Một Đường Đau, Một Đường Yêu Ngoại truyện 1

Ngoại truyện 1
Về một số chuyện vụn vặt (thượng)

Một, ở công viên.

Khi đó bọn họ vẫn đang sống ở đường Oak.

Bởi vì Đường Nhất Đường phải đi làm ở câu lạc bộ nên cuộc sống liên tục b ị đảo ngược giữa ngày và đêm. Dưới sự bảo vệ quá mức khoa trương của anh, Bạch Khả chỉ có thể ra ngoài khi có anh đi cùng mà thôi. Mà lúc cô được đặt chân lên con đường cỏ xanh thơm ngát, thường thường đều đã là chạng vạng.

Trong công viên có vài bà mẹ trẻ đẩy xe trẻ con với vẻ mặt hạnh phúc, có cặp vợ chồng già dựa vào nhau chậm rãi bước đi thong thả. Một đám trẻ con năng động bước trên ván trượt và giày trượt patin, trượt trên quảng trường với đủ loại kỹ thuật.

Bạch Khả rất hâm mộ những đứa trẻ này, bọn chúng dang hai tay giống như chim xoay vòng quanh bể phun nước. Có hai anh em vây quanh mẹ chúng không ngừng quay vòng vòng, mãi đến khi người mẹ đó bắt được một đứa trong bọn chúng.

Nghe tiếng hò hét hưng phấn lại vui vẻ của đám trẻ, Bạch Khả nắm chặt tay Đường Nhất Đường, có chút mất mát tựa đầu vào cánh tay tanh.

Đám trẻ tụm năm tụm ba lướt qua trước người bọn họ, Đường Nhất Đường liếc thấy sự hâm mộ trong mắt Bạch Khả, liền khều cằm cô nói: “Em muốn chơi trượt patin?”

“Em……” Bạch Khả ấp úng.

Ý định ban đầu của cô không phải muốn chơi trượt patin, nhưng khi anh nhắc tới, cô lại hơi động tâm.

“Đợi ở đây.” Đường Nhất Đường ấn cô ngồi vào ghế dài bên đường, xoay người không biết là đi đâu.

Không bao lâu sau, anh mang về một đôi giày trượt patin màu đỏ đặt bên cạnh chân cô.

Bạch Khả nhìn giày lại nhìn anh. Cô biết cái này cũng xem như anh tặng quà cho cô, nhưng bọn họ chỉ mới quen biết không lâu, ở với nhau chưa đến một tháng. Nên đối với sự hào phóng của anh, cô cũng hơi lo sợ. Theo bản năng cô muốn nói tiếng cám ơn, nhưng nghĩ lại lần trước cô vì quá sợ nên nói lời cảm ơn liền bị anh giày vò. Lần này, cô sẽ thông minh hơn.

Cô đang chuẩn bị khom lưng thay giày mới, thì vào lúc này, Đường Nhất Đường kéo góc áo khoác, thân hình thon dài đột nhiên ngồi xuống. Cô che miệng lại, suýt nữa thì thét ra tiếng. Anh lại có thể ngồi xổm bên chân cô để mang giày cho cô.

“Không, không cần đâu, để tự em làm.” Cô vội vã giữ tay anh lại, nhưng nhận được một ánh mắt cảnh cáo.

“Thả tay ra.” Anh nói.

Không dám làm liều, cô nghe lời thu tay về, ngượng ngùng nhìn anh đang cởi giày cho cô. Người qua đường nhìn bọn họ liền kéo nụ cười mập mờ trên mặt lại khiến cô không có cả dũng khí ngẩng đầu. Tay chân và ánh mắt đều không có chỗ để đặt, hai phút ngắn ngủi kia thật sự là một hồi giày vò.

“Vừa không?”

Anh nửa ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô vội vàng tránh ánh mắt anh, chân trên mặt đất trượt hai cái, chất lượng giày rất tốt. Mặc dù bánh xe dưới đế giày vừa nặng vừa cứng, nhưng không có cảm giác khó chịu ở chân, kích thước cũng vừa vặn.

Tay Đường Nhất Đường đỡ cô đứng lên, cô lắc lư trái phải một chút. Sau khi cơ thể ổn định mới cười hỏi: “Sao anh biết em đi giày số năm?”

“Mỗi ngày đều sờ, đương nhiên biết.” Đường Nhất Đường nói.

Người vừa đứng lên, phịch một tiếng lại ngồi trở về. Đường Nhất Đường kéo cô lên. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh quay đầu cười trộm.

Dưới sự bảo vệ tận tụy của người bên cạnh, cô đều chưa ngã một lần nào. Sau khi buông tay anh ra, cô cũng có thể đủ vững vàng trượt một đoạn. Có đứa bé cười trộm sau lưng bọn họ. Bởi vì trong công viên, ngay cả đứa trẻ nhỏ tuổi nhất cũng mang giày trượt một hàng bánh, chỉ có của cô là hai hàng bánh.Nhưng mà cô không ngại, có Đường Nhất Đường ở bên cạnh, thì thế nào cũng được.

Trải qua vài ngày luyện tập, cô đã có thể trượt nhanh về phía trước.

Mỗi lần Đường Nhất Đường mang cô đến công viên, nhìn cô giống như con chim nhỏ được phóng đi, vui vẻ bay lượn trên quảng trường, trong lòng anh luôn có loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Cô thỉnh thoảng quay đầu lại cười rực rỡ với anh, sau đó tiến vào làn hơi nước của đài phun, lại từ bên kia trượt ra, trên tóc mang theo giọt nước trong suốt.

Cô gái nhỏ đang đắm chìm trong trò chơi trở nên vui tươi mà dâng trào nhiệt huyết, anh ngồi dưới tàng cây hòe già thật lớn, chờ đợi cô sẽ nhìn anh nhiều lần hơn. Khi anh đột nhiên ý thức được mình bỗng trở nên hèn mọn như vậy, thì có một chiếc lá khô vàng rơi xuống trước người.

Anh nhặt chiếc lá lên, dùng nó che bầu trời xanh thẳm. Hoa văn đường gân của lá nhìn không xót cái gì, nơi đó từng có nước và các loại khoáng chất cuồn cuộn không ngừng chạy qua, nhưng hiện tại nó đã chết. Nhận thức đó khiến anh mơ hồ sinh ra một sự sợ hãi. Anh từng nghĩ rằng cho dù còn sống hay là chết, đều là một loại trùng hợp. Trên thế giới này, chúng ta đều chỉ đúng lúc đi ngang qua, chết, chẳng qua chỉ là đi trên một con đường khác.

Nhưng bây giờ anh không nghĩ như vậy nữa, anh biết mình muốn cái gì, anh nên dựng một vườn hoa cho cô, để cô vĩnh viễn vui vẻ xoay tròn bên cạnh anh.

May mà mọi thứ còn kịp.

Ném lá cây ra sau, anh tiếp tục dùng ánh mắt truy tìm công chúa của anh.

Nhưng mà, không hề thấy bóng dáng của cô trong công viên.

Anh vội vàng đi tìm.

Đối với sự sợ hãi khi mất đi anh đã quá rõ ràng. Tiếng cười vẫn còn quanh quẩn bên tai, trên quần áo còn phảng phất mùi hương riêng biệt của vợ, chớp mắt, bạn không thấy đâu nữa, chỉ ngoài vết xước khi chơi đùa ở công viên ngày hôm qua.

“Bạch Khả!”

Anh lo lắng gọi to. Cây cối trong công viên che mất tầm mắt, trời cũng nhanh tối.Anh nghĩ có lẽ là vì cô mang giày trượt patin, lúc hưng quá liền đi loanh quanh sang nơi khác . Anh rất ảo não, vừa rồi không chịu để mắt đến cô, hung hăng mà để mắt đến cô.

“A –”

Sau lưng truyền đến một tiếng hét kinh hoàng, anh xoay mạnh người. Một bóng người màu đỏ dang cánh tay, mặt tái mét trượt nhanh về phía anh.

“Mau tránh ra!” Bạch Khả vung tay hô to, “Em không dừng lại được!”

Mà nỗi sợ đang chạy nhanh trong đầu anh cũng không hề dừng lại, cách cô càng ngày càng gần, khuôn mặt càng ngày càng rõ ràng, anh cũng mở hai tay, đón thân hình đang lao nhanh tới của cô vào lòng. Bọn họ theo quán tính cùng ngã ngửa ra sau, tay anh gắt gao ôm cô, khoảng cách giữa cô và anh hoàn toàn là không. Cái loại sợ hãi này rốt cuộc cũng tiêu tán khỏi đầu anh.

“Anh không sao chứ!” Bạch Khả khẩn trương đứng dậy hỏi.

Thở phì phò, anh yên lặng nhìn cô.

“Anh làm sao vậy?” Cô bưng mặt anh.

“Nhớ em.” Anh nói.

Anh khóa lấy cô, hai người ôm nhau lẳng lặng nằm trên mặt đất. Trên đỉnh đầu là bầu trời màu lam, đóa mây trắng phiêu bồng. Tà dương trốn vào một góc phía tây cháy đỏ cả một khoảng không. Bọt nước ở vòi phun phụt một tiếng nở rộ, hơi nước bị chiết xạ tạo ra cầu vồng.

Cứ như vậy, làm cho chúng ta chậm rãi hòa tan dưới ánh mặt trời. Khi đó, anh nhớ.

Hai, về chuyện phát sinh ngày tân hôn.

Sau khi trở về từ công viên, không bao lâu sau, bọn họ trở thành vợ chồng.

Ngày đăng ký hoàn tất trở về, bọn họ dạo quanh các cửa hang lân cận, họ muốn mua một số thứ gì đó. Bạch Khả vừa được làm cô dâu nhỏ nên cảm thấy phố xá hôm nay đặc biệt náo nhiệt, giống như mọi người vì chúc mừng cho bọn cô mới cố ý ra ngoài. Vui vẻ hoan hỉ, đủ loại hương vị.

Cô nhảy ra trước tủ kính bày hàng xem sơ qua, khi cô nhìn thấy một kệ trưng đầy quả cầu thủy tinh thì không ngừng phát ra tiếng ngạc nhiên. Cô kéo Đường Nhất Đường ra sau lưng nói: “Anh xem, xem này, đừng……”

Đây là lần thứ mười lăm bị hôn trong một ngày, cô máy móc chờ nụ hôn của anh kết thúc, trong lòng có bất mãn lại không dám nói ra.

Cô ngờ rằng anh không phải đăng ký kết hôn ở chỗ người mập mạp kia, mà nói lão ấy làm pháp thuật, biến anh thành một con quỷ cuồng hôn. Mặc kệ là ở đâu, chung quanh có người hay không, anh đều vẫn hôn. Dưới bầu không khí cởi mở của nước Mỹ có lẽ không hề gì, mặc dù cô có thẹn thùng nhưng không phải người già mồm. Nhưng tần suất của anh cũng quá nhiều đi, hơn nữa mỗi lần đều xuất thần như vậy, đã thế còn có tiếng chụt chụt……

Môi rốt cuộc cũng được buông ra, cô nhanh chóng xoay người, thực chịu không nổi mà nhăn mày với tấm kính, bóp bóp quai hàm.

“Qua bên kia xem.” Đường Nhất Đường ôm trọn thắ t lưng cô đi đến trước cửa một tiệm bán đồ sứ.

Trong tiệm có đồ sứ của nhiều quốc gia, kiểu dáng đặc biệt tinh xảo. Bạch Khả bị những bình bát chén đĩa xinh đẹp kia hấp dẫn, không còn để tâm đến chút hục hặc lúc nãy.

“Cái này giống như mắt người! Anh xem, đừng……”

“Ầy, cái này cũng rất được, có thể mua về đặt ở phòng khách……”

“Khụ khụ, này……”

“Đủ rồi, Đường Nhất Đường!”

Nói xong câu đó cô liền hối hận. Cô thật sự không nên xúc động như thế, nếu chọc anh tức lên, không chừng ngoài miệng bị anh hôn như thế này còn có thể hôn ở chỗ khác. Nếu ở trên đường bị hôn ở bộ phận không nên hôn, về sau cô cũng không dám gặp người khác nữa.

Bất ngờ chính là, Đường Nhất Đường không hề tức giận. Anh cầm vài món đồ sứ cô vừa chỉ vào nói: “Đúng là rất giống mắt, đối mặt với nó sẽ ăn không ngon đâu. Cái này rất đẹp, mắt của em đúng tệ. Nhìn xem này.” Anh chọn một cái chén vẽ đầy hoa, cười đưa cho cô.

Những bông hoa cúc màu vàng được vẽ y như thật, Bạch Khả nhìn rất thích, tự nhiên cũng quên mất hục hặc vừa rồi.

Mua vài món đồ sứ xong, Đường Nhất Đường dẫn cô vào một quán lẩu Trung Quốc.

Trước cửa quán được rải thảm đỏ, bên trong bày mấy chục bàn tròn, mỗi bàn đều có hơi nóng bốc lên. Phục vụ mặc đồng phục màu trắng đang cầm nồi lớn cùng các loại rau xuyên qua xuyên lại giữa các bàn.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt này làm cho cả người Bạch Khả đều ấm áp lên.Cô nhớ tới lúc ở Trung Quốc, cùng mẹ trốn trong nhà kho, dùng bếp lò đun nước luộc rau dại ăn. Lúc ấy những thứ có thể ăn rất ít, canh chỉ là một nồi nước và muối, nhưng trong trí nhớ của cô đó là bữa cơm ngon nhất.

Chọn một bàn gần cửa sổ, cô ngồi vào vị trí đối diện với anh. Anh không hờn giận chỉ gõ gõ trên mặt bàn nói: “Ngồi xa vậy để làm chi.”

Cô vừa ngồi xuống liền nhìn xung quanh. Cái bàn này không tính là lớn, cách anh cũng không xa.

Thấy cô không hiểu ý của anh, anh lớn tiếng nói : “Lại đây ngồi!”

“À.” Cô gật đầu, đi qua ngồi vào bên cạnh anh. Cô vừa ngồi xuống liền xoay qua nên tránh được bờ môi anh đang muốn cúi xuống.

Một phục vụ đưa thực đơn cho anh, Bạch Khả âm thầm vỗ vỗ ngực.

Người phục vụ với nụ cười đầy mặt không hề nhìn ra sự mập mờ giữa hai bọn họ, cung kính đứng ở một bên chờ bọn họ gọi món.

“Em chọn đi. Anh ăn cái gì cũng được.” Đường Nhất Đường nói.

Bạch Khả che miệng, đáng thương nhìn anh.

“Anh cam đoan không hôn em. Nhanh lên!” Anh uy hiếp.

Thật ra, anh cũng không biết mình bị sao nữa, nhìn đôi môi đỏ mọng mấp máy mỗi khi cô nói chuyện với anh, anh liền muốn hôn. Bọn họ không làm tiệc lớn, không có du lịch tuần trăng mật, nhưng niềm vui tân hôn không hề giảm bớt.Loại vui vẻ này chỉ có thông qua việc hôn cô mới có thể phát tiết.

Động tác của phục vụ rất nhanh nhẹn, chỉ một lúc sau nồi đã được bưng lên, rau cũng được mang lên. Bạch Khả thuần thục bỏ rau vào trong nồi canh có một tầng dầu đỏ, vớt ra ăn từng miếng từng miếng. Đường Nhất Đường nếm thử một chút canh, liền ho khan. Bạch Khả đưa nước ô mai cho anh, anh uống một ngụm nói: “Cay vậy mà em cũng ăn được.”

“Em ăn cay từ bé, quen rồi.” Bạch Khả nói.

“Em ăn cay như vậy mà da mặt vẫn bóng loáng,” Đường Nhất Đường sờ sờ mặt cô, “Đến đây, để anh hôn một cái.”

Nhất thời sơ suất, Bạch Khả lại bị anh hôn. Chỉ có điều lần này là chạm nhẹ, bởi vì miệng cô thật sự rất cay.

Đã biết được nhược điểm của Đường Nhất Đường, chiếc đũa của Bạch Khả càng không ngừng đưa toàn bộ rau vào trong miệng. Đường Nhất Đường ăn canh suông, thỉnh thoảng liếc cô vài lần tìm kiếm thời cơ.

Người đang ăn vui vẻ bỗng nhiên “Ai nha” Một tiếng buông đũa xuống, anh khẩn trương hỏi cô làm sao vậy.

Cô chỉa chỉa miệng, ý bảo cô cắn vào đầu lưỡi.

“Mau lè ra cho anh xem, coi chừng bị loét. Để vết lở trong miệng lâu sẽ phải đến bệnh viện.” Anh liên tục lừa bịp.

Nghe thấy phải đến bệnh viện, cô như bị nhéo một cái. Từ lúc phẫu thuật cắt bỏ ống dẫn trứng xong, cô liền rất ghét những nơi như bệnh viện. Cân tiểu ly trong ngực cạch một tiếng nghiêng về phía Đường Nhất Đường. Sau khi cô chép miệng đảm bảo trong miệng không sót lại rau, liền dùng sức mở lớn miệng.

“Lè lưỡi ra.” Anh nói.

Cô do dự một chút, nhìn chung quanh không có ai chú ý tới bọn họ, liền ghé đến sát Đường Nhất Đường, hơi lộ đầu lưỡi ra.

Nguồn: truyen8.mobi/t94238-mot-duong-dau-mot-duong-yeu-ngoai-truyen-1.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận