Cho nên, Mạc Kỳ Minh ở lúc Mạc Kỳ Hàn lộ ra sơ hở, liền tung ra một hư chiêu, trường kiếm thoáng một cái, thân thể vội vàng lui về phía sau, hô lên: "Mặc Thanh!", Mặc Thanh lập tức ném ra một bọc thuốc pháo, nhất thời, giữa không trung tràn ngập màu trắng, khiến người ra không thấy rõ bất kỳ vật gì.
Ám ảnh đều không động, bởi vì chủ tử bọn họ không động, chỉ hô một tiếng, "Sư phụ, chăm sóc Mạn Mạn!"
Lăng Tuyết Mạn không hiểu chuyện gì xảy ra, sợ hãi túm chặt cánh tay Thiên Cơ lão nhân, liều mạng mở to hai mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì. nguồn t r u y ệ n y_y
Mà khi sương trắng tan hết, một lần nữa trả lại bóng đêm, dưới cây hòe, trừ ám ảnh, không có một bóng người của Mạc Kỳ Minh cùng thiết huyết sát thủ!
Vô Cực lo lắng hô một tiếng, "Chủ tử, không thấy kẻ địch!"
"Ta biết!" Mạc Kỳ Hàn cũng không kinh ngạc, hắn vốn là muốn để Mạc Kỳ Minh đi, bây giờ còn chưa đến thời điểm giết bọn hắn, một thân vương đương triều, còn là một thân vương quyền thế ngập trời, vô duyên vô cớ chết ở ngoài thành, sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn!
"Kiểm lại nhân số, ai bị thương lập tức rút về, còn lại dọn dẹp hiện trường!" Mạc Kỳ Hàn đơn giản ra lệnh, sử dụng ánh mắt ý bảo ba người Vô Cực, người nào chịu trách nhiệm cái gì, chỉ sợ kêu tên bị Lăng Tuyết Mạn nghe được.
Ba người kia đi theo Mạc Kỳ Hàn nhiều năm, tự nhiên ngầm hiểu lẫn nhau, Vô Cực Vô Giới đến một cái âm cũng không dám phát ra.
Trên đường trở về, Lăng Tuyết Mạn được ôm ngồi ở trước ngựa, Mạc Kỳ Hàn một tay ôm hông của nàng, một tay cầm dây cương, tốc độ cũng không nhanh, chỉ sợ nàng lạnh, hắn lại cởi áo bào trên người bọc nàng lại, để cho lưng nàng dán lồng ngực của hắn, ngồi trong gió đêm, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn, có người giả trang nàng, đã bị ta bắt lấy, sau khi trở về, nàng coi như không có chuyện gì xảy ra qua, tiếp tục ngủ, biết không?"
"Chàng nói cái gì? Giả trang thành bộ dáng của ta? Rồi nằm ngủ ở trên giường của ta sao? Nha hoàn của ta cũng không nhận ra được không phải là ta sao?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc không dứt.
"Ừ, cho nên, chỉ có ta phát hiện, lúc này mới tới cứu nàng, Tứ Vương phủ bây giờ vẫn yên tĩnh, cũng không ai biết chuyện nàng bị cướp."
Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, liền vội rồi, "Cái… cái gì? Chàng là tới tìm ta mới phát hiện sao? Làm sao chàng phát hiện người nọ không phải ta? Chàng có… có hôn ả ôm ả, còn có cởi… cởi y phục của ả hay không?"
"Ha ha!" Mạc Kỳ Hàn bật cười, ánh mắt hất đến một đám thủ hạ, cũng đang mang dáng vẻ phi lễ chớ nhìn, vô lễ với chớ nghe, cho nên nhích mặt lại gần dán dán lên mặt của Lăng Tuyết Mạn, giảm thấp giọng nói: "Không có, đương nhiên không có, không tin bản lĩnh của phu quân nàng sao? Ta làm sao ngay cả Mạn Mạn nhà ta cũng không nhận ra được?"
"Thật?" Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, nhìn đến ánh mắt mang theo ý cười của Mạc Kỳ Hàn.
"Thật." Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái.
Lăng Tuyết Mạn yên lòng, rồi lại cực độ bất an, theo bản năng quay mặt, kinh ngạc nhìn phía trước, rõ ràng cảm thụ gió lạnh phất qua khuôn mặt đau nhói, giống như tâm nàng giờ phút này, giống như trời đã sập, lưu lại chỉ có tuyệt vọng.
Sau nửa canh giờ, đám người trở về.
Lăng Tuyết Mạn đương nhiên bị Mạc Kỳ Hàn điểm huyệt ngủ, thông qua đường hầm ôm trở về trên giường ở Cúc Thủy Viên.
Dặn dò Xuân Đường xong, Mạc Kỳ Hàn đổi một bộ trường sam trắng ngà, lại tắt nến, lúc này mới đi tới bên giường giải huyệt cho Lăng Tuyết Mạn.
"Mạn Mạn!"
"Ừ?" Lăng Tuyết Mạn giật giật cổ, "Trở lại rồi à?"
Lăng Tuyết Mạn nhìn đến hắn không có sao, thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Đúng vậy, nàng ngủ một mình một chút nhé, ta đi xử lý một ít chuyện, một lát đến gặp nàng được không?" Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt gương mặt của nàng, cúi người hạ một nụ hôn ở trên môi nàng.
Cái hôn này, Lăng Tuyết Mạn lại tựa như bị kích thích, kêu một tiếng "A!", đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, "Đi đi! Không được đụng ta! Chàng đi đi!"
"Mạn Mạn!"
Mạc Kỳ Hàn vội vàng gọi khẽ, cố gắng tiến lên trấn an Lăng Tuyết Mạn, lại thấy nàng như nai con bị thương, kinh sợ chui vào trong góc giường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Đừng tới đây, đừng tới đây……"
"Mạn Mạn, thế nào? Ta là tình nhân của nàng đây, làm sao nàng bắt đầu sợ ta rồi? Bây giờ nàng an toàn, không sao, nguy hiểm đều qua rồi, ngoan, đừng sợ, tối nay ta không đi, ngày mai ta mới xử lý công việc, ta đi dặn dò thủ hạ một hồi rồi sẽ trở lại."
Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng nói xong, trước khi đi, lại không biết tại sao Lăng Tuyết Mạn bị hoảng sợ, hồi tưởng lại lời Vô Giới nói, trong lòng liền co quắp, trước khi hắn trở lại, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn xoay người lại, nhảy lên giường, trong lúc nàng khiếp sợ, ra tay điểm huyệt ngủ của nàng lần nữa, sau đó ôm nàng đặt lên gối, cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Bước nhanh ra khỏi đường hầm, trở về Hương Đàn Cư, mới lách người ra ngoài, Lâm Mộng Thanh liền thở phì phò nghênh đón, "Sư huynh, thật quá mức đi! Thì ra là huynh vẫn rêu rao tên của đệ ra bên ngoài sao? Huynh muốn cho người nọ đuổi giết đệ à?"
"Ừ? Làm sao đệ biết?" Mạc Kỳ Hàn cau mày, quét mắt qua nhìn Thiên Cơ lão nhân đang chuẩn bị chạy đi, "Khụ khụ" hai tiếng, "Sư phụ, là ngài tiết lộ bí mật?"
"Hắc hắc, Hàn tiểu tử, sư phụ chỉ là nói chuyện với Mộng Thanh, khen con thủ đoạn cao thôi. Vừa khen Mộng Thanh lại hỏi cặn kẽ, vừa hỏi…… Khụ khụ, sư phụ đã nói ra rồi." Thiên Cơ lão nhân rất xin lỗi cười khan.
Lâm Mộng Thanh siết quả đấm lúc ẩn lúc hiện ở trước đôi mắt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn, cực kỳ tức giận, nói: "Sư huynh thật rất biết bố trí tên đệ a! Cái gì song mộc bất thành lâm, song mộc hựu thành không, nhất độ tam sinh thạch, nguyệt chiếu ảnh lai hi! Lại đem tên của đệ viết ra ám hiệu như vậy, quả thực là…… Quả thực là quá mức! Không được! Từ giờ trở đi, an toàn của đệ liền giao trong tay huynh rồi, nếu đệ thiếu một cọng lông tơ, muội muội của huynh phải làm quả phụ!"
"Đệ có từng thấy công chúa thủ tiết chưa? Nếu đệ không may mắn, Nhã Phi của chúng ta đương nhiên sẽ tái giá!" Mạc Kỳ Hàn hài hước nhếch khóe môi.
"A a a! Quá đáng!" Lâm Mộng Thanh bốc hỏa, lại vỗ ngực liên tục, "Mạc Kỳ Hàn, Hoàng tộc họ Mạc các người vô cùng gian trá!"
Mạc Kỳ Hàn bật cười không dứt, nghĩ đến Lăng Tuyết Mạn, liền nghiêm mặt nói: "Tốt lắm, Mộng Thanh, Mạc Kỳ Minh nếu có thể đoán được câu nói kia, sẽ bắt đầu điều tra đệ, ngay thời điểm hắn nghi ngờ ta, ta liền cố ý lộ thân phận cho hắn, nhiễu loạn hắn, đệ cũng đừng giận, đệ về sau chính là người của ta, ta phụ trách!"
Nói xong, lườm Tang Phượng bị xích trong ám thất, lại nói: "Thay phiên canh chừng ả, ta hiện tại không rảnh, trời sáng trở lại hãy nói." Một câu nói xong, không đợi Lâm Mộng Thanh trả lời, liền tiến vào đường hầm.
Lâm Mộng Thanh ngốc hồi lâu, mới từ trong ngượng ngùng phản ứng kịp, đấm một quyền ở trên bàn, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Ai là người của huynh chứ? Xem đệ là nữ nhân của huynh à?"