Chương 1559: Uống trà.
Bên trong Học viện Trạm Lam, Liễu Nhiên và Quái lão đầu ngồi đối diện nhau, Ngạo Tuyết ở một bên pha trà cho hai người. Quả thực ứng với câu kia của Hiên Huyên, Liễu Nhiên đang ở Học viện Trạm Lam hưởng thụ.
- Ha ha! Ngạo Tuyết tự mình pha trà, trên đời này có mấy nam nhân có thể hưởng một lần. Nhưng thật không ngờ, nhờ phúc của Liễu Nhiên, mỗi ngày ta đều có đãi ngộ như vậy.
Quái lão đầu nhìn Ngạo Tuyết xinh đẹp tuyệt trần trước mặt cười nói. Nữ nhân này cao quý dị thường, có mấy người có thể uống trà do đích thân nàng pha! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
- Lão gia hỏa ngươi thu con mắt mê đắm của ngươi lại. Chút tâm tư này của ngươi ta còn không biết sao! Năm đó ngươi cũng có ý đồ với Ngạo Tuyết!
Liễu Nhiên cười mắng.
Quái lão đầu bĩu môi, không cho là đúng nói:
- Năm đó trong những người đồng lứa có mấy người không có tâm tư với Ngạo Tuyết? Hắc hắc! Sắc đẹp cũng có thể ăn được nha! Nếu như ngươi không hạ thủ sớm, Ngạo Tuyết thuộc về ai còn không biết chừng. Đúng vậy không, Ngạo Tuyết?
Khóe miệng Ngạo Tuyết khẽ mỉm cười, cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Liễu Nhiên, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng hết thảy đều đã biểu lộ ra.
Quái lão đầu thấy một màn này, cảm giác bị đả kích rất lớn, thở dài một hơi nói:
- Liễu Nhiên này có cái gì tốt? Năm đó ngoài bá đạo một chút, thực lực mạnh một chút, đẹp trai một chút, cũng không có gì tốt hơn so với chúng ta. Nữ nhân các ngươi sao lại đui mù như vậy! Nghĩ tới những nữ nhân trong lòng ta: Hiên Huyên, Lăng Ngọc Nhã, Liễu Tâm, ta thấy thật không đáng a!
Nghe câu đó, Liễu Nhiên thiếu chút nữa đập bể chén:
- Kháo! Mấy nữ nhân có quan hệ với hắn đều là tình nhân trong mộng của lão. Lão gia hỏa này, cũng từng này tuổi rồi, còn già mà mất nết!
Ngạo Tuyết lại trầm mặc một chút, lập tức chậm rãi nói:
- Ta so ra kém Liễu Tâm một chút. Cho dù so với Hiên tông chủ, cũng kém hơn một bậc.
Nghe câu đó, Liễu Nhiên cũng trở nên trầm mặc, rõ ràng cũng không biết phải nói như thế nào. Mà Quái lão đầu thấy bầu không khí có chút bất thường liền cười to nói:
- Có thứ có thể so được, lại có thứ không thể đem ra so sánh. Chỉ là, Liễu Nhiên so với tên đồ đệ kia của ngươi thực kém xa. Hắc hắc, đồ đệ ngươi cũng không ướt át bẩn thỉu như ngươi. Không buông được thì sẽ không buông. Hắn sống sảng khoái hơn ngươi rất nhiều. Ta thấy Liễu Nhiên ngươi đơn giản cũng cùng nhau…
Quái lão đầu còn chưa nói hết câu đã nhận thấy một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mình. Hắn liền nhanh chóng câm miệng, thầm nghĩ mình cũng không phải đối thủ của Ngạo Tuyết.
- Huynh cũng không thể học theo đồ đệ kia của huynh, không được trêu chọc thêm nữ nhân khác nữa.
Ngạo Tuyết nhìn Liễu Nhiên nói.
Câu nói của Ngạo Tuyết khiến Quái lão đầu ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn thoáng qua nàng, thầm nghĩ những lời này là có ý gì? Không được trêu chọc thêm những nữ nhân khác, đó chính là nói, những nữ nhân trước đó có thể sao? Hắc hắc, Liễu Nhiên thật có phúc khí!
Liễu Nhiên liếc mắt nhìn Ngạo Tuyết, lập tức cười mắng là Quái lão đầu:
- Tiểu tử Nghệ Phong kia không phải người bình thường có thể so sánh. Hắn nào có bao giờ chịu buông tha cái gì. Ha ha, hiện tại khắp đại lục lưu truyền các loại phiên bản thuật lại cố sự của Nghệ Phong. Ngươi không nghe năm đó hắn đã từng nói qua, tử túy kim mê là mộng tưởng của hắn, hoang dâm vô độ là truy cầu của hắn sao? Chỉ riêng lý tưởng to lớn này, ta đã không phải là đối thủ của hắn.
Quái lão đầu nhớ tới thiếu niên vô sỉ hèn mọn kia, không ngờ lúc này, thành tựu của hắn đã vượt quá xa bọn họ.
Quái lão đầu thở nhẹ một hơi nói:
- Nghệ Phong truyền tin tức, mời ngươi trở lại Tội Ác Chi Thành, ngươi thấy thế nào?
Liễu Nhiên đáp:
- Cứ để xem đã, cũng không cần vội!
- Thời gian bốn năm, hắn lại có thể phát triển đến loại tình trạng này. Nghe nói một cường giả Thánh Cấp vậy mà bị một kiếm của hắn chém ngang thắt lưng. Thực lực này, có thể nói là kinh khủng.
Ngạo Tuyết có chút cảm thán nói.
Liễu Nhiên cười cười:
- Thực lực của hắn như vậy, cũng sắp vượt qua cả ta rồi!
Quái lão đầu nghe câu đó không khỏi hỏi:
- Lão gia hỏa, thực lực của ngươi đến mức nào?
Liễu Nhiên cũng không có ý che giấu Quái lão đầu:
- Tứ giai đỉnh phong. Sau khi cởi bỏ khúc mắc, phát triển cũng không chậm, trong thời gian bốn năm này, từ tam giai sơ cấp đột phá đến tứ giai đỉnh phong. Hai lần tiếp cận hai giai.
- Tứ giai đỉnh phong?
Quái lão đầu líu lưỡi, thở nhẹ một hơi nói:
- Đáng tiếc a! Ta mới nắm giữ sơ sơ một chút lực lượng pháp tắc. Muốn đạt đến Thánh Cấp, còn không biết đến ngày tháng năm nào.
Liễu Nhiên nói:
- Trên đại lục hiện tại đột phá Thánh Cấp so với trước đây đơn giản hơn nhiều. Ngươi đã có được lực pháp tắc, thật ra không cần tận lực truy cầu. Thuận theo tự nhiên chính là phương pháp tu luyện tốt nhất. Có cơ hội, ta cho ngươi chém giết một Thánh Cấp pháp tắc đồng nguyên với ngươi. Ngươi có Phệ Châu, đến lúc đó thôn phệ pháp tắc đồng nguyên, tuy rằng không thể giúp ngươi tiến thẳng vào Thánh Cấp, nhưng đối với việc ngươi nắm lực pháp tắc trong tay, có lợi ích rất lớn.
Quái lão đầu cười ha ha nói:
- Nói thì hay lắm! Thánh Cấp lại dễ giết như vậy sao?
Liễu Nhiên lắc đầu, quay sang Quái lão đầu nói:
- Với tình hình đại lục lúc này, điều đó cũng không hẳn. Hơn nữa ta ở chỗ này, e là người Tiên Cảnh cũng đã biết.
- Người Tiên Cảnh biết ngươi ở chỗ ta?
Thần sắc Quái lão đầu cả kinh, nhìn Liễu Nhiên hỏi.
- Ừ! Ta ở chỗ này lâu như vậy vẫn không đổi địa bàn. Với năng lực của Tiên Cảnh, nếu như còn không tìm được, vậy không xứng gọi là Tiên Cảnh rồi. Không lâu trước đây, ta cảm giác được một cỗ khí tức Thánh Cấp xuất hiện tại đế đô. Nơi này, bình thường Quân Cấp còn khó có thể nhìn thấy, đột nhiên xuất hiện một Thánh Cấp, đương nhiên là vì ta mà tới.
Liễu Nhiên nói.
- Ngươi đã biết bị đối phương phát hiện, vậy còn không mau đi!
Quái lão đầu trừng mắt nói:
- Ngươi cũng liên lụy Học viện Trạm Lam của ta!
- Ha ha! Lão gia hỏa này, nếu như ngươi sợ liên lụy, cũng sẽ không ngồi ở đây uống trà với ta. Được rồi, đường đường là Thánh Cấp, còn không đến mức xuất thủ với một học viện như của ngươi.
Nghe Liễu Nhiên nói, Quái lão đầu thấp giọng mắng một câu:
- Mẹ nó! Tốt xấu gì chúng ta hiện tại cũng là thế lực trên nhất lưu, cũng coi như đứng đầu. Trong mắt các ngươi, lại không đáng giá chút nào sao?
Liễu Nhiên nhún nhún vai. Thái độ biểu lộ của hắn khiến Quái lão đầu có cảm giác nghẹn khuất một hồi.
Ngạo Tuyết nhìn Liễu Nhiên, có chút lo lắng nói:
- Nếu thực sự phát hiện chúng ta, bọn họ nhất định sẽ phái người tới!
Liễu Nhiên đáp:
- Cũng không còn cách nào khác. Cho dù lúc này chúng ta rời đi, đối phương vẫn có thể theo tới. Chúng ta có thể vượt qua nhiều thứ như vậy, lúc này cũng không sợ bọn họ.
Nghe Liễu Nhiên nói, Ngạo Tuyết khẽ gật đầu, trong lòng đối với Tiên Cảnh cũng không còn tình cảm nữa. Thánh Thành đối với Liễu Nhiên tỏ thái độ nhắm mắt làm ngơ, xem như không thấy, nhưng vì sao Tiên Cảnh lại nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đây?
- Đến! Uống trà! Không cần phải quan tâm đến bọn họ!
Liễu Nhiên giơ chén lên, quay sang Quái lão đầu nói.
- Cái này, Liễu Nhiên, Thánh Cấp mà ngươi cảm giác được kia, lực pháp tắc có cùng loại với ta hay không? Nếu như cùng loại, bây giờ ngươi đi chém giết cho ta đi!
Quái lão đầu cười hắc hắc nói.
Liễu Nhiên vừa uống một ngụm trà, thiếu chút nữa đã phun ra. Hắn nhìn Quái lão đầu, rốt cuộc nhịn không được, hộc ra một chữ:
- Cút!