Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng Chương 214

Lăng Tuyết Mạn tức giận! Vô cùng tức giận.

Nàng tức giận xoay người, đẩy nam nhân đang nằm trên người xuống, trực tiếp chặt đứt kích tình mất hồn thấu xương của hắn, nhưng sau vài lần nỗ lực lại chọc giận Mạc Kỳ Hàn, một tay hắn giữ hai tay nàng đưa lên lên… cao, đôi lông mày anh tuấn chau lại, "Lúc này nàng còn không an phận? Hay là kỷ xảo của tướng công ta không tốt?"

"Ta…"

Lăng Tuyết Mạn vừa kháng nghị nói một chữ, Mạc Kỳ Hàn lại buông tay nàng ra, thẳng người ngồi xổm trên giường, nâng hai chân của nàng lên vai mình, vịn eo nàng, mà nóng bỏng của hắn lại kịch liệt chạm vào cơ thể nàng, đâm thẳng vào. Lăng Tuyết Mạn không nhịn được muốn thét chói tai, lại sợ bị người nghe được, gắt gao cắn môi, từng tiếng yêu kiều không cách nào ức chế tràn ra miệng.

Mạc Kỳ Hàn hài lòng cong môi, mà chính hắn cũng có chút không chịu nổi rên rỉ thành tiếng, nhưng vì muốn trừng trị nha đầu này không chuyên tâm, hắn cắn răng một cái, chợt rút ra khỏi cơ thể nàng, buông hai chân nàng xuống, sau đó hổn hển thở, cùng nàng nằm ngang một chỗ, không đụng nàng, không ôm nàng, không nói lời nào. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Lăng Tuyết Mạn từ trong vui thích tột cùng bị ném vào thung lũng, nhất thời cả người khó chịu không thôi, mà nàng cũng không hiểu rõ Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc muốn thế nào, chưa kết thúc sao đã dừng lại rồi?

Muốn cho hắn tiếp tục, nhưng lại xấu hổ nói ra, hai tay nàng vân vê góc chăn, cắn môi, cố ý hướng về bên cạnh hắn, nhích lại gần, gò má dán lên vai hắn, nắm hai tay hắn lắc lắc, nhưng nam nhân này không để ý đến nàng!

"Ừ… Lão công? Sao… sao thế?" Lăng Tuyết Mạn thấp giọng lên tiếng, bắt lấy tay hắn để lên ngực nàng, không nói ra, trực tiếp dùng hành động ám hiệu cho hắn.

Cần phải biết, Mạc Kỳ Hàn đã nhịn đến muốn sắp nổi điên, trên trán từng vòng mồ hôi tuôn ra, nhưng hắn chỉ có thể nhịn! Hơi thở rối loạn không dứt, thầm hít một hơi, nói không nhanh không chậm: "Sao là sao? Là nàng đẩy ta xuống, không muốn ta đụng nàng, ta bây giờ không phải làm theo ý của nàng sao?"

"Ách…" Lăng Tuyết Mạn u buồn, trong cơ thể trống rỗng khiến nàng khó chịu không nhịn được đánh nhẹ Mạc Kỳ Hàn, "Vậy chàng ngay từ đầu đừng có đụng đi? Làm nửa đường coi là cái gì? Cố ý để cho ta khó chịu phải không?"

"Vừa bắt đầu, nàng cũng không nói không cho ta đụng vào?" Mạc Kỳ Hàn tối mặt, "Ai bảo đang tốt đang lành, nàng tức giận làm gì, không để cho ta đụng?"

"Người ta gọi lão công thân mật cỡ nào, chàng hết lần này đến lần khác không để cho ta gọi, cái đó không phải là nói chàng đã già, mà là cách gọi khác của trượng phu, chàng ghét nó, lại nói ra lời tổn thương người, hừ, không đụng thì thôi, ta nhất định không cầu chàng!" Lăng Tuyết Mạn bị tức khóc, khóe mắt ướt sủng, dùng sức xoay người, anh ách khóc nức.

Mạc Kỳ Hàn liếc mắt, cân nhắc một chút, rốt cuộc chấp nhận thở dài, đành dỗ vậy! Xem ra cái thói quen này là vì mình mà ra đi, nếu không dỗ, không nói vài câu mềm mỏng, sợ rằng đêm nay hắn phải ngủ một mình! Ai! Coi như đêm nay không dỗ, đêm mai cũng phải dỗ thôi!

"Khụ!" Mạc Kỳ Hàn hắng giọng một cái, đưa tay từ phía sau ôm lấy lưng Lăng Tuyết Mạn, che lại đôi gò bồng đảo của nàng, áp sát vào tai nàng, dịu dàng nói nhỏ: "Mạn Mạn, đừng tức giận, nàng thích gọi cái gì thì gọi cái đó, được chưa? Ta không phản đối, chỉ cần nàng xem ta là trượng phu, là phu quân, nàng muốn gọi lão công thì cứ gọi đi. Ừ, ta không thể nhịn, ta muốn nàng…"

Một lời vừa dứt, cũng không trông nom xem Lăng Tuyết Mạn có đồng ý hay không, liền bay qua cơ thể nàng, lấn thân lên, thắt lưng trầm xuống, lại bắt đầu cử động xoay tròn…

……

"Lão công, chàng có yêu ta hay không?"

Vùi mình trong ấm áp, Lăng Tuyết Mạn dụi đầu vào ngực Mạc Kỳ Hàn, quyến rũ hỏi.

"Ừ… Nàng biết mà." Mạc Kỳ Hàn co rút khóe miệng, tại sao lại hỏi câu này?

"Ta không biết." Lăng Tuyết Mạn tức giận, chọc chọc lồng ngực Mạc Kỳ Hàn, bất mãn nói: "Nói một chút, chàng sẽ bị mất chút thịt sao? Mặc kệ, ta phải nghe."

"Ngoan, ngủ đi được không?" Mạc Kỳ Hàn kiên nhẫn dỗ dành.

"Không được!" Lăng Tuyết Mạn dùng sức đạp chăn, khí thế cực kỳ.

Mạc Kỳ Hàn đen mặt, đưa tay vỗ trán một cái, bất đắc dĩ nói: "Hành động không phải đã chứng minh sao? Nàng nghe mấy lời sáo rỗng đó không sợ ta cố ý lừa nàng sao?"

"Không sợ! Cho dù có sáo rỗng ta cũng muốn nghe!" Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, kiên định dị thường.

"Ta… ta nói không được!" Mạc Kỳ Hàn mất cả nửa ngày trời, không được tự nhiên, trợn mắt nói: "Ngủ! Không ngủ, ta sẽ đi, mười ngày không đến tìm nàng!"

"Chàng! Vậy chàng đi đi, vĩnh viễn đừng tới nữa!" Lăng Tuyết Mạn cũng tức giận, không nói gì liền đẩy Mạc Kỳ Hàn xuống giường, Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng, mặt đen như than, "Mạn Mạn, có phải muốn ta điểm mấy cái huyệt đạo của nàng hay không? Nàng xem giờ này là giờ gì rồi? Ta nhiều lắm cũng chỉ có thể ở cùng nàng một canh giờ nữa là phải đi, nàng còn nháo cái gì?"

"Ta… ta không nghe! Chàng khi dễ ta!" Lăng Tuyết Mạn không đẩy nữa, cuốn tất cả chăn, một mình bò vào góc giường ngủ.

"Được! Nàng muốn lão công nàng chết rét, vậy nàng cứ yên tâm ngủ đi!" Mạc Kỳ Hàn buồn bực bỏ lại một câu, cũng ném cái sống lưng cho Lăng Tuyết Mạn, nhắm mắt lại ngủ.

Lăng Tuyết Mạn tức giận tràn trề nhưng lại buồn cười với lời của Mạc Kỳ Hàn, lại đau lòng hắn lạnh, liền ngồi dậy, một tay ném qua một cái chăn, buồn buồn nói: "Chàng chết, ta sẽ bị thiệt, ta còn muốn giữ chàng lại hầu hạ ta!"

"Ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn trở người, vươn tay, kéo Lăng Tuyết Mạn vào, đem nàng nhét vào chăn, cười đùa, "Vật nhỏ, rõ ràng nàng đau lòng nam nhân của nàng, lại còn nói cứng!"

"Ta không có!" Lăng Tuyết Mạn già mồm, hai tay nhỏ bé lại tự nhiên bò lên lồng ngực Mạc Kỳ Hàn, bĩu môi nói: "Ngủ đi, vốn một ngày chỉ có thể gặp nhau vào lúc nửa đêm này, đều dùng để gây gổ…"

"Không sao, càng ầm ỹ tình cảm càng tốt, từ đầu giường gây gỗ đến cuối giường." Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, ôm chặt người trong ngực, "Cùng nhau ngủ."

Liên tiếp ba ngày tuyết rơi, đợi đến khi tuyết ngừng rơi, đã là ngày thứ ba, sau giờ ngọ.

Ngày thứ tư, trời quang mây tạnh, cảnh sắc tươi đẹp, từng tảng lớn bông tuyết bắt đầu hòa tan, bọn hạ nhân đều bận rộn quét dọn tuyết, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười đùa.

"A, toàn bộ hoa mai đã nở!"

Một người kích động hô lên, lập tức liền có người đề nghị, "Cắt vài nhánh đưa cho vương phi đi, để chưng trong nhà, ngửi hương hoa mai, nhất định tâm tình sẽ tốt đó!"

Lăng Tuyết Mạn nằm trên giường đọc sách, nghe những lời này, gương mặt lộ ra nụ cười cảm động, mới cúi đầu tiếp tục đọc sách, lại nghe được tiếng bước chân vội vã của Thu Nguyệt vang lên, đợi ngẩng đầu lên, Thu Nguyệt đã đến trước mặt, mỉm cười nói: "Vương phi, hôm này là ngày sinh nhật của chủ tử, quản gia để cho nô tỳ tới nói cho vương phi, mấy vị vương gia phụng mệnh hoàng thượng đã tới vương phủ dâng hương cho chủ tử, xin vương phi chuẩn bị một chút, hôm nay toàn bộ trên dưới Tứ Vương Phủ đều phải đến Từ Đường cúng tế chủ tử!"

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/mi-hau-hi-lanh-hoang/chuong-178/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận