không khí trong lành, mát mẻ, ngát hương hoa. Cố nhũ mẫu và Bạc Hà dậy thật sớm hầu hạ Lâm Mị rửa mặt chải đầu trang điểm. Bạc Hà vừa chải đầu cho Lâm Mị, vừa nói: “Đây là lần đầu tiên tiểu thư tiến cung, phải trang điểm thật đẹp mới được.”
Theo lệ thường, mỗi tháng phu nhân Vĩnh Bình Hầu sẽ dẫn Chu Mẫn Mẫn tiến cung thỉnh an Thái hậu và Hoàng hậu một hai lần, lúc này Chu Mẫn Mẫn mới ốm dậy, không tiện tiến cung, nên phu nhân Vĩnh Bình Hầu quyết định đưa Lâm Mị tiến cung thỉnh an.
Cố nhũ mẫu biết, phu nhân Vĩnh Bình Hầu dẫn Lâm Mị tiến cung, nếu được Thái hậu hoặc Hoàng hậu tán thưởng mấy câu, sau này có bàn chuyện cưới xin với ai sẽ rất có lợi, bởi vậy âm thầm cao hứng. Bây giờ nghe thấy Bạc Hà nói thế, Cố nhũ mẫu cũng gật đầu cười nói: “Bây giờ tiểu thư là nghĩa nữ Hầu phủ, nhất định phải trang điểm nổi bật, không thể để mất mặt Hầu gia và phu nhân.”
Dứt lời thì cũng trang điểm xong, phòng bếp đưa điểm tâm tới, vội vàng ăn điểm tâm, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đích thân đến kiểm tra áo xống của Lâm Mị, vì cho rằng nàng ăn mặc giản dị quá, bà bảo Lâm Mị thay áo khoác màu đỏ, treo túi thơm ngọc bội gắn tua lủng lẳng, lúc đấy mới cười nói: “Con xinh đẹp như thế, nếu không phục sức lộng lẫy thì thật là hoài phí.”
Đang nói thì người hầu vào bẩm là kiệu đã chuẩn bị xong. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thấy cũng không còn sớm, vội dẫn Lâm Mị lên kiệu đi ra cửa.
Chu Mẫn Mẫn tuy mới ốm dậy, nhưng kỳ thật đã khỏe lắm rồi, chẳng qua sợ tiến cung chạm mặt Hoa Quận vương, nên mới thoái thác là mình chưa khỏe. Chờ phu nhân Vĩnh Bình Hầu đi, cô ấy liền như sinh long hoạt hổ, cho người đi thỉnh Sử Bình Vân đến nói chuyện.
Sử Bình Vân đã được nghe Sử phu nhân kể lại, rằng trong cung có người không muốn Sử Bình Tá và Lâm Mị đính hôn, hôn sự này không muốn cũng phải từ bỏ. Tối Thưởng hoa hội, Nhị Công chúa ức hiếp Sử Bình Tá, ép buộc Sử Bình Tá đi đổi túi thơm trong người Liễu Vĩnh, khiến Sử Bình Vân chán ghét vô cùng. Nghe Sử phu nhân kể lại chuyện so bát tự, Sử Bình Vân liền khẳng định, đấy là trò quấy rối của Nhị Công chúa, đơn giản chỉ là lấy chuyện phá hoại hôn nhân đại sự của người khác làm thú vui. Đến Vĩnh Bình Hầu phủ, Sử Bình Vân đuổi hầu gái lui ra, kể tất tần tật chuyện đổi túi thơm hôm Thưởng hoa hội. Chu Mẫn Mẫn chấn động, nửa ngày sau mới nói: “Nhị Công chúa xưa nay thích trêu chọc người khác, không ngờ giờ lại quá trớn đến thế. Nếu cô ấy thành chị dâu của ta, anh trai ta nhất định là không có ngày nào được yên thân.”
Sử Bình Vân rầu rĩ nói: “Thiên Phương Công chúa gửi cho anh trai em một tấm thiệp mời, khiến họ hàng đến nhà ai cũng cho rằng anh trai nhất định sẽ ‘gả’ cho Thiên Phương Công chúa. Mẹ em đã hãi hùng khiếp vía suốt mấy ngày nay, chỉ sợ đồn nhiều hóa thật. Anh trai em và Mị tỷ tỷ chỉ mới so bát tự, đã gặp chuyện như thế, nói không phải Nhị Công chúa nhúng tay quấy rối thì chẳng ai tin được.”
Chu Mẫn Mẫn thở dài nói: “Tạm thời không nói đến chuyện Nhị Công chúa và Thiên Phương Công chúa, bây giờ lại thêm Như Nguyệt Quận chúa Đại Hạ Quốc ở trong cung chờ gả, không biết Hoàng thượng sẽ ban chỉ gả cho nhà đại thần nào? Lòng mẹ ta run sợ không yên, chỉ sợ phải rước vào nhà một cô con dâu dị quốc. Hôm nay tiến cung, kỳ thật là để dò la tin tức.”
Sử Bình Vân cắn răng nghĩ nửa ngày, nói: “Đêm Thưởng Hoa hội, Tả tỷ tỷ vì chuyện túi thơm, cũng đem lòng hận Nhị Công chúa. Chị ấy tuy béo phì, nhưng nhiều tuổi hơn chúng ta, cũng nhiều ý tưởng hơn chúng ta, không bằng thỉnh chị ấy tới đây cùng thương nghị một chút? Không thể để Nhị Công chúa mặc sức phá rối, chúng ta lại cứ bó tay đứng nhìn?”
“Cũng đúng!” Chu Mẫn Mẫn gật gật đầu, sai người hầu đi thỉnh Tả Lê đến Vĩnh Bình Hầu phủ.
Rất nhanh sau đó, Tả Lê tới, nghe Sử Bình Vân và Chu Mẫn Mẫn nói xong, cô ấy thở dài một tiếng nói: “Công chúa thủy chung là công chúa, nếu ta đắc tội, không chỉ chúng ta gặp rắc tối, chỉ sợ người nhà cũng bị liên lụy.”
Chu Mẫn Mẫn và Sử Bình Vân nghe thế thì trầm mặc. Đúng vậy, hai cô ấy sợ anh trai phải làm phò mã, nên mới vội vã muốn tìm kiếm nhược điểm của Công chúa, nhưng anh trai Tả Lê không bị Công chúa nhìn trúng, gấp cái nỗi gì? Đang yên đang lành, việc gì cô ấy phải mua dây buộc mình?
Tả Lê thấy Sử Bình Vẫn và Chu Mẫn Mẫn thế, cười nói: “Ta chỉ nói không thể đắc tội Công chúa, không hề nói là không thể nghĩ ra phương pháp nào tránh đắc tội Công chúa.”
“Tả tỷ tỷ, chị thật sự có phương pháp?” Sử Bình Vân mừng rỡ, trong lòng cô ấy, Thiên Phương Công chúa thật sự là cao không thể chạm đến, nếu anh trai làm phò mã, nhất định chỉ là vật trang trí, tuyệt đối không thể làm vợ chồng bình thường với Thiên Phương Công chúa. Bởi vậy, lòng của Sử Bình Vân còn nôn nóng hơn Chu Mẫn Mẫn mấy lần, nghe được Tả Lê nói thế, không kiềm chế được hỏi: “Tả tỷ tỷ, em tình nguyện chị làm chị dâu của em, cũng không nguyện Thiên Phương Công chúa làm chị dâu.”
“Nói bậy gì đấy? Cẩn thận người khác nghe được.” Tả Lê giơ tay bịt miệng Sử Bình Vân, đỏ mặt trừng mắt nói: “Ta béo thế này, thư sinh nhà nghèo còn không vừa mắt, nữa lại là anh trai em.”
Chu Mẫn Mẫn vốn không lưu ý chuyện thân hình Tả Lê, lúc này mới để tâm nhìn, ngạc nhiên nói: “Ơ, hình như Tả tỷ tỷ gầy hơn trước!”
“Thật sao? Ngày nào ta cũng soi gương nên không nhìn ra được.” Tả Lê vui mừng cười nói: “Sáng nay khi mặc áo, cảm thấy eo rộng, không chật căng như trước kia, ta còn tưởng bộ này bị may rộng.”
Đang nói đến đấy, một hầu gái hấp tấp tiến vào: “Tiểu thư, có chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì? Kích động thế ra thể thống gì nữa?” Chu Mẫn Mẫn nhíu mày.
“Nghe được tin phu nhân và nhị tiểu thư trở về, nô tỳ vội ra đón, lại thấy trước cổng có tận ba cỗ kiệu, phu nhân và nhị tiểu thư còn chưa hạ kiệu, kiệu đi sau cùng đã vén rèm, một cô nương da ngăm đen nhảy xuống. Nô tỳ giật nảy mình, không biết xưng hô thế nào, phu nhân xốc màn kiệu, bảo nô tỳ mau đỡ Như Nguyệt Quận chúa. Đến lúc đó nô tỳ mới biết, thì ra cô nương da đen đó là Như Nguyệt Quận chúa Đại Hạ Quốc! Phu nhân gọi tiểu thư ra nói chuyện!”
Chu Mẫn Mẫn vừa nghe, không khỏi kinh ngạc, “Như Nguyệt Quận chúa tới?” Dứt lời đứng dậy, nhanh chóng đi ra sảnh.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu thật là bức bối, dẫn Lâm Mị tiến cung thỉnh an, ai biết được lại thành phải rước cả Như Nguyệt Quận chúa về? Nhất định phải báo cho hai đứa con trai tạm lánh không về phủ, tránh phát sinh chuyện bất trắc.
Chu Mẫn Mẫn đi ra đại sảnh, thấy phu nhân Vĩnh Bình Hầu và Lâm Mị đang nói chuyện với một cô nương lạ mặt, liền biết ngay đây chính là Như Nguyệt Quận chúa.
Như Nguyệt Quận chúa làn da ngăm đen, vóc người khá cao, trán hơi thấp, màu rậm mắt to, tướng mạo tuy không đẹp, nhưng không xấu xí như lời đồn. Chu Mẫn Mẫn đánh giá một chút, đi lên chào hỏi.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu đã sai người đi quét tước sương phòng, sau đó sai người chuyển hành lý của Như Nguyệt Quận chúa vào. Như Nguyệt Quận chúa lại kêu lên: “Không cần phiền toái, ta sẽ ở cùng tiểu Mị.” Nói xong kéo Lâm Mị đi nói: “Tiểu Mị, dẫn ta đi tham quan Hầu phủ cho quen đường.”
Thấy Lâm Mị bị Như Nguyệt Quận chúa lôi kéo, Chu Mẫn Mẫn há hốc mồm, đến khi phu nhân Vĩnh Bình Hầu vẫy tay, mới sực tỉnh đi đến ngồi xuống cạnh bà, giơ tay chỉ lên đầu, lặng lẽ hỏi: “Mẹ, Như Nguyệt Quận chúa này có phải có vấn đề ở đây không?”
“Haizzz!” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu giận dữ nói: “Khi chúng ta tiến cung thỉnh an, Như Nguyệt Quận chúa vừa gặp tiểu Mị, liền giữ chặt không buông, nói tiểu Mị giống người mẹ đã mất của cô ta, còn sai người lôi ra một bức tranh chân dung, nữ tử trong bức tranh kia, quả thật là có phần giống tiểu Mị. Vì thế, cô ta liền dính chặt lấy tiểu Mị, còn cầu Thái hậu nương nương, nói muốn tới Hầu phủ ở cùng tiểu Mị vài ngày.”
Lâm Mị lúc này khóc không ra nước mắt, đang yên đang lành, sao nàng lại giống mẫu thân người Hồ?