Chương 437: Ta là nữ nhân hư hỏng.
Nguồn: Vipvandan.
Sưu tầm: tunghoanh.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Tuy Thiên Nghịch nói giúp mình kiềm chế thế lực ngoại lai, thế nhưng Nghệ Phong và Thiên Nghịch đều minh bạch, lấy thế lực của Sát Lâu, thì kiềm chế không được bao nhiêu!
- Quên đi! Không cần nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng!
Nghệ Phong thì thầm một tiếng, hướng nơi ở của Tử Âm đi đến, chuẩn bị hoàn thành chuyện tình chưa làm xong.
Thế nhưng đi chưa được mấy bước, đã nhìn thấy Tử Âm với sắc mặt phớt đỏ đang đi qua đây.
- Tử Âm tỷ, vì sao nàng đi ra đây? Chúng ta ngồi xuống chuyện đi?
Nghệ Phong đi tới, cười hì hì nói.
Tử Âm liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Đã khuya rồi, ta phải về nhà!
- Vậy ta đưa Tử Âm tỷ về nhà!
Nghệ Phong đi tới trước, cùng Tử Âm song song mà đi, cánh tay cố ý đụng chạm thân thể trắng mịn co dãn của Tử Âm!
Tử Âm liếc nhìn Nghệ Phong, nhưng không có dời thân thể, tùy ý để Nghệ Phong đụng chạm thân thể mình. Nàng có chút u oán nói:
- Đừng như vậy, ta sợ ta thực nhịn không được!
Nghệ Phong mạnh mẽ đưa tay ôm thân thể Tử Âm, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói:
- Vì sao phải nhịn?
Tử Âm nhìn nhãn thần bốc hỏa của Nghệ Phong, nàng cảm giác tim mình đập mạnh hơn, kinh hoảng né tránh nói:
- Tuy rằng ta nguyện ý, thế nhưng ta như trước không chuẩn bị tâm lý thật tốt, mới vừa rồi là cực hạn lớn nhất mà ta có thể tiếp thu!
Nghệ Phong cảm giác đầu cháng váng, hắn vỗ vỗ đầu, không biết nữ nhân này rốt cuộc nghĩ cái gì!
Nghệ Phong cười cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Tử Âm một cái, trêu chọc nhìn Tử Âm nói:
- Ta sẽ không bỏ qua Tử Âm tỷ!
Tử Âm nghe được Nghệ Phong nói, sắc mặt hồng nhuận nhìn Nghệ Phong, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Nghệ Phong, lẳng lặng cảm thụ nhịp tim của Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy động tác này của Tử Âm, hắn cũng không có động tác nào, tùy ý để Tử Âm ôm mình, lẳng lặng chờ nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, Tử Âm bỗng nhiên thầm nói:
- Ta không xứng với ngươi, ta không muốn cùng ngươi đi quá gần, thế nhưng ta không nhịn được, ta cảm thấy mình là nữ nhân hư hỏng, biết rõ ngươi là thiếu niên đỡ không được dụ hoặc của thân thể ta! Thế nhưng vẫn cùng ngươi đi gần như vậy! nguồn tunghoanh.com
- Cái gì?
Tuy thính lực của Nghệ Phong vô cùng tốt, thế nhưng Tử Âm bất thình lình nói thầm, hắn như trước không nghe rõ ràng.
…
Nghệ Phong tựa hồ là đã quen ở Thúy Lâm Các, mặc dù mình có phủ đệ riêng, thế nhưng hắn như trước vẫn vào ở Thúy Lâm Các, chỉ là hiện tại hắn đã đi vào trong tầm mắt người khác, nên hắn đến không tùy ý như trước đây.
Đương nhiên chuyện này cũng không làm khó được Nghệ Phong, thuật dịch dung của Tứ Trưởng lão, tuy mình chỉ học một chút da lông, thế nhưng biến ảo hình tượng rất nhẹ nhàng, trước khi Nghệ Phong đi vào Thúy Lâm Các đã thay đổi khuôn mặt người khác. Cũng xém chút nữa bị A Tú đuổi ra, may mà kim bài Điệp Vận Du cho mình có tác dụng, mới miễn cưỡng vào được!
Nghệ Phong đi vào Thúy Lâm Các, liền để dung mạo trở về như cũ, A Tú cùng các thị nữ khác đều kinh ngạc không ngớt.
Chỉ là Điệp Vận Du cũng không ở Thúy Lâm Các, điều này làm cho Nghệ Phong nhiều ít có chút thất vọng. Chỉ là nghĩ đến tin tức do Thiên Nghịch mang đến, Điệp Vận Du chắc hẳn cũng thu được, đủ cho nàng tính toán lợi ích được mất trong đó, khẳng định nàng cũng muốn đục nước béo cò!
Nghệ Phong nghĩ vậy, cũng biết sợ là trong thời gian ngắn Điệp Vận Du sẽ không đến Thúy Lâm Các, có chút thất vọng ôm chăn gối của Điệp Vận Du ngủ một đêm, hắn lại chạy về phủ đệ của mình!
Vừa về phủ đệ của mình, Nghệ Phong trực tiếp đi vào dược thất, bắt đầu luyện chế đan dược mình cần!
Luyện chế đan dược lục giai cực kỳ tiêu hao tinh thần, coi như mình là Y Sư thất giai, cũng phải cẩn thận rất nhiều.
May mắn chính là, có Dược Vương Đỉnh đề cao xác suất thành công lớn vô cùng, nên Nghệ Phong đối với Dược Vương Đỉnh càng thêm yêu thích.
...
Lăn qua lăn lại một buổi sáng, dưới tình huống tinh lực toàn thân hư thoát, Nghệ Phong mới kéo thân thể trầm trọng đi ra khỏi dược thất.
Nghệ Phong vô cùng mệt nhọc, đồng thời đáy lòng cũng tự an ủi một chút, mặc dù bên trong đan dược lục giai gia tăng gia vị cực kỳ khó, xác suất thành công giảm xuống rất nhiều, nhưng mà có Dược Vương Đỉnh, còn có lực khống chế cao siêu của mình, cuối cùng cũng miễn cưỡng thành công.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong đối với Tam Trưởng lão cực kỳ bội phục, một bộ lý luận luyện đan của hắn đối với mình có trợ giúp rất lớn. Mà tối trọng yếu là, hắn có thể để cho một người không chuyên rút ngắn giai đoạn đến loại trình độ này, có thể thấy được hắn kinh khủng cỡ nào.
Ở Nghệ Phong xem ra, y thuật của Tam Trưởng lão nhất định đạt được Bát giai cao cấp!
- Thánh địa, quả nhiên ngưu bức!
Nghệ Phong cảm thán một câu.
Nghệ Phong đi ra khỏi luyện đan thất không bao lâu, thân hình mềm mại của Liễu Mộng Nhiên đã đứng ở trước mặt mình, nhìn dáng dấp hư thoát của mình, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng toát ra vẻ lo lắng, nàng nhanh chóng đi lên phía trước, đỡ lấy Nghệ Phong nói:
- Ngươi làm sao vậy?
Nghệ Phong thuận thế ôm ấp thân hình mềm mại của Liễu Mộng Nhiên, nhất thời đứng vững thân hình, cảm giác co dãn mười phần làm cho trong lòng Nghệ Phong nhộn nhạo! Phảng phất như đi vào cõi mộng!
Liễu Mộng Nhiên cũng cảm giác được dị trạng trước ngực mình, sắc mặt nàng đỏ bừng, muốn đưa tay đẩy Nghệ Phong ra, thế nhưng nhìn dáng dấp suy yếu của Nghệ Phong, suy nghĩ một chút vẫn tùy ý để Nghệ Phong tác quái trong lòng nàng.
- Ngươi làm sao vậy?
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong nhắm mắt lại, nàng có chút gấp gáp, không biết vì sao Nghệ Phong lại suy yếu như vậy.
Liễu Mộng Nhiên nào biết đâu rằng, Nghệ Phong là hưởng thụ nên mới nhắm mắt lại, Nghệ Phong lẳng lặng đích tựa vào thân hình hoa lệ của Liễu Mộng Nhiên, Nghệ Phong có thể ngửi thấy được hương thơm từ thân thể Liễu Mộng Nhiên tản ra!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong không nói gì, nàng ôm Nghệ Phong dìu tới trên ghế ngồi xuống, để Nghệ Phong ở trong lòng mềm mại của nàng, cũng không có chú ý tới Nghệ Phong đang dựa vào đôi ngọc thỏ vểnh cao mềm mại của mình.
Nàng thấy sắc mặt Nghệ Phong tái nhợt cùng hai mắt đóng chặt như trước, trong lòng càng lo lắng, nàng ôm Nghệ Phong lo lắng nói:
- Nghệ Phong, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại!
Nghệ Phong nghe thanh âm lo lắng của Liễu Mộng Nhiên, hắn cũng không có ý tứ hưởng thụ nữa, mở mắt nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:
- Đừng lo lắng, ta không sao!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong mở mắt, nàng nhất thời đại hỉ, chỉ là lập tức lo lắng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Nghệ Phong lắc đầu, đầu lần thứ hai nhích lại gần chỗ mềm mại nhất của Liễu Mộng Nhiên, nói:
- Không có việc gì, chỉ là có điểm hư thoát!