Mạc Kỳ Hàn mới nói xong, liền nghe được một tiếng la kinh hoảng vang lên: "Vương gia sư huynh, huynh đừng nghe sư phụ nói hưu nói vượn, đệ đến đây!"
Người tới là một nam tử tuyệt mỹ, quần áo trắng như tuyết, từ nhà đá bên cạnh chạy vội vào, dung mạo so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, làn da nhẵn nhụi, so với Mạc Kỳ Hàn kiên cường tuấn mỹ thì Lâm Mộng Thanh là âm nhu tuyệt sắc!
Bị Mạc Kỳ Hàn nhìn chăm chú như nghiên cứu, Lâm Mộng Thanh cười đểu: "Hì hì, Vương gia sư huynh, đệ là Lâm Mộng Thanh thật, không tin huynh có thể nghiệm thân!"
"Nếu tiểu tử đệ có bản lĩnh dám dịch dung trêu cợt ta, ta một chưởng đánh bay đệ!"
Mạc Kỳ Hàn âm u nói, sau đó mắt trừng Thiên Cơ lão nhân. Thiên Cơ lão nhân chột dạ, vội quay mặt nhìn ra xa, không nhìn Mạc Kỳ Hàn. Mạc Kỳ Hàn ung dung nói: "Sư phụ còn chờ cái gì, đi thôi!"
"Không đi không đi!" Thiên Cơ lão nhân tức giận, lắc đầu như trống bỏi.
"Sư phụ gạt con, thấy chết mà không cứu sao?" Mạc Kỳ Hàn âm hiểm cười, để sát mặt vào, "Nếu sư phụ không đi, con lập tức đi tìm Hoa Mai bà bà, nói cho bà bà biết sư phụ con là người nhát gan, hơn nữa y thuật dở tệ, nhờ Hoa Mai bà bà rời núi. Sư phụ cũng biết Hoa Mai bà bà luôn luôn thích con, bà bà chắc chắn theo con vào kinh cứu người."
"Cái gì, Hàn tiểu tử con dám đi tìm bà lão kia! Con cố ý làm cho bà lão kia đắc ý trước mặt sư phụ sao. Hừ hừ, làm như sư phụ không biết bà lão kia đã sớm muốn cướp Hàn tiểu tử con làm đồ đệ, không có cửa đâu!"
Thiên Cơ lão nhân giận dữ nói xong, đứng lên đi ra ngoài quát: "Lấy hòm thuốc của sư phụ ra!"
"Ha ha!" Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Mạc Kỳ Hàn cùng Lâm Mộng Thanh cười to. Lâm Mộng Thanh lấy một cái rương lớn ra, cầm dây cương hai con ngựa, Thiên Cơ lão nhân nhảy lên, mới bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra Hàn tiểu tử con kích tướng sư phụ!"
"Ha ha, đó là đương nhiên! Sư phụ không muốn biết người phải cứu là ai sao?" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, tuấn dung giãn ra, cười nói.
"Ai?"
"Cháu của con, Mạc Ly Hiên!"
Lông mày Thiên Cơ lão nhân cau lại, không vui nói: "Cháu con sống chết liên quan gì đến sư phụ? Nếu là Hoàng đế phụ thân con bị bệnh cũng phải xem tâm tình sư phụ có tốt hay không!"
Lâm Mộng Thanh xấu hổ, không khỏi lấy tay lau trán, âm thầm cầu nguyện sư phụ hắn chớ đem thân phận đặc thù của Mạc Kỳ Hàn mà trêu chọc, bằng không -
Quả nhiên Mạc Kỳ Hàn cười như không cười nói: "Sư phụ, nếu cháu con không cứu được, những ngày thanh tĩnh của sư phụ tại Lê Sơn Quan có lẽ không còn mấy ngày!"
"Hả, con muốn làm gì?" Thiên Cơ lão nhân co rúm lại một chút, đề phòng hỏi.
Con ngươi đen của Mạc Kỳ Hàn lóe ra, chậm rãi nói: "Ha ha, chính là xin sư phụ giúp con đào một cái đường hầm từ Lê Sơn Quan vào thiên lao hoàng cung, sau đó lén đem Vương phi của con ra, ngày sau vợ chồng chúng con ở Lê Sơn Quan làm bạn cùng sư phụ!"
Nghe vậy Thiên Cơ lão nhân cùng Lâm Mộng Thanh suýt nữa từ trên lưng ngựa cho ngã xuống. Thiên Cơ lão nhân đen mặt nói: "Từ nơi này đến thiên lao hoàng cung cách chừng năm sáu trăm dặm. Con muốn sư phụ đào hầm đến lúc chỉ còn bộ xương khô a!"
"Khụ khụ, cái gì? Vương gia sư huynh, không phải huynh nói muốn cứu cháu huynh sao, sao lại liên quan đến Vương phi của huynh?" Lâm Mộng Thanh tò mò hỏi.
"Việc này nói thì dài dòng, vừa đi vừa nói chuyện đi."
Mạc Kỳ Hàn nghĩ đến Lăng Tuyết Mạn, cảm thấy rất rối rắm. Ở trong thiên lao một đêm sợ là phong hàn nặng! Nha đầu kia giờ phút này không biết thế nào!
Lo lắng, tuấn mi cau chặt, Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói: "Sư phụ, Mộng Thanh, chúng ta phải tới kinh thành trước hừng đông!"
"Giá -"
"Giá -"
Ba con tuấn mã ngược ánh trời chiều, vội vả phi về hướng Cẩm An.
Cùng một thời gian, trong hoàng cung.
Trong cung Long Dương, Thần quý phi ngồi ở trước giường, đem tay Mạc Ly Hiên dán trên mặt, không ngừng líu ríu khóc. Mạc Ngự Minh đi tới đi lui, vô cùng lo lắng, hai mắt trừng năm người con đứng một loạt, quát: "Các ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Mạch của Hiên nhi càng ngày càng yếu. Kinh Triệu phủ tiến cử đại phu đều là lang băm, vô dụng như vậy còn dám tự xưng danh y, trẫm nên chém hết bọn họ!"
"Hoàng Thượng bớt giận! Bệnh của Hiên nhi quá lạ, các đại phu đều đã tận lực, Hoàng Thượng chém bọn họ cũng không cứu được Hiên nhi, tội gì vì Hiên nhi mà lấy thêm mấy mạng người đây?" Hoàng Hậu từ bên kia giường rồng, được cung nữ đỡ đứng lên, nhẹ giọng khuyên can.
"Hoàng Thượng, cháu của thần thiếp làm sao bây giờ a?" Thần quý phi thương tâm nỉ non.
Mạc Kỳ Diễn tiến lên một bước, ngồi xuống ôm lấy Mạc Ly Hiên, áp lên trán nó, đau khổ nhẹ giọng nói: "Hiên nhi, là phụ vương không có chăm sóc con chu đáo, đều là lỗi của phụ vương, con mở mắt nhìn phụ vương đi, phụ vương nhận lỗi với con, về sau sẽ dốc hết lòng chăm sóc con lớn lên, có được không?"
Thần quý phi bỗng dưng giống như mắc bệnh tâm thần, hô lên: "Diễn nhi, không phải lỗi của con, đều là lỗi của ả sao chổi! Hoàng Thượng, nữ nhân kia không chết, sợ là Hiên nhi sống không nổi!"
"Mẫu phi!" Mạc Kỳ Diễn vội vàng giữ chặt ống tay áo Thần quý phi, ánh mắt vô cùng lo lắng nói: "Mẫu phi, không thể nói bừa! Biến cố này, chỉ cần nghĩ kỹ một chút là biết có người muốn hãm hại Tứ Vương phi cùng Hiên nhi. Nếu giết Tứ Vương phi, không phải là trúng kế của kẻ khác sao?"
"Diễn nhi, sao lại thế này a? Mạng con trai của chình mình mà con cũng mặc kệ, chỉ lo cho mạng Tứ Vương phi sao?" Thần quý phi tức giận quát.
"Mẫu phi, nhi thần chỉ nói lý lẽ thôi!" Mạc Kỳ Diễn căng thẳng, "Mạng của Hiên nhi, nhi thần sao lại không để ý chứ? Nếu như có thể một mạng đổi một mạng, nhi thần nguyện ý chết thay Hiên nhi!"
"Nếu là một mạng đổi một mạng, trẫm sẽ đem Lăng Tuyết Mạn tới thử!" Đôi mắt trầm tĩnh của Mạc Ngự Minh xông lên một tia ác hiểm, quay người lại phân phó: "Người đâu, áp giải Lăng Tuyết Mạn đến pháp trường, chuẩn bị hoả hình!"
"Vâng! Hoàng Thượng!"
"Phụ hoàng!"
"Phụ hoàng!"
Vài tiếng la hỗn độn đồng thời vang lên, đại nội thị vệ đợi lệnh trong điện đã nhận lệnh đi ra ngoài.
Mạc Kỳ Dục xúc động, bổ nhào lên phía trước, "phịch" một tiếng quỳ xuống dập đầu nói: "Phụ hoàng, Tứ ca không muốn Tứ tẩu chôn cùng, đó là không muốn phụ hoàng giết Tứ tẩu a!"
"Phụ hoàng, nếu như Tứ ca trên trời có linh thiêng, biết Vương phi của mình chết oan, còn là chịu cực hình như vậy, Tứ ca sẽ thương tâm biết bao nhiêu!" Mạc Kỳ Lâm cũng quỳ theo, lên tiếng cầu xin.
"Làm càn!" Mạc Ngự Minh tức giận vung tay áo, chỉ vào hai người quỳ gối bên chân quát: "Nếu Tứ ca của các ngươi biết nó bị Vương phi của nó khắc chết, biết cháu của nó cũng sắp bị hại chết, nó còn có thể oán trẫm sao?"