Mị Ảnh Chương 1137

Cũng không tốn quá nhiều thời gian, ánh mắt mọi người đều tập trung vào đám người nằm ngổn ngang trên mặt đất. Nhìn Nghệ Phong trên đài vẫn ung dung nhàn nhã, mặt không hồng, thở không gấp, tất cả đều tròn mắt nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy vẻ kinh hãi và nghi hoặc.

 

 
Dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được, Nghệ Phong có thể dễ dàng đánh bại đám người kia như vậy. Nhìn một đám người nằm ngổn ngang trên mặt đất, bọn họ rốt cuộc cũng phải tin chuyện này là sự thực.

 

 
- Tiểu tử này cũng quá mạnh đi!

 

 
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Nghệ Phong, trong lòng nhịn không được cảm thán nói. Đặc biệt phong thái ung dung mặt không đỏ, hơi không loạn của Nghệ Phong khiến ánh mắt mọi người càng thêm quỷ dị. Cho dù là ai cũng không dám tin rằng, chỉ với thực lực Tôn Cấp, dưới công kích liên miên bất tuyệt, Nghệ Phong lại vẫn không có chút tiêu hao nào.



 

 
Một màn này khiến bốn vị viện trưởng đều liếc mắt nhìn nhau. Đấu khí của Nghệ Phong được thi triển mau lẹ đã đủ khiến bọn họ kinh ngạc, nhưng loại tốc độ khôi phục này càng khiến bọn họ kinh hãi không thôi. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

 

 
- Tiếp theo!

 

 
Nghệ Phong nhìn cũng không buồn nhìn đám người nằm ngổn ngang trên mặt đất, chuyển ánh mắt lên trên đài cao. Một câu nói lạnh nhạt này khiến đám người Học viện Trạm Lam hưng phấn hẳn lên. Phong độ hôm nay của Nghệ Phong khiến bọn họ cũng cảm thấy vinh quang.

 

 
Mà khác với Học viện Trạm Lam, người của bốn học viện còn lại, sắc mặt đã có chút khó coi. Chủ ý ban đầu là tiêu hao đấu khí của đối phương, nhưng hiện tại thì ngược lại, không những không làm gì được đối phương, càng khiến cho thể diện của Học viện Trạm Lam tăng lên. Bọn họ biết, trận đánh này truyền ra, uy danh của Học viện Trạm Lam sẽ càng vươn càng xa. Chỉ không bao lâu nữa, tiếng bàn luận về trận thách đấu hôm nay sẽ truyền khắp thành trì.

 

 
Bốn vị viện trưởng hít sâu một hơi, nhìn Nghệ Phong hiên ngang đứng giữa sân đấu, đưa tay ngăn cản đám học viên Tôn Cấp đã sớm tức giận đến mặt mũi biến dạng, lắc đầu nói:

 

 
- Trận này, chúng ta thua!

 

 
Bốn vị viện trưởng đều rất rõ ràng, cho dù huy động cả Tôn Cấp, cũng không nhất định là đối thủ của Nghệ Phong. Nếu thắng thì tốt rồi, nhưng nếu thất bại, đương nhiên sẽ khiến khí thế của Học viện Trạm Lam một lần nữa tăng vọt. Nếu như chỉ là võ giả dưới Tôn Cấp thất bại, có thể lấy cớ chênh lệch đẳng cấp mà bao biện, nhưng nếu như ngay cả học viên Tôn Cấp cũng thất bại, vậy uy danh của bốn đại học viện sẽ hoàn toàn bị Học viện Trạm Lam đè bẹp.

 

 
Cho nên mặc dù mấy học viên ưu tú nhất trong bốn đại học viện muốn lên lôi đài, cũng vẫn bị mấy vị viện trưởng ngăn cản. Ánh mắt mấy người Xích Viêm và Lưu Ly đều tập trung vào viện trưởng Mộ Quang…

 

 
Viện trưởng Mộ Quang thấy ánh mắt ba người nhìn mình, đương nhiên hiểu rõ là có ý gì. Không ngoài việc mời học viên Tôn Cấp tam giai của bọn họ ra tay.

 

 
Đối với ánh mắt của ba người, viện trưởng Mộ Quang trực tiếp xem như không thấy. Hiện tại còn chưa tới lúc hắn thi đấu chính thức, sao có thể đồng ý tung con bài tẩy này ra được.

 

 
Nghệ Phong đứng trong trường quyết đấu, thấy một lúc lâu vẫn không có người nào tiến lên, nhịn không được tiếp tục nói:

 

 
- Tiếp theo!

 

 
Thanh âm không lớn nhưng đủ rung động hư không. Đám người vây xem thấy bốn đại học viện vẫn không có chút động tĩnh nào đều tròn mắt nhìn nhau. Xung quanh lập tức vang lên những tiếng hừ nhạt. Thật không ngờ bốn đại học viện lại bị dọa đến mức không dám phái người ra,

 

 
- Học viện Trạm Lam lần này triệt để dương danh. Học viện Trạm Lam thật đúng là trâu bò… Không động thì thôi, động một cái là long trời lở đất!

 

 
Đám người vây xem nhớ tới trước đây Học viện Trạm Lam đều xếp cuối cùng, lần này lại tạo nên thanh thế cực lớn, đều nhịn không được cảm thán.

 

 
Quái lão đầu liếc mắt nhìn bốn vị viện trưởng, thấy bọn họ đều quay mặt đi không dám nhìn lại, cũng hiểu bốn người có chủ ý gì, khẽ hừ một tiếng, trên mặt cũng có chút tươi cười thỏa mãn. Nếu đối phương không phái người ra, xem như Nghệ Phong tiết kiệm được chút khí lực.

 

 
- Nghệ Phong, trở về đi!

 

 
Quái lão đầu quay sang Nghệ Phong hô lên.

 

 
Nghệ Phong liếc mắt nhìn trận doanh của bốn vị viện trưởng, nhún nhún vai lăng không nhảy lên, bay nhanh về phía trận doanh của Học viện Trạm Lam. Tư thái phiêu dật khiến đám người vây xem một lần nữa hâm mộ không thôi.

 

 
Quái lão đầu thấy Nghệ Phong ngồi xuống bên cạnh Khinh Nhu cũng không nói gì thêm, mà quay đầu nhìn về phía bốn vị viện trưởng nói:

 

 
- Nếu bốn vị viện trưởng cảm thấy nghiêm phạt đối với hành động phá vỡ quy củ của Nghệ Phong còn chưa đủ, hoàn toàn có thể đưa hắn vào trong Quỷ Khốc Lĩnh, ta sẽ không có ý kiến gì…

 

 
Nhìn vẻ tươi cười đầy mặt của Quái lão đầu, khóe miệng bốn vị viện trưởng hơi co quắp lại, hung hăng thở ra một hơi, tựa hồ muốn đẩy hết nỗi bực dọc ra ngoài. Một lúc lâu sau,viện trưởng Lưu Ly mới thản nhiên nói:

 

 
- Không cần! Tuy nhiên, hơn phân nửa học viên tham gia tỷ thí đều nằm trên mặt đất. Lẽ nào lần tỷ thí này của năm đại học viện không định tiến hành nữa?

 

 
Nói xong câu đó, ánh mắt viện trưởng Lưu Ly chăm chú nhìn Nghệ Phong. Nghệ Phong nhún nhún vai nói:

 

 
- Rút kim châm trên người bọn họ ra, bọn họ sẽ lại sinh long hoạt hổ như trước.

 

 
Có câu nói này của Nghệ Phong, viện trưởng Lưu Ly mới hơi yên tâm, đưa mắt quan sát khắp người Nghệ Phong một lần nữa, lập tức phải thừa nhận rằng, Nghệ Phong quả thực không phải Tôn Cấp bình thường có thể sánh được… E là lúc này, danh hiệu đệ nhất của học viện Lưu Ly sẽ không giữ được nữa. Tuy nhiên, nhớ tới hành vi đê tiện của học viện Mộ Quang, sắc mặt hắn lại cực kỳ khó coi. Học viện Lưu Ly e là đành chấp nhận vị trí thứ ba.

 

 
Bốn vị viện trưởng phân phó người đi tới nhổ hết kim châm trên người những học viên kia, quả nhiên những người đó lập tức tỉnh lại. Điều này khiến ánh mắt bốn vị viện trưởng nhìn Nghệ Phong càng thêm ngưng trọng.

 

 
- Tiểu tử này rốt cuộc là tu luyện thế nào vậy? Tuổi tác còn trẻ đã đạt đến Tôn Cấp không nói, ngay cả thành tưu y sư và Nhiếp hồn sư cũng rất kinh người.

 

 
Tuy nhiên, Nghệ Phong khiến trong lòng bốn vị viện trưởng không được bình tĩnh lúc này đã kéo Khinh Nhu rời xa chỗ cũ, hơn thế đồng thời còn có Băng Ngưng. Bọn họ là Tôn Cấp, còn hai ba ngày nữa mới đến lượt tham gia tỷ thí…

 

 
Băng Ngưng đi phía sau Nghệ Phong, thấy Khinh Nhu đang bị Nghệ Phong lôi kéo, ánh mắt nhìn thẳng hai người.

 

 
Khinh Nhu bị Nghệ Phong gắt gao nắm tay, từ chối hai ba lần, thấy giãy giụa không được, chỉ đành tùy ý để hắn kéo đi. Đối với sự bá đạo của Nghệ Phong, Khinh Nhu sớm đã lĩnh giáo không ít lần. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền sang, khiến trong lòng Khinh Nhu không khỏi xúc động.

 

 
Ngay khi Nghệ Phong đưa Khinh Nhu trở về, nàng đột nhiên xoay người lại ôm lấy hắn. Cúi đầu trên ngực hắn, cảm nhận tiếng tim hắn đang đập mạnh, Khinh Nhu vòng tay ôm hắn chặt hơn, dùng thanh âm cực kỳ an tĩnh thì thào lẩm bẩm:

 

 
- Thực muốn trở lại như trước đây!

 

 
Nghe Khinh Nhu nói như vậy, Nghệ Phong hơi cười cười, áp trán mính lên mái tóc Khinh Nhu:

 

 
- Nếu nàng muốn, vậy quay lại đi…

 

 
Khinh Nhu lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng Nghệ Phong, rất nghiêm túc nói:

 

 

- Ta không thể làm được!

 

 
Nghệ Phong không nói thêm gì nữa, ôm thân thể mềm mại kiều diễm của Khinh Nhu, ngửi mùi hương thơm ngát thoảng thoảng trên người nàng. Hơi ấm từ cơ thể nàng truyền sang khiến Nghệ Phong nhịn không được có chút suy nghĩ lung tung, thân thể không tự chủ được bắt đầu có phản ứng.

 

 
Hai người dính sát vào nhau, Khinh Nhu đương nhiên có thể cảm nhận được những phản ứng này. Nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng lên khiến sắc mặt Khinh Nhu trở nên đỏ bừng như táo chín. Nàng mạnh mẽ đẩy Nghệ Phong ra, giống như chú chim nhỏ bị dọa sợ hãi, vội vàng chạy nhanh ra ngoài trốn tránh, sắc mặt hồng hào vô cùng dụ hoặc.

 

 
Thấy dáng dấp e thẹn này của Khinh Nhu, khóe miệng Nghệ Phong hơi chút mỉm cười. Khinh Nhu lúc này, thật giống như thiếu nữ đang yêu vậy…

 

 
Nhìn theo bóng dáng Khinh Nhu chạy đi, Nghệ Phong cũng không có ý truy đuổi, mà quay sang phía Băng Ngưng ở sau lưng cực kỳ bất mãn nói:

 

 
- Uy, ta nói tiểu thư, chẳng lẽ nàng không thấy, quấy rối thế giới riêng của hai người khác, làm bóng đèn rất không có đạo đức sao?

 

 
Băng Ngưng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, không để ý đến ngữ khí bất mãn của hắn, ngược lại rất nghiêm túc nói:

 

 
- Ta đột nhiên phát hiện, đôi lúc ngươi cũng rất biết gạt người.

 

 
Những lời này khiến Nghệ Phong suýt chút nữ ngã nhào xuống đất. Thật không ngờ nữ thần băng tuyết này đột nhiên nói ra một câu bữu hãn như vậy.

 

 
- Chuyện này, tiểu thư Băng Ngưng, ta trịnh trọng cảnh báo nàng, nàng nói chuyện phải có trách nhiệm một chút. Một thanh niên tốt như bản thiếu, sao có thể gạt người chứ?

 

 
Băng Ngưng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, không hề bởi vì những lời này của hắn mà thay đổi ý kiến, tiếp tục hỏi:

 

 
- Ta rất muốn biết, ngươi làm thế nào để đảm bảo mỗi một quyền đều có thực lực Tôn Cấp?

 

 
Nghệ Phong nhún nhún vai, nhìn Băng Ngưng cười nói:

 

 
- Bí mật!

 

 
- Ngươi…

 

 
Cho dù là Băng Ngưng, nghe những lời này của Nghệ Phong cũng nhịn không được tức giận…

 

 
Thấy nữ thần Băng Tuyết nổi giận, Nghệ Phong cười phá lên. Có thể khiến nữ nhân này tức giận, chính là một kỳ tích không nhỏ:

 

 
- Tuy nhiên, nếu nàng hôn bản thiếu một cái, bản thiếu có thể suy nghĩ nói cho nàng.

 

 
Băng Ngưng nhìn vẻ mặt cười hề hề của Nghệ Phong, hừ một tiếng quay đầu bỏ đi.

 

 
- Ha ha ha…

 

 
Nhìn thái độ như vậy của nữ thần Băng Tuyết, Nghệ Phong cuồng ngạo cười phá lên. Có thể chọc ghẹo nữ nhân này thành như vậy, quả thực rất có cảm giác thành công.

 

 
- Uy, tiểu ny tử! Nàng có muốn bản thiếu giúp nàng trừ bỏ cấm chế hay không? Nếu muốn, mau quay trở lại a!

 

 
Nghệ Phong hô lên phía sau Băng Ngưng.

 

 
- Không cần! Cảm tạ!

 

 
Thanh âm lạnh lùng của Băng Ngưng truyền đến bên tai Nghệ Phong.

 

 
Nhìn bóng dáng uyển chuyển mê người của Băng Ngưng, Nghệ Phong nhún nhún vai, nhỏ giọng nói thầm:

 

 
- Nữ nhân nhàm chán! Nụ hôn đầu tiên của bản thiếu cũng không cần, quá không biết quý trọng. Có không biết bao nhiêu thiếu nữ háo sắc đang mong chờ!

 

 
Ngay khi Nghệ Phong đang suy nghĩ lúc giúp Băng Ngưng trừ bỏ cấm chế, làm cách nào có thể lừa dối chiếm tiện nghi lớn nhất của nữ nhân này, đã thấy đám người Quái lão đầu lũ lượt kéo nhau trở về.

 

 
Nghệ Phong thấy một màn này không khỏi hơi sửng sốt, lập tức bước tới chặn đường hỏi:

 

 
- Sao vậy? Không tỷ thí sao?

 

 
Quái lão đầu cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Nghệ Phong nói:

 

 
- Tiểu tử! Tự cầu phúc đi!

 

 
Nghe câu đó, Nghệ Phong nhất thời có dự cảm bất hảo, lập tức nhìn về phía mấy người Băng Hồn, đã thấy Cô Tinh nhún nhún vai nói:

 

 
- Mấy vị viện trưởng còn lại đề nghị, tỷ thí như vậy không có ý nghĩa. Cho nên lần này chuẩn bị đổi mới phương pháp. Tuy nhiên, phương pháp này rất có thể nhằm vào ngươi và học viện Mộ Quang.

 

 
Những lời này khiến Nghệ Phong sửng sốt, lập tức nhìn Quái lão đầu cau mày hỏi:

 

 
- Ngươi đồng ý rồi?

 

 
Quái lão đầu nhướng cặp lông mày bạc trắng nói:

 

 
- Có gì mà không đồng ý?

 

 
- Kháo…

 

 
Thấy Quái lão đầu trả lời nhẹ tênh như vậy, Nghệ Phong nhịn không được mắng to. Lão gia hỏa này! Người tỷ thí không phải lão, đương nhiên lão không để trong lòng là phải rồi!

 

Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-1137-y8Oaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận