Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em Tiết tử

Tiết tử
“Tháng tư, mùa tàn tạ, mùa thê lương”.

 Tuyết Nhung không nhớ mình đã từng đọc câu thơ này ở đâu, nhưng lúc ấy cô thực không hiểu vì sao một mùa tràn đầy sức sống, ngập tràn sắc màu tươi đẹp như tháng Tư lại được miêu tả ảm đạm. Rồi cho đến tháng Tư đó, tháng Tư năm 2008… bao nỗi đau thương cùng sự tuyệt vọng đã mãi mãi ghi sâu vào những kí ức tuổi trẻ của cô – mẹ, người mà cô yêu thương, kính trọng nhất trong suốt cuộc đời mình đã mãi mãi ra đi vào một ngày tháng Tư.

Bên ngoài, những cơn mưa phùn lâm thâm, nhẹ nhàng lướt qua cảnh vật, từng luồng không khí mang theo hơi ẩm, lạnh buốt len lỏi vào từng ngóc ngách căn phòng, táp cả vào người mẹ. Mẹ cô mang trong mình trọng bệnh, đang nằm yếu ớt trên giường. Những luồng không khí như những mũi kim nhọn hoắt, lạnh lùng tấn công chút sinh lực nhỏ nhoi của bà. Tuyết Nhung vội vã trải thêm cho mẹ lớp chăn trải giường. Cô đã khóc tự bao giờ, những dòng lệ ướt nhòe trên mắt, khiến cô nhìn không rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt gầy guộc của mẹ, nhưng cô vẫn thấy rất rõ đôi mắt mẹ tràn đầy yêu thương. Và chỉ có con gái mẹ mới có thể hiểu những điều chất chứa trong đôi mắt ấy.

Mẹ đưa đôi tay yếu ớt, nhẹ nhàng lau dòng nước mắt trên khuôn mặt Tuyết Nhung, “Tuyết Nhung con…”. Mẹ phải ngừng lại để thở, rồi tiếp tục nói: “Mẹ con ta bao năm qua luôn gắn bó cùng nhau, nhưng sau này mẹ sẽ mãi không còn nhìn thấy con nữa rồi. Con hãy đến gần bên mẹ, để mẹ ngắm nhìn con lần cuối xem nào…” Cô quỳ xuống gần mẹ, đôi tay lạnh lẽo nhưng tràn đầy ấm áp của mẹ nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cô, bà dùng chút hơi sức cuối cùng cẩn thận, tỉ mỉ… đôi mắt vừa đẹp vừa chứa đựng bao nỗi đau của con gái, dường như bà muốn mang theo chúng cùng linh hồn mình sang thế giới bên kia. “Con gái, con biết là mình có một đôi mắt rất đẹp không…? Làm sao mẹ có thể đành lòng đây…? Mãi mãi không còn cơ hội ngắm nhìn nữa rồi…”. Nói đến đây, bà không tiếp tục được nữa vì thở không ra hơi, bà ra hiệu cho Tuyết Nhung đỡ mình dậy, dựa vào gối, đợi hơi thở ổn định trở lại, mới tiếp tục nói: “Mẹ có một nguyện vọng cuối cùng là con đừng giống như mẹ, cả cuộc đời này không có một người đàn ông để nương tựa.” Trái tim bà đang nhỏ lệ, đau đớn, ở thời khắc này dường như bao khổ đau của cả cuộc đời đều hiện lên khuôn mặt yếu ớt, nhợt nhạt của bà. Bên ngoài mưa mỗi lúc một nặng hạt, không khí trong phòng càng trở nên ẩm ướt, nặng nề. “Con gái à, phụ nữ trong gia đình chúng ta đều có những cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng có thể trách ai đây? Người đàn ông chỉ cần có chút tiền, chút địa vị là muốn ra ngoài mây gió, trăng hoa. Vì thế khi bước chân ra cuộc đời, con hãy dùng đôi mắt, trái tim mình, chịu khó kiếm tìm người đàn ông mà con có thể gửi gắm cả cuộc đời”.

Nguồn: truyen8.mobi/t99697-mo-to-doi-mat-xinh-dep-cua-em-tiet-tu.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận