

 

 
- Thử xem sẽ biết!

 

 
Nữ tử cố gắng không tỏ ra yếu thế, vẫn lãnh ngạo nhìn thẳng vào đối phương.

 

 
- Hừ! Gian ngoan mất linh!

 

 
Lão giả cười nhạt một tiếng, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ trào ra, một quyền hung hăng đập về phía nữ tử. Nơi nắm tay đi qua, không gian vặn véo, gió xoáy rít gào…

 

 
Nhìn một quyền kinh khủng này, Nghệ Phong lại liếc mắt nhìn nữ tử đang cố gắng đề cao đấu khí của mình, lập tức lắc đầu. Hiển nhiên, nàng không thể đỡ được uy thế một quyền này.

 

 
- Khụ! Nể mặt nàng xinh đẹp như vậy, bản thiếu sẽ giúp nàng một lần, kẻo một khi hương tiêu ngọc vẫn, thiên lý không dung a!

 

 
Nghệ Phong thì thầm một tiếng, thân ảnh nhanh chóng chớp động. Tinh Bạo Thiên Hạ mạnh mẽ hội tụ hình thành, một quyền hung hăng đánh về phía lão giả.

 

 
Lão giả thật không ngờ, thanh niên vừa rồi mình coi thường lại đột nhiên nhúng tay, hàn quang trong mắt chợt lóe. Nhưng nhận thấy cỗ lực lượng dâng trào kia, sắc mặt lão giả đại biến, đấu khí trong cơ thể ầm ầm tuôn ra, phóng về phía nắm tay đang nghênh đón của Nghệ Phong.

 

 
Ầm…

 

 
Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên. Không gian nơi trung tâm hai quyền va chạm sụp đổ một mảng lớn. Hai người cũng đều tự lui về phía sau mấy bước…

 

 
- Uy! Lão già này, mẹ ngươi trước đây không dạy ngươi đối đãi với nữ nhân cần phải dịu dàng sao? Đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp!

 

 
Nghệ Phong vung vung cánh tay có chút tê dại, cười hì hì nhìn lão giả.

 

 
Lão giả cảm thấy cánh tay tê dại, trong mắt có thêm một tia ngưng trọng. Hắn thật không ngờ mình lại nhìn lầm. Thanh niên này rõ ràng cũng là một vị cường giả Tôn Cấp. Nhìn khuôn mặt còn rất trẻ của Nghệ Phong và nữ tử kia, lão giả nhịn không được cảm giác đố kỵ. Hắn mất vài chục năm mới tu luyện được đến cảnh giới này, đối phương tuổi còn trẻ như vậy, không ngờ không hề yếu hơn hắn.

 

 
Lão giả thở nhẹ một hơi, gạt bỏ nỗi buồn bực trong lòng, quay sang Nghệ Phong lạnh giọng nói:

 

 
- Vị bằng hữu này, ta khuyên ngươi đừng nên xen vào việc người khác thì tốt hơn. Miễn cho tới lúc chuốc vạ vào thân lại hối hận không kịp.

 

 
Nghe lão giả nói, Nghệ Phong trừng mắt nhìn đối phương, cực kỳ khinh bỉ nói:

 

 
- Ngươi hù ta? Ngay cả Kim Ưng Tông bản thiếu cũng từng đánh qua, Thiên Xà cung cũng va chạm một lần. Không có gì phải suy nghĩ!

 

 
Nghe Nghệ Phong nói, thần sắc lão giả vô cùng sửng sốt. Nếu đối phương ngay cả Kim Ưng Tông và Thiên Xà cung đều không sợ, vậy khẳng định cũng sẽ không thèm quan tâm đến lời nói của hắn.

 

 
- Vậy ý tứ của các hạ là nhất định sẽ đối địch với ta?

 

 
Lão giả trầm giọng nói.

 

 
Nghệ Phong nhún nhún vai:

 

 
- Việc bản thiếu thích làm nhất chính là anh hùng cứu mỹ nhân. Sau đó mỹ nữ gả cho anh hùng. Hiện tại ngươi lại muốn ngăn chặn sở thích của ta, đối địch với ta…

 

 
Nghe Nghệ Phong nói, khóe miệng lão giả hơi có quắp một chút, hận không thể một cước đạp chết hắn.

 

 
Đối với phản ứng của lão giả, Nghệ Phong không thèm để ý, quay đầu nhìn về phía nữ nhân đằng sau nói:

 

 
- Đúng không? Ta nói có lý chứ?

 

 
Ngay khi Nghệ Phong xuất hiện, nữ tử đã triệt để ngây ra tại chỗ. Nàng thật không ngờ sẽ lại đụng phải hắn một lần nữa. Bất quá nghe hắn nói như vậy, nàng rốt cục cũng phản ứng, trừng mắt liếc hắn nói:

 

 
- Ta sẽ không gả cho ngươi!

 

 
Nghe câu đó, Nghệ Phong thiếu chút nữa không nhịn nổi cười, hắn chưa từng thấy qua nữ nhân thành thực như vậy, nhún nhún vai nói với nàng:

 

 
- Nữ tử không thú vị chút nào! Chỉ là, nàng đã không gả cho ta, ta đây cũng tôn trọng lựa chọn của nàng. Ta cưới nàng là được!

 

 
Nghệ Phong nói khiến nữ tử hơi nhíu mày, cuối cùng không nói gì tiếp nữa, ánh mắt nhìn về phía lão giả, nhắc nhở Nghệ Phong:

 

 
- Ngươi cẩn thận một chút, thực lực của hắn cũng không tệ…

 


 
Nghe nữ tử nói, Nghệ Phong cười ha ha, không để ý đến khí thế của lão giả đang tập trung lại, bước vài bước tới trước mặt nữ tử, cúi người bên tai nàng, rất thần bí nói:

 

 
- Ta có vũ khí bí mật, bảo đảm sẽ dễ dàng thắng được hắn. Nàng có muốn biết hay không?

 

 
Nữ tử cảm nhận hơi thở của Nghệ Phong phả vào trong tai nàng, trên làn da trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện tia ửng đỏ hiếm thấy, lập tức hơi nghiêng đầu qua, lui ra phía sau hai bước, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, đợi hắn giải thích.

 

 
Thấy ánh mắt hi vọng của nữ tử, Nghệ Phong nhún nhún vai, trong lòng càng hiểu biết thêm một chút về nữ tử lạnh như băng này, cũng không nhìn nữa, ánh mắt chuyển dời về phía lão giả đang tập trung khí thế, có chút không nhịn được nói:

 

 
- Lão gia này, ngươi có biết ngươi rất phiền phức hay không? Chút khí thế này cũng không biết xấu hổ, còn không ngừng phóng xuất…

 

 
Lời nói miệt thị như vậy khiến sắc mặt lão giả lập tức trở nên vô cùng khó coi, hừ một tiếng nói:

 

 
- Tiểu tử càn rỡ! Hôm nay ta thay sư tôn ngươi giáo huấn ngươi một chút! Để ngươi hiểu rằng, có những chuyện không nên xen vào!

 

 
- Ngươi? Thay sư tôn ta giáo huấn ta?

 

 
Nghệ Phong thiếu chút nữa cười không ra tiếng. Không biết lão đầu tử nghe câu này sẽ lăng trì bao nhiêu miếng thịt của hắn.

 

 
- Khụ, ngươi đã muốn giáo huấn ta, vậy ta sẽ lấy vũ khí bí mật của mình ra, để ngươi xem một chút vậy.

 

 
Nói xong, Nghệ Phong lấy Yêu Ngọc ra, ném về phía lão giả.

 

 
Động tác khó hiểu này của Nghệ Phong không chỉ khiến lão giả nghi hoặc, ngay cả vẻ mặt nữ tử cũng tràn đầy mơ hồ. Vật nhỏ này là gì vậy? Cũng được xem là vũ khí bí mật sao…

 

 
- Hừ!

 

 
Lão giả nhìn Yêu Ngọc đang bay nhanh về phía mình, cười nhạt một tiếng, không ngờ đưa tay bắt lấy.

 

 
Nhìn một màn này, Nghệ Phong nhất thời cảm thấy thương thay cho lão giả. Quả nhiên, ngay khi tay hắn sắp bắt được Yêu Ngọc, cái đuôi thật nhỏ của Yêu Ngọc thẳng tắp quét tới. Tuy rằng uy thế của cái đuôi này không lớn nhưng lại khiến sắc mặt lão giả đại biến, kinh hoảng vội vã thu tay lại. Nhưng tốc độ của Yêu Ngọc hắn sao có thể so được. Căn bản là không còn kịp nữa!

 

 
Phụt…

 

 
Cái đuôi nhỏ nhắn trực tiếp nện lên người đối phương. Dưới lực lượng dâng trào của Yêu Ngọc, đối phương phun ra một ngụm máu tươi, thẳng tắp bay ngược ra ngoài, hung hăng đâp trên mặt đất…

 

 
Chỉ trong một chiêu nháy mắt, một cường giả Tôn Cấp phun máu té trên mặt đất. Biến hóa đột ngột này khiến trong mắt nữ tử tràn đầy kinh ngạc nhìn Yêu Ngọc, đầy vẻ không thể tin được.

 

 
Thấy lão giả chật vật bò lên, vô cùng cảnh giác nhìn chăm chú vào Yêu Ngọc, Nghệ Phong thở dài một tiếng, nói:

 

 
- Đã nói với ngươi đây là vũ khí bí mật của ta, ngươi còn dám lớn gan đưa tay bắt. Thực sự là lãng phí lòng tốt nhắc nhở của ta!

 

 
Nghe những lời này của Nghệ Phong, khí huyết vốn được lão giả áp chế nơi cổ họng một lần nữa vì tức giận mà phun ra. Thấy đối phương như vậy, Nghệ Phong cũng không có ý định tiếp tục chơi đùa, quay sang Yêu Ngọc nói:

 

 
- Yêu Ngọc, không phải ngươi thừa lực không có chỗ phát tiết sao? Giao cho ngươi đó!

 

 
Ngay khi Nghệ Phong nói xong, Yêu Ngọc hưng phấn gầm “Ngao…” một tiếng, thân thể vốn đang nhỏ nhắn bất ngờ lớn dần lên. Cái đuôi kia lập tức giống như khi đánh nhau cùng nam tử trung niên, dài ra gấp ba lần, không còn chút vẻ mỹ lệ nào…

 

 
Nhìn một màn này, Nghệ Phong cũng không cần để ý đến Yêu Ngọc nữa. Vật nhỏ này ngay cả Tôn Cấp tam giai cũng có thể quật ngã, huống chi chỉ là một Tôn Cấp nhất giai. Đây hoàn toàn là khi dễ người! Nghệ Phong vốn chuẩn bị đích thân xuất thủ, chỉ là Yêu Ngọc tựa hồ có khuynh hướng bạo lực, dường như có khí lực dư thừa không chỗ phát tiết, từ khi Nghệ Phong bắt đầu động thủ với lão giả, liền một mực giãy giụa trong lòng hắn, khiến Nghệ Phong phải tung nó ra. Cứ như vậy, ngược lại giúp hắn tiết kiệm một chút khí lực.

 

  truyện được lấy từ website tung hoanh
Nữ tử nhìn lão giả liên tiếp bị hành hạ, mỗi lần thấy hắn phun máu bay ngược ra ngoài, khuôn mặt mỹ lệ của nàng lại không ngừng co quắp lại. Ma thú bưu hãn như vậy, nàng mới thấy lần đầu tiên.

 

 
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ tử, Nghệ Phong lục lọi trong giới chỉ một hồi, cuối cùng tìm được một bình ngọc, lập tức ném cho nữ tử nói:

 

 
- Đan dược lục giai, không phải là xuân dược đâu. Mau nuốt vào đi!

 

 
Nữ tử đưa tay tiếp nhận, đối với lời nói của Nghệ Phong coi như không nghe thấy gì, không chút suy nghĩ mở bình ngọc, nuốt đan dược xuống.

 

 
Thấy hành động này của nữ tử, Nghệ Phong nao nao. Thật không ngờ nàng lại tin tưởng mình như vậy. Điều này khiến Nghệ Phong nhịn không được thầm mắng:

 

 
- Kháo! Sớm biết vậy ném cho nàng một lọ xuân dược là xong!

 

 
Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng vẫn bị nữ tử nghe thấy. Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên một nụ cười mỉm hiếm hoi. Nụ cười khiến băng lở tuyết tan, xinh đẹp vô cùng.

 

 
- Cảm tạ!

 

 
Nhận thấy tình trạng cơ thể đã tốt lên không ít, nữ tử quay sang Nghệ Phong mỉm cười cảm ơn.

 

 
- Cái này không cần! Nhớ tương lai lấy thân báo đáp là được!

 

 
Nghệ Phong thản nhiên nói.

 

 
- Nàng phải hiểu rằng, bản thiếu đã cứu nàng hai lần. Theo lý mà nói, nàng phải gả hai lần cho bản thiếu. Chỉ là bản thiếu rộng lượng, gả một lần là được rồi.

 

 
Nữ tử nghe Nghệ Phong nói, lựa chọn duy nhất là không thèm quan tâm, ánh mắt nhìn sang phía khác.

 

 
- Khụ! Vấn đề lấy hay không lấy để sau rồi tính đi! Chỉ là, thương thế này của nàng, trước tiên để ta giúp nàng chữa trị một chút đi. Được chứ?

 

 
Nghệ Phong nhìn nữ tử hỏi. Tuy rằng đan dược lục giai giúp nàng khôi phục một chút, nhưng Nghệ Phong rất rõ, một viên đan dược lục giai căn bản không thể trị hết được.

 

Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-1121-i8Oaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận