Mị Ảnh Chương 1266

Người mặc hắc bào hiển nhiên không muốn buông tha Phệ Châu, cho nên vẫn ngấm ngầm đi theo đám người Nghệ Phong, không công kích, cũng không rời bỏ. hắn cũng không tin, Yêu Hậu có thể ở bên cạnh Nghệ Phong cả ngày, không có sự bảo hộ của Yêu Hậu, vậy thì thu thập đám người này còn không phải là chuyện nhỏ sao?

 

 
Chẳng qua hắn không hiểu, Yêu Hậu luôn lấy tàn nhẫn mà nổi danh, vì sao lại giúp đỡ tiểu tử này? Nghĩ thế nào cũng không rõ.

 

 
Chỉ là, sắc mặt người mặc hắc bào lập tức liền đại biến, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, nguyên bản Yêu Hậu không chút để ý đối với hắn, dĩ nhiên mạnh mẽ huy động thân pháp, bay nhanh đến vị trí của hắn.

 

 
Đột ngột cùng đến còn có thiếu niên và hồn thể kia, tại hắn trở tay không kịp, dĩ nhiên bị đối phương vây lại.



 

 
Sắc mặt người mặc hắc bào liền trở nên mười phần xấu xí, nhìn nữ nhân yêu diễm trước mặt, tức giận nói:

 

 
- Yêu Hậu, ngươi đây là có ý gì?

 

 
- Hi hi, không có gì! Đệ đệ của bản hậu trả thù lao mời bản hậu thu thập ngươi, thù lao của hắn ta không cự tuyệt được, cho nên đành phải làm theo.

 

 
Yêu Hậu nhìn người mặc hắc bào, tựa như nhìn cá trong chậu.

 

 
- Thật không ngờ đường đường là Yêu Hậu, dĩ nhiên sẽ nghe theo một thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh.

 

 
Người mặc hắc bào cười nhạt, trong giọng nói tràn đầy ý tứ châm chọc.

 

 
Nghe vậêu Hậu cư nhiên phá lên cười hì hì, đến cuối cùng càng là cười đến gập người. Nam tử Vương Tọa và người mặc hắc bào nhìn một màn này, cổ quái liếc nhìn Yêu Hậu, không rõ những lời này thực sự buồn cười như vậy sao?

 

 
Chỉ là khi bọn hắn chuyển ánh mắt về phía Nghệ Phong lại phát hiện sắc mặt Nghệ Phong trở nên xấu xí tới cực điểm, đồng thời cũng trở nên đỏ bừng vì thẹn, lúc này Nghệ Phong hận không thể rút gân lột da người mặc hắc bào.

 

 
@#$, năm đó chính là chưa đủ lông đủ cánh, cho nên hắn mới lưu lại một bóng ma trong lòng Nghệ Phong, hỗn đản này dĩ nhiên còn dám nói.

 

 
- Tiểu đệ đệ, bản hậu bỗng nhiên rất thích lão gia hỏa này, không bằng để cho hắn rời đi đi.

 

 
Yêu Hậu cười hi hi, con ngươi lúng liếng nhiếp hồn phách, khiến người không nhịn phải động tâm.

 

 
Nghệ Phong hít sâu một hơi, mạnh mẽ nhịn xuống cái tâm muốn chà đạp Yêu Hậu, nghiến răng nghiến lợi nhìn người mặc hắc bào nói:

 

 
- Bản thiếu sẽ từ từ dằn vặt ngươi.

 

 
Người mặc hắc bào rất khinh thường nhìn Nghệ Phong, ở đây hắn chỉ cố kỵ một mình Yêu Hậu, đương nhiên, hắn cũng có chút để ý đến nam tử Vương Tọa, chỉ là Nghệ Phong, hắn còn chướng mắt không thèm nhìn đến.

 

 
- Yêu Hậu, thực lực của ngươi ta không thắng nổi, thế nhưng muốn lưu lại ta là chuyện không có khả năng. Thân là một Quân cấp, muốn đánh bại một Quân cấp cũng không phải là khó, thế nhưng nếu như đối phương muốn chạy trốn, cho dù đối phương có cao hơn hắn ba cấp cũng không nhất định lưu lại được. Huống chi hiện tại chỉ có ngươi là người mạnh hơn ta một bậc.

 

 
Người mặc hắc bào không muốn động thủ với Yêu Hậu, cho dù có thể chạy được thì cũng phải trả cái giá không nhỏ.

 

 
Yêu Hậu nghe được lời nói của đối phương, nàng trầm mặc lại. Đúng như lời nói của người mặc hắc bào, một người là cường giả nhiếp hồn sư bát tinh, nếu như đối phương cố ý muốn chạy trốn, nàng cũng không thể làm gì được.

 

 
- Hừ! Chờ ngươi chạy được rồi hãy nói những lời này.

 

 
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, biết đối phó đối phương rất phiền phức, thế nhưng cũng không phải là không có khả năng thành công.

 

 
Nghe nói thế, ánh mắt người mặc hắc bào nhìn Nghệ Phong trở nên băng hàn, âm trầm nói:

 

 
- Trước khi ta đi, sẽ lưu lại một phần lễ vật cho ngươi.

 

 
- Hừ!

 

 

Yêu Hậu hừ một tiếng:

 

 
- Còn muốn chạy! Hỏi ta có đồng ý không đã!

 

 
Nói xong, Yêu Hậu không một lời vô ích, đấu khí trong cơ thể quấn quanh cánh tay, đánh thẳng tới ngực người mặc hắc bào, xuất thủ tàn nhẫn sắc bén, rất có ý tứ nhất cử chém giết đối phương.

 

 
Nam tử Vương Tọa thấy một màn như vậy, líu cả lưỡi lại, ánh mắt nhìn Nghệ Phong mang theo vẻ đồng tình, nữ nhân tàn nhẫn khó chơi như vậy, chắc hẳn Nghệ Phong đã chịu không ít dằn vặt.

 

 
Thấy ánh mắt của nam tử Vương Tọa nhìn mình, Nghệ Phong tức giận, áp chế lửa giận trong lòng hô lên:

 

 
- Tiền bối, đồng loạt ra tay, đừng để cho hắn chạy mất.

 

 
Công kích của Yêu Hậu, một đòn liền một đòn, liên miên không dứt, sắc bén tàn nhẫn, như độc xà vây cắn người mặc hắc bà vậy. Tuy rằng người mặc hắc bào rất muốn giãy dụa tìm đường thoát ra, thế nhưng căn bản Yêu Hậu không để cho hắn có cơ hội, công kích sắc bén lần lượt tới, khiến hắn thở không nổi.

 

 
- Ta cũng không tin, ngươi có thể duy trì liên tục công kích sắc bén như vậy.

 

 
Người mặc hắc bào thấy không thoát ly nổi công kích của Yêu Hậu, hống lên một tiếng, Nhiếp Hồn thuật thi triển ra, triền đấu cùng Yêu Hậu một chỗ, hắn biết tạm thời là trốn không thoát, chỉ có thể dốc toàn lực đối chọi với Yêu Hậu.

 

 
Nam tử Vương Tọa nhìn Yêu Hậu chiêu chiêu công kích đối phương không ngừng, khiến đối phương ở vào thế hạ phong tuyệt đối, cũng dâng lên lòng kính nể đối với Yêu Hậu. Tuy rằng kém xa so với hắn ở thời kỳ toàn thịnh, thế nhưng đối phương trẻ tuổi như vậy, sớm muộn cũng sẽ đạt được trình độ như hắn.

 

 
- Kháo, nữ nhân bên cạnh tiểu tử này, đều mẹ nó là quái vật.

 

 
Trong lòng Nam tử Vương Tọa mắng một tiếng, động tác trên tay cũng không chậm, lao thẳng tới chỗ người mặc hắc bào, hai tay đánh thẳng tới hai mắt của đối phương.

 

 
- Muốn chết!

 

 
Người mặc hắc bào thấy linh hồn thể bên phía Nghệ Phong, dĩ nhiên muốn móc mắt của hắn, giận dữ hét lớn một tiếng, một chiêu Nhiếp Hồn thuật hàm chứa công kích hồn lực, đánh thẳng về hướng Nam tử Vương Tọa.

 

 
Nam tử Vương Tọa thân là hồn thể, sợ nhất chính là công kích hồn lực của Nhiếp Hồn sư, hắn nhanh chóng lắc mình né tránh, từ một phương hướng khác đánh mạnh về phía đối phương.

 

 
Yêu Hậu cũng không buông tha cơ hội này, tả hữu giáp công, công kích tựa như độc xà, đâm thẳng tới cổ họng và ngực hai nơi yếu hại của đối phương.

 

 
Người mặc hắc bào không phải là kẻ đầu đường xó chợ, ba đạo công kích xé rách hư không, khiến hắn phải vội vàng lắc mình né tránh, đồng thời một đạo Nhiếp Hồn thuật đánh thẳng tới chỗ Nam tử Vương Tọa

 

 
Hai cổ năng lượng đối chọi cùng một chỗ, lấy vị trí đối chọi làm trung tâm, giống như là vừa bị bom phá hủy, khiến cảnh vật bốn phía đều bị đánh nát.

 

 
Người mặc hắc bào đỡ được một kích của Nam tử Vương Tọa, cũng không vì vậy mà thả lỏng, công kích của Yêu Hậu đã đâm thẳng tới con mắt của hắn, khiến hắn phải vội vàng lui ra ngoài, từng đạo Nhiếp Hồn thuật liên tục được thi triển ra.

 

 
Hắn có thể dễ dàng ngăn trở công kích của Nam tử Vương Tọa, thế nhưng công kích của Yêu Hậu không phải là thứ tốt như vậy, liên tục thi triển đạo đạo Nhiếp hồn thuật, vẫn phải chật vật lui về sau như trước.

 

  truyện copy từ tunghoanh.com
Mà ngay lúc đang chống đỡ công kích của Yêu Hậu, ánh mắt người mặc hắc bào mạnh mẽ ngưng lại, hóa thành một cái bóng biến mất tại chỗ, nơi hắn vừa đứng, một cổ lực lượng kinh khủng đánh thẳng vào nơi đó, oanh ra một cái hố to hơn mười mét.

 

 
Nghệ Phong thấy một chiêu ẩn chứa đã lâu của mình thất bại, cũng có chút đáng tiếc.

 

 
- Ngươi muốn chết!

 

 
Người mặc hắc bào nhìn Nghệ Phong, bộc lộ sát khí kinh hồn, vừa rồi nếu không phải là hắn phản ứng nhanh chóng, sợ đã bị thương nặng rồi. Một Tôn cấp nho nhỏ, cư nhiên khiến hắn chịu thiệt thòi lớn, hắn làm sao có thể tiếp thu.

 

 
- Lão tử giết ngươi trước.

 

 
Người mặc hắc bào nhìn Nghệ Phong, ánh mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, lại có thể liên tục thi triển thân pháp tránh đi công kích của Yêu Hậu, lao thẳng tới chỗ Nghệ Phong, bất chấp mọi giá phải giết Nghệ Phong cho bằng được.

 

Nguồn: tunghoanh.com/mi-anh/chuong-1266-3AOaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận