Ma Đao Sát Tinh Hồi 23 Sóng Gió Tại GIa Lăng


Hồi 23 Sóng Gió Tại GIa Lăng
Có một gã trong bọn người ấy vừa nhìn thấy Dung Thanh Vân và Nghiêm Tiểu Long không ngớt liếc mắt dò xét mấy lượt. Kế đó, hắn lại thì thầm nói nhỏ gì với bốn gã kia một lúc. Bởi thế, bốn gã đàn ông nọ liền quay mặt về phía hai người, quắc mắt nhìn qua một

Chung quanh Từ Vân Cổ Sát, cổ thụ um tùm, gió thổi rì rào. Trong bầu không khí tĩnh mịch, chỉ nghe có tiếng mõ sớm, tiếng tụng niệm đơn điệu Trước ngôi miếu tại trái núi phía sau chùa, âu Dương Câu thỉnh thoảng đứng yên như một pho tượng. Suốt hai ngày nay y cảm thấy hiện tượng xung khắc giảu hai chất độc cũ và mới trong người vẫn không hê thuyên giảm. Mỗi hôm, đến giờ Tý Ngọ, thì chất độc lại dậy lên hành hạ, khiến người y vô cùng khó chịu. Bởi thế, y đã có ý định bỏ đi khỏi nơi đây mấy lần.

Nhưng lão hòa thượng lùn béo ấy lúc nào cũng khuyên giải y hãy bình tĩnh, chớ nên sốt ruột. Ông ta bảo chất độc trong người âu Dương Câu không gây ra tình trạng trầm trọng hơn, tức là đã thuyên giảm rồi đó, công lao khó nhọc suốt mấy hôm, chẳng lẽ giờ đây bỏ đi hay sao ?

Trời vừa mới bình minh, âu Dương Câu từ trong ngôi miếu nhỏ bước nhẹ nhàng ra ngoài, chắp tay đứng dưới gốc tùng, đưa mắt nhìn về phía xa, trong lòng cảm thấy buồn man mác và cũng cảm thấy cuộc đời mình quá ư là cô độc lẻ loi Số người gian manh sâu hiểm, phân lớn quen tính cô độc, xa rời số động nên nỗi thống khổ trong lòng cố nhiên là vô cùng thấm thía.

Chuông sớm vừa ngân, thì vị tăng nhân béo lùn ấy cũng từ trong ngôi miếu nhanh nhẹn bước ra, sau vài tiếng hàn huyên với âu Dương Câu, ông ta nhằm hướng Từ Vân Cổ Sát đi thẳng tới.

âu Dương Câu vẫn chắp tay ra sau, đứng sững trước ngôi miếu. Bỗng nhiên, có một con két xanh từ trên cao bay sà xuống, đậu trên ngọn một cây cổ thụ, cách người y ngoài mười trượng, nghiêng đầu trợn mắt dùng tiếng - âu Dương hương chủ, sao ông lại ở đây ?

âu Dương Câu nhận biết đấy là con két yêu quí của Tô Chỉ Quỳnh, nên hết sức mừng rỡ, nói :

- Thúy Vũ, còn chủ nhân của ngươi đâu ?

Con Thúy Vũ đáp :

- Hãy còn ở miền Nam Vân Nam. Thúy Vũ phải trở về tổng đàn lấy thuốc ! âu Dương Câu kinh ngạc :

- Lấy thuốc gì thế ?

Thúy Vũ không chịu trả lời thăng, chỉ nói :

- âu Dương hương chủ, sao khí sắc của ông xem không tốt thế ? Có lý đâu thời hạn ba năm đã đến rồi sao ?

âu Dương Câu không khỏi giật bắn người, thâm nói:

"Tại sao ta lại quên bẵng đi ? Thứ thuốc độc đặc biệt của bản giáo cứ đến ba năm thì lại tác quái dữ dội một lần. Trong trường hợp đó, phải dùng một số thuốc giải trừ gấp đôi, mới có thể tạm chữa được. Vậy có lẽ nào, ta đã rơi vào cạm bẫy rồi hay sao ?" Liền đó, y bèn lấy số thuốc mang theo người uống gấp đôi vào, rồi nhắm mắt vận chuyển chân khí trong khắp người để giúp cho sức thuốc chạy nhanh hơn.

Đột nhiên, y nghe từ phía trước mặt có một giọng cười lạnh lùng vọng đến. Bởi thế, y không khỏi giật nảy mình, đưa mắt nhìn vê hướng đó, thì trông thấy bọn năm người của Vô Tình Tú Sĩ đang đứng sững trước mặt.

Đôi mắt của Vô Tình Tú Sĩ tràn đây sát khí, cất giọng lạnh lùng :

- âu Dương Câu, từ ngày chia tay đến nay ngươi có được bình an chứ?

âu Dương Câu đoán biết có việc chẳng lành, dù y là người võ công cái thế, cũng chẳng làm sao đối địch nổi với năm lão quái nhân này cũng vây đánh một lúc. Do đó, trong khi Vô Tình Tú Sĩ vừa lên tiếng hỏi, thì y nhanh nhẹn vung tay ném ra một nắm độc sa, rồi vọt người thẳng lên không, lao vút đi như một luồng điện chớp.

Năm lão quái nhân ấy đêu đưa đôi mắt sáng quắc nhìn chòng chọc vào âu Dương Câu, để đề phòng âu Dương Câu có thể tấn công bất ngờ hoặc bỏ chạy. Nhưng họ không ngờ âu Dương Câu lại ta tay quá nhanh nhẹn như thế.

Chỉ trong chớp mắt, nắm độc sa đã bay tung khắp nơi. Bởi thế, cả năm lão quái nhân đều giận dữ "hừ" lên một tiếng, rồi đông loạt quét chưởng ra để hất bay số cát độc ấy đi.

Đồng thời, Vô Tình Tú Sĩ cũng nhanh nhẹn lao vút lên trên không đuổi theo âu Dương Câu. Bốn lão quái nhân kia cũng ùn ùn nối gót phi thân bay đi.

âu Dương Câu chạy bán sống bán chết suốt một ngày đêm. Dọc đường, có ba lần suýt nữa y đã bị năm lão ác ma ấy bắt sống được. Tuy nhiên, nhờ mánh lới gian xảo của y, đã giúp cho y thoát được khỏi, không bị bắt sống.

Nhưng năm lão quái vật ấy vẫn bám sát theo y như hình với bóng, không làm thế nào lẩn trống cho được.

Khi chạy đến gân ngoại ô thành Ba Châu, y nhìn thấy vách thành thấp thoáng, thì trong lòng hết sức mừng rỡ, tân dụng thân pháp của mình, lướt thẳng vào thành lẩn trốn mất.

Vô Tình Tú Sĩ và bốn lão quái vật kia, chỉ cách y có ngoài mười trượng, nhưng khi họ đuổi kịp đến nơi, thì chẳng còn thấy hình bóng của âu Dương Câu đâu nữa. Do đó, cả năm lão quái vật không khỏi tức tối, giậm chân xuống đất nghe thình thịch.

Tiêm Túc nói :

- Sư huynh chớ nên sốt ruột, vì tiểu đệ nghĩ là âu Dương Câu không thể nào chạy thoát được ra khỏi Ba Châu. Hiện nay tiểu đệ có lập ở thành Ba Châu một phân đà, vậy để tiểu đệ ra lệnh cho bọn thủ hạ truy tầm tung tích của âu Dương Câu ! Vô Tình Tú Sĩ im lặng, chứng tỏ ông ta đang thất vọng dữ dội.

Kỳ Hồng Phi nói :

- Tiềm lão sư, ông có bố trí tai mắt rộng rãi ở miền Bắc Tứ Xuyên, sao không ra lệnh cho quí môn hạ là nếu trông thấy được hành tung của âu Dương Cầu ở đâu, thì phải lập tức thông báo cho chúng ta hay ngay ! Tiêm Túc gật đầu :

- Phương pháp đó hay lắm, tiểu đệ xin tuân lệnh ! Kỳ Hồng Phi quay mặt vê phía Vô Tình Tú Sĩ :

- Kỳ mỗ dám quả quyết là có thể âu Dương Câu tìm hiểu ra thanh Ngô Câu kiếm và pho Giáng Long kinh. Bốn anh em chúng ta không có dẫn thủ hạ theo, thật là ít tay nên vỗ không kêu. Phiên Tiêm lão sư phái thủ hạ nào biết đi đứng, gấp rút đi gọi số thủ hạ của chúng tôi đến, để tiếp tay được không ?

Vô Tình Tú Sĩ và Huyên Băng Lão Mị cũng tỏ ý tán thành.

Nói về âu Dương Câu, khi đã nhảy khỏi vách thành, thì liền nhanh nhẹn lao thẳng vào một con hẻm vắng vẻ, tìm chỗ ẩn trốn không dám ló ra, vì sợ năm lão quái nhân ấy đuổi kịp.

Y đã trốn như thế suốt nửa tiếng đông hô. Sau đó, y không nghe động tĩnh gì, bèn thong thả bước ra khỏi ngõ hẻm, đi quanh co qua nhiêu đoạn đường phố, bỗng trông thấy tại một góc đường ở phía trước mặt, có một quán cơm nhỏ. Vì y đã chạy luôn một ngày một đêm, nên trong bụng đang đói cồn cào, thầm nghĩ:

"Chi bằng ta đến đó ăn một bữa no nê, rồi sẽ lẻn trở ra ngoài thành, trốn về tổng đàn là yên thân ! " Vì nghĩ thế, nên y bước thẳng đến quán ctjl~l ấy. Bên trong quán cơm đèn đuốc tù mù vàng úa và chỉ thưa thớt có bốn năm thực khách. Vì không hê trông thấy năm lão quái nhân tại đó, nên y vững lòng ngước mặt nhìn lên, dõng dạc bước thẳng vào. Y bảo bọn hầu bàn mang những thức ăn nấu chín sẵn đến cho y dùng ngay, vì y đang bận việc đi gấp.

Trong khi y cúi gằm mặt lo ăn, thì trong lòng cũng không ngớt phập phồng lo sợ, nên thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa hiệu. Vì thế, y vô tình trông thấy có hai tia mắt lạnh lùng, sáng quắc như điện ở một chiếc bàn đối diện xéo với y, không ngớt nhìn thẳng vào y chòng chọc. Do đó, y không khỏi giật mình.

Y thấy người ấy là một gã đàn ông tuổi độ trên dưới ba mươi. Người đàn ông đó dường như biết âu Dương Câu đã trông thấy mình đang chú ý nhìn vê y, nên vội vàng ngó đi nơi khác, rồi hối hả đứng lên, ném một miếng bạc vụn xuống bàn, bước ra đi ngay.

âu Dương Câu nào phải là người tâm thường, đôi mắt của y vô cùng sắc bén, biết gã đàn ông ấy nhất định không phải là một con người tốt, nên trong lòng sợ hãi, bỏ bữa ăn, chạy nhanh lao ra khỏi tường thành để trốn thoát đi.

Y vừa chạy như điên cuồng, vừa thỉnh thoảng ngó lại phía sau xem có ai đuổi theo mình không. Trong đầu óc y không ngớt nghĩ ngợi hầu tìm ra một mưu chước gì để sát hại tất cả năm tên lão ma ấy.

âu Dương Câu tuy đang trong cơn chạy trối chết, nhưng vẫn không mất đi cái tính gian manh xảo quyệt của y. Tục ngữ có nói :

sông núi dễ rời nhưng bản tính khó sửa, quả thật là đúng trong trường hợp của y.

Bóng trăng đã đứng dân, gió nmg không ngớt thổi vi vu. âu Dương Cầu đã bỏ chạy xa hàng sáu bảy mươi dặm. Khi y lướt vào một cánh rừng rậm rạp, thì mô hôi đã nhễ nhại khắp cả người, hơi thở hổn hển. Y quay đâu nhìn trở lại, không trông thấy có điêu gì đáng nghi, bèn ngồi bẹp xuống đất để điêu hòa hơi thở.

Bỗng nhiên, ngay lúc ấy có một tiếng động lạ rất khẽ ở cách đấy không xa, khiến y không khỏi sửng sốt, đưa mắt nhìn vê hướng có tiếng động, thì thấy có ánh lửa lóe lên, rồi tiếp theo có một đạo kỳ hoa vọt thẳng lên nên trời.

âu Dương Câu hết sức sợ hãi, vì y biết nếu để đạo kỳ hoa ấy bay lên không, thì tất sẽ khiến cho bọn quái nhân của Vô Tình Tú Sĩ tìm đến, bởi thế, y liên nhanh nhẹn vung hai chưởng lên, rồi lao vút người vê phía đạo kỳ hoa ấy.

Đạo kỳ hoa vừa mới lên đến đâu ngọn cây, thì âu Dương Câu cũng đã kịp lao người đến nơi. Y thò cánh tay mặt ra chụp lấy ngọn kỳ hoa vào tay, trong khi chưởng trái quét thẳng vê phía dưới.

Qua một tiếng gào thảm thiết, tức thì tên gian phi vừa phi ngọn kỳ hoa ấy lên nền trời, đã bị chưởng lực ô ạt như núi đôi sụp đổ của âu Dương Cầu, đánh vỡ sọ gãy cổ ngã ra chết tốt.

âu Dương Câu nhanh nhẹn buông mình rơi trở xuống đất, thì bỗng nghe từ trong bóng tối có một tiếng cười lạnh lùng sâu hiểm vọng đến :

- Họ âu Dương kia ! Ngươi đã lọt vào lưới rồi, thế mà còn ra tay giết người một cách ác độc như vậy ! Câu nói vừa dứt, thì có bảy tám bóng đen ùn ùn tràn tới vây y vào chính giữa, ánh đáo thép chiếu lập lòe xung quanh.

Liên đó, có một gã đàn ông to lớn, nhanh nhẹn lách mình tràn tới, vung ngọn đao sáng ngời công ra ba thế võ chớp nhoáng về phía âu Dương Cầu, thế nào thế ấy đêu hiểm hóc vô cùng.

âu Dương Câu giận dữ lách mình tránh ngang rồi vung chưởng mặt lên quét ra một luồng kình phong, đồng thời, bất thần xoay bàn tay nhắm lưỡi đao chụp tới. Khi đâu ngón tay của âu Dương Câu vừa mới chạm đến lưỡi đao thép, thì bất ngờ ở tại phía sau lưng y lại có ba đạo ánh sáng xanh ngắt cuốn gió công tới. Vì thế, y phải nhanh nhẹn thu cánh tay mặt trở vê, lách người tránh ngang, rồi xoay tròn chưởng trái quét thẳng ra.

Lũ gian phi ấy có vẻ như đều là những tay thiện chiến, được huấn luyện hẳn hoi, nên kẻ này tiến tới tấn công, thì kẻ khác lui ra nghỉ tay, phối hợp không một tí sơ hở. Thế võ của họ cũng rất cao cường, chỉ nhằm công thẳng vào những nơi đối phương không thể ngờ được.

Vì thế, âu Dương Câu bắt buộc phải vung cả đôi chưởng phản công trả lại tới tấp, nhưng y vẫn không làm sao giành được phân chủ động, mà chỉ luống cuống lo việc đỡ gạt mà thôi.

Đột nhiên, một tiếng hú dài bất thân từ trong bóng tối vang lên, bay cao vút lên tận mây xanh, rồi ngân rên ra khắp bốn phía.

Tức thì, từ phía xa lại có những tiếng hú đáp lại. Những tiếng hú ấy, từ khắp bốn hướng không ngớt vọng vê, nghe thật ghê rợn, xé tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya.

âu Dương Câu giật nẩy mình, thâm nghĩ:

"Xem ra Vô Tình Tú Sĩ đã nhất định muốn đẩy ta vào cõi chết. Nhưng không rõ lão ta làm thế nào biết được kế độc của mình như vậy ? " Về điểm này, y hết sức lấy làm lạ, nghĩ mãi vẫn không thể tìm được câu giải thích. Trước tình trạng quá ư cấp bách, y không còn thì giờ để suy nghĩ nhiêu, mà quyết định liêu mạng mở đường máu thoát ra khỏi trùng vây, rồi tính gì sẽ tính sau.

Trong khi y đã có một sự quyết định, thì những ánh thép chiếu ngời của những lưỡi đao sáng, cũng vừa chém tới trước mặt. Y giận dữ "hừ" một tiếng, rồi chẳng để ý gì đến những lưỡi đao đang tấn công ở sau lưng y, mà chỉ nhắm ngay phía trước xông thẳng tới.

Tên gian phi đứng trước mặt trông thấy âu Dương Câu liều lĩnh xông thẳng vào mình, thì hết sức kinh hãi, thầm nghĩ:

"Đâu lại có người chẳng hê biết sợ chết như thế này ?" Vì thế, tên gian phi ấy đã chậm tay ít nhiều, nên lưỡi đao của y đã bị chưởng mặt của âu Dương Câu xô hất ra trong khi chưởng trái nhanh nhẹn đánh thẳng vào ngực của hắn.

Qua một tiếng "bình", xương lồng ngực của tên gian phi ấy đã bị chưởng lực của âu Dương Câu đánh gãy nát, nội tạng đều bị bầm dập, nên chưa kịp kêu lên một tiếng nào, thì tai mắt mũi họng đêu trào máu tươi, ngã ngửa ra đất. Thế võ của âu Dương Câu hết sức nhanh nhẹn và cũng hết sức ác liệt, nên chỉ trong một thế đánh, là đã hạ được đối phương. Nhưng, trong khi đó thì những lưỡi đao thép ở phía sau lưng y cũng vừa giáng xuống sắp đến nơi. Y thấy thế, liền cấp tốc vọt người lao thẳng về phía trước.

Nào ngờ y mới bỏ chạy được ngoài mười trượng, thì quân tiếp viện của lũ gian phi ấy đã ùn ùn kéo tới nơi. Chúng nhắm thẳng vào hướng âu Dương Câu tràn tới tấn công, ánh đao thép chiếu ngời khắp nơi như mống bạc, chưởng phong dấy động ào ào cuốn tới như phong ba bão táp.

âu Dương Câu nghiến chặt đôi hàm răng, hai mắt tràn đây sát khí, chưởng mặt vận dụng Thái ất chân lực quét thẳng ra, trong khi chưởng trái cũng tung từng nắm độc sa một, tiếp tục xông thẳng tới trước như một con cọp điên.

Chính vì vậy, mà có đến hai ba mươi cao thủ hắc đạo bị giết chết.

Nhưng, trong khi đó người hắn cũng đã trúng nhiêu nhát đao, máu tươi chảy dầm dê.

Bọn gian phi trông thấy âu Dương Câu tài nghệ cao cường, mà lại vô cùng can đảm, hơn nữa, những nắm cát độc của y đã làm cho bọn chúng phải khiếp sợ. Do đó, chúng ùn ùn thối lui không dám tràn đến nữa, mà chỉ đứng vây quanh bên ngoài hò hét để gây thanh thế mà thôi.

âu Dương Câu thừa cơ hội đó, lại xông thẳng tới trước, chạy bay đi như một luồng gió. Bọn gian phi thấy vậy, kéo nhau đuổi theo sát gót, không để cho âu Dương Câu chạy thoát ra khỏi tâm mắt của chúng.

Vâng trăng lạnh đã ngả về Tây, sao thưa lấp lánh khắp trên nền trời...

âu Dương Câu lại chạy vào một cánh rừng đây bóng tối, trong khi ở phía sau lưng bọn hắn đạo cũng kéo nhau đuổi theo không chịu rời. Bỗng, y nghe có một giọng cười lạnh lùng từ đâu bay đến, nên không khỏi kinh hoàng, ngửa mặt nhìn lên, thì trông thấy cách y bay thước, Huyên Băng Lão Mị đang đứng sững trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời như hai luồng điện.

âu Dương Câu không khỏi cảm thấy lạnh buốt cả xương sống.

Huyên Băng Lão Mị liên cười nhạt :

- âu Dương lão sư ! Ta xem ông nên nghe theo số mạng vậy ! ông bó tay chịu trói, mà có cơ được sống còn hơn ! Trong giờ phút ấy, sự căm tức đã chứa đây cả lông ngực của âu Dương Cầu. Y sẵn sàng liêu mạng với kẻ địch, nên cất giọng cười ghê rợn :

- Không được như ý của ông đâu ! Hãy đỡ đây ! Tiếng "đây" vừa dứt, thì nắm độc sa trong tay y cũng sắp được tung ra.

Nhưng Huyên Băng Lão Mị đã nhanh hơn, lão ta vung cả đôi chưởng lên, quét ra một luồng kình khí lạnh buốt.

âu Dương Câu vì thế không khỏi rùng mình liên tiếp mấy lượt. Y cảm thấy luồng Huyên băng chân cương của Huyên Băng Lão Mị lạnh buốt tới tận xương tủy, máu huyết như bị đông đặc cả lại, nên biến hẳn sắc mặt.

Tuy nhiên, ý nghĩ độc ác của y vẫn không hề bị xóa bỏ. Một nắm cát độc mà y đang nắm chặt trong bàn tay vẫn chưa được y vận dụng sức mạnh tung thăng vào kẻ địch. Nhưng năm ngón tay của y mới vừa định buông ra, thì y đã cảm thấy mạch cổ tay của mình bất thần bị siết cứng, tê buốt toàn thân, máu huyết cuồng loạn. Y nghe bên tai có một giọng âm u :

- âu Dương Câu, sao ngươi đến chết vẫn chưa biết hối lỗi như thế.

Tức thì, y trông thấy Vô Tình Tú Sĩ đã từ phía sau lưng y tràn tới, sắc mặt lạnh lùng đến rợn người.

Song, âu Dương Câu quả không hổ là một kẻ đại gian đại ác. Đứng trước một tình trạng hoàn toàn bí lối, thì thái độ của y lại tỏ ra trầm tĩnh vô cùng. Y đưa mắt nhìn qua Vô Tình Tú Sĩ một lượt, rồi cười nhạt :

- âu Dương Câu và tôn giá nào có mối oán thù gì to tát, thế tại sao tôn giá nhất định phải đẩy tôi vào chỗ chết như vậy ?

Vô Tình Tú Sĩ nói :

- Khá khen cho một con người đầy gian manh, giá họa cho kẻ khác như ngươi ! Ngươi thực khéo có tài mượn dao người khác để ám hại kẻ thù của mình, khiến lão phu đây suýt nữa sa vào cạm bẫy của ngươi ! âu Dương Câu giả vờ làm ra vẻ ngạc nhiên :

- Tại hạ đã giá họ cho ai đâu ? Tại hạ cũng nào có mượn dao kẻ khác để giết ai bao giờ ? Tôn giá là một trong Vũ Nội Bát Kỳ, là bậc tiên bối của giới giang hồ, thì tốt nhất không nên vô cớ lại ngậm máu phun người như thế.

Vô Tình Tú Sĩ là một người vốn trầm tĩnh, sự rèn luyện cá tính của ông ta cũng cao hơn mọi người một bậc, nhưng lúc ấy trong lòng cũng không khỏi bừng lửa giận, quát to :

- Khá khen cho cái quân lẻo mép ! Ngươi bảo là Đồ Lôi đã lấy được thanh Ngô Câu kiếm, té ra lại là đặt điêu vu cáo mà thôi ! âu Dương Câu nghe qua không khỏi kinh hãi, nhưng vẫn giữ điềm nhiên, không lộ ra ngoài, nghĩ thầm:

"Lão ta làm thế nào biết được việc ấy ?

Chắc là lão ta định dọa mình để buộc mình phải thổ lộ sự thực. Hừ, âu Dương Cầu ra nào phải bọn người dễ dọa đâu ! " Vì nghĩ thế, nên y đáp :

- Lời của tại hạ đều hoàn toàn đúng sự thực. Tôn giá có bằng cớ gì để nói như thế ? Chỉ cần tôn giá có bằng cớ rõ ràng, chứng minh được tại hạ có một tí gì thiếu thành thực, thì tại hạ bằng lòng chịu chết. Hừ, hôm ấy trong quán ăn, chính tôn giá đã tìm đến tại hạ, chứ nào phải tại hạ tìm đến cửa tôn giá để đặt điêu gạt gẫm hay sao ?

Vô Tình Tú Sĩ không khỏi giật mình, thầm nghĩ:

"Quả đúng như vậy ! Ta làm thế nào dám võ đoán là hắn định mượn dao kẻ khác để ám hại kẻ thù? Chỉ dựa vào n~lũlg lời nói của Trình Nam Giang... thì... " Nghĩ đến câu chuyện ở tại Đạo Hương Cư tửu lâu, thì lão ta không khỏi ít nhiêu biến sắc. Vì trong đời tại sao lại có một sự ngẫu nhiên lạ lùng như vậy ? Chẳng những bọn người của Trình Nam Giang đã đến ăn uống sát cạnh gian phòng mình, mà đê tài câu chuyện của họ lại dính líu trực tiếp đến mình nữa. Họ đã cố tình to tiếng nói oang oang, mục đích để cho mình được nghe. Vậy bọn người của Trình Nam Giang đã hành động theo một sự sai bảo của kẻ khác hay sao ? Kẻ ấy là ai ? Tại sao lại biết được âu Dương Câu đã dẫn bốn anh em ta đi tìm Đô Lôi ?

Càng nghĩ, Vô Tình Tú Sĩ càng thấy hữu lý, nhưng đồng thời cũng làm cho lão ta càng khó hiểu hơn. Bởi thế, lão ta liên lên tiếng hỏi :

- Ngươi có quen biết Trình Nam Giang không ?

âu Dương Câu lộ vẻ ngơ ngác, lắc đâu :

- Chẳng những hoàn toàn xa lạ, mà từ trước đến nay tại hạ cũng chưa hê nghe đến cái tên Trình Nam Giang ấy bao giờ... ! Nói đến đây, vẻ mặt của y lộ đây sắc kinh ngạc, tiếp :

- Giờ đây, tại hạ đã hiểu được rồi. Đó là tôn giá đã nghe theo lời của Trình Nam Giang nên mới gán tội cho tại hạ như vậy ! Nếu thế, xin tôn giá hãy cho Trình Nam Giang đến đây đối chất với tại hạ ! Bắc Quốc Song Ma lúc ấy cũng vừa bước đến nơi. Kỳ Hông Phi liền lên tiếng :

- Bên trong việc này có lắm điều khó hiểu, hiện nay chưa thể nói được ai thực ai dối, chi bằng hãy điểm vào Cửu âm đại huyệt của âu Dương Câu để tạm chế ngự y, đợi khi xét kỹ lại thì sẽ tính sau ! âu Dương Câu thâm nói:

"Chỉ cân ta khỏi chết, thì nhất định sẽ còn ngày trả lại mối thù này. Hừ, Kỳ Hông Phi, sau này âu Dương Câu ta sẽ có cách đối phó thẳng với ngươi, chừng ấy, ngươi chớ nên trách ta là ác độc ! " Mộ Phụng Tường nói :

- Theo tôi thì Trình Nam Giang là người có dung mạo trung thực, ăn nói thẳng thắn, tựa hô chẳng có điều gì man trá. Trái lại, đôi mắt của âu Dương Cầu tròng trắng nhiêu hơn tròng đen, lúc nào cũng đảo qua đảo lại, nên lời nói của hắn thực là khó tin. Vậy, Lệ lão sư hãy nên cật vấn âu Dương Câu để truy tìm +nt'g tích Hàn Thiệt Quan âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm, thì có cơ phăng ra được manh mối ! âu Dương Câu nghe qua không khỏi kinh hoàng, trong lòng y hết sức căm hận Mộ Phụng Tường, nên cười nhạt :

- Trên đời này chẳng thiếu gì kẻ bề ngoài xem ra trung thực, nhưng bên trong lại gian manh khó lường. Ông bảo tại hạ là người ăn nói khó tin, nhưng thử hỏi trong võ lâm, lại có ai chịu tin ông đâu ?

Mộ Phụng Tường nghe thế không khỏi đỏ mặt tía tai, lửa giận bừng bừng, sắc mặt tràn đầy sát khí.

Vô Tình Tú Sĩ liên đưa tay khoát qua một lượt, mỉm cười :

- Mộ huynh chớ nên tức giận, tiểu đệ đã có sẵn biện pháp đối phó rồi.

Nếu ngày nào mọi sự bí mật chung quanh Hàn Thiết Quan âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm chưa được phơi bày ra ánh sáng, thì ngày ấy hắn vẫn còn phải chịu đựng luồng âm hỏa đốt cháy huyệt đạo trong người, võ công bị phế trừ đi một nửa, khổ sở không kể siết ! Trong khi đó, năm ngón tay đang siết chặt lấy cổ tay của âu Dương Cầu vẫn chưa buông ra, thì Vô Tình Tú Sĩ lại nhanh nhẹn vung bàn tay trái lên, giương thẳng hai ngón tay điểm mạnh vài chín âm huyệt trên người của âu Dương Câu ! âu Dương Câu cảm thấy khắp người như bị kim châm, tái hẳn sắc mặt. Y biết không còn mong gì trốn thoát được nữa. Tuy nhiên, y vẫn không hê chịu bỏ rơi những mưu mô xảo trá của mình, nên cất tiếng than dài :

- âu Dương Câu tôi luôn luôn lấy sự thành tín đối xử với mọi người, nhưng không ngờ lại mang lấy họa vào thân, tự mình tạo lấy nghiệp, còn trách ai được? Nhưng tại hạ dám thê là suốt đời các ông không làm sao tìm được +nt'g tích Của Hàn Thiết Quan âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm đâu ! Vô Tình Tú Sĩ khẽ nhường đôi mi, tia mắt lạnh lùng sâu hiểm nói :

- Nếu ngươi nói thế, thì ngươi là người đã biết mọi bí mật chung quanh ba bảo vật ấy ! âu Dương Câu cười nhạt :

- Tại hạ quả có biết manh mối về pho Hàn Thiết Quan âm nhưng cân chờ tìm hiểu thêm mới dám nói chắc được. Pho Giáng Long kinh cũng do người ấy chiếm giữ ! Nhưng, riêng thanh Ngô Câu kiếm thì chính Đồ Lôi đang giữ trong tay, chẳng cần tại hạ phải dẫn chứng nhiêu thêm nữa. Ngô Câu kiếm là vật không quí báu gì, tại hạ chẳng xem nó vào đâu ! Vô Tình Tú Sĩ to tiếng cười :

- Lệ mỗ khi lấy được pho Giáng Long kinh trở về thì nhất định không khi nào bạc đãi âu Dương lão sư. Tôi và ông sẽ chia nhau tìm hiểu những điều bí mật trong pho kinh ấy. Ông hãy nói cho tôi nghe thử, pho Giáng Long kinh do ai đã lấy được ?

âu Dương Câ 10000 u trâm ngâm trong giây lát, mới nói :

- Các hạ có nghe nói đến một tổ chức bí mật trong giới giang hô tên gọi là Cửu Long giáo không ?

Vô Tình Tú Sĩ không khỏi giật mình, vì từ trước đến nay ông ta chưa hề nghe đến ba tiếng Cửu Long giáo. Bởi thế, ông ta bèn đưa mắt nhìn Bắc Quốc Song Ma và Huyên Băng Lão Mị một lượt.

Bắc Quốc Song Ma và Huyền Băng Lão Mị cùng nhìn nhau ngơ ngác.

Vô Tình Tú Sĩ gật đầu nói :

- Lệ mỗ chưa hề nghe nói đến bao giờ ! âu Dương Câu nói :

- Ba tiếng Giáng Long kinh, Cửu Long giáo hết sức kiêng ky, không kể nguy hiểm, phái người cướp đi. Vị giáo chủ của Cửu Long giáo nghe đâu là một lão bà, võ công đã đến mức cao tuyệt. Tổng đàn của tổ chức này chỉ biết là đặt ở một địa điểm trong bốn tỉnh Tứ Xuyên, Vân Nam, Cam Túc và Thiểm Tây, nhưng thực sự Ở đâu thì chưa được rõ ! Lúc ấy, cách xa đấy mười trượng, bỗng có một tiếng "hừ" lạnh lùng rất khẽ trong bóng tối. Kế đó, có ba bóng đen lao mình lướt đi mất, thân pháp nhanh nhẹn như một cơn gió.

Dưới bóng trăng lờ mờ, có thể nhận ra được diện mục của ba bóng người ấy. Đấy chính là Lãnh Diện La Sát, Đồ Lôi và một lão bà đầu tóc bạc phơ, đôi mắt chiếu ngời ánh sáng giận dữ.

Lãnh Diện La Sát đưa mắt nhìn qua thái độ của giáo chủ, thì biết kế mình đã có thành tựu, nên buột miệng cười giòn nói :

- Thưa cô mẫu, giờ đây chắc là cô đã chịu tin rồi chứ ?

Giáo chủ Cửu Long giáo "hừ" mạnh một tiếng qua giọng mũi, đưa mắt nhìn vê phía Đồ Lôi nói :

- Đồ hương chủ, ông hãy tạm lánh xa, vì bản chức có chuyện bí mật cần bàn với hộ pháp đã ! Đồ Lôi vâng lệnh, vọt người bay thẳng ra xa ngoài mười trượng, đứng yên đưa mát nhìn vê hướng khác.

Giáo chủ Cửu Long giáo đưa tia mắt chăm chú nhìn vào Lãnh Diện La Sát một lúc thật lâu, mới than :

- Quỳnh nhi, con gái lớn thì phải lấy chồng, con nên sớm chọn người xe duyên, sao ở mãi cho đến ngày hôm nay vậy ! Lãnh Diện La Sát cúi đầu mỉm cười :

- Hai tiếng thanh danh quả đã làm hại người ta nhiều lắm. Quỳnh nhi hiện nay là một trong Vũ Nội Bát Kỳ, vậy cô bảo Quỳnh nhi phải ưng ai bây giờ ? Những người đàn ông tầm thường thì Quỳnh nhi không xem vào đâu Có lý nào cô lại ép Quỳnh nhi phải ưng một trong hai gã Đô Lôi và âu Dương Câu ấy sao ? Hơn nữa, âu Dương Câu là một con người lòng dạ khó lường như thế kia. Việc dựng vợ gả chồng là việc riêng, không thể nào gộp vào việc chung được ! Giáo chủ Cửu Long giáo im lặng một lúc khá lâu mới nói :

- Ta vì chưa thể tìm hiểu được cách mở pho Hàn Thiết Quan âm ra, do đó, chưa thể phát động việc to tát được, mà phải ẩn nhẫn nằm yên, chẳng ngờ âu Dương C âu...

Lãnh Diện La Sát vội vàng nói :

- Thưa cô, giờ đây thì cô nên trở vê núi ngay và cũng không nên để lộ ra một điểm gì khác thường. Chờ chúng ta bí mật tìm hiểu n~lũlg bọn đồng đảng của âu Dương Câu, hâu trù đi cho hết từng tên một. Ngay đến âu Dương Cầu, nếu có trở vê núi thì cô cũng nên đối xử với hắn như bình thường. Riêng việc bên ngoài thì Quỳnh nhi và Đồ Lôi sẽ chịu trách nhiệm tất cả Giáo chủ Cửu Long giáo gật đầu :

- Cũng được, ta trở về núi trước, còn các ngươi nên tiếp tục đi tìm hiểu tung tích của pho kinh và thanh kiếm. Nếu ta có lệnh gì thì sẽ phái người mang đến cho các ngươi.

Nói đoạn, bà ta lao vút người lên không, nhẹ nhàng như một con chim, rồi bay xẹt đi nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt là mất hút.

Lãnh Diện La Sát liên chạy thẳng đến nơi Đồ Lôi đang đứng. Nàng trông thấy Đồ Lôi liên cất tiếng cười giòn :

- Kỳ đệ, tại sao em lại biết giáo chủ không giết âu Dương Câu ? Đệ đệ căn cứ vào đâu để phán đoán như vậy ?

Đồ Lôi nói :

- Nếu bà ấy giết ngay âu Dương Câu lúc này thì có khác nào tự thừa nhận mình là kẻ đã lấy đi Hàn Thiết Quan âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm ! Phương chi, hiện giờ chưa có thể giết chết bốn lão ác ma ấy đi, trong khi chung quanh lại còn có bọn thủ hạ của bốn lão ta. Nếu chỉ cần có một người sống sót, thì từ đây vê sau tổng đàn sẽ không có một ngày nào yên ôn...

Nói đến đây, Đô Lôi mỉm cười rối tiếp :

- âu Dương Câu không chịu nói rõ địa điểm của Cửu Long giáo rất có thể là vì hắn chưa quên tình riêng với Quỳnh tỷ ! Lãnh Diện La Sát giận dỗi, mắng :

- Chỉ nói xàm thôi ! Dứt lời, nàng đã nhún mình vọt đi. Đô Lôi trông thấy thế cũng nối gót chạy theo.

cả hai người trở lại nơi âu Dương Câu bị bắt vừa rồi thì trông thấy chung quanh đã vắng lặng, không còn một bóng người nào ở đó nữa.

Lãnh Diện La Sát bèn ngước mặt lên gọi :

- Thúy Vũ ! Tức thì, ở trên không có tiếng nói đáp lại :

- Thưa cô nương, bọn họ đã kéo nhau vào Từ Vân Cổ Sát ! Đồ Lôi cười nhạt :

- Vô Tình lão quỉ có ý muốn đem âu Dương Câu vào đối chất với Trình Nam Giang, nhưng lão ta nào ngờ Trình Nam Giang đã được tiểu đệ giải trù huyệt đạo rồi ! Lãnh Diện La Sát sửng sốt nói :

- Nếu làm thế chẳng hóa ra lời nói của Trình Nam Giang là không đúng sự thực hay sao ?

Đồ Lôi nói :

- Tiểu đệ chính có dụng ý như vậy để khiến bốn lão ác ma ấy có một thái độ nửa tin nửa ngờ đối với âu Dương Câu. Riêng Trình Nam Giang không phải là người thừa cơ trốn, vì lẽ mình đã nói dối mà chính là vì Vô Tình lão quỉ đã khóa huyệt đạo của ông ta, làm cho ông ta phật lòng. Vậy lỗi là ở Vô Tình Tú Sĩ chứ không ở Trình Nam Giang.

Lãnh Diện La Sát cười :

- Đệ đệ nói nghe hữu lý lắm, chúng ta hãy mau đi thôi ! * * * Tiếng chuông stjl~l mai của Từ Vân Cổ Sát đã ngân vang. Khắp cả sườn núi đâu cũng đang mờ mịt khói sương. Giữa khung cảnh lờ mờ ấy, bóng người không ngớt xao động. Đấy chính là Vô Tình Tú Sĩ, Bắc Quốc Song Ma, Huyên Băng Lão Mị và Tiêm Túc. Phía sau lưng của năm lão ác ma ấy còn có ngoài mười tên thủ hạ, võ công đêu cao cường cả.

âu Dương Câu bị Tiềm Túc kẹp nách mang đi. Khi năm lão quái vật ấy tiến tới sườn núi, thì bên vệ đường có một gã đàn ông mặc áo đen nhanh nhẹn lao tới bẩm :

- Trình Nam Giang đã đi mất tích, rõ ràng là đã xó người cứu lấy ông ta ! Vô Tình Tú Sĩ không khỏi kinh ngạc, nhưng rồi mỉm cười nói :

- Đấy là lỗi ở ta ! Sau này nếu gặp mặt nhau trên bước đường giang hô, thì lại phải nhọc công giải thích ! Nói đến đây, ông ta bỗng quay lại âu Dương Câu nói tiếp :

- âu Dương Câu lão sư, dọc đường đi, Lệ mỗ đã suy nghĩ thận trọng là nếu hiện giờ âu Dương lão sư chịu hứa giúp cho Lệ mỗ lấy lại pho Giáng Long kinh thì Lệ mỗ sẽ giải trừ ngay Cửu âm huyệt đạo cho lão sư ! âu Dương Câu nghe qua, trong lòng vui mừng như điên, song y vẫn điềm nhiên không để lộ ra ngoài, đáp :

Nghiêm Tiểu Long nguyên là một người quân tử đứng đắn, không khi nào lại làm ra những việc tình dục đồi bại như thế, nhưng lúc bấy giờ, y đã mất hết mọi sự sáng suốt, không kềm hãm mình được, vì trong người lửa dục đang cháy đỏ rực, trăm mạch đều như đang căng thẳng.

Tưởng Nguyệt Hoa không ngớt giãy giụa, nhưng đôi cánh tay của Nghiêm Tiểu Long rắn chắc như một chiếc kềm thép, khiến nàng không thể nào cựa quậy được, mỗi lúc một đuối sức dần. Nàng hốt hong cất giọng trong trẻo kêu lên :

- Không ! Không ! Nghiêm Tiểu Long thừa c hội ấy, thò ra một cánh tay, mở lấy xiêm y của nàng… Qua một tiếng xoạc, chiếc áo lụa của Tưởng Nguyệt Hoa đã bị xé rách toạc ra một miếng to, để lộ lồng ngực no tròn và trắng như tuyết.

Nàng buột miệng kinh hoàng kêu lên thành tiếng.

Bỗng nhiên, từ ngoài cửa sổ có một giọng cười lạnh lùng vọng đến.

Tưởng Nguyệt Hoa vừa nghe lọt vào tai, đã cất giọng trong trẻo kêu lên :

- Sư phụ, cứu con với ! Một luồng gió nhẹ thổi qua, tức thì đã có bóng người lao thoắt vào phòng. Đấy là một bà lão tóc bạc như tuyết, đôi mắt sáng quắc đầy vẻ giận dữ.

Thế rồi, qua một tiếng “bốp” thật kêu, Nghiêm Tiểu Long đưa tay bụm lấy má phía mặt, nhào lộng ra sau ba bốn trượng, sững sờ sợ hãi.

Vì bị tấn công bất ngờ, nên lửa dục trong lòng y cũng lạnh đi quá nửa, nhưng máu huyết trong người vẫn còn đang chạy cuồng loạn.

Tưởng Nguyệt Hoa vội vàng kéo áo kín đáo lại, cất giọng u buồn nói :

- Sư phụ, việc này cũng không thể trách được anh ấy được, vì anh ấy đã bị kẻ địch ám hại nên mới như thế. Bình thường, anh ấy nguyên là một người quân tử ! Nói đến đây, sắc mặt của nàng đỏ bừng vì thẹn thuồng.

Lão bà tóc trắng mặt hiện sắc giận dữ quát :

- Anh ấy ! Sao lại xưng hô nghe thân mật đến thế ? Hắn là ai vậy ?

Tưởng Nguyệt Hoa cúi đầu thẹn thuồng đáp :

- Sư phụ, đáng lý sư phụ nhân ra anh ấy mới phải, vì anh ấy chính là người bị bắt sống mang đến ngôi chùa hoang đêm nọ, tên gọi là Nghiêm Tiểu Long, được mọi người kêu tặng là Càn Khôn Bát Chưởng, môn đồ giỏi và quí mến nhất của Lưng Vô úy, bang chủ bang Hoài Dương. Có lẽ sư phụ đã có nghe qua rồi ?

Lão bà tóc trắng ấy, không ai khác hơn là Thang Bà Tử. Sau khi nghe qua lời nói của Tưởng Nguyệt Hoa, bà ta lộ vẻ sửng sốt, đưa mắt nhìn kỹ Nghiêm Tiểu Long một chốc, nói :

- Ngươi làm thế nào gặp được hắn ? Đêm hôm ấy sư phụ có lén nghe được Huyền Băng Lão Mị bo là hắn có đi đến ngọn Thiết Tháp, nhưng vì ta không để ý đến tướng mạo của hắn nên không nhận ra. Ngươi làm thế nào biết được hắn đã bị người ta ám hại ?

Tưởng Nguyệt Hoa nũng nịu nói :

- Sư phụ sao lại hỏi kỳ thế ? Con phụng mệnh sư phụ đi dò xét tung tích của bọn thủ hạ Ngôn Như Băng, nhưng vì nhất thời để lộ chân tướng, nên bị kẻ khác theo dõi. Song cũng may là con được anh ấy ra tay gii cứu, nên mới thoát khỏi tai họa, chẳng ngờ… Thang Bà Tử hạ giọng nói :

- Ngươi không cần nói nữa, sư phụ đã hiểu rồi ! Lúc ấy, thần trí của Nghiêm Tiểu Long đã bấn loạn, nhưng chưa phải hoàn toàn mất hết sáng suốt. Y nghe lời nói của Tưởng Nguyệt Hoa thì không khỏi thẹn thầm, nhưng chẳng tiện chen vào giãi bày gì c.

Một việc làm cho y cảm thấy thẹn thuồng hơn, chính là việc y không thể đè nén được dục vọng, nên thấy hết sức cuống quít.

Nhưng Thang Bà Tử đã bước đến tươi cười :

- Nếu thế thì già đây vì nhất thời không hiểu rõ mọi việc, nên mới lỡ tay đối xử tệ với Nghiêm thiếu hiệp như vậy ! Nói dứt lời, bà ta thò tay mặt ra, điểm thẳng vào Thiên khu huyệt của Nghiêm Tiểu Long một lượt.

Nghiêm Tiểu Long bất giác rùng mình và cảm thấy lửa dục trong lòng dần dần tắt hẳn. Y nhìn kỹ dung mạo của Thang Bà Tử thì không khỏi nhớ đến mọi việc xảy ra tại ngôi chùa hoang trong đêm ấy, nên thầm trách mình sao hành động quá hồ đồ.

Thang Bà Tử lại nói :

- Nghiêm thiếu hiệp tuổi hãy còn trẻ, thế mà danh vọng đã nổi trong võ lâm. Riêng về xương cốt quả thực là tốt, ít ai có được như vậy ! Nghiêm Tiểu Long khiêm tốn nói :

- Vãn bối đã làm một việc quá hồ đồ như vừa rồi, thế mà tiền bối không trách mắng, trái lại, có lời khen ngợi như thế, khiến vãn bối thực cm thấy xấu hổ vô cùng ! Thang Bà Tử vui vẻ :

- Việc ấy không thể trách thiếu hiệp được ! Xin mời thiếu hiệp ngồi chi đã! Thang Bà Tử đưa tay chỉ vào một chiếc ghế đặt bên cạnh giường nói tiếp :

- Già đây có việc cần hỏi, nhưng chẳng hay thiếu hiệp có bằng lòng giãi bày một cách chân thành không ?

Nghiêm Tiểu Long thầm giật mình, bước đến ngồi ngay ngắn xuống chiếc ghế, nói :

- Chỉ cần việc gì vãn bối được biết, thì không khi nào lại chẳng chịu nói thực một cách tường tận bao giờ ! Thang Bà Tử mỉm cười, nhưng lại cất tiếng than dài :

- Già đây chẳng cần phải nói nhiều, nguyên nhân rối loạn hiện nay trong võ lâm, chắc là thiếu hiệp cũng đã hiểu được rõ ràng rồi. Nghe phong thanh là lệnh sư vừa rồi trong một dịp bất ngờ, đã ra tay tương cứu cho Côn Luân Danh Túc Nhất Chân Tử. Nhất Chân Tử là người đối với việc sống chết của Thân Thủ Báo ứng Lỗ Công Hành đại hiệp, biết rõ ràng hơn ai hết. Vậy thiếu hiệp là người thường ở bên cạnh lệnh sư, chắc chắn chung quanh việc ấy, thế nào cũng có biết không nhiều thì ít, như thế, thiếu hiệp có thể nói lại cho tôi nghe một vài điểm chăng ?

Già đây và Thân Thủ Báo ứng Lỗ Công Hành là tình bạn cũ, bởi thế, cố nhân đang trong hoạn nạn, đáng lý già đây phải chia xẻ nỗi lo âu mới phải… Nói đến đây, bà ta lại cất tiếng than rồi tiếp :

- Già đây vốn có ý định tìm đến ra mắt lệnh sư và Nhất Chân Tử đại hiệp, nhưng lại e rằng làm như vậy sẽ gây ra việc hiểu lầm, hơn nữa, vì bao nhiêu việc lặt vặt khác, luôn luôn bận rộn, nên kéo dài mãi cho đến ngày hôm nay, vẫn chưa đi đâu được cả. Bởi thế, già tự lấy làm xấu hổ đối với người bạn cũ thủa xưa. Hôm nay, trong dịp có việc đi về miền Tây, nên bất ngờ nghe được Hàn Thiết Quan Âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm đều lọt cả vào tay của Ngôn Như Băng, nên già mới quyết định ở lại đây tìm hiểu thêm ! Nghiêm Tiểu Long quả không hổ là một mầm non ưu tú trong võ lâm, y vẫn trầm tĩnh và đầy thận trọng, sau khi suy nghĩ thực tỉ mỉ, mới nói :

- Lão tiền bối đi về miền Tây, chẳng hay có việc trọng đại gì ?

Thang Bà Tử thầm mắng:

“Quả là thằng ranh con láu cá !” Tuy nhiên, bà ta cũng không thể không thầm khen ngợi thái độ thận trọng của Nghiêm Tiểu Long. Bởi thế, liền mỉm cười nói :

- Già đây cũng không giấu gì thiếu hiệp, nơi cư ngụ của già vừa rồi chẳng rõ bị bọn yêu ma nào châm một mồi lửa đốt cháy tan hoang, chẳng còn một tấm ngói. Hơn nữa, đứa đồ đệ thương yêu của già là Đỗ Nguyệt Phân lại bị kẻ lạ mặt bắt đi mất. Do đó, chuyến đi này của già là có mục đích dò xét tung tích của đứa môn đồ yêu quí, cũng như tìm hiểu tên tặc tử nào gây ra hỏa hoạn ! Nghiêm Tiểu Long nói :

- Té ra là thế ! Y dừng câu nói lại trong giây lát, rồi tiếp :

- Gia sư thật sự có cứu được Nhất Chân Tử lão tiền bối đem về, nhưng vì Nhất Chân Tử lão tiền bối đang bị thương trầm trọng, hôn mê bất tỉnh, không làm thế nào nói được manh mối gì cả. Nhưng cũng chính vì việc ấy, mà đưa đến tình trạng một số yêu tà ùn ùn kéo đến gây rối. Gia sư vì phải chống lại với kẻ cường địch nên vừa rồi cũng bị trọng thương. Ôi, sở dĩ Nhất Chân Tử lão tiền bối kéo dài mạng sống được tới ngày hôm nay, là hoàn toàn nhờ ở món linh dược bí truyền của gia sư. Nhưng thuốc ấy dù hay, song vẫn chỉ có thể duy trì cho thương thế của ông ấy không trầm trọng hơn lên thôi, chứ tuyệt nhiên không thể chữa lành vết thương của ông ấy. Bởi thế, hôm nay vãn bối phụng mệnh đến đây là có mục đích tìm cách trộm lấy Cửu chuyển phơn hồn đơn của Ngôn Như Băng ! Thang Bà Tử nghe thế hết sức thất vọng, nhưng không hề để lộ ra ngoài. Bà ta lại cất tiếng than rồi nói :

- Suốt đời của Lỗ đại hiệp đã chứng tỏ là một người chí công vô tư, nhưng trời xanh sao lại phụ lòng người tốt, đến tuổi già lại gặp phải một tai nạn quá ư bi thảm ! Vừa nói, bà ta vừa đưa mắt nhìn về Nghiêm Tiểu Long rồi tiếp :

- Già đây cũng có nghe phong thanh là Ngôn Như Băng có một thứ Cửu chuyển phơn hồn đơn hay tuyệt trên đời. Nhưng muốn trộm lấy được nó thì quả là khó khăn chẳng khác gì lên trời ! Nghiêm Tiểu Long nói :

- Vãn bối biết việc ấy, nhưng thấy rằng, đường đi khó không phải khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông ! Thang Bà Tử tựa hồ như rất thán phục gật đầu nói :

- Lệnh sư có một môn đồ như thế này quả rất đáng tự hào ! Già đây sẽ giúp cho thiếu hiệp một tay. Nhưng chớ nên quá nóng nảy mà phải tìm lấy thời cơ để hành động ! Nói đến đây, bà ta đưa mắt nhìn qua cửa sổ một lượt rồi tiếp :

- Hiện giờ, già đây còn có công việc cần phải làm, vậy thiếu hiệp hãy ở đây nói chuyện chi đã ! Dứt lời bà ta lao người lướt nhanh ra khỏi cửa sổ, chỉ trong chớp mắt là đã mất hút.

Lúc bấy giờ, Tưởng Nguyệt Hoa dựa người vào một góc tường, đưa mắt lén nhìn Nghiêm Tiểu Long, đôi má đỏ bừng, đầy vẻ thẹn thuồng, luống cuống.

Trong gian phòng hoàn toàn yên lặng, cả hai người không khỏi thẹn thuồng khi nhớ lại việc vừa xy ra.

Bỗng Tưởng Nguyệt Hoa lên tiếng :

- Anh bo sau này tôi còn mặt mũi nào để trông thấy kẻ khác ?

Nghiêm Tiểu Long cảm thấy như bị một quả búa nện thẳng vào tim, sắc mặt tái nhợt hẳn, cứng họng không biết nói gì, nên chỉ còn nước cất tiếng than dài.

Tưởng Nguyệt Hoa cười buồn bã nói :

- Anh cũng chớ nên thầm xấu hổ làm gì, vì việc ấy không thể tránh được, chỉ cần anh sau này không bỏ rơi tôi, thì tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi ! Nghiêm Tiểu Long im lặng không nói gì cả, vì y đang ở trong một trạng thái hết sức mâu thuẫn.

Tưởng Nguyệt Hoa giương đôi mắt trong veo nhìn đăm đăm vào mặt Nghiêm Tiểu Long tựa hồ như hết sức lấy làm lạ.

Một lúc khá lâu sau, Nghiêm Tiểu Long mới lên tiếng :

- Xin cô nương hãy cho tôi ở một gian phòng khác, hầu có đủ bình tĩnh để suy nghĩ cho chính chắn. Riêng việc ngày hôm nay, tại hạ nhất định phải tìm cách trả ơn đối với cô nương ! Nói dứt lời, y vung hai cánh tay vọt thẳng ra trước phòng, rồi cất tiếng gọi bọn hầu bàn trong hiệu.

Bên ngoài khung cửa sổ, trăng sáng vằng vặc, gió thổi nhẹ nhàng, bên trong gian phòng, một ngọn đèn khi mờ khi tỏ. Nghiêm Tiểu Long ngồi trước một chiếc bàn đặt bên của sổ, một tay cầm bút, một tay chống cằm, đôi mắt ngó thẳng ra ngoài cửa sổ sững sờ.

Một lúc sau, y đưa tay trái ra cầm lấy một cái ly trống không chẳng có một giọt rượu và siết chặt mãi trong tay. Trong khi ấy, trên bàn đã dọn sẵn bốn thức ăn và một bầu rượu.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài cửa sổ có một tiếng cười khẽ, trong như chuông bạc vọng vào. Nghiêm Tiểu Long không khỏi giật mình, đôi mày lưỡi kiếm của y nhướng cao, quát to :

- Ai thế ?

Tức thì, chàng đứng phắt dậy thủ thế sẵn sàng đối phó với kẻ địch.

Nhưng bên ngoài cửa sổ không có tiếng ai trả lời cả. Trái lại, ngay lúc ấy từ phía cửa trước phòng, bỗng có một cô gái từ ngoài nhanh nhẹn lướt vào.

Cô gái ấy tuy không phải là một giai nhân tuyệt sắc, nhưng diện mạo cũng dễ coi, da thịt mịn màng trắng trẻo, mình mặc một bộ y phục bằng lụa màu thiên thanh, xem rất hấp dẫn.

Nghiêm Tiểu Long cau đôi mày nói :

- Tại hạ và cô nương hoàn toàn xa lạ, chẳng hề quen biết nhau bao giờ. Sách có câu nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương giữa canh khuya lại xông vào phòng của tại hạ, coi vỏn vẹn một gái một trai như thế này không sợ người ta đàm tiếu hay sao ?

Người thiếu nữ ấy vốn đang tươi cười, nhưng khi nghe qua lời nói của Nghiêm Tiểu Long thì sắc mặt liền biết hẳn. Thái độ của nàng đã trở thành lạnh lùng, cười nhạt :

- Lời nói nghe đứng đắn, quả là một chính nhân quân tử ! Hừ vừa rồi cùng ở chung phòng với sư tỷ của tôi là Tưởng Nguyệt Hoa, sau lại có hành động như cầm thú thế kia ! Thế rồi, anh lại đành đoạn phủi tay ra đi, không nói một lời. Hiện giờ, sư tỷ của tôi đang chết lên chết xuống đằng ấy. Mạng người là việc to, thế mà anh đã hại người trắng trợn, thử xem anh sẽ gii quyết như thế nào cho biết ! Nghiêm Tiểu Long nghe qua, không khỏi giật bắn người. Vì việc ấy thật y không làm thế nào ngờ đến được. Lẽ thứ nhất là việc ấy không phải chàng cố tình gây ra lỗi lầm, kế đó là vì chàng đã có lời hứa với một người con gái rồi, không thể nào đặt Tưởng Nguyệt Hoa vào ngôi tỳ thiếp. Y trở về phòng suy nghĩ kỹ, thấy không có cách nào gii quyết cho hợp lẽ cả.

Sắc mặt của Nghiêm Tiểu Long biến hẳn, cất tiếng than dài :

- Tưởng cô nương sao lại quá hồ đồ như thế ? Việc ấy là một đại sự, đâu thể nào không cho tại hạ có đủ thì giờ suy nghĩ cho kỹ lưỡng. Riêng cô nương cũng chớ trách tôi, vì tôi sẽ đi đến khuyên nhủ Tưởng cô nương ngay bây giờ ! Cô gái ấy chỉ “hứ” một tiếng lạnh lùng qua giọng giọng mũi, xem như câu trả lời.

Nghiêm Tiểu Long nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng riêng của Tưởng Nguyệt Hoa. Cô gái kia cũng im lặng bước theo sau y.

Khi đưa chân bước vào phòng của Tưởng Nguyệt Hoa, thì không khỏi lại giật mình một lần nữa. Vì y trông thấy còn có một cô gái thứ ba, đang hết lời khuyên nhủ Tưởng Nguyệt Hoa. Cô gái ấy vừa trông thấy y thì cười nói :

- Tối rồi ! Này sư tỷ, người ta đã đến rồi đó ! Tưởng Nguyệt Hoa đang khóc sướt mướt như một đứa trẻ, đôi mắt đỏ hoe, tóc tai rối bời. Nàng đã trông thấy Nghiêm Tiểu Long bước vào, nhưng vẫn giả vờ như không hay biết gì cả.

Nghiêm Tiểu Long đỏ bừng sắc mặt, quay về Tưởng Nguyệt Hoa nói :

- Tưởng cô nương… Bỗng nhiên, ngay lúc ấy từ phía ngoài cửa, bất thần có một giọng nói ấm áp rền vang :

- Thang Bà Tử lão tiền bối có đây không ?

Cô gái đứng sau lưng Nghiêm tiểu Long liền quay phắt người lại, cất tiếng nói :

- Vị nào tìm gia sư thế ? Gia sư vừa mới đi khỏi, hiện chưa trở về ! Vừa nói, nàng vừa cất bước đi thẳng ra cửa.

Bỗng lúc ấy, nghe phía ngoài cửa có tiếng cười to, rồi lại thấy một lão già râu tóc hoa râm từ ngoài bước vào, nói :

- Té ra ba vị cô nương đều có mặt cả, vậy già đây bước vào chẳng hóa ra đường đột lắm ?

Ba cô gái vừa nhìn thấy lão già, thì liền đồng thanh nói :

- Thứ Tống phó bang chủ, vì ba chị em chúng tôi không hay ông đến nên không kịp bước ra nghênh đón, xin ông bỏ lỗi cho ! Lão già vội vàng nói :

- Sao lại nói thế ! Trong khi ấy, đôi mắt của lão ta lại nhìn đăm đăm về phía Nghiêm Tiểu Long.

Cô gái mặc bộ y phục lụa màu thiên thanh vội vàng lên tiếng :

- Tôi xin giới thiệu để nhị vị được biết ! Nói đoạn, nàng đưa tay chỉ về hướng lão già và quay mặt nhìn Nghiêm Tiểu Long nói :

- Vị này là Thiết Toán Bàn Tống Khu Trạch lão anh hùng, tức phó bang chủ Thất Tinh Bo ở Lạc Dương mà bấy lâu nay tên tuổi vang lừng cả Trung Châu ! Nghiêm Tiểu Long vòng tay nói :

- Bấy lâu nay tôi rất ngưỡng mộ Ông ! Cô gái ấy lại giới thiệu tiếp :

- Còn vị này là Nghiêm Tiểu Long thiếu hiệp, tức Càn Khôn Bát Chưởng trong bang Hoài Dương ! Đôi mắt của Tống Khu Trạch bất giác hiện lên những tia sáng lạ lùng, nói :

- Thực là hạnh ngộ ! Ba cô gái đều cúi mình mời khách ngồi. Tống Khu Trạch cũng không khách sáo gì cả, thản nhiên ngồi xuống ghế rồi đưa mắt ngó xung quanh một lượt mỠstyười nói :

- Hiện nay Gia Lăng đang ở trong một bầu không khí căng thẳng. Các nhân vật khét tiếng trong hai phe hắc bạch đã đến đây chẳng phải ít, để tham dự vào cuộc tấn công Ngũ Hành Cốc. Nhưng mỗi phe phái đều có sự tính toán riêng của mình, hay thậm chí đều có sự thù hằn lẫn nhau, khó phân biệt ai bạn ai thù. Tệ bo trước đây cũng có nhiều mối tư thù với một số phe phái, do đó, theo già đây đoán, thì trước khi tiến hành việc tấn công Ngũ Hành Cốc ắt sẽ xảy ra một cuộc thanh toán nhau rất tàn khốc. Số người của già đây ít ỏi, thế cô, nên hôm nay già định đến đây xin lệnh sư ra tay tương trợ ! Tưởng Nguyệt Hoa lấy làm lạ hỏi :

- Chỉ có một mình phó bo chủ đến hay sao ?

Tống Khu Trạch lắc đầu nói :

- Chỉ có già đây cùng với Đổng bo chủ và Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình đến. Ngoài ra còn có độ ba bốn tên trợ thủ đắc lực trong bo mà thôi ! Tưởng Nguyệt Hoa lộ vẻ nghi ngờ nói :

- Trước đây, khi chị em chúng tôi theo chân gia sư đến làm khách tại quí bo, chẳng phải Đổng bo chủ có nói, là nhất định không tham dự vào những chuyện thị phi của võ lâm, và vì thế gia sư tôi cật vấn đến ông ấy phải cứng miệng đó hay sao ?

Tống Khu Trạch cười :

- Thì ra ba vị cô nương vẫn còn nhớ việc ấy ! Nhưng nên hiểu rằng trước kia khác, mà bây giờ lại khác. Lẽ thường là khi người ta đã xếp đặt kế hoạch xong mới chịu hành động. Do đó, trước đây vì chưa có thời cơ, nên tệ bo chủ không muốn hành động liều lĩnh… Tưởng Nguyệt Hoa nói :

- Theo như lời nói của phó bo chủ thì hiện giờ đã có thời cơ rồi phải không?

Tống Khu Trạch mỉm cười nói :

- Cũng có thể nói như vậy, nhưng vì một việc quan trọng hơn, ấy là Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình, người bạn chí thân của tệ bo chủ trên đường đi đến Thất Tinh Bo đã ra tay giết chết một môn đồ của Huyền Băng Lão Mị, nên khiến lão ấy tìm đến cửa gây sự. Vì thế, đã xy ra một trận ác chiến, nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Do đó, Huyền Băng Lão Mị hăm dọa rằng, cấm ngặt không cho Thất Tinh Bo can dự đến việc riêng của bọn họ, nếu trái lại, thì họ sẽ tàn sát hết sạch số người trong Thất Tinh Bo. Chính vì lời hăm dọa đó, đã làm cho tệ bo chủ hết sức căm tức, kéo nhau đến Gia Lăng… Nói đến đây, Tống Khu Trạch mặc bỗng biến sắc, vung tay lên quét chưởng ra, khiến một luồng kình phong cuốn thẳng ra cửa sổ, đồng thời người ông ta cũng lao vút ra ngoài.

Ba cô gái không khỏi lấy làm lạ, cùng đưa mắt nhìn theo về hướng cửa sổ. Chẳng mấy chốc sau, Tống Khu Trạch lại bước trở vào nhà, sắc mặt hầm hầm giận dữ.

Tưởng Nguyệt Hoa nói :

- Phó bo chủ đã trông thấy gì thế ?

Sắc mặt của Tống Khu Trạch đã bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói :

- Lũ gian phải không dám nghênh chiến, nên bỏ chạy. Vì chúng chạy quá mau, già đây không đuổi kịp, nên không biết đấy là ai. Song có thể đoán chắc là lũ môn đồ của những lão quái vật ấy chứ không ai xa lạ ! Nghiêm Tiểu Long biết Tống Khu Trạch nói số quái vật ấy là có ý muốn ám chỉ số người của Vô Tình Tú Sĩ, Huyền Băng Lão Mị và Bắc Quốc Song Ma.

Sắc mặt của Tống Khu Trạch bỗng trở thành trịnh thượng nói :

- Già đến đây hết sức bí mật, nhưng chẳng ngờ chúng nó lại bám sát theo dõi. Riêng già thì không có gì đáng sợ, nhưng chỉ sợ lại liên lụy đến ba vị cô nương và Nghiêm thiếu hiệp. Chúng có thể hiểu lầm các vị là người cùng một phe với tệ bo ! Tưởng Nguyệt Hoa mỉm cười :

- Chị em chúng tôi cũng không phải là hạng người sợ rắc rối, việc ấy xin phó bo chủ an lòng. Nhưng có điều là tại sao phó bo chủ lại biết chị em chúng tôi nghỉ ở tại khách sạn này ?

Tống Khu Trạch nói :

- Vì vừa rồi già trông thấy Lâm cô nương và Dư cô nương xuất hiện ở trên đường, nên mới âm thầm theo dõi đến đây.

Tưởng Nguyệt Hoa bỗng “hừ” một tiếng lạnh lùng qua giọng mũi, rồi gót sen nhún mạnh lao thẳng người ra ngoài cửa sổ.

Nàng lao vút đi nhanh như một ánh chớp. Khi ra đến bên ngoài, thì trông thấy một bóng đen đang núp bên cạnh một gốc thông to.

Bóng người ấy vừa trông thấy Tưởng Nguyệt Hoa thì có ý định bỏ chạy, những chẳng ngờ khi Tưởng Nguyệt Hoa đã bay thoắt đến, cùng một lúc với tiếng quát giận dữ, người ấy liền vung đao chém nhanh ra như một cơn gió lốc.

Tưởng Nguyệt Hoa vừa lách mình tránh vừa thò tay mặt chụp lấy lưỡi đao, trong khi chưởng trái nhanh như chớp giáng trúng thẳng vào b vai của y.

Thế là bóng người ấy chỉ kịp hự lên một tiếng khô khan rồi té ngửa ra đất.

Tức thì, Tưởng Nguyệt Hoa nhanh nhẹn túm lấy hắn, xách bổng lên, nhy trở vào phòng.

Mọi người trông thấy khóe miệng của người ấy đang trào máu bầm đen, tắt thở chết tốt rồi.

Tưởng Nguyệt Hoa không khỏi sửng sốt, vì thấy cái chết của người ấy thật là đáng nghi. Vừa rồi nàng không hề đánh hết tay, mà chỉ dùng có một nửa chân lực, thế mà hắn chết đi thực là lạ lùng.

Tống Khu Trạch đưa mắt nhìn qua xác chết một lượt nói :

- Tưởng cô nương chớ quá bận tâm nghĩ ngợi. Hắn đã chết đúng theo mệnh lệnh, vì nếu chẳng thế, thì mọi sự bí mật bị tiết lộ ra ngoài rất nguy cho họ ! Tưởng Nguyệt Hoa nói :

- Nếu vậy phó bo chủ biết được người này chăng ?

Tống Khu Trạch lắc đầu :

- Không biết, nhưng già đoán là trong đêm nay có thể còn xảy ra chuyện nữa. Số người tìm đến gây sự chắc chắn là những người có mối cựu thù với lệnh sư, vậy ba cô nương cần phải đề phòng cẩn mật. Hiện giờ, già còn đang bận việc nên phải trở về, nếu lệnh sư có trở lại, thì xin nhờ ba cô nương nói lại là có tôi đến ! Nói dứt lời, ông ta bèn đứng lên cáo lui.

Ba cô gái và Nghiêm Tiểu Long cung kính tiễn chân ông ta ra khỏi cửa. Khi trở vào phòng, Tưởng Nguyệt Hoa đưa đôi mắt buồn bã nhìn Nghiêm Tiểu Long một lượt nói :

- Tôi xin giới thiệu thiếu hiệp với nhị vị sư muội của tôi ! Đôi bên đã gặp nhau từ nãy giờ, nhưng không biết tên tuổi nhau mà thôi. Sau khi Tưởng Nguyệt Hoa giới thiệu, Nghiêm Tiểu Long mới biết cô gái mặc áo lụa màu thiên thanh tên gọi là Lâm Nguyệt Trinh, còn cô gái mặt áo đen tên gọi là Dư Nguyệt Châu, họ đều lấy chữ Nguyệt làm chữ lót như nhau cả.

Dư Nguyệt Châu nói :

- Tưởng sư tỷ, Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình là người mưu trí tuyệt luân, võ công trác tuyệt, có thể nói là một nhân vật lỗi lạc khét tiếng trong võ lâm hiện nay, thế tại sao Tống Khu Trạch lại bo là thiếu thực lực ?

Nghiêm Tiểu Long nói :

- Theo tại hạ thì dụng ý của Tống Khu Trạch khó mà lường được.

Nhưng trong đêm nay rất có thể là có việc, tại hạ sẽ lên nóc nhà đi tuần, nếu thấy có gì lạ thì sẽ hú khẽ một tiếng để báo động với ba vị cô nương ! Nói đoạn, y liền xê dịch thân hình, nhanh nhẹn lao thoắt ra ngoài cửa sổ, rồi nhún mình nhy thẳng lên nóc nhà, tìm một chỗ có bóng tối ẩn kín.

Lúc đó, trên trời trăng sáng vằng vặc, khung cnh chung quanh hiện lên m hồ. Nghiêm Tiểu Long trông thấy thành Gia Lăng lưng dựa núi, trước mặt cũng là núi, địa thế lồi lõm, chỗ cao chỗ thấp, khác hẳn cảnh vật ở nơi khác.

Bỗng khi ấy, y nhìn thấy trên nóc nhà cách xa y mấy trượng, có ba bóng người phải nhanh, trông thấy nhẹ nhàng như ba đợt khói. Ba bóng người ấy không tiến về phía y mà chỉ lướt xéo rồi bay mất hút.

Trong lúc đó, y bỗng nghe từ phía sau lưng mình có tiếng nói khẽ của Tưởng Nguyệt Hoa :

- Hai chúng ta hãy theo dõi ba bóng người ấy, được không ?

Nghiêm Tiểu Long không khỏi giật mình, vì Tưởng Nguyệt Hoa tiến sát đến bên cạnh y mà y chẳng hề hay biết. Y quay mặt lại nhìn nàng một lượt.

Tưởng Nguyệt Hoa kéo lấy cánh tay của Nghiêm Tiểu Long, rồi vọt người bay lên :

- Thời cơ để lỡ thì sẽ mất đi, mau ! Nghiêm Tiểu Long nói :

- Còn các cô ấy đâu ?

- Đều đi ra ngoài cả rồi ! Nghiêm Tiểu Long cũng không nói gì thêm. Y trông thấy ba bóng người phía trước lao đi rất nhanh và đã mất hút nơi một khu vườn rất rộng.

Đấy là một khu vườn chung quanh một ngôi nhà to, có cây cối rậm rạp. Khi hai người tiến vào đến ngôi nhà to ấy thì ẩn mình trên tàng cây che kín, đưa mắt nhìn vào trong, thấy nơi ấy có đến trên mười gian lầu gác, xây cất rất khéo léo và to tát.

Từ nơi một gian lầu hai tầng ngay trước mặt hai người, bỗng xuất hiện mấy đốm lửa, khiến một số bóng người khá đông trong nhà, in lên khung cửa sổ che kín bằng giấy rất rõ ràng.

Nghiêm Tiểu Long nói nhỏ :

- Thực không ngờ gian nhà to này lại là nơi tập trung một số đông nhân vật giang hồ. Nếu ta không vào hang cọp, thì đâu thể nào bắt được cọp con. Tại hạ có ý muốn tiến đến gian lầu ấy rình xem số người kia là những nhân vật nào ?

Tưởng Nguyệt Hoa đáp :

- Tôi cũng có ý nghĩ như thế, chúng ta hãy cùng đến đó đi ! Tức thì, c hai người liền nhanh nhẹn lướt tới, rồi bất thần nhún người nhy vọt lên không, đưa tay nắm lấy cành cây để mượn sức rồi vọt luôn ra thực xa, nhắm hướng nóc nhà bay tới.

Trong khi hai người chưa đứng thật vững thì bỗng nghe có tiếng kêu kèn kẹt, rồi thấy cánh cửa phòng được mở to và từ trong bước ra độ mười lăm, mười sáu người mặt y phục đen. Hai người hốt hong nằm phục sát xuống mái nhà, đưa mắt chú ý nhìn thật kỹ.

Họ trông thấy số người ấy bước ra khỏi gian lầu độ mấy trượng, thì đều dừng chân đứng lại c. Liền đó, nghe có một giọng nói rất khẽ :

- Gần đây có không ít nhân vật thuộc hai phe hắc bạch trong võ lâm kéo đến vùng Gia Lăng này. Họ đến đây là có ý định xông vào Ngũ Hành Cốc của chúng ta. Trong giang hồ đồn đại rằng cốc chủ của chúng ta chính là Ngọa Long cốc chủ, một trong Vũ Nội Bát Kỳ, không rõ có phải thực như thế không? Họ lại đồn đại là Hàn Thiết Quan Âm, Ngô Câu kiếm và Giáng Long kinh đều ri vào tay của cốc chủ chúng ta… Lại có một giọng nói khác tiếp :

- Chẳng cần biết lời đồn đại trong chốn giang hồ thực hay gi, vì đấy đều là việc riêng của cốc chủ, không bận đến chúng ta phải tìm hiểu làm gì. Nhưng riêng việc số người có ý định xâm nhập vào Ngũ Hành Cốc đều là những thù địch mạnh mẽ, cho nên cốc chủ đã ra lệnh phân đà Gia Lăng phải phân tán, rồi dùng thủ đoạn ám sát đánh cho một đòn nặng nề ! Nghiêm Tiểu Long nghe thế trong lòng không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ :

- “Chẳng ngờ khu nhà này lại chính là phân đà Gia Lăng của Ngũ Hành Cốc. Nếu không có việc khám phá bất ngờ, thì ai nhìn vào cũng tưởng đây là một khu nhà ở của một vị quan viên, hoặc một ông phú hộ nào. Hừ, Ngôn Như Băng lại có ý định thâm độc là dùng thủ đoạn ám sát để hạ đối phương !” Tiếp đó, hai người lại nghe một giọng nói ấm áp, nhưng rất khẽ nổi lên :

- Cốc chủ không hề lo sợ, duy có đối với Thang Bà Tử là để ý đề phòng ít nhiều. Lão bà ấy cũng là người giỏi sử dụng chất độc vô hình.

Nếu chúng ta gặp bà ấy ở đâu thì nhất định áp dụng mọi thủ đoạn thâm độc hạ sát bà ấy ngay, hầu trừ đi mối họa sau này ! Tưởng Nguyệt Hoa bỗng hừ một tiếng.

Nghiêm Tiểu Long bỗng cm thấy xương sống lạnh buốt, kinh hãi thầm nghĩ :

- “Thang Bà Tử chẳng phải là sư phụ của các cô ấy hay sao ? Người chuyên sử dụng chất độc vô hình, chắc chắn không phải là một nhân vật thuộc chính phái !” Bỗng nhiên, ngay lúc ấy có một bóng người bay thoắt đến như một cn gió, từ trên đáp xuống trước mặt số người ấy rồi vội vàng cất tiếng nói :

- Chẳng rõ ai đã tiết lộ, nên chỉ trong chốc lát đây là sẽ có người kéo đến, vậy các vị đã chuẩn bị phân tán chưa ?

- Tất c đều đã chuẩn bị xong, chúng ta hay đi ngay ! Tiếng “ngay” vừa dứt thì mười mấy bóng người ấy ùn ùn nối gót nhau lao vút ra khỏi khu nhà, không còn trông thấy hình bóng đâu nữa.

Tưởng Nguyệt Hoa vội vàng nói :

- Chúng ta cũng đi thôi ! Chốc nữa đây nếu có người đến bắt gặp chúng ta ở nơi này, lầm tưởng chúng ta là môn hạ của Ngũ Hành Cốc thì thực không làm sao giãi bày nỗi oan được ! Nghiêm Tiểu Long đồng ý rồi nói tiếp :

- Lời nói của cô nương hữu lý lắm. Nhưng tại hạ cần phải theo dõi bọn họ để tìm hiểu xem bọn họ trú ngụ Ở đâu ?

Vừa nói dứt lời, thì y đã vọt người bay thẳng lên không, lướt đi như một mũi tên.

Tưởng Nguyệt Hoa không ngờ Nghiêm Tiểu Long nói đi là đi ngay.

Đến khi nàng hay kịp thì Nghiêm Tiểu Long đã phi thân xa ngoài mười trượng và lẫn khuất mất hình bóng trong đêm rồi. Bởi thế, nàng liền nghiến chặt hai hàm răng, dậm chân vọt người lên không sử dụng thuật khinh công thượng thặng nhắm hướng Nghiêm Tiểu Long vừa bỏ đi đuổi riết tới.

Vừng thái dương chói ngời rực rỡ trên mặt sông Gia Lăng, phơn chiếu những áng mây đủ màu sắc rực rỡ trên nền trời, trông thực ngoạn mục.

Trên một con đường to gối đầu với sông Gia Lăng khách bộ hành qua lại đông như kiến. Con đường ấy càng đi càng cao, trông chẳng khác nào một cái thang bắc lên trời.

Nơi đoạn giữa con đường ấy, Nghiêm Tiểu Long đang đi thẫn thờ hướng về phía trên. Suốt đêm qua y đã mệt nhọc theo dõi số môn hạ của Ngũ Hành Cốc, nhưng vẫn không đuổi kịp họ, nên cm thấy thất vọng vô cùng.

Giữa lúc y đang chậm rãi bước đi, thì bỗng nghe có tiếng gọi :

- Nghiêm lão đệ ! Nghiêm Tiểu Long không khỏi giật mình, đưa mắt nhìn về hướng có tiếng gọi, thì thấy dưới mái hiên của hiệu Vọng giang đình tửu lâu sát bên vệ đường, có một người đang đứng nhìn thẳng về phía y. Sau khi Nghiêm Tiểu Long nhận rõ đối phương thì vô cùng mừng rỡ :

- Dung tổng phiêu đầu, sao ông lại đến đây thế ?

Vừa nói, y vừa nhắm hướng gian tửu lâu ấy đi thẳng tới.

Dung Thanh Vân cười nói :

- Qu thật là ở đâu cũng có thể gặp gỡ bạn cố tri được c ! Nói đoạn, ông ta đưa mắt nhìn qua khách bộ hành chung quanh một lượt, rồi kéo lấy cánh tay của Nghiêm Tiểu Long nói nhỏ :

- Đi, chúng ta hãy vào trong ấy nói chuyện sau.

Bên trong gian tửu lầu thực khách thưa thớt. Hai người cùng tìm đến một chiếc bàn kín đáo ngồi xuống.

Dung Thanh Vân nói nhỏ :

- Lão đệ, trong chuyến đi này lão đệ đã tìm ra manh mối gì chưa ?

Riêng Đào thiếu hiệp chắc là đã tìm ra được rồi ! Nghiêm Tiểu Long lắc đầu gượng cười rồi cất tiếng than dài. Y đang định nói rõ cho Dung Thanh Vân nghe mọi nỗi gian truân của mình trong chuyến đi này, thì ngay lúc ấy bỗng có năm gã đàn ông mặt mày lạnh lùng hung dữ từ ngoài bước thẳng vào, đến ngồi nơi một chiêc bàn bên cạnh hai người.

Có một gã trong bọn người ấy vừa nhìn thấy Dung Thanh Vân và Nghiêm Tiểu Long không ngớt liếc mắt dò xét mấy lượt. Kế đó, hắn lại thì thầm nói nhỏ gì với bốn gã kia một lúc. Bởi thế, bốn gã đàn ông nọ liền quay mặt về phía hai người, quắc mắt nhìn qua một lượt.

Dung Thanh Vân hạ giọng nói thực khẽ :

- Lão đệ, năm gã này nhìn lão đệ với ánh mắt rất khác lạ. Vậy lão đệ có biết lai lịch của bọn họ không ?

Nghiêm Tiểu Long lắc đầu nói :

- Không được biết ! Hiện giờ tại hạ đã trở thành một nhân vật mà tất c các bang phái đều để ý. Sở dĩ có tình trạng đó là vì Nhất Chân Tử lão tiền bối đã được bổn bang gii cứu như vừa rồi. Tại hạ lúc nào cũng giữ thái độ bình tĩnh mới có thể không bị rối trí trước tình trạng đó ! Nghiêm Tiểu Long vốn có ý định nói rõ cho Dung Thanh Vân nghe mục đích chuyến đi này của mình, nhưng vì y đề phòng tiết lộ trước sự tò mò của năm quái nhân vừa bước vào, nên tạm thời yên lặng không nói gì thêm nữa.

Qua một lúc sau, thực khách lần lượt bước vào hiệu đông đo, trong số ấy có rất nhiều nhân vật thuộc hai phe hắc bạch trong võ lâm. Vì người đông nên tiếng nói chuyện đã trở thành ồn ào.

Nghiêm Tiểu Long thừa c hội ấy mới hạ giọng kẻ rõ lại cho Dung Thanh Vân nghe những việc mình đã gặp gỡ trong chuyến đi này.

Dung Thanh Vân chỉ nghiêng tai lắng nghe chứ không hề chen vào nói một câu nào c. Đợi đến khi Nghiêm Tiểu Long nói dứt, ông ta mới cau chặt đôi mày rậm lại, nói :

- Dung mỗ cm thấy những việc mà lão đệ gặp gỡ thực có nhiều điều đáng ngờ vực lắm ! Nghiêm Tiểu Long gật đầu nói :

- Tại hạ cũng có ý nghĩ như vậy. Nhưng tổng phiêu đầu hãy nói rõ ý kiến của riêng mình trước xem sao ?

Dung Thanh Vân đưa ly lên miệng nhấp một ngụm rượu, mới lên tiếng :

- Việc ác Phán Quan Chu Phi trong khi nắm chặt cổ tay của Tưởng Nguyệt Hoa rồi bỗng mặt mày bất thần biến sắc, buông tay bỏ chạy chính là một điều đáng nghi ngờ ! - Còn điểm thứ hai ?

- Kế đó Chu Phi lại kéo nhau trở lại một lần nữa, bốn tên đồng đảng của hắn chia nhau vây đánh lão đệ và Tưởng cô nương nhưng trong khi bọn họ sắp đoạt được thắng lợi, thì lại bỗng nhào lăn ra đất như bị trúng một đòn đánh nặng nề, rồi lại kéo nhau bỏ chạy đi. Điểm này chắc chắn bên trong có lắm điều đáng ngờ vực ! Nghiêm Tiểu Long nói tiếp :

- Về hai điểm ấy, tại hạ đều có suy nghĩ qua và nghi rằng rất có thể có một người nào đó đã ra tay ám trợ cho chúng tôi ! Dung Thanh Vân mỉm cười nói tiếp :

- Lão đệ được Tưởng Nguyệt Hoa đỡ về khách điếm. Nàng đã lấy ra một viên thuốc cắt đôi để chia nhau uống, sau đó thì lão đệ bị mất đi mọi sự sáng suốt, thú tính sống dậy, chứng tỏ chẳng phi lão đệ bị mũi tên độc ấy gây ra, mà phi đặt nghi vấn nơi nửa viên thuốc của Tưởng Nguyệt Hoa đã cho lão đệ uống ! Nghiêm Tiểu Long không khỏi đỏ bừng sắc mặt.

Dung Thanh Vân lại tiếp :

- Lúc Thang Bà Tử gặp mặt lão đệ, tại sao không nhắc lại việc cũ hỏi về viên Phích độc bo châu ?

Nghiêm Tiểu Long giương đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc nói :

- Phi đấy ! Chính tại hạ cũng không làm sao hiểu được việc đó ! Dung Thanh Vân đưa mắt nhìn Nghiêm Tiểu Long cất tiếng than dài :

- Lão đệ, qu thực lão đệ đã nhất thời thiếu hẳn sáng suốt ! Mọi điều rắc rối đều xuất phát từ nơi Tưởng Nguyệt Hoa c ! Thang Bà Tử là người giỏi sử dụng chất độc vô hình, tất nhiên là thầy nào trò nấy. Trong giới giang hồ chẳng phi có một nhân vật tài ba nào đã ám trợ cho lão đệ đâu, mà đấy thực sự là Tưởng Nguyệt Hoa đã bí mật giở trò đó ! Nếu lão đệ thực sự đã lấy được viên Phích độc bo châu thì khi bị trúng mũi tên độc không thể không đem ra dùng để cứu chữa. Riêng nửa viên thuốc màu đỏ mà Tưởng Nguyệt Hoa đã cho lão đệ chứng tỏ cụ thể là lão đệ chưa lấy được viên Phích độc bo châu. Chính vì lẽ đó, mà Thang Bà Tử mới im lặng không hề để cập đến vấn đề đó ! Nghiêm Tiểu Long như vừa bừng tỉnh cơn mộng. Đến chừng ấy, y mới hiểu rõ được mọi lẽ, nghiến chặt hai hàm răng giận hầm hầm nói :

- Nếu chẳng có tổng phiêu đầu sáng suốt vạch trần mọi lẽ, thì tại hạ rất có thể sẽ bị sa vào cạm bẫy của đối phương ! Dung Thanh Vân nói :

- Lão đệ chớ nói vậy, vì Tưởng Nguyệt Hoa cô nương, tựa hồ đã thực sự có lòng yêu lão đệ. Được một người bạn má hồng như thế, thì việc xâm nhập vào Ngũ Hành Cốc cũng sẽ bớt đi được nhiều nỗi gian nguy lắm ! Ngay bên cạnh chiếc bàn của hai người, có một số người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn ăn uống. Nghiêm Tiểu Long nhìn thấy trong số người ấy, có một người tuổi độ tứ tuần, da mặt đen đúa, mắt cọp mũi lâm, dưới cằm trơn láng không một chòm râu, dáng điệu trông thực oai vệ, mình mặc một chiếc áo dài màu thổ huỳnh, trên lương có giắt sáu món ám khí hình thoi. Người ấy không ngớt đưa mắt chú ý nhìn vào y, khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ.

Nghiêm Tiểu Long thấy vậy liền quắc mắt nhìn qua người ấy một lượt.

Dung Thanh Vân trông thấy tia mắt của Nghiêm Tiểu Long khác thường, nên liền quay mặt nhìn về phía chiếc bàn nọ. Bỗng đôi mắt của Dung Thanh Vân liền sáng ngời, hối hả đứng lên, cất tiếng chào một người cũng đang ngồi chung một chiếc bàn ấy :

- Ngu lão sư ! Từ ngày xa cách đến nay, lão sư cũng được bình an chứ ?

Tức thì, Kim Đao Đoàn Long Ngu Vạn Lý đang ngồi trong chiếc bàn ấy liền đứng lên bước tới, tay bắt mặt mừng với Dung Thanh Vân, rồi cùng vui vẻ hàn huyên không ngớt miệng.

Riêng tại chiếc bàn có năm gã đàn ông hung tợn cùng ngồi khi nãy, bỗng thấy có một gã mặt xanh bất ngờ nhướng cao đôi mày, rồi cất giọng âm u sâu hiểm cười nhạt, quắc mắt nhìn thẳng về phía Dung Thanh Vân và Ngu Vạn Lý.

Ngu Vạn Lý bất thần giương to đôi mắt sáng ngời rồi vung mạnh chưởng mặt lên, vỗ xuống mặt bàn. Qua một tiếng bốp thực to, chiếc bàn gỗ liền bị bể ra làm bốn năm miếng, sụp đổ cả xuống đất.

Cả hiệu ăn đều kinh hoàng, tất cả mọi người đều im phăng phắc, có hàng mấy trăm ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngu Vạn Lý.

Ngu Vạn Lý cười nhạt nói :

- Họ Lâu kia, ngươi cười gì thế ? Các ngươi nên biết Đà Giang Ngũ Hung chỉ có thể xương hùng ở vùng phía Đông tỉnh Qung Đông mà thôi, bước đến đất Gia Lăng này các ngươi không thấm vào đâu cả ! Gã đàn ông mặt xanh liền nhảy vọt lên quát to :

- Ngu Vạn Lý, ông làm oai với ai thế ? Món nợ cũ năm xưa cũng đến lúc ông phải trả rồi, chúng ta hay bước ra khỏi hiệu so tài cho biết ai hơn ai kém ! Tiếng nói chưa dứt, thì mặt mày của y đã biến sắc, hai mắt của hắn trợn ngược, bắp thịt trên mặt đều co rút, tai mắt mũi họng đều trào máu bầm đen, buột miệng kêu to một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

Tứ hung còn lại không khỏi kinh hoàng, nhất thời đứng phắt dậy.

Nhưng bất ngờ cả bọn mặt mày đều biến sắc, rồi thất khiếu cũng trào máu bầm đen ngã ra chết tốt.

Tất cả thực khách hiện diện trông thấy thế đều kinh hoàng thất sắc.

Nghiêm Tiểu Long và Dung Thanh Vân đưa mắt nhìn nhau một lượt, trong lòng đã thầm hiểu mọi lẽ.

Lúc ấy, người đàn ông đứng tuổi, mặc chiếc áo dài màu thổ huỳnh, trên lưng có giắt sáu món ám khí hình thoi, bỗng cất tiếng than khẽ rồi nói :

- Phân tán mỏng để dùng thủ đoạn ám sát hạ đối phương quả là một âm mưu hết sức thâm độc ! Xem ra tại Gia Lăng này sẽ không có một ngày nào được yên ổn ! Nghiêm Tiểu Long nghe qua không khỏi giật nẩy mình, thầm nói :

- “Người này tại sao lại biết việc ấy ?” Lúc bấy giờ, Đà Giang Ngũ Hùng tuy đều đã chết hết, nhưng bọn họ còn có một số bằng hữu và đồng đảng đang hiện diện. Số người này không ngớt quét những tia mắt sáng ngời như điện, nhìn khắp bốn bên, có ý định nhận xét kẻ nào đã ám hại Đà Giang Ngũ Hùng như vậy.

Thế rồi, có một gã đàn ông mặc áo đen, mũi xẹp môi trớt, mặt tràn đầy sát khí, nhắm thẳng phía Kim Đao Đoàn Long Ngu Vạn Lý từ từ bước tới.

Dung Thanh Vân đoán biết người này đã hiểu lầm Ngu Vạn Lý là kẻ đã ra tay ám hại Đà Giang Ngũ Hùng, nên định bước tới gây sự. Bởi thế, đôi bên lời qua tiếng lại, có điểm nào không hợp nhau, tất sẽ sinh ra một cuộc xô xát ác liệt ngay. Do đó, trong óc ông ta liền lóe lên một ý nghĩ, to tiếng mắng :

- Môn hạ của Ngũ Hành Cốc qu là hết sức ác độc, dám ngang nhiên dùng đến thủ đoạn bỉ ổi ! GÃ đàn ông mặc áo đen ấy nghe thế không khỏi sửng sốt, trợn mắt nhìn Dung Thanh Vân nói :

- Ông căn cứ vào đâu để dám phán đoán đấy là việc làm của Ngũ Hành Cốc?

Dung Thanh Vân cười nhạt :

- Ngôn Như Băng là người sở trường sử dụng chất độc tối nguy hiểm.

Năm người này rõ ràng là đã tr 428b úng chất độc mà chết. Nếu như Ngu lão sư qu có tài nghệ tuyệt luân như thế thì chẳng phi tôn giá bước đến để tìm lấy cái chết hay sao ?

Người võ lâm chẳng những rất lão luyện về nhân tình thế thái, mà còn rất nhanh trí trong sự nhận định mọi vấn đề, nên chỉ nói qua là hiểu được ngay. Bởi thế, gã đàn ông mặc áo đen nghe qua không khỏi giật mình, thầm nghĩ :

- “Lời nói qu thực hữu lý, suýt nữa ta đã hiểu lầm và gây ra chuyện” Hắn ta nghĩ thế, nên liền vòng tay thi lễ với Dung Thanh Vân, nói :

- Tại hạ vì nhất thời thiếu sáng suốt, may mắn được sự giãi bày của các hạ, tại hạ thực biết n lắm ! Nói đoạn, hắn liền bước tới bên cạnh Ngu Vạn Lý đưa mắt nhìn xem rất kỹ những xác chết rồi thò tay định lật những xác chết ây lên… Bỗng nhiên có một tiếng quát lạnh lùng :

- Không thể mó đến được ! GÃ đàn ông mặc áo đen ấy vừa chạm năm đầu ngón tay vào xác chết thì cm thấy có một luồng hi tê buốt rất lạ lùng, theo những đầu ngón tay tràn vào c thể, nên vội vàng rút tay trở về, biến hẳn sắc mặt.

Dung Thanh Vân nói :

- Giờ đây chỉ còn lấy đòn khiêng những xác chết ấy ra ngoài ngoại ô, dùng lửa thiêu đi mới được. Ngoại trừ biện pháp ấy thì không còn biện pháp nào hơn nữa ! Nói đoạn, ông ta đưa mắt ra hiệu cho Nghiêm Tiểu Long sớm rời bỏ địa điểm rắc rối này.

Ngay lúc ấy, có người lên tiếng bo bọn hầu bàn tìm người vào khiêng xác chết. Chẳng mấy chốc sau, từ ngoài bước vào trên mười tên lực lưỡng, xác c đòn cáng để khiêng xác chết ấy đi. Nghiêm Tiểu Long và Dung Thanh Vân bèn thừa c hội lộn xộn lén bỏ đi luôn.

Nào ngờ, Nghiêm Tiểu Long đã bị kẻ khác chú ý từ lâu, nên bọn họ vừa bước ra là đã có người bí mật theo dõi rồi.

Hai người cùng ro bước, men theo con đường mé sông Gia Lăng, cùng bàn bạc với nhau về chuyện xy ra vừa rồi, nên bất giác đã tiến sâu vào một khu rừng cổ thụ chọc trời.

Ngay lúc ấy, bỗng họ nhìn thấy trên một cây tùng cổ thụ, có một lão ăn mày già, râu tóc rối bời, chiếc áo vá hàng trăm lỗ, đang nằm ngủ vắt vẻo trên những cành tùng, ngáy to như sấm, hai ống quần xắn ngược lên thực cao, để lộ hai chân gầy đét như hai que củi và đầy đất cát d bẩn.

Lão ăn mày già ấy ngủ có vẻ ngon giấc lắm, tiếng ngáy mỗi lúc một to hơn. Dung Thanh Vân và Nghiêm Tiểu Long thấy thế, không khỏi sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.

Nơi cành tùng của lão ăn mày đang ngủ cách xa mặt đất độ ba trượng.

Lão ta nằm nguyên thân người trên cành cây, còn tứ chi thì buông thõng l lửng, ngay đến chiếc đầu đầy tóc rối của lão ta cũng buông thõng xuống.

Nếu là một người tầm thường, thì chắc chắn không ai lại to gan dám nằm ngủ như thế. Rõ ràng lão ăn mày này là một người có võ công tuyệt thế.

Một cao thủ trong võ lâm tai mắt luôn luôn rất thính nhạy, chỉ cần nghe một tiếng động khẽ hi lạ là đã cnh giác đề phòng rồi, có đâu như lão ăn mày này, khi hai người đi sát bên mà vẫn ngủ ngon lành như nằm trên giường êm ấm. Hơn nữa, lão ta có vẻ như càng ngủ càng say, chắc chắn là lão ta gi vờ.

Bỗng đâu, lão ăn mày ấy nói ú ớ như đang nằm m :

- Đằng trước có cọp, đằng sau có sói, xem ra lão hóa tử ta khó bề ngủ được yên rồi ! Nói dứt lời, lão ta lại ngáy pho pho như sấm nổ.

Hai người nghe thế lại không khỏi giật mình. Nhưng liền đó bỗng họ trông thấy tại một lùm cây ở phía trước mặt có nhiều bóng người ùn ùn chạy đến như bay. Vì bọn họ chạy quá nhanh nên chỉ trong chốc lát là đã đến nơi.

Số người ấy có đến mười người tuổi tác không đều nhau và đều là cao thủ trong giới giang hồ. Cầm đầu số người ấy là một lão già mặt mày có vẻ sâu hiểm. Lão ta cất giọng âm u cười nhạt :

- Nghiêm thiếu hiệp, gia chủ tôi đang muốn gặp thiếu hiệp gấp. Xin thiếu hiệp hãy theo già đi ngay, chớ nên chống cự ! Trong khi nói, đôi mắt của lão ta sáng quắc, nhìn chòng chọc vào mặt của Nghiêm Tiểu Long.

Nghiêm Tiểu Long cười nhạt rồi gằn giọng :

- Tôn giá làm thế nào biết được tại hạ ? Chủ nhân của tôn giá là ai ?

Xin tôn giá hãy nói cho rõ ràng, tại hạ không phi là hạng người dễ phỉnh gạt đâu ! Lão già ấy bèn cười nhạt, đáp :

- Xin thiếu hiệp hãy mau theo già đi ngay, khi gặp mặt chủ nhân của già thì sẽ rõ. Thời c không chờ đợi, nếu chậm trễ thì dù hối hận cũng không còn kịp nữa ! Dung Thanh Vân không hề lo ngại đối với số người vừa xuất hiện cn đường, mà ông ta hết sức chú ý đến lão già ăn mày đang gi vờ nằm ngủ trên cành cây. Nhưng nào ngờ đâu, chỉ trong chớp mắt là lão già ăn mày ấy biến mất đi đâu rồi. Bởi thế, Dung Thanh Vân không khỏi hết sức kinh hãi.

Trong khi đó, Nghiêm Tiểu Long đã nhận ra số người trước mặt mình chính là bọn môn hạ của lũ yêu tà, nên không muốn giằng co dài dòng với họ, nhướng cao đôi mày, vung chưởng lên quét ra một luồng kình khí… Lão già nọ liền cất tiếng cười khanh khách, nhy lui ra sau, nhanh nhẹn dẫn số người cùng đi bỏ chạy.

Bọn người ấy đến hết sức bất ngờ, mà bỏ đi cũng hết sức kỳ lạ khiến Nghiêm Tiểu Long cau mày nghĩ ngợi, nhưng không tìm hiểu được nguyên nhân gì đã khiến số người ấy lại có hành động lạ lùng như vậy ?

Dung Thanh Vân bỗng nói :

- Lão đệ, chúng ta đang bị kẻ lạ mặt theo dõi rồi ! Nghiêm Tiểu Long vội vàng quay người nhìn trở lại, thì trông thấy trên con đường vừa đi qua có rất nhiều người đang kéo nhau chạy nhanh về phía họ.

Bỗng đâu, có một tiếng cười to ha h từ xa vọng đến :

- Nghiêm Tiểu Long, ngươi thoát khỏi lưỡi câu nhưng chạy không thoát khỏi mẻ lưới. Ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, để theo chúng ta đến ra mắt Huyền Băng Thần Quân ! Tiếng nói vừa dứt, thì người ấy cũng đã phi thân đến nơi. Nghiêm Tiểu Long đưa mắt nhìn lên, thì thấy đấy chính là gã đàn ông to lớn, tay cầm kiếm, râu ria xồm xoàm.

Nghiêm Tiểu Long không chờ hắn đứng vững, nhanh nhẹn tràn đến tấn công chớp nhoáng ngay.

Cái tên Càn Khôn Bát Chưởng của y nào phi do mau mắn mà thành danh, bởi thế, khi chưởng lực vừa đánh ra thì cuồng phong dấy động ào ào, rít gào như muôn ngàn đợt sóng biển, có sức mạnh khiến ai trông thấy cũng phi kinh tâm.

Vì biết rằng, cần phi ra tay áp đo kẻ thù trước, hầu giành lấy phần chủ động, nên Nghiêm Tiểu Long vung tay đánh ra là đã đánh tới tấp ba thế võ liên hoàn ác liệt, khiến đối phương gần như không còn chống đỡ được nữa, phi nhào qua lộn lại để tránh né, trong khi thanh gưm cầm trong tay hoàn toàn không dùng vào đâu được c. Bởi thế, gã đàn ông to lớn ấy giận dữ la hét rền trời.

Bọn đồng đảng của hắn cũng đồng thanh hét vang rồi ùn ùn tràn tới.

Dung Thanh Vân trông thấy thế liền quát to một tiếng, rồi nhanh nhẹn rút cây Giáng Ma Chữ có ba cạnh bén của ông ta xuống, siết chặt trong tay.

Trong giới giang hồ, Dung Thanh Vân được gọi là Thần Lực Vy Hộ, là người có sức mạnh đánh nghìn cân, do đó khi ông ta vung cây Giáng Ma Chữ đánh ra, tức thì bên địch có ba tên bị hất bắn đi, vũ khí tung ra khỏi tay, hổ khẩu tay của chúng cũng bị tét nên kinh hãi nhào lui ra sau, buột miệng kêu lên thành tiếng.

Nhưng số còn lại vì ỷ phe mình đông hơn, nên lại ùn ùn tràn tới tấn công dồn dập và vô cùng ác liệt. Nghiêm Tiểu Long và Dung Thanh Vân dần dần đa thấy thấm mệt, nên tay chân cũng chậm chạp hơn trước.

Bỗng nhiên, ngay lúc ấy có hai tên địch đang vây đánh Dung Thanh Vân bỗng mặt mày biến sắc, há miệng gào lên một tiếng thảm thiết.

Dung Thanh Vân đang vung ngọn Giáng Ma Chữ dùng thế Thái sơn áp đỉnh từ trên giáng xuống, trông thấy thế thì giật mình sửng sốt. Nhưng ông ta không còn thu tay trở lại kịp, nên ngọn Giáng Ma Chữ quét thẳng vào đầu hai đối thủ ấy, khiến chúng bị vỡ sọ, máu óc bay ra tứ tung, ngã lăn xuống đất chết không kịp trối.

Nghiêm Tiểu Long thấy vậy tưởng Dung Thanh Vân đã chính tay hạ được đối phương nên tinh thần liền phấn chấn trở lại, dùng Càn Khôn bát chưởng nhanh nhẹn công ta tới tấp.

Chẳng ngờ khẻ địch lúc ấy chẳng khác nào những con thiêu thân, tự động nhào lăn vào vùng chưởng phong đang cuốn tới. Chúng đua nhau gào lên thảm thiết, trong khi thân xác bị luồng chưởng lực của Nghiêm Tiểu Long quét bay ra xa, rồi ri trở xuống đất, kẻ vỡ đầu, đứa gãy xương, chết ngay tức khắc.

Một số ít còn lại trông thấy thế thì không khỏi sợ hãi, đua nhau quay người bỏ chạy đi mất.

Nghiêm Tiểu Long và Dung Thanh Vân đều toát mồ hôi nhễ nhại, sức lực gần như cạn kiệt. Dung Thanh Vân đưa mắt nhìn qua số xác chết nằm la liệt trong rừng nói nhỏ :

- Lão đệ, nếu chúng ta không nhờ sự ám trợ của vị Phong Trần Kỳ Cái ấy thì chắc chắn c hai chúng ta đều khó bo tồn tính mạng ! Tiếng nói vừa dứt, thì bỗng nghe từ nơi kín đáo trên chót ngọn cây có một giọng ấm áp cười nhạt :

- Lão hóa tử ta chỉ cốt đến đây để xem chi cho vui mắt, nên chẳng dám cướp công của kẻ khác như vậy ! Sau lưng các ngươi còn có kẻ cường địch, các ngươi hãy để ý mới được. Riếng cá tính của lão hóa tử đây, nếu ai không động đến ta thì ta cũng không động chạm gì tới họ ! Hai người nghe qua không khỏi sửng sốt, vì theo lời nói của lão già ăn mày kia chắc chắn không phi là do lão ta đã ám trợ, mà chính có một người nào khác. Nhưng người ấy là ai ? Quả khiến cho hai người khó đoán ra được.

Giữa lúc ấy, về hướng đường cũ bỗng lại thấy có by tám bóng người nữa chạy nhanh về hướng hai người. Nghiêm Tiểu Long và Dung Thanh Vân trông thấy thế đều hết sức lo âu, vội vàng thủ thế để chờ đối phó với kẻ địch.

Nhưng bỗng họ nghe thấy một chuỗi cười to :

- Dung tổng phiêu đầu, kể từ ngày xa cách nhau, ông vẫn được bình yên chứ?

Thần Lực Vy Hộ Dung Thanh Vân không khỏi sửng sốt, ngửa mặt nhìn lên, trông thấy số người vừa kéo đến đều là cao thủ của các phe chính phái, gồm có Huyền Vũ Kiếm Triệu Cửu Khuê thuộc phái Võ Đang, Xuyên Vân Nhạn Trương Húc Hầu, Hành Sơn Thần Cung Thủ Chư Vệ, Song Chưởng Chấn Thiên Tiêu Hướng Vinh, Thiên Long Hoàng Trần Hào, La Phù T Hữu Khoái Kiếm Trương Lý và Trương Lâu, Điểm Thương Phong Kiếm Miêu Cương Chân và Nhật Nguyệt Tỏa Tâm Luân Tây Môn Chúc.

Người vừa lến tiếng nói chính là Song Thủ Chấn Thiên Tiêu Hướng Vinh ở Hành Sơn. Ông ta là người mình cao tám thước, tướng mạo vô cùng oai phong. Ông ta trong khi nói vẻ mặt tươi cười, nhưng kịp khi trông thấy xác chết nằm ngổn ngang trong rừng, thì sắc mặt liền lộ vẻ kinh dị, nhếch môi hỏi :

- Dung huynh, số xác chết này đều do nhị vị hạ sát phải không ? Lai lịch của bọn họ như thế nào ?

Dung Thanh Vân cm thấy hết sức khó tr lời, nên gượng cười nói :

- Nếu bo chúng tôi giết họ thì cũng thực không hoàn toàn đúng. Bọn họ đều là môn hạ của Huyền Băng Lão Mị ! Tiêu Hướng Vinh cất tiếng cười to :

- Dung huynh bình nhật tỏ ra thành thực ngay thẳng, thế sao hôm nay lại tỏ vẻ quanh co như vậy ? Bọn yêu tà này thực ra giết đi cũng đáng đời có gì đâu ?

Dung Thanh Vân không khỏi đỏ bừng sắc mặt, lắc đầu cười :

- Sự thật là có nhờ người ám trợ nên mới may mắn đắc thắng mà thôi ! Tiêu Hướng Vinh buột miệng ồ lên một tiếng dài, rồi không hỏi gì nữa. Ông ta bèn quay qua lần lượt giới thiệu từng người cho đôi bên được biết nhau.

Lúc bấy giờ, mặt trời đã đứng ngay đỉnh đầu nhưng trong rừng vẫn lờ mờ như cnh hoàng hôn.

Tiêu Hướng Vinh nói :

- Dung tổng phiêu đầu hiện giờ định đi về đâu ?

Dung Thanh Vân nói :

- Dung mỗ cùng với Nghiêm lão đệ đây, chẳng qua có ý đi dạo chi chứ không có mục đích gì c. Vì hồi sớm mai này, tại Vọng Giang Đình tửu lầu xy ra cái chết rất lạ lùng của số người thuộc nhóm Đà Giang Ngũ Hùng, khiến ai nấy đều bàn tán xôn xao, cho rằng đấy là môn hạ của Ngũ Hành Cốc đã sử dụng chất độc để ám hại. Bởi thế, thực ra thì Dung mỗ cũng có ý muốn tìm hiểu tung tích của bọn thủ hạ Ngũ Hành Cốc ! Tiêu Hướng Vinh gật đầu nói :

- Bọn chúng tôi cũng đan

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/1471


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận