Mị Ảnh Chương 1265

- Ngươi có phong ấn thuật viễn cổ?

 

 
Yêu Hậu vẫn không tin, tuy phong ấn thuật viễn cổ không có phân chia đẳng cấp, thế nhưng cho dù là công pháp Thiên giai cũng chỉ ngang với nó mà thôi.

 

 
- Tuy không phải là chính tông, thế nhưng cũng có thể thay thế được.

 

 
Nghệ Phong nhớ tới lúc nhận được Minh Phong cao lúc trước, lúc này mới phải lấy ra.

 

 
Yêu Hậu không hiểu, nhìn Nghệ Phong nói:

 

 
- Ngươi muốn đối phó ai?

 

 
- Chính là Nhiếp Hồn sư bát tinh kia, khiến bản thiếu phun nhiều máu như vậy, buông tha hắn dễ dàng, trong lòng ta rất không cam.

 

 
Nghệ Phong nói.

 

 
Ngược lại Yêu Hậu lại hít sâu một hơi:



 

 
- Cho dù ngươi thực sự có phong ấn thuật viễn cổ, muốn phong ấn bát tinh cũng chỉ là vọng tượng, đặc biệt là Nhiếp Hồn sư, hồn thể của bản thân hắn so với cường giả Quân cấp còn mạnh mẽ hơn nhiều.

 

 
- Không thử thì sao biết được?

 

 
Nghệ Phong cười nói:

 

 
- Bất quá cần tỷ giúp đỡ.

 

 
- Hi hi…

 

 
Ánh mắt Yêu Hậu chuyển hướng Nghệ Phong, một lúc lâu trong sự kỳ vọng của Nghệ Phong mới khẽ mở đôi môi đỏ mọng dụ người, cười hì hì nói:

 

 
- Không giúp!

 

 
Nghệ Phong sớm đã dự liệu đối phương sẽ như vậy, từ trong nhẫn lấy ra một đạo quyển trục, đưa đến trước mặt Yêu Hậu nói:

 

 
- Lôi Đình Phá Nhật kiếm, vũ kỹ Địa giai. Thù lao cho giúp đỡ, thế nào?

 

 
Yêu Hậu tiếp nhận, tùy ý nhìn thoáng qua, khuôn mặt tươi cười nhìn Nghệ Phong nói:

 

 
- Hình như chưa đủ lắm.

 

 
Nghệ Phong nghe được Yêu Hậu nói, thiếu chút chửi bới. Một bộ vũ kỹ Địa giai còn chưa đủ? Nếu không phải Nghệ Phong đã học hết Lôi Đình Phá Nhật kiếm, thật đúng là không nỡ lấy ra.

 

 
Có điều, Nghệ Phong cũng biết Yêu Hậu tâm ngoan thủ lạt. Đánh không lại nàng, chỉ có thể tàn bạo nhìn Yêu Hậu, đáy lòng an ủi nói:

 

 
“Nể mặt mũi của Đại Nhi, để ngươi chiếm chút tiểu tiện nghi.”

 

 
Nghệ Phong lần thứ hai từ trong nhẫn lấy ra Lục Tinh Hồng Môi, lại gõ ra một khối Thủy Thánh Tinh nhỏ, đưa cho Yêu Hậu nói:

 

 
- Lục Tinh Hồng Môi và Thủy Thánh Tinh, giá trị không cần ta phải nói, nếu như tỷ còn không đáp ứng, thì với mấy thứ này cũng đủ để ta mời hai vài Quân cấp hỗ trợ.

 

 
Nhãn tình Yêu Hậu sáng lên, trực tiếp đoạt đồ trên tay Nghệ Phong, ánh mắt nhìn Nghệ Phong tựa như dê béo.

 

 
- Tiểu đệ đệ. Hình như ngươi có rất nhiều a? Nếu như ngươi có thể xuất ra sính lễ khiến bản hậu phải để tâm, bản hậu sẽ gả Đại Nhi cho ngươi?

 

 
Yêu Hậu có chút dụ hoặc nói.

 

 
Nghệ Phong trắng mắt nhìn, trực tiếp không để Yêu Hậu vào trong mắt, đáy lòng cười trộm không thôi. Cho dù ngươi không gả Đại Nhi cho ta, chẳng lẽ Đại Nhi không phải là người của ta sao?

 

 
- Đây đã là toàn bộ gia sản của ta, không còn nữa rồi.

 

 
Nghệ Phong vẻ mặt cầu xin nói.

 

 
Tuy rằng số lần Yêu Hậu nhìn thấy Nghệ Phong rất ít, thế nhưng cũng hiểu được phần nào con người của hắn, tự nhiên không tin lời nói của Nghệ Phong. Ánh mắt không ngừng lưu chuyển, nhìn kỹ trên người Nghệ Phong, nhìn tới mức trong lòng Nghệ Phong bốc hỏa, đồng thời cũng có chút sợ hãi, bị Yêu Hậu nhớ thương, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn a.

 

 
Nghệ Phong tưởng tượng trong nhẫn của mình có thứ gì đó, không nghĩ không biết, vừa nghĩ tới liền chảy cả mồ hôi. Quả thực chính là một tòa bảo khố di động. Mặc kệ là vạn cổ Huyền thủy hay là Cửu Tinh Hồng Môi, chỉ cần là các loại vũ kỹ có trong đó cũng đủ khiến người khác phải điên cuồng.

 


 
- Hi hi, được rồi. Bản hậu tin ngươi. Bất quá cũng không sao, sau này chỉ cần bản hậu gọi Đại Nhi cưới ngươi, đến lúc đó của ngươi còn không phải là của bản hậu sao?

 

 
Yêu Hậu cười hì hì nói, một điểm lo lắng cũng không có.

 

 
Nghệ Phong thức thời không mở miệng, nhanh chóng lấy ra Dược Vương đỉnh, lấy ra Minh Phong cao và kim châm, dược liệu cần thiết cũng từng cái lấy ra.

 

 
Nghệ Phong thi triển phong ấn thuật viễn cổ không phải là thứ chính thống, mà là dựa vào y thuật của hắn. Điều này đương nhiên là có lợi có hại, hại chính là hiệu quả so với phong ấn thuật viễn cổ kém hơn rất nhiều. Thế nhưng lợi chính là, lấy tiêu chuẩn y sư bát giai của hắn, lợi dụng Minh Phong cao phong ấn có tỷ lệ thành công cao, nếu như chỉ bằng vào thực lực của Nghệ Phong, muốn phong ấn Nhiếp Hồn sư bát tinh, quả thực chính là nằm mơ.

 

 
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong lấy ra từng loại từng loại dược vật trân quý, còn có Dược Vương đỉnh, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, thấy Nghệ Phong bỏ vào từng loại dược liệu trân quý không một chút đau lòng nào, liền minh bạch tư sản của tiểu tử này so với trong suy nghĩ của nàng càng lớn hơn.

 

 
- Hi hi…

 

 
Tiếng cười thánh thót của Yêu Hậu vang lên bên tai không dứt, chỉ là nàng cười càng vui vẻ, Nghệ Phong càng cảm thấy mình da gà nổi không ngừng.

 

 
Đạt đến y sư bát giai trung cấp, hơn nữa còn có Dược Vương đỉnh, luyện chế thuốc là chuyện mười phần thuận buồm xuôi gió.

 

 
Có điều, cho dù là như vậy, Nghệ Phong cũng tiêu tốn tròn một ngày một đêm mới luyện chế hoàn tất kim châm này, số dược liệu cũng tiêu hao không còn. Vô số kim châm từ Dược Vương Đỉnh bay nhanh ra, nguyên bản kim châm đã vàng lóng lánh, càng phi thường chói mắt.

 

 
- Độc châm?

 

 
Yêu Hậu không hiểu y thuật, còn tưởng rằng Nghệ Phong mất nhiều thời gian như vậy là vì luyện chế độc châm.

 

 
- Tỷ thử xem?

 

  truyện copy từ tunghoanh.com
Nghệ Phong không có ý tốt nhìn Yêu Hậu, năm đó nàng dùng nhiều ngân châm đâm hắn như vậy, Nghệ Phong vẫn luôn canh cánh trong lòng, thế nhưng rất hiển nhiên trước khi thực lực vượt lên trên Yêu Hậu, khả năng tìm về mặt mũi của Nghệ Phong là không có.

 

 
- Hi hi… Tốt!

 

 
Yêu Hậu làm sao không biết ý tứ của Nghệ Phong, vung tay lên, một cây kim châm liền rơi vào trong tay nàng, đâm thẳng tới Nghệ Phong.

 

 
- Đừng! Cô nãi nãi! Sẽ tai nạn chết người đó!

 

 
Trán Nghệ Phong chảy mồ hôi như mưa, nhanh chóng thu hồi toàn bộ kim châm, thi triển thuấn di né tránh, hắn nào dám nếm thử Minh phong châm?

 

 
- Lấy thực lực Tôn cấp lục giai của ngươi, cho dù độc tính của kim châm này có cường liệt, muốn mạng ngươi cũng khó. Tiểu đệ đệ, đến, để tỷ tỷ châm một châm. Hi hi…

 

 
Yêu Hậu cười nói, tiếng cười như mùa xuân nở rộ, câu dẫn tà hỏa trong người Nghệ Phong bốc lên.

 

 
- Kim châm này không phải là độc dược, là Minh phong châm, dùng để phong ấn. Không tin tỷ dùng kim châm tự đâm một cái xem

 

 
Nghệ Phong nói với Yêu Hậu.

 

 
- Hi hi, bản hậu mới không ngốc như vậy. Được rồi, ngày hôm này sẽ không châm ngươi.

 

 
Nghệ Phong còn chưa kịp thở ra một hơi, thì Yêu Hậu đã nói:

 

 
- Giữ lại lần sau sẽ đâm hai cái.

 

 
Nghệ Phong bị những lời này dọa té ngã xuống đất, gian nan đứng lên. Lập tức thông qua lạc ấn tinh thần kêu gọi nam tử Vương Tọa.

 

 
- Đi! Đi đâm người!

 

 
Nghệ Phong có Minh phong châm, trong lòng không chút lo lắng, rất kiêu ngạo nói.

 

 
Nam tử Vương Tọa còn không rõ Nghệ Phong truyền âm có ý tứ gì, đã thấy Nghệ Phong nói:

 

 
- Ngươi không muốn thu thập tên nhiếp hồn sư bát tinh kia sao? $%$##, bản thiếu muốn luyện chế hắn thành khôi lỗi.

 

 
Một câu này, khiến nam tử Vương Tọa nhìn Nghệ Phong như nhìn kẻ ngu, thầm nghĩ không lẽ Nghệ Phong bị nữ nhân yêu diễm này dằn vặt đến mức đầu óc bị hỏng luôn rồi sao?

 

 
Nghệ Phong không để ý tới ánh mắt của nam tử Vương Tọa, đáy lòng thầm tính toán: Yêu Hậu có thực lực đủ để đè ép đối phương, nam tử Vương Tọa cũng có thực lực Bán Quân cấp, muốn ngăn chặn đối phương, đồng thời thi triển Minh phong châm phong ấn, mặc dù có chút khó khăn, thế nhưng không phải là không có cơ hội.

 

 
- Khụ! Đáng tiếc, thi triển kim châm phong ấn nhất định phải là ta, nếu như Yêu Hậu có thể thi triển được, thì sự tình muốn đơn giản hơn nhiều.

 

Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-1265-2AOaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận