Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp Chương 18


Chương 18
Trăm năm hòa hợp

 

(1)

Kỳ Quyên về đến nhà, ném túi xách lên giường rồi ngồi xuống giường im lặng rất lâu.

Lồng ngực như bị thứ gì đó đè nén, mỗi lần hít thở đều vô cùng khó chịu.

Khi mẹ mới mất, bố bị đưa ra pháp trường, cô cũng buồn như thế này. Rõ ràng là buồn tới mức tim như bị bóp nghẹt nhưng hai mắt lại khô tới mức ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được.

Bao nhiêu năm qua, thật sự cô quá hiếu thắng, trước mặt tất cả mọi người đều tỏ ra thản nhiên, khổ sở chống đỡ. Rất lâu rồi cô không khóc, đã sắp quên cảm giác rơi nước mắt rồi.

Có lẽ cô đã thật sự thích Bottle…

Vì thế khi biết Mr. Bottle chính là Ôn Bình mới buồn như thế này.

Đối với cô, Mr. Bottle chỉ là một ID trên mạng, ID đó đã luôn ở bên cạnh cô trong game, cùng làm nhiệm vụ, cùng đấu võ, cùng nói chuyện cười đùa, khi cô vui thì gửi biểu tượng mặt cười :), khi cô không vui sẽ dịu dàng an ủi cô…

Anh giống như người bạn gần gũi nhất, người thân mật nhất.

Cô không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ cần lên mạng, anh sẽ ở đó đợi cô.

Đồng ruộng ở Quê hương lúa gạo, miếu Nguyệt Lão ở ngoài thành Lạc Dương, chỗ xếp hàng trước NPC ở đại hội đấu võ Trường An, cửa Phụ Bản Mộ Tần Thủy Hoàng, cô luôn có thể đoán được anh đang ở đâu, anh đang làm gì. Cô có thể nhanh chóng tìm thấy vị trí của anh, sau đó mỉm cười chào anh.

Sự giao lưu của họ trong game thoải mái và vui vẻ như thế.

Nhưng anh lại là Ôn Bình.

Tất cả đều trở nên khác biệt.

Anh đã sớm biết tất cả về cô, thậm chí ngay cả Tiêu Tinh cũng biết thân phận của anh. Chỉ có cô là không biết gì, giống như một con ngốc. Khi anh đi công tác còn ra sức giúp anh nâng cấp. Ngày nào cũng gửi các loại đồ ăn cho anh trong game, tự ý nạm đá quý cho trang bị của anh…

Rất nực cười phải không?

Bây giờ nhớ lại bản thân cũng cảm thấy rất nực cười. Rõ ràng đối phương quen cô nhưng lại làm ra vẻ như người xa lạ, lại còn kết hôn với cô trong game…

Cảm giác bị người mình tin tưởng nhất lừa dối, bị chị em tốt bán rẻ thật sự rất khó chịu…

 

Sau khi đăng nhập game, nhìn vị trí số một trong list bạn thân là Mr. Bottle, đột nhiên cô thấy mũi cay cay, tầm nhìn cũng trở nên nhạt nhòa.

Mức độ thân mật với anh đã đạt tới 10000, năm ngôi sao đều sáng.

Quả thực trong game, anh là người thân mật nhất với cô, từ khi kết hôn với anh trong game đến nay, gần như việc đầu tiên khi lên mạng là xem anh có online không. Chỉ cần hai người cùng online, cho dù không làm gì thì cũng sẽ lập nhóm, trò chuyện trong kênh nhóm…

Ngày nào cũng ở trong một nhóm, mức độ thân mật của họ mới tăng nhanh như vậy, hai tháng ngắn ngủi đã đạt tới mức cao nhất là 10000.

Kỳ Quyên di chuột về phía ID của Mr. Bottle, chuột phải, xóa bạn thân.

Khoảnh khắc ấn chuột, dường như trong lòng cũng có thứ gì đó bị xóa theo, tận sâu trong đáy lòng có cảm giác hụt hẫng kỳ lạ.

Cô cưỡi con ngựa được hệ thống tặng khi kết hôn rồi về sau lại được Bottle trả phí thành vĩnh viễn, đi men theo con đường quen thuộc đến miếu Nguyệt Lão, tìm Nguyệt Lão, trong các mục “xử lý quan hệ vợ chồng” lựa chọn “ly hôn”.

Tiếp đó đến chỗ hòm thư, gửi trả anh 25 vạn xu, một lần trả hết tiền món vũ khí anh mua.

Như thế… là có thể kết thúc rồi sao?

Quay trở về với cuộc sống chưa từng gặp anh.

Mặc dù cuộc sống như vậy rất đơn điệu nhưng ít ra, cô sẽ không khó chịu, sẽ không mất mặt ngồi trước máy tính nén nước mắt như thế này.

Cô như vậy không giống Kỳ Quyên quyết đoán, dứt khoát trước đây chút nào.

 

Hơn mười một giờ tối, đột nhiên góc dưới hiện ra một đống tin nhắn hệ thống, Nam Cung Ức, Nam Cung Mặc, Vũ Lạc… lần lượt online. Kênh bang hội bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

[Bang hội] [Quả Quả]: Những người tụ tập quay về rồi! Hôm nay chơi thế nào?

[Bang hội] [Nam Cung Vũ Lạc]: Nói với mọi người một bí mật, hôm nay tôi gặp Bottle rồi, rất đẹp trai, hơn nữa rất phong độ, hát karaoke xong còn lái xe đưa chúng tôi về khách sạn! Quả nhiên nhóm trưởng của chúng ta thật uy vũ, khí thế!

[Bang hội] [Tiểu Tiểu Pháp Sư]: Đại sư huynh của tôi mà lại, đó là điều dĩ nhiên!

[Bang hội] [Nam Cung Vũ Lạc]: Đáng tiếc chị Đỗ Quyên không đến, rất muốn gặp chị ấy.

 

Kỳ Quyên cau mày, tắt luôn màn hình kênh bang hội. Cô không muốn nhìn thấy bất kỳ lời nào về Bottle. Mỗi lần nhìn thấy cái tên Bottle được phát ra từ miệng mọi người là lại cảm thấy rất chướng mắt.

Đúng lúc Kỳ Quyên chuẩn bị offline đi ngủ thì đột nhiên góc dưới xuất hiện một tin nhắn riêng.

[Chat riêng] [Mr. Bottle]: Online không?

[Chat riêng] [Mr. Bottle]: Đơn phương ly hôn, xóa bạn thân, gửi trả tiền, thật giống tác phong của em.

[Chat riêng] [Mr. Bottle]: Bước tiếp theo không phải là muốn xóa nick bỏ đi đấy chứ?

Quả thực cô đã nghĩ như vậy!

Về sau lại nghĩ, bạn bè trong game đông như vậy, hơn nữa cô luyện đến cấp 80 chẳng dễ dàng gì. Vì một người mà xóa nick thì thật không đáng. Vì thế mới kìm nén ý nghĩ bồng bột này.

[Chat riêng] [Hoa Đỗ Quyên Nở]: Thầy Ôn, ly hôn cần phải đợi hai mươi tư tiếng, phiền thầy ấn đồng ý.

[Chat riêng] [Mr. Bottle]: …

[Chat riêng] [Hoa Đỗ Quyên Nở]: Rõ ràng là quen nhau, lại còn đùa cợt sến súa trong game, thầy không cảm thấy rất khó xử sao?

[Chat riêng] [Hoa Đỗ Quyên Nở]: Chấm dứt ở đây đi.

Kỳ Quyên gõ xong hàng chữ này liền offline. Bây giờ trong lòng cô rối bời, càng sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ dao động. Kỳ Quyên hiểu rất rõ, trên mạng và hiện thực vĩnh viễn không thể giống nhau. Đối với tình yêu qua mạng không thể có kết quả này, cách xử lý tốt nhất chính là dứt khoát cắt đứt.

Cho dù là Bottle trong game hay thầy Ôn ngoài đời, rất nhiều lần đã từng cho cô sự ấm áp và xúc động chưa từng có. Thầy Ôn dừng xe giữa đường mua thịt nướng cho cô. Thầy Ôn đã đưa cô về nhà, lại còn chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho cô sau khi cô uống say. Mr. Bottle đã bỏ ra 25 vạn để tranh giành với người khác trang bị mà cô thích…

Có lẽ đã thích từ lâu rồi… chỉ là bản thân không nhận ra.

Cô tắt game vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại, trong lòng vẫn rất buồn bã. Nhưng Kỳ Quyên tin rằng, cảm giác buồn bã này sẽ dần dần phai nhạt theo thời gian, cuối cùng sẽ có một ngày biến mất.

Vốn tưởng rằng đã không gì có thể gây tổn thương cho mình nhưng vì sao cứ nghĩ đến người ấy lại có cảm giác rất, rất muốn khóc?

 

Tắm xong, cô mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy điện thoại trên bàn phát sáng, nhấc lên xem, năm cuộc gọi nhỡ của Ôn Bình và một tin nhắn mới nhất cách đây nửa phút.

Tin nhắn chỉ có một hàng chữ: “Mở cửa, anh có chuyện muốn nói với em”.

Kỳ Quyên sững người, mở cửa? Lẽ nào anh đang ở trước cửa nhà cô? Đã hơn mười một giờ rồi, vậy mà anh còn tìm đến tận cửa? Không đến mức như vậy chứ!

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Kỳ Quyên đi mở cửa với tâm trạng phức tạp, quả nhiên nhìn thấy Ôn Bình đứng trước cửa.

Có lẽ là vì vội đến đây, ngực anh phập phồng, nhịp thở cũng hơi gấp gáp. Nhìn thấy Kỳ Quyên, anh điều chỉnh tâm trạng rồi mới khẽ hỏi: “Out nick trong game, điện thoại cũng không nghe, luật sư Kỳ, trước khi tuyên án tử hình, ngay cả cơ hội biện hộ em cũng không cho sao?”.

“…”. Kỳ Quyên im lặng một lúc, “Thôi được, anh có thể giải thích, tôi đang nghe”.

Ôn Bình bất lực nói: “Có phải em cho rằng anh kết hôn với em trong game là bỡn cợt em? Là đùa giỡn? Thậm chí em nghĩ rằng anh là một công tử đào hoa không đứng đắn?”.

Kỳ Quyên ngẩng đầu nhìn anh, “Lẽ nào… không phải sao?”.

“…”. Ôn Bình tức ngực muốn chết.

“Anh đã sớm biết tôi là ai, lại còn chơi cái trò sến súa này trong game, lẽ nào không có mục đích khác sao? Tôi nói thẳng với anh, thầy Ôn, tôi không phải loại con gái tùy tiện chơi trò tình cảm với người khác, cũng không tin tình yêu trên mạng. Trò này anh hãy mang ra mà đối phó với những cô bé vẫn chưa trải đời thì hơn. Anh không cần lãng phí với tôi…”.

“Anh thích em”.

Đột nhiên bị anh ngắt lời, Kỳ Quyên không khỏi đứng ngây ra.

Ôn Bình khẽ đặt tay lên hai vai Kỳ Quyên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình:

“Anh nói anh thích em. Lý do này đã đủ chưa?”.

“…”. Bỗng chốc Kỳ Quyên không biết nói gì.

Ôn Bình khẽ cúi xuống nhìn Kỳ Quyên, ánh mắt dần dần toát lên vẻ dịu dàng, “Anh lo hấp tấp tỏ tình sẽ bị em từ chối thẳng thừng, vì thế anh mới vờ không quen em chứ không phải cố tình lừa em”.

“…”.

“Trong game, tất cả những việc anh đã làm vì em đều không phải là đùa cợt mà là vì anh đang theo đuổi em”. Khóe miệng của Ôn Bình nở nụ cười đầy yêu thương, nuông chiều, “Quen nhau lâu như vậy rồi, thật sự em không cảm nhận được… thực ra anh thích em sao?”.

“…”.

Trước ánh mắt dịu dàng tới mức khiến người ta tan chảy, nghe giọng nói trầm lắng đầy sức hút bên tai, hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, hơi thở hòa vào nhau, Kỳ Quyên gần như có… cảm giác choáng váng như sắp ngất.

Nửa đêm sát khí đằng đằng tìm đến cửa, cô còn tưởng anh muốn cãi nhau với cô, kết quả đột nhiên anh nói những lời tỏ tình sâu lắng?

Tim cô đập rất nhanh… hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào…

Thấy Kỳ Quyên không nói gì, Ôn Bình cúi đầu, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Làm bạn gái của anh, được không?”.

Kỳ Quyên im lặng rất lâu mới luống cuống quay mặt đi, nói: “Nửa đêm nửa hôm chạy đến nhà tôi là để nói những lời này sao?”.

Ôn Bình cười, “Tiêu Tinh nói em đến chỗ hẹn nhìn thấy anh là bỏ đi. Anh đoán nhất định là lúc ấy em rất tức giận, muốn để em bình tĩnh một chút, bớt giận rồi giải thích rõ ràng với em, không ngờ em xóa anh ra khỏi list bạn bè trong game. Anh không muốn hai chúng ta kết thúc bằng phương thức chiến tranh lạnh như thế này, đành phải nửa đêm chạy đến nhà em”.

Bị anh nói như vậy, Kỳ Quyên cũng cảm thấy cách làm xóa nick quá bồng bột, không khỏi có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “… Hôm nay quá muộn rồi, anh về trước đi”.

“Vậy kết quả tuyên phạt là?”.

“… Tạm thời hoãn phiên tòa, đợi quan tòa suy nghĩ”.

“Thôi được”. Ôn Bình khẽ cười, rụt tay lại, dịu dàng nói: “Em mau vào phòng đi, vừa tắm xong lại đứng ở ngoài lâu như vậy, cẩn thận bị cảm. Anh về trước đây”.

“Ừm, bye bye”.

 

Sau khi Ôn Bình đi, Kỳ Quyên quay về phòng đóng cửa, vội vàng lấy một cốc nước lạnh, uống ừng ực mấy ngụm.

Tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lời tỏ tình của Ôn Bình thật sự rất có sức sát thương, đặc biệt là khi anh nói “Làm bạn gái anh, được không”, ánh mắt chân thành ấy, giọng nói dịu dàng ấy, cô suýt chút nữa thì không kìm nén được, gật đầu đồng ý.

Quả thực sự việc tiến triển quá bất ngờ.

Hoàn toàn không thể ngờ rằng anh lại yêu thầm cô, vì thế mới tiếp cận cô trong game.

 Nếu quả thực là như vậy, vậy thì tất cả những việc anh làm đều có thể giải thích được, trả giá cao giúp cô đấu giá trang bị, hàng ngày online cùng cô làm nhiệm vụ, đưa cô đi tham dự đại hội đấu võ, chủ động trả phí con ngựa, tìm đất trồng trọt cho cô, giúp cô giết người báo thù…

Thực ra, Mr. Bottle trong game là một người rất chu đáo. Ôn Bình ngoài đời cũng rất phong độ…

Một người bạn trai như vậy dường như là không thể chê vào đâu được.

Nhưng mình vẫn chưa hiểu nhiều về anh, nếu nhận lời yêu nhau, liệu có quá vội vàng không?

Kỳ Quyên liền rơi vào mâu thuẫn.

Gặp chuyện tình cảm, cô phát hiện mình không quyết đoán như trong tưởng tượng, đặc biệt đối phương là Ôn Bình, là Mr. Bottle… là người cô thích.

 

(2)

Cuối cùng Kỳ Quyên lấy lại bình tĩnh ngồi trước bàn, máy tính đang ở trong chế độ chờ, cô chạm vào chuột thì thấy cột tin nhắn QQ ở góc dưới hiện lên một đống tin nhắn chưa đọc.

[Ngày Nắng]: A Quyên online không?

[Ngày Nắng]: Đừng giận nữa, không phải tao cố ý lừa mày đâu T_T.

[Ngày Nắng]: Không để ý đến tao?

[Ngày Nắng]: Hu hu hu, đừng như vậy mà, tao sai rồi, tao đáng chết!

Kỳ Quyên lắc đầu nói: “Biết sai là tốt!”.

Tiêu Tinh giật nảy mình, vội vàng phấp phỏng nhắn tin: “Thầy Ôn vừa đến tìm mày rồi chứ?”.

“Ừm, địa chỉ là do mày nói cho anh ta đúng không?”.

“Tao xin lỗi T_T, vốn dĩ tao không muốn nói nhưng thầy ấy gọi điện cho tao, nói rất nghiêm túc, bảo là phải lập tức tìm mày giải quyết rõ ràng, tao đành phải nói cho thầy ấy biết”.

“…”.

“Xin lỗi mày! Thực ra tao đã biết Mr. Bottle là Ôn Bình từ lâu, nhưng thầy ấy yêu cầu tao đừng nói với mày. Tao đã nhận lời, vì thế không thể không giấu mày”.

“Xem ra trong lòng mày, anh ta quan trọng hơn tao?”.

“Hoàn toàn không phải thế! Sở dĩ tao giấu mày là vì tao nhận ra thầy ấy thích mày mà! Thực ra thầy ấy rất tốt, tao liền nghĩ có lẽ hai người có thể phát triển thêm cũng không biết chừng. Nếu tao nói rõ chân tướng với mày, mày còn không cho thầy ấy vào danh sách đen tránh xa hàng trăm kilômét ấy? Hơn nữa thầy ấy cũng nói với tao rồi, chuyện này không được tham dự bừa bãi, tao liền thuận nước đẩy thuyền”.

Kỳ Quyên rất bất lực.

Lúc đầu thật sự rất tức giận, Tiêu Tinh và Ôn Bình liên thủ lừa cô, cảm giác bị bán rẻ không dễ chịu chút nào. Nhưng nửa đêm Ôn Bình lao đến trước cửa nhà cô giải thích rõ ràng nguyên nhân, cộng thêm với màn tỏ tình sâu sắc khiến cô choáng váng, Kỳ Quyên đã hết giận từ lâu rồi. Rõ ràng là sở dĩ cô nàng Tiêu Tinh giấu giếm là vì muốn gán ghép hai người, không hề có ác ý.

Sau một hồi im lặng rất lâu, Kỳ Quyên mới thở dài rồi nói: “Thôi, chuyện trước đây tao có thể không tính toán với mày. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, mày phải đứng trên cùng một chiến tuyến với tao”.

“Chắc chắn rồi!”.

Kỳ Quyên im lặng một lúc mới gõ chữ: “Nói cho mày một chuyện, lúc nãy anh ta… đã tỏ tình với tao”.

Khi gõ hàng chữ này, hai má cô nóng bừng, nhớ lại ánh mắt dịu dàng và lòng bàn tay ấm nóng đặt trên vai mình của anh là cô lại thấy tim đập loạn nhịp không khống chế được.

Cũng có một ngày mình phải nhờ chị em tốt tư vấn tình cảm rồi!

So với sự ngượng ngùng của Kỳ Quyên, Tiêu Tinh tỏ ra vô cùng kích động, lập tức gõ: “Thật sao! Nửa đêm đến nhà mày tỏ tình, thầy Ôn thật lợi hại! Khiến người ta rất cảm động, đúng không?”.

“…”.

“Hí hí, thế mày nhận lời chưa?”.

“Tao nói phải suy nghĩ”. Kỳ Quyên cũng cảm thấy câu trả lời “tạm hoãn phiên tòa” của mình rất ngốc. Từ chối thì rõ ràng là trái lòng mình, nhưng bảo cô nhận lời ngay, cô lại cảm thấy rất xấu hổ.

“Ừm ừm, phải suy nghĩ phải suy nghĩ. Mày có câu hỏi gì về thầy ấy, tao biết tao đều có thể nói với mày ^_^”.

“Tao muốn biết về gia cảnh của anh ta”.

Sau giai đoạn đầu óc trống rỗng lúc nãy, Kỳ Quyên nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Quả thực cô thích anh, rất có cảm tình với anh. Nhưng nếu yêu nhau thì phải tìm hiểu nhiều hơn. Nếu hai người cách biệt quá lớn, không thích hợp, cuối cùng rơi vào kết cục chia tay thì càng đau khổ hơn.

Tiêu Tinh hiểu sự lo lắng của cô, nghĩ rất lâu mới trả lời: “Thực ra, những hiểu biết của tao về thầy Ôn cũng không thật sự rõ ràng…”.

“Thế thì nói cho tao toàn bộ những gì mày biết”.

Tiêu Tinh thấy không thể né tránh được, chỉ có thể nói toàn bộ: “Thầy Ôn nhìn có vẻ rất bình dị, dễ gần, bình thường ăn mặc rất giản dị. Nhưng trên thực tế, nhà thầy ấy rất giàu có. Bố thầy ấy là người sáng lập Star Walk nhưng mất sớm, hiện tại công ty do anh trai tiếp quản, trong tay có rất nhiều ngôi sao, một phần ba những người nổi tiếng trong giới showbiz đều dưới trướng họ. Mạc Phi, người vừa trở thành người phát ngôn cho Danh Kiếm Online cách đây không lâu chính là một trong những ca sĩ đang hot dưới trướng Star Walk”.

“…”. Kỳ Quyên rất muốn đập đầu vào máy tính.

Star Walk, những ai chú ý đến tin tức showbiz một chút đều nghe nói tới danh tiếng của nó. Khi Thời Viêm mời cô làm luật sư, ngày xét xử, cô đã từng thấy hai người đàn ông được phóng viên bao quanh trước cửa tòa án, trong đó một người mặt lạnh như băng, người kia thì tươi cười. Thời Viêm còn nói đùa: “Có phải cậu thích họ rồi không? Thích ông anh hay ông em?”.

Bây giờ nhớ lại, người mà cô gặp hôm ấy có lẽ chính là Ôn Bình và anh trai anh. Càng không thể ngờ mình và Ôn Bình có mối duyên phận kỳ diệu như thế.

Nghe Tiêu Tinh nói ra những sự thật này, tâm trạng của Kỳ Quyên liền trở nên hơi phức tạp.

“Thực ra Tiểu Quyên à, mày không cần bận tâm tới gia đình thầy ấy. Thầy Ôn rất khiêm tốn, không bao giờ nói với ai về chuyện gia đình. Ở trường thầy ấy cũng hết sức kín đáo, hơn nữa bây giờ thầy ầy hoàn toàn không có quan hệ gì với làng giải trí, không cần lo lắng! Nếu thầy ấy ức hiếp mày, tao làm hậu thuẫn cho mày!”.

Kỳ Quyên nhịn cười nói: “Trước đây mày suốt ngày chửi thầy Ôn biến thái, sao bây giờ lại khen anh ta vậy?”.

Tiêu Tinh gãi đầu nói: “Tao chửi thầy ấy là vì thầy ấy yêu cầu quá khắt khe với sinh viên, bài tập lúc nào cũng bị trả lại rất đau khổ! Nhưng nói một cách công bằng, thầy ấy rất tốt tính, có tài, khỏe mạnh, tư tưởng chính trực, làm bạn trai của mày hoàn toàn có thể chấp nhận được ^_^”.

“Thôi được, nói đến đây đã. Tao đi ngủ đây”.

Kỳ Quyên ném lại một câu rồi tắt máy tính leo lên giường. Cô vẫn chưa hiểu sâu về Ôn Bình, chỉ gặp mặt vài lần, ấn tượng rất tốt. Sau khi biết hoàn cảnh của anh, trong lòng lại càng mâu thuẫn hơn. Cô sợ kết quả của việc mình lao vào sẽ như thiêu thân lao vào lửa.

Mặc dù lúc nào cũng làm ra vẻ mạnh mẽ nhưng trên thực tế, Kỳ Quyên không hề có cảm giác an toàn trong tình cảm.

 

Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh, Kỳ Quyên cũng tranh thủ dịp này nghỉ ngơi tử tế. Ngày nào cũng ngủ đủ giấc, sau khi ngủ dậy ôm máy tính xem “Thám tử Conan”. Cô đã rất lâu không xem Conan rồi, nhân kỳ nghỉ phải xem hết.

Mấy ngày liền không vào game, hôm nay khi đăng nhập, nhìn thấy góc dưới có thông báo thư chưa đọc, Kỳ Quyên đến chỗ hòm thư kiểm tra:

“Phu quân của bạn Mr. Bottle từ chối ly hôn, yêu cầu ly hôn thất bại. Nếu muốn ly hôn đơn phương, xin hãy đến miếu Nguyệt Lão nộp 10 vạn phí thủ tục, quan hệ vợ chồng sẽ chấm dứt sau hai mươi tư tiếng…”.

Kỳ Quyên không còn gì để nói. Ly hôn trong game cần sự đồng ý của hai bên. Bottle không đồng ý, một mình cô không ly hôn được, muốn ly hôn đơn phương lại không có tiền… Vì cô vừa mới gửi 25 vạn trả nợ cho anh, bây giờ không một xu dính túi!

Ngoài bức thư này, còn có một bức do Bottle gửi.

Trong thư chỉ có một câu đơn giản: Nhẫn làm xong rồi :).

Trong mục đính kèm có hai chiếc nhẫn “Ngọc Linh Long”, đều là hàng xịn tăng trên 1000 điểm tấn công, hơn nữa còn cường hóa đến hết cấp, màu bạc tượng trưng cho việc chúng là sản phẩm gia công hiếm thấy trong game, cô di chuyển chuột lên chiếc nhẫn, phía dưới cùng còn xuất hiện một hàng chữ nhỏ - Người chế tạo: Mr. Bottle.

Chiếc nhẫn khắc tên anh, rốt cuộc có nên đeo không?

Kỳ Quyên đang băn khoăn thì góc dưới lại hiện lên một dòng chat riêng: “Nhận được nhẫn chưa?”.

“Nhận được rồi = =”.

“Tối qua vừa làm xong, chất lượng cũng được, đeo thử xem sao :)”.

“…”.

“Đúng rồi, lúc nãy đi qua Quê hương lúa gạo, cao lương của em bị trộm sạch rồi, nhớ đi thu hoạch”.

“…”.

Sao anh lại làm như không có chuyện gì vậy?

Không hỏi cô kết quả suy nghĩ việc làm bạn gái anh rốt cuộc thế nào, càng không hỏi vì sao mấy hôm nay cô không online mà vẫn nói chuyện với cô như bình thường. Điều đó khiến Kỳ Quyên không biết phải đối diện với anh như thế nào.

“Nào, vào nhóm, đi đánh Kỳ Thánh”.

Kỳ Quyên đành phải vào nhóm.

Vừa vào nhóm, Nam Cung Vũ Lạc đã nói đùa: “Nhóm trưởng bảo để lại một vị trí, em đoán ngay là chị Đỗ Quyên về rồi!”.

“Dĩ nhiên rồi, giữ một chỗ rõ ràng là để cho phu nhân nhóm trưởng!”.

“Chị Đỗ Quyên đi du lịch ạ? Mấy hôm nay không thấy chị online”.

“Ừm…”. Trước sự nhiệt tình của các thành viên trong nhóm, Kỳ Quyên đành phải trả lời như vậy.

 

Buổi tối cùng đánh Phụ Bản, Bottle chỉ huy, đánh đến giai đoạn thứ tư khi xuất hiện kỳ đồng, vốn dĩ Kỳ Quyên phải lập tức định thân tên kỳ đồng màu đen ấy, nhưng hôm nay cô hoàn toàn không chú tâm, lơ là hai giây, đã thấy tên kỳ đồng ấy lao vào giữa, bày trận cờ đen trắng dưới đất, rầm một tiếng, cả đội bị kỳ trận tiêu diệt.

Kỳ Quyên vội vàng xin lỗi trong kênh nhóm: “Xin lỗi, lúc nãy lỡ tay”.

Mọi người đều tỏ ra thông cảm, “Không sao đâu, tiếp tục đánh ~”.

Kỳ Quyên tập trung tinh thần, lần này không sơ suất, nhưng Bottle không biết vì sao lại lỡ tay.

Trong đội có người nói đùa: “Nhóm trưởng và phu nhân nhóm trưởng hôm nay sao lại như vậy?”.

“Trước đây chưa bao giờ mắc lỗi, hôm nay cùng lúc mắc lỗi, hai vợ chồng này đúng là có thần giao cách cảm ~”.

“Hãy thanh toán phí sửa chữa trang bị cho em!”.

“Nhóm trưởng quá chuối, em không bao giờ tin anh nữa”.

Ôn Bình xin lỗi: “Xin lỗi, lúc nãy không cẩn thận làm đổ cốc. Hôm nay tôi trả phí sữa chữa. Mọi người tập trung một chút, lần này nhất định sẽ qua”.

May mà lần thứ ba thuận lợi qua cửa, lại còn xuất hiện quần áo của cầm sư. Một cầm sư khác trong nhóm là Thu Sắc Liên Ba đã có quần áo, Kỳ Quyên có thể lấy giá gốc, tiếc là trong túi của cô lúc này không có một xu nào.

Ôn Bình nói trong nhóm: “Thu Sắc có quần áo, quần áo của cầm sư để cho Kỳ Quyên với giá 3 vạn, mọi người không có ý kiến chứ?”.

Không ai có ý kiến, Ôn Bình liền lấy 3 vạn xu trong túi mua quần áo cho cô.

Sau khi đấu giá trang bị xong mọi người giải tán. Ôn Bình nhảy vào căn phòng số 3, nhân tiện dùng quyền hạn của người quản lý, kéo Kỳ Quyên vào đó.

Hai người ở riêng với nhau trong căn phòng quen thuộc, Kỳ Quyên liền cảm thấy căng thẳng.

Hai người đang giằng co trong im lặng, đột nhiên Mr. Bottle kéo một người khác vào phòng.

Ôn Bình hỏi: “Tìm mình có việc gì?”.

Kỳ Quyên nhìn cửa sổ chat, phát hiện người thứ ba trong phòng là bạn thân của anh, Phi Nhất Ban. Phi Nhất Ban đến kênh YY của Nam Cung Thế Gia tìm Bottle, chắc là có chuyện muốn nói với anh. Anh kéo đối phương đến trước mặt mình mà không đi chỗ khác nói chuyện, rõ ràng là nội dung cuộc nói chuyện của họ không cần phải bảo mật với cô.

Kỳ Quyên cũng không đi, vờ như không có mặt, đứng ở đó nghe.

“Sau quốc khánh mình không chơi game nữa. Tài khoản này nếu cậu muốn thì cho cậu. Trong máy chủ đó tiến độ đánh Phụ Bản của mình nhanh hơn bên này, cậu có thể mở nick của mình cùng với nhóm bang hội bên đó đánh Phụ Bản”. Giọng nói của đối phương rất lạnh lùng, giống như người máy vậy, nghe không có cảm xúc gì.

“Sao cậu không chơi nữa?”. Bottle mỉm cười hỏi.

Đối phương nhìn Hoa Đỗ Quyên Nở trong phòng, im lặng một lúc rồi mới nói: “Địa điểm quay MV cho album mới ở nước ngoài, không có thời gian chơi game. Hơn nữa, ID của mình trong game mà bị người ta biết sẽ rất phiền phức”.

“Cũng phải. Cậu cứ tắt máy biến thanh đi, ở đây không có người ngoài”.

Sau một hồi sột soạt, trong YY vang lên giọng nói trầm lắng dễ nghe hoàn toàn khác với lúc nãy, “Được rồi, không định giới thiệu vị này sao?”.

Lúc ấy Ôn Bình mới nói: “Kỳ Quyên, giới thiệu với em, cậu ấy là Mạc Phi, bạn thân nhất của anh”.

“…”. Kỳ Quyên giật nảy mình, đây chính là Mạc Phi, ca thần trong truyền thuyết sao?

Ôn Bình kéo bạn thân của mình là Mạc Phi tới giới thiệu, điều đó khiến cô vô cùng kinh ngạc, hít một hơi thật sâu mới giữ được bình tĩnh, “Chào anh, tôi đã nghe các bài hát của anh, rất hay”.

Mạc Phi cười nói: “Cảm ơn cô”.

Ôn Bình nói: “Chúc cậu quay MV ở nước ngoài thuận lợi, phát hành đĩa mới nhớ tặng mình đĩa có chữ ký”.

“Biết rồi. Vậy mình đi trước đây, hai người từ từ nói chuyện”.

Sau khi anh ta đi, căn phòng lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.

Một lúc sau, đột nhiên Ôn Bình khẽ nói: “Kỳ Quyên”.

“Hả?”.

“Có phải là Tiêu Tinh đã nói hết về anh cho em nghe rồi không?”.

Anh thật hiểu Tiêu Tinh. Kỳ Quyên gật đầu: “Ừm, những gì nó biết em đều biết hết rồi”.

Ôn Bình nói: “Anh và Mạc Phi quen nhau trong khi chơi game mấy năm trước. Về sau anh cảm thấy cậu ấy hát rất hay, liền giới thiệu cậu ấy đến Star Walk. Anh không giao thiệp nhiều với người trong làng giải trí, những người thân quen cũng chỉ có mấy người đó, em không cần cảm thấy áp lực”.

“…”.

“Chuyện làm bạn gái của anh…”.

Kỳ Quyên vội ngắt lời anh, “Em vẫn chưa nghĩ xong”.

Ôn Bình không kìm được mỉm cười, dịu giọng nói: “Không phải anh ép em trả lời. Anh muốn nói em cứ từ từ suy nghĩ, không sao, anh sẽ đợi em”.

 

(2)

Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ quốc khánh dài ngày dường như vô cùng bận rộn. Suốt cả ngày Kỳ Quyên bận bù đầu hết việc này đến việc kia, mãi mới đến giờ về, cảm giác xương cốt toàn thân sắp long hết ra.

Cô vội vàng thu dọn phòng làm việc định ra bến tàu điện ngầm, khi xuống dưới thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng quen thuộc đỗ ở cửa.

Thấy cô xuống, Ôn Bình liền mở cửa xe, bước tới mỉm cười nói: “Tan ca rồi? Cùng đi ăn nhé”.

“…”.

Xung quanh có mấy ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Kỳ Quyên.

Kỳ Quyên ngượng ngùng nhìn anh, “Anh định làm gì?”.

“Một mình ở nhà nấu mỳ ăn quá vô vị, muốn mời em cùng đi ăn”. Nói rồi liền chủ động mở cửa xe, “Đi thôi”.

Anh đưa Kỳ Quyên đến một cửa hàng đồ ngọt, chính là cửa hàng lần trước đã đi qua khi ăn đồ Tứ Xuyên.

Ôn Bình vào cửa liền lấy thẻ hội viên, gọi một đống đồ ăn ngon.

Kỳ Quyên hơi ngạc nhiên, hiếm khi thấy đàn ông thích ăn đồ ngọt như vậy. Một mình Ôn Bình giải quyết xong một bát bánh trôi đậu đỏ, một đĩa bánh bột lọc, một bát cháo đậu xanh và một cốc chè vừng. Hơn nữa khi anh cầm thìa ăn đồ ngọt, dáng vẻ hạnh phúc tận hưởng… có chút đáng yêu trẻ con.

Kỳ Quyên không kén ăn, chua cay mặn ngọt cô đều ăn được, cùng ăn với Ôn Bình, cũng ăn hết ba món đồ ngọt.

Ra khỏi cửa hàng đồ ngọt là khu phố đi bộ phồn hoa. Cách đó không xa chính là cảnh sông đẹp nhất của thành phố. Hai người đi lang thang trên phố, cách đó không xa bay tới mùi thơm của thịt xiên nướng. Kỳ Quyên không kìm được ngoảnh đầu nhìn.

“Chờ chút”. Ôn Bình nói một câu rồi đến hàng đồ nướng, lấy tiền lẻ trong túi, mua một túi thịt xiên nhét vào tay Kỳ Quyên, mỉm cười, “Anh biết em chưa ăn no”.

“…”. Kỳ Quyên cầm xiên thịt dê nướng, không biết phải nói gì.

Quả thực anh ân cần tới mức khiến cô thấy sống mũi cay cay.

Cô lấy một xiên thịt đưa cho anh, “Anh không nếm thử sao?”.

“Được”. Ôn Bình cầm lấy ăn một miếng rồi khen: “Cũng được, rất ngon”.

“Trước đây anh chưa ăn bao giờ sao?”.

“Bình thường anh đều tự nấu cơm ở nhà, rất ít khi ăn ngoài đường”.

“Anh còn biết nấu cơm? Thật không nhận ra”.

Ôn Bình mỉm cười nói: “Có cơ hội sẽ trổ tài cho em xem. Em sẽ phát hiện, với tài năng của anh, không đến khách sạn năm sao làm đầu bếp thật đúng là lãng phí nhân tài”.

“…”.

Anh chàng này mặt dày thật.

Hai người vừa nói chuyện vừa dạo phố, Kỳ Quyên không hề phát hiện ra cách họ ở bên nhau như tình nhân này trong mắt người khác trông thật ấm áp.

Trong chiếc xe màu đen cách đó không xa, cuối cùng người lái xe kéo cửa kính lên, khởi động xe với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Người phụ nữ ngồi ghế sau trông rất vui vẻ, mỉm cười nói: “Xem ra lần này em trai con không lừa mẹ. Cô gái đó đúng là bạn gái của nó”. Ngừng một lát lại nói: “Có vẻ nó rất thích con bé đó, lại còn chạy đến sạp hàng bên đường mua một túi xiên thịt dê. Trước đây nó không bao giờ ăn những thứ này”.

Người lái xe cau mày: “Lớn như vậy rồi còn cùng người ta dạo phố ăn thịt nướng, thật ấu trĩ”.

“Cũng không thể nói như vậy được, con gái cần được quan tâm và chăm sóc. Về điểm này Ôn Bình làm tốt hơn con. Tiểu Quyên thích cái gì, nó đều có thể hạ mình làm theo, đâu giống con, suốt ngày làm mặt lạnh, đến bây giờ vẫn độc thân…”.

“Mẹ, được rồi…”. Anh chàng lái xe đau đầu day huyệt Thái Dương, “Con đủ mệt rồi, không muốn nghe những lời này nữa”.

 

Kỳ Quyên vốn tưởng rằng Ôn Bình đến đón cô đi làm về mời cô đi ăn chỉ là nhất thời nổi hứng. Nhưng không ngờ ngày hôm sau tan ca, cô lại nhìn thấy chiếc xe của Ôn Bình ở dưới tòa nhà.

Ôn Bình mỉm cười bước lên nói: “Đi ăn cơm đi, anh có hai voucher”.

Kỳ Quyên vốn định từ chối thẳng thừng nhưng nhớ ra chuyện hôm qua anh mời mình ăn, lại nói: “Anh không cần tốn tiền, em mời anh”.

Trong giao tiếp, đối phương mời bạn đi ăn, bạn mời lại anh ta là phép lịch sự cơ bản.

Kỳ Quyên nghĩ như vậy liền ngồi lên xe anh.

Ngày thứ ba, Ôn Bình lại đến, cười khì khì nói: “Voucher hôm qua chưa dùng, hôm nay là hạn cuối cùng, nếu không dùng thì sẽ hết hạn”.

“…”.

Thế là Kỳ Quyên đành phải nhăn nhó cùng anh đi ăn suất cơm giảm giá.

Ngày thứ tư, khi xe của Ôn Bình lại một lần nữa xuất hiện trước cửa văn phòng luật sư Thời Đại, nhìn qua cửa sổ thấy xe của anh, Kỳ Quyên thật sự không muốn xuống dưới chút nào!

Trước đây ngày nào cũng mong đến giờ về, bây giờ cảm thấy tan ca là một áp lực!

Có đồng nghiệp nhìn chiếc xe ở dưới, tám chuyện: “Luật sư Kỳ, người theo đuổi chị lại lái xe đến đón chị sao?”.

“Anh chàng ấy rất đẹp trai! Hơn nữa bất kể mưa gió ngày nào cũng đưa đi đón về, thật là kiên trì”.

“Đối phó với kiểu phụ nữ gang thép như luật sư Kỳ của chúng ta thì anh ta cần phải mặt dày như vậy”.

“…”. Kỳ Quyên bị đồng nghiệp nói tới mức hai má nóng ran. Này, các người quá đáng rồi đấy, thế nào là “phụ nữ gang thép” hả? Lại còn nói trước mặt cô!

 

Sầm mặt đi xuống dưới, dừng chân trước xe của Ôn Bình, Kỳ Quyên thật sự rất muốn bóp méo mặt anh.

“Hôm nay lại là lý do gì?”. Kỳ Quyên sầm mặt hỏi.

Ôn Bình mỉm cười, dịu dàng nhìn Kỳ Quyên: “Không có lý do gì, chỉ muốn gặp em”.

“…”. Ngất.

May mà cô không bị cao huyết áp, nếu không bị anh giày vò thế này, chắc là phải vào viện rồi.

Lần đầu tiên Kỳ Quyên gặp phải một anh chàng mặt dày đến vậy.

Trước đây những anh chàng theo đuổi cô đều sợ hãi bỏ chạy trước ánh mắt lạnh lùng của cô. Nhưng dường như Ôn Bình hoàn toàn miễn dịch với ánh mắt cô. Cô trợn mắt nhìn anh, anh không bận tâm. Cô ăn nói lạnh lùng, anh tiếp tục không bận tâm… Ngược lại nhìn cô với ánh mắt ôn hòa và bao dung, nhìn tới mức cô không còn giận nữa!

Kỳ Quyên cố kìm nén ý nghĩ muốn đánh người, leo lên xe của anh trước ánh mắt đầy ẩn ý của đồng nghiệp, chỉ tay về phía con đường trước mặt và nói: “Phía trước rẽ trái, cuối đường Nhân Dân có một quán bún rất nổi tiếng, đến đó ăn đi”.

Gọi một bát bún, ăn sớm thì siêu sinh sớm, còn hơn là gọi món rồi từ từ ngồi đợi.

Mang theo suy nghĩ ấy, Kỳ Quyên đưa Ôn Bình đến cửa hàng bún. Nhưng bất ngờ thay, hôm nay cửa hàng rất đông khách. Hai người ngồi trong góc chờ nửa tiếng, hai bát bún mới được phục vụ bưng tới, hơn nữa còn mang nhầm. Kỳ Quyên gọi hai suất bún sườn, kết quả bưng một suất bún sườn và một suất bún thập cẩm.

Ôn Bình chủ động bưng bát bún thập cẩm ra trước mặt mình, mỉm cười nói: “Anh ăn cái này”.

“…”. Rõ ràng là anh nhận ra cô thích ăn bún sườn nên mới chủ động ăn bát kia.

Không biết vì sao, đột nhiên trong lòng thấy hơi khó chịu. Anh đối xử quá tốt với cô, tốt tới mức cô gần như chìm đắm trong sự dịu dàng ấy. Nhưng… lý trí nói với cô, cô không được lún sâu như thế. Nếu kết cục không như cô mong muốn, sau khi bố mẹ lần lượt qua đời, Kỳ Quyên không còn người thân nào thật sự không thể chịu đựng được mất mát lần thứ ba nữa.

Quả thực anh là một người rất ưu tú… nhưng không phải là người hợp với cô.

 

Lúc ăn xong quay về thì trời đã tối.

Hôm nay không biết vì sao lại gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy, ăn bún phải đợi nửa tiếng đồng hồ còn bị nhầm món không nói, trên đường về đột nhiên trời mưa to, tắc đường rất nghiêm trọng. Bình thường hai mươi phút là đến nhà nhưng xe bò như ốc sên, mất hẳn một tiếng mới đến chỗ ở của Kỳ Quyên.

Bên ngoài trời mưa rất to, Kỳ Quyên im lặng một lúc mới nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về. Còn nữa, sau này anh đừng đến chỗ làm của em mời em đi ăn nữa, đồng nghiệp của em sẽ hiểu lầm”.

“Hiểu lầm?”, Ôn Bình cười, “Vốn dĩ anh đang theo đuổi em, họ không hề hiểu lầm”.

“Ý của em là…”, Kỳ Quyên hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, “Em đã nghĩ rồi. Chúng ta không hợp nhau. Vì thế anh không cần phải lãng phí thời gian vì em nữa”.

Nụ cười trên môi Ôn Bình dần tắt, anh khẽ cau mày: “Ý em là từ chối?”.

Kỳ Quyên gật đầu, “Rất xin lỗi, em không thể chấp nhận anh”.

Dứt lời liền mở cửa xe, bất chấp việc mình bị ướt như chuột lột, Kỳ Quyên quay người đi thật nhanh về nhà.

Chưa đi được hai bước đã bị anh đuổi theo khẽ kéo tay lại, trên đầu là chiếc ô của anh, mưa lộp bộp lộp bộp rơi xuống ô, nghe rất chói tai.

Kỳ Quyên quay lại, bắt gặp ánh mắt của anh, ánh đèn màu vàng chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, không có nụ cười ôn hòa thường ngày, lúc này vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, ngón tay siết chặt tay cô. Rõ ràng là anh thật sự tức giận.

“Có thể cho anh lý do không?”. Ôn Bình khẽ hỏi.

Kỳ Quyên khó xử quay mặt đi, “… Em nói rồi, chúng ta không hợp nhau”.

Ôn Bình im lặng một lúc, “Là vì gia đình anh sao?”.

“…”.

“Em yên tâm, anh sẽ không để người nhà và bạn bè của anh tạo bất kỳ áp lực nào với em…”.

“Là em không thể thích ứng với cuộc sống của anh”. Kỳ Quyên khẽ ngắt lời anh, “Đối với em mà nói, bạn bè và người thân của anh đều quá xa vời. Chúng ta hoàn toàn không thuộc về một thế giới”.

“…”.

Ôn Bình nhìn cô, im lặng không nói gì.

Kỳ Quyên tiếp tục làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Một câu nói của anh trai anh, giới showbiz có thể dậy sóng. Rất nhiều tác phẩm điện ảnh của mẹ anh đã từng đoạt giải thưởng quốc tế lớn. Anh cũng là họa sĩ nổi tiếng, chỉ cần vẽ vài nét là có bức tranh giá trị lớn… Em chỉ là một luật sư rất bình thường. Những năm qua một mình em xông pha trong thành phố này, cuộc sống rất đơn giản, rất bình lặng. Em không muốn vì sự xuất hiện của anh mà làm đảo lộn toàn bộ nhịp sống của mình…”.

Kỳ Quyên cúi đầu, trên mặt có dòng nước mát lạnh chảy xuống môi, là vị đắng chát đã lâu không gặp.

Cô không biết mình đã nói ra những lời ấy với nét mặt như thế nào.

Lý trí, bình tĩnh như đang biện hộ cho đương sự một cách máy móc trên tòa.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, một luật sư quèn không có người thân, bình thường giản dị như cô hoàn toàn không thể ở bên anh.

Cô gái Lọ Lem và hoàng tử chỉ là truyện cổ tích, còn hiện thực thì rất tàn khốc.

Hôm ấy nghe thấy giọng nói của Mạc Phi, cô đã biết mình và Ôn Bình không phải là người cùng thế giới.

Người như cô, ngồi trên mạng mấy tiếng, tranh nhau vỡ đầu chảy máu cũng không có được CD số lượng có hạn. Ôn Bình chỉ cần nói một câu, đối phương sẽ ký tên, đóng gói, đích thân gửi tới tận nơi. Một người ngày ngày làm việc chăm chỉ, thục mạng như cô, số tiền tiết kiệm trong ngân hàng cả năm cũng không bằng anh vẽ một bức tranh.

Khoảng cách quá lớn…

Giữa con người với con người luôn có khoảng cách không thể vượt qua như vậy.

Ôn Bình im lặng rất lâu, đột nhiên khẽ hỏi: “Em có thích anh không?”.

“…”.

Cằm bị anh khẽ đẩy lên, cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, Kỳ Quyên quay đi muốn tránh ánh mắt anh nhưng lại bị anh quay đầu lại.

“Hãy nhìn anh”. Ôn Bình hạ thấp giọng, “Em chỉ nói không hợp chứ chưa bao giờ nói không thích anh”.

“…”.

“Em có thích anh không? Cho dù chỉ là một chút?”.

“…”.

Kỳ Quyên không trả lời, cũng không thể trả lời.

Ôn Bình không đợi câu trả lời của cô mà cúi xuống hôn lên môi cô.

Bên môi có dòng nước mặn chát, không biết là nước mưa hay nước mắt, cơ thể cứng đờ của người con gái trong vòng tay khiến Ôn Bình thấy xót xa trong lòng…

Người con gái hiếu thắng này rõ ràng thích anh nhưng lại vì sợ bị thương mà không dám tiến tới…

Là sự ra đi của bố mẹ khiến cô phải chịu quá nhiều giày vò ư? Vì đã trải qua bao nhiêu trắc trở và khó khăn nên cô mới tạo cho mình một vỏ bọc dày như vậy. Nhìn qua thì là một người con gái mạnh mẽ, thông minh, thực ra trái tim của cô yếu mềm hơn bất kỳ ai.

Ôn Bình đưa tay ghì chặt gáy cô, hôn cô sâu hơn.

Chiếc lưỡi linh hoạt mở hàm răng, đi sâu vào miệng cô. Kỳ Quyên đứng ngây ra đó hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Ôn Bình thương cô, động tác cũng dịu dàng hơn, giống như đang đối xử với vật báu quý giá nhất của mình. Lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vòm miệng, từng bước từng bước chiếm đóng.

Chiếc ô không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, tiếng mưa càng làm nổi bật sự tĩnh mịch của màn đêm.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ôn Bình ôm Kỳ Quyên rất chặt. Nụ hôn nồng nàn và dịu dàng như đang nhẹ nhàng, từ từ lột bỏ lớp vỏ ngoài cứng rắn ấy.

Dường như Kỳ Quyên nghe thấy trong tim mình có âm thanh của thứ gì đó đang vỡ vụn.

Bao nhiêu năm nay, bao nhiêu đêm ngày, một mình sống trong thành phố phồn hoa này, cái góc nhỏ đã sớm quen với nỗi cô đơn trong lòng, khoảnh khắc này như được ánh mặt trời chiếu vào, dần trở nên ấm áp và sáng ngời.

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, hai người áp sát vào nhau, bờ môi quyến luyến. Trong khoảng cách thân mật ấy dường như ngay cả hai trái tim cũng hòa vào nhau.

Giây phút ấy, Kỳ Quyên thậm chí có ảo giác… cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Ôn Bình dừng lại, chăm chú nhìn Kỳ Quyên, khẽ nói: “Anh biết, vì bố mẹ không còn, một mình em sống trong thành phố này, rất thiếu cảm giác an toàn. Em không muốn thay đổi bản thân, anh có thể hiểu điều đó. Không sao cả… để anh thay đổi là được”.

“Lúc này, người đứng trước mặt em không phải là em trai của ông chủ Star Walk, không phải là con trai của đạo diễn nổi tiếng, không phải là bạn của ngôi sao, cũng không phải là họa sĩ gì cả”.

“Anh chỉ là Ôn Bình, một Ôn Bình yêu em”.

(4)

Hai tháng sau.

Đến cuối năm, công việc của Kỳ Quyên trở nên vô cùng bận rộn, các loại tổng kết, liên hoan, giày vò cô tới sức cùng lực kiệt. Gần đây Ôn Bình cũng rất bận rộn, giáo viên hướng dẫn của anh mở triển lãm cá nhân ở châu Âu mời anh sang đó. Lần này đi hơn nửa tháng.

Hôm anh quay về cũng vừa hay là ngày lễ Giáng sinh. Mười hai giờ trưa máy bay của anh hạ cánh, thời gian quá gấp Kỳ Quyên cũng không đi đón.

Sắp đến giờ tan ca, đột nhiên đồng nghiệp nói đùa: “Luật sư Kỳ, vệ sĩ nhà chị lại đến hộ tống chị kìa”.

Kỳ Quyên quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy chiếc xe quen thuộc ở dưới lầu, cô quay lại cười với đồng nghiệp rồi nhanh chóng thu dọn tài liệu đi xuống dưới.

Thấy Kỳ Quyên xuống, Ôn Bình rất galant mở cửa xe cho cô, cúi người, “Mời luật sư Kỳ”.

Kỳ Quyên lườm anh rồi tự lên xe thắt dây an toàn. Lúc ấy Ôn Bình mới mỉm cười ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, kéo tay Kỳ Quyên rồi hôn cô.

“Ưm… đừng… người khác nhìn thấy…”. Kỳ Quyên đỏ mặt ra sức đẩy anh. Nhưng anh chàng mặt dày này bám dính như kẹo kéo, không thể đẩy ra được. Kỳ Quyên bó tay, đành phải để mặc cho anh hôn thỏa thích.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Ôn Bình mới môi kề môi cô, khẽ hỏi: “Nhớ anh không?”.

Kỳ Quyên bình tĩnh nói: “Không”.

“… Em không thể nói cái gì dễ nghe hơn sao?”.

“Mấy hôm nay sắp bận đến phát điên rồi, làm gì có thời gian nhớ anh. Được rồi, đừng sến súa nữa, mau lái xe”.

“… Thôi được”. Ôn Bình đành ngồi vào ghế lái, lấy một chiếc hộp xinh xắn trong túi áo, “Quà Giáng sinh”.

Kỳ Quyên mở ra, thấy một sợi dây chuyền rất đẹp, “Mua ở nước ngoài à?”.

Ôn Bình nói: “Không phải, mua trong nước, mua lâu lắm rồi, không có cơ hội tặng em. Chẳng phải vừa đúng dịp Giáng sinh sao, nhân tiện mang ra làm quà tặng”.

“… Anh thật là thật thà, không thể nói là đặc biệt mang từ châu Âu về tặng em sao? Dù sao thì em cũng không biết”.

Ôn Bình khẽ cười, “Lừa em làm gì”.

Thấy Kỳ Quyên nghiên cứu sợi dây chuyện, Ôn Bình liền đưa tay lấy sợi dây chuyền, “Nào, anh đeo cho em”.

“Vâng”. Kỳ Quyên cúi đầu.

Ôn Bình đeo dây chuyền cho cô, nhìn mặt dây phát sáng trước ngực cô, hài lòng gật đầu: “Quả nhiên anh rất có mắt thẩm mỹ, em đeo sợi dây chuyền này rất đẹp”.

Kỳ Quyên lấy chiếc gương trong túi xách ra soi, cũng cảm thấy đẹp, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh”.

Ôn Bình đùa: “Chỉ nói cảm ơn suông không được, cảm ơn nên dùng hành động thực tế để bày tỏ chứ? Trao thân anh thấy cũng được”.

Kỳ Quyên lườm anh, lấy một chiếc hộp trong túi nhét vào tay anh, “Cho anh, quà Giáng sinh”.

Ôn Bình mở hộp, cũng là một sợi dây chuyền, kiểu dáng đơn giản, đẹp mắt, thích hợp cho nam giới.

Chẳng có cách nào, đôi khi có thần giao cách cảm cũng đành chịu.

“Sao em cũng tặng dây chuyền, tặng dây chuyền thật không có gì mới mẻ?”.

“… Anh tặng dây chuyền thì có mắt thẩm mỹ, em tặng dây chuyền thì không có gì mới mẻ, đúng không? Thầy, Ôn?”.

“Anh sai rồi…” Ôn Bình vội vàng giơ tay đầu hàng, “Luật sư Kỳ bận như vậy mà không quên chuẩn bị quà cho anh. Thật sự anh rất cảm động. Dĩ nhiên, nếu em đích thân đeo cho anh rồi tặng kèm một nụ hôn, anh sẽ càng cảm động hơn”.

“Tự đeo đi”.

“…”. Ôn Bình làm ra vẻ ấm ức nhưng bị Kỳ Quyên bỏ mặc.

Đột nhiên có người gõ cửa kính. Kỳ Quyên nghi hoặc hạ cửa xuống thì nhìn thấy anh bảo vệ đứng trước mặt, cười khì khì nói: “Xin lỗi, luật sư Kỳ, công ty quy định xe đỗ trước cửa không được quá mườ 3ef2 i phút. Hai người đã đỗ xe ở đây mười lăm phút rồi”.

“Được thôi, tôi lập tức lái xe đi đây”. Ôn Bình mỉm cười khởi động xe.

“…”. Kỳ Quyên chỉ muốn bóp chết anh, nhân tiện chui xuống đất. Cảnh tượng hai người hôn nhau say đắm trong xe lúc nãy… không phải là đã bị nhìn thấy hết rồi đấy chứ? Trời ơi, sau này cô đi làm nhìn thấy bảo vệ chẳng phải là sẽ xấu hổ chết mất sao.

Ôn Bình lái xe về phía đường cao tốc thông ra ngoại ô. Kỳ Quyên có chút băn khoăn, liền hỏi: “Đi đâu vậy?”.

“Đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh muốn gặp em”.

“… Sao không nói trước với em”.

“Anh cũng vừa nhận được tin. Hôm nay mẹ anh mới về, bảo anh đưa em về nhà ăn cơm, cùng đón Giáng sinh. Em không để ý chứ? Trước đây em gặp mẹ anh rồi, bà rất thích em”.

“Ừm… Chuyện này không có gì. Chỉ là em chưa chuẩn bị quà cho bà…”.

“Không cần quà gì cả. Mẹ anh thẳng tính, thứ em tặng nếu bà không thích thì bà sẽ ném thẳng. Món quà tốt nhất mà bà muốn chính là sớm được bế cháu nội, hay là… em suy nghĩ một chút?”.

“… Ôn Bình!”. Kỳ Quyên vung nắm đấm, tiếp xúc thân mật với bụng của anh.

Ôn Bình giả vờ ôm bụng “Luật sư Kỳ, anh sẽ tố cáo em bạo lực gia đình!”.

“…”.

Quen nhau lâu mới phát hiện, anh chàng này không hề thật thà trung hậu như trong tưởng tượng của cô (thực ra anh chưa bao giờ “thật thà”). Mặc dù thỉnh thoảng chân thành và dịu dàng khiến cô vô cùng cảm động, nhưng sau khi hai người trở nên thân thiết, các trò trêu ghẹo của anh chàng mặt dày này thường xuyên khiến Kỳ Quyên tức tới mức muốn giết người.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng trước một tòa biệt thự vô cùng lớn.

Kỳ Quyên cùng Ôn Bình đi vào nhà, bà Ôn đã chờ sẵn ở đó. Trong nhà bật máy sưởi rất ấm, trong phòng khách còn bày một cây thông Noel khổng lồ.

“Cháu chào cô ạ”. Kỳ Quyên chủ động đi lên chào hỏi bà Ôn.

“Tiểu Quyên đến rồi, mau lại đây, bên ngoài rất lạnh đúng không?”.

“Cũng bình thường ạ”.

“Lại đây, vào phòng khách ngồi. Lâu lắm không gặp sao lại gầy đi rồi, gần đây bận lắm đúng không?”.

Kỳ Quyên vội cười nói: “Gần đây công việc khá bận ạ”.

Bà Ôn kéo tay Kỳ Quyên vào phòng khách ngồi, bật tivi xem, “Ôn Bình, mau đi nấu ăn đi, đừng để bạn gái bị đói. Nguyên liệu mẹ đã bảo cô Ngô chuẩn bị xong rồi, con phụ trách xào nấu”.

“…”.

“Sao, không chịu à? Chẳng phải lúc nào cũng tự khoe tài nghệ còn hơn cả đầu bếp khách sạn năm sao sao? Còn không mau trổ tài”.

Ôn Bình bất lực nhún vai, “Dạ dạ dạ, con đi đây”.

Kỳ Quyên vội nói: “Để em giúp anh, anh vừa xuống máy bay…”.

Bà Ôn vội kéo cô lại, “Giúp cái gì mà giúp, thức ăn đã rửa sạch thái sẵn rồi, một mình nó làm được”.

Ôn Bình mỉm cười bước lại nhẹ nhàng nắm tay Kỳ Quyên, khẽ nói: “Không sao đâu, anh ngồi trên máy bay ngủ đủ rồi, em nói chuyện với mẹ đi”.

Kỳ Quyên gật đầu: “Vậy được, nếu bận quá thì gọi em nhé”.

“Anh biết rồi”. Ôn Bình quay người đi vào bếp.

Lúc ấy bà Ôn mới mỉm cười nói: “Tiểu Quyên có muốn uống cà phê không?”.

“Dạ, không cần ạ”.

“Đừng khách sáo, đến đây thì cứ tự nhiên như ở nhà”. Bà Ôn còn thân thiết hơn lần trước, nhìn Kỳ Quyên với ánh mắt như nhìn con dâu, “Năm ấy cô muốn sinh một đứa con gái, tên đã nghĩ sẵn rồi, gọi là Ôn Bình, Bình trong “bình quả” (quả táo), không ngờ lại sinh ra con trai”.

Thì ra nguồn gốc cái tên Ôn Bình là như vậy, quả táo của nhà họ Ôn. Kỳ Quyên nghĩ cũng cảm thấy thú vị.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên cửa mở, người đàn ông bước vào mang theo một luồng khí lạnh.

Anh ta mặc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén lướt qua phòng khách, sau đó quay đi thay giày, treo áo khoác lên mắc áo bên cạnh rồi mới đi vào phòng khách.

Bà Ôn vội vàng nói: “Thế Kiệt, lại đây làm quen một chút, đây là bạn gái của em trai con, Kỳ Quyên”. Sau đó lại giới thiệu với Kỳ Quyên, “Đây là con trai lớn của bác, Ôn Thế Kiệt, rất ít người trong giới biết tên tiếng Trung của nó, đều gọi nó là Derek”.

“…”.

“…”.

Hai người nhìn nhau, bỗng chốc không biết nói gì.

Một lúc sau, Kỳ Quyên gượng gạo đứng dậy, đưa tay ra, lịch sự mỉm cười nói: “Chào anh”.

Ôn Thế Kiệt cũng đưa tay, khẽ bắt tay Kỳ Quyên, “Chào em”.

Sau khi rụt tay lại, anh ta liền quay người đi vào bếp, “Con vào bếp phụ giúp, hai người nói chuyện đi”.

Anh ta đi càng tốt, nếu không trời lạnh thế này mà ngồi ở đó, chẳng khác nào điều hòa sống.

 

Bảy giờ tối, cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm, bữa ăn vô cùng thịnh soạn. Tài nấu nướng của Ôn Bình quả nhiên không phải là nói khoác, mỗi món ăn đều hoàn hảo về màu sắc, hương vị.

Bốn người ngồi quanh bàn ăn, trông rất giống “người một nhà”.

Kỳ Quyên giơ đũa gắp một miếng sườn, vừa hay Ôn Thế Kiệt cũng gắp miếng sườn ấy. Hai người cùng lúc thu đũa lại, không khí bỗng chốc có chút khó xử.

Ôn Bình mỉm cười, cầm đũa gắp miếng sườn ấy vào bát Kỳ Quyên và nói: “Anh, anh béo quá rồi ăn ít thịt thôi. Miếng này cho cô ấy ăn, cô ấy gầy tới mức chỉ còn xương thôi”.

Kỳ Quyên: “…”.

Ôn Thế Kiệt: “…”.

Ôn Bình kẹp ở giữa giữ không khí thân thiện nhưng lời anh nói lại khiến hai người đều muốn đánh anh.

Bữa cơm kết thúc trong không khí kỳ lạ như thế. Không còn sớm nữa, Kỳ Quyên liền nói mình phải về. Dĩ nhiên Ôn Bình lái xe đưa cô về.

Ôn Bình vào nhà xe lấy xe, Kỳ Quyên đứng đợi ở cửa. Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Cô Kỳ, có thể nói chuyện một lúc được không?”.

Kỳ Quyên quay lại, bắt gặp ánh mắt của Ôn Thế Kiệt, “Anh Ôn tìm tôi có chuyện gì?”.

“Tôi đã từng ngăn cấm em trai tôi đến với cô nhưng nó không nghe, còn bảo tôi đừng can thiệp vào chuyện riêng của nó”.

Kỳ Quyên gật đầu, “Anh ấy nói không sai, quả thực anh không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm riêng tư của anh ấy”.

Ôn Thế Kiệt im lặng một lúc mới khẽ nói: “Nếu nó đã lựa chọn đến với cô, tôi hy vọng sau này giữa chúng ta, cho dù là việc công hay việc riêng đều cố gắng đừng để nảy sinh mâu thuẫn, khiến nó khó xử”.

Mặc dù Ôn Thế Kiệt trông có vẻ rất lạnh lùng nhưng lại là một người anh trai tốt quan tâm tới em trai. Kỳ Quyên mỉm cười và nói: “Vâng, vì Ôn Bình, tôi sẽ cố gắng tránh”.

“Thế là tốt nhất”.

Ôn Thế Kiệt quay người vào nhà, đi đến cửa lại quay lại nói: “Ngoài ra, cô có thể gọi tôi là anh trai giống như Ôn Bình”.

Kỳ Quyên sững người, rõ ràng lúc nãy cô gọi anh là anh Ôn khiến anh cảm thấy không vui, cuối cùng không kìm được nhắc nhở.

Xem ra đây cũng là anh chàng mặt lạnh nhưng mềm lòng, Kỳ Quyên mỉm cười nói: “Em biết rồi anh ạ”.

Ôn Thế Kiệt nghiêm túc gật đầu rồi mới vào nhà.

Ôn Bình không đưa Kỳ Quyên về thẳng nhà mà lái xe đến một chỗ khác.

Kỳ Quyên băn khoăn hỏi: “Muộn thế này rồi còn định đi đâu?”.

Ôn Bình làm ra vẻ bí mật: “Đến rồi sẽ biết”.

Mười phút sau, xe dừng lại trước một nhà kính. Ôn Bình đi lên mở khóa, dắt tay Kỳ Quyên bước vào.

Tách một tiếng, đèn bật sáng, bỗng chốc Kỳ Quyên đứng ngây tại chỗ.

Trong phòng bày đầy hoa tươi, màu trắng, màu hồng, màu đỏ, màu vàng, các loại hoa rực rỡ với đủ loại màu sắc được bày sát nhau, xung quanh còn có đèn màu, trông rất rực rỡ.

“…”. Kỳ Quyên hoàn toàn không biết phải nói gì.

“Nhà kính này là nơi bố anh thích nhất khi còn sống. Trước đây ông đã trồng rất nhiều loài hoa ở đây. Sau khi ông mất, nơi này dần dần không được ai chăm sóc nữa. Hôm nay từ sân bay về, đi qua một cửa hàng hoa, tự nhiên anh nổi hứng mua ít hoa vận chuyển tới đây. Nếu nhân viên cửa hàng không lừa anh thì tổng số hoa là 999 bông, tượng trưng cho thiên trường địa cửu”.

Ôn Bình khẽ cười, trong lúc Kỳ Quyên còn sững sờ đột nhiên anh quỳ một chân, lấy chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ trước ra.

“Kỳ Quyên, lấy anh nhé”.

“…”.

“Đợi mùa xuân năm sau, chúng mình cùng mua ít hoa đỗ quyên đến trồng ở đây. Anh biết, đó là loài hoa mà em và mẹ em thích nhất. Đợi ngày hoa đỗ quyên nở, chúng mình sẽ tổ chức hôn lễ, được không?”.

“…”.

Gương mặt anh tuấn của người đàn ông quỳ trước mặt vô cùng chân thành, ánh mắt dịu dàng tới mức khiến người ta tan chảy, chiếc nhẫn kim cương trên tay phát ra ánh sáng lấp lánh.

Lời cầu hôn lãng mạn và ấm áp như thế này cô không thể nào từ chối được…

Kỳ Quyên cố nén nước mắt, thậm chí nói năng không rõ ràng: “Anh… quá đường đột…”.

Ôn Bình mỉm cười nói: “Đối với anh thì không hề đường đột. Lúc ở châu Âu, ngày nào anh cũng rất nhớ em, nóng lòng muốn quay về gặp em. Anh đã dự tính trước rồi, ngày đầu tiên trở về sẽ cầu hôn em. Em là người anh trao trọn trái tim, anh yêu em, anh muốn sống cùng em tới đầu bạc răng long. Vì thế… lấy anh nhé, được không?”.

“…”. Khóe mắt cay cay, nước mắt như thể chực trào ra.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người có thể ở bên cạnh cô, cùng cô sống đến già như thế này. Lúc này, nhẫn kim cương và hoa tươi, người đàn ông dịu dàng quỳ trước mặt, tất cả giống như một giấc mộng không có thật.

Thấy Kỳ Quyên im lặng rất lâu không nói gì, Ôn Bình mỉm cười, dịu dàng hỏi: “Luật sư Kỳ, không phải em lại tạm thời hoãn phiên tòa, đợi thẩm phán đấy chứ?”.

Kỳ Quyên im lặng một lúc mới nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn trên tay anh, chân thành nói từng câu từng chữ: “Ôn Bình, bây giờ em tuyên phạt, xin anh với tư cách là chồng của Kỳ Quyên, cả đời này ở bên cô ấy, không xa rời, cùng nắm tay nhau đến hết cuộc đời, được không?”.

Ôn Bình đứng dậy, ôm thật chặt Kỳ Quyên vào lòng, dịu dàng thì thầm: “Tuân lệnh vợ yêu”.

Vợ yêu, anh chưa bao giờ gọi như vậy trong game, cách gọi mà anh đã xác định từ rất lâu rồi, lúc này, cuối cùng đã được thốt ra trong không khí ấm áp như thế này.

Anh biết từ nay về sau người con gái này sẽ gắn kết với mình, biến thành một nửa cuộc đời anh. Từ đây cùng chung hoạn nạn, vĩnh viễn không bao giờ phụ lòng nhau.

“Vợ à, anh yêu em”. Ôn Bình khẽ nói bên tai cô.

Kỳ Quyên khẽ vùi mặt vào ngực Ôn Bình, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, khẽ nở nụ cười:

Chồng à, em cũng yêu anh.

Có lẽ đây chính là sự yên ổn và niềm hạnh phúc mà em chờ đợi bao nhiêu năm qua.

 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/79507


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận