Một Thời Say Đắm Chương 4


Chương 4
Những cơn đau đã tăng dần một cách nhanh chóng, Felicia ngồi chết cứng trong chiếc ghế cạnh giường Kate trong phòng chờ sanh.

Cô nắm tay nàng. Mặt trời vừa ló lên khỏi đỉnh đồi với những tia nắng vàng.

- Em có muốn thêm một miếng đá lạnh nữa không?

Giọng Felicia vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Kate lắc đầu. Nàng không thể nói được nữa, nàng chỉ nằm đó tập thở theo cách thức mà nàng đã được chỉ bảo hai tháng trước đây.

- Em có mệt vì làm thế không Kate?

Nàng lắc đầu, nhắm mắt lại. Đêm đó, hàng trăm lần Felicia đứng lên lau trán và mặt cho nàng. Mặt nàng lộ vẻ đau đớn dữ dội.

- Cố lên Kate, chắc không còn lâu nữa đâu.

Kate dường như không nghe thấy gì nữa. Bỗng nhiên nàng la lên, đầu nàng bắt đầu lắc bên này sang bên kia.

- Licia… không thể… em không thể… nữa…

Felicia vội rung chuông gọi y tá và Kate bắt đầu khóc, mồ hôi nhỏ giọt.

- Em không thể… không thể…

- Không, em có thể. Cố lên nào.

Kate hét lên lần nữa. Felicia tự hỏi tại sao Kate lại chịu đựng được. Felicia không thể chịu nổi khi nhìn thấy bạn đau đớn như vậy, nàng quay ra nhìn mặt trời mọc. Người y tá dịu dàng nói với Felicia.

- Tại sao cô không đi uống một tách cà phê. Các tiệm cà phê bây giờ chắc đã mở cửa.

- Không, không sao, tôi…

- Đi đi, để chúng tôi lo cho.

- Được rồi, nhưng tôi sẽ trở lại ngay.

Người y tá mỉm cười và tiếp tục giúp Kate tập thở, Felicia biết cô sẽ không bao giờ cảm thấy đau như thế. Cô sẽ không yêu ai để phải chịu đựng đến như thế. Không như Kate đã yêu Tom. Ý nghĩ đó đến với cô khi cô bước về phía tiệm cà phê. Cô không muốn uống mà chỉ mong mọi việc xong xuôi để về nhà tắm rửa và ngủ một giấc. Một đêm không ngủ làm cô mệt rã rời.

- Bà Harper thế nào?

Một y tá mập mạp ngồi tại bàn giấy hỏi Felicia, Felicia tự hỏi chắc người y tá nhớ tên tất cả mọi người.

- Tôi không biết. Điều đó thật khủng khiếp đối với tôi.

- Cô chưa bao giờ có con à?

Felicia lắc đầu.

Thật buồn cười để trả lời những câu hỏi như thế đối với một người lạ. Người đàn bà gật đầu.

- Cô ấy sẽ quên hết đau đơn chỉ trong vài ngày nữa. Có thể cô ấy kể về nó, nhưng rồi cô ấy sẽ quên, chính cô nhớ sự đau đớn này hơn cô ấy đấy!

- Có lẽ như thế.

Cô dừng lại bên bàn người y tá một lát, mong bà ta nói nữa. Được nói chuyện với một người nào đó trong lúc này sẽ giúp cho cô dễ chịu hơn.

- Tôi hy vọng cô ấy sắp sanh.

- Có thể sắp mà cũng có thể chưa. Khó nói lắm. Đó là đứa con đầu lòng của cô ấy phải không?

Felicia gật đầu. Như thế có nghĩa là đau hơn phải không? Đứa con đầu lòng và có thể là đứa con cuối cùng. Thật tội nghiệp Kate.

- Đừng buồn như thế. Cô ấy rồi sẽ khỏe. Rồi cô xem, ngay khi cô ấy vừa sanh xong là cô ấy sẽ vừa khóc vừa cười, cô ấy sẽ gọi những người thân và báo tin cho mọi người mà cô ấy biết.

Rồi bà nói tiếp.

- Cô ấy là góa phụ phải không?

- Vâng.

- Thật tội nghiệp, nhất là trong lúc này. Vì sao chồng cô ấy chết thế?

- À… chết vì tai nạn.

Felicia mỉm cười bước đi. Cà phê đã giúp cô tỉnh táo chút ít. Cô muốn ở lại trong tiệm cà phê một lát nhưng không dám để Kate một mình lâu quá. Cô tự hỏi không biết Kate có đang nghĩ về Tom không, hay chỉ nghĩ đến cơn đau. Đáng lẽ Tom phải ở đây với nàng trong lúc này. Thật khó mà tin được anh sẽ không bao giờ biết về đứa con của anh, chắc hẳn anh cũng không biết rằng anh đã có con. Tai nạn xảy ra đã làm anh quên hết.

Khi Felicia nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, cô thấy mặt Kate đầm đìa mồ hôi. Người y tá bấm chuông. Cánh cửa bật mở và hai người y tá khác xuất hiện.

- Bác sĩ đang chờ chúng ta ở phòng số hai. Cô ấy thế nào?

Họ trông bình thản, và trong một lát điều này trấn an Felicia.

- Đi với em… làm ơn, Licia…

- Ngay bây giờ?

- Em cần chị…

Nàng thấy khó nói hơn.

- Làm ơn… Khi bé ra đời… có chị…

Felicia hiểu. Nhưng trời ơi! Tại sao nàng lại cần cô?

Những cô y tá luôn túc trực bên nàng và họ biết họ phải làm gì. Họ có thể giúp nàng hơn cô. Nhưng nhìn vào mắt Kate, cô biết cô không thể từ chối được.

- Chắc chắn rồi, em yêu. Chị sẽ luôn bên em.

- Cô định vào phòng sanh thật hả?

Cô chỉ ngập ngừng một giây rồi trả lời cương quyết.

- Vâng.

- Vậy cô phải đi rửa tay và thay quần áo.

- Ở đâu?

- Đằng kia.

Cô y tá trực sẽ chỉ cho cô. Gặp chúng tôi trong phòng số hai.

- Số hai à?

Cô y tá gật đầu. Cô nói vội với Kate.

- Bình tĩnh, em yêu. Chị sẽ đến đ1o ngay.

Felicia đi nhanh về phía phòng cô y tá vừa chỉ để thay áo. Không đầy ba phút sau cô trở ra, mặc áo choàng trắng và đi dọc theo hành lang về phía phòng sanh số hai.

Cô bấm nút, cửa tự động mở ra. Cô bước vào, đến bên giường nắm tay Kate. Cô liếc nhìn vào giường và suýt phì cười. Trông cô giống như một nhân vật về y khoa chiếu trên truyền hình. Đầu đôi mũ vải xanh, tóc cột gọn, mồm đeo khẩu trang. Trời ơi! Thật buồn cười, nếu người nào tưởng ccô là y tá.

Hai chân Kate đã được buộc bằng dây lên cao. Đối với Felicia, việc ấy thật khủng khiếp và dã man, nhưng dường như Kate không để ý gì đến, nàng tỏ vẻ mong chờ một điều gì đó. Trong một vài phút nữa đứa bé sẽ ra đời. Kate quay đầu nhìn về phía Felicia. Và khi nhìn thấy vẻ căng thẳng trên khuôn mặt cô, nàng phì cười.

- Trông chị buồn cười quá! Licia.

Nhưng rồi bỗng nhiên nàng la lên, oằn mình dưới một cơn đau khác.

- Ồ! Licia, em không thể… hãy giúp em.

Felicia hoảng sợ, không biết làm gì, người y tá nói với cô.

- Giữ chặt vai cô ấy, như thế cô ấy sẽ bớt đau.

Kate bắt đầu khóc. Bác sĩ thúc giục.

- Cố lên, Kate!

- Tôi không thể, tôi…

Felicia cảm thấy mồ hôi chảy xuống mặt cô khi cô tiếp tục giữ chặt hai vai Kate.

Giọng bác sĩ bình thản.

- Cố lên Kate, chỉ một lần nữa thôi.

Mồ hôi và nước mắt chảy chan hòa trên mặt Felicia làm cô không thấy gì nữa.

Bỗng một tiếng khóc ‘oe, oe” cất lên.

Một em bé trai.

Bác sĩ vỗ mạnh vào mông đứa bé.

- Ồ! Thằng bé xinh quá!

Nó nhỏ tí, khuôn mặt đỏ hỏn và nhăn nhúm. Kate mỉm cười nhìn con. Cô y tá cẩn thận quấn thằng bé và trao cho người mẹ. bây giờ đưa bé đã tự do và nó là của nàng.

Kate nằm nhìn đứa bé trong tay, nó giống hệt to.

- Cô đặt tên cháu là gì?

Cô y tá hỏi.

- Tên cháu là Tygue.

Nàng ngẩng đầu và nói với mọi người trong phòng.

- Ồ, các bạn ơi, tôi đã là mẹ!

Họ mỉm cười với nàng. Felicia không thể không cười dù mắt cô vẫn còn long lanh ngấn lệ.

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/70103


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận